Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 736: Cầu xin?
Trước kia Hoàng Lỵ cảm thấy Lâm Ẩn đang khoác lác, anh chỉ là một thằng vô dụng ngu xuẩn mà thôi.
Nhưng không ngờ điều Lâm Ẩn nói lại là sự thật, hơn nữa còn linh nghiệm lập tức nữa…
Người nắm giữ chức vị cao nhất của tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm đúng là cô cả Lâm Vô Tâm.
Cô cả muốn cô ta đi cầu xin Lâm Ẩn về công ty, còn phải nói xin lỗi với Lâm Ẩn nữa…
Sự thay đổi đột ngột này khiến tâm trạng của Hoàng Lỵ gần như sụp đổ.
Thật buồn cười, lúc trước cô ta còn chế giễu Lâm Ẩn là một thằng vô dụng…
Nhưng thật ra người ta đường đường là cậu ba nhà họ Lâm, anh có địa vị tôn quý, còn đi từ núi Lang Gia Thương Châu tới Ký Châu để đảm nhận chức vụ cao nữa!
“Cô còn ngây ngốc ra đó làm gì? Mau tới đây!”, Lâm Vô Tâm tức giận quát lớn.
“Dạ cô cả, tôi tới ngay đây”, Đầu Hoàng Lỵ gật như băm tỏi, cô ta nói xong thì vội vàng đuổi theo Lâm Vô Tâm.
Hai người vội vãđi ra khỏi tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc.
Trong lòng Hoàng Lỵ vô cùng hoảng sợ, gương mặt cô ta cực kỳ khó coi, cô ta không biết chuyện gì xảy ra khi đến gặp Lâm Ẩn, cô ta cũng không biết cô cả Lâm sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Dù sao cô ta chỉ là người làm của nhà họ Lâm, thế mà bản thân lại dámmắng mỏ ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm là cậu ba!
Quy định của nhà họ Lâm rất nghiêm ngặt, nếu chuyện này xảy ra ở Thương Châu thì sợ rằng không cần Lâm Ẩn ra tay, sẽ có những người khác ở nhà họ Lâm thay anhđánh chết cô ta, hơn nữa ngay cả cô cả cũng không đứng ra giúp cô ta được.
“Lỵ Nhi, bây giờ cô thật sự quá nông nổi. Sau khi theo tôitới Ký Châu thì tính tình cô đã trở nên quá bốc đồng, bình thường tự cao tựđại thì tôi cũng không nói gì cô. Nhưng không ngờ cô lại đắc tội với chú ba”,giọng điệu Lâm Vô Tâm vô cùng nghiêm khắc: “Cô biết không? Chú hai Lâm Tiếu bị chú ba này giết chết đấy! Không ngờ cô lại đắc tội với người ác độc như thế. Nếu như chúấy muốn giết cô thì tôi không bảo vệ được cô đâu”.
“Đợi lát nữa tới trước mặt chú ba nhớ ngoan ngoãn xin lỗi hiểu không?”.
Lâm Vô Tâm nghiêm túc dạy dỗ Hoàng Lỵ.
“Dạ dạ. Cô cả, cô phải giúp tôi đấy!”, Hoàng Lỵ khúm núm nói xong, khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ sợ hãi.
Lâm Vô Tâm thở dài, cô ta không ngờ chỉ vì một sơ suất nhỏ mà đã tạo ra tai họa lớn như vậy.
Cô ta cũng vừa nhận được tin từ hội trưởng lão nhà họ Lâm, nói rằng hôm nay cậu ba Lâm Ẩn sẽ tới Ký Châu và đến tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâmnhậm chức, bọn họ bảo cô ta phải đón tiếp cho tốt.
Hơn nữa còn gửi cho cô ta một tấm hình kèm theo phương thức liên lạc với Lâm Ẩn.
Khi thấy ảnh chụp Lâm Ẩn thì tim cô ta đập đồn dập,cô ta nhận ra đây chính là người trẻ tuổi gặp phải trên đường hồi chiều.
