Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 660: Không mời mà đến
Lâm Ẩn nằm yên trên giường bệnh, cả người quấn đầy băng vải, phía trên giường bệnh còn treo mấy bình nước biển.
Tình hình bị thương khá là nghiêm trọng.
Chỉ có khuôn mặt lạnh lùng của anh là được giữ nguyên vẹn, không có chút tổn hao gì.
Cho dù anh nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, vẫn lộ ra uy nghiêm khiến người ta không dám đến gần.
Trương Kỳ Mạt sắc mặt lo lắng, ánh mắt phức tạp cứ im lặng nhìn anh như thế, trong lòng rất rối ren.
Lâm Ẩn vì cứu cô mới trở thành dáng vẻ bị thương nặng như bây giờ.
Điều này khiến cô rất đau lòng, thầm cầu phúc vì Lâm Ẩn, hy vọng anh mau chóng tỉnh lại.
Theo cách nói của bác sĩ điều trị…
Tình trạng vết thương của Lâm Ẩn rất là kỳ lạ, phủ tạng tổn thương nghiêm trọng, nếu là người bình thường đã chết từ lâu rồi.
Còn Lâm Ẩn lại có nhịp tim và cơ hội sống hiếm thấy, nhưng ý thức lại đang hôn mê.
Hơn nữa sử dụng thiết bị chữa bệnh hiện đại lại không thể kiểm tra ra nguyên nhân khiến anh hôn mê.
Nhưng có xác suất sẽ trở thành người thực vật rất lớn, nửa đời sau rất khó rời khỏi giường bệnh lần nữa.
Trước mắt chỉ phải để Lâm Ẩn nằm viện quan sát.
“Cô Trương, phiền cô ra ngoài một lát, chúng tôi phải thay thuốc cho chồng cô, tiến hành kiểm tra sức khoẻ”.
Lúc này, một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng dẫn hai y tá bưng đồ kiểm tra đi tới, nét mặt nặng nề nói.
“Được, được”, Trương Kỳ Mạt sửng sốt một lúc, sau đó vội đứng lên, không muốn làm phiền bác sĩ khám bệnh cho Lâm Ẩn.
“Đúng rồi bác sĩ Lưu, bây giờ Lâm Ẩn thế nào? Sau khi phẫu thuật có đỡ hơn không?”, Trương Kỳ Mạt quan tâm hỏi.
Bác sĩ Lưu nhíu mày, do dự nói: “Cô Trương, cô đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi”.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng người nhà bệnh nhân của các cô, nhưng tôi vẫn phải nói thẳng với cô, để các cô chuẩn bị tâm lý”.
“Tình trạng thương tích của cậu Lâm quá nghiêm trọng, hơn nữa tình hình sức khoẻ của cậu ấy còn rất phức tạp, không thể chẩn đoán ra nguyên nhân cụ thể. Với trình độ chữa bệnh của bệnh viện huyện chúng tôi thật sự không thể nào chữa cho cậu ấy tỉnh lại”.
“Điều duy nhất chúng tôi có thể làm chính là đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu Lâm Ẩn”.
“Cô Trương, tôi cũng đề nghị cô có thể liên lạc với bệnh viện lớn của tỉnh, xem có thể giúp đỡ gì cho tình trạng của cậu Lâm Ẩn không?”.
Bác sĩ Lưu nghiêm túc nói hết những lời này.
“Được, cảm ơn bác sĩ Lưu”, Trương Kỳ Mạt gật đầu.
Bác sĩ Lưu đi vào phòng bệnh, kéo cửa cách ly lên, bắt đầu thay thuốc và kiểm tra nhịp tim cho Lâm Ẩn.
Trương Kỳ Mạt nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, hốc mắt hơi đỏ lên, sau đó rời khỏi phòng bệnh đi trên hành lang.
Lâm Ẩn ngã xuống rồi.
Đầu óc cô trống rỗng, hốt hoảng tận mấy ngày.
Ấn tượng về Lâm Ẩn trong lòng cô vẫn luôn là một người đàn ông nhẹ nhàng ung dung, thấy biến không sợ, tựa như không gì có thể đánh bại được anh, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Bây giờ lại vì cô mà hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, thậm chí có thể trở thành người thực vật cả đời.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Trương Kỳ Mạt lập tức cảm thấy tự trách và áy náy.
“Kỳ Mạt, tình hình của Lâm Ẩn thế nào rồi?”.
Lúc này, Trương Tú Phong ngồi trên ghế ngoài hành lang hỏi.
“Đúng đó Kỳ Mạt, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thế? Mấy ngày nay con đi đâu? Lâm Ẩn đến huyện Giang Nguyệt lúc nào? Sao lại bị thương nặng đến mức này”, Lư Nhã Huệ ở bên cạnh cũng khó hiểu hỏi.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tối đó sau khi bọn họ nhận được điện thoại của Lâm Ẩn thì chẳng hiểu gì cả, chỉ nghe nói Lâm Ẩn trở về tỉnh Đông Hải, khiến trong lòng bọn họ rất kích động.
Dù sao có con gái Kỳ Mạt ở đây, Lâm Ẩn cũng không thể nhìn con gái mình bị người ta ức hiếp được.
Thậm chí Lư Nhã Huệ còn đang tưởng tượng, đợi Lâm Ẩn đến tỉnh Đông Hải sẽ đón cả nhà bọn họ về thủ đô, hưởng thụ cuộc sống nhà giàu có cao cấp nhất ở đó.
Nhưng bà ấy không ngờ sẽ trở thành thế này?
Lâm Ẩn nằm trong bệnh viện huyện Giang Nguyệt, còn bị thương nặng đến hôn mê?
Mấy ngày nay còn gái mất tích là đã xảy ra chuyện gì?
“Con gái à, con đừng buồn, rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, mẹ thấy con tiều tuỵ đi rất nhiều, sao thế?”, Lư Nhã Huệ lại hỏi.
“Đúng vậy, Lâm Ẩn có quan hệ rộng ở thành phố Thanh Vân như vậy, còn có vệ sĩ đi theo, sao lại bị người ta đánh đến bị thương nặng, còn hôn mê nhập viện luôn vậy?”, Trương Tú Phong cũng khó hiểu hỏi.
Trương Kỳ Mạt muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Những chuyện xảy ra ở tỉnh Giang Nguyệt đã khiến thế giới quan của cô thay đổi.
Thật sự quá đáng sợ.
Không chỉ sự u ám tà ác của đám người Văn Thiên Phượng kia, còn có sức chiến đấu đáng sợ của bọn họ nữa.
Chỉ cần là người bình thường gặp phải cảnh đó đếu sẽ bị chấn động đến tận trong linh hồn.
Trương Kỳ Mạt muốn nói hết chuyện này cho bố mẹ nghe, nhưng lại sợ bố mẹ nghe không hiểu.
Hơn nữa chuyện này liên quan đến bí mật cá nhân của Lâm Ẩn.
Ngay cả ông lão họ Hồ kia cũng bảo cô Lâm là cô tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện của cậu Lâm ra ngoài, để tránh dẫn tới hoạ sát thân.
Đặc biệt là lúc cậu Lâm hôn mê, càng phải cẩn thận cảnh giác hơn.
“Không có chuyện gì, Lâm Ẩn xảy ra mâu thuẫn với người ta, sau đó xảy ra chút vấn đề… Mới trở thành thế này”, Trương Kỳ Mạt nghĩ ra một cái cớ, hàm hồ nói.
“Xảy ra mâu thuẫn với người ta? Là người nào? Có báo cảnh sát không?”, Lư Nhã Huệ hỏi.
“Chuyện này bố mẹ không cần quan tâm, người của Lâm Ẩn đang xử lý rồi…”, Trương Kỳ Mạt nói.
“Ừm, cũng phải, chắc chắn người bên cạnh Lâm Ẩn có thể xử lý ổn thoả”, Lư Nhã Huệ gật nhẹ đầu.
Từ sau khi chính mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Ẩn, Lư Nhã Huệ đã không dám dùng thái độ trước đây để phủ nhận Lâm Ẩn nữa.
Dù sao cho dù bà ấy xem thường Lâm Ẩn thì cũng phải dựa vào quyền thế trong tay Lâm Ẩn đúng không.
“Khi nãy bố nghe bác sĩ nói tình trạng thương tích của Lâm Ẩn rất nghiêm trọng, có thể tàn tật cả đời? Có chuyện này không?”, Trương Tú Phong hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Trương Kỳ Mạt rũ mắt xuống nói: “Bác sĩ đúng là nói như vậy…”.
“Hầy, cũng không biết Lâm Ẩn có thể tỉnh lại không nữa”, Lư Nhã Huệ thở dài nói: “Con gái à, con đúng là xui xẻo, trước kia gả cho tên vô dụng như Lâm Ẩn, chịu khổ biết bao nhiêu năm”.
“Khó khăn lắm Lâm Ẩn mới gặp may trở về gia tộc giàu có phát đạt rồi, kết quả lại trở thành người thực vật, hầy…”
Lư Nhã Huệ thở dài một tiếng, giống như cực kỳ đáng tiếc vậy.
“Đúng rồi, Kỳ Mạt, đợi lúc người trong nhà Lâm Ẩn tìm đến, con nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Cho dù thế nào tiền tài quyền thế của gia tộc Lâm Ẩn vẫn còn đó, chỉ cần con khiến nhà bọn họ hài lòng, nửa đời sau của chúng ta cũng có thể được bảo đảm…”.
Lư Nhã Huệ còn đang tính toán cái gì đó.
“Mẹ, đã đến lúc này rồi, mẹ đừng có nhớ mãi không quên tiền tài sự nghiệp gì đó nữa được không?”, Trương Kỳ Mạt giận dữ nói.
“Ơ kìa, Nhã Huệ, Tú Phong à, cả nhà mọi người đều ở đây à”.
Đúng lúc này, trong hành lang vang lên một giọng nữ châm chọc.
Cả nhà chị họ của Lư Nhã Huệ – Lư Thái Hà đến đây.
Trong tay cầm giỏ trái cây và hoa, nét mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Tình hình bị thương khá là nghiêm trọng.
Chỉ có khuôn mặt lạnh lùng của anh là được giữ nguyên vẹn, không có chút tổn hao gì.
Cho dù anh nhắm chặt hai mắt nằm trên giường, vẫn lộ ra uy nghiêm khiến người ta không dám đến gần.
Trương Kỳ Mạt sắc mặt lo lắng, ánh mắt phức tạp cứ im lặng nhìn anh như thế, trong lòng rất rối ren.
Lâm Ẩn vì cứu cô mới trở thành dáng vẻ bị thương nặng như bây giờ.
Điều này khiến cô rất đau lòng, thầm cầu phúc vì Lâm Ẩn, hy vọng anh mau chóng tỉnh lại.
Theo cách nói của bác sĩ điều trị…
Tình trạng vết thương của Lâm Ẩn rất là kỳ lạ, phủ tạng tổn thương nghiêm trọng, nếu là người bình thường đã chết từ lâu rồi.
Còn Lâm Ẩn lại có nhịp tim và cơ hội sống hiếm thấy, nhưng ý thức lại đang hôn mê.
Hơn nữa sử dụng thiết bị chữa bệnh hiện đại lại không thể kiểm tra ra nguyên nhân khiến anh hôn mê.
Nhưng có xác suất sẽ trở thành người thực vật rất lớn, nửa đời sau rất khó rời khỏi giường bệnh lần nữa.
Trước mắt chỉ phải để Lâm Ẩn nằm viện quan sát.
“Cô Trương, phiền cô ra ngoài một lát, chúng tôi phải thay thuốc cho chồng cô, tiến hành kiểm tra sức khoẻ”.
Lúc này, một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng dẫn hai y tá bưng đồ kiểm tra đi tới, nét mặt nặng nề nói.
“Được, được”, Trương Kỳ Mạt sửng sốt một lúc, sau đó vội đứng lên, không muốn làm phiền bác sĩ khám bệnh cho Lâm Ẩn.
“Đúng rồi bác sĩ Lưu, bây giờ Lâm Ẩn thế nào? Sau khi phẫu thuật có đỡ hơn không?”, Trương Kỳ Mạt quan tâm hỏi.
Bác sĩ Lưu nhíu mày, do dự nói: “Cô Trương, cô đã hỏi vấn đề này rất nhiều lần rồi”.
“Tôi có thể hiểu tâm trạng người nhà bệnh nhân của các cô, nhưng tôi vẫn phải nói thẳng với cô, để các cô chuẩn bị tâm lý”.
“Tình trạng thương tích của cậu Lâm quá nghiêm trọng, hơn nữa tình hình sức khoẻ của cậu ấy còn rất phức tạp, không thể chẩn đoán ra nguyên nhân cụ thể. Với trình độ chữa bệnh của bệnh viện huyện chúng tôi thật sự không thể nào chữa cho cậu ấy tỉnh lại”.
“Điều duy nhất chúng tôi có thể làm chính là đảm bảo an toàn tính mạng cho cậu Lâm Ẩn”.
“Cô Trương, tôi cũng đề nghị cô có thể liên lạc với bệnh viện lớn của tỉnh, xem có thể giúp đỡ gì cho tình trạng của cậu Lâm Ẩn không?”.
Bác sĩ Lưu nghiêm túc nói hết những lời này.
“Được, cảm ơn bác sĩ Lưu”, Trương Kỳ Mạt gật đầu.
Bác sĩ Lưu đi vào phòng bệnh, kéo cửa cách ly lên, bắt đầu thay thuốc và kiểm tra nhịp tim cho Lâm Ẩn.
Trương Kỳ Mạt nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, hốc mắt hơi đỏ lên, sau đó rời khỏi phòng bệnh đi trên hành lang.
Lâm Ẩn ngã xuống rồi.
Đầu óc cô trống rỗng, hốt hoảng tận mấy ngày.
Ấn tượng về Lâm Ẩn trong lòng cô vẫn luôn là một người đàn ông nhẹ nhàng ung dung, thấy biến không sợ, tựa như không gì có thể đánh bại được anh, vấn đề gì cũng có thể giải quyết.
Bây giờ lại vì cô mà hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh, thậm chí có thể trở thành người thực vật cả đời.
Nghĩ đến điều này, trong lòng Trương Kỳ Mạt lập tức cảm thấy tự trách và áy náy.
“Kỳ Mạt, tình hình của Lâm Ẩn thế nào rồi?”.
Lúc này, Trương Tú Phong ngồi trên ghế ngoài hành lang hỏi.
“Đúng đó Kỳ Mạt, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì thế? Mấy ngày nay con đi đâu? Lâm Ẩn đến huyện Giang Nguyệt lúc nào? Sao lại bị thương nặng đến mức này”, Lư Nhã Huệ ở bên cạnh cũng khó hiểu hỏi.
Vợ chồng Lư Nhã Huệ hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tối đó sau khi bọn họ nhận được điện thoại của Lâm Ẩn thì chẳng hiểu gì cả, chỉ nghe nói Lâm Ẩn trở về tỉnh Đông Hải, khiến trong lòng bọn họ rất kích động.
Dù sao có con gái Kỳ Mạt ở đây, Lâm Ẩn cũng không thể nhìn con gái mình bị người ta ức hiếp được.
Thậm chí Lư Nhã Huệ còn đang tưởng tượng, đợi Lâm Ẩn đến tỉnh Đông Hải sẽ đón cả nhà bọn họ về thủ đô, hưởng thụ cuộc sống nhà giàu có cao cấp nhất ở đó.
Nhưng bà ấy không ngờ sẽ trở thành thế này?
Lâm Ẩn nằm trong bệnh viện huyện Giang Nguyệt, còn bị thương nặng đến hôn mê?
Mấy ngày nay còn gái mất tích là đã xảy ra chuyện gì?
“Con gái à, con đừng buồn, rốt cuộc mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì, mẹ thấy con tiều tuỵ đi rất nhiều, sao thế?”, Lư Nhã Huệ lại hỏi.
“Đúng vậy, Lâm Ẩn có quan hệ rộng ở thành phố Thanh Vân như vậy, còn có vệ sĩ đi theo, sao lại bị người ta đánh đến bị thương nặng, còn hôn mê nhập viện luôn vậy?”, Trương Tú Phong cũng khó hiểu hỏi.
