• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chàng Rể Cực Phẩm - Lâm Ẩn (24 Viewers)

  • Chương 1136-1137

“Nhóc con miệng còn hôi sữa!”

Cụ ông nhà họ Tần chẳng hề sợ hãi, ma khí dâng lên trong mắt, quanh người có ma khí gần như ngưng tụ thành thực chất, đối mặt với chiêu kiếm này của Lâm Ẩn, sắc mặt của lão vô cùng nghiêm túc, cũng vung tay lên chém xuống một kiếm.

Một kiếm quang mấy trăm trượng xông lên trời, tiến về phía kiếm Thu Thủy.

“Đến đi!”

Thân thể Lâm Ẩn biến thành lưu quang cùng với kiếm Thu Thủy, xông thẳng về phía cụ Tần.

“Oành!”

Hai kiếm quang chạm vào nhau, kiếm quang của kiếm Thu Thủy thế như chẻ tre chém vỡ kiếm quang trăm trượng, va chạm với ma kiếm ẩn giấu bên trong.

Lúc này Lâm Ẩn cũng xông đến, anh cầm chặt kiếm Thu Thủy, quát lên một tiếng.

“Mở!”

Kiếm quang Thu Thủy chấn động, trong hư không vang lên tiếng kiếm khí rẹt rẹt, làm mũi của ma kiếm cong lại một góc một trăm ba mươi độ.

“Koong!”

Ma kiếm kêu lên, thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.

“Tên ranh con kia, đừng hòng hủy đi ma kiếm của tôi”.

Sắc mặt của cụ Tần hoàn toàn thay đổi, hai tay liên tục bấm quyết triệu hồi ma kiếm.

Nhìn ma kiếm bị rạn nứt, cụ ông nhà họ Tần cực kỳ đau lòng, tức giận quát: “Lâm Ẩn, tôi muốn cậu phải chết!”

“Ông nói nhiều quá!”

Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, tay trái cầm kiếm Thu Thủy tựa nhưng một sát thần, lại bắt đầu tấn công cụ Tần.

“Chết đi!”

Cụ ông nhà họ Tần không hề nhường nhịn, cũng cầm ma kiếm chém về phía Lâm Ẩn.

Hai người lập tức chiến đấu kịch liệt.

Lúc đầu Công Thâu Quyền còn có thể thấy rõ động tác của hai người, nhưng đến cuối cùng, dù ông ta có sử dụng tối đa thị lực cũng không thể theo kịp tốc độ ra tay của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy kiếm khí màu trắng và kiếm khí màu đen không ngừng va chạm với nhau trong không trung rồi lại tách ra, liên tục nhiều lần như thế.



Lúc này có rất nhiều người tập trung bên ngoài nơi ở của nhà họ Tần, bọn họ đều là các gia tộc lớn trên đảo Bồng Lai, khi nãy nơi này vọng ra động tĩnh quá lớn, bọn họ muốn không biết cũng khó.

“Ai đang đánh nhau trong nơi ở của nhà họ Tần thế?”

“Nhà họ Tần không tuân theo Tiên Quân, tất nhiên là Lâm Tiên Quân đi vào đó rồi, Tiên Quân này của chúng ta là người trong mắt không thể chứa đựng một hạt cát mà”.

“Đúng thế, hơn nữa tôi nghe nói lúc ở trong Thiên Môn nhà họ Tần đã ra tay với Tiên Quân, nếu không vì Tiên Quân có thực lực mạnh mẽ thì đã sớm chôn vùi trong Thiên Môn rồi”.

Người ở bên ngoài bàn tán xôn xao, bọn họ đều đã phục tùng Lâm Ẩn, Lâm Ẩn thắng bọn họ cũng không tổn hao gì, nếu Lâm Ẩn thua, quá lắm bọn họ phục tùng nhà họ Tần một lần nữa là được rồi.

“Nhưng sao kiếm quang khi nãy hơi giống ‘trong kiếm giấu kiếm’ của cụ ông nhà họ Tần thế?”

Một Địa Tiên lớn tuổi lẩm bẩm.

Lão ta đã sống hơn bốn trăm tuổi rồi, khí huyết trong người cũng đã khô kiệt, dù có cảnh giới Địa Tiên, nhưng nếu thật sự ra tay, có lẽ một đỉnh cao Nhân Tiên đã có thể áp đảo lão ta.

Nhưng tính kỹ ra thì lão ta cũng xem như nhóm người lớn tuổi nhất trong bí cảnh Bồng Lai, kiến thức rộng rãi, mọi người cũng không nghi ngờ lão ta.

“Chẳng lẽ cụ Tần còn sống? Chẳng trách nhà họ Tần có can đảm đấu với Tiên Quân”, có người hiểu ra.

“Hừ!”

Lại có người khinh thường bảo: “Dù cụ ông nhà họ Tần còn sống cũng chỉ là dựa vào thần dược kéo dài mạng sống mà thôi, có còn bao nhiêu sức chiến đấu chứ, chẳng lẽ có thể mạnh hơn cụ ông nhà họ Chu ư?”

“Đúng thật là thế”.

“Không sai”.

Những lời này dẫn đến sự tán thành của mọi người.

Nhưng đúng lúc này, một cơn chấn động mạnh truyền ra từ bên trong trận pháp, những người đang ở khá gần trận pháp bảo vệ bị cơn chấn động làm bay ra ngoài, dù sức sát thương không lớn, nhưng cũng khiến mặt họ đầy bụi đất.

“Phi phi phi!”

Mọi người vội vàng phun bụi từ trong miệng ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Chỗ trận pháp bảo vệ có bụi đất tung bay, lại thêm dư âm trận chiến truyền tới từ bên trong, ngay cả cao thủ Nhân Tiên cũng dần không chịu đựng được nữa, chỉ có thể lùi về sau, sợ bị lan đến gần.

Chỉ có năm Địa Tiên còn sót lại trên đảo Bồng Lai có thể miễn cưỡng đứng bên ngoài trận pháp.

Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực của trận pháp bảo vệ đang không ngừng yếu đi.

“Có người đi ra rồi!”

Địa Tiên có thực lực mạnh nhất trong đó cất lời.

Vừa mới nói xong đã nhìn thấy Công Thâu Quyền cầm la kinh trong tay vội vã xông ra từ bên trong trận pháp.

“Ông Công Thâu, có chuyện gì thế”.

Mọi người vội chặn Công Thâu Quyền lại hỏi.

Bọn họ thân là cao thủ Địa Tiên, ít nhiều gì cũng từng qua lại với Công Thâu Quyền, lúc này thấy ông ta đi ra từ bên trong trận pháp thì vội chặn ông ta lại.

“Tiên Quân đang đấu với ông già nhà họ Tần ở bên trong”, Công Thâu Quyền nói xong thì vội chạy đi xa, lúc gần đi còn không quên dặn mọi người: “Tôi khuyên mọi người vẫn nên tránh xa một chút, nếu không chắc chắn sẽ gặp xui xẻo đó”.

Nói xong, Công Thâu Quyền chạy về phía xa không quay đầu lại.

Những người còn lại thấy thế cũng vội đi theo.

“Ông Công Thâu, cụ Tần vẫn chưa chết ư? Có chuyện gì thế này? Những người khác của nhà họ Tần đâu?”, một Địa Tiên liên tục hỏi. Mấy ngày qua gia tộc trên đảo Bồng Lai bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhà họ Tần, nhưng không hề nhìn thấy một người nhà họ Tần nào ra ngoài, Công Thâu Quyền là người đầu tiên rời khỏi trận pháp bảo vệ núi mà bọn họ nhìn thấy.

“Nhà họ Tần xong rồi!”

Công Thâu Quyền thở dài một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, lại chạy về phương xa. Bây giờ ông ta nghĩa tới cảnh chiến đấu của Lâm Ẩn và cụ ông nhà họ Tần thôi là thấy sợ, khi nãy nếu không có la kinh tổ truyền bảo vệ, ông ta đã sớm chết trong dư âm trận đấu của hai người rồi.

Nhưng dù có la kinh bảo vệ thì ông ta vẫn bị thương nhẹ, hơn nữa la kinh tổ truyền đã sắp hỏng luôn rồi.

Nghĩ đến kết cục của nhà họ Tần, ông ta vẫn không khỏi thổn thức, nhà họ Tần xưng bá Bồng Lai nhiều năm không bị diệt vong trong tay kẻ thù mà lại diệt vong trong tay cụ ông của mình.

Những người khác hoàn toàn không biết trong nhà họ Tần đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng cụ Tần không đấu lại Lâm Ẩn, nhà họ Tiền sắp bị diệt vong.

Mấy người vừa rời khỏi, trong phạm vi trận pháp bảo vệ của nhà họ Tần.

Vị trí khi nãy bị một sức mạnh vô hình xốc lên một lớp đất, cả trận pháp bảo vệ cứ thế bị phá hỏng.

Đến tận bây giờ mọi người mới thấy rõ chuyện bên trong nhà họ Tần, lúc này tất cả các kiến trúc đều bị phá hủy gần hết, chỉ còn lại một đống đổ nát, thấp thoáng có thể nhìn ra dấu vết của một vài kiến trúc còn lại.

Mà trên không trung của nhà họ Tần, một bóng người màu đen và một bóng người màu vàng không ngừng va chạm với nhau, với tu vi Địa Tiên của bọn họ chỉ có thể nhận ra hai bóng người nàyd dang chiến đấu thôi.

Nhà họ Tần xong rồi!

Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.



“Phá phá phá!”

Vô số cơn lốc ma khí kiếm khí va chạm lấy nhau kéo đến đều bị Lâm Ẩn vung tay đánh tan. Những kiếm khí đủ để giết chết một Địa Tiên kia chém lên người Lâm Ẩn, tạo ra chút tia lửa như mưa rơi trên người anh, nhưng không hề mang lại chút ảnh hưởng gì đến anh, chỉ khiến tinh quang trên người Lâm Ẩn mờ đi một chút thôi.

“Giam!”

Cụ ông nhà họ Tần đổi pháp quyết, vung tay áo lên.

Ầm!

Kiếm khí đen như mực lại kéo đến, dài tận mấy nghìn mét tựa như chín con rồng đen vô cùng to lớn. Chín con rồng lại xông về phía Lâm Ẩn, cơn lốc ma khí xoay tròn với tốc độ cao, tựa như máy cắt kim loại sắc bén đụng ầm ầm lên người Lâm Ẩn, liều mạng chèn ép anh, muốn chém Lâm Ẩn thành mảnh nhỏ.

Két két két.

Trên bầu trời vang lên vô số tiếng kim loại như dao thép cắt qua bảng sắt, cực kỳ chói tai.


Chương 1136: Thiên Tiên giả cũng có thể giết!


Vô số trận pháp trong nơi ở của nhà họ Tần bị dư âm trận chiến của hai người phá hủy, trên nơi ở cũng xuất hiện mấy dấu kiếm dài nghìn mét, sâu mấy chục mét, đây còn là vì tính đặc biệt của đảo Bồng Lai, nếu là ở thế giới thường, nó đã sớm biến mất trong dư âm trận chiến của hai người rồi.

Tiếc là dù cụ ông nhà họ Tần kiếm pháp như thần, kiếm khí ma đạo lại sắc bén, tốc độ còn nhanh, thì cũng chẳng thể làm gì được thân thể mạnh mẽ của Lâm Ẩn.

Lâm Ẩn đứng trước chín kiếm khí, trong cơn lốc, quanh người bị kiếm khí nhấn chìm, chỉ có thể nhìn thấy từng dòng khí lạnh bảo vệ quanh người anh, kèm theo đó còn có ánh vàng nhàn nhạt, trông như có thể tắt ngúm bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn đứng yên, cả người tràn đầy hơi thở bất hủ, bất hoại, bất diệt.

Bí quyết luyện thể Chu Thiên Tinh Thần đã sắp đến cảnh giới vạn pháp bất xâm.

Lâm Ẩn mượn sự giúp đỡ của tinh hạch Huyền Tinh làm suy yếu kiếm khí của cụ ông nhà họ Tần đến mức độ thân thể có thể chịu đựng được, mượn kiếm khí của lão để rèn luyện thân thể.

“Tên ranh con!”

Cụ ông nhà họ Tần sa sầm mặt, bất thình lình phất tay.

Cơn lốc chín ma khí to như đại thụ chợt ngưng tụ thành những sợi dây xích lớn bằng cánh tay, mỗi một sợi đều được ngưng tụ từ ma khí kiếm khí, một khi bùng nổ, đủ để nổ tung một ngọn núi cao nghìn mét.

Mấy chục sợi thần liên quấn quanh lấy Lâm Ẩn, chớp mắt một cái đã áp chế tất cả khí lạnh xung quanh anh, kể cả tinh quang quanh người anh cũng tối đi mấy phần.

“Sao có thể chứ?”

Công Thâu Quyền đứng ở nơi cách xa nghìn dặm nhìn thấy cảnh này thì không nhịn được ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Đứng ở góc độ của ông ta, nếu cụ ông nhà họ Tần không bước vào ma đạo, ai thắng ai thua ông ta cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng nếu bây giờ cụ Tần thắng, thì Bồng Lai sẽ phải gặp tai họa.

“Sắp thắng rồi!”

Mấy Địa Tiên tu vi thấp khác không thể thấy rõ tình hình cụ thể bên trong, nhìn thấy xiềng xích biến thành từ ma khí trói Lâm Ẩn lại đều tỏ vẻ vui mừng.

Bọn họ nở nụ cười, nhưng trong thần liên đột nhiên vang lên tiếng quát to: “Phá!”

Ầm ầm!

Thần liên tựa như một viên đạn hạt nhân nổ tung.

Chân nguyên vô cùng đáng sợ phát ra từ trên người Lâm Ẩn, chân nguyên mượn tinh hạch Huyền Tinh biến thành khí lạnh vô tận, điên cuồng lan tràn ra bốn phương tám hướng.

Từ khi xuất quan đến nay, đây là lần đầu tiên Lâm Ẩn dốc hết sức thúc giục tinh hạch Huyền Tinh, dù là khi đối mặt với mấy Địa Tiên hậu kỳ liên thủ, anh cũng không sử dụng át chủ bài này.

Sức mạnh của nó rung chuyển đất trời, nơi ở của nhà họ Tần nhanh chóng bị đóng băng bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.

Mấy chục sợi thần liên cũng bị đóng băng trong không trung, tựa như mấy chục con rắn đang uốn lượn.

‘Không xong!’

Cụ ông nhà họ Tần giật mình, cả người chấn động, xoay người muốn chạy trốn.

Trong dòng khí lạnh đầy trời, Lâm Ẩn chắp hai tay sau lưng, bước đi trong hư không, trong mắt chứa đựng sát khí vô tận, âm thanh rung chuyển trời đất, tựa như sấm nổ: “Tần lão ma, ông phản bội Nhân Tộc, chuyển hóa người trong tộc thành ma nhân, tội ác tày trời!”

Cụ Tần còn chỉ kịp trốn được trăm trượng đã bị dòng khí lạnh đuổi theo, biến thành một bức tượng băng, rơi xuống từ trên không trung.

Chỗ ở của nhà họ Tần.

Khí lạnh tàn phá, bão táp kéo đến, kình khí cuồn cuộn, sức mạnh kinh khủng bao phủ trong phạm vi nghìn trượng.

Ở phía xa trên đảo Bồng Lai, rất nhiều người đều ngơ ngác nhìn chiến thần được tinh quang bao phủ kia.

“Cụ ông nhà họ Tần cũng chết rồi, không ngờ Lâm Tiên Quân lại mạnh đến thế?”

Vô số người ngơ ngác.

“Từ bây giờ họ Lâm sẽ làm chủ Bồng Lai”.

Một Địa Tiên lớn tuổi ngậm ngùi than thở.



Lâm Ẩn vơ vét một lượt nơi ở của nhà họ Tần rồi dẫn Công Thâu Quyền rời đi, đá Không Minh cũng được tìm thấy trong túi Càn Khôn của cụ ông nhà họ Tần. Đá Không Minh không có tác dụng gì với Lâm Ẩn cả, Lâm Ẩn đưa luôn nó cho Công Thâu Quyền, ông ta vô cùng vui vẻ.

Lâm Ẩn cũng đưa mẹ con Nguyên Tú Nhi đến gia tộc Công Thâu, dù gia tộc Công Thâu không ở trên ba tiên đảo, chỉ ở trên một hòn đảo nhỏ, nhưng bên trên có vô số trận pháp, dù là cao thủ Địa Tiên hậu kỳ muốn xông vào nhà Công Thâu cũng khó.

Tạm thời để mẹ con Nguyên Tú Nhi lại nhà Công Thâu anh cũng yên tâm, anh tin sau lần càn quét bí cảnh Bồng Lai này, những gia tộc trong bí cảnh cũng nên ngoan ngoãn lại rồi.

Lâm Ẩn ở nhà Công Thâu năm ngày, điều chỉnh lại thân thể của Nguyên Tú Nhi, chuyên tâm dạy dỗ cô bé mấy ngày rồi khởi hành rời khỏi bí cảnh Bồng Lai.

Thời gian anh đến bí cảnh Bồng Lai cũng không ngắn, hơi thấy nhớ người thân ở thế giới bên ngoài rồi.

Sau khi rời khỏi bí cảnh Bồng Lai, Lâm Ẩn về thẳng Lang Gia, trò chuyện với Tửu Đạo Nhân một lúc thì Tửu Đạo Nhân khởi hành trở về núi Long Hổ, lão vốn dĩ vẫn luôn xem Lâm Ẩn như hậu bối.

Mấy năm qua, thực lực Tửu Đạo Nhân cũng tăng lên Địa Tiên trung kỳ, nhưng sau khi thấy Lâm Ẩn đã là Địa Tiên hậu kỳ, trong lòng cũng hơi khó chịu, bèn trở về núi Long Hổ bắt đầu bế quan.

Còn Lâm Ẩn tập trung mọi người ở núi Lang Gia, thông báo với mọi người là anh đã về, sau đó trở về thành phố cùng với Trương Kỳ Mạt.

Mấy năm nay Trương Kỳ Mạt vẫn luôn bế quan ở núi Lang Gia, mỗi năm cũng chỉ trở về thành phố Thanh Vân một lần, bây giờ Lâm Ẩn trở về, vừa khéo có thể đi về một chuyến.

“Thành phố Thanh Vân, đã bao nhiêu năm anh chưa về đây rồi?”

Lâm Ẩn nhìn thành phố Thanh Vân đã hoàn toàn thay đổi, có hơi ngơ ngác.

Lần trước anh đến thành phố Thanh Vân là lúc đối phó với ngài Cố, khi đó lão ta sai người đến đối phó với Trương Kỳ Mạt, cho nên anh trở về đây, ra tay giết người.

“Đúng thế, bây giờ nghĩ lại, cuộc sống ở thành phố Thanh Vân trước đây tựa như một giấc mơ vậy”.

Trương Kỳ Mạt cũng lắc đầu nói.

Lần này bọn họ về không thông báo với ai cả mà về thẳng từ Lang Gia luôn.

“Kỳ Mạt?”

Lúc hai người đứng bên ngoài sân bay, một giọng nói nghi ngờ vang lên.

“Vi Vi?”

Trương Kỳ Mạt quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp khoảng ba mươi mấy tuổi, trong mắt cũng lộ vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Lâm Vi Vi?

Lâm Ẩn sửng sốt, cái tên này thật sự lâu rồi anh mới nghe, giống như đã mấy thế kỷ trôi qua rồi vậy. Cô ta là bạn thân của Trương Kỳ Mạt, từ khi tiểu học đến cấp ba đều học cùng lớp, nhưng lúc Lâm Ẩn ở rể nhà họ Trương, Lâm Vi Vi đã ra nước ngoài, Lâm Ẩn cũng không có qua lại gì với cô ta.

“Kỳ Mạt, thật sự là cậu sao, cậu vẫn xinh đẹp giống hệt như trước đây vậy, không thay đổi chút nào!”, Lâm Vi Vi xoay một vòng quanh Trương Kỳ Mạt, cảm thán.

“Đâu có, không phải cậu cũng chẳng thay đổi gì sao?”, Trương Kỳ Mạt cười nói.

Mấy năm nay Trương Kỳ Mạt cũng không tiếp tục quan tâm đến sản nghiệp nữa, sản nghiệp đều do cấp dưới của Lâm Ẩn quản lý. Còn cô vẫn luôn tu luyện trên núi Lang Gia, vì liên tục được cung cấp tài nguyên, thực lực của Trương Kỳ Mạt cũng tăng lên đến bảng Thiên, chỉ cách Thần cảnh một bước, nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến.

“Tớ đã già rồi, Kỳ Mạt, cậu chăm sóc tốt quá”, Lâm Vi Vi cũng cười, sau đó quay đầu quan sát Lâm Ẩn, nói: “Anh là Lâm Ẩn, chồng của Kỳ Mạt à?”
Chương 1137: Rời đi
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Review Chàng Rể Cực Phẩm
Chàng rể bất đắc dĩ của nữ thần
Chàng Rể Đỉnh Cấp
  • KK Cố Hương

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom