Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 218: Người nhà họ Hạ ăn năn
Lời của Ngô Bách Tuế nói ra đầy khí phách, hiên ngang vô cùng.
Có điều mấy lời nói đó nói ra cũng có phần hơi lố, bảo vệ nhà họ Ngô, sao anh làm được đây?
Vũ Thánh như Ngô Thanh Đế bảo vệ nhà họ Ngô còn khó. Ngô Bách Tuế dựa vào cái gì mà dám ăn nói ngông cuồng như thế?
Người có mặt ở hiện trường nghe thấy vậy cũng chẳng phấn khích, chỉ im lặng không nói gì.
Cho dù là người nhà họ Hạ cũng không thể nào tin rằng Ngô Bách Tuế có thể bảo vệ được nhà họ Ngô. Mặc dù thân phận thật sự của Ngô Bách Tuế đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc nhưng cho dù Ngô Bách Tuế là Tam thiếu gia nhà họ Ngô, là Nhất Bạch Sơn Tịch đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào đấu lại được Vũ Thánh thần kỳ như người đàn ông bệnh tật kia được.
Hơn nữa, lần trước, lúc ở biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, Ngô Bách Tuế không chịu nổi một đòn, anh bị Chúc Vĩnh Sinh đạp bay dễ dàng. Cũng chính vì chuyện này mới khiến người nhà họ Hạ không hề tin tưởng Ngô Bách Tuế. Đến tận bây giờ, mặc dù bọn họ tin Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng cũng nghĩ không ra tại sao lần đó Ngô Bách Tuế lại trở nên yếu đuối vậy.
Ngô Thiên thấy Ngô Bách Tuế tràn đầy tự tin, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, trầm giọng hỏi: “Võ công của mày khôi phục rồi?”
Hôm nay, Ngô Bách Tuế thể hiện ra khí thế vô cùng khác lạ, hơn nữa mỗi một câu của anh đều hết sức ngông cuồng, cuối cùng nói thẳng ra mấy lời nghe to tát như bảo vệ nhà họ Ngô. Khoảnh khắc ấy khiến Ngô Thiên ý thức được, Ngô Bách Tuế không còn là một đứa vô dụng, mất hết võ công nữa.
Ngô Bách Tuế bình tĩnh đáp: “Đúng.”
Chỉ một chữ mà như một chiếc kim đâm sâu vào tim Ngô Thiên. Đương nhiên Ngô Thiên không hy vọng Ngô Bách Tuế trở thành nhân tài kiệt xuất. Có điều, dù Ngô Bách Tuế có tài giỏi cỡ nào thì cùng lắm cũng tầm tầm hắn mà thôi. Ngô Thiên không cho là Ngô Bách Tuế có khả năng đối đầu với một Vũ Thánh. Vậy nên, hắn thẳng thừng chế nhạo Ngô Bách Tuế: “Không phải mày nghĩ là mình khôi phục được võ công thì biến thành thiên hạ đệ nhất đấy chứ? Mày có biết kẻ thù mà chúng ta cần đối mặt là một sự tồn tại như thế nào không? Đó là một Vũ Thánh.”
Trước mặt Vũ Thánh, Đại Tông sư chỉ là một con kiến bé nhỏ, Vũ Thánh búng tay một cái cũng có thể khiến Đại Tông sư tan thành tro bụi. Ngô Bách Tuế muốn đánh bại người đàn ông bệnh tật, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tất cả người nhà họ Hạ nghe hết cuộc nói chuyện của Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế thì mới hiểu ra được. Thì ra lần trước là do Ngô Bách Tuế mất đi võ công, chẳng trách anh bị Chúc Vĩnh Sinh tùy ý chèn ép. Có điều, người nhà họ Hạ cũng biết rõ, cho dù Ngô Bách Tuế đã khôi phục được võ công cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế. Người đàn ông bệnh tật là một Vũ Thánh vô cùng lợi hại, là người thống trị cả giới võ học. Một khi lão phục hồi được trạng thái bình thường, chắc chắn là đánh đâu thắng đó, ai ngăn cản nổi lão chứ.
Ngô Bách Tuế nghe được những lời của Ngô Thiên, thẳng thắn đáp lại: “Mặc kệ kẻ địch là ai, tôi cũng sẽ bảo vệ tốt nhà họ Ngô. Việc anh cần làm lúc này là sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ Hạ.”
Ngô Thiên nghe rồi, không khỏi ngây người. Khi Ngô Bách Tuế biết kẻ địch là ai mà vẫn hết sức tự tin. Chuyện này quả thật khiến Ngô Thiên rất tò mò. Hắn muốn xem thử, rốt cuộc Ngô Bách Tuế dựa vào cái gì nói chắc nịch là mình có thể bảo vệ nhà họ Ngô.
Dù sao, đối với Ngô Thiên mà nói, chỉ cần Ngô Bách Tuế trở về trang viên nhà họ Ngô thì chắc chắn anh không thể nào thoát được khỏi bàn tay của hắn. Hắn cũng không cần vội vã đối phó với Ngô Bách Tuế. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là nguy cơ của nhà họ Ngô.
Do đó, Ngô Thiên không chần chờ thêm nữa, hắn nhanh chóng dặn dò Ngô Bằng Trình đang đứng sau mình: “Đưa bọn họ vào trong, sắp xếp cho họ chỗ ở ban đầu.”
Ngô Bằng Trình nghe lệnh, nhanh chóng dắt người nhà họ Hạ đến tòa nhà Chiếu Nguyệt của trang viên nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế cũng đi theo Ngô Thiên vào trong trang viên.
Dưới sự sắp xếp của Ngô Bằng Trình, người nhà họ Hạ ở lại căn phòng bọn họ từng ở trước đó. Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan cũng trở về căn phòng hai người ở chung lúc trước ở tòa nhà Chiếu Nguyệt.
