Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 818: Cậu là Lâm Ẩn!
Hai vị cao thủ mà Cao Thiên Lân mang theo vội vàng đứng chắn trước Cao Thiên Lân, ông Trần nhìn chằm chằm Lâm Ẩn rồi nhẹ giọng nói:
“Chuyện vừa rồi là do cậu nhà chúng tôi không hiểu chuyện, nên mới xúc phạm cậu. Xin cậu bỏ qua cho cậu nhà tôi lần này!”.
Khi ông Trần nói câu này thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Mọi người nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin.
Cậu thanh niên mà Thư Duyệt dẫn tới thật sự đã khiến cho người được nhà họ Cao ở Tứ Xuyên phái tới phải cúi đầu.
“Ông Trần, ông nói gì thế?”, Cao Thiên Lân nấp sau lưng ông Trịnh, hắn ta bẽ mặt hét lên.
“Tôi không tin cậu ta thật sự dám tấn công tôi, cho dù cậu ta là người có thực lực cao trong bảng Địa thì sao chứ? Chẳng lẽ nhà họ Cao lại sợ một tên thực lực bảng Địa hả!”.
Sau khi Cao Thiên Lâm nói câu này thì tất cả mọi người đều náo động hẳn lên, chả trách chú của Cao Bằng không đánh lại người thanh niên trước mặt. Hóa ra cậu thanh niên lạnh lùng này lại là cao thủ bảng Địa.
Trình độ này chắc chỉ yếu hơn Bùi Thanh Y và Lâm Ẩn hay được nhắc tới thôi.
“Chắc cậu cũng không phải người tầm thường trong giới lánh đời, không biết cậu là đệ tự của ai?”, ông Trịnh chắn trước người Cao Thiên Lân nói, cậu ta trẻ tuổi mà thực lực lại mạnh mẽ như thế, chắc chắn phải là để tử của cao thủ nào đó.
Lâm Ẩn liếc nhìn ông Trịnh rồi nói: “Ông không xứng được biết”.
“Cậu…!”, ông Trịnh trừng mắt, nếu không phải Lâm Ẩn có thực lực mạnh mẽ thì ông ta đã xử lý cậu ta rồi.
“Đừng nói nhảm với cậu ta nữa, hai ông cùng nhau xông lên chẳng lẽ không đánh lại cậu ta sao?”, Cao Thiên Lân đứng phía sau hét lên.
“Vậy thì cậu phải cẩn thận đấy!”.
Sau khi ông Trịnh nói xong thì ông ta và ông Trần nhìn nhau, sau đó bọn họ tiến về phía Lâm Ẩn.
“Dừng lại!”.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Cao Thiên Lân nhìn thấy người tới thì vui mừng nói: “Cô Sở Sở, trong bữa tiệc nhà họ Sở mà cậu ta dám không coi ai ra gì. Dám ra tay đánh người khác ngay trong bữa tiệc. Cậu ta đã đánh gãy hai tay Cao Bằng, xin cô Sở Sở xử lý cậu ta!”.
Thu Ý Nồng cũng nói: “Người này quả thật quá kiêu ngạo, Cao Bằng bị đánh gãy hai tay trong bữa tiệc nhà họ Sở, nếu cô Sở Sở không xử lý cậu ta thì e rằng sẽ khó giải thích với nhà họ Cao!”.
Đám người Thu Ý Nồng chưa bao giờ thấy ai ngang ngược như Lâm Ẩn, chỉ vì vài câu nói mà đánh gãy hai tay người khác, ở cùng với cậu ta thật sự rất bất an.
“Chị Ý Nồng!”.
Thư Duyệt nhìn Thu Ý Nồng với vẻ không tin được, cô ta không ngờ rằng Thu Ý Nồng cũng yêu cầu cô Sở Sở xử lý Lâm Ẩn.
