Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 633: Đừng trách dượng không nể mặt gia đình các cháu
Sau khi Lư Nhã Huệ nhắc đến Lâm Ẩn, những người đàn ông và phụ nữ bên bàn ăn của nhà họ Trương đều bụm miệng phá ra cười tiếng.
Bởi vì hồi trước đó, chính bản thân Lư Nhã Huệ luôn oán trách cụ Trương tìm một thằng ở rể vô dụng cho Trương Kỳ Mạt trước mặt bọn họ, cái gì mà vô tích sự, còn không bằng chó nhà nuôi.
Kết quả, bây giờ lại nói Lâm Ẩn là cậu chủ trong thủ đô gì đấy? Có tiền có thế?
Chẳng phải tự mình vả mặt mình à?
“Ôi, chị ba, em nói thật đó. Lâm Ẩn không đơn giản như vẻ bề ngoài của cậu ấy đâu, người ta là cậu ấm có vai vế trong thủ đô. Hồi đó cụ nhà họ Trương tinh mắt, nhìn người rất chuẩn, thảo nào cụ lại muốn gả Kỳ Mạt cho cậu ấy”, Lư Nhã Huệ đỏ mặt.
“Nhã Huệ à, em đừng nói nữa, lấy loại đàn ông vô tích sự ra để giữ gìn mặt mũi mà em không thấy xấu hổ hay sao?”, Lư Thải Hà châm chọc: “Chị đã nghe đến tiếng vô dụng của Lâm Ẩn trong thành phố Thanh Vân rồi, em cũng thường xuyên kể với bọn họ nữa mà. Bây giờ thật sự xấu mặt quá nên lấy loại vô tích sự như Lâm Ẩn ra để giữ thể diện hả? Có phải muốn làm trò cười không?”.
“Chị ba, sau này chị đừng nói thế nữa, đừng chê trách trước mặt Lâm Ẩn, bằng không sẽ xảy ra chuyện đấy”, Lư Nhã Huệ nói với sắc mặt xanh mét: “Trước kia tại em khinh thường Lâm Ẩn, nếu như chị nói thế trước mặt cậu ấy thì chị sẽ gặp phải phiền phức to đấy. Lần trước cậu ấm trong nhà họ Chu ở thành phố Thanh Vân còn bị Lâm Ẩn ép phải quỳ xuống!”.
“Ôi trời, đừng nói đến mấy chuyện vô căn cứ ấy nữa. Cái gì mà nhà họ Chu nhà họ Vương ở thành phố Thanh Vân chứ? Chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi, không hiểu mà cũng chẳng muốn nghe đâu”, lại có thêm một người đàn ông trung niên tỏ vẻ khó chịu: “Em Nhã Huệ, ở thành phố Thanh Vân của các em ai có tiền ai có thể chẳng phải chỉ cần cái miệng của em thôi à?”.
“Nếu như Lâm Ẩn gì đó thật sự là cậu chủ nhà quyền quý trong thủ đô, thế thì có thể ưng ý nhà em sao? Còn đi ở rể cho nhà em nữa? Tú Phong, em nói xem có phải không?”.
Nghe đến đây, ánh mắt Trương Kỳ Mạt hơi sáng lên, gương mặt lại sa sầm đi.
Câu nói này làm cô thấy đau lòng.
Phải đấy, Lâm Ẩn là cậu chủ trong thủ đô, sao anh ấy lại thích mình?
“Ừm thì… Anh Tiền, hình, hình như Lâm Ẩn gì đó không phải là hạng tầm thường đâu, bọn em cũng không hiểu cụ thể nhưng đúng là cậu ấy có thực lực thật, vài ông lớn trong thành phố Thanh Vân còn phải nghe lời cậu ấy nữa”, Trương Tú Phong nói với gương mặt đỏ bừng.
“Ha ha ha, anh Tiền, anh có nghe thấy chưa, nhà người ta đều nói như thế hết thì chúng ta cứ cho là thật đi”, Lư Thải Hà bật cười châm chọc: “Nếu như có thực lực, những ông lớn trong thành phố Thanh Vân đều nghe lời cậu ấy thì giới thiệu vài công trình cho anh Tiền nhà chị đi, để nhà bọn họ hưởng nhờ một chút?”.