Hoàng Quý Lan không thể ngồi yên ở trong phòng, đợi Ngô Bằng Trình vừa đi ra, bà ta nhanh chóng kéo tay Hạ Mạt Hàn rời căn phòng, đi ra khỏi tòa nhà Chiếu Nguyệt.
Hạ Mạt Hàn không hiểu chuyện gì, hỏi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Hoàng Quý Lan vừa đi lẩm bẩm: “Mẹ luôn cảm thấy mọi chuyện ảo lắm. Mẹ phải tìm người nào đó hỏi mới được.”
Hoàng Quý Lan thật sự sắp phát điên rồi. Ngô Bách Tuế mà bà ta coi thường nhất đời này lại là sự tồn tại mà bà ta không thể với tới. Sự thật này, Hoàng Quý Lan không thể nào chấp nhận được. Bà ta luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, rất thiếu chân thực. Vừa nãy, đối mặt với Ngô Bách Tuế và Ngô Thiên, bà ta không dám hỏi gì, bây giờ tự do rồi, bà ta muốn tìm một người nhà họ Ngô để hỏi cho rõ ràng.
Bây giờ Hạ Mạt Hàn cũng vô cùng hoài nghi. Thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói với Ngô Bách Tuế nhưng không có cơ hội. Hơn nữa, bây giờ cô không thể đối mặt như bình thường với Ngô Bách Tuế nữa, có lẽ, có nhiều câu hỏi cô không thể nói ra được. Nếu như mẹ cô đã muốn đi hỏi người khác, vậy thì cô cũng có thể biết nhiều chuyện của Ngô Bách Tuế hơn từ miệng người khác. Cô không từ chối, mặc cho Hoàng Quý Lan kéo cô đi.
Rời khỏi tòa nhà Chiếu Nguyệt, Hoàng Quý Lan lôi Hạ Mạt Hàn tới một bãi cỏ gần đó, có một người phụ nữ trung niên đang nhổ cỏ ở ngay đó. Hoàng Quý Lan nhanh chóng đến cạnh người này, vô cùng cẩn thận mở lời: “Cho hỏi chút, chị có biết người tên Ngô Bách Tuế không? Cậu ấy có phải Tam thiếu gia nhà họ Ngô mấy người không?”
Người phụ nữ trong niên nghe thấy vậy không khỏi thận trọng nhìn thăm dò Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn một lúc, sau đó bà ấy ngừng động tác tay lại, trả lời: “Tôi làm việc ở nhà họ Ngô cũng gần hai mươi năm rồi, đương nhiên biết Ngô Bách Tuế chứ, cậu ấy chính là Tam thiếu gia nhà họ Ngô, có chuyện gì à?”
Nghe thấy câu trả lời của người phụ nữ trung niên, Hoàng Quý Lan hoàn toàn ngẩn người. Bây giờ bà ta không cách nào lừa mình dối người được nữa. Sự thật là Ngô Bách Tuế đúng là Tam thiếu gia nhà họ Ngô. Nguyện vọng lớn nhất của cả đời Hoàng Quý Lan là mong con gái mình có thể được gả vào một gia đình danh giá, mà gia tộc của Ngô Bách Tuế chắc chắn là gia đình danh giá nhất cả nước rồi. Hạ Mạt Hàn gả cho Ngô Bách Tuế, vốn dĩ giấc mơ của Hoàng Quý Lan đã thành hiện thực rồi. Cuối cùng thì sao, bà ta coi đứa con rể quý này như một thằng ngốc đáng ghét nhất. Bà ta làm rất nhiều chuyện độc ác với Ngô Bách Tuế, bà ta hoàn toàn đắc tội với Ngô Bách Tuế. Quan trọng hơn là Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn ly hôn rồi, con rể quý đã không còn là của bà ta nữa. Hoàng Quý Lan thật sự chết quách cho rồi.
Khoảnh khắc này, nhịp tim của Hạ Mạt Hàn cũng đập nhanh hơn, cô ôm sự tò mò, hỏi người phụ nữ trung niên: “Vậy Tam thiếu gia nhà mấy người là người như thế nào?”
Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế làm vợ chồng ba năm nhưng cô hoàn toàn không hiểu về Ngô Bách Tuế. Trước đây, cô cũng không thật lòng thử tìm hiểu Ngô Bách Tuế, hoặc là nói cô có thành kiến đối với Ngô Bách Tuế, nếu không, cô cũng không đến mức không cảm nhận được Nhất Bạch Sơn Tịch là Ngô Bách Tuế, thậm chí Ngô Bách Tuế còn nhấn mạnh rằng anh là Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng Hạ Mạt Hàn không tin. Hạ Mạt Hàn vô cùng hối hận vì bản thân từng xem thường và có thành kiến với Ngô Bách Tuế. Cô chỉ muốn hiểu về Ngô Bách Tuế nhiều hơn, tìm hiểu tất cả về anh.
Về câu hỏi của Hạ Mạt Hàn, người phụ nữ trung niên không che giấu gì, nói thẳng: “Tam thiếu gia là huyền thoại của nhà họ Ngô. Từ nhỏ, cậu ấy là một thiên tài bẩm sinh. Lúc mười tuổi, cậu ấy đã đạt đến trình độ tuyệt đỉnh về cầm kỳ thư họa. Không chỉ thế, về các lĩnh vực võ công, làm ăn buôn bán,… cậu ấy cũng có trình độ rất cao. Vừa mới trưởng thành, cậu ấy được chọn là người thừa kế nhà họ Ngô. Cậu ấy luôn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngô.”
Nghe hết những lời kia, tim của Hạ Mạt Hàn càng đập nhanh hơn. Ngô Bách Tuế đã ưu tú từ nhỏ. Một người hoàn hảo như anh, hoàn hảo đến mức không chân thực. Hạ Mạt Hàn sao dám tin người chồng khờ khạo của mình lại là một thiên tài tuyệt thế được chứ. Mặc dù sau đó, bệnh của Ngô Bách Tuế khỏi rồi, Hạ Mạt Hàn cũng không thể tìm thấy sự liên quan giữa Nhất Bạch Sơn Tịch với Ngô Bách Tuế, chỉ vì Nhất Bạch Sơn Tịch là đại diện cho một sự hoàn hảo.
Bây giờ Hạ Mạt Hàn mới hoàn toàn chắc chắn Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn hảo kia là Ngô Bách Tuế. Nhưng, Ngô Bách Tuế là niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngô, thậm chí vừa mới thành niên là đã được lập làm người thừa kế nhà họ Ngô, vậy thì sao anh lại bị biến thành một kẻ khờ? Vậy sao gia chủ nhà họ Ngô lại là Ngô Thiên?
Ngay khi trong lòng Hạ Mạt Hàn nảy sinh nghi ngờ, đột nhiên Hoàng Quý Lan lên tiếng, bà ta hỏi người phụ nữ trung niên bằng giọng đầy kinh ngạc: “Ngô Bách Tuế vừa mới trưởng thành đã được chọn là người thừa kế nhà họ Ngô rồi? Vậy tại sao đến cuối cùng người làm gia chủ nhà họ Ngô không phải cậu ta?”
Câu hỏi của Hoàng Quý Lan khiến sắc mặt của người phụ nữ trung niên thay đổi hẳn. Bà ấy vội vã nói: “Đây là chuyện riêng của gia tộc bọn họ, tôi không biết. Tôi còn công việc cần làm, đi trước đây.”
Dứt lời, người phụ nữ trung niên cầm dụng cụ cắt cỏ của mình rồi đi ra chỗ khác làm.
Còn Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan vẫn đứng ngẩn người một chỗ, nhất thời không nhúc nhích.
Lúc này, những người khác của nhà họ Hạ cũng ôm đầy tâm tư, nhộn nhạo trong lòng.
Hạ Tử Hiên nằm trên chiếc giường trong phòng, vẻ mặt không gì nuối tiếc hơn. Có lẽ cậu ta chịu đả kích còn lớn hơn cả Hoàng Quý Lan. Phải biết là, cả nhà họ Hạ, cậu ta là người gây sự với Ngô Bách Tuế nhiều nhất. Cậu ta ghét Ngô Bách Tuế hơn bất cứ ai. Sau khi bị anh đánh, cậu ta càng một lòng muốn dồn anh vào chỗ chết. Vậy nhưng, Ngô Bách Tuế - người mà cậu ta muốn xử nhất lại là thiếu gia của gia tộc đứng đầu cả nước, là Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn hảo, không có khuyết điểm. Lòng của Hạ Tử Hiên đã gào thét cả vạn lần rồi. Đây là cái sự thật vô lý gì vậy.
Trạng thái của Hạ Tử Nhiên cũng không tốt hơn Hạ Tử Hiên là bao. Nhất Bạch Sơn Tịch mà cô ta sùng bái nhất cuộc đời lại là Ngô Bách Tuế mà cô ta ghét nhất, thậm chí Ngô Bách Tuế còn là Tam thiếu gia nhà họ Ngô mà cô ta không bao giờ với tới được. Sự thật này khiến Hạ Tử Nhiên muốn phát điên.
Đến cả lão phu nhân nhà họ Hạ cũng rơi vào tình trạng ngơ ngẩn như hồn lìa khỏi xác. Mãi cho đến lúc này, bà ta mới đột nhiên hiểu ra, tại sao ông chồng bà ta nhất quyết gả Hạ Mạt Hàn cho Ngô Bách Tuế. Có lẽ ông chồng của bà ta đã sớm biết thân phận của Ngô Bách Tuế rồi. Nếu như bà ta làm theo ý của chồng mình, đối xử tử tế với ngô Bách Tuế, vậy thì nhất định Ngô Bách Tuế sẽ dẫn dắt nhà họ Hạ đạt tới đỉnh cao huy hoàng, tiền đồ vô lượng. Vậy nhưng bà ta lại có mắt không thấy núi Thái Sơn, coi một con rồng chốn nhân gian như Ngô Bách Tuế thành thứ rác rưởi có thể chà đạp tùy ý. Bà ta sai càng thêm sai, sai một cách vô lý!
Lão phu nhân hối hận.
Buổi trưa, tại phòng tiệc của trang viên.
Ngô Bách Tuế và người nhà họ Hạ tụ tập lại với nhau, cùng ăn cơm trưa.
Trước đây, điều người nhà họ Hạ ghét nhất là ăn cơm cùng Ngô Bách Tuế. Mọi người đều vô cùng kỳ thị anh, lần nào cũng hận không thể đuổi anh ra ngoài. Bây giờ, tâm trạng của người nhà họ Hạ quay ngoắt rồi, người nào người nấy đều kính nể Ngô Bách Tuế. Trước mặt Ngô Bách Tuế, bọn họ rất gượng gạo, rất thận trọng.
Đến khi gần xong bữa cơm, Hoàng Quý Lan mới lấy hết dũng khí, là người đầu tiên lên tiếng, nói với Ngô Bách Tuế đầy kính cẩn: “Bách Tuế à, mấy năm cậu ở trong nhà họ Hạ, tôi không đối xử tốt với cậu, đây là lỗi của tôi. Bây giờ, tôi ở đây xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể nể tình vợ chồng giữa cậu và Tiểu Mạt mà tha thứ cho tôi. Dù sao, tôi cũng là mẹ của Tiểu Mạt, tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho Tiểu Mạt.”
