Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 485 – Cậu chủ nhà họ Chu mở tiệc?
“Bậc cha chú của nhà họ Trương?”.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười lạnh.
“Trương Hồng Quân, Trương Hồng Hiên, hai người các ông có vẻ gì là bậc cha chú hay không?”, Lâm Ẩn nói, “Từ khi nhà Kỳ Mạt bắt đầu suy bại, các người có bỏ đá xuống giếng hay không? Cho đến khi nhà cô ấy hơi có khởi sắc, các người có lại vắt hết óc để tìm mọi cách tính kế hãm hại hay không?”.
“Tự xưng là bậc cha chú trước mặt tôi? Hai ông cũng xứng sao?”.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Lâm Ẩn lạnh giọng quát.
“Cậu, cậu đúng là đại nghịch bất đạo! Nếu cụ nhà còn sống, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng ngang ngược này của cậu, nhất định sẽ bị chọc giận tới mức đuổi cậu ra khỏi nhà họ Trương!”.
“Lâm Ẩn, thằng rể vô dụng kia, dám trịch thượng, nói năng vô lễ trước mặt chúng tôi như vậy, cậu cho rằng cậu là ai? Đồ bám váy đàn bà!”.
“Còn dám bảo chúng tôi quỳ xuống? Tôi thấy thằng ranh này đúng là không biết thế nào là tôn ti, thứ chó má ngu xuẩn!”.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nổi trận lôi đình vì lời nói của Lâm Ẩn, đưa tay chỉ vào Lâm Ẩn tức giận mắng.
Hai người họ vô cùng tức giận.
Trước đây trong nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân, hai người họ tuyệt đối có thể nói là không ai sánh bằng, có quyền uy nhất trong nhà.
Mà Lâm Ẩn chỉ là một thằng đến ở rể nhà họ Trương, địa vị hèn mọn còn không bằng con sâu cái kiến, ngay cả người ở của nhà họ Trương cũng không bằng!
Giờ đây, cậu ta dám quơ tay múa chân trước mặt họ, còn dám quát bọn họ quỳ xuống? Thật là buồn cười!
“Anh Lâm bảo hai người các ông quỳ xuống, lỗ tai các ông điếc rồi sao?”.
Lưu Quân chợt quát lớn một tiếng, hai người Trương Hồng Quân sợ tới mức cả người run lên.
Bốp bốp, Lưu Quân lại giáng hai bạt tai thật mạnh lên mặt hai người Trương Hồng Quân, sau đó quét chân, đá hai người kia khuỵu trên mặt đất, miệng trào máu ra ngoài.
Mà mấy người vệ sĩ đi cùng Trương Hồng Quân còn muốn xông lên hỗ trợ, Lưu Quân chỉ ba đấm hai đá đã đánh cho mấy tên vệ sĩ to con nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn không đấu lại quyền cước của gã.
“Ối!”.
“Á! Lâm Ẩn, cậu xong rồi, cậu dám cho người đánh hai người bọn tôi thành ra như vậy? Tôi sẽ không chỉ khiến cho cậu thân bại danh liệt ở thành phố Thanh Vân, tôi còn phải tìm người nhà họ Chu giết chết cậu!”.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên điên cuồng rít gào, nổi điên kêu gào với Lâm Ẩn.
Hai ông ta sắc mặt đỏ bừng, bị Lưu Quân đạp mạnh vào xương bánh chè, quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy mình đã mất hết thể diện trước mặt các quản lý cấp cao của công ty.
“Giết chết tôi? Ha, vậy cứ lấy bản lĩnh của các người ra đi đã”, Lâm Ẩn cười lạnh lùng.
“Tập đoàn đá quý Kỳ thị là món quà tôi cẩn thận chuẩn bị cho Kỳ Mạt. Vậy mà hai người các ông lại chạy tới quấy rối sự yên tĩnh ở đây”, Lâm Ẩn chậm rãi nói.
“Lưu Quân, mỗi người phế một bàn tay cho tôi, để cho bọn họ có một bài học cả đời khó quên”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng lại làm Trương Hồng Quân run sợ trong lòng, cảm nhận được sự lạnh lẽo tới mức trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Vâng, sếp Lâm!”, Lưu Quân cung kính gật đầu, vặn cổ tay, mặt mày vô cùng hung dữ.
“Không! Lâm Ẩn, cậu không thể làm như vậy!”.
“Chúng tôi là bậc cha chú của cậu! Cho dù không nể mặt chúng tôi, thì cậu cũng phải cho nhà họ Chu chút thể diện chứ?”.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nhìn Lưu Quân rục rịch ra tay, sắc mặt tái đi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Rắc rắc rắc!
Lưu Quân không để ý tới lời mấy người kia nói, lần lượt xông lên bắt lấy tay trái của hai người Trương Hồng Quân, đột nhiên kéo về phía trước, lập tức có tiếng bẻ gãy tay vang lên.
Ngay sau đó, Lưu Quân lại xông tới bắt lấy Trương Điền Hải, níu chặt cánh tay ông ta, tiếng xương gãy răng rắc vang dội!
“A a a!”.
Thình lình, ba người đều bị bẻ gãy xương, phế bỏ một bàn tay, miệng kêu gào những tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết, sắc mặt trắng bệch, nằm gục trên mặt đất run rẩy.
Các quản lý cấp cao của công ty nhìn thấy một màn này đều cảm thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Mọi người đều dùng ánh mắt cực kỳ e sợ nhìn Lâm Ẩn.
Trước đó họ đã từng nghe nói, Lâm Ẩn chỉ là tên bám váy tới ở rể nhà họ Trương, vô cùng uất ức.
Cho nên, lúc Lâm Ẩn mới vào phòng, trong lòng ai cũng thầm miệt thị.
Nhưng giờ phút này, Lâm Ẩn để lộ ra thực lực mạnh mẽ, cùng với loại khí thế này, đã làm cho họ thật sự cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng!
Lâm Ẩn thật sự quá mạnh! Hoàn toàn không phải tên con rể ăn hại mà bên ngoài đồn đại!
Ngay cả hai nhân vậy tai to mặt lớn của nhà họ Trương là Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên mà anh nói phế là phế.
Loại uy thế có thể khống chế quyền sinh sát trong tay này chỉ có người ở địa vị cao nhiều năm mới có được.
Hiển nhiên, Lâm Ẩn chính là kiểu người nắm quyền lực lớn nhiều năm này.
Có thể thấy được, trước kia mọi người ở thành phố Thanh Vân đều xem thường Lâm Ẩn!
“Lâm Ẩn, cậu đã xử lý chuyện này tuyệt tình như thế, vậy người hai nhà sẽ thề không đội trời chung! Sau đây, tôi nhất định sẽ nhờ nhà họ Chu ra mặt, cho cậu một bài học thích đáng!”.
Trương Hồng Hiên mặt đầy oán độc, trầm giọng rít gào.
“Không đội trời chung? Các người có thực lực này sao”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, bâng quơ nói, “Các người coi nhà họ Chu trở thành cọng rơm cứu mạng sao? Tôi sẽ cho các người thấy, gia tộc lớn trong mắt các người ở trước mặt tôi sẽ yếu ớt vô dụng như thế nào”.
“Ngoài ra, ông còn đặt chân tới tập đoàn Kỳ thị nữa, thì chết không có chỗ chôn!”.
Lạnh lùng buông một câu, Lâm Ẩn chắp tay xoay người, đi ra khỏi văn phòng cao cấp.
Lưu Quân mặt mày lạnh lùng cũng đi sát phía sau Lâm Ẩn.
Chỉ để lại ba người Trương Hồng Quân nằm trên mặt đất, mặt mày trắng bệch, hai mắt tràn ngập vẻ oán độc nhìn bóng lưng Lâm Ẩn.
Mà người trong văn phòng cao cấp của công ty, lúc này vẻ mặt cũng đầy vẻ hoảng sợ kinh ngạc.
Tin tức Lâm Ẩn phế tay của Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân ở tập đoàn đá quý Kỳ thị, ắt sẽ náo động toàn bộ giới thượng lưu ở thành phố Thanh Vân.
…
Thành phố Thanh Vân, khu Thành Đông, tập đoàn Chu thị.
Trụ sở chính của công ty nhà họ Chu được xây dựng ở trong biệt thự nhà họ Chu, xa xa có thể nhìn thấy một tòa cao ốc phồn vinh sừng sững ở giữa sườn núi.
Lâm Ẩn dẫn theo Lưu Quân, lái chiếc chiếc xe Bentley màu đen đi vào biệt thự nhà họ Chu.
Lúc này, sảnh tiệc trong biệt thự của nhà họ Chu dành riêng để tiếp đãi khách khứa đang vô cùng náo nhiệt. Người ngồi đây đều là những nhân vật có thân phận không tầm thường ở thành phố Thanh Vân.
Hôm nay, người thừa kế nhà họ Chu – cậu chủ Chu Bình mở tiệc chiêu đãi tòa bộ nhân vật nổi tiếng trong giới, các ngành các nghề, đại ca khắp các nơi, dường như đều ngồi ở đây.
Bởi vì, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với nhà họ Chu.
Chính là ngày đính hôn của cậu chủ Chu Bình, đối tượng chính là đại mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân, Trương Kỳ Mạt của nhà họ Trương.
Chu Bình cũng tuyên bố rầm rộ chuyện này ra bên ngoài, và cũng đã thông báo tin vui này với giới thượng lưu.
Lâm Ẩn lắc lắc đầu, trên môi vẫn giữ nụ cười lạnh.
“Trương Hồng Quân, Trương Hồng Hiên, hai người các ông có vẻ gì là bậc cha chú hay không?”, Lâm Ẩn nói, “Từ khi nhà Kỳ Mạt bắt đầu suy bại, các người có bỏ đá xuống giếng hay không? Cho đến khi nhà cô ấy hơi có khởi sắc, các người có lại vắt hết óc để tìm mọi cách tính kế hãm hại hay không?”.
“Tự xưng là bậc cha chú trước mặt tôi? Hai ông cũng xứng sao?”.
“Quỳ xuống cho tôi!”.
Lâm Ẩn lạnh giọng quát.
“Cậu, cậu đúng là đại nghịch bất đạo! Nếu cụ nhà còn sống, nhìn thấy dáng vẻ hung hăng ngang ngược này của cậu, nhất định sẽ bị chọc giận tới mức đuổi cậu ra khỏi nhà họ Trương!”.
“Lâm Ẩn, thằng rể vô dụng kia, dám trịch thượng, nói năng vô lễ trước mặt chúng tôi như vậy, cậu cho rằng cậu là ai? Đồ bám váy đàn bà!”.
“Còn dám bảo chúng tôi quỳ xuống? Tôi thấy thằng ranh này đúng là không biết thế nào là tôn ti, thứ chó má ngu xuẩn!”.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nổi trận lôi đình vì lời nói của Lâm Ẩn, đưa tay chỉ vào Lâm Ẩn tức giận mắng.
Hai người họ vô cùng tức giận.
Trước đây trong nhà họ Trương ở thành phố Thanh Vân, hai người họ tuyệt đối có thể nói là không ai sánh bằng, có quyền uy nhất trong nhà.
Mà Lâm Ẩn chỉ là một thằng đến ở rể nhà họ Trương, địa vị hèn mọn còn không bằng con sâu cái kiến, ngay cả người ở của nhà họ Trương cũng không bằng!
Giờ đây, cậu ta dám quơ tay múa chân trước mặt họ, còn dám quát bọn họ quỳ xuống? Thật là buồn cười!
“Anh Lâm bảo hai người các ông quỳ xuống, lỗ tai các ông điếc rồi sao?”.
