Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 732: Diệp Hắc đưa tin
“Sao? Anh tìm thấy rồi à?”, sắc mặt Lâm Ẩn hơi thay đổi, hứng thú hỏi.
Tác dụng của Diệp Hắc ở việc hắn từng là thủ lĩnh Hắc Long Vệ, rất quen thuộc với Long phủ.
Lâm Ẩn bảo Diệp Hắc đến Ký Châu là để âm thầm điều tra tìm xem Long phủ có để lại sắp xếp gì không.
“Đúng vậy, thuộc hạ phát hiện hai người ở Ký Châu, mắt nhìn của thuộc hạ sẽ không sai, là hai tinh nhuệ của Long Vệ”, Diệp Hắc nghiệp túc nói.
Lâm Ẩn hỏi: “Long Vệ? Là bên nào?”.
“Cụ thể là Long Vệ của bên nào thì vì không thấy hai người ra tay nên thuộc hạ không thể biết được”, Diệp Hắc nghiêm túc nói: “Nhưng có thể loại trừ Hắc Long Vệ và Thanh Long Vệ”.
Lâm Ẩn nói: “Rất tốt, anh tiếp tục theo dõi đi, tốt nhất là điều tra được rõ ràng”.
Chắc chắn Diệp Hắc có thể nhận ra người của Hắc Long Vệ, còn Thanh Long Vệ bây giờ hợp tác với mình, những đặc trưng có liên quan cũng đã nhắc nhở Diệp Hắc rồi, chắc chắn hắn sẽ không nhìn lầm.
Ký Châu còn có Long Vệ khác đang hoạt động ư?
Vậy chẳng phải còn có một Long Vương trấn giữ sao?
Chuyện này thú vị đấy…
“Vâng”, Diệp Hắc cung kính nói: “Khi nào ngài đến Ký Châu? Thuộc hạ nhận được tin tức ở bên ngoài nói ngài muốn đại diện nhà họ Lâm đến Ký Châu tham gia cuộc họp của sáu gia tộc lớn trong giới lánh đời”.
“Hôm nay xuất phát, ngày mai tôi sẽ đến Ký Châu”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Anh và Hoàng Thanh Sam tiếp tục âm thầm làm việc, đợi sắp xếp của tôi”.
“Xin nghe theo lệnh phủ quân”, Diệp Hắc cung kính nói.
Cúp máy, Lâm Ẩn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chuyện ở Ký Châu thật sự không đơn giản, trong lòng anh đang lên kế hoạch rất lớn với ván cờ ở Kỳ Châu này, mục tiêu không chỉ có nhà họ Bùi mà thôi.
Hai mươi mấy phút trôi qua.
Hồ Thương Hải đỗ xe trước một nhà hàng nhỏ.
Một mình Lâm Ẩn đi lên lầu ba của nhà hàng.
“Cậu, cậu ba, chào, chào anh…”.
Lúc Lâm Ẩn đi đến cửa phòng bao, một cô gái trẻ tuổi nhìn rất oai hùng hiên ngang đang sợ sệt nhìn anh, thấp thỏm chào hỏi.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó dời mắt đi.
Người đứng ở cửa tiếp khách là đồ đệ Hà Tam Cô của cụ Trầm Phong.
“Cậu ba, chuyện ở Lầu Thương Hải lần trước chỉ là hiểu lầm mà thôi, đều là lỗi của tôi. Là tôi có mắt như mù, không biết anh và sư phụ đã nói rõ mọi chuyện từ trước”, Hà Tam Cô cúi đầu xin lỗi: “Lần đó tôi cũng là bị Lâm Tiếu dẫn sai đường, bị hắn ta sử dụng như súng, mong anh đừng chấp nhặt với tôi”.
Lúc ở Lầu Thương Hải, Hà Tam Cô vốn đã bị Lâm Ẩn làm sợ chết khiếp, sau đó trở về trước mặt sư phụ còn thêm mắm dặm muối báo cáo tình hình.
Vốn tưởng rằng sư phụ sẽ tức giận, nhưng không ngờ sư phụ đúng là nổi giận, nhưng lại nổi giận với cô ta.
Sau khi trở về từ núi Lang Gia, sư phụ đã tuyên bố rằng Hà Tam Kim chết chưa hết tội, bị đuổi khỏi thung lũng Trầm Phong, ai cũng không được nhắc lại ân oán của chuyện này nữa.
Còn cậu ba Lâm Ẩn là anh em kết nghĩa với lão ta, là bề trên của mọi người.
Lúc đó Hà Tam Cô cũng bị tin tức này làm ngơ ngác, vốn còn mong sư phụ có thể tìm Lâm Ẩn báo thù trút giận, nhưng kết quả dường như cả sư phụ cũng rất sợ Lâm Ẩn.