Thu Ý Nồng liếc nhìn Thư Duyệt nhưng không nói gì, cô ta và Thư Duyệt đúng là có thân quen, nhưng Lâm Ẩn lại dám từ chối lòng tốt của cô ta, khiến trái tim kiêu hãnh của cô ta không thể chịu nổi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Sở Sở vừa tới, bọn họ không hiểu tại sao Sở Sở lại ngăn cản cao thủ nhà họ Cao tấn công Lâm Ẩn.
Sở Sở hoàn toàn không quan tâm đến những người khác, cô ấy dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, sau đó thì nhanh chóng lao về phía anh.
“Anh Lâm, sao anh tới mà không thông báo cho em biết”.
Sở Sở nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, gương mặt cô ấy đỏ bừng.
Anh Lâm!
Mọi người nghe thấy Sở Sở gọi Lâm Ẩn như thế thì đều chấn động, phải biết rằng Sở Sở chính là tiểu công chúa của nhà họ Sở, là cháu gái của lão Dược Vương, vậy mà giờ cô ấy lại gọi người thanh niên trước mặt là anh Lâm!
Đây là cậu chủ của nhà nào vậy?.
“Cô Sở Sở, như thế nghĩa là sao?”, Cao Thiên Lân cau mày hỏi, hắn ta căn bản đã được gặp qua đám con cháu của các gia tộc lớn rồi, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Chẳng lẽ Sở Sở định làm mất lòng nhà họ Cao vì tên này sao?
Một thanh niên đứng sau Sở Sở lạnh lùng khịt mũi:
“Hai cao thủ của anh làm sao có thể là đối thủ của cậu Lâm Ẩn đến từ Ký Châu được chứ? Chị họ tôi đang cứu anh đấy, có biết không hả?”.
Khi em họ Sở Sở nói điều này thì mọi người đều chấn động.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin.
Cái tên Lâm Ẩn rất nổi tiếng, Người tên Lâm Ẩn nổi lên gần đây chỉ có một người, chính là Lâm Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia, người đã dùng thực lực của mình để khiến các gia tộc lớn cúi đầu.
“Cậu ta là cậu Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia sao!”.
Thu Ý Nồng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin.
Điền Nam cách Cảng Châu quá xa, mặc dù những việc làm của Lâm Ẩn cũng lan truyền đến Điền Nam, nhưng lại không gây ra bất kỳ xáo trộn nào ở đây cả.
Mặc dù Lâm Ẩn đã gây chấn động cả Ký Châu trong thời gian trước, nhưng những người đã xem qua ảnh của Lâm Ẩn cũng chỉ có một số nhân vật hàng đầu trong các gia tộc lớn, mọi người ở Điền Nam chỉ nghe đến cái tên cậu Ẩn, bọn họ cũng không quan tâm lắm.
Theo bọn họ thấy thì Ký Châu và Lang Gia cách Điền Nam rất xa, vì vậy nếu Sở Sở không xuất hiện thì những người này sẽ không bao giờ nhận ra Lâm Ẩn.
“Cậu là Lâm Ẩn!”.
Sắc mặt Long Hiên thay đổi, ánh mắt anh ta co rút, anh ta vốn tưởng rằng đợi khi bố mình ra tay thì có thể bóp chết Lâm Ẩn như bóp một con bọ, nhưng hiện giờ mới biết cậu ta là người nhà họ Lâm, còn là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ nữa.
“Đúng là tôi thì sao?”.
Lâm Ẩn cười với Sở Sở, anh xoay người ngồi vào bàn rồi tự rót cho mình một ly rượu, sau đó uống một hớp.
Mọi người xung quanh đều đứng ngồi không yên, không ai dám lên tiếng, bọn họ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Ẩn.
‘Lâm Ẩn của Lang Gia!’.
Một mình cậu ta đã đánh bại hết tất cả người thừa kế của các gia tộc lớn, một mình cậu ta đã khiến nhà họ Bùi phải quy thuận theo nhà họ Lâm. Theo lời đồn thì Lâm Ẩn phải là người tai to mặt lớn, râu hùm hàm én.
