• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng Rể Của Tổng Tài-Chàng rể đào hoa - Trần Hoàng Thiên (1 Viewer)

  • Chương 60: Sáu trăm triệu, thu tiền!

Hiện tại có nhiều website sao chép đăng lại truyện từ VietWriter.vn trái phép, gây thiệt hại về kinh tế và ảnh hưởng tới tốc độ ra chương mới. Chúng tôi rất mong quý độc giả ủng hộ, đẩy lùi nạn sao chép trái phép bằng cách chỉ đọc truyện trên VietWriter.vn. Xin cảm ơn!

**********



Trần Hoàng Thiên vừa dứt lời, phảng phất có một chậu nước lạnh vào ngày đông dội thẳng vào người Lý Hải Dương và Vân Thiên Thanh, lập tức khiến thân thể của hai người run rẩy mãnh liệt, ngay cả chén rượu cũng không cầm nổi mà rơi xuống bàn.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Hai người bọn họ vốn tưởng rằng nhân vật lớn như Trần Hoàng Thiên sẽ không chấp tiểu nhân, lại tuyệt đối không ngờ rằng anh vẫn mang thù.



Lời này của anh không phải là đang nói rõ ràng cho mọi người rằng hai người bọn họ và Mộc Minh không tin Trần Hoàng Thiên là chủ tịch sao?



Anh nợ em một câu yêu thương!








Nhưng ngẫm lại cũng đúng, hai người bọn họ giễu cợt Trần Hoàng Thiên thảm như vậy, Trần Hoàng Thiên nói mình là chủ tịch, hai người bọn họ không những không tin mà còn châm biếm nhiều hơn, đều nói những lời khó nghe. Là con người đều có tình cảm, Trần Hoàng Thiên mang thù cũng là chuyện đương nhiên.



Chỉ trách lúc ấy cái miệng của hai người kia quá thoải mái, lần này đoán chừng là gặp phải xui xẻo rồi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Quả nhiên Chu Hoàng Long lập tức trợn mắt, nhìn chằm chằm Lý Hải Dương rồi tức giận chất vấn: “Có phải hai người cũng không tin anh ấy là chủ tịch, nên giễu cợt anh ấy?”



“Ta ta ta…”



Anh nợ em một câu yêu thương!









Lý Hải Dương và Vân Thiên Thanh căn bản không biết giải thích thế nào, chỉ có thể xin trừng phạt nhẹ một chút.



"Chủ tịch! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết sai rồi! Hu hu hu…”



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lý Hải Dương tiên phong vì không thể nào chịu được cảm giác sợ hãi kia, ‘phịch’ một tiếng quỳ xuống, đầu dập xuống mặt đất, hối hận khóc lên.



Lúc này ruột gan anh ta đều vỡ nát, có công việc tốt lại lương cao, chịu sống thiếu thốn một chút để kiếm tiền, tại sao lại phải đi họp lớp, giả vờ thể hiện trước mặt các bạn học cơ chứ.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Giả vờ thể hiện, phô trương còn chưa tính, lại đi nhớ thương Dương Ninh Vân, liều mạng châm biếm chồng cô để nâng mình lên!



Lần này thì tốt rồi, công việc nhất định sẽ mất, cũng chưa hết, còn phải chịu cảnh tàn tật, cả đời này để bị hủy hoại rồi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Còn cô?” Trần Hoàng Thiên lạnh lùng nhìn Vân Thiên Thanh.



“Tôi tôi tôi…” Sao Vân Thiên Thanh có thể chịu được, đang chuẩn bị quỳ xuống.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đột nhiên!



Một bóng người vọt đến, không nói hai lời đã vung tay tát một cái vang dội vô cùng lên mặt cô ta.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"A!"



Vân Thiên Thanh kêu thảm một tiếng, cả người mất đi trọng tâm lập tức ngã xuống.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lúc này cô ta mới nhìn được, là bạn trai Lâm Văn Báo của cô ta, giờ phút này anh ta đang tức giận chỉ tay vào cô ta, vừa tức đến hổn hển vừa nghiến răng nghiến lợi mắng: “Con tiện nhân đáng chết này, chủ tịch là người có tính tình tốt như vậy, đắc tội với anh ấy và Hoàng Gia ở Vạn Hưng, anh ấy cũng không so đo với tôi, bây giờ anh ấy lại đi so đo với cô, con mẹ nó có phải cô đắc tội vào giới hạn của chủ tịch rồi không?”



“Em…” Vân Thiên Thanh bị oan chết rồi, anh ta biết người anh đuổi ra khỏi khách sạn Vạn Hưng chính là chủ tịch, sao lại không nói cho cô ta biết, nếu nói cho cô ta, cô ta nhìn thấy sẽ lập tức trốn ra xa, làm sao lại làm mất lòng anh ta chứ!



Anh nợ em một câu yêu thương!








“Hai người bọn họ đều đắc tội vào chỗ chết của chủ tịch.”



Lúc này ông lão ngồi cùng bàn run giọng nói: "Tôi ngồi cùng bàn với hai người bọn họ, nghe được hai người bọn họ chế giễu chủ tịch, nói chủ tịch là tên ăn hại chuyển phát nhanh, lại nghèo nàn, để chủ tịch cút ra ngoài, còn thương lượng muốn đào góc tường của chủ tịch."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Ông ta vừa dứt lời, tình cảnh lập tức bùng nổ.



"Hai người bọn họ thật sự là to gan lớn mật, làm sao lại dám công kích chế giễu chủ tịch như thế?" Nhớ đọc truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha !!!



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Nếu chủ tịch rất nghèo, vậy hai người bọn họ thì tính là chứ!”



"Chủ tịch có tiền như vậy. Góc tường khẳng định là cốt thép trộn trong bùn đất, sao bọn họ có thể đào động? Thật sự là không biết tự lượng sức mình!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Con mẹ nó cô…" Khuôn mặt Lâm Văn Báo đều đen, hung hăng cho Vân Thiên Thanh hai cước, vội vàng nói với Trần Hoàng Thiên: "Chủ tịch bớt giận, để tôi xử lý hai người chết tiệt này, nhất định tôi sẽ khiến bọn họ biết cái gì gọi là họa từ trong miệng.”



"Dẫn đi đi."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trần Hoàng Thiên nhàn nhạt nói mấy chữ, uống hết nửa chén rượu còn lại trong chén, cũng vô cùng quyết tâm khiến hai người này trả giá đắt!



"Mang đi!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Lâm Văn Báo quát to một tiếng.



Lúc này lập tức có mấy người mặc âu phục nam đi đến, đem Lý Hải Dương cùng Vân Thiên Thanh dựng lên kéo ra bên ngoài.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Chủ tịch, nể tình mặt mũi của Ninh Vân, tha cho tôi đi…" Vân Thiên Thanh liều mạng hô hào.



Trần Hoàng Thiên không phản ứng, tiếp tục đi đến bàn khách khác mời rượu, không phải không cho Dương Ninh Vân mặt mũi, mà anh biết, cho dù Dương Ninh Vân có ở đây cũng sẽ không cầu xin cho Vân Thiên Thanh.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dù sao cô ta cũng rất quá đáng!



Rất nhanh, tất cả các bàn rượu đều kính xong, Trần Hoàng Thiên trở lại trên đài. Nói vài câu mọi người ăn ngon uống ngon, và chuyện làm ăn sau này, sau đó phân phó Hứa Minh Tuyên một lúc rồi đếu khu phía đông của hội sảnh công bố danh sách các đối tác, sau đó nhanh chóng rời khỏi khu phía Đông, đi đến khu phía Tây.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Mẹ nó, không phải để chính cậu tìm một chỗ đi ăn cơm sao, tại sao lại ngồi ở đây?" Dương Chí Văn thấy Trần Hoàng Thiên trở về, lập tức không cho anh sắc mặt tốt.