Hóa ra ngườiđó chính là Lâm Ẩn, bảo sao ánh mắt và khí chất lại giốngcụ ông như thế.
Phải biết rằng Lâm Vô Tâm ở nhà họ Lâm có cùng vai vếvới Lâm Ẩn, cô ta cũng coi như là cháu gái trong nhà của Lâm Ẩn.
Bởi vì từ nhỏ cô ta đã được hai cụ nhà họ Lâm cưng chiều, vì vậy địa vị trong gia tộc rất cao.
Nhưng dù thế nào thì Lâm Ẩn cũng là ứng viên thừa kế hàng thật giá thật của nhà họ Lâm. Dù Lâm Vô Tâm được cưng chiều tới mức nào, thì theo quy định của nhà họ Lâm, cô ta vẫn không thể ngang hàng với Lâm Ẩn được.
Sau khi đi ra công ty.
Lâm Vô Tâm và Hoàng Lỵ nhìn thấy bóng người Lâm Ẩntừ xa thì vội vàng đuổi theo.
Lâm Ẩn đứng ở đầu phố, anh đang định bắt xe taxi để rời đi.
Anh định đi tìm Triệu Thừa Kiền để rõ tình hình hiện giờ của nhà họ Bùi ở Ký Châu. Tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc rõ ràng không phối hợp với anh, anh cũng chẳng thèm so đo với phụ nữ, anh định giải quyết xong mọi chuyện rồi mới tính sổ với bọn họ, anh sẽ sử dụnglực lượng ở Ký Châu để lật đổ tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc.
“Chú Ẩn! Chú đừng đi! Đợi đã!”.
Đúng lúc này một âm thanh dễ nghe truyền tới.
Lâm Ẩn quay sang nhìn thấy Lâm Vô Tâm dẫn theo Hoàng Lỵ vội vàng xông qua đường chạy tới trước mặt anh, cả hai đều thở hồng hộc.
“Chú Ẩn, xin lỗi chú, do công tác đón tiếp của cháu không tốt. Cháu vừa nhận được tin của hội trưởng lão, giờ mới biết chú đến Ký Châu”.
Lâm Vô Tâm nói xong thì trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Ồ?”, Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn như thường, anh thản nhiên nói.
“Thật sự rất xin lỗi chú ba. Nếu như cháu nhận tin sớm hơn thì chắc chắn sẽ đến sân bay đón chú, cũng không xảy ra chuyện không vui ở sảnh công ty đó”, Lâm Vô Tâm nghiêm mặt nói.
Lâm Ẩn không biểu cảm gì, anh nhìn Lâm Vô Tâm, anh thấy cô gái này cũng không giống đang giả bộ.
Lâm Ẩn cũng từng nghe nói qua về Lâm Vô Tâm rồi.
Cô gái này được được coi là người đẹp nhất Thương Châu, nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cả hai cụ nhà họ Lâm đều cưng chiều cô ta.
Hơn nữa cô ta còn là cháu gái ruột của đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn, thân phận vô cùng tôn quý.
Thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì thì Lâm Vô Tâm cảm thấy hơi lo lắng.
“Hoàng Lỵ, cô còn không xin lỗi chú ba đi? Nhìn xem trước đó cô đã làm chuyện ngu ngốc gì hả!”.
Lâm Vô Tâm nghiêm túc nhìn Hoàng Lỵ rồi nói.
“Ối! Vâng ạ!”,Hoàng Lỵ vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hoàng Lỵ không ngờ cô cả Lâm ở trước mặt Lâm Ẩn lại dè dặt như thế, không dám kiêu ngạo chút nào.
Hoàng Lỵ đi tới trước mặt Lâm Ẩn, cô ta cúi đầu nói: “Cậu ba, xin lỗi anh, việc trước đó đều là lỗi của tôi, do tôi ngu ngốc nên mới đụng chạm tới anh, xin anh cứ trách phạt!”.