Hoàng Quý Lan nói một hồi, nói vô cùng nghiêm túc, bà ta thật sự muốn cứu vãn lại ấn tượng của mình trong lòng Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế chẳng chút thay đổi gì về ấn tượng đối với Hoàng Quý Lan, anh chưa bao giờ để ý tới Hoàng Quý Lan nhưng như những gì Hoàng Quý Lan nói, tất cả là vì Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế cũng không để Hoàng Quý Lan mất mặt, anh điềm đạm đáp lại một câu: “Không sao!”
Chỉ hai chữ đơn giản đã đủ biểu lộ rõ anh không hận Hoàng Quý Lan.
Lúc này, người nhà họ Hạ cũng lấy hết dũng khí, Hạ Tử Hiên là người đứng lên nhanh nhất. Cậu ta nhìn Ngô Bách Tuế, vô cùng nghiêm túc, nói: “Ngô… à không, Tam thiếu gia, Hạ Tử Hiên tôi cũng không ra gì, từ nhỏ đã hống hách, ương bướng quen rồi. Trước đây là do tôi không hiểu chuyện, ức hiếp anh, đắc tội với anh, tất cả đều là lỗi của tôi nhưng tôi dám đảm bảo, sau này tôi tuyệt đối không coi thường người khác nữa. Tôi nhất định sẽ cải tà quy chính, hy vọng anh có thể nể mặt tôi, tha thứ cho sự ngu dốt của tôi.”
Lúc này, Hạ Tử Hiên thực sự trở thành một con cún rồi. Cậu ta khúm núm, gọi dạ bảo vâng với Ngô Bách Tuế, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cậu ta thực sự sợ Ngô Bách Tuế sẽ tính sổ về sau.
Ngô Bách Tuế nhìn về phía Hạ Tử Hiên, mặt lạnh tanh: “Mấy người không cần xin lỗi tôi. Tôi không tính toán gì với mọi người. Tôi từng nói, tôi giúp mấy người chỉ là vì Hạ Mạt Hàn mà thôi.”
Nghe câu nói ấy, những người nhà họ Hạ định đứng lên xin lỗi Ngô Bách Tuế, lần lượt nuốt mấy lời đó xuống bụng. Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra Ngô Bách Tuế không hề để tâm gì tới bọn họ. Cũng đúng thế thật, người sống trên mây như Ngô Bách Tuế chẳng thèm tính toán với đám người nhỏ bé như bọn họ. Bọn họ có thể tạo được mối quan hệ với nhà họ Ngô và Ngô Bách Tuế đều là nhờ Hạ Mạt Hàn. Không có Hạ Mạt Hàn, bọn họ chẳng là cái gì cả.
Sau đó, người nhà họ Hạ đều yên lặng ăn cơm, im lặng không nói tiếng nào.
Ngô Bách Tuế cũng tiếp tục cắm đầu vào ăn cơm, giống như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.
Lúc này, Ngô Thiên đột nhiên bước vào phòng tiệc.
Thấy vậy, người nhà họ Hạ nhanh chóng ngừng động tác, nhìn về phía Ngô Thiên.
Chỉ có Ngô Bách Tuế vẫn vùi đầu vào gắp từng miếng thức ăn, không thèm để ý đến Ngô Thiên.
Ngô Thiên chậm rãi bước đi, tiến về phía Ngô Bách Tuế, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Ngô Bách Tuế, mày ăn uống thoải mái quá nhỉ?”
Nhà họ Ngô đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Ngô Thanh Đế hôn mê bất tỉnh, thần kinh của Ngô Thiên vẫn luôn căng ra, không thiết ăn uống. Còn Ngô Bách Tuế như người không có chuyện gì vậy, vẫn ở đây ăn uống no nê với người nhà họ Hạ. Cảnh tượng này thật sự khiến Ngô Thiên chướng mắt.
Ngô Bách Tuế vẫn không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói: “Cũng tạm, mùi vị không tệ.”
Ngô Thiên đến trước bàn của Ngô Bách Tuế, đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Bây giờ nhà họ Ngô sắp không giữ được nữa rồi mà mày chẳng thèm để ý chút nào, chỉ biết tự mình ăn uống vui vẻ sao?”
Ngô Thiên đồng ý để người nhà họ Hạ ở lại không phải là để bọn họ hưởng phúc ở đây. Tạm thời, hắn không đối phó với Ngô Bách Tuế cũng là vì cần giải quyết tai họa bên ngoài trước đã nhưng không có nghĩa là hắn để cho Ngô Bách Tuế thoải mái, tự do tự tại trong trang viên.
Ngô Bách Tuế bình thản đáp: “Tôi nói rồi, tôi có thể đảm bảo an toàn cho nhà họ Ngô.”
Ngô Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, giận dữ nói: “Lời này của mày, đến bảo vệ đứng canh cửa cũng không tin, mày bảo tao lấy gì để tin mày?”
Nghe thấy lời của Ngô Thiên, Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng đặt đũa xuống rồi đứng dậy, nói: “Đi theo tôi.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế cất bước đi ra khỏi phòng tiệc.
Có điều mấy lời nói đó nói ra cũng có phần hơi lố, bảo vệ nhà họ Ngô, sao anh làm được đây?
Vũ Thánh như Ngô Thanh Đế bảo vệ nhà họ Ngô còn khó. Ngô Bách Tuế dựa vào cái gì mà dám ăn nói ngông cuồng như thế?
Người có mặt ở hiện trường nghe thấy vậy cũng chẳng phấn khích, chỉ im lặng không nói gì.
