Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 853: Vu Tắc Thành chết rồi!
Tạ Văn Sinh thấy Lư Thái Hà còn dám đứng gào to bèn nâng tay tát một cái lên mặt bà ta, lạnh lùng nói:
“Bà nghĩ mình là ai mà dám gào to trước mặt cậu Ẩn hả?”.
Tạ Văn Sinh khinh thường nhìn người nhà họ Lư, những người này đều có tầm nhìn hạn hẹp, thân phận của anh Lâm cao quý biết bao, nếu cư xử thành thật với anh Lâm thì chỉ hai trăm triệu đã là gì.
“Bốp!”.
Lư Chính Dương đột nhiên đập mạnh lên bàn, quát lớn:
“Lâm Ẩn, tốt xấu gì tôi cũng là ông ngoại của cậu, cậu đứng nhìn Tạ Văn Sinh ức hiếp chúng tôi như thế sao?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lư Chính Dương, lạnh lùng nói: “Nếu không vì nể mặt ông là ông ngoại của Kỳ Mạt thì ông có tư cách nói chuyện với tôi sao?”.
Có thể nuôi mấy đứa con gái thành thế này, đạo đức của Lư Chính Dương chắc cũng chẳng ra gì, cho nên Lâm Ẩn hoàn toàn không muốn nể mặt cụ ta.
“Cậu!”.
Mặt Lư Chính Dương cứng đờ, chỉ vào Lâm Ẩn muốn nổi giận!
Từ lúc ba mươi mấy tuổi cụ ta đã quản lý nhà họ Lư, ở huyện Giang Nguyệt ngoài những nhân vật lớn kia, những người khác ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt cụ ta một chút, đặc biệt là một năm trước Tạ Văn Sinh bắt đầu nâng đỡ nhà họ Lư của cụ ta, ngay cả mấy đối thủ cũ cũng cúi đầu với cụ ta, vốn tưởng rằng có thân phận ông ngoại thì Lâm Ẩn có thể nể mặt cụ ta một chút, không ngờ anh không thèm nể mặt chút nào.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Ẩn, trong lòng Lư Chính Dương cũng hơi sợ hãi.
“Dẫn Nhã Huệ đến đây, tôi thật muốn xem nó dạy dỗ đứa con rể này kiểu gì?”, Lư Chính Dương hét lớn.
“Mẹ vợ tôi đã trở về thành phố Thanh Vân rồi, không tới được”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Lư Chính Dương: “Mau đưa tiền của tôi ra đây, nếu không Tạ Văn Sinh có làm gì, tôi cũng không quan tâm nữa!”.
Nhìn thấy Tạ Văn Sinh như hổ rình mồi bên cạnh, người nhà họ Lư đều sợ hãi, nhưng kêu bọn họ đưa hai trăm triệu ra thật sự còn đau khổ hơn cả giết bọn họ nữa.
“Ha!”.
Tạ Văn Sinh cười lạnh: “Xem ra lúc trước đối xử tốt với nhà họ Lư các người quá nên các người quên tôi làm giàu thế nào nhỉ, Báo dạy dỗ bọn họ một chút đi!”.
Nghe thế, Báo lập tức đá lên bụng một người nhà họ Lư, khiến người đó mềm nhũn ngã xuống đất.
Lúc này mấy người khác mới chợt nhớ Tạ Văn Sinh cũng không phải người tốt lành gì, ông ấy là nhân vật lớn số một số hai của huyện Giang Nguyệt, cũng là người làm ăn cả hai giới trắng đen.
Trước khi tẩy trắng, thế lực ngầm mạnh nhất của huyện Giang Nguyệt là do đàn em của Tạ Văn Sinh quản lý, nếu Tạ Văn Sinh ra tay với nhà họ Lư bọn họ thì bọn họ chết chắc!
“Lâm Ẩn, cậu chắc chắn muốn như vậy đúng không?”, Lư Tây Viễn cắn chặt răng nói.
Lâm Ẩn đưa lưng về phía người nhà họ Lư, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của Lư Tây Viễn vậy.
Báo trực tiếp tát một cái lên mặt Lư Tây Viễn, khiến ông ta rơi mất mấy cái răng.