Lâm Vô Tâm nói: “Chú Ẩn, Hoàng Lỵ không nhận ra chú nên mới phải phạm phải sai lầm lớn như thế. Chú thấy cô ấy chỉ là người làm con cỏn thôi, chú đừng so đo với cô ấy làm gì. Sau khi trở về cháu sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt”.
“Hoàng Lỵ, còn không quỳ xuống xin lỗi chú Ẩn đi? Trước kia cô còn dám mắng chú Ẩn nữa? Mau tự vả miệng nhanh!”, Lâm Vô Tâm tức giận quát lớn.
Hoàng Lỵ sợ tới mặt mày trắng bệch, cô ta đột nhiên quỳ gối trước mặt Lâm Ẩn rồi vung tay vả vào mặt mình.
“Cậu ba, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi”, mặt Hoàng Lỵ sưng to lên, cô ta mở miệng đáng thương nói.
Lâm Ẩn cười khẩy, anh không thèm nhìn Hoàng Lỵ mà quay về phía Lâm Vô Tâm hỏi: “Cháu tìm tôi là để xin tha cho cô ta hả?’.
Trên mặt Lâm Vô Tâm xuất hiện vẻ không tốt, cô ta nói: “Không phải, chú Ẩn, cháu tới mời chú quay về tập đoàn. Cụ bà đã thông báo cho cháu biết rồi, ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm đã được chuyển cho chú, sau này chú sẽ lo liệu những chuyện ở đây”.
“Chú ba, đây là sơ sót trong công việc của cháu. Nếu chú vẫn tức giận thì tối nay cháu sẽ làm chủ mời chú một bữa coi như xin lỗi”, Lâm Vô Tâm nghiêm mặt nói.
Nhưng không ngờ điều Lâm Ẩn nói lại là sự thật, hơn nữa còn linh nghiệm lập tức nữa…
Người nắm giữ chức vị cao nhất của tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm đúng là cô cả Lâm Vô Tâm.
Cô cả muốn cô ta đi cầu xin Lâm Ẩn về công ty, còn phải nói xin lỗi với Lâm Ẩn nữa…
Sự thay đổi đột ngột này khiến tâm trạng của Hoàng Lỵ gần như sụp đổ.
Thật buồn cười, lúc trước cô ta còn chế giễu Lâm Ẩn là một thằng vô dụng…
Nhưng thật ra người ta đường đường là cậu ba nhà họ Lâm, anh có địa vị tôn quý, còn đi từ núi Lang Gia Thương Châu tới Ký Châu để đảm nhận chức vụ cao nữa!
“Cô còn ngây ngốc ra đó làm gì? Mau tới đây!”, Lâm Vô Tâm tức giận quát lớn.
“Dạ cô cả, tôi tới ngay đây”, Đầu Hoàng Lỵ gật như băm tỏi, cô ta nói xong thì vội vàng đuổi theo Lâm Vô Tâm.
Hai người vội vãđi ra khỏi tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc.
Trong lòng Hoàng Lỵ vô cùng hoảng sợ, gương mặt cô ta cực kỳ khó coi, cô ta không biết chuyện gì xảy ra khi đến gặp Lâm Ẩn, cô ta cũng không biết cô cả Lâm sẽ trừng phạt mình như thế nào.
Dù sao cô ta chỉ là người làm của nhà họ Lâm, thế mà bản thân lại dámmắng mỏ ứng viên thừa kế của nhà họ Lâm là cậu ba!
Quy định của nhà họ Lâm rất nghiêm ngặt, nếu chuyện này xảy ra ở Thương Châu thì sợ rằng không cần Lâm Ẩn ra tay, sẽ có những người khác ở nhà họ Lâm thay anhđánh chết cô ta, hơn nữa ngay cả cô cả cũng không đứng ra giúp cô ta được.
