Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 263 – Về nhà họ Ngô
Sau khi Ngô Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên liên kết với nhau, cuối cùng cũng đánh bại được Lục trưởng lão, hóa giải nguy cơ của mọi người. Vậy nhưng lúc này, bầu không khí ở hiện trường lại không có gì là vui mừng cả, mọi người đều chìm vào sự lo lắng nặng nề, chỉ vì, trước khi Lục trưởng lão rời đi đã để lại một lời đe dọa vô cùng lớn.
Không ai cũng dám coi thường lời đe dọa của Lục trưởng lão, bởi vì lời mà lão ta nói ra thì nhất định sẽ làm được. Đợi đến khi lão ta dẫn người tới trả thù, cả nhà Đường Chấn Phong chắc chắn sẽ rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều, không còn đường sống nữa.
Trong lòng Đường Dĩnh như có một tảng đá đè nặng, nặng nề khác thường. Cô biết là mình đã làm liên lụy tới bố và mẹ, nếu như cô không liều mạng bảo vệ Ngô Bách Tuế, bố và mẹ cô sẽ không thể bị cuốn vào chuyện này. Có điều, cô không thể mặc kệ sự sống chết của Ngô Bách Tuế, cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ, chuyện đã rồi, không thể làm lại từ đầu được nữa. Mạng sống cả nhà cô đã hoàn toàn buộc chặt lại với nhau, sống thì cả nhà cùng sống, chết thì cả nhà cũng chết cùng nhau.
Đường Chấn Phong nghe thấy câu hỏi của Đường Dĩnh nhưng không trả lời. Ông ta chìm vào sự im lặng, vẻ mặt nặng nề.
Ngô Bách Tuế nằm ở dưới đất, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại. Anh tạm thời giữ lại được cái mạng nhưng lại liên lụy đến cả nhà Đường Chấn Phong, có lẽ kết cục cuối cùng vẫn sẽ là mọi người đều chôn cùng với anh. Anh và bố của mình, Đường Dĩnh và bố mẹ của Đường Dĩnh, năm người đều khó thoát khỏi cái chết.
Ngô Bách Tuế ngước nhìn bầu trời mênh mông, trong lòng cũng trống rỗng.
Cả khoảng sân rộng lớn đều rơi vào sự yên lặng, bầu không khí ngột ngạt, nặng nề giống như mây mù che đỉnh, sự âm u bao trùm toàn bộ khoảng sân khiến trái tim của mấy người trong sân đều bị phủ một làn sương mù.
Một lúc lâu sau, Tống Nghi Nhiên lên tiếng trước, phá vỡ sự tĩnh lặng trên sân, bà ta chậm rãi nói với Đường Chấn Phong: “Chấn Phong, hay là chúng ta đi tìm gia chủ đi?”
Ở nhà họ Đường, Lục trưởng lão có quyền cao chức trọng, có được quyền chém giết người khác nhưng dù ông ta có ghê gớm đến đâu cũng phải nghe lời của gia chủ, gia chủ mới là người quyết định mọi chuyện. Trước mắt, Tống Nghi Nhiên chỉ nghĩ ra được cách đi tìm gia chủ, để gia chủ ra mặt bảo vệ cả nhà họ.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Chấn Phong vẫn nặng nề như cũ, ông ta trầm giọng nói: “Em cảm thấy bây giờ gia chủ còn quan tâm đến sự sống chết của chúng ta sao? Từ hai năm trước, nhà họ Đường đã không có chỗ cho chúng ta dung thân rồi. Hôm nay, Lục trưởng lão dám tự ý xông vào nhà chúng ta giết người giữa ban ngày ban mặt, có lẽ là lão ta cố ý làm vậy. Mặc kệ lão ta có giết được Ngô Bách Tuế hay không, chắc chắn kết cục cuối cùng của nhà chúng ta sẽ không tốt đẹp gì hơn”.
Nhà họ Đường lớn như vậy nhưng chẳng bao giờ có thể nói đến chuyện tình người với tình thân. Ở đây, chỉ có dùng thực lực để nói chuyện, khi Đường Chấn Phong còn trẻ, ông ta cũng là một hạt giống tốt. Trong số những người trẻ tuổi cùng lứa, ông ta là người có thực lực nhất, vậy nên, ở nhà họ Đường, địa vị của ông ta cũng khá ổn. Năm xưa, ông ta cũng rất được nhà họ Đường coi trọng nhưng đến đời con, nhà họ Đường có nhiều nhân tài ra đời, nhiều người trẻ tuổi bỗng nhiên nổi bật hơn hẳn, thể hiện ra tài năng, còn con trai của Đường Chấn Phong không chỉ thất bại thảm hại mà còn trực tiếp bị đánh chết. Sau lần đó, cả nhà Đường Chấn Phong sa sút hẳn. Bọn họ không có người nối dõi, được mặc định là đã bị nhà họ Đường coi thường thậm chí là vứt bỏ.
Lục trưởng lão coi thường Đường Chấn Phong, tùy tiện xông vào nhà Đường Chấn Phong để giết người. Ông ta nhân danh việc thi hành gia quy, một mực đòi giết Ngô Bách Tuế, nếu như ông ta thành công, vậy thì địa vị của nhà Đường Chấn Phong sẽ càng thấp hơn, có thể sẽ trở thành sự tồn tại mà ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ. Nếu như Lục trưởng lão không giết được Ngô Bách Tuế, vậy chắc chắn là Đường Chấn Phong ngăn cản việc thực thi luật lệ, không coi gia quy ra gì, như vậy, càng không thể tha thứ cho nhà Đường Chấn Phong được.
Vậy nên, cho dù như nào, chuyện ngày hôm nay đều khiến cho cả nhà Đường Chấn Phong rơi vào cảnh không còn đường lui.
Tống Nghi Nhiên nghe Đường Chấn Phong nói vậy, không khỏi thở dài một hơi, bà ta nhìn Đường Chấn Phong, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao? Chúng ta không thể cứ đứng ở đây đợi Lục trưởng lão tới trả thù được?”
Đường Chấn Phong ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lên tiếng buồn bã: “Có lẽ, chúng ta chỉ có thể rời khỏi nhà họ Đường mà thôi”.
Bây giờ, cả nhà bọn họ cũng chẳng là gì ở nhà họ Đường nữa, không ai coi trọng bọn họ. Lúc này, bọn họ lại bị Lục trưởng lão nắm thóp, chỉ có kết cục chết thảm, so với việc ở đây đợi chết, chi bằng họ rời khỏi đây, ra thế giới rộng lớn ở bên ngoài, tìm kiếm một con đường sống.
Nghe thấy lời này, Tống Nghi Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta không chút do dự, nói: “Sao có thể được? Rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đi đâu đây?”
Mặc dù nói trời đất rộng lớn nhưng nhà họ Đường lại thống trị trời đất này. Nếu như bọn họ trở thành người phản bội nhà họ Đường, vậy chắc chắn nhà họ Đường sẽ không để bọn họ yên. Một khi bọn họ bị nhà họ Đường nhắm vào vậy thì cho dù bọn họ có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của nhà họ Đường.
Đường Chấn Phong nghe thấy câu hỏi của Tống Nghi Nhiên thì chợt không biết nói gì. Đúng vậy, bọn họ có thể chạy đi đâu, trốn chỗ nào? Trên đời này, có chỗ nào có thể giúp bọn họ tránh được con mắt của nhà họ Đường?
Trời đất rộng lớn nhưng không có chỗ nào cho bọn họ dung thân.
Tâm trạng của Đường Chấn Phong hoàn toàn trầm hẳn xuống.
Lúc này, Ngô Thanh Đế đang nằm trên đất bỗng từ từ đứng dậy. Ông nhìn Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên, nói chắc nịch: “Đến nhà họ Ngô đi!”
Ngô Thanh Đế vẫn luôn có một sự cảnh giác rất lớn với người nhà họ Đường, ông không bao giờ tin tưởng người nhà họ Đường, càng không thể đứng cùng phe với người nhà họ Đường. Nhưng lúc này, ông buộc phải đứng cùng chiến tuyến với nhà Đường Chấn Phong.
