Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533: Em gái có cần tôi dẫn em vào không?
“Cậu Hứa, cậu bớt giận, bọn họ cũng đến để dự tiệc, nhưng chỉ có một tấm thiệp mời thôi, hình như đang đợi bạn đến…”, nữ tiếp tân sắc mặt khó coi nói, dường như có áp lực rất lớn khi đối mặt với cậu Hứa này.
“Chỉ có một tấm thiệp mời còn muốn đi vào nhiều người như vậy? Đuổi ra không phải xong chuyện rồi sao? Còn kì kèo ở đây làm gì?”, cậu Hứa mất kiên nhẫn răn dạy.
“Như thế, như thế thì không tốt lắm đúng không?”, nữ tiếp tân khó xử nói.
Người trước mặt là người thừa kế của nhà họ Hứa giàu có hàng đầu thủ đô – Hứa Minh, cậu chủ Hứa.
Tuy không biết thân phận của mấy vị này, nhưng dù sao cũng là khách, lỡ như đắc tội người ta thì phải làm sao đây.
“Bỏ đi bỏ đi, cô không dám đuổi người thì để tôi làm. Đúng là mất hứng!”, Hứa Minh lạnh lùng quát to, dáng vẻ cực kỳ gắt gỏng, dẫn theo hai vệ sĩ nghênh ngang đi về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Cậu là đồ quê mùa từ đâu tới đấy? Không biết chút quy tắc nào à? Không có thiệp mời thì cút ngay đi, đứng đây cản đường ông đây làm gì?”, Hứa Minh tháo kính râm xuống, khinh thường nhìn Lâm Ẩn nói.
Lâm Ẩn nhíu mày, ngửi thấy mùi rượu bay tới khi Hứa Minh nói chuyện, hình như là uống say rồi.
“Tôi muốn đứng ở đâu đến lượt anh tới chất vấn sao?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Hứa Minh.
“Ối chà, cậu còn ngang tàng ghê nhỉ? Không phục hả?”, Hứa Minh cười khinh thường, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Con mẹ nó, với cái dáng vẻ quê mùa này của cậu, ngay cả cửa lớn của nơi này còn không vào được, thiệp mời cũng không có một tấm còn dám cãi với ông đây à?”, Hứa Minh khinh thường nói: “Nếu không tránh ra, có tin ông đây đánh gãy chân cậu không!”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Anh có thể thử xem”.
“Tôi thấy chắc cậu thiếu đòn rồi nhỉ!”, Hứa Minh lập tức nổi trận lôi đình, tức giận trừng Lâm Ẩn, vung tay muốn đánh người.
“Anh muốn làm gì? Anh còn muốn đánh người hả?”.
Công Tôn Thu Vũ tức giận nhìn Hứa Minh, duỗi tay quát to.
Lúc này Hứa Minh mới nhìn sang Công Tôn Thu Vũ, thoáng chốc ngơ ngác, không kìm lòng nổi buông tay xuống.
Hai mắt anh ta tham lam sáng lên, liếm môi nhìn chằm chằm, sức chú ý hoàn toàn dời sang Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
Sau đó gần như không nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Ẩn nữa.
“À, à, được được. Không đánh người không đánh người”, Hứa Minh ra vẻ rất có phong độ mỉm cười, híp mắt nhìn chằm chằm Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
Hai người thật sự đều là người đẹp cao cấp, sắc nước hương trời, khí chất hơn người.
Đối với loại cậu chủ ham mê tửu sắc như Hứa Minh thì thật sự rất xinh đẹp, có sức hấp dẫn trí mạng.
“Hai em gái xưng hô thế nào nhỉ? Tôi tên Hứa Minh, người của nhà họ Hứa ở thủ đô, bình thường bạn bè đều gọi tôi là cậu Hứa”, Hứa Minh tự tin đến gần nói, rất tự hào vì thân phận cậu chủ nhà họ Hứa của mình.
Công Tôn Thu Vũ chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt Sở Sở cũng khá lạnh lẽo.
Khiến Hứa Minh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, còn thấy không phục nữa.
Anh ta quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Ẩn với ánh mắt âm u.
Trong lòng Hứa Minh khá khó chịu với Lâm Ẩn, một tên quê mùa ngay cả thiệp mời cũng không có, chặn đường trước cửa làm ảnh hưởng đến tâm trạng còn chưa tính.
Nhưng loại quê mùa rác rưởi này còn có thể đồng thời dẫn hai người đẹp xuất sắc như vậy đi theo bên cạnh? Có thiên lý không chứ?