Lưu Quân chợt quát lớn một tiếng, hai người Trương Hồng Quân sợ tới mức cả người run lên.
Bốp bốp, Lưu Quân lại giáng hai bạt tai thật mạnh lên mặt hai người Trương Hồng Quân, sau đó quét chân, đá hai người kia khuỵu trên mặt đất, miệng trào máu ra ngoài.
Mà mấy người vệ sĩ đi cùng Trương Hồng Quân còn muốn xông lên hỗ trợ, Lưu Quân chỉ ba đấm hai đá đã đánh cho mấy tên vệ sĩ to con nằm la liệt trên mặt đất, hoàn toàn không đấu lại quyền cước của gã.
“Ối!”.
“Á! Lâm Ẩn, cậu xong rồi, cậu dám cho người đánh hai người bọn tôi thành ra như vậy? Tôi sẽ không chỉ khiến cho cậu thân bại danh liệt ở thành phố Thanh Vân, tôi còn phải tìm người nhà họ Chu giết chết cậu!”.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên điên cuồng rít gào, nổi điên kêu gào với Lâm Ẩn.
Hai ông ta sắc mặt đỏ bừng, bị Lưu Quân đạp mạnh vào xương bánh chè, quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy mình đã mất hết thể diện trước mặt các quản lý cấp cao của công ty.
“Giết chết tôi? Ha, vậy cứ lấy bản lĩnh của các người ra đi đã”, Lâm Ẩn cười lạnh lùng.
“Tập đoàn đá quý Kỳ thị là món quà tôi cẩn thận chuẩn bị cho Kỳ Mạt. Vậy mà hai người các ông lại chạy tới quấy rối sự yên tĩnh ở đây”, Lâm Ẩn chậm rãi nói.
“Lưu Quân, mỗi người phế một bàn tay cho tôi, để cho bọn họ có một bài học cả đời khó quên”.
Lâm Ẩn nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhưng lại làm Trương Hồng Quân run sợ trong lòng, cảm nhận được sự lạnh lẽo tới mức trán lấm tấm mồ hôi lạnh.
“Vâng, sếp Lâm!”, Lưu Quân cung kính gật đầu, vặn cổ tay, mặt mày vô cùng hung dữ.
“Không! Lâm Ẩn, cậu không thể làm như vậy!”.
“Chúng tôi là bậc cha chú của cậu! Cho dù không nể mặt chúng tôi, thì cậu cũng phải cho nhà họ Chu chút thể diện chứ?”.
Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên nhìn Lưu Quân rục rịch ra tay, sắc mặt tái đi, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Rắc rắc rắc!
Lưu Quân không để ý tới lời mấy người kia nói, lần lượt xông lên bắt lấy tay trái của hai người Trương Hồng Quân, đột nhiên kéo về phía trước, lập tức có tiếng bẻ gãy tay vang lên.
Ngay sau đó, Lưu Quân lại xông tới bắt lấy Trương Điền Hải, níu chặt cánh tay ông ta, tiếng xương gãy răng rắc vang dội!
“A a a!”.
Thình lình, ba người đều bị bẻ gãy xương, phế bỏ một bàn tay, miệng kêu gào những tiếng hét thảm thiết như heo bị chọc tiết, sắc mặt trắng bệch, nằm gục trên mặt đất run rẩy.
Các quản lý cấp cao của công ty nhìn thấy một màn này đều cảm thấy da đầu tê dại, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
Mọi người đều dùng ánh mắt cực kỳ e sợ nhìn Lâm Ẩn.
Trước đó họ đã từng nghe nói, Lâm Ẩn chỉ là tên bám váy tới ở rể nhà họ Trương, vô cùng uất ức.
Cho nên, lúc Lâm Ẩn mới vào phòng, trong lòng ai cũng thầm miệt thị.
Nhưng giờ phút này, Lâm Ẩn để lộ ra thực lực mạnh mẽ, cùng với loại khí thế này, đã làm cho họ thật sự cảm thấy sợ hãi tuyệt vọng!
Lâm Ẩn thật sự quá mạnh! Hoàn toàn không phải tên con rể ăn hại mà bên ngoài đồn đại!
Ngay cả hai nhân vậy tai to mặt lớn của nhà họ Trương là Trương Hồng Quân và Trương Hồng Hiên mà anh nói phế là phế.
Loại uy thế có thể khống chế quyền sinh sát trong tay này chỉ có người ở địa vị cao nhiều năm mới có được.
Hiển nhiên, Lâm Ẩn chính là kiểu người nắm quyền lực lớn nhiều năm này.
Có thể thấy được, trước kia mọi người ở thành phố Thanh Vân đều xem thường Lâm Ẩn!
“Lâm Ẩn, cậu đã xử lý chuyện này tuyệt tình như thế, vậy người hai nhà sẽ thề không đội trời chung! Sau đây, tôi nhất định sẽ nhờ nhà họ Chu ra mặt, cho cậu một bài học thích đáng!”.
Trương Hồng Hiên mặt đầy oán độc, trầm giọng rít gào.
“Không đội trời chung? Các người có thực lực này sao”, Lâm Ẩn lắc lắc đầu, bâng quơ nói, “Các người coi nhà họ Chu trở thành cọng rơm cứu mạng sao? Tôi sẽ cho các người thấy, gia tộc lớn trong mắt các người ở trước mặt tôi sẽ yếu ớt vô dụng như thế nào”.
“Ngoài ra, ông còn đặt chân tới tập đoàn Kỳ thị nữa, thì chết không có chỗ chôn!”.
Lạnh lùng buông một câu, Lâm Ẩn chắp tay xoay người, đi ra khỏi văn phòng cao cấp.
Lưu Quân mặt mày lạnh lùng cũng đi sát phía sau Lâm Ẩn.
Chỉ để lại ba người Trương Hồng Quân nằm trên mặt đất, mặt mày trắng bệch, hai mắt tràn ngập vẻ oán độc nhìn bóng lưng Lâm Ẩn.
Mà người trong văn phòng cao cấp của công ty, lúc này vẻ mặt cũng đầy vẻ hoảng sợ kinh ngạc.
Tin tức Lâm Ẩn phế tay của Trương Hồng Hiên và Trương Hồng Quân ở tập đoàn đá quý Kỳ thị, ắt sẽ náo động toàn bộ giới thượng lưu ở thành phố Thanh Vân.
…
Thành phố Thanh Vân, khu Thành Đông, tập đoàn Chu thị.
Trụ sở chính của công ty nhà họ Chu được xây dựng ở trong biệt thự nhà họ Chu, xa xa có thể nhìn thấy một tòa cao ốc phồn vinh sừng sững ở giữa sườn núi.
Lâm Ẩn dẫn theo Lưu Quân, lái chiếc chiếc xe Bentley màu đen đi vào biệt thự nhà họ Chu.
Lúc này, sảnh tiệc trong biệt thự của nhà họ Chu dành riêng để tiếp đãi khách khứa đang vô cùng náo nhiệt. Người ngồi đây đều là những nhân vật có thân phận không tầm thường ở thành phố Thanh Vân.
Hôm nay, người thừa kế nhà họ Chu – cậu chủ Chu Bình mở tiệc chiêu đãi tòa bộ nhân vật nổi tiếng trong giới, các ngành các nghề, đại ca khắp các nơi, dường như đều ngồi ở đây.
Bởi vì, hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng đối với nhà họ Chu.
Chính là ngày đính hôn của cậu chủ Chu Bình, đối tượng chính là đại mỹ nữ nổi tiếng ở thành phố Thanh Vân, Trương Kỳ Mạt của nhà họ Trương.
Chu Bình cũng tuyên bố rầm rộ chuyện này ra bên ngoài, và cũng đã thông báo tin vui này với giới thượng lưu.
Bình luận facebook