Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1184: Tỷ thí
"Đừng làm bậy”.
Khổng Tước Vương lạnh lùng ra lệnh một tiếng, sau đó nói với cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch: “Hai vị đi vào theo ta!”
Còn về Lâm Ẩn, dù Khổng Tước Vương có nhìn anh, nhưng cũng không mời anh đi vào, tuy ông ta từng nghe nói đến chiến tích của Lâm Ẩn, nhưng sâu trong lòng vẫn hơi khó tin.
“Lâm tiểu hữu đợi một lát nhé”.
Cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch nhìn nhau, nói với Lâm Ẩn.
Lần này bọn họ đến đây là để liên minh với dị thú, không tiện xảy ra mâu thuẫn với dị thú.
Sau khi ba Thiên Tiên bước vào cung điện lơ lửng giữa trời, rất nhiều dị thú nhìn về phía đám người Lâm Ẩn bằng ánh mắt không có ý tốt, trong mắt những dị thú này, Nhân Tộc chính là kẻ thù của bọn họ.
Chỉ có một vài người của Hồ Tộc nhìn mấy người Lâm Ẩn bằng ánh mắt tò mò.
“Nhân Tộc, các ngươi đến đây có mục đích gì?”
Con hổ trắng cực kỳ anh tuấn nhìn mấy người Lâm Ẩn, lạnh lùng hỏi.
Bị nhiều dị thú nhìn chằm chằm như thế, trong lòng mấy cao thủ Nhân Tộc cũng hơi sợ, nếu cụ Trịnh đàm phán với những dị thú này không thành, không cần dị thú Thiên Tiên ra tay, chỉ mấy dị thú trước mắt đã có thể xé sống bọn họ rồi.
Lâm Ẩn cũng quan sát đám dị thú trước mặt, dù cũng từng nhìn thấy cao thủ của tộc sói xám, nhưng rõ ràng ba con sói xám anh quen không ở trong đám người này.
Thực lực của dị thú mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của anh, xem ra mấy năm nay dị thú trong Thiên Vực đã hồi phục thực lực không ít.
“Chúng tôi mang theo thành ý đến đây liên minh với các vị để chống lại Ma Tộc”.
Thấy Lâm Ẩn không nói gì, một trưởng lão Địa Tiên hậu kỳ của nhà họ Trịnh cất lời.
“Liên minh? Đúng là chuyện cười!”
Một con cự xà dài trăm mét biến thành một người đàn ông cao gầy, lạnh lùng nói: “Dị thú chúng ta trở thành bạn bè với Nhân Tộc các ngươit ừ khi nào vậy?”
“Đúng thế, muốn liên minh với dị thú bọn ta ư, nằm mơ đi!”
“Nghe nói máu thịt của võ giả Nhân Tộc rất bổ, ta vẫn chưa từng ăn, có nên thử không?”
Mười mấy dị thú có cảnh giới Địa Tiên đồng loạt biến thành hình người, nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Ẩn, nói với giọng điệu nặng nề.
Dù một vài dị thú không thể hiện sự ác ý cũng đứng đằng xa, hoặc đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn cảnh này, không định ngăn cản.
Nhân Tộc bị nhìn đến sởn tóc gáy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế đã có mấy chục dị thú thể hiện ác ý một cách rõ ràng rồi.
Mà rất nhiều dị thú thấy trong cung điện phía xa không có ai ngăn cản cũng thầm thở phào, bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, bên trong không thể nào không biết được.
Nếu cao thủ Thiên Tiên không ngăn cản, có nghĩa là ngầm đồng ý.
…
Trong cung điện.
Cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch đã gặp được dị thú Thiên Tiên.
“Cụ Trịnh, bên ngoài ầm ĩ như thế, ông chắc chắn không cần ngăn cản à?”, Thương Lang Vương nhỏ giọng hỏi. Bộ tộc sói xám của lão ta cũng xem như bộ tộc ít thù hận loài người nhất, hơn nữa bọn họ cũng đã quyết định sau khi xin chỉ thị của vị kia ở Long đảo, nếu vị kia đồng ý sẽ liên minh với Nhân Tộc, chống lại Ma Tộc.