Không ngờ khi nhìn cận cảnh thì cậu ta lại là trông có vẻ như người bình thường.
Trên trán ông Trần và ông Trịnh đã đổ mồ hôi lạnh, bọn họ vô cùng cảm ơn Sở Sở vì đã đến kịp thời, nếu không có lẽ kết cục của bọn họ cũng như chú của Cao Bằng mất.
Cao Thiên Lân không có vấn đề gì, sau một trận đánh nhau thì em họ của hắn ta là Cao Thiên Nguyên đã bị Lâm Ẩn đánh tàn phế, nếu không nhờ Lâm Ẩn thì hắn ta cũng sẽ không trở thành người thừa kế.
Sau khi bình tĩnh lại thì Cao Thiên Lân bước đến gần Lâm Ẩn, hắn ta tự rót cho mình một ly rượu rồi nâng ly lên mời Lâm Ẩn:
“Cậu Ẩn, vừa rồi tôi sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”.
“Tôi xin mời cậu một ly!”.
Lâm Ẩn tự uống hết rượu trong ly mình mà không để ý đến Cao Thiên Lân.
Vẻ tức giận lóe lên trong mắt Cao Thiên Lân, nhưng được hắn ta che giấu rất kỹ, hắn ta là người thừa kế của nhà họ Cao ở Tứ Xuyên, hắn ta không tin rằng nhà Sở có thể để Lâm Ẩn giết hắn ta ở đây.
Nếu hắn chết ở đây thì nhà Sở cũng sẽ phải chịu cơn tức giận của nhà họ Cao.
Hắn ta kiềm chế cơn tức giận xuống rồi nói tiếp: “Cậu Ẩn, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cậu có biết mình đã đánh ai không?”.
“Cao Bằng là người thừa kế của nhà họ Cao ở Điền Nam, bố cậu ta là một cao thủ bảng Thiên!”.
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn không thay đổi, sau khi uống ba hớp rượu thì anh nói:
“Vậy thì sao?”.
“Chuyện vừa rồi là do cậu nhà chúng tôi không hiểu chuyện, nên mới xúc phạm cậu. Xin cậu bỏ qua cho cậu nhà tôi lần này!”.
Khi ông Trần nói câu này thì tất cả mọi người đều sững sờ.
Mọi người nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin.
Cậu thanh niên mà Thư Duyệt dẫn tới thật sự đã khiến cho người được nhà họ Cao ở Tứ Xuyên phái tới phải cúi đầu.
“Ông Trần, ông nói gì thế?”, Cao Thiên Lân nấp sau lưng ông Trịnh, hắn ta bẽ mặt hét lên.
“Tôi không tin cậu ta thật sự dám tấn công tôi, cho dù cậu ta là người có thực lực cao trong bảng Địa thì sao chứ? Chẳng lẽ nhà họ Cao lại sợ một tên thực lực bảng Địa hả!”.
Sau khi Cao Thiên Lâm nói câu này thì tất cả mọi người đều náo động hẳn lên, chả trách chú của Cao Bằng không đánh lại người thanh niên trước mặt. Hóa ra cậu thanh niên lạnh lùng này lại là cao thủ bảng Địa.
Trình độ này chắc chỉ yếu hơn Bùi Thanh Y và Lâm Ẩn hay được nhắc tới thôi.
“Chắc cậu cũng không phải người tầm thường trong giới lánh đời, không biết cậu là đệ tự của ai?”, ông Trịnh chắn trước người Cao Thiên Lân nói, cậu ta trẻ tuổi mà thực lực lại mạnh mẽ như thế, chắc chắn phải là để tử của cao thủ nào đó.
Lâm Ẩn liếc nhìn ông Trịnh rồi nói: “Ông không xứng được biết”.
“Cậu…!”, ông Trịnh trừng mắt, nếu không phải Lâm Ẩn có thực lực mạnh mẽ thì ông ta đã xử lý cậu ta rồi.
“Đừng nói nhảm với cậu ta nữa, hai ông cùng nhau xông lên chẳng lẽ không đánh lại cậu ta sao?”, Cao Thiên Lân đứng phía sau hét lên.
“Vậy thì cậu phải cẩn thận đấy!”.
Sau khi ông Trịnh nói xong thì ông ta và ông Trần nhìn nhau, sau đó bọn họ tiến về phía Lâm Ẩn.
“Dừng lại!”.
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến.
Cao Thiên Lân nhìn thấy người tới thì vui mừng nói: “Cô Sở Sở, trong bữa tiệc nhà họ Sở mà cậu ta dám không coi ai ra gì. Dám ra tay đánh người khác ngay trong bữa tiệc. Cậu ta đã đánh gãy hai tay Cao Bằng, xin cô Sở Sở xử lý cậu ta!”.
Thu Ý Nồng cũng nói: “Người này quả thật quá kiêu ngạo, Cao Bằng bị đánh gãy hai tay trong bữa tiệc nhà họ Sở, nếu cô Sở Sở không xử lý cậu ta thì e rằng sẽ khó giải thích với nhà họ Cao!”.
Đám người Thu Ý Nồng chưa bao giờ thấy ai ngang ngược như Lâm Ẩn, chỉ vì vài câu nói mà đánh gãy hai tay người khác, ở cùng với cậu ta thật sự rất bất an.
“Chị Ý Nồng!”.
Thư Duyệt nhìn Thu Ý Nồng với vẻ không tin được, cô ta không ngờ rằng Thu Ý Nồng cũng yêu cầu cô Sở Sở xử lý Lâm Ẩn.
Thu Ý Nồng liếc nhìn Thư Duyệt nhưng không nói gì, cô ta và Thư Duyệt đúng là có thân quen, nhưng Lâm Ẩn lại dám từ chối lòng tốt của cô ta, khiến trái tim kiêu hãnh của cô ta không thể chịu nổi.
Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn Sở Sở vừa tới, bọn họ không hiểu tại sao Sở Sở lại ngăn cản cao thủ nhà họ Cao tấn công Lâm Ẩn.
Sở Sở hoàn toàn không quan tâm đến những người khác, cô ấy dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, sau đó thì nhanh chóng lao về phía anh.
“Anh Lâm, sao anh tới mà không thông báo cho em biết”.
Sở Sở nhìn chằm chằm Lâm Ẩn, gương mặt cô ấy đỏ bừng.
Anh Lâm!
Mọi người nghe thấy Sở Sở gọi Lâm Ẩn như thế thì đều chấn động, phải biết rằng Sở Sở chính là tiểu công chúa của nhà họ Sở, là cháu gái của lão Dược Vương, vậy mà giờ cô ấy lại gọi người thanh niên trước mặt là anh Lâm!
Đây là cậu chủ của nhà nào vậy?.
“Cô Sở Sở, như thế nghĩa là sao?”, Cao Thiên Lân cau mày hỏi, hắn ta căn bản đã được gặp qua đám con cháu của các gia tộc lớn rồi, nhưng hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy người này.
Chẳng lẽ Sở Sở định làm mất lòng nhà họ Cao vì tên này sao?
Một thanh niên đứng sau Sở Sở lạnh lùng khịt mũi:
“Hai cao thủ của anh làm sao có thể là đối thủ của cậu Lâm Ẩn đến từ Ký Châu được chứ? Chị họ tôi đang cứu anh đấy, có biết không hả?”.
Khi em họ Sở Sở nói điều này thì mọi người đều chấn động.
Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin.
Cái tên Lâm Ẩn rất nổi tiếng, Người tên Lâm Ẩn nổi lên gần đây chỉ có một người, chính là Lâm Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia, người đã dùng thực lực của mình để khiến các gia tộc lớn cúi đầu.
“Cậu ta là cậu Ẩn của nhà họ Lâm ở Lang Gia sao!”.
Thu Ý Nồng nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt khó tin.
Điền Nam cách Cảng Châu quá xa, mặc dù những việc làm của Lâm Ẩn cũng lan truyền đến Điền Nam, nhưng lại không gây ra bất kỳ xáo trộn nào ở đây cả.
Mặc dù Lâm Ẩn đã gây chấn động cả Ký Châu trong thời gian trước, nhưng những người đã xem qua ảnh của Lâm Ẩn cũng chỉ có một số nhân vật hàng đầu trong các gia tộc lớn, mọi người ở Điền Nam chỉ nghe đến cái tên cậu Ẩn, bọn họ cũng không quan tâm lắm.
Theo bọn họ thấy thì Ký Châu và Lang Gia cách Điền Nam rất xa, vì vậy nếu Sở Sở không xuất hiện thì những người này sẽ không bao giờ nhận ra Lâm Ẩn.
“Cậu là Lâm Ẩn!”.
Sắc mặt Long Hiên thay đổi, ánh mắt anh ta co rút, anh ta vốn tưởng rằng đợi khi bố mình ra tay thì có thể bóp chết Lâm Ẩn như bóp một con bọ, nhưng hiện giờ mới biết cậu ta là người nhà họ Lâm, còn là một cao thủ vô cùng mạnh mẽ nữa.
“Đúng là tôi thì sao?”.
Lâm Ẩn cười với Sở Sở, anh xoay người ngồi vào bàn rồi tự rót cho mình một ly rượu, sau đó uống một hớp.
Mọi người xung quanh đều đứng ngồi không yên, không ai dám lên tiếng, bọn họ dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Ẩn.
‘Lâm Ẩn của Lang Gia!’.
Một mình cậu ta đã đánh bại hết tất cả người thừa kế của các gia tộc lớn, một mình cậu ta đã khiến nhà họ Bùi phải quy thuận theo nhà họ Lâm. Theo lời đồn thì Lâm Ẩn phải là người tai to mặt lớn, râu hùm hàm én.
Không ngờ khi nhìn cận cảnh thì cậu ta lại là trông có vẻ như người bình thường.
Trên trán ông Trần và ông Trịnh đã đổ mồ hôi lạnh, bọn họ vô cùng cảm ơn Sở Sở vì đã đến kịp thời, nếu không có lẽ kết cục của bọn họ cũng như chú của Cao Bằng mất.
Cao Thiên Lân không có vấn đề gì, sau một trận đánh nhau thì em họ của hắn ta là Cao Thiên Nguyên đã bị Lâm Ẩn đánh tàn phế, nếu không nhờ Lâm Ẩn thì hắn ta cũng sẽ không trở thành người thừa kế.
Sau khi bình tĩnh lại thì Cao Thiên Lân bước đến gần Lâm Ẩn, hắn ta tự rót cho mình một ly rượu rồi nâng ly lên mời Lâm Ẩn:
“Cậu Ẩn, vừa rồi tôi sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tôi!”.
“Tôi xin mời cậu một ly!”.
Lâm Ẩn tự uống hết rượu trong ly mình mà không để ý đến Cao Thiên Lân.
Vẻ tức giận lóe lên trong mắt Cao Thiên Lân, nhưng được hắn ta che giấu rất kỹ, hắn ta là người thừa kế của nhà họ Cao ở Tứ Xuyên, hắn ta không tin rằng nhà Sở có thể để Lâm Ẩn giết hắn ta ở đây.
Nếu hắn chết ở đây thì nhà Sở cũng sẽ phải chịu cơn tức giận của nhà họ Cao.
Hắn ta kiềm chế cơn tức giận xuống rồi nói tiếp: “Cậu Ẩn, tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cậu có biết mình đã đánh ai không?”.
“Cao Bằng là người thừa kế của nhà họ Cao ở Điền Nam, bố cậu ta là một cao thủ bảng Thiên!”.
Vẻ mặt Lâm Ẩn vẫn không thay đổi, sau khi uống ba hớp rượu thì anh nói:
“Vậy thì sao?”.
Bình luận facebook