Thật khó hiểu, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hứa, rốt cuộc là thua ở đâu? Sao bên cạnh lại không có hai người đẹp cao cấp như vậy thế?
Hứa Minh ghen tị nhìn Lâm Ẩn, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
Lâm Ẩn cười lạnh, nhìn Hứa Minh nói: “Sợ à? Không dám ra tay hả?”.
“Ha ha ha ha! Đồ quê mùa như cậu xứng để tôi ra tay sao?”, Hứa Minh cười điên cuồng, khinh miệt nói: “Tôi đúng là sợ thật đấy. Với dáng vẻ yếu ớt này của cậu, lỡ như đánh hai quyền khiến cậu tàn phế, cậu muốn ăn vạ tôi thì sao?”.
“Đồ vô dụng, tôi thấy cậu chắn ở cửa là muốn tìm người có tiền ăn vạ đúng không? Muốn gài tôi à? Không có cửa đâu”.
Hứa Minh khinh thường nói.
Sau đó, anh ta thay đổi sắc mặt mỉm cười nhìn về phía Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
“Hai em gái, hai em muốn đi vào sao? Tôi có thể dẫn hai em đi vào đấy, chỉ cần nói một tiếng thôi”, Hứa Minh vỗ ngực nói: “Tôi cũng có chút mặt mũi ở đây. Không giống đồ vô dụng nào đó, ngay cả vào cũng không vào được còn giả vờ giả vịt dẫn mấy em gái theo?”.
Trong mắt Hứa Minh, rõ ràng Lâm Ẩn là thứ rác rưởi ăn vạ khắp nơi.
Đoán chừng chẳng có tiền của thế lực gì, còn muốn mang gái đến nơi cao cấp thế này giả vờ giả vịt, là đồ đẳng cấp thấp.
“Hai em gái phải chú ý nhé, xã hội bây giờ có rất nhiều tên đàn ông cặn bã, không có bản lĩnh gì lại cứ thích giả vờ. Cần phải lau mắt nhìn rõ ai mới là đàn ông có bản lĩnh đó”, Hứa Minh cười nói với Công Tôn Thu Vũ.
Lúc nói chuyện, anh ta còn giả vờ nhìn đồng hồ, để lộ đồng hồ Patek Philippe số lượng giới hạn giá chừng mười triệu.
Hứa Minh tự nhận chắc chắn cách ăn mặc và khí thế của mình đã đủ hấp dẫn.
Bộ đồ trên người có giá mấy chục triệu. Cộng thêm chìa khoá xe, trên người cũng có hơn trăm triệu.
Dáng vẻ này, sao mấy cô gái bình thường có thể chống lại được?
Mọi khi, Hứa Minh ở bên ngoài chỉ để lộ chút thực lực là phụ nữ đều sẽ nhào vào lòng rồi.
“Chúng tôi ở đây đợi bạn, cũng không quen biết gì anh, anh đừng có đến gần khiến người ta ghê tởm nữa!”, Công Tôn Thu Vũ mất kiên nhẫn không chút khách sáo nói, không hề nể mặt chút nào.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Hứa Minh lập tức trở nên khó coi, cảm thấy cực kỳ mất mặt và giận dữ.
“Hai người các cô được nể mặt mà không cần phải không?”, Hứa Minh tức giận quát to: “Cô cho rằng mình là ai. Ông đây vừa ý các cô là phúc của các cô có biết không hả?”.
“Không đi xung quanh đây hỏi thăm xem Hứa Minh tôi là ai thử đi? Dám nói ông đây khiến người ta ghê tởm hả?”, Hứa Minh tức sùi bọt mép nói, duỗi tay chỉ vào Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở tức giận mắng chửi.
“Nhớ kỹ dáng vẻ của hai cô gái này cho tôi, tối nay xử bọn họ”, Hứa Minh lạnh lùng nói,
Chát!
Lâm Ẩn duỗi tay tát mạnh một cái lên mặt Hứa Minh, khiến anh ta lùi về sau mấy bước thảm thiết kêu lên, giận dữ che cái mặt sưng to.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, lạnh nhạt nhìn Hứa Minh.
“Đánh tôi? Con mẹ nó cậu muốn chết hả!”, Hứa Minh phẫn nộ nói, phất tay kêu vệ sĩ ra tay.
“Lên, đánh tên tạp chủng này tàn phế cho ông!”.
Rầm rầm, mấy vệ sĩ mặc vest đứng sau Hứa Minh xông lên muốn ra tay với Lâm Ẩn.
“Hứa Minh, kêu người của anh dừng tay! Anh làm ầm ĩ gì ở đây vậy hả!”.
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh như băng vang lên.
