Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1100: Cảnh cáo
“Lâm Ẩn, cậu thật sự muốn đuổi cùng giết tuyệt ư?”
Chu Hà không dám dừng lại, la lên với Lâm Ẩn ở sau lưng.
Đối mặt với Lâm Ẩn, cụ ta thật sự có hơi bực bội, đòn tấn công của cụ ta hoàn toàn không thể đánh vỡ phòng ngự của Lâm Ẩn, vả lại tốc độ cụ ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng chậm hơn Lâm Ẩn một chút, nếu tiếp tục như vậy, cụ ta nhất định sẽ chết trong tay Lâm Ẩn.
“Đuổi cùng giết tuyệt? Không phải người của nhà họ Chu các người ra tay với tôi trước hay sao?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Chuyện này, nhà họ Chu của tôi có thể xí xóa với cậu, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi, tôi có thể bồi thường cho cậu!”
Chu Hà khó chịu, cụ ta chưa từng thấy nhục nhã như vậy bao giờ.
Cụ ta đã ăn nói khép nép đến mức đó rồi, nhưng Lâm Ẩn vẫn không đồng ý không bỏ qua.
Lâm Ẩn không thèm đáp lời, tiếp tục đuổi theo Chu Hà.
Nhưng còn chưa đuổi theo bao xa, trong lòng Lâm Ẩn chợt cảm thấy hồi hộp.
Anh nhíu mày dừng lại, quát lên: “Cao nhân phương nào?”
“Chủ nhà họ Chu – Chu Giang xin chào cậu Lâm!”
Một người đàn ông trung niên ăn mặc như thư sinh thời cổ đại chậm rãi xuất hiện trong hư không, đứng bên cạnh Chu Hà.
‘Cao thủ!’
Vào khoảnh khắc Chu Giang xuất hiện, Lâm Ẩn có cảm giác như bị một con thú dữ thời hoang cổ nhìn chằm chằm vậy, trong lòng không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Gia chủ, giết cậu ta đi!”
Nhìn thấy Chu Giang, Chu Hà mừng như điên, tuy Chu Giang còn nhỏ hơn cụ ta mấy chục tuổi, nhưng thực lực đã là Địa Tiên hậu kỳ rồi, là cao thủ đứng top năm trong bí cảnh Bồng Lai, chỉ cần Chu Giang ra tay, Lâm Ẩn chắc chắn không thể sống nổi.
“Câm miệng!”
Chu Giang nhíu mày, sau đó quay đầu nói với Lâm Ẩn: “Cậu Lâm, tôi đã nghe nói về chuyện đã xảy ra, có mâu thuẫn thì nên hóa giải, không nên kết thù thêm nữa, chuyện hôm nay cậu nể mặt tôi bỏ qua đi, được không?”
“Hả?”
Lâm Ẩn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Tuy anh tự tin mình có thể chạy trốn khỏi Chu Giang, nhưng nếu anh trốn, chắc chắn cả nhà họ Nguyên sẽ gặp họa.
“Nể mặt thì thế nào, không nể mặt thì thế nào?”, Lâm Ẩn nhíu mày hỏi.
Chu Giang mỉm cười nói: “Nếu cậu nể mặt, sau này cậu sẽ là khách quý của nhà họ Chu tôi, chuyện trên đảo Tùy Vân sẽ do cậu quyết định, nhà họ Chu tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào”.
“Nếu cậu không nể mặt, vậy khó tránh khỏi chuyện phải đấu với cậu một trận rồi!”
Giọng điệu của Chu Giang nhẹ nhàng, nhưng Lâm Ẩn có thể nghe ra sự cảnh cáo rõ ràng trong lời nói của ông ta.
“Được, sau hôm nay, người của nhà họ Chu không được lên đảo Tùy Vân!”
Lâm Ẩn nói xong cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người chạy về đảo Tùy Vân.
Thấy bóng dáng Lâm Ẩn chậm rãi biến mất, Chu Hạ tỏ vẻ bực tức: “Gia chủ, vì sao không ra tay với tên oắt này? Chúng ta hợp tác, chẳng lẽ còn không thể khống chế cậu ta sao?”
“Ngu xuẩn!”
Nụ cười trên mặt Chu Giang biến mất, quát lên với Chu Hà: “Ông già kia của nhà họ Tần vẫn chưa chết đâu, ông cảm thấy nếu tôi ra tay, ông già đó có cảm nhận được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng giận dữ của Chu Hà, ông ta lại chậm rãi nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, ông già của nhà họ Tần kia không sống được mấy năm nữa, đợi đến lúc cụ ông xuất quan, còn sợ không giải quyết được một nhân vật nhỏ như vậy sao?”
Nói xong, Chu Giang nhìn Chu Hà với ánh mắt đầy hàm ý: “Chẳng lẽ ông tưởng một người còn trẻ đã có chiến lực như thế không có chút bối cảnh nào sao? Bí cảnh Bồng Lai của chúng ta chỉ là một bí cảnh nhỏ, trên việc truyền thừa, ngoài nhà họ Tần, không có gia tộc nào có thể sánh bằng những gia tộc lớn trong bí cảnh Côn Luân kia cả”.
“Gia chủ, ý ông là người này đến từ bí cảnh Côn Luân?”
Chu Hà hiểu ra.
“Có phải hay không vẫn chưa biết, sau khi trở về tôi sẽ phái người điều tra!”
Chu Giang thản nhiên nói.
…
Lúc Lâm Ẩn về đến nhà họ Nguyên, người trong nhà đang dọn dẹp chiến trường, nhìn thấy Lâm Ẩn, một người của nhà họ Nguyên vui mừng hô lớn: “Cậu Ẩn về rồi!”
Theo tiếng hô cũng người đó, những người bề trên còn sống của nhà họ Nguyên đều đến nghênh đón.
Trên mặt rất nhiều người đều mang vẻ bi thương, trận chiến này, gia tộc của bọn họ đã có một phần ba người bỏ mạng, đa số người trong hai phần ba còn lại thì có thương tích trên người. Nhà họ Nguyên chỉ có ba Nhân Tiên là Nguyên Thịnh, Nguyên Khuê và Nguyên Chấn, sắc mặt bọn họ cũng tái mét, rất khó coi.
Ông Tần cũng đi ra từ bên trong nhà họ Nguyên hỏi: “Cậu Lâm, sao rồi?”
“Chu Giang đến rồi, tôi không có lòng tin lắm”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói.
“Chu Giang!”
Mọi người đều rất sửng sốt, tiếng tăm của chủ nhà họ Chu – Chu Giang ở bí cảnh Bồng Lai có thể nói vô cùng vang dội, đã gần ba mươi năm rồi chưa từng ra tay, không ngờ lại xuất hiện vì Lâm Ẩn.
“Nếu nhà họ Chu ra tay, nhà họ Nguyên chúng ta sao có thể đấu lại được chứ!”
Một người già trong nhà họ Nguyên nhỏ giọng nói.
“Tôi sẽ ở lại nhà họ Nguyên mấy năm, Chu Giang cũng đã hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện trên đảo Tùy Vân rồi”, Lâm Ẩn nói với người nhà họ Nguyên đang lo sợ.
“Cậu Lâm, tuy thực lực của cậu mạnh mẽ, nhưng nhà họ Chu thật sự không dễ trêu vào chút nào, bây giờ tôi sẽ chạy về nhà họ Tần, nếu có chuyện gì, có thể dùng truyền âm phù này để liên lạc với tôi”.
Nói xong, ông Tần đưa cho Lâm Ẩn một miếng truyền âm phù rồi vội vã rời đi.
Mấy năm nay đại nạn của cụ ông nhà họ Tần bọn họ sắp đến, nhà họ Chu và nhà họ Thanh đều rục rịch. Bây giờ Chu Giang xuất quan, ông ấy nhất định phải trở về bẩm báo tin tức này.
…
Người của nhà họ Nguyên vội vàng sửa chữa lại đất tổ, còn Lâm Ẩn cũng bắt đầu bế quan ở đây. Nghĩ đến sự cường đại của Chu Giang và cụ ông nhà họ Chu còn cường đại hơn, trong lòng Lâm Ẩn vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực mới được”.
“Với thực lực của mình bây giờ, dù là Chu Giang hay cụ ông đang bế quan của nhà họ Chu mình đều không đấu lại được, nếu hai nhà này liên thủ với nhau, một khi điều tra ra thân phận của mình, có lẽ ngay cả nhà họ Lâm ở bên ngoài cũng sẽ bị liên lụy”.
Nhanh chóng đề cao thực lực mới là việc đúng đắn.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Ẩn bắt đầu hành động.
Lần này khác với việc tu luyện lúc trước.
Trước kia mỗi lần Lâm Ẩn tu luyện đều là nhờ một ít tài nguyên gom góp được. Ở trong thế giới thường có thể nói là đồ hiếm, nhưng trong bảo khố của các gia tộc thuộc bí cảnh lớn thì lại có rất nhiều.
Bây giờ thì khác, hai ngày trước sau khi đuổi giết Chu Hà trở về, anh trực tiếp ra tay tiêu diệt nhà họ Đường, lấy được không ít bảo bối trong bảo khố của bọn họ.
“Bí cảnh Bồng Lai tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng là bí cảnh một phương, nền tảng của nhà họ Đường sao nhà họ Lâm có thể sánh bằng được.
Lâm Ẩn ngồi xếp bằng trong mật thất của nhà họ Nguyên, nhìn linh thạch, linh dược và dị quả chất cao như núi ở nơi này. Đa số mấy thứ này là anh lấy được từ trong kho báu của nhà họ Đường, còn lại là thứ trong túi Càn Khôn của những Địa Tiên Nhân Tiên bị anh giết chết, đặc biệt là trong túi Càn Khôn của ba vị Địa Tiên, có không ít linh dược dị quả có tác dụng cho việc tu luyện của Địa Tiên.
“Phù!”
Sau khi tập trung tài nguyên xong.
Lâm Ẩn chính thức bắt đầu bế quan, lần này có nhiều tài nguyên như vậy, nếu không xảy ra chuyện lớn, chắc một mình anh có thể tu luyện rất lâu.
Chương 1100: Cảnh cáo
Chu Hà không dám dừng lại, la lên với Lâm Ẩn ở sau lưng.
Đối mặt với Lâm Ẩn, cụ ta thật sự có hơi bực bội, đòn tấn công của cụ ta hoàn toàn không thể đánh vỡ phòng ngự của Lâm Ẩn, vả lại tốc độ cụ ta vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo cũng chậm hơn Lâm Ẩn một chút, nếu tiếp tục như vậy, cụ ta nhất định sẽ chết trong tay Lâm Ẩn.
“Đuổi cùng giết tuyệt? Không phải người của nhà họ Chu các người ra tay với tôi trước hay sao?”
Lâm Ẩn lạnh lùng nói.
“Chuyện này, nhà họ Chu của tôi có thể xí xóa với cậu, chỉ cần cậu bỏ qua cho tôi, tôi có thể bồi thường cho cậu!”
Chu Hà khó chịu, cụ ta chưa từng thấy nhục nhã như vậy bao giờ.
Cụ ta đã ăn nói khép nép đến mức đó rồi, nhưng Lâm Ẩn vẫn không đồng ý không bỏ qua.
Lâm Ẩn không thèm đáp lời, tiếp tục đuổi theo Chu Hà.
Nhưng còn chưa đuổi theo bao xa, trong lòng Lâm Ẩn chợt cảm thấy hồi hộp.
Anh nhíu mày dừng lại, quát lên: “Cao nhân phương nào?”
“Chủ nhà họ Chu – Chu Giang xin chào cậu Lâm!”
Một người đàn ông trung niên ăn mặc như thư sinh thời cổ đại chậm rãi xuất hiện trong hư không, đứng bên cạnh Chu Hà.
‘Cao thủ!’
Vào khoảnh khắc Chu Giang xuất hiện, Lâm Ẩn có cảm giác như bị một con thú dữ thời hoang cổ nhìn chằm chằm vậy, trong lòng không ngừng vang lên tiếng chuông cảnh báo.
“Gia chủ, giết cậu ta đi!”
Nhìn thấy Chu Giang, Chu Hà mừng như điên, tuy Chu Giang còn nhỏ hơn cụ ta mấy chục tuổi, nhưng thực lực đã là Địa Tiên hậu kỳ rồi, là cao thủ đứng top năm trong bí cảnh Bồng Lai, chỉ cần Chu Giang ra tay, Lâm Ẩn chắc chắn không thể sống nổi.
“Câm miệng!”
Chu Giang nhíu mày, sau đó quay đầu nói với Lâm Ẩn: “Cậu Lâm, tôi đã nghe nói về chuyện đã xảy ra, có mâu thuẫn thì nên hóa giải, không nên kết thù thêm nữa, chuyện hôm nay cậu nể mặt tôi bỏ qua đi, được không?”
“Hả?”
Lâm Ẩn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Tuy anh tự tin mình có thể chạy trốn khỏi Chu Giang, nhưng nếu anh trốn, chắc chắn cả nhà họ Nguyên sẽ gặp họa.
“Nể mặt thì thế nào, không nể mặt thì thế nào?”, Lâm Ẩn nhíu mày hỏi.
Chu Giang mỉm cười nói: “Nếu cậu nể mặt, sau này cậu sẽ là khách quý của nhà họ Chu tôi, chuyện trên đảo Tùy Vân sẽ do cậu quyết định, nhà họ Chu tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào”.
“Nếu cậu không nể mặt, vậy khó tránh khỏi chuyện phải đấu với cậu một trận rồi!”
Giọng điệu của Chu Giang nhẹ nhàng, nhưng Lâm Ẩn có thể nghe ra sự cảnh cáo rõ ràng trong lời nói của ông ta.
“Được, sau hôm nay, người của nhà họ Chu không được lên đảo Tùy Vân!”
Lâm Ẩn nói xong cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp xoay người chạy về đảo Tùy Vân.
Thấy bóng dáng Lâm Ẩn chậm rãi biến mất, Chu Hạ tỏ vẻ bực tức: “Gia chủ, vì sao không ra tay với tên oắt này? Chúng ta hợp tác, chẳng lẽ còn không thể khống chế cậu ta sao?”
“Ngu xuẩn!”
Nụ cười trên mặt Chu Giang biến mất, quát lên với Chu Hà: “Ông già kia của nhà họ Tần vẫn chưa chết đâu, ông cảm thấy nếu tôi ra tay, ông già đó có cảm nhận được không?”
Nhìn thấy vẻ mặt vô cùng giận dữ của Chu Hà, ông ta lại chậm rãi nói: “Bây giờ vẫn chưa phải lúc ra tay, ông già của nhà họ Tần kia không sống được mấy năm nữa, đợi đến lúc cụ ông xuất quan, còn sợ không giải quyết được một nhân vật nhỏ như vậy sao?”
Nói xong, Chu Giang nhìn Chu Hà với ánh mắt đầy hàm ý: “Chẳng lẽ ông tưởng một người còn trẻ đã có chiến lực như thế không có chút bối cảnh nào sao? Bí cảnh Bồng Lai của chúng ta chỉ là một bí cảnh nhỏ, trên việc truyền thừa, ngoài nhà họ Tần, không có gia tộc nào có thể sánh bằng những gia tộc lớn trong bí cảnh Côn Luân kia cả”.
“Gia chủ, ý ông là người này đến từ bí cảnh Côn Luân?”
Chu Hà hiểu ra.
“Có phải hay không vẫn chưa biết, sau khi trở về tôi sẽ phái người điều tra!”
Chu Giang thản nhiên nói.
…
Lúc Lâm Ẩn về đến nhà họ Nguyên, người trong nhà đang dọn dẹp chiến trường, nhìn thấy Lâm Ẩn, một người của nhà họ Nguyên vui mừng hô lớn: “Cậu Ẩn về rồi!”
Theo tiếng hô cũng người đó, những người bề trên còn sống của nhà họ Nguyên đều đến nghênh đón.
Trên mặt rất nhiều người đều mang vẻ bi thương, trận chiến này, gia tộc của bọn họ đã có một phần ba người bỏ mạng, đa số người trong hai phần ba còn lại thì có thương tích trên người. Nhà họ Nguyên chỉ có ba Nhân Tiên là Nguyên Thịnh, Nguyên Khuê và Nguyên Chấn, sắc mặt bọn họ cũng tái mét, rất khó coi.
Ông Tần cũng đi ra từ bên trong nhà họ Nguyên hỏi: “Cậu Lâm, sao rồi?”
“Chu Giang đến rồi, tôi không có lòng tin lắm”.
Lâm Ẩn lắc đầu nói.
“Chu Giang!”
Mọi người đều rất sửng sốt, tiếng tăm của chủ nhà họ Chu – Chu Giang ở bí cảnh Bồng Lai có thể nói vô cùng vang dội, đã gần ba mươi năm rồi chưa từng ra tay, không ngờ lại xuất hiện vì Lâm Ẩn.
“Nếu nhà họ Chu ra tay, nhà họ Nguyên chúng ta sao có thể đấu lại được chứ!”
Một người già trong nhà họ Nguyên nhỏ giọng nói.
“Tôi sẽ ở lại nhà họ Nguyên mấy năm, Chu Giang cũng đã hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện trên đảo Tùy Vân rồi”, Lâm Ẩn nói với người nhà họ Nguyên đang lo sợ.
“Cậu Lâm, tuy thực lực của cậu mạnh mẽ, nhưng nhà họ Chu thật sự không dễ trêu vào chút nào, bây giờ tôi sẽ chạy về nhà họ Tần, nếu có chuyện gì, có thể dùng truyền âm phù này để liên lạc với tôi”.
Nói xong, ông Tần đưa cho Lâm Ẩn một miếng truyền âm phù rồi vội vã rời đi.
Mấy năm nay đại nạn của cụ ông nhà họ Tần bọn họ sắp đến, nhà họ Chu và nhà họ Thanh đều rục rịch. Bây giờ Chu Giang xuất quan, ông ấy nhất định phải trở về bẩm báo tin tức này.
…
Người của nhà họ Nguyên vội vàng sửa chữa lại đất tổ, còn Lâm Ẩn cũng bắt đầu bế quan ở đây. Nghĩ đến sự cường đại của Chu Giang và cụ ông nhà họ Chu còn cường đại hơn, trong lòng Lâm Ẩn vang lên hồi chuông cảnh báo.
“Phải tranh thủ thời gian nâng cao thực lực mới được”.
“Với thực lực của mình bây giờ, dù là Chu Giang hay cụ ông đang bế quan của nhà họ Chu mình đều không đấu lại được, nếu hai nhà này liên thủ với nhau, một khi điều tra ra thân phận của mình, có lẽ ngay cả nhà họ Lâm ở bên ngoài cũng sẽ bị liên lụy”.
Nhanh chóng đề cao thực lực mới là việc đúng đắn.
Sau khi hạ quyết tâm, Lâm Ẩn bắt đầu hành động.
Lần này khác với việc tu luyện lúc trước.
Trước kia mỗi lần Lâm Ẩn tu luyện đều là nhờ một ít tài nguyên gom góp được. Ở trong thế giới thường có thể nói là đồ hiếm, nhưng trong bảo khố của các gia tộc thuộc bí cảnh lớn thì lại có rất nhiều.
Bây giờ thì khác, hai ngày trước sau khi đuổi giết Chu Hà trở về, anh trực tiếp ra tay tiêu diệt nhà họ Đường, lấy được không ít bảo bối trong bảo khố của bọn họ.
“Bí cảnh Bồng Lai tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng là bí cảnh một phương, nền tảng của nhà họ Đường sao nhà họ Lâm có thể sánh bằng được.
Lâm Ẩn ngồi xếp bằng trong mật thất của nhà họ Nguyên, nhìn linh thạch, linh dược và dị quả chất cao như núi ở nơi này. Đa số mấy thứ này là anh lấy được từ trong kho báu của nhà họ Đường, còn lại là thứ trong túi Càn Khôn của những Địa Tiên Nhân Tiên bị anh giết chết, đặc biệt là trong túi Càn Khôn của ba vị Địa Tiên, có không ít linh dược dị quả có tác dụng cho việc tu luyện của Địa Tiên.
“Phù!”
Sau khi tập trung tài nguyên xong.
Lâm Ẩn chính thức bắt đầu bế quan, lần này có nhiều tài nguyên như vậy, nếu không xảy ra chuyện lớn, chắc một mình anh có thể tu luyện rất lâu.
Chương 1100: Cảnh cáo
Bình luận facebook