“Anh Tiền, chuyện, chuyện này không nói trước được”, Lư Nhã Huệ cứng miệng: “Lâm Ẩn lên thủ đô làm việc rồi, đợi khi nào cậu ấy về thì em sẽ kêu cậu ấy sắp xếp”.
Lư Nhã Huệ cũng không chắc Lâm Ẩn có còn về Đông Hải hay không.
Cho dù Lâm Ẩn trở về thành phố Đông Hải thì bà ấy cũng không chỉ huy nổi Lâm Ẩn.
Trước kia bà ấy đối xử với Lâm Ẩn quá hà khắc, làm sao có thể sắp xếp được.
“Còn sắp xếp nữa à? Hừ!”, ông Tiền hừ lạnh, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, ông ta nói với vẻ nghiêm túc: “Em Nhã Huệ, làm người phải thực thế một chút chứ đừng mơ mộng viển vông, cũng đừng giả mạo giàu có. Ai cũng biết điều kiện nhà em như thế nào đấy, người nhà họ Lư cũng biết Lâm Ẩn là người như thế nào”.
“Lần trước con trai và con gái của chú sáu bị Lâm Ẩn tìm người hà hiếp trong thành phố Thanh Vân đúng không? Còn con gái của chú tám lên thủ đô học, có phải cũng bị tên Lâm Ẩn vô liêm sỉ ấy ức hiếp không? Còn tát cô bé ấy ở Cảng Thành nữa à?”.
Ông Tiền hừ lạnh: “Anh lười chẳng muốn nhắc đến những việc lôi thôi mà thằng ở rể nhà em làm rồi. Cái tên Lâm Ẩn ăn bám ấy không chỉ cậy nhờ Kỳ Mạt và còn cấu kết lung tung với phụ nữ khác ở ngoài đường, đúng là cái đồ vô tích sự”.
“Em nghĩ nhà họ Lư chúng ta là hạng vô dụng sao? Càng nói thì anh càng tức giận, lần sau anh mà bắt được cái tên Lâm Ẩn vô dụng ấy thì phải bắt cậu ta xin lỗi người nhà họ Lư mới được”.
Ông Tiền – chồng của Lư Thải Hà cũng được xem như là ông chủ có danh có tiếng ở một huyện nhỏ như huyện Giang Nguyệt.
Ít nhất thì ông ta cũng là một ông chủ tài ba trong mắt nhà họ Lư, rất có tiếng nói trong nhà, gia đình có chuyện gì cũng nhờ ông ta thu xếp.
Trước kia người nhà họ Lư đến thành phố Thanh Vân, đến thủ đô gây hấn với Lâm Ẩn, sau khi về đến nhà lại thêm mắm dặm muối rồi đi tố cáo với ông chủ như ông Tiền.
“Dượng! Dượng đừng nói thế! Lâm Ẩn không phải là người như vậy đâu!”, gương mặt Trương Kỳ Mạt toát ra vẻ giận dữ, cô lạnh giọng mà nói: “Cháu không hy vọng các người cứ tiếp tục sỉ nhục anh ấy như thế”.
Cho dù cô không còn sống chung với Lâm Ẩn nữa, cô cũng không muốn nghe người khác sỉ nhục anh ấy.
“Sỉ nhục? Lẽ nào nhiều người như thế đều nói dối à”, ông Tiền nhìn Trương Kỳ Mạt với sắc mặt sa sầm: “Kỳ Mạt, cháu đừng trách dượng không nể mặt gia đình của cháu. Chỉ cần Lâm Ẩn đó dám đến huyện Giang Nguyệt thì dượng phải bắt nó xin lỗi ngay, không có ai cư xử như nó cả”.
Gương mặt Trương Kỳ Mạt càng tối tăm hơn, cô nói: “Dượng, cháu hy vọng dượng tôn trọng cháu một chút. Đừng nói về chuyện lôi thôi của Lâm Ẩn trước mặt cháu”.