Cho dù là người nhà họ Hạ cũng không thể nào tin rằng Ngô Bách Tuế có thể bảo vệ được nhà họ Ngô. Mặc dù thân phận thật sự của Ngô Bách Tuế đã khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc nhưng cho dù Ngô Bách Tuế là Tam thiếu gia nhà họ Ngô, là Nhất Bạch Sơn Tịch đi chăng nữa thì anh cũng không thể nào đấu lại được Vũ Thánh thần kỳ như người đàn ông bệnh tật kia được.
Hơn nữa, lần trước, lúc ở biệt thự Lưu Thủy Hoa Viên, Ngô Bách Tuế không chịu nổi một đòn, anh bị Chúc Vĩnh Sinh đạp bay dễ dàng. Cũng chính vì chuyện này mới khiến người nhà họ Hạ không hề tin tưởng Ngô Bách Tuế. Đến tận bây giờ, mặc dù bọn họ tin Ngô Bách Tuế là Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng cũng nghĩ không ra tại sao lần đó Ngô Bách Tuế lại trở nên yếu đuối vậy.
Ngô Thiên thấy Ngô Bách Tuế tràn đầy tự tin, hắn không khỏi nhíu chặt chân mày, trầm giọng hỏi: “Võ công của mày khôi phục rồi?”
Hôm nay, Ngô Bách Tuế thể hiện ra khí thế vô cùng khác lạ, hơn nữa mỗi một câu của anh đều hết sức ngông cuồng, cuối cùng nói thẳng ra mấy lời nghe to tát như bảo vệ nhà họ Ngô. Khoảnh khắc ấy khiến Ngô Thiên ý thức được, Ngô Bách Tuế không còn là một đứa vô dụng, mất hết võ công nữa.
Ngô Bách Tuế bình tĩnh đáp: “Đúng.”
Chỉ một chữ mà như một chiếc kim đâm sâu vào tim Ngô Thiên. Đương nhiên Ngô Thiên không hy vọng Ngô Bách Tuế trở thành nhân tài kiệt xuất. Có điều, dù Ngô Bách Tuế có tài giỏi cỡ nào thì cùng lắm cũng tầm tầm hắn mà thôi. Ngô Thiên không cho là Ngô Bách Tuế có khả năng đối đầu với một Vũ Thánh. Vậy nên, hắn thẳng thừng chế nhạo Ngô Bách Tuế: “Không phải mày nghĩ là mình khôi phục được võ công thì biến thành thiên hạ đệ nhất đấy chứ? Mày có biết kẻ thù mà chúng ta cần đối mặt là một sự tồn tại như thế nào không? Đó là một Vũ Thánh.”
Trước mặt Vũ Thánh, Đại Tông sư chỉ là một con kiến bé nhỏ, Vũ Thánh búng tay một cái cũng có thể khiến Đại Tông sư tan thành tro bụi. Ngô Bách Tuế muốn đánh bại người đàn ông bệnh tật, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
Tất cả người nhà họ Hạ nghe hết cuộc nói chuyện của Ngô Thiên và Ngô Bách Tuế thì mới hiểu ra được. Thì ra lần trước là do Ngô Bách Tuế mất đi võ công, chẳng trách anh bị Chúc Vĩnh Sinh tùy ý chèn ép. Có điều, người nhà họ Hạ cũng biết rõ, cho dù Ngô Bách Tuế đã khôi phục được võ công cũng không thể nào xoay chuyển được tình thế. Người đàn ông bệnh tật là một Vũ Thánh vô cùng lợi hại, là người thống trị cả giới võ học. Một khi lão phục hồi được trạng thái bình thường, chắc chắn là đánh đâu thắng đó, ai ngăn cản nổi lão chứ.
Ngô Bách Tuế nghe được những lời của Ngô Thiên, thẳng thắn đáp lại: “Mặc kệ kẻ địch là ai, tôi cũng sẽ bảo vệ tốt nhà họ Ngô. Việc anh cần làm lúc này là sắp xếp ổn thỏa cho người nhà họ Hạ.”
Ngô Thiên nghe rồi, không khỏi ngây người. Khi Ngô Bách Tuế biết kẻ địch là ai mà vẫn hết sức tự tin. Chuyện này quả thật khiến Ngô Thiên rất tò mò. Hắn muốn xem thử, rốt cuộc Ngô Bách Tuế dựa vào cái gì nói chắc nịch là mình có thể bảo vệ nhà họ Ngô.
Dù sao, đối với Ngô Thiên mà nói, chỉ cần Ngô Bách Tuế trở về trang viên nhà họ Ngô thì chắc chắn anh không thể nào thoát được khỏi bàn tay của hắn. Hắn cũng không cần vội vã đối phó với Ngô Bách Tuế. Trước mắt, chuyện quan trọng nhất vẫn là nguy cơ của nhà họ Ngô.
Do đó, Ngô Thiên không chần chờ thêm nữa, hắn nhanh chóng dặn dò Ngô Bằng Trình đang đứng sau mình: “Đưa bọn họ vào trong, sắp xếp cho họ chỗ ở ban đầu.”
Ngô Bằng Trình nghe lệnh, nhanh chóng dắt người nhà họ Hạ đến tòa nhà Chiếu Nguyệt của trang viên nhà họ Ngô.
Ngô Bách Tuế cũng đi theo Ngô Thiên vào trong trang viên.
Dưới sự sắp xếp của Ngô Bằng Trình, người nhà họ Hạ ở lại căn phòng bọn họ từng ở trước đó. Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan cũng trở về căn phòng hai người ở chung lúc trước ở tòa nhà Chiếu Nguyệt.
Hoàng Quý Lan không thể ngồi yên ở trong phòng, đợi Ngô Bằng Trình vừa đi ra, bà ta nhanh chóng kéo tay Hạ Mạt Hàn rời căn phòng, đi ra khỏi tòa nhà Chiếu Nguyệt.