Một cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội màu đen uy nghiêm đi tới.
“Chỉ có một tấm thiệp mời còn muốn đi vào nhiều người như vậy? Đuổi ra không phải xong chuyện rồi sao? Còn kì kèo ở đây làm gì?”, cậu Hứa mất kiên nhẫn răn dạy.
“Như thế, như thế thì không tốt lắm đúng không?”, nữ tiếp tân khó xử nói.
Người trước mặt là người thừa kế của nhà họ Hứa giàu có hàng đầu thủ đô – Hứa Minh, cậu chủ Hứa.
Tuy không biết thân phận của mấy vị này, nhưng dù sao cũng là khách, lỡ như đắc tội người ta thì phải làm sao đây.
“Bỏ đi bỏ đi, cô không dám đuổi người thì để tôi làm. Đúng là mất hứng!”, Hứa Minh lạnh lùng quát to, dáng vẻ cực kỳ gắt gỏng, dẫn theo hai vệ sĩ nghênh ngang đi về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn lạnh nhạt nhìn anh ta.
“Cậu là đồ quê mùa từ đâu tới đấy? Không biết chút quy tắc nào à? Không có thiệp mời thì cút ngay đi, đứng đây cản đường ông đây làm gì?”, Hứa Minh tháo kính râm xuống, khinh thường nhìn Lâm Ẩn nói.
Lâm Ẩn nhíu mày, ngửi thấy mùi rượu bay tới khi Hứa Minh nói chuyện, hình như là uống say rồi.
“Tôi muốn đứng ở đâu đến lượt anh tới chất vấn sao?”, Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn Hứa Minh.
“Ối chà, cậu còn ngang tàng ghê nhỉ? Không phục hả?”, Hứa Minh cười khinh thường, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Con mẹ nó, với cái dáng vẻ quê mùa này của cậu, ngay cả cửa lớn của nơi này còn không vào được, thiệp mời cũng không có một tấm còn dám cãi với ông đây à?”, Hứa Minh khinh thường nói: “Nếu không tránh ra, có tin ông đây đánh gãy chân cậu không!”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Anh có thể thử xem”.
“Tôi thấy chắc cậu thiếu đòn rồi nhỉ!”, Hứa Minh lập tức nổi trận lôi đình, tức giận trừng Lâm Ẩn, vung tay muốn đánh người.
“Anh muốn làm gì? Anh còn muốn đánh người hả?”.
Công Tôn Thu Vũ tức giận nhìn Hứa Minh, duỗi tay quát to.
Lúc này Hứa Minh mới nhìn sang Công Tôn Thu Vũ, thoáng chốc ngơ ngác, không kìm lòng nổi buông tay xuống.
Hai mắt anh ta tham lam sáng lên, liếm môi nhìn chằm chằm, sức chú ý hoàn toàn dời sang Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
Sau đó gần như không nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Ẩn nữa.
“À, à, được được. Không đánh người không đánh người”, Hứa Minh ra vẻ rất có phong độ mỉm cười, híp mắt nhìn chằm chằm Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
Hai người thật sự đều là người đẹp cao cấp, sắc nước hương trời, khí chất hơn người.
Đối với loại cậu chủ ham mê tửu sắc như Hứa Minh thì thật sự rất xinh đẹp, có sức hấp dẫn trí mạng.
“Hai em gái xưng hô thế nào nhỉ? Tôi tên Hứa Minh, người của nhà họ Hứa ở thủ đô, bình thường bạn bè đều gọi tôi là cậu Hứa”, Hứa Minh tự tin đến gần nói, rất tự hào vì thân phận cậu chủ nhà họ Hứa của mình.
Công Tôn Thu Vũ chỉ cười lạnh một tiếng, ánh mắt Sở Sở cũng khá lạnh lẽo.
Khiến Hứa Minh cảm thấy cực kỳ xấu hổ, còn thấy không phục nữa.
Anh ta quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Ẩn với ánh mắt âm u.
Trong lòng Hứa Minh khá khó chịu với Lâm Ẩn, một tên quê mùa ngay cả thiệp mời cũng không có, chặn đường trước cửa làm ảnh hưởng đến tâm trạng còn chưa tính.
Nhưng loại quê mùa rác rưởi này còn có thể đồng thời dẫn hai người đẹp xuất sắc như vậy đi theo bên cạnh? Có thiên lý không chứ?
Thật khó hiểu, anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hứa, rốt cuộc là thua ở đâu? Sao bên cạnh lại không có hai người đẹp cao cấp như vậy thế?
Hứa Minh ghen tị nhìn Lâm Ẩn, càng nhìn càng cảm thấy không thoải mái.