“Ồ? Kỳ Mạt, cháu vẫn còn bảo vệ thằng đàn ông vô dụng đó à?”, ông Tiền hừ lạnh: “Chẳng phải dượng nghe nói cháu với nó đã ly hôn rồi hay sao? Còn quan tâm đến loại người như nó nữa hả?’.
“Đúng đó, Kỳ Mạt, cháu giận dữ đến thế để làm gì? Dượng của cháu nói vậy cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, có biết không”, Lư Thải Hà khuyên can.
“Đúng thế, không phải Kỳ Mạt ly hôn với Lâm Ẩn rồi sao”, Lư Thải Hà vờ như thể mình mới vừa sực nhớ lại, bà ta quay sang nhìn Lư Nhã Huệ rồi chuyển đề tài: “Thế Nhã Huệ này, em nói Lâm Ẩn đó có gia thế khủng mà sao vẫn ly hôn vậy?”.
“Chuyện này…”, Lư Nhã Huệ nghẹn họng ngay, bà ấy cũng không biết mình phải nói sao mới được.
“Rốt cuộc là Lâm Ẩn vô dụng nên bị nhà em xem thường. Đây là do chính em nói hồi trước đấy”, Lư Thải Hà tiếp tục xoi mói: “Không thì người ta là cậu chủ trong thủ đô thật, thế nên mới khinh thường nhà các em?”.
“Chị nói mà, đã ly hôn rồi thì đừng lấy Lâm Ẩn ra để giữ thể diện nữa”, Lư Thải Hà tỏ vẻ mỉa mai: “Nếu thật sự có tài năng thì kêu cậu ta đến huyện Giang Nguyệt một chuyến đi, nhiều năm nay Nhã Huệ em không dám để thằng con rể vô dụng ấy về nhà mẹ đẻ, chẳng phải vì chột dạ, sợ mất mặt hay sao?”.
Lư Thải Hà tiếp tục xoi mói chế giễu, bà ta gắng hết sức để đả kích cả nhà Trương Kỳ Mạt.
“Cháu ăn xong rồi”.
Trương Kỳ Mạt không thể nghe lọt tai những bà ta nói nữa, cô đặt chén đũa xuống rồi đứng phắt dậy đi thẳng ra ngoài cửa, sắc mặt cô xanh mét.
Bởi vì hồi trước đó, chính bản thân Lư Nhã Huệ luôn oán trách cụ Trương tìm một thằng ở rể vô dụng cho Trương Kỳ Mạt trước mặt bọn họ, cái gì mà vô tích sự, còn không bằng chó nhà nuôi.
Kết quả, bây giờ lại nói Lâm Ẩn là cậu chủ trong thủ đô gì đấy? Có tiền có thế?
Chẳng phải tự mình vả mặt mình à?
“Ôi, chị ba, em nói thật đó. Lâm Ẩn không đơn giản như vẻ bề ngoài của cậu ấy đâu, người ta là cậu ấm có vai vế trong thủ đô. Hồi đó cụ nhà họ Trương tinh mắt, nhìn người rất chuẩn, thảo nào cụ lại muốn gả Kỳ Mạt cho cậu ấy”, Lư Nhã Huệ đỏ mặt.
“Nhã Huệ à, em đừng nói nữa, lấy loại đàn ông vô tích sự ra để giữ gìn mặt mũi mà em không thấy xấu hổ hay sao?”, Lư Thải Hà châm chọc: “Chị đã nghe đến tiếng vô dụng của Lâm Ẩn trong thành phố Thanh Vân rồi, em cũng thường xuyên kể với bọn họ nữa mà. Bây giờ thật sự xấu mặt quá nên lấy loại vô tích sự như Lâm Ẩn ra để giữ thể diện hả? Có phải muốn làm trò cười không?”.
“Chị ba, sau này chị đừng nói thế nữa, đừng chê trách trước mặt Lâm Ẩn, bằng không sẽ xảy ra chuyện đấy”, Lư Nhã Huệ nói với sắc mặt xanh mét: “Trước kia tại em khinh thường Lâm Ẩn, nếu như chị nói thế trước mặt cậu ấy thì chị sẽ gặp phải phiền phức to đấy. Lần trước cậu ấm trong nhà họ Chu ở thành phố Thanh Vân còn bị Lâm Ẩn ép phải quỳ xuống!”.