Hạ Mạt Hàn không hiểu chuyện gì, hỏi: “Mẹ, mẹ làm gì vậy?”
Hoàng Quý Lan vừa đi lẩm bẩm: “Mẹ luôn cảm thấy mọi chuyện ảo lắm. Mẹ phải tìm người nào đó hỏi mới được.”
Hoàng Quý Lan thật sự sắp phát điên rồi. Ngô Bách Tuế mà bà ta coi thường nhất đời này lại là sự tồn tại mà bà ta không thể với tới. Sự thật này, Hoàng Quý Lan không thể nào chấp nhận được. Bà ta luôn cảm thấy mình như đang nằm mơ vậy, rất thiếu chân thực. Vừa nãy, đối mặt với Ngô Bách Tuế và Ngô Thiên, bà ta không dám hỏi gì, bây giờ tự do rồi, bà ta muốn tìm một người nhà họ Ngô để hỏi cho rõ ràng.
Bây giờ Hạ Mạt Hàn cũng vô cùng hoài nghi. Thật ra cô có rất nhiều điều muốn nói với Ngô Bách Tuế nhưng không có cơ hội. Hơn nữa, bây giờ cô không thể đối mặt như bình thường với Ngô Bách Tuế nữa, có lẽ, có nhiều câu hỏi cô không thể nói ra được. Nếu như mẹ cô đã muốn đi hỏi người khác, vậy thì cô cũng có thể biết nhiều chuyện của Ngô Bách Tuế hơn từ miệng người khác. Cô không từ chối, mặc cho Hoàng Quý Lan kéo cô đi.
Rời khỏi tòa nhà Chiếu Nguyệt, Hoàng Quý Lan lôi Hạ Mạt Hàn tới một bãi cỏ gần đó, có một người phụ nữ trung niên đang nhổ cỏ ở ngay đó. Hoàng Quý Lan nhanh chóng đến cạnh người này, vô cùng cẩn thận mở lời: “Cho hỏi chút, chị có biết người tên Ngô Bách Tuế không? Cậu ấy có phải Tam thiếu gia nhà họ Ngô mấy người không?”
Người phụ nữ trong niên nghe thấy vậy không khỏi thận trọng nhìn thăm dò Hoàng Quý Lan và Hạ Mạt Hàn một lúc, sau đó bà ấy ngừng động tác tay lại, trả lời: “Tôi làm việc ở nhà họ Ngô cũng gần hai mươi năm rồi, đương nhiên biết Ngô Bách Tuế chứ, cậu ấy chính là Tam thiếu gia nhà họ Ngô, có chuyện gì à?”
Nghe thấy câu trả lời của người phụ nữ trung niên, Hoàng Quý Lan hoàn toàn ngẩn người. Bây giờ bà ta không cách nào lừa mình dối người được nữa. Sự thật là Ngô Bách Tuế đúng là Tam thiếu gia nhà họ Ngô. Nguyện vọng lớn nhất của cả đời Hoàng Quý Lan là mong con gái mình có thể được gả vào một gia đình danh giá, mà gia tộc của Ngô Bách Tuế chắc chắn là gia đình danh giá nhất cả nước rồi. Hạ Mạt Hàn gả cho Ngô Bách Tuế, vốn dĩ giấc mơ của Hoàng Quý Lan đã thành hiện thực rồi. Cuối cùng thì sao, bà ta coi đứa con rể quý này như một thằng ngốc đáng ghét nhất. Bà ta làm rất nhiều chuyện độc ác với Ngô Bách Tuế, bà ta hoàn toàn đắc tội với Ngô Bách Tuế. Quan trọng hơn là Ngô Bách Tuế và Hạ Mạt Hàn ly hôn rồi, con rể quý đã không còn là của bà ta nữa. Hoàng Quý Lan thật sự chết quách cho rồi.
Khoảnh khắc này, nhịp tim của Hạ Mạt Hàn cũng đập nhanh hơn, cô ôm sự tò mò, hỏi người phụ nữ trung niên: “Vậy Tam thiếu gia nhà mấy người là người như thế nào?”
Hạ Mạt Hàn và Ngô Bách Tuế làm vợ chồng ba năm nhưng cô hoàn toàn không hiểu về Ngô Bách Tuế. Trước đây, cô cũng không thật lòng thử tìm hiểu Ngô Bách Tuế, hoặc là nói cô có thành kiến đối với Ngô Bách Tuế, nếu không, cô cũng không đến mức không cảm nhận được Nhất Bạch Sơn Tịch là Ngô Bách Tuế, thậm chí Ngô Bách Tuế còn nhấn mạnh rằng anh là Nhất Bạch Sơn Tịch nhưng Hạ Mạt Hàn không tin. Hạ Mạt Hàn vô cùng hối hận vì bản thân từng xem thường và có thành kiến với Ngô Bách Tuế. Cô chỉ muốn hiểu về Ngô Bách Tuế nhiều hơn, tìm hiểu tất cả về anh.
Về câu hỏi của Hạ Mạt Hàn, người phụ nữ trung niên không che giấu gì, nói thẳng: “Tam thiếu gia là huyền thoại của nhà họ Ngô. Từ nhỏ, cậu ấy là một thiên tài bẩm sinh. Lúc mười tuổi, cậu ấy đã đạt đến trình độ tuyệt đỉnh về cầm kỳ thư họa. Không chỉ thế, về các lĩnh vực võ công, làm ăn buôn bán,… cậu ấy cũng có trình độ rất cao. Vừa mới trưởng thành, cậu ấy được chọn là người thừa kế nhà họ Ngô. Cậu ấy luôn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngô.”