Một là vì cả nhà Đường Chấn Phong đã cứu mạng ông và Ngô Bách Tuế, mặc dù Ngô Thanh Đế không muốn chấp nhận sự thật Ngô Bách Tuế làm rể nhà họ Đường nhưng cô gái tên Đường Dĩnh thật sự rất bảo vệ Ngô Bách Tuế, vợ chồng Đường Chấn Phong vì cứu hai bố con ông cũng chịu liên lụy. Về tình về lý, Ngô Thanh Đế đều nên
dốc sức giúp đỡ nhà Đường Chấn Phong.
Nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng hơn cả. Ngô Thanh Đế vốn định đưa Ngô Bách Tuế về nhà họ Ngô nhưng nếu không có sự giúp đỡ của cả nhà Đường Chấn Phong, hai bố con ông nhất định không có chút khả năng nào để ra được khỏi nhà họ Đường. Vậy nên, tranh thủ việc Đường Chấn Phong có ý rời khỏi nhà họ Đường, Ngô Thanh Đế đương nhiên kéo theo Đường Chấn Phong đi cùng.
Nghe thấy lời của Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong trầm giọng nói: “Nhà họ Ngô các ông luôn là đối tượng quan trọng mà nhà họ Đường để mắt tới, vậy nên đến nhà họ Ngô các ông là nguy hiểm nhất”.
Giọng điệu của Đường Chấn Phong rất không thoải mái, bây giờ, ông ta không thể có vẻ mặt tử tế được với Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế. Ông ta vốn nghĩ rằng chú trọng huấn luyện Ngô Bách Tuế, để Ngô Bách Tuế bộc lộ hết tài năng ở cuộc thi “Thanh niên tranh bá”. Chỉ cần Ngô Bách Tuế có thể tỏa sáng, lấy được thành tích rất cao, vậy thì địa vị của cả nhà bọn họ có thể nâng cao trở lại. Vậy nhưng, kết quả là Ngô Bách Tuế không những không giúp gì được cho mình mà còn liên lụy cả nhà bọn họ. Đương nhiên điều này khiến cho Đường Chấn Phong không vừa lòng rồi.
Bây giờ, không chỉ có mình Ngô Bách Tuế mang tội trên người, cả nhà Đường Chấn Phong cũng làm trái với gia quy, đắc tội lớn với Lục trưởng lão. Nghĩ gì tới cuộc thi “Thanh niên tranh bá” nữa, có thể giữ được cái mạng là may lắm rồi. Nhưng đúng lúc này, Ngô Thanh Đế còn đề ra một chủ ý vớ vẩn, đương nhiên Đường Chấn Phong càng tức giận hơn rồi.
Ngô Thanh Đế không để tâm tới mặt lạnh lời thô của Đường Chấn Phong. Ông vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: “Không, nhà họ Ngô chúng tôi là an toàn nhất!”
Đường Chấn Phong nghe xong, có chút bực bội, ông ta nói với Ngô Thanh Đế đầy khinh thường: “Ở bên ngoài, nhà họ Ngô các ông là gia tộc đứng đầu nhưng đối với nhà họ Đường, nhà họ Ngô chả là cái thá gì cả. Nếu nhà họ Đường thực sự muốn nhà họ Ngô biến mất thì cũng chỉ một câu là xong”.
Ngô Thanh Đế trầm giọng đáp: “Tôi biết”.
Đường Chấn Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: “Vậy ông cảm thấy nhà họ Ngô của ông có gì mà bảo an toàn?”
Ngô Thanh Đế nhìn Đường Chấn Phong, trả lời đầy trịnh trọng: “Ông nội tôi, Ngô Lại từng để lại cho nhà họ Ngô chúng tôi một túi gấm. Bên trong túi gấm đó có thể có một thông tin quan trọng, có thể đủ để giúp chúng ta đối phó được nguy cơ lần này”.