“Các cậu cũng giúp một tay đi!”.
Tạ Văn Sinh thấy thế thì nói với mấy vệ sĩ khác.
Người nhà họ Lư trước giờ còn chưa từng làm việc gì tốn sức, sao có thể là đối thủ của mấy vệ sĩ như sói như hổ này được, chưa được bao lâu ngoài Lư Chính Dương ra, mấy người khác của nhà họ Lư đều nằm dưới đất cầu xin tha thứ.
“Tha mạng, tôi không cần tiền nữa!”.
“Bố, bố mau đưa tiền cho Lâm Ẩn đi!”.
“Đúng vậy ông nội, đây vốn là tiền của Lâm Ẩn mà!”.
Trên mặt Lư Chính Dương hiện lên chút do dự.
Đúng vào lúc này, Thẩm Tam nhận được một tin nhắn, sắc mặt thay đổi, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Ẩn nói: “Anh Ẩn, Vu Tắc Thành chết rồi, Ninh Khuyết cũng bị thương nặng”.
Lâm Ẩn sửng sốt.
Trước mắt xuất hiện người đàn ông vẻ ngoài cục mịch, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo kia.
Trước khi Vu Tắc Thành về phe Lâm Ẩn cũng là nhân vật lớn trong thế giới ngầm của thủ đô, sau khi anh về thủ đô cũng là người đầu tiên theo phe anh. Hơn nữa sau đó, Vu Tắc Thành cũng vì anh mà bị thương bị bắt nhiều lần, thế mà chưa từng phản bội anh bao giờ, cũng vì có Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết trấn giữ thủ đô, nên dù anh có làm gì ở bên ngoài, thủ đô vẫn cực kỳ vững chãi, chưa từng xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Bây giờ lại vì anh, Vu Tắc Thành ngay thẳng khoẻ mạnh đã chết rồi.
“Là ai ra tay?”.
Lâm Ẩn nhìn như lạnh nhạt, nhưng Thẩm Tam đứng bên cạnh anh lại cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thẩm Tam cười khổ một tiếng nói: “Ninh Khuyết bị thương nặng hôn mê, bên phía thủ đô không có tin tức gì truyền đến, đây là tin tức một người bạn cũ nói với em, nhưng với thân phận của ông ấy hoàn toàn không thể tiếp xúc với nhân vật có đẳng cấp như thế”.
Lâm Ẩn gật đầu, lạnh lùng nói: “Sắp xếp máy bay đến thủ đô cho tôi, chuyện bên này giao cho anh xử lý, chỉ cần không chết người là được!”.
Nói xong, Lâm Ẩn xoay người đi ra khỏi nhà tổ.
“Tạ Văn Sinh, ông nghe thấy lời của anh Ẩn chứ? Biết nên làm sao rồi nhỉ!”.
Thẩm Tam thấy thế dặn dò một câu rồi vội vàng đuổi theo, gã biết tầm quan trọng của Vu Tắc Thành với Lâm Ẩn, hơn nữa gã cũng rất khâm phục Vu Tắc Thành, không ngờ lại bỏ mình như vậy.
Lần này anh Ẩn đến thủ đô chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
…
Biệt thự Đông Lăng ở thủ đô, nhà tổ nhà họ Từ.
Lúc này đã là nửa đêm, người nhà họ Từ từng bị Lâm Ẩn đuổi ra khỏi thủ đô đang tụ tập trong biệt thự vốn đã đưa cho Lâm Ẩn, vui vẻ uống rượu, ăn thịt, trò chuyện hăng hái.
“Anh hai, hơn một năm trước, chúng ta phải giao ra tất cả tài sản mới có thể giữ được mạng, nhục nhã cút ra khỏi thủ đô, bây giờ chúng ta lại trở về trong nhà tổ, còn tên khốn Lâm Ẩn kia không biết đã chết ở xó xỉnh nào trên Bắc Cực Băng Nguyên rồi, thật là đã quá!”.
Ông năm Từ Trường Canh nâng ly rượu cười nói.
“Đúng thế!”.
Từ Trường Phong cũng mang vẻ mặt đắc ý, vốn tưởng rằng cả đời này cũng không còn cơ hội trở về thủ đô nữa, không ngờ Lâm Ẩn lại chết rồi. Bây giờ nhà họ Từ được đạo Thiên Cơ ủng hộ, tiếng tăm ở thủ đô còn tốt hơn lúc cụ nhà quản lý nữa.
Hơn nữa bây giờ thế lực Lâm Ẩn để lại đều đã bị đánh đổ, chỉ còn thiếu một đòn cuối cùng thôi.
“Tôi muốn người có quan hệ với Lâm Ẩn phải chết hết!”, Từ Đàn Chu ngồi trên xe lăn, sắc mặt u ám, lạnh lùng nói.
Từ sau khi bị Lâm Ẩn phế đi, ông ta chưa bao giờ nở nụ cười nữa, Vu Tắc Thành cũng là ông ta dẫn người giết chết.
Nhưng Từ Thanh Tùng bị Lâm Ẩn dạy dỗ một trận sau hơn một năm đã chín chắn hơn không ít, cau mày nói: “Bố, khi nãy con nhận được tin tức, người ta đồn rằng Lâm Ẩn đã trở về thành phố Thanh Vân rồi”.
“Sao có thể, con chó nhỏ Lâm Ẩn kia đã chết ở Bắc Cực Băng Nguyên từ lâu rồi, sao có thể trở về được, chắc chắn là có người bụng dạ khó lường đồn vớ đồn vẩn, Thanh Tùng, sau này bớt qua lại với mấy người bạn không đáng tin đó đi!”.
Lúc ông năm Từ tươi cười muốn nâng ly rượu lên lần nữa, một ánh sáng trắng chợt loé lên, trên cổ ông năm Từ xuất hiện một đường máu, sau đó đường máu càng lúc càng lớn, cuối cùng cả cái đầu đều rơi xuống đất, mà trên mặt ông ta vẫn còn đang nở nụ cười.
“Là ai giết chết Vu Tắc Thành!”.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ ngoài cửa.
“Bà nghĩ mình là ai mà dám gào to trước mặt cậu Ẩn hả?”.
Tạ Văn Sinh khinh thường nhìn người nhà họ Lư, những người này đều có tầm nhìn hạn hẹp, thân phận của anh Lâm cao quý biết bao, nếu cư xử thành thật với anh Lâm thì chỉ hai trăm triệu đã là gì.
“Bốp!”.
Lư Chính Dương đột nhiên đập mạnh lên bàn, quát lớn:
“Lâm Ẩn, tốt xấu gì tôi cũng là ông ngoại của cậu, cậu đứng nhìn Tạ Văn Sinh ức hiếp chúng tôi như thế sao?”.
Lâm Ẩn lạnh lùng nhìn thoáng qua Lư Chính Dương, lạnh lùng nói: “Nếu không vì nể mặt ông là ông ngoại của Kỳ Mạt thì ông có tư cách nói chuyện với tôi sao?”.
Có thể nuôi mấy đứa con gái thành thế này, đạo đức của Lư Chính Dương chắc cũng chẳng ra gì, cho nên Lâm Ẩn hoàn toàn không muốn nể mặt cụ ta.
“Cậu!”.
Mặt Lư Chính Dương cứng đờ, chỉ vào Lâm Ẩn muốn nổi giận!
Từ lúc ba mươi mấy tuổi cụ ta đã quản lý nhà họ Lư, ở huyện Giang Nguyệt ngoài những nhân vật lớn kia, những người khác ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt cụ ta một chút, đặc biệt là một năm trước Tạ Văn Sinh bắt đầu nâng đỡ nhà họ Lư của cụ ta, ngay cả mấy đối thủ cũ cũng cúi đầu với cụ ta, vốn tưởng rằng có thân phận ông ngoại thì Lâm Ẩn có thể nể mặt cụ ta một chút, không ngờ anh không thèm nể mặt chút nào.
Nhưng nghĩ đến thân phận của Lâm Ẩn, trong lòng Lư Chính Dương cũng hơi sợ hãi.
“Dẫn Nhã Huệ đến đây, tôi thật muốn xem nó dạy dỗ đứa con rể này kiểu gì?”, Lư Chính Dương hét lớn.