Nghe hết những lời kia, tim của Hạ Mạt Hàn càng đập nhanh hơn. Ngô Bách Tuế đã ưu tú từ nhỏ. Một người hoàn hảo như anh, hoàn hảo đến mức không chân thực. Hạ Mạt Hàn sao dám tin người chồng khờ khạo của mình lại là một thiên tài tuyệt thế được chứ. Mặc dù sau đó, bệnh của Ngô Bách Tuế khỏi rồi, Hạ Mạt Hàn cũng không thể tìm thấy sự liên quan giữa Nhất Bạch Sơn Tịch với Ngô Bách Tuế, chỉ vì Nhất Bạch Sơn Tịch là đại diện cho một sự hoàn hảo.
Bây giờ Hạ Mạt Hàn mới hoàn toàn chắc chắn Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn hảo kia là Ngô Bách Tuế. Nhưng, Ngô Bách Tuế là niềm kiêu hãnh của nhà họ Ngô, thậm chí vừa mới thành niên là đã được lập làm người thừa kế nhà họ Ngô, vậy thì sao anh lại bị biến thành một kẻ khờ? Vậy sao gia chủ nhà họ Ngô lại là Ngô Thiên?
Ngay khi trong lòng Hạ Mạt Hàn nảy sinh nghi ngờ, đột nhiên Hoàng Quý Lan lên tiếng, bà ta hỏi người phụ nữ trung niên bằng giọng đầy kinh ngạc: “Ngô Bách Tuế vừa mới trưởng thành đã được chọn là người thừa kế nhà họ Ngô rồi? Vậy tại sao đến cuối cùng người làm gia chủ nhà họ Ngô không phải cậu ta?”
Câu hỏi của Hoàng Quý Lan khiến sắc mặt của người phụ nữ trung niên thay đổi hẳn. Bà ấy vội vã nói: “Đây là chuyện riêng của gia tộc bọn họ, tôi không biết. Tôi còn công việc cần làm, đi trước đây.”
Dứt lời, người phụ nữ trung niên cầm dụng cụ cắt cỏ của mình rồi đi ra chỗ khác làm.
Còn Hạ Mạt Hàn và Hoàng Quý Lan vẫn đứng ngẩn người một chỗ, nhất thời không nhúc nhích.
Lúc này, những người khác của nhà họ Hạ cũng ôm đầy tâm tư, nhộn nhạo trong lòng.
Hạ Tử Hiên nằm trên chiếc giường trong phòng, vẻ mặt không gì nuối tiếc hơn. Có lẽ cậu ta chịu đả kích còn lớn hơn cả Hoàng Quý Lan. Phải biết là, cả nhà họ Hạ, cậu ta là người gây sự với Ngô Bách Tuế nhiều nhất. Cậu ta ghét Ngô Bách Tuế hơn bất cứ ai. Sau khi bị anh đánh, cậu ta càng một lòng muốn dồn anh vào chỗ chết. Vậy nhưng, Ngô Bách Tuế - người mà cậu ta muốn xử nhất lại là thiếu gia của gia tộc đứng đầu cả nước, là Nhất Bạch Sơn Tịch hoàn hảo, không có khuyết điểm. Lòng của Hạ Tử Hiên đã gào thét cả vạn lần rồi. Đây là cái sự thật vô lý gì vậy.
Trạng thái của Hạ Tử Nhiên cũng không tốt hơn Hạ Tử Hiên là bao. Nhất Bạch Sơn Tịch mà cô ta sùng bái nhất cuộc đời lại là Ngô Bách Tuế mà cô ta ghét nhất, thậm chí Ngô Bách Tuế còn là Tam thiếu gia nhà họ Ngô mà cô ta không bao giờ với tới được. Sự thật này khiến Hạ Tử Nhiên muốn phát điên.
Đến cả lão phu nhân nhà họ Hạ cũng rơi vào tình trạng ngơ ngẩn như hồn lìa khỏi xác. Mãi cho đến lúc này, bà ta mới đột nhiên hiểu ra, tại sao ông chồng bà ta nhất quyết gả Hạ Mạt Hàn cho Ngô Bách Tuế. Có lẽ ông chồng của bà ta đã sớm biết thân phận của Ngô Bách Tuế rồi. Nếu như bà ta làm theo ý của chồng mình, đối xử tử tế với ngô Bách Tuế, vậy thì nhất định Ngô Bách Tuế sẽ dẫn dắt nhà họ Hạ đạt tới đỉnh cao huy hoàng, tiền đồ vô lượng. Vậy nhưng bà ta lại có mắt không thấy núi Thái Sơn, coi một con rồng chốn nhân gian như Ngô Bách Tuế thành thứ rác rưởi có thể chà đạp tùy ý. Bà ta sai càng thêm sai, sai một cách vô lý!
Lão phu nhân hối hận.
Buổi trưa, tại phòng tiệc của trang viên.
Ngô Bách Tuế và người nhà họ Hạ tụ tập lại với nhau, cùng ăn cơm trưa.
Trước đây, điều người nhà họ Hạ ghét nhất là ăn cơm cùng Ngô Bách Tuế. Mọi người đều vô cùng kỳ thị anh, lần nào cũng hận không thể đuổi anh ra ngoài. Bây giờ, tâm trạng của người nhà họ Hạ quay ngoắt rồi, người nào người nấy đều kính nể Ngô Bách Tuế. Trước mặt Ngô Bách Tuế, bọn họ rất gượng gạo, rất thận trọng.
Đến khi gần xong bữa cơm, Hoàng Quý Lan mới lấy hết dũng khí, là người đầu tiên lên tiếng, nói với Ngô Bách Tuế đầy kính cẩn: “Bách Tuế à, mấy năm cậu ở trong nhà họ Hạ, tôi không đối xử tốt với cậu, đây là lỗi của tôi. Bây giờ, tôi ở đây xin lỗi cậu, hy vọng cậu có thể nể tình vợ chồng giữa cậu và Tiểu Mạt mà tha thứ cho tôi. Dù sao, tôi cũng là mẹ của Tiểu Mạt, tôi làm vậy cũng là muốn tốt cho Tiểu Mạt.”
Hoàng Quý Lan nói một hồi, nói vô cùng nghiêm túc, bà ta thật sự muốn cứu vãn lại ấn tượng của mình trong lòng Ngô Bách Tuế.
Ngô Bách Tuế chẳng chút thay đổi gì về ấn tượng đối với Hoàng Quý Lan, anh chưa bao giờ để ý tới Hoàng Quý Lan nhưng như những gì Hoàng Quý Lan nói, tất cả là vì Hạ Mạt Hàn, Ngô Bách Tuế cũng không để Hoàng Quý Lan mất mặt, anh điềm đạm đáp lại một câu: “Không sao!”
Chỉ hai chữ đơn giản đã đủ biểu lộ rõ anh không hận Hoàng Quý Lan.
Lúc này, người nhà họ Hạ cũng lấy hết dũng khí, Hạ Tử Hiên là người đứng lên nhanh nhất. Cậu ta nhìn Ngô Bách Tuế, vô cùng nghiêm túc, nói: “Ngô… à không, Tam thiếu gia, Hạ Tử Hiên tôi cũng không ra gì, từ nhỏ đã hống hách, ương bướng quen rồi. Trước đây là do tôi không hiểu chuyện, ức hiếp anh, đắc tội với anh, tất cả đều là lỗi của tôi nhưng tôi dám đảm bảo, sau này tôi tuyệt đối không coi thường người khác nữa. Tôi nhất định sẽ cải tà quy chính, hy vọng anh có thể nể mặt tôi, tha thứ cho sự ngu dốt của tôi.”
Lúc này, Hạ Tử Hiên thực sự trở thành một con cún rồi. Cậu ta khúm núm, gọi dạ bảo vâng với Ngô Bách Tuế, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, cậu ta thực sự sợ Ngô Bách Tuế sẽ tính sổ về sau.
Ngô Bách Tuế nhìn về phía Hạ Tử Hiên, mặt lạnh tanh: “Mấy người không cần xin lỗi tôi. Tôi không tính toán gì với mọi người. Tôi từng nói, tôi giúp mấy người chỉ là vì Hạ Mạt Hàn mà thôi.”
Nghe câu nói ấy, những người nhà họ Hạ định đứng lên xin lỗi Ngô Bách Tuế, lần lượt nuốt mấy lời đó xuống bụng. Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra Ngô Bách Tuế không hề để tâm gì tới bọn họ. Cũng đúng thế thật, người sống trên mây như Ngô Bách Tuế chẳng thèm tính toán với đám người nhỏ bé như bọn họ. Bọn họ có thể tạo được mối quan hệ với nhà họ Ngô và Ngô Bách Tuế đều là nhờ Hạ Mạt Hàn. Không có Hạ Mạt Hàn, bọn họ chẳng là cái gì cả.
Sau đó, người nhà họ Hạ đều yên lặng ăn cơm, im lặng không nói tiếng nào.
Ngô Bách Tuế cũng tiếp tục cắm đầu vào ăn cơm, giống như vừa rồi chẳng có gì xảy ra.
Lúc này, Ngô Thiên đột nhiên bước vào phòng tiệc.
Thấy vậy, người nhà họ Hạ nhanh chóng ngừng động tác, nhìn về phía Ngô Thiên.
Chỉ có Ngô Bách Tuế vẫn vùi đầu vào gắp từng miếng thức ăn, không thèm để ý đến Ngô Thiên.
Ngô Thiên chậm rãi bước đi, tiến về phía Ngô Bách Tuế, vừa đi vừa lạnh lùng nói: “Ngô Bách Tuế, mày ăn uống thoải mái quá nhỉ?”
Nhà họ Ngô đang trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc, Ngô Thanh Đế hôn mê bất tỉnh, thần kinh của Ngô Thiên vẫn luôn căng ra, không thiết ăn uống. Còn Ngô Bách Tuế như người không có chuyện gì vậy, vẫn ở đây ăn uống no nê với người nhà họ Hạ. Cảnh tượng này thật sự khiến Ngô Thiên chướng mắt.
Ngô Bách Tuế vẫn không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói: “Cũng tạm, mùi vị không tệ.”
Ngô Thiên đến trước bàn của Ngô Bách Tuế, đập mạnh xuống bàn, tức giận nói: “Bây giờ nhà họ Ngô sắp không giữ được nữa rồi mà mày chẳng thèm để ý chút nào, chỉ biết tự mình ăn uống vui vẻ sao?”
Ngô Thiên đồng ý để người nhà họ Hạ ở lại không phải là để bọn họ hưởng phúc ở đây. Tạm thời, hắn không đối phó với Ngô Bách Tuế cũng là vì cần giải quyết tai họa bên ngoài trước đã nhưng không có nghĩa là hắn để cho Ngô Bách Tuế thoải mái, tự do tự tại trong trang viên.
Ngô Bách Tuế bình thản đáp: “Tôi nói rồi, tôi có thể đảm bảo an toàn cho nhà họ Ngô.”
Ngô Thiên hừ một tiếng lạnh lùng, giận dữ nói: “Lời này của mày, đến bảo vệ đứng canh cửa cũng không tin, mày bảo tao lấy gì để tin mày?”
Nghe thấy lời của Ngô Thiên, Ngô Bách Tuế nhẹ nhàng đặt đũa xuống rồi đứng dậy, nói: “Đi theo tôi.”
Dứt lời, Ngô Bách Tuế cất bước đi ra khỏi phòng tiệc.
Bình luận facebook