Lâm Ẩn cười lạnh, nhìn Hứa Minh nói: “Sợ à? Không dám ra tay hả?”.
“Ha ha ha ha! Đồ quê mùa như cậu xứng để tôi ra tay sao?”, Hứa Minh cười điên cuồng, khinh miệt nói: “Tôi đúng là sợ thật đấy. Với dáng vẻ yếu ớt này của cậu, lỡ như đánh hai quyền khiến cậu tàn phế, cậu muốn ăn vạ tôi thì sao?”.
“Đồ vô dụng, tôi thấy cậu chắn ở cửa là muốn tìm người có tiền ăn vạ đúng không? Muốn gài tôi à? Không có cửa đâu”.
Hứa Minh khinh thường nói.
Sau đó, anh ta thay đổi sắc mặt mỉm cười nhìn về phía Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở.
“Hai em gái, hai em muốn đi vào sao? Tôi có thể dẫn hai em đi vào đấy, chỉ cần nói một tiếng thôi”, Hứa Minh vỗ ngực nói: “Tôi cũng có chút mặt mũi ở đây. Không giống đồ vô dụng nào đó, ngay cả vào cũng không vào được còn giả vờ giả vịt dẫn mấy em gái theo?”.
Trong mắt Hứa Minh, rõ ràng Lâm Ẩn là thứ rác rưởi ăn vạ khắp nơi.
Đoán chừng chẳng có tiền của thế lực gì, còn muốn mang gái đến nơi cao cấp thế này giả vờ giả vịt, là đồ đẳng cấp thấp.
“Hai em gái phải chú ý nhé, xã hội bây giờ có rất nhiều tên đàn ông cặn bã, không có bản lĩnh gì lại cứ thích giả vờ. Cần phải lau mắt nhìn rõ ai mới là đàn ông có bản lĩnh đó”, Hứa Minh cười nói với Công Tôn Thu Vũ.
Lúc nói chuyện, anh ta còn giả vờ nhìn đồng hồ, để lộ đồng hồ Patek Philippe số lượng giới hạn giá chừng mười triệu.
Hứa Minh tự nhận chắc chắn cách ăn mặc và khí thế của mình đã đủ hấp dẫn.
Bộ đồ trên người có giá mấy chục triệu. Cộng thêm chìa khoá xe, trên người cũng có hơn trăm triệu.
Dáng vẻ này, sao mấy cô gái bình thường có thể chống lại được?
Mọi khi, Hứa Minh ở bên ngoài chỉ để lộ chút thực lực là phụ nữ đều sẽ nhào vào lòng rồi.
“Chúng tôi ở đây đợi bạn, cũng không quen biết gì anh, anh đừng có đến gần khiến người ta ghê tởm nữa!”, Công Tôn Thu Vũ mất kiên nhẫn không chút khách sáo nói, không hề nể mặt chút nào.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Hứa Minh lập tức trở nên khó coi, cảm thấy cực kỳ mất mặt và giận dữ.
“Hai người các cô được nể mặt mà không cần phải không?”, Hứa Minh tức giận quát to: “Cô cho rằng mình là ai. Ông đây vừa ý các cô là phúc của các cô có biết không hả?”.
“Không đi xung quanh đây hỏi thăm xem Hứa Minh tôi là ai thử đi? Dám nói ông đây khiến người ta ghê tởm hả?”, Hứa Minh tức sùi bọt mép nói, duỗi tay chỉ vào Công Tôn Thu Vũ và Sở Sở tức giận mắng chửi.
“Nhớ kỹ dáng vẻ của hai cô gái này cho tôi, tối nay xử bọn họ”, Hứa Minh lạnh lùng nói,
Chát!
Lâm Ẩn duỗi tay tát mạnh một cái lên mặt Hứa Minh, khiến anh ta lùi về sau mấy bước thảm thiết kêu lên, giận dữ che cái mặt sưng to.
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, lạnh nhạt nhìn Hứa Minh.
“Đánh tôi? Con mẹ nó cậu muốn chết hả!”, Hứa Minh phẫn nộ nói, phất tay kêu vệ sĩ ra tay.
“Lên, đánh tên tạp chủng này tàn phế cho ông!”.
Rầm rầm, mấy vệ sĩ mặc vest đứng sau Hứa Minh xông lên muốn ra tay với Lâm Ẩn.
“Hứa Minh, kêu người của anh dừng tay! Anh làm ầm ĩ gì ở đây vậy hả!”.
Đúng lúc này, một giọng nữ lạnh như băng vang lên.
Một cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội màu đen uy nghiêm đi tới.
Bình luận facebook