Nếu mấy tiểu bối bên ngoài làm lớn chuyện lên, e rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh của hai tộc.
“Không sao, chuyện giữa bọn trẻ, cứ để chúng tự xử lý”, cụ Trịnh cười nhạt đáp.
“Xem ra ông rất tin tưởng chàng trai trẻ tên Lâm Ẩn kia!”, Quy gia cũng cười khẽ: “Thế hệ này của dị thú bọn ta cũng có mấy đứa nhóc coi được, nhưng lại hơi không biết trời cao đất rộng, nếu Trịnh huynh tin tưởng vào chàng trai trẻ kia như thế, thì để Lâm Ẩn cho bọn chúng biết cái gì gọi là trời cao đất rộng cũng tốt”.
Trên mặt mấy Yêu Vương còn lại cũng mang theo nụ cười tự tin, rõ ràng là rất xem trọng bọn họ.
Bên ngoài cung điện.
Trưởng lão nhà họ Trịnh cũng thầm thấy căng thẳng, nhìn về phía bóng lưng của Lâm Ẩn mới yên tâm được một chút: “Các vị, chúng tôi mang theo thành ý đến đây, xin đừng làm khó chúng tôi, đợi các cụ ông quyết định đi”.
“Hôm nay ta cứ muốn làm khó ngươi đấy thì sao?”
Người đàn ông cao gầy do cự xà biến thành lạnh lùng nói.
Dị thú khác cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm Ẩn.
Người của Nhân Tộc chỉ cảm thấy rất áp lực, vô thức đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn, cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch không có ở đây, cho nên chỉ mỗi Lâm Ẩn có thể quyết định thôi.
“Ranh con, ngươi là kẻ cầm đầu à? Nếu ta nuốt ngươi luôn, ngươi đoán xem Thiên Tiên trong tộc có báo thù cho ngươi không?”, đầu của người đàn ông cao gầy đột nhiên biến thành một cái đầu rắn lớn, u ám nói.
“Ngươi có thể thử xem”, Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Anh cũng nhìn ra ý của dị thú cấp cao, dị thú vốn dĩ rất thù hận Nhân Tộc bọn họ, có lẽ là muốn lấy bọn họ ra để những cao thủ này trút giận.
Xà yêu trước mắt có thực lực Địa Tiên hậu kỳ, hoàn toàn không đáng để anh quan tâm, nhưng con hổ trắng vừa lên tiếng khi nãy lại cho anh cảm nhận được chút uy hiếp, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Tự tìm đường chết!”
Xà yêu gầm lên một tiếng, đột nhiên hiện nguyên hình, biến thành một con rắn màu đen dài trăm mét, đuôi rắn kéo theo từng cơn gió mạnh đánh về phía Lâm Ẩn.
“Đánh chết hắn!”
“Ranh con loài người lại dám làm càn trên địa bàn của dị thú ta, đúng là tự tìm đường chết!”
Dị thú khác thấy xà yêu ra tay thì đều tỏ vẻ hưng phấn, đồng loạt hoan hô.
Đối mặt với cái đuôi đang đánh tới của xà yêu, Lâm Ẩn không hề động đậy, vẻ mặt không chút cảm xúc, mặc cho cái đuôi có thể khiến Địa Tiên chia năm xẻ bảy này đánh lên người.
“Ầm!”
Một âm thanh lớn vang lên, Lâm Ẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng xà yêu thì đột nhiên tránh xa Lâm Ẩn, vảy trên đuôi hắn vỡ vụn, có máu tươi chảy ra.
“Hắc Giáp, ngươi sao thế? Chẳng lẽ mấy ngày nay chưa ăn no?”
“Chỉ một thằng ranh con của Nhân Tộc cũng không thể đánh bay, không bằng để ta ra tay cho”.
Thấy Lâm Ẩn không có chuyện gì, đám dị thú bất mãn gào lên.
Xà yêu nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt nghi ngờ, khi nãy hắn thấy Lâm Ẩn không thèm tránh né, vốn dĩ cho rằng anh chết chắc rồi, nhưng không ngờ đuôi hắn đánh lên người Lâm Ẩn lại như đánh lên một miếng sắt cứng rắn, Lâm Ẩn không bị sao cả, còn đuôi hắn lại bị phản lực làm chấn động đến suýt đứt ra.
“Thú vị đấy, Hùng Cửu, ngươi đi thử xem”.
Con hổ cao bốn tầng lầu nhìn Lâm Ẩn, trong mắt lộ vẻ hứng thú, nói với con gấu to như ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
“Bạch Canh, ngươi đang ra lệnh cho ta á?”
Cự hùng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đứng lên, bước ra một bước, đất rung núi chuyển.
“Ranh con, nếu ngươi chịu một quyền của ta mà không chết, ta sẽ tha cho ngươi!”
Hùng Cửu nói xong thì tiến lên một bước, bàn tay cần mười người mới có thể ôm hết đánh về phía Lâm Ẩn.
“Có Hùng Cửu ra tay, thằng ranh con này chết chắc rồi”.
“Đúng thế, Hùng Cửu cũng không yếu như Hắc Giáp, cú đấm này chắc chắn có thể đánh nát tên oắt con kia”.
Đám dị thú bàn tán xôn xao, rõ ràng là đều khẳng định thực lực của Hùng Cửu.
Ngay cả kim điêu trong không trung, cô gái quyến rũ có bảy đuôi của Hồ Tộc cũng nhìn chằm chằm hai người đánh nhau, tỏ vẻ hứng thú.
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, dù thân thể con gấu này khổng lồ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, còn có sức mạnh đáng sợ nữa.
Khổng Tước Vương lạnh lùng ra lệnh một tiếng, sau đó nói với cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch: “Hai vị đi vào theo ta!”
Còn về Lâm Ẩn, dù Khổng Tước Vương có nhìn anh, nhưng cũng không mời anh đi vào, tuy ông ta từng nghe nói đến chiến tích của Lâm Ẩn, nhưng sâu trong lòng vẫn hơi khó tin.
“Lâm tiểu hữu đợi một lát nhé”.
Cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch nhìn nhau, nói với Lâm Ẩn.
Lần này bọn họ đến đây là để liên minh với dị thú, không tiện xảy ra mâu thuẫn với dị thú.
Sau khi ba Thiên Tiên bước vào cung điện lơ lửng giữa trời, rất nhiều dị thú nhìn về phía đám người Lâm Ẩn bằng ánh mắt không có ý tốt, trong mắt những dị thú này, Nhân Tộc chính là kẻ thù của bọn họ.
Chỉ có một vài người của Hồ Tộc nhìn mấy người Lâm Ẩn bằng ánh mắt tò mò.
“Nhân Tộc, các ngươi đến đây có mục đích gì?”
Con hổ trắng cực kỳ anh tuấn nhìn mấy người Lâm Ẩn, lạnh lùng hỏi.
Bị nhiều dị thú nhìn chằm chằm như thế, trong lòng mấy cao thủ Nhân Tộc cũng hơi sợ, nếu cụ Trịnh đàm phán với những dị thú này không thành, không cần dị thú Thiên Tiên ra tay, chỉ mấy dị thú trước mắt đã có thể xé sống bọn họ rồi.
Lâm Ẩn cũng quan sát đám dị thú trước mặt, dù cũng từng nhìn thấy cao thủ của tộc sói xám, nhưng rõ ràng ba con sói xám anh quen không ở trong đám người này.
Thực lực của dị thú mạnh hơn một chút so với tưởng tượng của anh, xem ra mấy năm nay dị thú trong Thiên Vực đã hồi phục thực lực không ít.
“Chúng tôi mang theo thành ý đến đây liên minh với các vị để chống lại Ma Tộc”.
Thấy Lâm Ẩn không nói gì, một trưởng lão Địa Tiên hậu kỳ của nhà họ Trịnh cất lời.
“Liên minh? Đúng là chuyện cười!”
Một con cự xà dài trăm mét biến thành một người đàn ông cao gầy, lạnh lùng nói: “Dị thú chúng ta trở thành bạn bè với Nhân Tộc các ngươit ừ khi nào vậy?”
“Đúng thế, muốn liên minh với dị thú bọn ta ư, nằm mơ đi!”
“Nghe nói máu thịt của võ giả Nhân Tộc rất bổ, ta vẫn chưa từng ăn, có nên thử không?”
Mười mấy dị thú có cảnh giới Địa Tiên đồng loạt biến thành hình người, nhìn chằm chằm vào đám người Lâm Ẩn, nói với giọng điệu nặng nề.
Dù một vài dị thú không thể hiện sự ác ý cũng đứng đằng xa, hoặc đứng trong không trung, lạnh lùng nhìn cảnh này, không định ngăn cản.
Nhân Tộc bị nhìn đến sởn tóc gáy, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như thế đã có mấy chục dị thú thể hiện ác ý một cách rõ ràng rồi.
Mà rất nhiều dị thú thấy trong cung điện phía xa không có ai ngăn cản cũng thầm thở phào, bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, bên trong không thể nào không biết được.
Nếu cao thủ Thiên Tiên không ngăn cản, có nghĩa là ngầm đồng ý.
…
Trong cung điện.
Cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch đã gặp được dị thú Thiên Tiên.
“Cụ Trịnh, bên ngoài ầm ĩ như thế, ông chắc chắn không cần ngăn cản à?”, Thương Lang Vương nhỏ giọng hỏi. Bộ tộc sói xám của lão ta cũng xem như bộ tộc ít thù hận loài người nhất, hơn nữa bọn họ cũng đã quyết định sau khi xin chỉ thị của vị kia ở Long đảo, nếu vị kia đồng ý sẽ liên minh với Nhân Tộc, chống lại Ma Tộc.
Nếu mấy tiểu bối bên ngoài làm lớn chuyện lên, e rằng sẽ ảnh hưởng đến chuyện liên minh của hai tộc.
“Không sao, chuyện giữa bọn trẻ, cứ để chúng tự xử lý”, cụ Trịnh cười nhạt đáp.
“Xem ra ông rất tin tưởng chàng trai trẻ tên Lâm Ẩn kia!”, Quy gia cũng cười khẽ: “Thế hệ này của dị thú bọn ta cũng có mấy đứa nhóc coi được, nhưng lại hơi không biết trời cao đất rộng, nếu Trịnh huynh tin tưởng vào chàng trai trẻ kia như thế, thì để Lâm Ẩn cho bọn chúng biết cái gì gọi là trời cao đất rộng cũng tốt”.
Trên mặt mấy Yêu Vương còn lại cũng mang theo nụ cười tự tin, rõ ràng là rất xem trọng bọn họ.
Bên ngoài cung điện.
Trưởng lão nhà họ Trịnh cũng thầm thấy căng thẳng, nhìn về phía bóng lưng của Lâm Ẩn mới yên tâm được một chút: “Các vị, chúng tôi mang theo thành ý đến đây, xin đừng làm khó chúng tôi, đợi các cụ ông quyết định đi”.
“Hôm nay ta cứ muốn làm khó ngươi đấy thì sao?”
Người đàn ông cao gầy do cự xà biến thành lạnh lùng nói.
Dị thú khác cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Lâm Ẩn.
Người của Nhân Tộc chỉ cảm thấy rất áp lực, vô thức đưa mắt nhìn về phía Lâm Ẩn, cụ Trịnh và Hiên Viên Bạch Thạch không có ở đây, cho nên chỉ mỗi Lâm Ẩn có thể quyết định thôi.
“Ranh con, ngươi là kẻ cầm đầu à? Nếu ta nuốt ngươi luôn, ngươi đoán xem Thiên Tiên trong tộc có báo thù cho ngươi không?”, đầu của người đàn ông cao gầy đột nhiên biến thành một cái đầu rắn lớn, u ám nói.
“Ngươi có thể thử xem”, Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Anh cũng nhìn ra ý của dị thú cấp cao, dị thú vốn dĩ rất thù hận Nhân Tộc bọn họ, có lẽ là muốn lấy bọn họ ra để những cao thủ này trút giận.
Xà yêu trước mắt có thực lực Địa Tiên hậu kỳ, hoàn toàn không đáng để anh quan tâm, nhưng con hổ trắng vừa lên tiếng khi nãy lại cho anh cảm nhận được chút uy hiếp, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
“Tự tìm đường chết!”
Xà yêu gầm lên một tiếng, đột nhiên hiện nguyên hình, biến thành một con rắn màu đen dài trăm mét, đuôi rắn kéo theo từng cơn gió mạnh đánh về phía Lâm Ẩn.
“Đánh chết hắn!”
“Ranh con loài người lại dám làm càn trên địa bàn của dị thú ta, đúng là tự tìm đường chết!”
Dị thú khác thấy xà yêu ra tay thì đều tỏ vẻ hưng phấn, đồng loạt hoan hô.
Đối mặt với cái đuôi đang đánh tới của xà yêu, Lâm Ẩn không hề động đậy, vẻ mặt không chút cảm xúc, mặc cho cái đuôi có thể khiến Địa Tiên chia năm xẻ bảy này đánh lên người.
“Ầm!”
Một âm thanh lớn vang lên, Lâm Ẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhưng xà yêu thì đột nhiên tránh xa Lâm Ẩn, vảy trên đuôi hắn vỡ vụn, có máu tươi chảy ra.
“Hắc Giáp, ngươi sao thế? Chẳng lẽ mấy ngày nay chưa ăn no?”
“Chỉ một thằng ranh con của Nhân Tộc cũng không thể đánh bay, không bằng để ta ra tay cho”.
Thấy Lâm Ẩn không có chuyện gì, đám dị thú bất mãn gào lên.
Xà yêu nhìn Lâm Ẩn bằng ánh mắt nghi ngờ, khi nãy hắn thấy Lâm Ẩn không thèm tránh né, vốn dĩ cho rằng anh chết chắc rồi, nhưng không ngờ đuôi hắn đánh lên người Lâm Ẩn lại như đánh lên một miếng sắt cứng rắn, Lâm Ẩn không bị sao cả, còn đuôi hắn lại bị phản lực làm chấn động đến suýt đứt ra.
“Thú vị đấy, Hùng Cửu, ngươi đi thử xem”.
Con hổ cao bốn tầng lầu nhìn Lâm Ẩn, trong mắt lộ vẻ hứng thú, nói với con gấu to như ngọn núi nhỏ cách đó không xa.
“Bạch Canh, ngươi đang ra lệnh cho ta á?”
Cự hùng hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn đứng lên, bước ra một bước, đất rung núi chuyển.
“Ranh con, nếu ngươi chịu một quyền của ta mà không chết, ta sẽ tha cho ngươi!”
Hùng Cửu nói xong thì tiến lên một bước, bàn tay cần mười người mới có thể ôm hết đánh về phía Lâm Ẩn.
“Có Hùng Cửu ra tay, thằng ranh con này chết chắc rồi”.
“Đúng thế, Hùng Cửu cũng không yếu như Hắc Giáp, cú đấm này chắc chắn có thể đánh nát tên oắt con kia”.
Đám dị thú bàn tán xôn xao, rõ ràng là đều khẳng định thực lực của Hùng Cửu.
Ngay cả kim điêu trong không trung, cô gái quyến rũ có bảy đuôi của Hồ Tộc cũng nhìn chằm chằm hai người đánh nhau, tỏ vẻ hứng thú.
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, dù thân thể con gấu này khổng lồ, nhưng tốc độ lại rất nhanh, còn có sức mạnh đáng sợ nữa.
Bình luận facebook