“Mẹ vợ tôi đã trở về thành phố Thanh Vân rồi, không tới được”, Lâm Ẩn lạnh lùng nói với Lư Chính Dương: “Mau đưa tiền của tôi ra đây, nếu không Tạ Văn Sinh có làm gì, tôi cũng không quan tâm nữa!”.
Nhìn thấy Tạ Văn Sinh như hổ rình mồi bên cạnh, người nhà họ Lư đều sợ hãi, nhưng kêu bọn họ đưa hai trăm triệu ra thật sự còn đau khổ hơn cả giết bọn họ nữa.
“Ha!”.
Tạ Văn Sinh cười lạnh: “Xem ra lúc trước đối xử tốt với nhà họ Lư các người quá nên các người quên tôi làm giàu thế nào nhỉ, Báo dạy dỗ bọn họ một chút đi!”.
Nghe thế, Báo lập tức đá lên bụng một người nhà họ Lư, khiến người đó mềm nhũn ngã xuống đất.
Lúc này mấy người khác mới chợt nhớ Tạ Văn Sinh cũng không phải người tốt lành gì, ông ấy là nhân vật lớn số một số hai của huyện Giang Nguyệt, cũng là người làm ăn cả hai giới trắng đen.
Trước khi tẩy trắng, thế lực ngầm mạnh nhất của huyện Giang Nguyệt là do đàn em của Tạ Văn Sinh quản lý, nếu Tạ Văn Sinh ra tay với nhà họ Lư bọn họ thì bọn họ chết chắc!
“Lâm Ẩn, cậu chắc chắn muốn như vậy đúng không?”, Lư Tây Viễn cắn chặt răng nói.
Lâm Ẩn đưa lưng về phía người nhà họ Lư, giống như hoàn toàn không nghe thấy lời của Lư Tây Viễn vậy.
Báo trực tiếp tát một cái lên mặt Lư Tây Viễn, khiến ông ta rơi mất mấy cái răng.
“Các cậu cũng giúp một tay đi!”.
Tạ Văn Sinh thấy thế thì nói với mấy vệ sĩ khác.
Người nhà họ Lư trước giờ còn chưa từng làm việc gì tốn sức, sao có thể là đối thủ của mấy vệ sĩ như sói như hổ này được, chưa được bao lâu ngoài Lư Chính Dương ra, mấy người khác của nhà họ Lư đều nằm dưới đất cầu xin tha thứ.
“Tha mạng, tôi không cần tiền nữa!”.
“Bố, bố mau đưa tiền cho Lâm Ẩn đi!”.
“Đúng vậy ông nội, đây vốn là tiền của Lâm Ẩn mà!”.
Trên mặt Lư Chính Dương hiện lên chút do dự.
Đúng vào lúc này, Thẩm Tam nhận được một tin nhắn, sắc mặt thay đổi, vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Ẩn nói: “Anh Ẩn, Vu Tắc Thành chết rồi, Ninh Khuyết cũng bị thương nặng”.
Lâm Ẩn sửng sốt.
Trước mắt xuất hiện người đàn ông vẻ ngoài cục mịch, nhưng trong lòng lại kiêu ngạo kia.
Trước khi Vu Tắc Thành về phe Lâm Ẩn cũng là nhân vật lớn trong thế giới ngầm của thủ đô, sau khi anh về thủ đô cũng là người đầu tiên theo phe anh. Hơn nữa sau đó, Vu Tắc Thành cũng vì anh mà bị thương bị bắt nhiều lần, thế mà chưa từng phản bội anh bao giờ, cũng vì có Vu Tắc Thành và Ninh Khuyết trấn giữ thủ đô, nên dù anh có làm gì ở bên ngoài, thủ đô vẫn cực kỳ vững chãi, chưa từng xảy ra tình trạng hỗn loạn.
Bây giờ lại vì anh, Vu Tắc Thành ngay thẳng khoẻ mạnh đã chết rồi.
“Là ai ra tay?”.
Lâm Ẩn nhìn như lạnh nhạt, nhưng Thẩm Tam đứng bên cạnh anh lại cảm thấy ngay cả hít thở cũng trở nên khó khăn.
