Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1105-1107
Chương 1105 - Mật tàng Từ Phúc
“Lâm Ẩn, cậu là một người thông minh, tôi tin cậu biết nên lựa chọn thế nào, lão quái vật nhà họ Tần cũng sắp tọa hóa rồi”, Chu Giang từ tốn nói: “Hy vọng khoảng thời gian này cậu có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác”.
Nói xong, Chu Giang xoay người rời đi.
Bây giờ lão quái vật nhà họ Tần vẫn chưa chết, vẫn còn sức đánh một trận, chưa phải lúc khai chiến chính thức. Nhưng nếu nhà họ Tần trở mặt trước, bọn họ cũng không sợ, trước đây mặc dù cụ ông Tần mạnh thật, nhưng bây giờ đã gần chết, không thể chắc rằng có thể phát huy ra được mấy phần thực lực.
“Hừ!”
Thanh Tùng cũng hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Ẩn rồi đi theo.
Để lại những người trong trạch viện đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ tưởng ba nhà đến đây để chúc mừng, bây giờ mới biết ngoài nhà họ Tần, nhà họ Chu và nhà họ Thanh không phải đến để chúc mừng, mà là hy vọng Lâm Ẩn đừng xen vào chuyện của nhà họ Tần và hai nhà bọn họ.
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ lo âu, nếu ba gia tộc lớn khai chiến, cả bí cảnh Bồng Lai đều sẽ rối tung lên, đoán chừng tất cả các gia tộc đều sẽ bị liên lụy.
Nhưng bọn họ không hiểu lắm, dù giữa ba nhà có chút mâu thuẫn, nhưng vì sao lần này nhà họ Chu và nhà họ Thanh lại tỏ thái độ không tiêu diệt nhà họ Tần thề không bỏ qua thế này.
Trong ba nhà ngoài nhà họ Thanh yếu hơn một bậc, thực lực của hai nhà khác không kém bao nhiêu, dù có giành được thắng lợi cũng sẽ tổn thất rất nhiều, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Người của các gia tộc lớn đều lấy truyền âm phù ra, truyền tin này về cho gia tộc.
Chuyện phát triển đến bước này, mọi người cũng không có tâm trạng ở lại nhà họ Nguyên thêm nữa, nói một tiếng với người nhà họ Nguyên rồi xoay người rời đi.
Dù là cao thủ Địa Tiên cảnh đến chúc mừng cũng tỏ vẻ lo âu.
Nên biết rằng nếu ba gia tộc thật sự khai chiến, cao thủ Địa Tiên bọn họ sẽ bị kéo vào, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có nguy cơ xong đời.
Người nhà họ Nguyên cũng tỏ vẻ vô cùng lo lắng, hai năm trước nhà họ Nguyên bọn họ bị thiệt hại nặng nề, sau hai năm mới ổn định lại, khôi phục được nguyên khí, gia tộc đang vô cùng tốt đẹp, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này.
“Gia chủ Tần tìm tôi là có lời muốn nói sao?”
Lâm Ẩn dẫn Tần Tư Đạo và ông Tần đi tới tiểu viện của mình, ngồi xuống hỏi. Nguyên Thịnh cũng ngồi bên cạnh lắng nghe.
“Đúng thế, chúng tôi đến đây là vì mong cậu Lâm có thể giúp nhà họ Tần chúng tôi”, Tần Tư Đạo cúi người với Lâm Ẩn một cái, sau đó nói: “Nếu cậu Lâm bằng lòng trở thành khách khanh của nhà họ Tần tôi, mỗi năm nhà họ Tần tôi sẽ cho cậu Lâm hai trăm nghìn linh thạch, hai dị quả tạo điều kiện cho cao thủ Địa Tiên tu luyện, và năm mươi cây dị quả linh dược cấp bậc Nhân Tiên”.
Nguyên Thịnh nghe thấy mà chấn động, phải biết bây giờ nhà họ Nguyên của cụ ấy đã nắm trong tay việc làm ăn của nhà họ Đường và nhà họ Trần trước đây, nhưng mỗi năm cũng chỉ có thể tích góp được chưa tới một trăm nghìn, còn Lâm Ẩn chỉ làm khách khanh của nhà họ Tần thôi mà mỗi năm đã được cho hai trăm nghìn linh thạch, cộng thêm linh dược dị quả nhà họ Trần hứa hẹn, giá trị cũng không thua kém gì hai trăm nghìn linh thạch.
Trong lòng cũng chỉ có thể cảm thán nhà họ Tần không hổ là gia tộc đứng đầu bí cảnh Bồng Lai, gốc gác truyền thừa nghìn năm sao những gia tộc như bọn họ có thể sánh bằng được.
Nghe thấy điều kiện của nhà họ Tần, Lâm Ẩn cũng hơi động lòng.
Phải biết rằng dù ở trong bí cảnh Côn Luân, dị quả linh dược có thể giúp Địa Tiên tu luyện tuyệt đối có thể xem là đồ tốt, trong một năm Địa Tiên của những vương tộc kia cũng chưa chắc có thể nhận được hai viên từ gia tộc.
Mà bây giờ anh không thiếu công pháp, chỉ thiếu tài nguyên và thời gian, Thanh Trích Tiên đang bế quan đột phá cảnh giới Thiên Tiên, nếu Thanh Trích Tiên đột phá, chắc chắn sẽ hạ giới ra tay với anh.
Lúc Thanh Trích Tiên là đỉnh cao Địa Tiên đã có thể đấu với Thiên Tiên, là nhân vật có cùng cấp bậc với kiếm thần Thu Thủy. Một khi đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, không ai có thể tưởng tượng được thực lực của Thanh Trích Tiên sẽ tăng vọt đến mức nào.
“Những thứ này vẫn chưa đủ”, Lâm Ẩn do dự một lát, lắc đầu nói.
Từ trong lời nói của Chu Giang anh cũng biết tuổi thọ của người chống đỡ nhà họ Tần đã sắp đi đến điểm cuối, một khi cụ Tần tọa hóa, người mạnh nhất của nhà họ Tần chính là Tần Tư Đạo. Còn nhà họ Chu chẳng những có cụ Chu, còn có Chu Giang và cụ ông bế quan đã lâu của nhà họ Thanh, dù anh gia nhập nhà họ Tần, phần thắng của bọn họ cũng rất thấp. Anh không thể vì một vài tài nguyên mà kéo nhà họ Lâm đứng sau anh xuống nước theo được.
“Vậy điều kiện nhà họ Tần tôi có thể cho không thay đổi, chỉ cần cậu Lâm ngăn cản cụ ông nhà họ Thanh thay chúng tôi thôi, cậu thấy sao? Sau khi xong chuyện nhà họ Tần vẫn sẵn lòng trả cậu Lâm thù lao mười năm”, Tần Tư Đạo cũng không cảm thấy bất ngờ vì Lâm Ẩn từ chối, nếu Lâm Ẩn đồng ý thì tốt. Nếu không đồng ý, chỉ cần ngăn cản nhà họ Thanh thay bọn họ là được.
“Nếu chỉ ngăn cản cụ ông nhà họ Thanh thì không thành vấn đề”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Nhà họ Thanh và anh đã định sẵn là kẻ thù, anh giết chết một Địa Tiên của nhà họ Thanh và người thừa kế dòng chính, chắc chắn nhà họ Thanh sẽ không chịu để yên.
“Nếu đã thế thì cảm ơn cậu Lâm nhé”, thấy Lâm Ẩn đồng ý, Tần Tư Đạo cũng nở nụ cười nói: “Cậu Lâm, một năm trước nhà họ Thanh đã từng phái người rời bí cảnh, đến thế giới thường gây phiền phức cho người trong nhà cậu, muốn dùng người trong tộc cậu uy hiếp cậu. Đáng tiếc lần kia tiểu thiên sư của núi Long Hổ vừa khéo đang làm khách ở nhà họ Lâm, chẳng những Địa Tiên của nhà họ Thanh không giành được lợi thế mà còn bị thương nặng nữa”.
“Ồ?”
Tần Tư Đạo nói xong, sắc mặt Lâm Ẩn lập tức trở nên u ám, một sức mạnh vô hình dâng lên trên người anh.
Sắc mặt của ông Tần và Nguyên Thịnh đều thay đổi, đối mặt với uy thế của Lâm Ẩn, không ngờ hai Địa Tiên là bọn họ lại cảm thấy hơi khó thở, chỉ có Tần Tư Đạo là không bị ảnh hưởng, nhưng khuôn mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên vẫn bán đứng ông ấy.
Ông ấy không ngờ sau khi Lâm Ẩn đột phá Địa Tiên, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đạt đến mức độ này, lúc này khí thế trên người Lâm Ẩn cách Địa Tiên trung kỳ không xa.
Lâm Ẩn không nghĩ tới lúc mình bế quan, nhà họ Thanh lại dám phái người xông vào nhà họ Lâm. Nếu không ngờ Tửu Đạo Nhân thì kết quả thật sự khó mà tưởng tượng nói, nền tảng của nhà họ Lâm quá yếu, không ai có thể đấu lại Địa Tiên được cả.
“Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân gặp mặt cụ ông nhà họ Thanh, tôi rất muốn biết thực lực của lão ta mạnh đến mức nào, mà dám năm lần bảy lượt khiêu khích nhà họ Lâm!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi nghĩ mãi không ra một chuyện, thực lực của nhà họ Tần không yếu, dù nhà họ Chu và nhà họ Thanh hợp tác rồi thắng thì bọn họ cũng phải trả giá đắt, vì sao bọn họ phải làm như thế?”
“Ài!”
Tần Tư Đạo thở dài một hơi: “Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, mọi người từng nghe nói đến mật tàng Từ Phúc chưa?”
“Mật tàng Từ Phúc!”
Ông Tần và Nguyên Thịnh ngạc nhiên la lên, Từ Phúc là người đầu tiên phát hiện ra bí cảnh Bồng Lai, chẳng lẽ người nhà họ Tần biết rõ vị trí Từ Phúc để lại mật tàng, cho nên nhà họ Chu và nhà họ Thanh mới phải liên thủ với nhau.
Lâm Ẩn cũng cau mày, sau khi anh đến bí cảnh Bồng Lai cũng từng nghe nói đến Từ Phúc, hơn nữa khi anh đi học ở thế giới bên ngoài cũng từng nghe đến sự tích bị vua phái ra biển tìm tiên đảo, không biết có phải là Từ Phúc này hay không.
Chương 1106 - Nguồn gốc của nhà họ Tần
“Chắc mọi người không biết nguồn gốc của nhà họ Tần đâu nhỉ?”
Tần Tư Đạo nhỏ giọng nói: “Hơn hai nghìn năm trước nhà họ Tần tôi lấy họ ‘Doanh’, sau khi nhánh chúng tôi chuyển vào bí cảnh Bồng Lai mới đổi thành họ Tần. Nghìn năm trước, nhà họ Tần của tôi vẫn còn liên lạc với nhà họ Doanh ở thế giới bên ngoài, nhưng không lâu sau đó, linh khí của thế giới bên ngoài trở nên loãng dần, liên lạc giữa hai nhà cũng cắt đứt liên lạc. Mà Từ Phúc chính là khách khanh của nhà họ Tần tôi hơn hai nghìn năm trước!”
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Từ lời Tần Tư Đạo nói, ba người Lâm Ẩn biết được Từ Phúc chỉ thiếu một chút nữa đã có thể bước vào Thiên Tiên cảnh, nhưng hai nghìn năm trước, sau khi sai người đưa tin phát hiện ra bí cảnh Bồng Lai về nhà họ Tần, lão đã biệt tăm biệt tích.
Thế giới bên ngoài luôn đồn rằng lúc Từ Phúc tìm kiếm bí cảnh Bồng Lai đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó mới biến mất. Nhưng Từ Phúc có tu vi đỉnh cao Địa Tiên, sao có thể chết đi một cách dễ dàng như vậy được? Có người đồn rằng Từ Phúc vì có được cách đột phá Thiên Tiên mới biến mất, trong mật tàng lão để lại sẽ có cách đột phá Thiên Tiên.
“Mấy năm nay trong bí cảnh Côn Luân này, mỗi một đời đều sẽ xuất hiện một hai cao thủ đỉnh cao Địa Tiên, nhưng đã hai nghìn năm rồi vẫn chẳng có một Thiên Tiên nào cả”, Tần Tư Đạo lắc đầu nói.
“Nhà họ Chu và nhà họ Thanh tưởng chúng tôi biết vị trí của mật tàng Từ Phúc, cho nên mới muốn ra tay với chúng tôi để tìm ra vị trí của nó. Nhưng bọn họ lại không nghĩ thử xem, hai năm nay, nhà họ Tần tôi xuất hiện được bao nhiêu cao thủ Địa Tiên đỉnh cao và hậu kỳ chứ, nếu thật sự biết vị trí của mật tàng Từ Phúc thì chúng tôi đã sớm thống nhất bí cảnh Bồng Lai rồi, còn rảnh để nhà họ Chu của bọn họ lượn lờ trước mặt ư?”
Nói xong câu cuối, Tần Tư Đạo cũng không khỏi cười khổ lắc đầu.
“Còn nữa, cậu Lâm là người thừa kế của Long phủ ở ngoại giới, nếu tính ra, nhà họ Thanh trong bí cảnh Bồng Lai còn là thuộc hạ của Long phủ cậu nữa ấy chứ. Nghìn năm trước, nhánh người thừa kế Long phủ trốn từ trong bí cảnh Long Quốc vào bí cảnh Bồng Lai. Nhà họ Tần tôi có quen biết với tổ tiên Long phủ, cũng tiếp đãi bọn họ, còn để bọn họ ở lại trên đảo Phương Trượng. Nhưng không ngờ một trưởng lão của Long phủ bọn họ lại đi đánh lén một trưởng lão khác, còn giết chết cả dòng họ của phủ quân Long phủ. Sau khi nhà họ Tần tôi biết tin đã định trả thù thay Long phủ, nhưng người nhà họ Chu lại đứng ra bảo vệ đám người này, đó cũng là lý do nhà họ Thanh đứng về phe nhà họ Chu.
Lâm Ẩn bỗng nhiên hiểu ra.
Chẳng trách sau khi Thanh Diệp ra ngoài lại tìm đến anh đòi kinh Tọa Vong, theo di thư trưởng lão Long phủ ở ngoại giới để lại, anh được biết con trai của phủ quân Long phủ nghìn năm trước từng tu luyện kinh Tọa Vong, dù không có bản gốc kinh Tọa Vong trong tay, người nhà họ Thanh cũng phải biết đến kinh Tọa Vong mới đúng.
Bây giờ đã hiểu ra nhà họ Thanh trong bí cảnh Bồng Lai là có kẻ soán vị cướp ngôi rồi tự xưng mình là người nhà họ Thanh, vốn chẳng có chút quan hệ gì với nhánh của phủ quân Long phủ nghìn năm trước cả, đổi họ Thanh chỉ vì dán vàng lên mặt mình thôi.
“Lúc nhà họ Chu và nhà họ Thanh muốn ra tay, xin gia chủ Tần cho tôi biết một tiếng, tôi nhất định sẽ đến xử lý”, Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.
“Được!”
Tần Tư Đạo nói xong thì ném một túi Càn Khôn cho Lâm Ẩn: “Cậu Lâm, trong này là tài nguyên ba năm, ba năm sau, nhà họ Tần của tôi sẽ đưa đồ đến lần nữa”.
“Cảm ơn!”
Lâm Ẩn gật đầu, cất đồ đi.
Đợi sau khi người nhà họ Tần đi rồi, cuộc sống của Lâm Ẩn trở về quỹ đạo ban đầu, mỗi ngày không bế quan thì cũng ở trong tiểu viện, rất ít khi ra ngoài.
Anh cũng phái người của nhà họ Nguyên ra thế giới bên ngoài một chuyến, đưa một bức thư đến núi Lang Gia thay anh.
Lúc trở về đệ tử của nhà họ Nguyên còn mang về một bức thư, Tửu Đạo Nhân bảo anh yên tâm tu luyện, khoảng thời gian này lão sẽ tọa trấn núi Lang Gia.
Có hồi âm của Tửu Đạo Nhân, anh cũng không quá lo lắng nữa.
Anh khá hiểu rõ thực lực của Tửu Đạo Nhân, sau khi lão đột phá Địa Tiên còn bế quan thêm một khoảng thời gian, thực lực tuyệt đối không yếu hơn anh.
Trong tiểu viện của Lâm Ẩn, ngoài cụ ông Nguyên Thịnh thỉnh thoảng tới lui thì cũng chỉ có Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Chấn dám đến.
Dù cách ứng xử của Lâm Ẩn vẫn xem như ôn hòa, nhưng dù sao thực lực cũng còn đó, bình thường chỉ gặp mặt thôi người của nhà họ Nguyên cũng cảm thấy áp lực.
Hôm nay, Lâm Ẩn đang ngồi trong sân uống trà.
Nguyên Chấn dẫn Nguyên Cẩm Nhi và con gái Nguyên Tú Nhi đi vào từ bên ngoài.
“Anh Lâm, anh xem giúp tôi Tú Nhi xảy ra chuyện gì với”.
Lâm Ẩn nhìn Nguyên Chấn đang vội vã và Nguyên Tú Nhi được ông ta dắt đến, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, Tú Nhi đâu có sao?”
“Ài!”
Nguyên Chấn thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ẩn nói: “Anh Lâm, anh không biết đâu, không biết Tú Nhi bị gì, tập võ mãi mà không thể nhập môn, con cháu đồng lứa của nhà họ Nguyên trong người đã sinh ra kình lực được rồi, nhưng thời gian Tú Nhi luyện tập không thua gì người khác lại không thể sinh ra kình lực, khiến tôi lo lắng chết đi được!”
Lâm Ẩn cũng khẽ cau mày: “Anh Nguyên, để tôi xem kỹ lại đã”.
Nguyên Chấn có thể tu luyện đến cảnh giới Nhân Tiên chắc chắn thiên phú không tệ, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng là một tu sĩ Thần cảnh, đáng lẽ thiên phú của Nguyên Tú Nhi phải rất tốt mới đúng.
Lâm Ẩn để tay lên cánh tay của Nguyên Tú Nhi, truyền chân nguyên vào người cô bé, vẻ mặt ngày càng kỳ lạ. Sau vài giây, Lâm Ẩn mới buông tay ra nói: “Anh Nguyên, hay là để Tú Nhi bái tôi làm thầy đi”.
“Anh Lâm?”
Nguyên Chấn tỏ vẻ khó hiểu, ông ta biết thiên phú của Nguyên Tú Nhi chắc chắn không phải quá tốt, không biết vì sao Lâm Ẩn còn nhận cô bé làm đệ tử.
“Nếu Tú Nhi tu luyện công pháp bình thường thì chính là phế vật nghìn năm khó gặp, cả đời này tối đa cũng chỉ có thể tu luyện được hơn kình lực thôi. Nhưng nếu bái tôi làm thầy, chắc chắn chưa đến mười năm có thể trở thành Nhân Tiên”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Anh Lâm, anh đừng nói đùa, sao Tú Nhi có thể tu luyện thành Nhân Tiên lúc hai mươi tuổi được, Nhân Tiên trẻ tuổi nhất trong bí cảnh Bồng Lai được ghi chép lại còn tới hai mươi bảy tuổi cơ mà”, Nguyên Chấn ngơ ngác nói.
“Anh Nguyên, chắc anh không biết, võ đạo chúng ta tu luyện là tu kình lực trước, dùng kình lực đả thông kinh mạch trong người, sau đó sinh ra chân nguyên, cô đọng chân nguyên, rồi bắt đầu biến đổi trở thành Thần cảnh. Còn Tú Nhi trời sinh đã thông hết trăm mạch, nếu tu hành theo cách truyền thống sẽ trực tiếp sinh ra chân nguyên luôn. Nhưng kinh mạch chưa được kình lực rèn luyện, không thể nào chịu nổi sự tàn phá của chân nguyên. Nếu cố mà tu luyện sẽ chỉ đem lại kết quả là bệnh tật, mà công pháp tôi tu luyện lại thích hợp với Tú Nhi nhất”.
Lâm Ẩn tự tin nói.
Bí quyết Chu Thiên Tinh Thần là bí quyết tu luyện bằng cách thu thập năng lượng của ngôi sao trên trời, ôn dưỡng kinh mạch, thể chất của Nguyên Tú Nhi hợp tu luyện cái này nhất. Mặc dù thể chất của cô bé không phải thể chất đặc biệt, nhưng khi tu luyện bí quyết Chu Thiên Tinh Thần, nó lại cao hơn thể chất đặc biệt một bậc.
“Vậy thì làm phiền anh Lâm rồi!”, Nguyên Chấn chắp tay nói với Lâm Ẩn.
Chương 1107: Sức bạt núi, khí trùm đời
Nghe thấy Lâm Ẩn muốn nhận Nguyên Tú Nhi làm đệ tử, sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi trở nên hơi quái lạ. Lâm Ẩn và Nguyên Tú Nhi rất ít khi gặp nhau, nhưng Nguyên Tú Nhi lại rất nổi tiếng ở nhà họ Nguyên bọn họ.
Không phải vì tốc độ tu luyện của Nguyên Tú Nhi chậm, mà vì cô bé ăn rất khỏe.
Dù thấy Nguyên Tú Nhi không khác gì đứa trẻ mười tuổi bình thường, nhưng sức ăn của cô bé còn gấp bốn năm lần người lớn bình thường nữa. Nguyên Tú Nhi tu hành chậm nhưng lại rất khỏe, trẻ con đồng lứa đạt đến cảnh giới võ giả bình thường cũng không khỏe bằng cô bé.
“Anh Lâm, vậy trong viện của anh nên chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn một chút nhé”, Nguyên Cẩm Nhi nhịn cười nói.
“Vì sao lại nói thế?”
Lâm Ẩn hơi khó hiểu, bình thường một mình anh ở trong viện, với tu vi của anh một tháng không ăn không uống cũng không thành vấn đề. Dù nhận Nguyên Tú Nhi làm đệ tử, bình thường chuẩn bị chút đồ ăn là được rồi. Nguyên Tú Nhi còn nhỏ, chắc chắn vẫn sẽ ở cùng với Nguyên Chấn.
“Anh Lâm, vì anh không biết thôi, từ nhỏ con nhóc này đã khác với mọi người rồi, ăn rất khỏe”, Nguyên Chấn hơi ngượng ngùng nói.
“Trẻ con có thể ăn khỏe đến mức nào chứ”, Lâm Ẩn cười khẽ nói.
Nhưng bữa trưa sau đó, nhị đệ tử Nguyên Tú Nhi cũng đã phá vỡ nhận thức của anh về sức ăn của trẻ con. Một mình Nguyên Tú Nhi ăn bảy bát cơm lớn, còn ăn số thức ăn bằng với mấy người lớn nữa.
Khiến Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên.
“Tú Nhi, con ăn no chưa?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Nguyên Tú Nhi mới thỏa mãn liếm bát sứ đáp:
“Ăn no rồi”.
Lâm Ẩn lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Nguyên Tú Nhi vẫn chưa buông đũa xuống:
“Thật sự ăn no rồi sao?”
“Nếu có thể ăn thêm hai bát nữa thì tốt hơn”, Nguyên Tú Nhi thuận thế đáp lời.
“Được rồi Tú Nhi, con vẫn nên ăn cho no đi”.
Lâm Ẩn thở dài một tiếng, anh có thể nhìn ra Nguyên Tú Nhi hơi ngại anh nên mới khiêm tốn hơn.
“Được không ạ?”, Nguyên Tú Nhi quay đầu nhìn Nguyên Chấn, bố mẹ cô bé có dặn dò cô bé là đừng ăn quá nhiều, hại mỗi lần ăn cơm, cô bé đều chỉ có thể ăn no bảy phần.
“Không sao, anh Nguyên để Tú Nhi ăn đi”, Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ chính thức dạy dỗ Tú Nhi, ăn nhiều một chút cũng không sao hết”.
“Nếu sư phụ con đã nói thế thì hôm nay con cứ ăn no đi!”, Nguyên Chấn cũng hơi xấu hổ, nếu không nhờ nhà họ Nguyên còn dư dả thì thật sự không đủ để Nguyên Tú Nhi ăn rồi.
“Vậy con ăn đây”, nói xong, Nguyên Tú Nhi lập tức gắp một cái bánh bao thịt cho vào miệng.
“Anh Nguyên, mấy ngày nay để Tú Nhi ở lại chỗ tôi trước nhé, đợi khi Tú Nhi tu luyện nhập môn rồi lại về ở với các anh”, Lâm Ẩn cũng không nhìn Nguyên Tú Nhi đang ăn ngon lành nữa, nói với Nguyên Chấn.
Nguyên Tú Nhi còn nhỏ tuổi, dù thể chất phù hợp với bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, nhưng muốn nhập môn cũng không phải chuyện đơn giản. Sau khi anh là Nhân Tiên cảnh mới bắt đầu tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, thiên phú anh không tệ, nhưng vẫn phải nhờ đan dược Sơn Hải Thiên Tiên để lại mới có thể đẩy nó lên cảnh giới tương ứng.
Nhưng đan dược kia là thứ chỉ có ở giới Thiên Hoang, dù thế, Triêu Thiên cung coi như đứng đầu ở giới Thiên Hoang cũng một trăm năm mới có thể luyện ra bốn năm viên, ngoài thánh tử thánh nữ của Triêu Thiên cung, chỉ những đệ tử từng có cống hiến to lớn cho Triêu Thiên cung trong trăm năm đó mới có cơ hội lấy được.
Có thể nói đan dược này và hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng đã giảm bớt mấy chục năm tu luyện vất vả cho Lâm Ẩn. Nếu không nhờ đan dược giúp đỡ và bản thân anh đã có cảnh giới Nhân Tiên, có lẽ bây giờ anh muốn luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể lên Thần cảnh cũng là một chuyện rất khó khăn.
…
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Ẩn dẫn Nguyên Tú Nhi về tiểu viện của mình, Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Chấn đều không đi theo cùng. Nếu không có sự cho phép của Lâm Ẩn, chắc chắn bọn họ không thể xem Lâm Ẩn dạy Nguyên Tú Nhi, dẫu sao mỗi một gia tộc đều có bí mật của riêng mình, đặc biệt là công pháp bí kỹ, không thể để cho người ngoài tập được.
Về đến tiểu viện, Lâm Ẩn bắt đầu dạy dỗ từ căn bản.
Nguyên Tú Nhi không có thiên phú, độ dẻo dai của gân cốt cũng không có trong mắt người nhà họ Nguyên lại là một thiên tài trong mắt Lâm Ẩn.
Làm theo sự dạy dỗ của Lâm Ẩn, trên người Nguyên Tú Nhi dần có ánh sao bao phủ dưới ánh sao ngập trời. Nguyên Tú Nhi không ngừng lặp lại mấy động tác kia, ánh sao trên người cũng ngày càng rừng rực, dần đạt đến đỉnh điểm.
“Đúng là thiên tài!”
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên vô cùng nghiêm túc, thiên phú của Nguyên Tú Nhi còn tốt hơn tưởng tượng của anh một chút, tuyệt đối không thua kém gì những thiên tài có thể chất đặc biệt.
“Ục ục ục!”
Một âm thanh vang lên từ trong bụng của Nguyên Tú Nhi, cô bé nhìn Lâm Ẩn bằng đôi mắt long lanh: “Sư phụ, con đói rồi, không còn sức nữa”.
“Gì cơ!”
Lâm Ẩn cũng thấy hơi cạn lời, bây giờ anh đã hiểu vì sao Nguyên Cẩm Nhi kêu mình chuẩn bị thêm chút đổ ăn để trong tiểu viện rồi, bây giờ vừa ăn bữa tối chưa được ba tiếng mà Nguyên Tú Nhi lại đói bụng.
Thấy Lâm Ẩn không nói lời nào, Nguyên Tú Nhi giậm chân, uất ức nói: “Sư phụ, bình thường con không đói mau thế đâu, hôm nay không biết bị gì mà mới một lát đã đói rồi”.
“Con luyện thêm một lát nữa đi, thầy đi chuẩn bị đồ ăn cho con”.
Dặn dò Nguyên Tú Nhi xong, Lâm Ẩn đi đến nhà bếp của nhà họ Nguyên.
Dù đã đến chín giờ tối, nhưng trong phòng bếp của nhà họ Nguyên vẫn có người, bây giờ nhà họ Nguyên đã là gia tộc đứng đầu đảo Tùy Vân, tài nấu nướng của đầu bếp đương nhiên không thể chê.
Lâm Ẩn lấy ra mấy cây linh dược làm nền móng cho người mới tập võ từ trong túi Càn Khôn, giao cho đầu bếp, bảo bọn họ nấu thành dược thiện*. Anh cảm thấy Nguyên Tú Nhi đói bụng nhanh như thế là có liên quan đến việc cô bé tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể.
*Dược thiện: Món ăn có lợi cho sức khỏe
Chẳng mấy chốc, một nồi dược thiện lớn đã được nấu xong.
Lâm Ẩn mang nó về tiểu viện.
Nguyên Tú Nhi nhìn thấy Lâm Ẩn bưng một nồi lẩu nóng hổi đi đến, nước miếng cứ thế chảy xuống từ khóe miệng, thèm thuồng nói: “Sư phụ, đây là món gì thế ạ?”
“Ngon lắm, đến đây ăn đi!”
Lâm Ẩn để dược thiện và bát đũa lên bàn, kêu Nguyên Tú Nhi đi qua.
Hai mắt Nguyên Tú Nhi tỏa sáng, ngồi xuống cạnh bàn bắt đầu ăn, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn, hai mươi phút sau, một nồi lẩu dược thiện lớn cứ thế bị một mình cô bé ăn hết.
“No quá!”
Nguyên Tú Nhi vỗ cái bụng nhỏ căng lên, thỏa mãn nói.
“Ăn xong rồi thì đi tu luyện tiếp đi”.
…
Nửa năm này, Lâm Ẩn vẫn luôn bận rộn dạy dỗ Nguyên Tú Nhi, cô bé cũng thuận lợi nhập môn tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể.
Nguyên Chấn đứng bên cạnh Lâm Ẩn nhìn Nguyên Tú Nhi luyện tập rất ra dáng, vẻ mặt tươi roi rói. Lâm Ẩn nhận con gái của ông ta làm đệ tử, bây giờ con gái của ông ta cũng thuận lợi bước vào cảnh giới võ giả, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của ông ta rồi. Ông ta cũng không muốn sau này mình vẫn như cũ, còn con gái lại trở nên già nua.
Lâm Ẩn cũng rất hài lòng, đệ tử Nguyên Tú Nhi này ngoài việc ăn hơi nhiều thì cũng rất chăm chỉ. Anh vui vẻ nói với Nguyên Chấn:
“Anh Nguyên, chưa đến mười năm, chắc chắn Tú Nhi có thể tu luyện đến Thần cảnh, dời được cả một ngọn núi”.
Trong đầu Nguyên Chấn hiện lên hình ảnh mười năm sau, Nguyên Tú Nhi đã trưởng thành khiêng một ngọn núi lớn, mỗi bước đi đều như động đất, vui vẻ nói: “Bố, con về rồi đây, tặng cho bố ngọn núi này, bố đón lấy nhé!”
Nhà họ Nguyên có cô gái mới lớn, sức bạt núi, khí trùm đời.
Nguyên Chấn chợt thấy không rét mà run.
“Lâm Ẩn, cậu là một người thông minh, tôi tin cậu biết nên lựa chọn thế nào, lão quái vật nhà họ Tần cũng sắp tọa hóa rồi”, Chu Giang từ tốn nói: “Hy vọng khoảng thời gian này cậu có thể đưa ra sự lựa chọn chính xác”.
Nói xong, Chu Giang xoay người rời đi.
Bây giờ lão quái vật nhà họ Tần vẫn chưa chết, vẫn còn sức đánh một trận, chưa phải lúc khai chiến chính thức. Nhưng nếu nhà họ Tần trở mặt trước, bọn họ cũng không sợ, trước đây mặc dù cụ ông Tần mạnh thật, nhưng bây giờ đã gần chết, không thể chắc rằng có thể phát huy ra được mấy phần thực lực.
“Hừ!”
Thanh Tùng cũng hừ lạnh một tiếng, liếc Lâm Ẩn rồi đi theo.
Để lại những người trong trạch viện đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ tưởng ba nhà đến đây để chúc mừng, bây giờ mới biết ngoài nhà họ Tần, nhà họ Chu và nhà họ Thanh không phải đến để chúc mừng, mà là hy vọng Lâm Ẩn đừng xen vào chuyện của nhà họ Tần và hai nhà bọn họ.
Trên mặt mọi người đều lộ vẻ lo âu, nếu ba gia tộc lớn khai chiến, cả bí cảnh Bồng Lai đều sẽ rối tung lên, đoán chừng tất cả các gia tộc đều sẽ bị liên lụy.
Nhưng bọn họ không hiểu lắm, dù giữa ba nhà có chút mâu thuẫn, nhưng vì sao lần này nhà họ Chu và nhà họ Thanh lại tỏ thái độ không tiêu diệt nhà họ Tần thề không bỏ qua thế này.
Trong ba nhà ngoài nhà họ Thanh yếu hơn một bậc, thực lực của hai nhà khác không kém bao nhiêu, dù có giành được thắng lợi cũng sẽ tổn thất rất nhiều, hoàn toàn không có ý nghĩa.
Người của các gia tộc lớn đều lấy truyền âm phù ra, truyền tin này về cho gia tộc.
Chuyện phát triển đến bước này, mọi người cũng không có tâm trạng ở lại nhà họ Nguyên thêm nữa, nói một tiếng với người nhà họ Nguyên rồi xoay người rời đi.
Dù là cao thủ Địa Tiên cảnh đến chúc mừng cũng tỏ vẻ lo âu.
Nên biết rằng nếu ba gia tộc thật sự khai chiến, cao thủ Địa Tiên bọn họ sẽ bị kéo vào, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi cũng có nguy cơ xong đời.
Người nhà họ Nguyên cũng tỏ vẻ vô cùng lo lắng, hai năm trước nhà họ Nguyên bọn họ bị thiệt hại nặng nề, sau hai năm mới ổn định lại, khôi phục được nguyên khí, gia tộc đang vô cùng tốt đẹp, bây giờ lại gặp phải chuyện thế này.
“Gia chủ Tần tìm tôi là có lời muốn nói sao?”
Lâm Ẩn dẫn Tần Tư Đạo và ông Tần đi tới tiểu viện của mình, ngồi xuống hỏi. Nguyên Thịnh cũng ngồi bên cạnh lắng nghe.
“Đúng thế, chúng tôi đến đây là vì mong cậu Lâm có thể giúp nhà họ Tần chúng tôi”, Tần Tư Đạo cúi người với Lâm Ẩn một cái, sau đó nói: “Nếu cậu Lâm bằng lòng trở thành khách khanh của nhà họ Tần tôi, mỗi năm nhà họ Tần tôi sẽ cho cậu Lâm hai trăm nghìn linh thạch, hai dị quả tạo điều kiện cho cao thủ Địa Tiên tu luyện, và năm mươi cây dị quả linh dược cấp bậc Nhân Tiên”.
Nguyên Thịnh nghe thấy mà chấn động, phải biết bây giờ nhà họ Nguyên của cụ ấy đã nắm trong tay việc làm ăn của nhà họ Đường và nhà họ Trần trước đây, nhưng mỗi năm cũng chỉ có thể tích góp được chưa tới một trăm nghìn, còn Lâm Ẩn chỉ làm khách khanh của nhà họ Tần thôi mà mỗi năm đã được cho hai trăm nghìn linh thạch, cộng thêm linh dược dị quả nhà họ Trần hứa hẹn, giá trị cũng không thua kém gì hai trăm nghìn linh thạch.
Trong lòng cũng chỉ có thể cảm thán nhà họ Tần không hổ là gia tộc đứng đầu bí cảnh Bồng Lai, gốc gác truyền thừa nghìn năm sao những gia tộc như bọn họ có thể sánh bằng được.
Nghe thấy điều kiện của nhà họ Tần, Lâm Ẩn cũng hơi động lòng.
Phải biết rằng dù ở trong bí cảnh Côn Luân, dị quả linh dược có thể giúp Địa Tiên tu luyện tuyệt đối có thể xem là đồ tốt, trong một năm Địa Tiên của những vương tộc kia cũng chưa chắc có thể nhận được hai viên từ gia tộc.
Mà bây giờ anh không thiếu công pháp, chỉ thiếu tài nguyên và thời gian, Thanh Trích Tiên đang bế quan đột phá cảnh giới Thiên Tiên, nếu Thanh Trích Tiên đột phá, chắc chắn sẽ hạ giới ra tay với anh.
Lúc Thanh Trích Tiên là đỉnh cao Địa Tiên đã có thể đấu với Thiên Tiên, là nhân vật có cùng cấp bậc với kiếm thần Thu Thủy. Một khi đột phá đến cảnh giới Thiên Tiên, không ai có thể tưởng tượng được thực lực của Thanh Trích Tiên sẽ tăng vọt đến mức nào.
“Những thứ này vẫn chưa đủ”, Lâm Ẩn do dự một lát, lắc đầu nói.
Từ trong lời nói của Chu Giang anh cũng biết tuổi thọ của người chống đỡ nhà họ Tần đã sắp đi đến điểm cuối, một khi cụ Tần tọa hóa, người mạnh nhất của nhà họ Tần chính là Tần Tư Đạo. Còn nhà họ Chu chẳng những có cụ Chu, còn có Chu Giang và cụ ông bế quan đã lâu của nhà họ Thanh, dù anh gia nhập nhà họ Tần, phần thắng của bọn họ cũng rất thấp. Anh không thể vì một vài tài nguyên mà kéo nhà họ Lâm đứng sau anh xuống nước theo được.
“Vậy điều kiện nhà họ Tần tôi có thể cho không thay đổi, chỉ cần cậu Lâm ngăn cản cụ ông nhà họ Thanh thay chúng tôi thôi, cậu thấy sao? Sau khi xong chuyện nhà họ Tần vẫn sẵn lòng trả cậu Lâm thù lao mười năm”, Tần Tư Đạo cũng không cảm thấy bất ngờ vì Lâm Ẩn từ chối, nếu Lâm Ẩn đồng ý thì tốt. Nếu không đồng ý, chỉ cần ngăn cản nhà họ Thanh thay bọn họ là được.
“Nếu chỉ ngăn cản cụ ông nhà họ Thanh thì không thành vấn đề”.
Lâm Ẩn gật đầu.
Nhà họ Thanh và anh đã định sẵn là kẻ thù, anh giết chết một Địa Tiên của nhà họ Thanh và người thừa kế dòng chính, chắc chắn nhà họ Thanh sẽ không chịu để yên.
“Nếu đã thế thì cảm ơn cậu Lâm nhé”, thấy Lâm Ẩn đồng ý, Tần Tư Đạo cũng nở nụ cười nói: “Cậu Lâm, một năm trước nhà họ Thanh đã từng phái người rời bí cảnh, đến thế giới thường gây phiền phức cho người trong nhà cậu, muốn dùng người trong tộc cậu uy hiếp cậu. Đáng tiếc lần kia tiểu thiên sư của núi Long Hổ vừa khéo đang làm khách ở nhà họ Lâm, chẳng những Địa Tiên của nhà họ Thanh không giành được lợi thế mà còn bị thương nặng nữa”.
“Ồ?”
Tần Tư Đạo nói xong, sắc mặt Lâm Ẩn lập tức trở nên u ám, một sức mạnh vô hình dâng lên trên người anh.
Sắc mặt của ông Tần và Nguyên Thịnh đều thay đổi, đối mặt với uy thế của Lâm Ẩn, không ngờ hai Địa Tiên là bọn họ lại cảm thấy hơi khó thở, chỉ có Tần Tư Đạo là không bị ảnh hưởng, nhưng khuôn mặt thoáng hiện vẻ ngạc nhiên vẫn bán đứng ông ấy.
Ông ấy không ngờ sau khi Lâm Ẩn đột phá Địa Tiên, chỉ trong hai năm ngắn ngủi đã đạt đến mức độ này, lúc này khí thế trên người Lâm Ẩn cách Địa Tiên trung kỳ không xa.
Lâm Ẩn không nghĩ tới lúc mình bế quan, nhà họ Thanh lại dám phái người xông vào nhà họ Lâm. Nếu không ngờ Tửu Đạo Nhân thì kết quả thật sự khó mà tưởng tượng nói, nền tảng của nhà họ Lâm quá yếu, không ai có thể đấu lại Địa Tiên được cả.
“Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân gặp mặt cụ ông nhà họ Thanh, tôi rất muốn biết thực lực của lão ta mạnh đến mức nào, mà dám năm lần bảy lượt khiêu khích nhà họ Lâm!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói: “Nhưng tôi nghĩ mãi không ra một chuyện, thực lực của nhà họ Tần không yếu, dù nhà họ Chu và nhà họ Thanh hợp tác rồi thắng thì bọn họ cũng phải trả giá đắt, vì sao bọn họ phải làm như thế?”
“Ài!”
Tần Tư Đạo thở dài một hơi: “Chuyện này nói ra thì dài dòng lắm, mọi người từng nghe nói đến mật tàng Từ Phúc chưa?”
“Mật tàng Từ Phúc!”
Ông Tần và Nguyên Thịnh ngạc nhiên la lên, Từ Phúc là người đầu tiên phát hiện ra bí cảnh Bồng Lai, chẳng lẽ người nhà họ Tần biết rõ vị trí Từ Phúc để lại mật tàng, cho nên nhà họ Chu và nhà họ Thanh mới phải liên thủ với nhau.
Lâm Ẩn cũng cau mày, sau khi anh đến bí cảnh Bồng Lai cũng từng nghe nói đến Từ Phúc, hơn nữa khi anh đi học ở thế giới bên ngoài cũng từng nghe đến sự tích bị vua phái ra biển tìm tiên đảo, không biết có phải là Từ Phúc này hay không.
Chương 1106 - Nguồn gốc của nhà họ Tần
“Chắc mọi người không biết nguồn gốc của nhà họ Tần đâu nhỉ?”
Tần Tư Đạo nhỏ giọng nói: “Hơn hai nghìn năm trước nhà họ Tần tôi lấy họ ‘Doanh’, sau khi nhánh chúng tôi chuyển vào bí cảnh Bồng Lai mới đổi thành họ Tần. Nghìn năm trước, nhà họ Tần của tôi vẫn còn liên lạc với nhà họ Doanh ở thế giới bên ngoài, nhưng không lâu sau đó, linh khí của thế giới bên ngoài trở nên loãng dần, liên lạc giữa hai nhà cũng cắt đứt liên lạc. Mà Từ Phúc chính là khách khanh của nhà họ Tần tôi hơn hai nghìn năm trước!”
Mọi người đều vô cùng chấn động.
Từ lời Tần Tư Đạo nói, ba người Lâm Ẩn biết được Từ Phúc chỉ thiếu một chút nữa đã có thể bước vào Thiên Tiên cảnh, nhưng hai nghìn năm trước, sau khi sai người đưa tin phát hiện ra bí cảnh Bồng Lai về nhà họ Tần, lão đã biệt tăm biệt tích.
Thế giới bên ngoài luôn đồn rằng lúc Từ Phúc tìm kiếm bí cảnh Bồng Lai đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, từ đó mới biến mất. Nhưng Từ Phúc có tu vi đỉnh cao Địa Tiên, sao có thể chết đi một cách dễ dàng như vậy được? Có người đồn rằng Từ Phúc vì có được cách đột phá Thiên Tiên mới biến mất, trong mật tàng lão để lại sẽ có cách đột phá Thiên Tiên.
“Mấy năm nay trong bí cảnh Côn Luân này, mỗi một đời đều sẽ xuất hiện một hai cao thủ đỉnh cao Địa Tiên, nhưng đã hai nghìn năm rồi vẫn chẳng có một Thiên Tiên nào cả”, Tần Tư Đạo lắc đầu nói.
“Nhà họ Chu và nhà họ Thanh tưởng chúng tôi biết vị trí của mật tàng Từ Phúc, cho nên mới muốn ra tay với chúng tôi để tìm ra vị trí của nó. Nhưng bọn họ lại không nghĩ thử xem, hai năm nay, nhà họ Tần tôi xuất hiện được bao nhiêu cao thủ Địa Tiên đỉnh cao và hậu kỳ chứ, nếu thật sự biết vị trí của mật tàng Từ Phúc thì chúng tôi đã sớm thống nhất bí cảnh Bồng Lai rồi, còn rảnh để nhà họ Chu của bọn họ lượn lờ trước mặt ư?”
Nói xong câu cuối, Tần Tư Đạo cũng không khỏi cười khổ lắc đầu.
“Còn nữa, cậu Lâm là người thừa kế của Long phủ ở ngoại giới, nếu tính ra, nhà họ Thanh trong bí cảnh Bồng Lai còn là thuộc hạ của Long phủ cậu nữa ấy chứ. Nghìn năm trước, nhánh người thừa kế Long phủ trốn từ trong bí cảnh Long Quốc vào bí cảnh Bồng Lai. Nhà họ Tần tôi có quen biết với tổ tiên Long phủ, cũng tiếp đãi bọn họ, còn để bọn họ ở lại trên đảo Phương Trượng. Nhưng không ngờ một trưởng lão của Long phủ bọn họ lại đi đánh lén một trưởng lão khác, còn giết chết cả dòng họ của phủ quân Long phủ. Sau khi nhà họ Tần tôi biết tin đã định trả thù thay Long phủ, nhưng người nhà họ Chu lại đứng ra bảo vệ đám người này, đó cũng là lý do nhà họ Thanh đứng về phe nhà họ Chu.
Lâm Ẩn bỗng nhiên hiểu ra.
Chẳng trách sau khi Thanh Diệp ra ngoài lại tìm đến anh đòi kinh Tọa Vong, theo di thư trưởng lão Long phủ ở ngoại giới để lại, anh được biết con trai của phủ quân Long phủ nghìn năm trước từng tu luyện kinh Tọa Vong, dù không có bản gốc kinh Tọa Vong trong tay, người nhà họ Thanh cũng phải biết đến kinh Tọa Vong mới đúng.
Bây giờ đã hiểu ra nhà họ Thanh trong bí cảnh Bồng Lai là có kẻ soán vị cướp ngôi rồi tự xưng mình là người nhà họ Thanh, vốn chẳng có chút quan hệ gì với nhánh của phủ quân Long phủ nghìn năm trước cả, đổi họ Thanh chỉ vì dán vàng lên mặt mình thôi.
“Lúc nhà họ Chu và nhà họ Thanh muốn ra tay, xin gia chủ Tần cho tôi biết một tiếng, tôi nhất định sẽ đến xử lý”, Lâm Ẩn nói với giọng điệu nặng nề.
“Được!”
Tần Tư Đạo nói xong thì ném một túi Càn Khôn cho Lâm Ẩn: “Cậu Lâm, trong này là tài nguyên ba năm, ba năm sau, nhà họ Tần của tôi sẽ đưa đồ đến lần nữa”.
“Cảm ơn!”
Lâm Ẩn gật đầu, cất đồ đi.
Đợi sau khi người nhà họ Tần đi rồi, cuộc sống của Lâm Ẩn trở về quỹ đạo ban đầu, mỗi ngày không bế quan thì cũng ở trong tiểu viện, rất ít khi ra ngoài.
Anh cũng phái người của nhà họ Nguyên ra thế giới bên ngoài một chuyến, đưa một bức thư đến núi Lang Gia thay anh.
Lúc trở về đệ tử của nhà họ Nguyên còn mang về một bức thư, Tửu Đạo Nhân bảo anh yên tâm tu luyện, khoảng thời gian này lão sẽ tọa trấn núi Lang Gia.
Có hồi âm của Tửu Đạo Nhân, anh cũng không quá lo lắng nữa.
Anh khá hiểu rõ thực lực của Tửu Đạo Nhân, sau khi lão đột phá Địa Tiên còn bế quan thêm một khoảng thời gian, thực lực tuyệt đối không yếu hơn anh.
Trong tiểu viện của Lâm Ẩn, ngoài cụ ông Nguyên Thịnh thỉnh thoảng tới lui thì cũng chỉ có Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Chấn dám đến.
Dù cách ứng xử của Lâm Ẩn vẫn xem như ôn hòa, nhưng dù sao thực lực cũng còn đó, bình thường chỉ gặp mặt thôi người của nhà họ Nguyên cũng cảm thấy áp lực.
Hôm nay, Lâm Ẩn đang ngồi trong sân uống trà.
Nguyên Chấn dẫn Nguyên Cẩm Nhi và con gái Nguyên Tú Nhi đi vào từ bên ngoài.
“Anh Lâm, anh xem giúp tôi Tú Nhi xảy ra chuyện gì với”.
Lâm Ẩn nhìn Nguyên Chấn đang vội vã và Nguyên Tú Nhi được ông ta dắt đến, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, Tú Nhi đâu có sao?”
“Ài!”
Nguyên Chấn thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lâm Ẩn nói: “Anh Lâm, anh không biết đâu, không biết Tú Nhi bị gì, tập võ mãi mà không thể nhập môn, con cháu đồng lứa của nhà họ Nguyên trong người đã sinh ra kình lực được rồi, nhưng thời gian Tú Nhi luyện tập không thua gì người khác lại không thể sinh ra kình lực, khiến tôi lo lắng chết đi được!”
Lâm Ẩn cũng khẽ cau mày: “Anh Nguyên, để tôi xem kỹ lại đã”.
Nguyên Chấn có thể tu luyện đến cảnh giới Nhân Tiên chắc chắn thiên phú không tệ, mẹ của Nguyên Tú Nhi cũng là một tu sĩ Thần cảnh, đáng lẽ thiên phú của Nguyên Tú Nhi phải rất tốt mới đúng.
Lâm Ẩn để tay lên cánh tay của Nguyên Tú Nhi, truyền chân nguyên vào người cô bé, vẻ mặt ngày càng kỳ lạ. Sau vài giây, Lâm Ẩn mới buông tay ra nói: “Anh Nguyên, hay là để Tú Nhi bái tôi làm thầy đi”.
“Anh Lâm?”
Nguyên Chấn tỏ vẻ khó hiểu, ông ta biết thiên phú của Nguyên Tú Nhi chắc chắn không phải quá tốt, không biết vì sao Lâm Ẩn còn nhận cô bé làm đệ tử.
“Nếu Tú Nhi tu luyện công pháp bình thường thì chính là phế vật nghìn năm khó gặp, cả đời này tối đa cũng chỉ có thể tu luyện được hơn kình lực thôi. Nhưng nếu bái tôi làm thầy, chắc chắn chưa đến mười năm có thể trở thành Nhân Tiên”, Lâm Ẩn thản nhiên nói.
“Anh Lâm, anh đừng nói đùa, sao Tú Nhi có thể tu luyện thành Nhân Tiên lúc hai mươi tuổi được, Nhân Tiên trẻ tuổi nhất trong bí cảnh Bồng Lai được ghi chép lại còn tới hai mươi bảy tuổi cơ mà”, Nguyên Chấn ngơ ngác nói.
“Anh Nguyên, chắc anh không biết, võ đạo chúng ta tu luyện là tu kình lực trước, dùng kình lực đả thông kinh mạch trong người, sau đó sinh ra chân nguyên, cô đọng chân nguyên, rồi bắt đầu biến đổi trở thành Thần cảnh. Còn Tú Nhi trời sinh đã thông hết trăm mạch, nếu tu hành theo cách truyền thống sẽ trực tiếp sinh ra chân nguyên luôn. Nhưng kinh mạch chưa được kình lực rèn luyện, không thể nào chịu nổi sự tàn phá của chân nguyên. Nếu cố mà tu luyện sẽ chỉ đem lại kết quả là bệnh tật, mà công pháp tôi tu luyện lại thích hợp với Tú Nhi nhất”.
Lâm Ẩn tự tin nói.
Bí quyết Chu Thiên Tinh Thần là bí quyết tu luyện bằng cách thu thập năng lượng của ngôi sao trên trời, ôn dưỡng kinh mạch, thể chất của Nguyên Tú Nhi hợp tu luyện cái này nhất. Mặc dù thể chất của cô bé không phải thể chất đặc biệt, nhưng khi tu luyện bí quyết Chu Thiên Tinh Thần, nó lại cao hơn thể chất đặc biệt một bậc.
“Vậy thì làm phiền anh Lâm rồi!”, Nguyên Chấn chắp tay nói với Lâm Ẩn.
Chương 1107: Sức bạt núi, khí trùm đời
Nghe thấy Lâm Ẩn muốn nhận Nguyên Tú Nhi làm đệ tử, sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi trở nên hơi quái lạ. Lâm Ẩn và Nguyên Tú Nhi rất ít khi gặp nhau, nhưng Nguyên Tú Nhi lại rất nổi tiếng ở nhà họ Nguyên bọn họ.
Không phải vì tốc độ tu luyện của Nguyên Tú Nhi chậm, mà vì cô bé ăn rất khỏe.
Dù thấy Nguyên Tú Nhi không khác gì đứa trẻ mười tuổi bình thường, nhưng sức ăn của cô bé còn gấp bốn năm lần người lớn bình thường nữa. Nguyên Tú Nhi tu hành chậm nhưng lại rất khỏe, trẻ con đồng lứa đạt đến cảnh giới võ giả bình thường cũng không khỏe bằng cô bé.
“Anh Lâm, vậy trong viện của anh nên chuẩn bị thêm nhiều đồ ăn một chút nhé”, Nguyên Cẩm Nhi nhịn cười nói.
“Vì sao lại nói thế?”
Lâm Ẩn hơi khó hiểu, bình thường một mình anh ở trong viện, với tu vi của anh một tháng không ăn không uống cũng không thành vấn đề. Dù nhận Nguyên Tú Nhi làm đệ tử, bình thường chuẩn bị chút đồ ăn là được rồi. Nguyên Tú Nhi còn nhỏ, chắc chắn vẫn sẽ ở cùng với Nguyên Chấn.
“Anh Lâm, vì anh không biết thôi, từ nhỏ con nhóc này đã khác với mọi người rồi, ăn rất khỏe”, Nguyên Chấn hơi ngượng ngùng nói.
“Trẻ con có thể ăn khỏe đến mức nào chứ”, Lâm Ẩn cười khẽ nói.
Nhưng bữa trưa sau đó, nhị đệ tử Nguyên Tú Nhi cũng đã phá vỡ nhận thức của anh về sức ăn của trẻ con. Một mình Nguyên Tú Nhi ăn bảy bát cơm lớn, còn ăn số thức ăn bằng với mấy người lớn nữa.
Khiến Lâm Ẩn hơi ngạc nhiên.
“Tú Nhi, con ăn no chưa?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Nguyên Tú Nhi mới thỏa mãn liếm bát sứ đáp:
“Ăn no rồi”.
Lâm Ẩn lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua Nguyên Tú Nhi vẫn chưa buông đũa xuống:
“Thật sự ăn no rồi sao?”
“Nếu có thể ăn thêm hai bát nữa thì tốt hơn”, Nguyên Tú Nhi thuận thế đáp lời.
“Được rồi Tú Nhi, con vẫn nên ăn cho no đi”.
Lâm Ẩn thở dài một tiếng, anh có thể nhìn ra Nguyên Tú Nhi hơi ngại anh nên mới khiêm tốn hơn.
“Được không ạ?”, Nguyên Tú Nhi quay đầu nhìn Nguyên Chấn, bố mẹ cô bé có dặn dò cô bé là đừng ăn quá nhiều, hại mỗi lần ăn cơm, cô bé đều chỉ có thể ăn no bảy phần.
“Không sao, anh Nguyên để Tú Nhi ăn đi”, Lâm Ẩn lắc đầu nói: “Đợi lát nữa ăn cơm xong, tôi sẽ chính thức dạy dỗ Tú Nhi, ăn nhiều một chút cũng không sao hết”.
“Nếu sư phụ con đã nói thế thì hôm nay con cứ ăn no đi!”, Nguyên Chấn cũng hơi xấu hổ, nếu không nhờ nhà họ Nguyên còn dư dả thì thật sự không đủ để Nguyên Tú Nhi ăn rồi.
“Vậy con ăn đây”, nói xong, Nguyên Tú Nhi lập tức gắp một cái bánh bao thịt cho vào miệng.
“Anh Nguyên, mấy ngày nay để Tú Nhi ở lại chỗ tôi trước nhé, đợi khi Tú Nhi tu luyện nhập môn rồi lại về ở với các anh”, Lâm Ẩn cũng không nhìn Nguyên Tú Nhi đang ăn ngon lành nữa, nói với Nguyên Chấn.
Nguyên Tú Nhi còn nhỏ tuổi, dù thể chất phù hợp với bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, nhưng muốn nhập môn cũng không phải chuyện đơn giản. Sau khi anh là Nhân Tiên cảnh mới bắt đầu tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể, thiên phú anh không tệ, nhưng vẫn phải nhờ đan dược Sơn Hải Thiên Tiên để lại mới có thể đẩy nó lên cảnh giới tương ứng.
Nhưng đan dược kia là thứ chỉ có ở giới Thiên Hoang, dù thế, Triêu Thiên cung coi như đứng đầu ở giới Thiên Hoang cũng một trăm năm mới có thể luyện ra bốn năm viên, ngoài thánh tử thánh nữ của Triêu Thiên cung, chỉ những đệ tử từng có cống hiến to lớn cho Triêu Thiên cung trong trăm năm đó mới có cơ hội lấy được.
Có thể nói đan dược này và hồn thảo Cửu Biến Long Tằm Trùng đã giảm bớt mấy chục năm tu luyện vất vả cho Lâm Ẩn. Nếu không nhờ đan dược giúp đỡ và bản thân anh đã có cảnh giới Nhân Tiên, có lẽ bây giờ anh muốn luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể lên Thần cảnh cũng là một chuyện rất khó khăn.
…
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Ẩn dẫn Nguyên Tú Nhi về tiểu viện của mình, Nguyên Cẩm Nhi và Nguyên Chấn đều không đi theo cùng. Nếu không có sự cho phép của Lâm Ẩn, chắc chắn bọn họ không thể xem Lâm Ẩn dạy Nguyên Tú Nhi, dẫu sao mỗi một gia tộc đều có bí mật của riêng mình, đặc biệt là công pháp bí kỹ, không thể để cho người ngoài tập được.
Về đến tiểu viện, Lâm Ẩn bắt đầu dạy dỗ từ căn bản.
Nguyên Tú Nhi không có thiên phú, độ dẻo dai của gân cốt cũng không có trong mắt người nhà họ Nguyên lại là một thiên tài trong mắt Lâm Ẩn.
Làm theo sự dạy dỗ của Lâm Ẩn, trên người Nguyên Tú Nhi dần có ánh sao bao phủ dưới ánh sao ngập trời. Nguyên Tú Nhi không ngừng lặp lại mấy động tác kia, ánh sao trên người cũng ngày càng rừng rực, dần đạt đến đỉnh điểm.
“Đúng là thiên tài!”
Ánh mắt Lâm Ẩn dần trở nên vô cùng nghiêm túc, thiên phú của Nguyên Tú Nhi còn tốt hơn tưởng tượng của anh một chút, tuyệt đối không thua kém gì những thiên tài có thể chất đặc biệt.
“Ục ục ục!”
Một âm thanh vang lên từ trong bụng của Nguyên Tú Nhi, cô bé nhìn Lâm Ẩn bằng đôi mắt long lanh: “Sư phụ, con đói rồi, không còn sức nữa”.
“Gì cơ!”
Lâm Ẩn cũng thấy hơi cạn lời, bây giờ anh đã hiểu vì sao Nguyên Cẩm Nhi kêu mình chuẩn bị thêm chút đổ ăn để trong tiểu viện rồi, bây giờ vừa ăn bữa tối chưa được ba tiếng mà Nguyên Tú Nhi lại đói bụng.
Thấy Lâm Ẩn không nói lời nào, Nguyên Tú Nhi giậm chân, uất ức nói: “Sư phụ, bình thường con không đói mau thế đâu, hôm nay không biết bị gì mà mới một lát đã đói rồi”.
“Con luyện thêm một lát nữa đi, thầy đi chuẩn bị đồ ăn cho con”.
Dặn dò Nguyên Tú Nhi xong, Lâm Ẩn đi đến nhà bếp của nhà họ Nguyên.
Dù đã đến chín giờ tối, nhưng trong phòng bếp của nhà họ Nguyên vẫn có người, bây giờ nhà họ Nguyên đã là gia tộc đứng đầu đảo Tùy Vân, tài nấu nướng của đầu bếp đương nhiên không thể chê.
Lâm Ẩn lấy ra mấy cây linh dược làm nền móng cho người mới tập võ từ trong túi Càn Khôn, giao cho đầu bếp, bảo bọn họ nấu thành dược thiện*. Anh cảm thấy Nguyên Tú Nhi đói bụng nhanh như thế là có liên quan đến việc cô bé tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể.
*Dược thiện: Món ăn có lợi cho sức khỏe
Chẳng mấy chốc, một nồi dược thiện lớn đã được nấu xong.
Lâm Ẩn mang nó về tiểu viện.
Nguyên Tú Nhi nhìn thấy Lâm Ẩn bưng một nồi lẩu nóng hổi đi đến, nước miếng cứ thế chảy xuống từ khóe miệng, thèm thuồng nói: “Sư phụ, đây là món gì thế ạ?”
“Ngon lắm, đến đây ăn đi!”
Lâm Ẩn để dược thiện và bát đũa lên bàn, kêu Nguyên Tú Nhi đi qua.
Hai mắt Nguyên Tú Nhi tỏa sáng, ngồi xuống cạnh bàn bắt đầu ăn, trong mắt lộ vẻ thỏa mãn, hai mươi phút sau, một nồi lẩu dược thiện lớn cứ thế bị một mình cô bé ăn hết.
“No quá!”
Nguyên Tú Nhi vỗ cái bụng nhỏ căng lên, thỏa mãn nói.
“Ăn xong rồi thì đi tu luyện tiếp đi”.
…
Nửa năm này, Lâm Ẩn vẫn luôn bận rộn dạy dỗ Nguyên Tú Nhi, cô bé cũng thuận lợi nhập môn tu luyện bí quyết Tinh Thần Luyện Thể.
Nguyên Chấn đứng bên cạnh Lâm Ẩn nhìn Nguyên Tú Nhi luyện tập rất ra dáng, vẻ mặt tươi roi rói. Lâm Ẩn nhận con gái của ông ta làm đệ tử, bây giờ con gái của ông ta cũng thuận lợi bước vào cảnh giới võ giả, cũng coi như đã hoàn thành một tâm nguyện của ông ta rồi. Ông ta cũng không muốn sau này mình vẫn như cũ, còn con gái lại trở nên già nua.
Lâm Ẩn cũng rất hài lòng, đệ tử Nguyên Tú Nhi này ngoài việc ăn hơi nhiều thì cũng rất chăm chỉ. Anh vui vẻ nói với Nguyên Chấn:
“Anh Nguyên, chưa đến mười năm, chắc chắn Tú Nhi có thể tu luyện đến Thần cảnh, dời được cả một ngọn núi”.
Trong đầu Nguyên Chấn hiện lên hình ảnh mười năm sau, Nguyên Tú Nhi đã trưởng thành khiêng một ngọn núi lớn, mỗi bước đi đều như động đất, vui vẻ nói: “Bố, con về rồi đây, tặng cho bố ngọn núi này, bố đón lấy nhé!”
Nhà họ Nguyên có cô gái mới lớn, sức bạt núi, khí trùm đời.
Nguyên Chấn chợt thấy không rét mà run.
Bình luận facebook