“Đi, lui ra! Phục vụ nước trà cho cậu Ẩn!”.
Lúc này, cụ Trầm Phong đi ra khỏi phòng bao, quát Hà Tam Cô một trận.
“Nhân vật như cậu Ẩn sẽ so đo với người vai dưới như con sao? Đừng khiến thầy phải mất mặt”.
“Vâng, vâng”.
Hà Tam Cô khúm núm lui xuống.
Dạy dỗ đồ đệ xong, cụ Trầm Phong tươi cười với Lâm Ẩn, nói: “Cậu Ẩn, mời ngồi”.
Lâm Ẩn bình tĩnh đi vào trong phòng bao, hiên ngang ngồi xuống ghế đầu.
Cụ Trầm Phong ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau, Hà Tam Cô bưng hai tách trà đến, thấy dáng vẻ cung kính của sư phụ mình trước mặt Lâm Ẩn, lại nhớ đến mình không biết sống chết kêu gào trước mặt anh, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng.
“Lần này cậu Ẩn đến đây là có gì dặn dò ạ?”, đợi Hà Tam Cô lui ra ngoài rồi, cụ Trầm Phong cẩn thận hỏi Lâm Ẩn,
Lâm Ẩn không nói gì, bưng tách trà lên uống một ngụm.
“Cậu Ẩn, tôi nghe nói cụ bà nhà họ Lâm kêu ngài đi đến Ký Châu tham gia cuộc họp sáu gia tộc lớn của giới lánh đời với cậu cả Lâm Hiên”, cụ Trầm Phong chậm rãi nói: “Ngài đi đến Ký Châu có cần điều động tôi không?”.
“Tôi có chút quan hệ ở Ký Châu, mấy đồ đệ cũng đều ở bên cạnh, có lẽ có thể làm chút chuyện cho ngài”, Trầm Phong xum xoe nói.
“Ông không cần đến Ký Châu”, Lâm Ẩn buông tách trà lạnh nhạt nói: “Tôi đã có sắp xếp rồi”.
“Hôm nay tôi đến là để dặn dò ông tiếp tục ở lại Thương Châu, đợi lệnh của tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
“Vâng! Tất cả đều nghe theo sắp xếp của cậu Ẩn”, cụ Trầm Phong nghiêm túc đáp.
“Đưa tay đây”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Nghe vậy, cụ Trầm Phong giật mình, vội đứng lên duỗi thẳng cánh tay trái.
Lúc trước Lâm Ẩn đã phong bế cánh tay trái sử dụng kiếm của lão ta.
Khiến kinh mạch ở tay trái lão ta gần như bị phong bế hết, không thể sử dụng nội công, vì thế thực lực đã giảm đi rất nhiều.
Lâm Ẩn di chuyển ngón tay, động tác nhanh như tia chớp liên tục ấn vài cái lên cổ tay của cụ Trầm Phong, mỗi khi ấn xuống đều có cơn gió mạnh thổi quét, khiến khớp xương của cụ Trầm Phong vang lên tiếng ong ong ong.
Một lát sau.
Lâm Ẩn thu tay lại, bưng trà lên uống một ngụm.
“Tôi đã mở một phần huyệt vị kinh mạch của ông, nếu ông muốn hồi phục hoàn toàn thì phải xem ông làm việc thế nào”.
Cụ Trầm Phong hít vào thở ra một lúc, vui mừng cúi đầu cung kính nói: “Cậu Ẩn yên tâm, chỉ cần là lệnh của ngài, vào nơi nước sôi lửa bỏng tôi cũng không sợ”.
Lão ta cảm thấy chỉ có mấy động tác của Lâm Ẩn đã khiến mình hồi phục ít nhất hai mươi phần trăm công lực, bớt phải vất vả tu luyện năm ba năm.
Với độ tuổi của lão ta, nếu muốn hồi phục lại võ công gần như là khó hơn lên trời, các cao thủ tuyệt thế khác cũng không có cách nào giúp đỡ.
Tháo chuông cần có người buộc chuông, chuyện này phải là Lâm Ẩn mới có thể làm được.
“Cứ thế trước đi, tôi còn có việc phải làm”.
Lâm Ẩn đứng lên.
Cụ Trầm Phong tiễn anh ra ngoài, cung kính nói: “Cậu Ẩn đi thong thả, xin chúc cậu Ẩn thành công viên mãn ở Ký Châu”.
Tối hôm đó, một chiếc máy bay riêng cất cánh từ sân bay Thương Châu, đi đến Ký Châu ở Giang Bắc.
Tác dụng của Diệp Hắc ở việc hắn từng là thủ lĩnh Hắc Long Vệ, rất quen thuộc với Long phủ.
Lâm Ẩn bảo Diệp Hắc đến Ký Châu là để âm thầm điều tra tìm xem Long phủ có để lại sắp xếp gì không.
“Đúng vậy, thuộc hạ phát hiện hai người ở Ký Châu, mắt nhìn của thuộc hạ sẽ không sai, là hai tinh nhuệ của Long Vệ”, Diệp Hắc nghiệp túc nói.
Lâm Ẩn hỏi: “Long Vệ? Là bên nào?”.
“Cụ thể là Long Vệ của bên nào thì vì không thấy hai người ra tay nên thuộc hạ không thể biết được”, Diệp Hắc nghiêm túc nói: “Nhưng có thể loại trừ Hắc Long Vệ và Thanh Long Vệ”.
Lâm Ẩn nói: “Rất tốt, anh tiếp tục theo dõi đi, tốt nhất là điều tra được rõ ràng”.
Chắc chắn Diệp Hắc có thể nhận ra người của Hắc Long Vệ, còn Thanh Long Vệ bây giờ hợp tác với mình, những đặc trưng có liên quan cũng đã nhắc nhở Diệp Hắc rồi, chắc chắn hắn sẽ không nhìn lầm.
Ký Châu còn có Long Vệ khác đang hoạt động ư?
Vậy chẳng phải còn có một Long Vương trấn giữ sao?
Chuyện này thú vị đấy…
“Vâng”, Diệp Hắc cung kính nói: “Khi nào ngài đến Ký Châu? Thuộc hạ nhận được tin tức ở bên ngoài nói ngài muốn đại diện nhà họ Lâm đến Ký Châu tham gia cuộc họp của sáu gia tộc lớn trong giới lánh đời”.
“Hôm nay xuất phát, ngày mai tôi sẽ đến Ký Châu”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Anh và Hoàng Thanh Sam tiếp tục âm thầm làm việc, đợi sắp xếp của tôi”.
“Xin nghe theo lệnh phủ quân”, Diệp Hắc cung kính nói.
Cúp máy, Lâm Ẩn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Chuyện ở Ký Châu thật sự không đơn giản, trong lòng anh đang lên kế hoạch rất lớn với ván cờ ở Kỳ Châu này, mục tiêu không chỉ có nhà họ Bùi mà thôi.
Hai mươi mấy phút trôi qua.
Hồ Thương Hải đỗ xe trước một nhà hàng nhỏ.
Một mình Lâm Ẩn đi lên lầu ba của nhà hàng.
“Cậu, cậu ba, chào, chào anh…”.
Lúc Lâm Ẩn đi đến cửa phòng bao, một cô gái trẻ tuổi nhìn rất oai hùng hiên ngang đang sợ sệt nhìn anh, thấp thỏm chào hỏi.
Lâm Ẩn đưa mắt nhìn thoáng qua, sau đó dời mắt đi.
Người đứng ở cửa tiếp khách là đồ đệ Hà Tam Cô của cụ Trầm Phong.
“Cậu ba, chuyện ở Lầu Thương Hải lần trước chỉ là hiểu lầm mà thôi, đều là lỗi của tôi. Là tôi có mắt như mù, không biết anh và sư phụ đã nói rõ mọi chuyện từ trước”, Hà Tam Cô cúi đầu xin lỗi: “Lần đó tôi cũng là bị Lâm Tiếu dẫn sai đường, bị hắn ta sử dụng như súng, mong anh đừng chấp nhặt với tôi”.
Lúc ở Lầu Thương Hải, Hà Tam Cô vốn đã bị Lâm Ẩn làm sợ chết khiếp, sau đó trở về trước mặt sư phụ còn thêm mắm dặm muối báo cáo tình hình.
Vốn tưởng rằng sư phụ sẽ tức giận, nhưng không ngờ sư phụ đúng là nổi giận, nhưng lại nổi giận với cô ta.
Sau khi trở về từ núi Lang Gia, sư phụ đã tuyên bố rằng Hà Tam Kim chết chưa hết tội, bị đuổi khỏi thung lũng Trầm Phong, ai cũng không được nhắc lại ân oán của chuyện này nữa.
Còn cậu ba Lâm Ẩn là anh em kết nghĩa với lão ta, là bề trên của mọi người.
Lúc đó Hà Tam Cô cũng bị tin tức này làm ngơ ngác, vốn còn mong sư phụ có thể tìm Lâm Ẩn báo thù trút giận, nhưng kết quả dường như cả sư phụ cũng rất sợ Lâm Ẩn.
“Đi, lui ra! Phục vụ nước trà cho cậu Ẩn!”.