“Lỵ Nhi, bây giờ cô thật sự quá nông nổi. Sau khi theo tôitới Ký Châu thì tính tình cô đã trở nên quá bốc đồng, bình thường tự cao tựđại thì tôi cũng không nói gì cô. Nhưng không ngờ cô lại đắc tội với chú ba”,giọng điệu Lâm Vô Tâm vô cùng nghiêm khắc: “Cô biết không? Chú hai Lâm Tiếu bị chú ba này giết chết đấy! Không ngờ cô lại đắc tội với người ác độc như thế. Nếu như chúấy muốn giết cô thì tôi không bảo vệ được cô đâu”.
“Đợi lát nữa tới trước mặt chú ba nhớ ngoan ngoãn xin lỗi hiểu không?”.
Lâm Vô Tâm nghiêm túc dạy dỗ Hoàng Lỵ.
“Dạ dạ. Cô cả, cô phải giúp tôi đấy!”, Hoàng Lỵ khúm núm nói xong, khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ sợ hãi.
Lâm Vô Tâm thở dài, cô ta không ngờ chỉ vì một sơ suất nhỏ mà đã tạo ra tai họa lớn như vậy.
Cô ta cũng vừa nhận được tin từ hội trưởng lão nhà họ Lâm, nói rằng hôm nay cậu ba Lâm Ẩn sẽ tới Ký Châu và đến tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâmnhậm chức, bọn họ bảo cô ta phải đón tiếp cho tốt.
Hơn nữa còn gửi cho cô ta một tấm hình kèm theo phương thức liên lạc với Lâm Ẩn.
Khi thấy ảnh chụp Lâm Ẩn thì tim cô ta đập đồn dập,cô ta nhận ra đây chính là người trẻ tuổi gặp phải trên đường hồi chiều.
Hóa ra ngườiđó chính là Lâm Ẩn, bảo sao ánh mắt và khí chất lại giốngcụ ông như thế.
Phải biết rằng Lâm Vô Tâm ở nhà họ Lâm có cùng vai vếvới Lâm Ẩn, cô ta cũng coi như là cháu gái trong nhà của Lâm Ẩn.
Bởi vì từ nhỏ cô ta đã được hai cụ nhà họ Lâm cưng chiều, vì vậy địa vị trong gia tộc rất cao.
Nhưng dù thế nào thì Lâm Ẩn cũng là ứng viên thừa kế hàng thật giá thật của nhà họ Lâm. Dù Lâm Vô Tâm được cưng chiều tới mức nào, thì theo quy định của nhà họ Lâm, cô ta vẫn không thể ngang hàng với Lâm Ẩn được.
Sau khi đi ra công ty.
Lâm Vô Tâm và Hoàng Lỵ nhìn thấy bóng người Lâm Ẩntừ xa thì vội vàng đuổi theo.
Lâm Ẩn đứng ở đầu phố, anh đang định bắt xe taxi để rời đi.
Anh định đi tìm Triệu Thừa Kiền để rõ tình hình hiện giờ của nhà họ Bùi ở Ký Châu. Tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc rõ ràng không phối hợp với anh, anh cũng chẳng thèm so đo với phụ nữ, anh định giải quyết xong mọi chuyện rồi mới tính sổ với bọn họ, anh sẽ sử dụnglực lượng ở Ký Châu để lật đổ tập đoàn Lâm thị ở Giang Bắc.
“Chú Ẩn! Chú đừng đi! Đợi đã!”.
Đúng lúc này một âm thanh dễ nghe truyền tới.
Lâm Ẩn quay sang nhìn thấy Lâm Vô Tâm dẫn theo Hoàng Lỵ vội vàng xông qua đường chạy tới trước mặt anh, cả hai đều thở hồng hộc.
“Chú Ẩn, xin lỗi chú, do công tác đón tiếp của cháu không tốt. Cháu vừa nhận được tin của hội trưởng lão, giờ mới biết chú đến Ký Châu”.