“Ôi trời, đừng nói đến mấy chuyện vô căn cứ ấy nữa. Cái gì mà nhà họ Chu nhà họ Vương ở thành phố Thanh Vân chứ? Chúng ta chỉ là người bình thường mà thôi, không hiểu mà cũng chẳng muốn nghe đâu”, lại có thêm một người đàn ông trung niên tỏ vẻ khó chịu: “Em Nhã Huệ, ở thành phố Thanh Vân của các em ai có tiền ai có thể chẳng phải chỉ cần cái miệng của em thôi à?”.
“Nếu như Lâm Ẩn gì đó thật sự là cậu chủ nhà quyền quý trong thủ đô, thế thì có thể ưng ý nhà em sao? Còn đi ở rể cho nhà em nữa? Tú Phong, em nói xem có phải không?”.
Nghe đến đây, ánh mắt Trương Kỳ Mạt hơi sáng lên, gương mặt lại sa sầm đi.
Câu nói này làm cô thấy đau lòng.
Phải đấy, Lâm Ẩn là cậu chủ trong thủ đô, sao anh ấy lại thích mình?
“Ừm thì… Anh Tiền, hình, hình như Lâm Ẩn gì đó không phải là hạng tầm thường đâu, bọn em cũng không hiểu cụ thể nhưng đúng là cậu ấy có thực lực thật, vài ông lớn trong thành phố Thanh Vân còn phải nghe lời cậu ấy nữa”, Trương Tú Phong nói với gương mặt đỏ bừng.
“Ha ha ha, anh Tiền, anh có nghe thấy chưa, nhà người ta đều nói như thế hết thì chúng ta cứ cho là thật đi”, Lư Thải Hà bật cười châm chọc: “Nếu như có thực lực, những ông lớn trong thành phố Thanh Vân đều nghe lời cậu ấy thì giới thiệu vài công trình cho anh Tiền nhà chị đi, để nhà bọn họ hưởng nhờ một chút?”.
“Anh Tiền, chuyện, chuyện này không nói trước được”, Lư Nhã Huệ cứng miệng: “Lâm Ẩn lên thủ đô làm việc rồi, đợi khi nào cậu ấy về thì em sẽ kêu cậu ấy sắp xếp”.
Lư Nhã Huệ cũng không chắc Lâm Ẩn có còn về Đông Hải hay không.
Cho dù Lâm Ẩn trở về thành phố Đông Hải thì bà ấy cũng không chỉ huy nổi Lâm Ẩn.
Trước kia bà ấy đối xử với Lâm Ẩn quá hà khắc, làm sao có thể sắp xếp được.
“Còn sắp xếp nữa à? Hừ!”, ông Tiền hừ lạnh, ánh mắt toát ra vẻ khinh thường, ông ta nói với vẻ nghiêm túc: “Em Nhã Huệ, làm người phải thực thế một chút chứ đừng mơ mộng viển vông, cũng đừng giả mạo giàu có. Ai cũng biết điều kiện nhà em như thế nào đấy, người nhà họ Lư cũng biết Lâm Ẩn là người như thế nào”.
“Lần trước con trai và con gái của chú sáu bị Lâm Ẩn tìm người hà hiếp trong thành phố Thanh Vân đúng không? Còn con gái của chú tám lên thủ đô học, có phải cũng bị tên Lâm Ẩn vô liêm sỉ ấy ức hiếp không? Còn tát cô bé ấy ở Cảng Thành nữa à?”.
Ông Tiền hừ lạnh: “Anh lười chẳng muốn nhắc đến những việc lôi thôi mà thằng ở rể nhà em làm rồi. Cái tên Lâm Ẩn ăn bám ấy không chỉ cậy nhờ Kỳ Mạt và còn cấu kết lung tung với phụ nữ khác ở ngoài đường, đúng là cái đồ vô tích sự”.
“Em nghĩ nhà họ Lư chúng ta là hạng vô dụng sao? Càng nói thì anh càng tức giận, lần sau anh mà bắt được cái tên Lâm Ẩn vô dụng ấy thì phải bắt cậu ta xin lỗi người nhà họ Lư mới được”.
Ông Tiền – chồng của Lư Thải Hà cũng được xem như là ông chủ có danh có tiếng ở một huyện nhỏ như huyện Giang Nguyệt.
Ít nhất thì ông ta cũng là một ông chủ tài ba trong mắt nhà họ Lư, rất có tiếng nói trong nhà, gia đình có chuyện gì cũng nhờ ông ta thu xếp.
Trước kia người nhà họ Lư đến thành phố Thanh Vân, đến thủ đô gây hấn với Lâm Ẩn, sau khi về đến nhà lại thêm mắm dặm muối rồi đi tố cáo với ông chủ như ông Tiền.
“Dượng! Dượng đừng nói thế! Lâm Ẩn không phải là người như vậy đâu!”, gương mặt Trương Kỳ Mạt toát ra vẻ giận dữ, cô lạnh giọng mà nói: “Cháu không hy vọng các người cứ tiếp tục sỉ nhục anh ấy như thế”.
Cho dù cô không còn sống chung với Lâm Ẩn nữa, cô cũng không muốn nghe người khác sỉ nhục anh ấy.
“Sỉ nhục? Lẽ nào nhiều người như thế đều nói dối à”, ông Tiền nhìn Trương Kỳ Mạt với sắc mặt sa sầm: “Kỳ Mạt, cháu đừng trách dượng không nể mặt gia đình của cháu. Chỉ cần Lâm Ẩn đó dám đến huyện Giang Nguyệt thì dượng phải bắt nó xin lỗi ngay, không có ai cư xử như nó cả”.
Gương mặt Trương Kỳ Mạt càng tối tăm hơn, cô nói: “Dượng, cháu hy vọng dượng tôn trọng cháu một chút. Đừng nói về chuyện lôi thôi của Lâm Ẩn trước mặt cháu”.
“Ồ? Kỳ Mạt, cháu vẫn còn bảo vệ thằng đàn ông vô dụng đó à?”, ông Tiền hừ lạnh: “Chẳng phải dượng nghe nói cháu với nó đã ly hôn rồi hay sao? Còn quan tâm đến loại người như nó nữa hả?’.
“Đúng đó, Kỳ Mạt, cháu giận dữ đến thế để làm gì? Dượng của cháu nói vậy cũng vì muốn tốt cho cháu thôi, có biết không”, Lư Thải Hà khuyên can.
“Đúng thế, không phải Kỳ Mạt ly hôn với Lâm Ẩn rồi sao”, Lư Thải Hà vờ như thể mình mới vừa sực nhớ lại, bà ta quay sang nhìn Lư Nhã Huệ rồi chuyển đề tài: “Thế Nhã Huệ này, em nói Lâm Ẩn đó có gia thế khủng mà sao vẫn ly hôn vậy?”.
“Chuyện này…”, Lư Nhã Huệ nghẹn họng ngay, bà ấy cũng không biết mình phải nói sao mới được.
“Rốt cuộc là Lâm Ẩn vô dụng nên bị nhà em xem thường. Đây là do chính em nói hồi trước đấy”, Lư Thải Hà tiếp tục xoi mói: “Không thì người ta là cậu chủ trong thủ đô thật, thế nên mới khinh thường nhà các em?”.
“Chị nói mà, đã ly hôn rồi thì đừng lấy Lâm Ẩn ra để giữ thể diện nữa”, Lư Thải Hà tỏ vẻ mỉa mai: “Nếu thật sự có tài năng thì kêu cậu ta đến huyện Giang Nguyệt một chuyến đi, nhiều năm nay Nhã Huệ em không dám để thằng con rể vô dụng ấy về nhà mẹ đẻ, chẳng phải vì chột dạ, sợ mất mặt hay sao?”.
Lư Thải Hà tiếp tục xoi mói chế giễu, bà ta gắng hết sức để đả kích cả nhà Trương Kỳ Mạt.
“Cháu ăn xong rồi”.
Trương Kỳ Mạt không thể nghe lọt tai những bà ta nói nữa, cô đặt chén đũa xuống rồi đứng phắt dậy đi thẳng ra ngoài cửa, sắc mặt cô xanh mét.
Bình luận facebook