Trương Kỳ Mạt muốn nói gì đó, rồi lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Những chuyện xảy ra ở tỉnh Giang Nguyệt đã khiến thế giới quan của cô thay đổi.
Thật sự quá đáng sợ.
Không chỉ sự u ám tà ác của đám người Văn Thiên Phượng kia, còn có sức chiến đấu đáng sợ của bọn họ nữa.
Chỉ cần là người bình thường gặp phải cảnh đó đếu sẽ bị chấn động đến tận trong linh hồn.
Trương Kỳ Mạt muốn nói hết chuyện này cho bố mẹ nghe, nhưng lại sợ bố mẹ nghe không hiểu.
Hơn nữa chuyện này liên quan đến bí mật cá nhân của Lâm Ẩn.
Ngay cả ông lão họ Hồ kia cũng bảo cô Lâm là cô tuyệt đối đừng tiết lộ chuyện của cậu Lâm ra ngoài, để tránh dẫn tới hoạ sát thân.
Đặc biệt là lúc cậu Lâm hôn mê, càng phải cẩn thận cảnh giác hơn.
“Không có chuyện gì, Lâm Ẩn xảy ra mâu thuẫn với người ta, sau đó xảy ra chút vấn đề… Mới trở thành thế này”, Trương Kỳ Mạt nghĩ ra một cái cớ, hàm hồ nói.
“Xảy ra mâu thuẫn với người ta? Là người nào? Có báo cảnh sát không?”, Lư Nhã Huệ hỏi.
“Chuyện này bố mẹ không cần quan tâm, người của Lâm Ẩn đang xử lý rồi…”, Trương Kỳ Mạt nói.
“Ừm, cũng phải, chắc chắn người bên cạnh Lâm Ẩn có thể xử lý ổn thoả”, Lư Nhã Huệ gật nhẹ đầu.
Từ sau khi chính mắt nhìn thấy thực lực của Lâm Ẩn, Lư Nhã Huệ đã không dám dùng thái độ trước đây để phủ nhận Lâm Ẩn nữa.
Dù sao cho dù bà ấy xem thường Lâm Ẩn thì cũng phải dựa vào quyền thế trong tay Lâm Ẩn đúng không.
“Khi nãy bố nghe bác sĩ nói tình trạng thương tích của Lâm Ẩn rất nghiêm trọng, có thể tàn tật cả đời? Có chuyện này không?”, Trương Tú Phong hỏi.
Nhắc tới chuyện này, Trương Kỳ Mạt rũ mắt xuống nói: “Bác sĩ đúng là nói như vậy…”.
“Hầy, cũng không biết Lâm Ẩn có thể tỉnh lại không nữa”, Lư Nhã Huệ thở dài nói: “Con gái à, con đúng là xui xẻo, trước kia gả cho tên vô dụng như Lâm Ẩn, chịu khổ biết bao nhiêu năm”.
“Khó khăn lắm Lâm Ẩn mới gặp may trở về gia tộc giàu có phát đạt rồi, kết quả lại trở thành người thực vật, hầy…”
Lư Nhã Huệ thở dài một tiếng, giống như cực kỳ đáng tiếc vậy.
“Đúng rồi, Kỳ Mạt, đợi lúc người trong nhà Lâm Ẩn tìm đến, con nhất định phải biểu hiện tốt một chút. Cho dù thế nào tiền tài quyền thế của gia tộc Lâm Ẩn vẫn còn đó, chỉ cần con khiến nhà bọn họ hài lòng, nửa đời sau của chúng ta cũng có thể được bảo đảm…”.
Lư Nhã Huệ còn đang tính toán cái gì đó.
“Mẹ, đã đến lúc này rồi, mẹ đừng có nhớ mãi không quên tiền tài sự nghiệp gì đó nữa được không?”, Trương Kỳ Mạt giận dữ nói.
“Ơ kìa, Nhã Huệ, Tú Phong à, cả nhà mọi người đều ở đây à”.
Đúng lúc này, trong hành lang vang lên một giọng nữ châm chọc.
Cả nhà chị họ của Lư Nhã Huệ – Lư Thái Hà đến đây.
Trong tay cầm giỏ trái cây và hoa, nét mặt cười trên nỗi đau của người khác.
Bình luận facebook