"Tôi là khách hàng lớn của thẻ đen tối cao. Tôi thích ăn cơm ở nơi nào, ngồi ở chỗ nào thì ăn, anh có ý kiến?" Trần Hoàng Thiên tức giận hỏi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Con mẹ nó…” Dương Chí Văn cắn răng: "Trước hết để cho cậu đắc chí một chút, chờ lúc nữa chủ tịch Hoàng Gia Entertainment tới này, thẻ đen tối cao của cậu chính là của tôi, đến lúc đó xem tôi đuổi cậu ra khỏi khách sạn Vạn Hưng như thế nào!”





"Anh vẫn nên chuẩn bị kỹ càng sáu trăm triệu trước rồi nói sau." Trần Hoàng Thiên cười đắc ý.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dương Chí Văn cười ha ha một tiếng: "Mẹ vợ cậu vừa mới còn để cho tôi hủy bỏ tiền đặt cược với cậu, sợ cậu thua thẻ đen tối cao, bà ấy lại không có gì để hưởng thụ, cậu lấy ở đâu ra tự tin có thể thắng sáu trăm triệu của tôi?"



"Vậy anh đồng ý không?" Trần Hoàng Thiên rất nghiêm túc hỏi.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Đương nhiên không đồng ý!"Dương Chí Văn đắc ý cười nói: "Tôi làm sao lại đần độn không muốn hai tháng thẻ đen tối cao? Tôi còn muốn mở phòng tổng thống cho ông nội ngủ đấy."



"Đúng không ông nội?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh ta cười ha ha nhìn về phía Dương Chấn Kỳ.



"Ừm."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dương Chấn Kỳ cười gật đầu, ông cho rằng Trần Hoàng Thiên sẽ thua.



"Không đồng ý thì tốt." Trần Hoàng Thiên nhẹ nhàng thở ra, nếu đồng ý thì anh lấy đâu sáu trăm triệu đưa cho Dương Ninh Vân.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Tốt cái rắm ấy!" Lý Tú Lam lập tức cho Trần Hoàng Thiên một cái ánh mắt u oán: "Cậu lúc nào cũng có hố, chắc chắn sẽ thua tiền đặt cược thì cậu đánh cược làm gì chứ!"



"Vẫn là cậu cố ý trả thù tôi, không cho tôi tiếp tục hưởng thụ, muốn đem thẻ đen tối cao cho Chí Văn?"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mặc dù chỉ còn ba ngày kỳ hạn, nhưng vẫn có thể ăn uống thả cửa ba ngày, ngủ ở phòng tổng thống ba ngày, bị Dương Chí Văn cứ vậy đi hưởng thụ, trong lòng bà ta đặc biệt khó chịu. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại ТгuуeлАРР.cом



"Không phải mà mẹ, con chỉ muốn thắng anh ta sáu trăm triệu, cho Ninh Vân làm tiền tiêu vặt, đến lúc đó mẹ cũng đừng tranh với Ninh Vân." Trần Hoàng Thiên rào đón trước, với sự am hiểu của anh về Lý Tú Lam, nếu thắng, anh khẳng định bà ta sẽ đoạt sáu trăm triệu kia.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Tôi đoạt cái rắm ấy, tôi tuyệt đối không ôm lấy một tia hi vọng đối với sáu trăm triệu kia, tiền này nếu cậu có thể thắng được, tôi sẽ theo họ cậu!" Lý Tú Lam u oán nói, tất nhiên sẽ thua đánh cược rồi, làm sao thắng được? Chủ tịch Hoàng Gia Entertainment đã ở sảnh phía Đông, kém mấy bước, sao lại không đến khu phía tây nhìn một chút chứ?