Vốn dĩ Ngô Thanh Đế sẽ không nói chuyện túi gấm cho người ngoài biết, càng sẽ không nói cho người nhà họ Đường. Nhưng bây giờ, ông chỉ muốn nhanh chóng về nhà họ Ngô. Ông luôn nhớ rằng, Ngô Lại từng cảnh cáo người đời sau nhà họ Ngô, bây giờ bố con ông bước vào địa bàn nhà họ Đường, rất có khả năng nhà họ Ngô sẽ phải đối mặt với họa diệt môn. Ngô Thanh Đế buộc phải nhanh chóng lấy được chiếc túi gấm, giúp nhà họ Ngô thoát khỏi kiếp nạn này. Có điều, muốn về nhà họ Ngô thì chỉ có thể dựa vào Đường Chấn Phong, vì để Đường Chấn Phong tin nhà họ Ngô là nơi an toàn, Ngô Thanh Đế đành phải nhắc đến Ngô Lại và nói ra chuyện túi gấm.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Chấn Phong bỗng thay đổi. Ông ta nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Ngô Lại”.
Đường Chấn Phong như đắm chìm vào suy nghĩ xa xưa nào đó, một lúc lâu sau, ông ta mới nhìn Ngô Thanh Đế, nghiêm giọng nói: “Ngô Lại để lại cho các ông túi gấm gì?”
Ngô Thanh Đế đáp: “Tôi cũng không rõ cái này cho lắm nhưng ông nội tôi nói rồi, túi gấm đó có thể giúp nhà họ Ngô vượt qua kiếp nạn. Bây giờ túi gấm đang ở nhà họ Ngô, vậy nên chúng ta đến nhà họ Ngô mới là lựa chọn tốt nhất”.
Nghe vậy, Đường Chấn Phong lại ngẫm nghĩ một hồi, vẻ mặt của ông ta đầy nghiêm trọng, ánh mắt sâu thẳm, trong đáy mắt có chứa cảm xúc mà người ta nhìn vào không hiểu được.
Ngô Bách Tuế nằm dưới đất thấy Đường Chấn Phong do dự, anh nhanh chóng chống người đứng dậy, sau đó nghiêm túc nói với Đường Chấn Phong: “Những gì bố con nói đều là thật. Hôm nay, lúc tỉnh lại, ông ấy đã nói cho con biết chuyện này. Quả thật túi gấm đang ở nhà họ Ngô, trước mắt, đây cũng là hy vọng duy nhất của chúng ta”.
Từ tận đáy lòng, Ngô Bách Tuế thực sự không muốn trở thành kẻ thù đối đầu với Đường Dĩnh nhưng anh và bố mình buộc phải về được nhà họ Ngô, vậy nên, nếu như cả nhà Đường Dĩnh cùng anh về nhà họ Ngô, cùng nhau chống lại nhà họ Đường, thì đó đương nhiên là điều Ngô Bách Tuế muốn nhìn thấy nhất. Do đó, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải thuyết phục được Đường Chấn Phong.
Đường Dĩnh đứng một bên nghe thấy lời của Ngô Bách Tuế, cô lập tức nói với Tống Nghi Nhiên: “Mẹ!”
Đường Dĩnh không nói nhiều nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, cô muốn Tống Nghi Nhiên đồng ý với ý kiến của Ngô Thanh Đế.
Tống Nghi Nhiên thương nhất là đứa con gái của mình. Bà ta do dự một lúc, sau đó khuyên Đường Chấn Phong: “Chấn Phong, nếu chúng ta đã quyết định rời khỏi nhà họ Đường vậy chúng ta thử tới nhà họ Ngô xem sao. Ngoài chỗ đó ra, chúng ta cũng không còn chỗ nào có thể đi rồi”.
Đường Chấn Phong nhìn Tống Nghi Nhiên, rồi lại nhìn chăm chăm Ngô Bách Tuế mấy giây, cuối cùng ông ta gật đầu, nói: “Được, chúng ta tới nhà họ Ngô!”
Thấy Đường Chấn Phong đồng ý rồi, trong lòng Ngô Bách Tuế nhẹ hẳn lại, sắc mặt Ngô Thanh Đế cũng bình thường hơn chút.
Chuyện không thể chậm trễ, Đường Chấn Phong lập tức hành động. Mấy người bọn họ thu dọn nhanh chóng rồi vội vã rời đi.