Lâm Vô Tâm nói xong thì trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ.
“Ồ?”, Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn như thường, anh thản nhiên nói.
“Thật sự rất xin lỗi chú ba. Nếu như cháu nhận tin sớm hơn thì chắc chắn sẽ đến sân bay đón chú, cũng không xảy ra chuyện không vui ở sảnh công ty đó”, Lâm Vô Tâm nghiêm mặt nói.
Lâm Ẩn không biểu cảm gì, anh nhìn Lâm Vô Tâm, anh thấy cô gái này cũng không giống đang giả bộ.
Lâm Ẩn cũng từng nghe nói qua về Lâm Vô Tâm rồi.
Cô gái này được được coi là người đẹp nhất Thương Châu, nhà họ Lâm ở Lang Gia cũng nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, cả hai cụ nhà họ Lâm đều cưng chiều cô ta.
Hơn nữa cô ta còn là cháu gái ruột của đại trưởng lão Lâm Huyền Khôn, thân phận vô cùng tôn quý.
Thấy Lâm Ẩn không tỏ thái độ gì thì Lâm Vô Tâm cảm thấy hơi lo lắng.
“Hoàng Lỵ, cô còn không xin lỗi chú ba đi? Nhìn xem trước đó cô đã làm chuyện ngu ngốc gì hả!”.
Lâm Vô Tâm nghiêm túc nhìn Hoàng Lỵ rồi nói.
“Ối! Vâng ạ!”,Hoàng Lỵ vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, cô ta vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hoàng Lỵ không ngờ cô cả Lâm ở trước mặt Lâm Ẩn lại dè dặt như thế, không dám kiêu ngạo chút nào.
Hoàng Lỵ đi tới trước mặt Lâm Ẩn, cô ta cúi đầu nói: “Cậu ba, xin lỗi anh, việc trước đó đều là lỗi của tôi, do tôi ngu ngốc nên mới đụng chạm tới anh, xin anh cứ trách phạt!”.
Lâm Vô Tâm nói: “Chú Ẩn, Hoàng Lỵ không nhận ra chú nên mới phải phạm phải sai lầm lớn như thế. Chú thấy cô ấy chỉ là người làm con cỏn thôi, chú đừng so đo với cô ấy làm gì. Sau khi trở về cháu sẽ dạy dỗ cô ấy thật tốt”.
“Hoàng Lỵ, còn không quỳ xuống xin lỗi chú Ẩn đi? Trước kia cô còn dám mắng chú Ẩn nữa? Mau tự vả miệng nhanh!”, Lâm Vô Tâm tức giận quát lớn.
Hoàng Lỵ sợ tới mặt mày trắng bệch, cô ta đột nhiên quỳ gối trước mặt Lâm Ẩn rồi vung tay vả vào mặt mình.
“Cậu ba, xin anh rộng lượng tha thứ cho tôi”, mặt Hoàng Lỵ sưng to lên, cô ta mở miệng đáng thương nói.
Lâm Ẩn cười khẩy, anh không thèm nhìn Hoàng Lỵ mà quay về phía Lâm Vô Tâm hỏi: “Cháu tìm tôi là để xin tha cho cô ta hả?’.
Trên mặt Lâm Vô Tâm xuất hiện vẻ không tốt, cô ta nói: “Không phải, chú Ẩn, cháu tới mời chú quay về tập đoàn. Cụ bà đã thông báo cho cháu biết rồi, ba mươi phần trăm cổ phần của tập đoàn Giang Bắc nhà họ Lâm đã được chuyển cho chú, sau này chú sẽ lo liệu những chuyện ở đây”.
“Chú ba, đây là sơ sót trong công việc của cháu. Nếu chú vẫn tức giận thì tối nay cháu sẽ làm chủ mời chú một bữa coi như xin lỗi”, Lâm Vô Tâm nghiêm mặt nói.
Bình luận facebook