Lúc này, cụ Trầm Phong đi ra khỏi phòng bao, quát Hà Tam Cô một trận.
“Nhân vật như cậu Ẩn sẽ so đo với người vai dưới như con sao? Đừng khiến thầy phải mất mặt”.
“Vâng, vâng”.
Hà Tam Cô khúm núm lui xuống.
Dạy dỗ đồ đệ xong, cụ Trầm Phong tươi cười với Lâm Ẩn, nói: “Cậu Ẩn, mời ngồi”.
Lâm Ẩn bình tĩnh đi vào trong phòng bao, hiên ngang ngồi xuống ghế đầu.
Cụ Trầm Phong ngồi xuống bên cạnh.
Một lát sau, Hà Tam Cô bưng hai tách trà đến, thấy dáng vẻ cung kính của sư phụ mình trước mặt Lâm Ẩn, lại nhớ đến mình không biết sống chết kêu gào trước mặt anh, trong lòng cực kỳ ngượng ngùng.
“Lần này cậu Ẩn đến đây là có gì dặn dò ạ?”, đợi Hà Tam Cô lui ra ngoài rồi, cụ Trầm Phong cẩn thận hỏi Lâm Ẩn,
Lâm Ẩn không nói gì, bưng tách trà lên uống một ngụm.
“Cậu Ẩn, tôi nghe nói cụ bà nhà họ Lâm kêu ngài đi đến Ký Châu tham gia cuộc họp sáu gia tộc lớn của giới lánh đời với cậu cả Lâm Hiên”, cụ Trầm Phong chậm rãi nói: “Ngài đi đến Ký Châu có cần điều động tôi không?”.
“Tôi có chút quan hệ ở Ký Châu, mấy đồ đệ cũng đều ở bên cạnh, có lẽ có thể làm chút chuyện cho ngài”, Trầm Phong xum xoe nói.
“Ông không cần đến Ký Châu”, Lâm Ẩn buông tách trà lạnh nhạt nói: “Tôi đã có sắp xếp rồi”.
“Hôm nay tôi đến là để dặn dò ông tiếp tục ở lại Thương Châu, đợi lệnh của tôi bất cứ lúc nào”, Lâm Ẩn nghiêm mặt nói.
“Vâng! Tất cả đều nghe theo sắp xếp của cậu Ẩn”, cụ Trầm Phong nghiêm túc đáp.
“Đưa tay đây”, Lâm Ẩn hờ hững nói.
Nghe vậy, cụ Trầm Phong giật mình, vội đứng lên duỗi thẳng cánh tay trái.
Lúc trước Lâm Ẩn đã phong bế cánh tay trái sử dụng kiếm của lão ta.
Khiến kinh mạch ở tay trái lão ta gần như bị phong bế hết, không thể sử dụng nội công, vì thế thực lực đã giảm đi rất nhiều.
Lâm Ẩn di chuyển ngón tay, động tác nhanh như tia chớp liên tục ấn vài cái lên cổ tay của cụ Trầm Phong, mỗi khi ấn xuống đều có cơn gió mạnh thổi quét, khiến khớp xương của cụ Trầm Phong vang lên tiếng ong ong ong.
Một lát sau.
Lâm Ẩn thu tay lại, bưng trà lên uống một ngụm.
“Tôi đã mở một phần huyệt vị kinh mạch của ông, nếu ông muốn hồi phục hoàn toàn thì phải xem ông làm việc thế nào”.
Cụ Trầm Phong hít vào thở ra một lúc, vui mừng cúi đầu cung kính nói: “Cậu Ẩn yên tâm, chỉ cần là lệnh của ngài, vào nơi nước sôi lửa bỏng tôi cũng không sợ”.
Lão ta cảm thấy chỉ có mấy động tác của Lâm Ẩn đã khiến mình hồi phục ít nhất hai mươi phần trăm công lực, bớt phải vất vả tu luyện năm ba năm.
Với độ tuổi của lão ta, nếu muốn hồi phục lại võ công gần như là khó hơn lên trời, các cao thủ tuyệt thế khác cũng không có cách nào giúp đỡ.
Tháo chuông cần có người buộc chuông, chuyện này phải là Lâm Ẩn mới có thể làm được.
“Cứ thế trước đi, tôi còn có việc phải làm”.
Lâm Ẩn đứng lên.
Cụ Trầm Phong tiễn anh ra ngoài, cung kính nói: “Cậu Ẩn đi thong thả, xin chúc cậu Ẩn thành công viên mãn ở Ký Châu”.
Tối hôm đó, một chiếc máy bay riêng cất cánh từ sân bay Thương Châu, đi đến Ký Châu ở Giang Bắc.
Bình luận facebook