Không ai cũng dám coi thường lời đe dọa của Lục trưởng lão, bởi vì lời mà lão ta nói ra thì nhất định sẽ làm được. Đợi đến khi lão ta dẫn người tới trả thù, cả nhà Đường Chấn Phong chắc chắn sẽ rơi vào cảnh lành ít dữ nhiều, không còn đường sống nữa.
Trong lòng Đường Dĩnh như có một tảng đá đè nặng, nặng nề khác thường. Cô biết là mình đã làm liên lụy tới bố và mẹ, nếu như cô không liều mạng bảo vệ Ngô Bách Tuế, bố và mẹ cô sẽ không thể bị cuốn vào chuyện này. Có điều, cô không thể mặc kệ sự sống chết của Ngô Bách Tuế, cô không thể khoanh tay đứng nhìn. Bây giờ, chuyện đã rồi, không thể làm lại từ đầu được nữa. Mạng sống cả nhà cô đã hoàn toàn buộc chặt lại với nhau, sống thì cả nhà cùng sống, chết thì cả nhà cũng chết cùng nhau.
Đường Chấn Phong nghe thấy câu hỏi của Đường Dĩnh nhưng không trả lời. Ông ta chìm vào sự im lặng, vẻ mặt nặng nề.
Ngô Bách Tuế nằm ở dưới đất, hàng lông mày cũng nhíu chặt lại. Anh tạm thời giữ lại được cái mạng nhưng lại liên lụy đến cả nhà Đường Chấn Phong, có lẽ kết cục cuối cùng vẫn sẽ là mọi người đều chôn cùng với anh. Anh và bố của mình, Đường Dĩnh và bố mẹ của Đường Dĩnh, năm người đều khó thoát khỏi cái chết.
Ngô Bách Tuế ngước nhìn bầu trời mênh mông, trong lòng cũng trống rỗng.
Cả khoảng sân rộng lớn đều rơi vào sự yên lặng, bầu không khí ngột ngạt, nặng nề giống như mây mù che đỉnh, sự âm u bao trùm toàn bộ khoảng sân khiến trái tim của mấy người trong sân đều bị phủ một làn sương mù.
Một lúc lâu sau, Tống Nghi Nhiên lên tiếng trước, phá vỡ sự tĩnh lặng trên sân, bà ta chậm rãi nói với Đường Chấn Phong: “Chấn Phong, hay là chúng ta đi tìm gia chủ đi?”
Ở nhà họ Đường, Lục trưởng lão có quyền cao chức trọng, có được quyền chém giết người khác nhưng dù ông ta có ghê gớm đến đâu cũng phải nghe lời của gia chủ, gia chủ mới là người quyết định mọi chuyện. Trước mắt, Tống Nghi Nhiên chỉ nghĩ ra được cách đi tìm gia chủ, để gia chủ ra mặt bảo vệ cả nhà họ.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Chấn Phong vẫn nặng nề như cũ, ông ta trầm giọng nói: “Em cảm thấy bây giờ gia chủ còn quan tâm đến sự sống chết của chúng ta sao? Từ hai năm trước, nhà họ Đường đã không có chỗ cho chúng ta dung thân rồi. Hôm nay, Lục trưởng lão dám tự ý xông vào nhà chúng ta giết người giữa ban ngày ban mặt, có lẽ là lão ta cố ý làm vậy. Mặc kệ lão ta có giết được Ngô Bách Tuế hay không, chắc chắn kết cục cuối cùng của nhà chúng ta sẽ không tốt đẹp gì hơn”.
Nhà họ Đường lớn như vậy nhưng chẳng bao giờ có thể nói đến chuyện tình người với tình thân. Ở đây, chỉ có dùng thực lực để nói chuyện, khi Đường Chấn Phong còn trẻ, ông ta cũng là một hạt giống tốt. Trong số những người trẻ tuổi cùng lứa, ông ta là người có thực lực nhất, vậy nên, ở nhà họ Đường, địa vị của ông ta cũng khá ổn. Năm xưa, ông ta cũng rất được nhà họ Đường coi trọng nhưng đến đời con, nhà họ Đường có nhiều nhân tài ra đời, nhiều người trẻ tuổi bỗng nhiên nổi bật hơn hẳn, thể hiện ra tài năng, còn con trai của Đường Chấn Phong không chỉ thất bại thảm hại mà còn trực tiếp bị đánh chết. Sau lần đó, cả nhà Đường Chấn Phong sa sút hẳn. Bọn họ không có người nối dõi, được mặc định là đã bị nhà họ Đường coi thường thậm chí là vứt bỏ.
Lục trưởng lão coi thường Đường Chấn Phong, tùy tiện xông vào nhà Đường Chấn Phong để giết người. Ông ta nhân danh việc thi hành gia quy, một mực đòi giết Ngô Bách Tuế, nếu như ông ta thành công, vậy thì địa vị của nhà Đường Chấn Phong sẽ càng thấp hơn, có thể sẽ trở thành sự tồn tại mà ai cũng có thể đè đầu cưỡi cổ. Nếu như Lục trưởng lão không giết được Ngô Bách Tuế, vậy chắc chắn là Đường Chấn Phong ngăn cản việc thực thi luật lệ, không coi gia quy ra gì, như vậy, càng không thể tha thứ cho nhà Đường Chấn Phong được.
Vậy nên, cho dù như nào, chuyện ngày hôm nay đều khiến cho cả nhà Đường Chấn Phong rơi vào cảnh không còn đường lui.
Tống Nghi Nhiên nghe Đường Chấn Phong nói vậy, không khỏi thở dài một hơi, bà ta nhìn Đường Chấn Phong, lo lắng nói: “Vậy phải làm sao? Chúng ta không thể cứ đứng ở đây đợi Lục trưởng lão tới trả thù được?”
Đường Chấn Phong ngẫm nghĩ một hồi, sau đó lên tiếng buồn bã: “Có lẽ, chúng ta chỉ có thể rời khỏi nhà họ Đường mà thôi”.
Bây giờ, cả nhà bọn họ cũng chẳng là gì ở nhà họ Đường nữa, không ai coi trọng bọn họ. Lúc này, bọn họ lại bị Lục trưởng lão nắm thóp, chỉ có kết cục chết thảm, so với việc ở đây đợi chết, chi bằng họ rời khỏi đây, ra thế giới rộng lớn ở bên ngoài, tìm kiếm một con đường sống.
Nghe thấy lời này, Tống Nghi Nhiên lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta không chút do dự, nói: “Sao có thể được? Rời khỏi nơi này, chúng ta có thể đi đâu đây?”
Mặc dù nói trời đất rộng lớn nhưng nhà họ Đường lại thống trị trời đất này. Nếu như bọn họ trở thành người phản bội nhà họ Đường, vậy chắc chắn nhà họ Đường sẽ không để bọn họ yên. Một khi bọn họ bị nhà họ Đường nhắm vào vậy thì cho dù bọn họ có chạy tới chân trời góc bể cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của nhà họ Đường.
Đường Chấn Phong nghe thấy câu hỏi của Tống Nghi Nhiên thì chợt không biết nói gì. Đúng vậy, bọn họ có thể chạy đi đâu, trốn chỗ nào? Trên đời này, có chỗ nào có thể giúp bọn họ tránh được con mắt của nhà họ Đường?
Trời đất rộng lớn nhưng không có chỗ nào cho bọn họ dung thân.
Tâm trạng của Đường Chấn Phong hoàn toàn trầm hẳn xuống.
Lúc này, Ngô Thanh Đế đang nằm trên đất bỗng từ từ đứng dậy. Ông nhìn Đường Chấn Phong và Tống Nghi Nhiên, nói chắc nịch: “Đến nhà họ Ngô đi!”
Ngô Thanh Đế vẫn luôn có một sự cảnh giác rất lớn với người nhà họ Đường, ông không bao giờ tin tưởng người nhà họ Đường, càng không thể đứng cùng phe với người nhà họ Đường. Nhưng lúc này, ông buộc phải đứng cùng chiến tuyến với nhà Đường Chấn Phong.
Một là vì cả nhà Đường Chấn Phong đã cứu mạng ông và Ngô Bách Tuế, mặc dù Ngô Thanh Đế không muốn chấp nhận sự thật Ngô Bách Tuế làm rể nhà họ Đường nhưng cô gái tên Đường Dĩnh thật sự rất bảo vệ Ngô Bách Tuế, vợ chồng Đường Chấn Phong vì cứu hai bố con ông cũng chịu liên lụy. Về tình về lý, Ngô Thanh Đế đều nên
dốc sức giúp đỡ nhà Đường Chấn Phong.
Nguyên nhân thứ hai cũng là nguyên nhân quan trọng hơn cả. Ngô Thanh Đế vốn định đưa Ngô Bách Tuế về nhà họ Ngô nhưng nếu không có sự giúp đỡ của cả nhà Đường Chấn Phong, hai bố con ông nhất định không có chút khả năng nào để ra được khỏi nhà họ Đường. Vậy nên, tranh thủ việc Đường Chấn Phong có ý rời khỏi nhà họ Đường, Ngô Thanh Đế đương nhiên kéo theo Đường Chấn Phong đi cùng.
Nghe thấy lời của Ngô Thanh Đế, Đường Chấn Phong trầm giọng nói: “Nhà họ Ngô các ông luôn là đối tượng quan trọng mà nhà họ Đường để mắt tới, vậy nên đến nhà họ Ngô các ông là nguy hiểm nhất”.
Giọng điệu của Đường Chấn Phong rất không thoải mái, bây giờ, ông ta không thể có vẻ mặt tử tế được với Ngô Thanh Đế và Ngô Bách Tuế. Ông ta vốn nghĩ rằng chú trọng huấn luyện Ngô Bách Tuế, để Ngô Bách Tuế bộc lộ hết tài năng ở cuộc thi “Thanh niên tranh bá”. Chỉ cần Ngô Bách Tuế có thể tỏa sáng, lấy được thành tích rất cao, vậy thì địa vị của cả nhà bọn họ có thể nâng cao trở lại. Vậy nhưng, kết quả là Ngô Bách Tuế không những không giúp gì được cho mình mà còn liên lụy cả nhà bọn họ. Đương nhiên điều này khiến cho Đường Chấn Phong không vừa lòng rồi.
Bây giờ, không chỉ có mình Ngô Bách Tuế mang tội trên người, cả nhà Đường Chấn Phong cũng làm trái với gia quy, đắc tội lớn với Lục trưởng lão. Nghĩ gì tới cuộc thi “Thanh niên tranh bá” nữa, có thể giữ được cái mạng là may lắm rồi. Nhưng đúng lúc này, Ngô Thanh Đế còn đề ra một chủ ý vớ vẩn, đương nhiên Đường Chấn Phong càng tức giận hơn rồi.
Ngô Thanh Đế không để tâm tới mặt lạnh lời thô của Đường Chấn Phong. Ông vô cùng nghiêm túc nhấn mạnh: “Không, nhà họ Ngô chúng tôi là an toàn nhất!”
Đường Chấn Phong nghe xong, có chút bực bội, ông ta nói với Ngô Thanh Đế đầy khinh thường: “Ở bên ngoài, nhà họ Ngô các ông là gia tộc đứng đầu nhưng đối với nhà họ Đường, nhà họ Ngô chả là cái thá gì cả. Nếu nhà họ Đường thực sự muốn nhà họ Ngô biến mất thì cũng chỉ một câu là xong”.
Ngô Thanh Đế trầm giọng đáp: “Tôi biết”.
Đường Chấn Phong nhướng mày, hỏi ngược lại: “Vậy ông cảm thấy nhà họ Ngô của ông có gì mà bảo an toàn?”
Ngô Thanh Đế nhìn Đường Chấn Phong, trả lời đầy trịnh trọng: “Ông nội tôi, Ngô Lại từng để lại cho nhà họ Ngô chúng tôi một túi gấm. Bên trong túi gấm đó có thể có một thông tin quan trọng, có thể đủ để giúp chúng ta đối phó được nguy cơ lần này”.
Vốn dĩ Ngô Thanh Đế sẽ không nói chuyện túi gấm cho người ngoài biết, càng sẽ không nói cho người nhà họ Đường. Nhưng bây giờ, ông chỉ muốn nhanh chóng về nhà họ Ngô. Ông luôn nhớ rằng, Ngô Lại từng cảnh cáo người đời sau nhà họ Ngô, bây giờ bố con ông bước vào địa bàn nhà họ Đường, rất có khả năng nhà họ Ngô sẽ phải đối mặt với họa diệt môn. Ngô Thanh Đế buộc phải nhanh chóng lấy được chiếc túi gấm, giúp nhà họ Ngô thoát khỏi kiếp nạn này. Có điều, muốn về nhà họ Ngô thì chỉ có thể dựa vào Đường Chấn Phong, vì để Đường Chấn Phong tin nhà họ Ngô là nơi an toàn, Ngô Thanh Đế đành phải nhắc đến Ngô Lại và nói ra chuyện túi gấm.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đường Chấn Phong bỗng thay đổi. Ông ta nhíu mày, lẩm bẩm nói: “Ngô Lại”.
Đường Chấn Phong như đắm chìm vào suy nghĩ xa xưa nào đó, một lúc lâu sau, ông ta mới nhìn Ngô Thanh Đế, nghiêm giọng nói: “Ngô Lại để lại cho các ông túi gấm gì?”
Ngô Thanh Đế đáp: “Tôi cũng không rõ cái này cho lắm nhưng ông nội tôi nói rồi, túi gấm đó có thể giúp nhà họ Ngô vượt qua kiếp nạn. Bây giờ túi gấm đang ở nhà họ Ngô, vậy nên chúng ta đến nhà họ Ngô mới là lựa chọn tốt nhất”.
Nghe vậy, Đường Chấn Phong lại ngẫm nghĩ một hồi, vẻ mặt của ông ta đầy nghiêm trọng, ánh mắt sâu thẳm, trong đáy mắt có chứa cảm xúc mà người ta nhìn vào không hiểu được.
Ngô Bách Tuế nằm dưới đất thấy Đường Chấn Phong do dự, anh nhanh chóng chống người đứng dậy, sau đó nghiêm túc nói với Đường Chấn Phong: “Những gì bố con nói đều là thật. Hôm nay, lúc tỉnh lại, ông ấy đã nói cho con biết chuyện này. Quả thật túi gấm đang ở nhà họ Ngô, trước mắt, đây cũng là hy vọng duy nhất của chúng ta”.
Từ tận đáy lòng, Ngô Bách Tuế thực sự không muốn trở thành kẻ thù đối đầu với Đường Dĩnh nhưng anh và bố mình buộc phải về được nhà họ Ngô, vậy nên, nếu như cả nhà Đường Dĩnh cùng anh về nhà họ Ngô, cùng nhau chống lại nhà họ Đường, thì đó đương nhiên là điều Ngô Bách Tuế muốn nhìn thấy nhất. Do đó, dù thế nào đi nữa, anh cũng phải thuyết phục được Đường Chấn Phong.
Đường Dĩnh đứng một bên nghe thấy lời của Ngô Bách Tuế, cô lập tức nói với Tống Nghi Nhiên: “Mẹ!”
Đường Dĩnh không nói nhiều nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, cô muốn Tống Nghi Nhiên đồng ý với ý kiến của Ngô Thanh Đế.
Tống Nghi Nhiên thương nhất là đứa con gái của mình. Bà ta do dự một lúc, sau đó khuyên Đường Chấn Phong: “Chấn Phong, nếu chúng ta đã quyết định rời khỏi nhà họ Đường vậy chúng ta thử tới nhà họ Ngô xem sao. Ngoài chỗ đó ra, chúng ta cũng không còn chỗ nào có thể đi rồi”.
Đường Chấn Phong nhìn Tống Nghi Nhiên, rồi lại nhìn chăm chăm Ngô Bách Tuế mấy giây, cuối cùng ông ta gật đầu, nói: “Được, chúng ta tới nhà họ Ngô!”
Thấy Đường Chấn Phong đồng ý rồi, trong lòng Ngô Bách Tuế nhẹ hẳn lại, sắc mặt Ngô Thanh Đế cũng bình thường hơn chút.
Chuyện không thể chậm trễ, Đường Chấn Phong lập tức hành động. Mấy người bọn họ thu dọn nhanh chóng rồi vội vã rời đi.
Bình luận facebook