Thẩm Tam cười khổ một tiếng nói: “Ninh Khuyết bị thương nặng hôn mê, bên phía thủ đô không có tin tức gì truyền đến, đây là tin tức một người bạn cũ nói với em, nhưng với thân phận của ông ấy hoàn toàn không thể tiếp xúc với nhân vật có đẳng cấp như thế”.
Lâm Ẩn gật đầu, lạnh lùng nói: “Sắp xếp máy bay đến thủ đô cho tôi, chuyện bên này giao cho anh xử lý, chỉ cần không chết người là được!”.
Nói xong, Lâm Ẩn xoay người đi ra khỏi nhà tổ.
“Tạ Văn Sinh, ông nghe thấy lời của anh Ẩn chứ? Biết nên làm sao rồi nhỉ!”.
Thẩm Tam thấy thế dặn dò một câu rồi vội vàng đuổi theo, gã biết tầm quan trọng của Vu Tắc Thành với Lâm Ẩn, hơn nữa gã cũng rất khâm phục Vu Tắc Thành, không ngờ lại bỏ mình như vậy.
Lần này anh Ẩn đến thủ đô chắc chắn sẽ là một trận gió tanh mưa máu.
…
Biệt thự Đông Lăng ở thủ đô, nhà tổ nhà họ Từ.
Lúc này đã là nửa đêm, người nhà họ Từ từng bị Lâm Ẩn đuổi ra khỏi thủ đô đang tụ tập trong biệt thự vốn đã đưa cho Lâm Ẩn, vui vẻ uống rượu, ăn thịt, trò chuyện hăng hái.
“Anh hai, hơn một năm trước, chúng ta phải giao ra tất cả tài sản mới có thể giữ được mạng, nhục nhã cút ra khỏi thủ đô, bây giờ chúng ta lại trở về trong nhà tổ, còn tên khốn Lâm Ẩn kia không biết đã chết ở xó xỉnh nào trên Bắc Cực Băng Nguyên rồi, thật là đã quá!”.
Ông năm Từ Trường Canh nâng ly rượu cười nói.
“Đúng thế!”.
Từ Trường Phong cũng mang vẻ mặt đắc ý, vốn tưởng rằng cả đời này cũng không còn cơ hội trở về thủ đô nữa, không ngờ Lâm Ẩn lại chết rồi. Bây giờ nhà họ Từ được đạo Thiên Cơ ủng hộ, tiếng tăm ở thủ đô còn tốt hơn lúc cụ nhà quản lý nữa.
Hơn nữa bây giờ thế lực Lâm Ẩn để lại đều đã bị đánh đổ, chỉ còn thiếu một đòn cuối cùng thôi.
“Tôi muốn người có quan hệ với Lâm Ẩn phải chết hết!”, Từ Đàn Chu ngồi trên xe lăn, sắc mặt u ám, lạnh lùng nói.
Từ sau khi bị Lâm Ẩn phế đi, ông ta chưa bao giờ nở nụ cười nữa, Vu Tắc Thành cũng là ông ta dẫn người giết chết.
Nhưng Từ Thanh Tùng bị Lâm Ẩn dạy dỗ một trận sau hơn một năm đã chín chắn hơn không ít, cau mày nói: “Bố, khi nãy con nhận được tin tức, người ta đồn rằng Lâm Ẩn đã trở về thành phố Thanh Vân rồi”.
“Sao có thể, con chó nhỏ Lâm Ẩn kia đã chết ở Bắc Cực Băng Nguyên từ lâu rồi, sao có thể trở về được, chắc chắn là có người bụng dạ khó lường đồn vớ đồn vẩn, Thanh Tùng, sau này bớt qua lại với mấy người bạn không đáng tin đó đi!”.
Lúc ông năm Từ tươi cười muốn nâng ly rượu lên lần nữa, một ánh sáng trắng chợt loé lên, trên cổ ông năm Từ xuất hiện một đường máu, sau đó đường máu càng lúc càng lớn, cuối cùng cả cái đầu đều rơi xuống đất, mà trên mặt ông ta vẫn còn đang nở nụ cười.
“Là ai giết chết Vu Tắc Thành!”.
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên từ ngoài cửa.
Bình luận facebook