"Con không muốn mẹ cùng họ với con, con chỉ cần mẹ không đoạt sáu trăm triệu kia là được." Trần Hoàng Thiên vừa cười vừa nói.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Được, nếu cậu có thể thắng, tôi tuyệt đối không đoạt! Nhưng nếu cậu bị thua. Xem tôi dạy dỗ cậu như thế nào!" Lý Tú Lam thở phì phò nói.



"Ông nội, bác cả, chú út, mọi người làm chứng." Trần Hoàng Thiên nói.



Anh nợ em một câu yêu thương!








"Được rồi được rồi, chúng ta đều đã nghe vào trong tai, nói ít vài câu đi, người ở cái bàn bên cạnh đều đang nhìn chúng ta đấy, mặt mũi đều để cho các người làm mất hết!" Dương Chấn Kỳ tức giận nói, vùi đầu vào ăn.



Trần Hoàng Thiên cười cười, không nói thêm gì nữa, cầm mấy con tôm lớn rồi bóc vỏ lột gân, sau đó thả vào trong chén Dương Ninh Vân, cười ha ha nói: "Vợ ăn tôm."



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dương Ninh Vân nói tiếng cám ơn, không phụ ý tốt của Trần Hoàng Thiên, bắt đầu ăn.



Cô rất rõ ràng, Trần Hoàng Thiên là thật lòng đối xử tốt với cô, chỉ bằng một câu "Thắng sáu trăm triệu cho vợ làm tiền tiêu vặt " cũng đủ để nhìn ra.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mặc dù cô chưa thể đối xử tốt với anh như vậy, nhưng vẫn có thể làm được chuyện không phụ ý tốt của anh.



"Nhìn! Người của Hoàng Gia Entertainment đến!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Đột nhiên, khu sảnh phía Tây rối loạn.



Lập tức, toàn bộ bọn người Dương Ninh Vân để đũa xuống, ngoại trừ Trần Hoàng Thiên, tất cả đều đứng lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, tầm nhìn tương đối kém, phía trước lại có người đứng lên, nếu bọn họ không đứng lên thì cũng không thể nhìn thấy gì.



"Hoàng Thiên Tuấn đến, quả nhiên là người của Hoàng Gia Entertainment đến!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Dương Chí Văn nhón chân lên, nhìn thấy một nữ hai nam cùng nhau tiến đến, trong đó một người là Hoàng Thiên Tuấn, anh ta liền không nhịn được thốt ra.



Hít!



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh ta nâng cằm lên hít sâu một hơi, nghi ngờ nói: "Vậy cô gái xinh đẹp này là chủ tịch của Hoàng Gia Entertainment, hay là người đàn ông kia?”



Anh ta còn đang nghi hoặc, chỉ thấy cô gái xinh đẹp kia leo lên lễ đài, nói vào microphone: "Xin chào các quý khách, chúc mọi người một buổi tối tốt lành!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Bốp bốp bốp!



Lập tức tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Tiếng vỗ tay qua đi, cô gái xinh đẹp kia lại tiếp tục nói: "Tôi là thư ký của chủ tịch Hoàng Gia Entertaiment Hứa Minh Tuyền, chủ tịch của chúng tôi có việc gấp đã rời khỏi khách sạn Vạn Hưng, tiếp theo tôi sẽ công bố danh sách đối tác cho hạng mục điện ảnh và truyền hình.”



Lại là tiếng vỗ tay như nước thủy triều vang lên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Mà Dương Chí Văn lại nói một tiếng ‘Con mẹ nó’, trong nháy mắt cả người anh ta không xong.



Cùng lúc đó, Dương Ninh Vân, Lý Tú Lam, Dương Bảo Trân, đều cả kinh che miệng lại, không dám tin nhìn Trần Hoàng Thiên.



Anh nợ em một câu yêu thương!








Anh… Vậy mà thắng cược rồi?



"Ha ha ha!"



Anh nợ em một câu yêu thương!








Trần Hoàng Thiên cười đứng lên, dựng thẳng lên hai ngón tay ngoắc ngoắc với Dương Chí Văn: "Cậu thua, sáu trăm triệu, thu tiền!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom