Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1195-1202
Cụ Tiền và Tạ Viễn liếc nhìn nhau, ra lệnh:
“Mau chóng kết thúc cuộc chiến, chạy đến biển Đen!”
Lâm Ẩn nhanh chóng chạy đến biển Đen, một vài Huyết Tộc và cao thủ Giáo Đình ra tay ngăn cản, nhưng cũng không ngăn được một cái vẫy tay của Lâm Ẩn.
Sau mấy lần ngăn cản thì không có ai ngăn cản Lâm Ẩn nữa.
Đương nhiên Lâm Ẩn không biết một trận đánh giết lung tung của anh đã gây lên sóng to gió lớn ở các nước phương Tây, Giáo Đình ăn sâu bén rễ ở phương Tây, Giáo Đình hùng hổ bảo các nước phối hợp, bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng các nước đều không muốn trên đầu mình có thêm một thái thượng hoàng, lần này thấy cao thủ phương Đông có thể đối phó với Giáo Đình, trong lòng bọn họ cũng không khỏi bắt đầu tính toán.
Mãi đến khi anh đến chỗ cách biển Đen ba trăm kilomet mới có cao thủ Huyết Tộc và Giáo Đình đi ra ngăn cản. Cách mấy dặm bên ngoài có thánh quang to mấy trường bắn tới từ xa.
Còn có một móng vuốt xương trắng dài mấy trăm trượng che kín bầu trời vươn tới từ xa, đột nhiên bắt lấy Lâm Ẩn.
“Hừ!”
Nhưng Lâm Ẩn chỉ hừ lạnh, dùng ngón tay như kiếm, chém một cái trong không trung, một đạo kiếm quang sáng lấp lánh như ánh sáng lướt qua hư không, trong thiên địa đều vang vọng tiếng kiếm reo như tia chớp. Đó là kiếm quang cắt đứt hư không, cắt ra tiếng đốm lửa kịch liệt.
“A!”
“Hừ!”
Phía xa vang lên tiếng kêu và tiếng rên thê thảm, người ra tay của Huyết Tộc rõ ràng mạnh hơn một chút, tay trái bị kiếm quang cắt đứt tận gốc, bỏ chạy về phía xa không quay đầu lại. Mà người ra tay của Giáo Đình chỉ là Địa Tiên trung kỳ, trực tiếp chết mất xác dưới thân kiếm của Lâm Ẩn.
“Sao có thể mạnh như thế được?”
“Người ra tay khi nãy là tam trưởng lão của Huyết Tộc và một đại kỵ sĩ vinh diệu đó!”
“Rốt cuộc người phương Đông này là ai?”
Các cao thủ trốn trong bóng tối vốn tưởng rằng Giáo Đình và Huyết Tộc phái hai cao thủ ra, cao thủ phương Đông này sẽ chết chắc, nhưng không ngờ sau trận giao chiến khi nãy, tam trưởng lão của Huyết Tộc và một Địa Tiên của Giáo Đình lại một chết một bị thương.
“Người này… hình như là Lâm Ẩn”.
Cuối cùng cũng có người thấy rõ tướng mạo của Lâm Ẩn, khiếp sợ nói.
‘Quá mạnh, sao có thể mạnh như thế được!’
Lúc này, đại trưởng lão của Huyết Tộc không rảnh để tâm đến tao nhã gì nữa, nhanh chóng bỏ chạy về phía đại quân, khi nãy lúc Lâm Ẩn bước ra bước đầu tiên, trong lòng ông ta đã có tiếng chuông báo động vang lên, nhanh chóng lùi về sau.
Điều này cũng giúp ông ta không mất mạng.
Thấy bóng người ngày càng gần, Damon càng sợ hãi hơn, dù trong tin tức biết Lâm Ẩn là người có thể đấu với Thiên Tiên, nhưng ông ta cũng là cao thủ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Thiên Tiên cảnh, vốn cứ tưởng dù mình không phải đối thủ của anh nhưng muốn ngăn cản anh cũng không phải vấn đề, bây giờ xem ra ông ta sai rồi, với thực lực của Lâm Ẩn muốn giết chết ông ta cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.
Lâm Ẩn và đại trưởng lão chỉ đi mấy phút đã tới được nơi cách xa ba trăm kilomet, có thể nhìn thấy cao thủ phương Đông và phương Tây đang đánh nhau.
Mà lúc này Lâm Ẩn chỉ còn cách đại trưởng lão Huyết Tộc không hơn trăm mét, đây còn là Lâm Ẩn cố ý để đại trưởng lão dẫn anh đến chiến trường.
“Huyết Tổ, cứu mạng!”
Đại trưởng lão nhìn Huyết Tổ đang áp trận phía sau, tỏ vẻ vui mừng, la lên thành tiếng.
Nghe thấy tiếng la của đại trưởng lão, rất nhiêu người trên chiến trường đều bị Lâm Ẩn thu hút sự chú ý, bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc là ai khiến đại trưởng lão Huyết Tộc tiếng tăm lẫy lừng ở phương Tây bỏ chạy thụt mạng như vậy.
Lúc này, cao thủ phương Đông trên chiến trường cũng nhìn thấy Lâm Ẩn, đều tỏ vẻ vui mừng, khác với cao thủ phương Tây, bọn họ hiểu rõ về thực lực của Lâm Ẩn hơn, đặc biệt là những cao thủ trong bí cảnh Bồng Lai, ai cũng biết thực lực của Lâm Ẩn không hề yếu hơn cao thủ Thiên Tiên, có Lâm Ẩn, bên bọn họ cũng tỉ lệ thắng cao hơn.
“Giết!”
Sau khi thấy Lâm Ẩn, sĩ khí của bọn họ tăng cao, một vài cao thủ phương Đông xông thẳng vào trận doanh của phương Tây.
“Dừng tay!”
Huyết Tổ thấy thế thì hơi cau mày, không có cãi lại.
Sau âm thanh là một màn máu như thiên hà như thác nước.
Màn máu bắn vèo về phía Lâm Ẩn, muốn chặn lại anh bên ngoài chiến trường. Nhưng Lâm Ẩn chỉ búng nhẹ tay một cái đã có thể đánh vỡ nó.
“Ai vậy?”
Cao thủ phương Tây giật mình la lên, đây chính là màn máu Huyết Tổ đánh ra, dù chỉ là tiện tay, nhưng cũng là một chiêu của Thiên Tiên, bây giờ lại bị người ta phá vỡ một cách thoải mái như thế.
Một vài cao thủ phương Tây biết rõ thân phận và chiến tích của Lâm Ẩn cũng hơi nhíu mày.
“Lâm Ẩn, ngươi dám!”
Thấy Lâm Ẩn đột nhiên tăng tốc, Huyết Tổ xuất hiện ở chỗ cách đại trưởng lão Huyết Tộc mười bước, trong lòng vừa tức giận vừa kinh ngạc:
“Quát lên, nếu ngươi dám ra tay với đại trưởng lão của tộc ta, ta chắc chắn sẽ ném cả tộc của ngươi vào trong ma vực, dùng liệt hỏa của địa ngục thiêu đốt năm trăm năm”.
"Tôi nghe mấy câu uy hiếp thế này nhiều lắm”.
Lâm Ẩn cười khẩy, khinh bỉ nhìn Huyết Tổ: “Người trước đây uy hiếp tôi như thế, tôi đã đưa xuống địa ngục rồi”.
Bọn họ vốn ở trong cục diện không chết không thôi, người trong tộc của anh đã định sẵn là không có kết quả tốt, bây giờ điều anh có thể làm là cố gắng giết chết được cao thủ Ma Tộc, giết chết tất cả Ma Tộc trên hành tinh xanh.
Chỉ có thể, người trong tộc anh và người đi theo anh mới có kết quả tốt.
Lâm Ẩn chậm rãi giơ tay lên.
Kim quang lấp lánh xuất hiện trong tay anh, cả bạn tay đều sáng rực lên tựa như đúc bằng vàng. Khí huyết đáng sợ sôi trào, trong bàn tay anh như có một mặt trời nhỏ đang hiện lên. Tay anh như xuyên qua thời không, một giây trước còn ở phía xa, một giây sau đã bóp lấy cổ đại trưởng lão của Huyết Tộc.
Đại trưởng lão Huyết Tộc sợ hết cả hồn, không ngừng cầu xin tha thử: “Cậu Lâm tha mạng!”
“Lâm Ẩn, chẳng lẽ ngươi cứ muốn cố chấp như thế sao?”
Hư không xung quanh Huyết Tổ dần nứt ra, lão híp mắt lại, rõ ràng là đang rất tức giận.
Lâm Ẩn ở gần đại trưởng lão Huyết Tộc hơn, lão muốn cứu cũng không kịp.
“Kẻ không cùng tộc chắc chắn có ý đồ khác, hôm nay chính là ngày chết của các người”.
Lâm Ẩn cứng rắn nói, không hề có ý dừng lại.
“Rắc rắc!”
Đại trưởng lão Huyết Tộc trong tay anh bị anh biến thành một làn sương máu, ngay cả thần hồn cũng không kịp trốn thoát.
“Được được được!”
Huyết Tổ tức giận đến mức bật cười, vung tay áo lên, dòng sông máu xuất hiện, vắt ngang sau lưng lão.
Nhìn kỹ thì thấy, trong dòng sông máu kia có vô số sinh linh đang thét gào, đây là những linh hồn đã chết trong dòng sông máu của Huýet Tổ, trong đó có cao thủ võ đạo cũng có người bình thường, đa số là người bình thường.
Linh hồn nào chết trong tay Huyết Tổ sẽ mãi mãi chìm trong dòng sông máu, mãi mãi không thể siêu sinh.
“Huyết Tổ, cùng nhau ra tay đi, đánh nhanh thắng nhanh, đừng thêm chuyện nữa”.
Một ông lão mặc áo khoác cao quý, râu tóc bạc trắng chậm rãi nói, trong tay lão ta cầm một quyển thư tịch tản ra thánh quang nồng đậm, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn của ông ta không có chút cảm tình, tựa như một cái máy vô tình vậy.
Chỉ là một Địa Tiên nho nhỏ thôi mà”.
Chỉ khi bước vào cảnh giới Thiên Tiên mới biết Thiên Tiên và Địa Tiên khác nhau đến mức nào, lúc này nếu anh mở lĩnh vực ra tay, dù là ba Thiên Tiên trước mắt cũng không đủ để anh đánh.
Nhưng bây giờ anh vẫn không định thể hiện toàn bộ thực lực của bản thân, chỉ không cho kẻ địch biết được lá bài tẩy mới có thể đem lại đả kích lớn nhất.
“Ba người chúng ta cùng ra tay, không thể cho tên ranh con này cơ hội được!”
Giáo Hoàng và Thánh giả của Giáo Đình liếc nhìn nhau, kết hợp với Huyết Tổ đứng thành hình Tam Giác, vây Lâm Ẩn ở giữa. Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.
“Ba ông già ức hiếp một người trẻ tuổi thì không được đâu”.
Tổ sư Thiên Tiên của núi Long Hổ tiến lên một bước, muốn giúp đỡ Lâm Ẩn.
Vù!
Trong đoàn quân của Giáo Đình dưới đất đột nhiên có tia sáng trắng bắn ra, đánh thẳng về phía lão thiên sư của núi Long Hổ. Một kỵ sĩ mặc áo giám xuất hiện trong ánh sáng trắng, không ngờ kẻ này cũng là một cao thủ Thiên Tiên.
“Ầm!”
Lão thiên sư không ngờ trong Giáo Đình vẫn còn cao thủ Thiên Tiên lẩn trốn, nhìn về phía Lâm Ẩn, chỉ có thể nghênh chiến kỵ sĩ của Giáo Đình này trước. Trong lòng lão có dự cảm chẳng lành, trong trận chiến lúc trước, Thiên Tiên của Giáo Đình và Huyết Tộc hoàn toàn không ra tay, vốn dĩ cứ tưởng bọn họ đang lo lắng điều gì, bây giờ mới biết là đang đợi cá lớn mắc câu!
“Thí chủ đừng lo, lão nạp đến rồi!”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang dội truyền đến từ phía xa.
Một hòa thường mặc tăng bào giản dị đi tới, tốc độ của ông ấy rất nhanh, chỉ bước mấy bước đã đi xa mấy chục dặm.
“Không Thiền, ông vẫn chưa chết sao?”
Tổ sư núi Long Hổ ngạc nhiên hỏi.
“Thí chủ Lộ vẫn chưa chết, sao tôi có thể chết được?”
Không Thiền chắp tay trước ngực, từ tốn nói.
Lâm Ẩn cũng ngạc nhiên nhìn đại sư Không Thiền, mấy năm nay Phật Môn của phương Đông gần như không xuất thế, người mạnh nhất của Phật Môn Lâm Ẩn từng gặp cũng chỉ là Thần cảnh, quả nhiên lạc đà gầy vẫn mạnh hơn ngựa, trong hai môn phái của Phật giáo vẫn có cao thủ còn sống.
“Trong Phật môn cũng có kẻ đầu hàng yêu ma, hôm nay, hòa thượng tôi cũng muốn sử dụng chiêu kim cang hộ pháp, để hàng yêu phục ma”, Không Thiền đứng thẳng trong không trung, cả người đều biến thành màu vàng, tựa như làm từ vàng.
“Lâm Ẩn cẩn thận, đợi tôi và Không Thiền giải quyết đối thủ xong sẽ đến giúp cậu”.
Lâm Ẩn gật đầu.
“Tôi đi đấu với hòa thượng này, mọi người mau chóng giải quyết người kia đi”.
Thánh giả Giáo Đình đang bao vây Lâm Ẩn bước ra một bước, chặn trước mặt đại sư Không Thiền, nói với Huyết Tổ và Giáo Hoàng.
Dưới đất đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ẩn, Huyết Tổ và Giáo Hoàng nữa.
Còn bên phía Lâm Ẩn.
“Bùm bùm bùm!”
Trường kiếm màu đỏ liên tục xuất hiện trong biển máu, bay về phía Lâm Ẩn. Nhìn kỹ sẽ thấy, bên trên những trường kiếm đỏ này mang theo những vật thể không rõ màu đen, khi cao thủ luyện thể bị huyết kiếm cắt rách da thì những thứ này sẽ như côn trùng ăn xương đi vào trong máu, đến lúc đó muốn đuổi ra ngoài cũng rất khó.
“Thần nói, hành động chậm lại”.
Giáo Hoàng khẽ nói ra hai câu.
Không ngờ trong người Lâm Ẩn thật sự có cảm giác suy yếu, thân thể vốn dĩ muốn tránh đi lập tức chậm một nhịp, mà những trường kiếm màu đỏ kia đã gần ngay trước mắt.
Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút cảm xúc, la lên.
Anh duỗi tay nắm lấy hư không, trường kiếm đỏ đầy trời tập trung vào tay anh như yến mẹ về tổ, sau đó, Lâm Ẩn nhẹ nhàng vung tay một cái trong ánh mắt sợ hãi của Huyết Tổ.
“Không xong!”
Huyết Tổ kêu lên một tiếng.
“Không ngờ ngươi có thể khống chế khí quyết chi lực trong biển máu của ta!”
Huyết Tổ hít vào một hơi khí lạnh.
Điều khiến lão ngạc nhiên nhất là Lâm Ẩn có thể khống chế huyết khí trong lĩnh vực của mình.
Giáo Hoàng cũng rất kinh ngạc, Huyết Tộc quanh năm làm bạn với máu tươi, nghe đồn Huyết Tộc vốn sinh ra từ trong biển máu, hơn nữa cũng chưa từng nghe tin Lâm Ẩn có thể khống chế huyết khí.
“Oành!”
Anh đấm một quyền về phía Giáo Hoàng.
“Thần nói, phải có ánh sáng!”
Đối mặt với một quyền mạnh mẽ này của Lâm Ẩn, Giáo Hoàng bỗng quát lên.
“Cơ hội tốt!”
Mắt Huyết Tổ sáng lên, trực tiếp hiện ra bản thể, biến thành một con quái vật xấu xí lưng mọc cánh, có bốn cánh tay, trong miệng mọc răng nanh thật dài, vội chạy về phía Lâm Ẩn, sau đó vung móng vuốt lên đầu anh.
“Oành!”
Một âm thanh thật lớn vang lên.
“Trốn đi đâu?”
Lâm Ẩn nhếch miệng cười, bước ra một bước.
“Thần nói, sức mạnh yếu đi!”
“Thần nói, tốc độ chậm lại!”
Nhưng lần này vượt ngoài dự đoán của ông ta, Lâm Ẩn đột nhiên biến mất, xé rách hư không, xuất hiện trên đầu Huyết Tổ tựa như bóng ma.
“Phá vỡ hư không?”
Đây là chiêu trong truyền thuyết chỉ người luyện thể đến cực hạn mới có thể làm được, kể cả cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên cũng không dám tùy ý qua lại trong hư không, có thể phá vỡ hư không và xuyên qua hư không hoàn toàn không giống nhau.
Có thể nói một khi có sức mạnh xé rách hư không thì người kia đã đứng ở thế bất bại rồi.
Trong lòng Huyết Tổ đã không còn ý chí chiến đấu nữa, chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn thôi.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, lực đấm của Lâm Ẩn nháy mắt xuyên thủng vòng bảo vệ của lão. Nếu không nhờ biển máu quanh người Huyết Tổ bảo vệ bản thể của lão, thì cú đấm này đã lấy mạng lão luôn rồi!
Nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi.
Cả người lão chìm trong máu tươi, như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lão thu hồi lĩnh vực, bảo vệ người mình, không thể không toàn lực ứng phó đòn đánh này của Lâm Ẩn.
Nhưng như thế cũng vô dụng.
Nắm đấm của Lâm Ẩn chói mắt như ánh mặt trời, khí quyết cuồn cuộn trong người ngưng tự hết trong nắm đấm. Đến sau cùng, tất cả sức mạnh đều biến thành cầu vồng nối liền trời đất.
“Không!”
Một quyền giết chết Huyết Tổ!
Cái gì gọi là vô địch?
Lúc này, bóng người Lâm Ẩn in sâu trong lòng mọi người, có lẽ trước đó mọi người không hiểu cái gì gọi là cao thủ vô địch, đến hôm nay, nhìn thấy tư thế bất bại của Lâm Ẩn, áp đảo hai Thiên Tiên nổi danh đã lâu, còn giết chết Huyết Tổ chỉ với một quyền, dù hai Thiên Tiên đã liên thủ với nhau. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu như vậy mới thật sự là cao thủ.
“Quá lợi hại!”
Một vài võ giả trẻ tuổi tham chiến cũng tỏ vẻ ao ước, tiếng hoan hô như sấm vang lên.
Ngay cả những cao thủ Địa Tiên biết rõ thực lực của Lâm Ẩn cũng sửng sốt, mới vừa đánh nhau không bao lâu đã có một Thiên Tiên chết rồi.
Thái độ của Giáo Hoàng trở nên mềm mỏng hơn, cười tươi: “Ma Tộc quá mạnh, Giáo Đình chúng tôi cũng chỉ vì sợ Ma Tộc mới hợp tác với Huyết Tộc thôi, dù sao với thực lực của Giáo Đình tôi, nhất định không phải đối thủ của Ma Tộc”.
“Đúng thế, đúng thế, cậu Lâm, mọi người đều là Nhân Tộc, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà”, Thánh giả Giáo Đình cũng cất lời.
Lâm Ẩn giết chết Huyết Tổ nhanh như vậy đem lại áp lực rất lớn cho bọn họ.
“Tôi nói rồi, kẻ hợp tác với Ma Tộc đều phải chết!”
Mỗi một quyền, một một bàn tay anh vung ra đều mang theo khí huyết cuồn cuộn, như lấp đầy cả bầu trời, đuổi theo giết ba người. Đại sư Không Thiền và Lộ tổ sư cũng nhìn nhau, tấn công ba Thiên Tiên của Giáo Đình.
Lúc đầu Giáo Đình hợp tác với Ma Tộc, muốn đưa phương Đông của bọn họ vào chỗ chết, bây giờ thấy tình hình không ổn lại muốn phản bội.
“Lâm Ẩn, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cá chết lưới rách sao? Giáo Đình chúng tôi có ba Thiên Tiên, dù chúng tôi chết trận, các người cũng phải chịu thiệt hại nặng nề”.
Giáo Hoàng la lớn.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên di chuyển, xuất hiện ở chỗ cách Giáo Hoàng không xa, ánh sáng rực rỡ ngưng tụ trong lòng bàn tay, dùng một chưởng đánh vỡ thánh thư trong tay Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng còn chưa kịp nói gì.
Thân thể Thiên Tiên của ông ta đã vỡ nát, thánh thư truyền thừa hơn nghìn năm của Giáo Đình cũng bị Lâm Ẩn bổ đôi, bên trên phát ra thánh quang yếu ớt.
Lúc này hai Thiên Tiên khác của Giáo Đình cũng không bình tĩnh được nữa, dù ba người của Giáo Đình đều là Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng rõ ràng Giáo Hoàng nắm giữ thánh tư là lợi hại nhất, bây giờ Giáo Hoàng cũng chết rồi, bọn họ lấy gì đấu với Lâm Ẩn đây.
Trong lòng hai người bọn họ cũng hơi thương cảm, Giáo Hoàng sống hơn tám trăm năm, xưng bá mấy chục nước phương Tây, được hàng tỷ người cung phụng quỳ lạy. Một nhân vật tuyệt thế như vậy lại bị Lâm Ẩn đập chết.
Hai người không chần chừ nữa, biến thành hai luồng sáng trắng, người trái kẻ phải bỏ chạy về phía xa.
Dưới chân của đại sư Không Thiền xuất hiện hoa sen, đuổi theo Thánh giả, Lộ tổ sư thấy thế cũng đuổi theo, với thực lực của lão chỉ có thể ngang tài ngang sức với hai Thiên Tiên này, đuổi theo một người cũng vô dụng, không bằng phối hợp với Không Thiền giết chết một người.
Thấy Lâm Ẩn ngày càng gần mình, khí thế trên người kỵ sĩ mặc áo giáp đột nhiên thay đổi. Gã chém một kiếm về phía Lâm Ẩn, kiếm quang làm vô số phù văn màu vàng xuất hiện trong hư không, biến thành thần kiếm màu vàng, mang theo khí thế thần thánh không thể xâm phạm, chém xuống người Lâm Ẩn.
“Không biết lượng sức”.
Bọn họ một đuổi một chạy, chẳng mấy chốc đã rời xa chiến trường, đi tới một hoang mạc, nơi này không có sự tồn tại của Ma Tộc, Lâm Ẩn cũng có thể ra tay toàn lực.
Lâm Ẩn tiến lên một bước, bàn chân trở nên khổng lồ, giẫm nát kiếm quang kỵ sĩ chém đến, còn đè kỵ sĩ ở dưới chân.
“Ầm ầm!”
Lâm Ẩn giẫm xuống một phát, trong sa mạc xuất hiện một dấu chân to chừng nghìn mét, mặt đất chấn động như động đất, nghìn dặm chấn động. Đợi đến lúc Lâm Ẩn nhấc chân lên, kỵ sĩ mặc áo giáp đã sớm mất tăm, chỉ còn lại mảnh vụn áo giáp chứng minh gã từng tồn tại.
Có máu thịt và tinh hoa của Thiên Tiên bồi dưỡng, mấy chục năm sau có thể nơi này sẽ phát triển thành một ốc đảo, nhưng những chuyện này không liên quan đến ala.
Đợi khi anh quay về chiến trường, đại sư Không Thiền và Lộ tổ sư cũng đã giải quyết Thánh giả Giáo Đình kia, đối mặt với những người cấu kết với Ma Tộc làm chuyện xấu thế này, bọn họ không thấy mềm lòng chút nào, mất chút sức đã giải quyết xong.
Nhìn thấy một quái vật nhỏ hơn bọn họ mấy trăm tuổi lại mạnh hơn bọn họ, trong chốc lát bọn họ thật sự không biết nói gì.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thực lực của cậu Lâm thật sự khiến bần tăng sợ hết hồn”.
Đại sư Không Thiền chắp tay trước ngực nói.
“Thực lực của cậu cũng khiến tôi thấy sợ đấy”, Lộ tổ sư cũng nói.
Nói xong, Lâm Ẩn dùng tay thành kiếm, kiếm khí như tơ bắn nhanh ra, tựa như một tia sáng nhảy múa trong đám người Huyết Tộc, kể cả Huyết Tộc cảnh giới Địa Tiên cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của kiếm khí, chẳng mấy chốc, tinh nhuệ của Huyết Tộc đã bị chém gần hết.
Giết Huyết Tổ, Giáo Hoàng và vô số Huyết Tộc.
Mạng lưới liên lạc của nhà họ Lâm ở thế giới thường cũng bắt đầu truyền tin về Ma Tộc, dù sao chuyện lần này cũng không phải là chuyện riêng của giới võ đạo nữa rồi, còn liên quan đến sự sống còn của Nhân Tộc, người dân bình thường cũng có quyền được biết.
Lúc này Nhân Tộc mới biết bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nào, Ma Tộc xuất thế, xem Nhân Tộc như đồ ăn, nếu cao thủ Nhân Tộc không chống đỡ được thì bọn họ sẽ trở thành nô lệ và đồ ăn của Ma Tộc. Mà hôm nay, Lâm Ẩn – người mạnh nhất phương Đông đã giết chết bọn họ như gà con.
“Quá hả giận, không ngờ trên hành tinh xanh lại có những chủng tộc khác muốn nuôi nhốt Nhân Tộc chúng ta”.
“Cậ Lâm, xin cậu cố gắng đuổi tất cả Ma Tộc ra khỏi hành tinh xanh”.
Blog chính thức của tập đoàn nhà họ Lâm ở thế giới thường cũng có vô số người đăng nhập, làm sập cả hệ thống blog.
Các loại tin tức đầu đề cũng bị trận chiến ở biển Đen chiếm đóng, số lượng xem hơn cả tỷ người, dễ dàng áp đảo scandal của tất cả những ngôi sao ngoại tình. Một vài ngôi sao mua hot search trợn tròn mắt, bỏ tiền ra nhưng hiệu quả lại không đạt đến.
Giáo đường ở các nước phương Tây bị Nhân Tộc tức giận đập phá, vốn dĩ Giáo Đình còn để lại nhân viên thần chức canh giữ ở giáo đường các nơi, người dân bình thường hoàn toàn không thể đến gần giáo đường, nhưng trong dân chúng tức giận còn có một vài võ giả mạnh mẽ, có bọn họ ở trong tối giúp đỡ, đập bỏ giáo đường cũng dễ hơn nhiều.
Có mấy giáo đường trực tiếp từ bỏ phản kháng, một vài nhân viên thần chức trẻ tuổi cảm thấy nghi ngờ vì tín ngưỡng trong lòng mình, còn cùng dân chúng tức giận đập phá thượng thần trong giáo đường.
Lâm Ẩn lại không quan tâm đến những điều này, sau khi đánh chết những Huyết Tộc còn lại, anh bèn khởi hành trở về bí cảnh Bồng Lai.
Còn Lộ tổ sư và đại sư Không Thiền thì xuất phát đến bí cảnh Côn Luân, lúc này trận chiến trong bí cảnh Côn Luân đã cực kỳ ác liệt, cao thủ Nhân Tộc mấy lần muốn bước vào ma vực nhưng đều bị cao thủ Ma Tộc đánh lui, thầm chí Thiên Tiên của Nhân Tộc đã đánh vào trong ma vực, nhưng bị cao thủ ma Tộc liều mạng chống cự, hai bên làm ra trận chiến ác liệt trong ma vực.
Vốn tưởng có dị thú gia nhập, cán cân trận chiến sẽ nghiêng về phía bọn họ, nhưng bọn họ lại không chiếm được lợi thế gì, mà từ đại sư Không Thiền, anh được biết tổng cộng bốn Thiên Tiên của núi Long Hổ gồm cả lão thiên sư và Lộ thiên sư đều đã gia nhập trận chiến, mà Phật Môn của ông ấy cũng có ba La Hán đến bí cảnh Côn Luân, La Hán của Phật Môn chính là người có cảnh giới Thiên Tiên.
Lâm Ẩn trở về bí cảnh Bồng Lai, trò chuyện với Lâm Kình Thương rất lâu, sau khi sắp xếp xong đường lui cho nhà họ Lâm, Lâm Kình Thương bèn dẫn tinh nhuệ trong bí cảnh Bồng Lai đến bí cảnh Côn Luân chi viện, chỉ để lại ba bốn cao thủ Địa Tiên trấn giữ nơi này.
Lâm Ẩn đứng trong động phủ Từ Phúc để lại.
Hai học trò đứng đối diện anh, nhìn bọn họ, trong mắt anh tràn đầy vui vẻ.
Còn học trò nhỏ Nguyên Tú Nhi thật sự khiến anh hơi ngạc nhiên, bây giờ cảnh giới của Nguyên Tú Nhi đã là trên bảng Thiên, cách Thần cảnh không xa.
Chuyện này khiến anh rất ngạc nhiên, dù thể chất có phù hợp với bí quyết Tinh Thần Luyện Thể đến mức nào đi nữa thì tiến cảnh nhanh như vậy cũng khiến anh thấy khó tin.
Lâm Ẩn nói rất trịnh trọng, anh tin với thiên phú của Nguyên Tú Nhi, dù là đến Triều Thiên cung lớn mạnh cũng sẽ được xem trọng, anh cảm thấy mình đã xem thường thiên phú của cô bé. Với tiến độ này, e rằng trong vòng mười năm Nguyên Tú Nhi sẽ có thể bước vào cảnh giới Địa Tiên, trước giờ chưa từng có Địa Tiên nào hai mươi mấy tuổi cả. Dù là đệ tử Thẩm Xuyến muốn bước vào cảnh giới Địa Tiên, ít nhất cũng cần bốn mươi tuổi mới được.
Bản thân anh không ngừng gặp được kỳ ngộ cũng hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Địa Tiên.
Anh cũng giao đá Huyền Không cho Công Thâu Quyền, anh còn trao đổi với Lộ tổ sư và đại sư Không Thiền một chút về cách bày trận mình tìm được từ trong thánh thư của Giáo Hoàng, miễn cưỡng có thể gom lại thành tài liệu bày trận.
Hơn nữa cả rừng Ma Quỷ đều bị bao phủ trong sương mù mông lung, phạm vi thăm dò của thần giác cũng bị thu hẹp rất nhiều, Lâm Ẩn vốn dĩ có thể thăm dò trăm dặm xung quanh, bây giờ bị áp chế chỉ còn có mười dặm.
Lâm Ẩn đứng lại ở ranh giới của vùng trong và vùng ngoài của rừng Ma Quỷ một lát mới chậm rãi đi vào trong.
‘Quả nhiên không đến nhầm chỗ’.
Nhưng rất kỳ lạ, Lâm Ẩn đi sâu vào trong mà vẫn không thấy một Ma Tộc nào.
Chẳng những không nhìn thấy Ma Tộc mà cả một vật sống cũng không nhìn thấy.
‘Chẳng lẽ Ma Tộc bỏ đi rồi?’
Không gian nơi này hơi rung động, nhưng lại không hề có sự tồn tại của Ma Tộc nào, ma khí bắt đầu sinh ra từ chỗ đang rung động kia.
“Tôi rất muốn xem nơi này có cái gì lạ!”
“Ầm!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, hư không xung quanh nứt toác, nhưng chỗ đó lại không tổn hao gì.
Giọng nói hung ác vang lên từ nói đó, một cái đầu rắn to lớn chậm rãi thò ra, sau đó để lộ thân thể phía sau cái đầu rắn.
Lâm Ẩn cau mày.
Thứ trước mắt có đầu rắn, thân thằn lằn, móng gà, đuôi khỉ, chân sư tử, trông rất là quái dị.
“Loài người?”
“Vừa định ra ngoài tìm chút đồ ăn, không ngờ đã có một loài người tự dâng đến cửa!”
Vẻ mặt con rắn trở nên điên cuồng, nó muốn cắn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn chỉ búng tay lên đầu con rắn một cái, con quái vật này đã biến thành một thi thể không đầu, chậm rãi rơi xuống từ trên không trung.
“Cái quái gì vậy?”
Anh cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào, nhưng trong này chắc chắn có sự tồn tại của Ma Tộc, nếu như bỏ lỡ lần này không biết phải đợi đến khi nào nữa.
Cơ thể của anh đã là bất hủ bất diệt, dù không gian phía sau có rối loạn anh cũng có thể sống sót.
‘Kỳ lạ thế?’
Dù bóng tối chẳng là gì với anh, nhưng thần giác bị hạn chế, anh sẽ không thể lập tức phát hiện ra tung tích của Ma Tộc, anh đi mãi, đến khi trước mắt xuất hiện ánh sáng.
Nhưng những cái cây này rất lạ, thân thì vặn vèo, cành khô lá héo, giống như một gốc cây già hoàn toàn chết héo vậy, thậm chí có nhiều cây còn mọc đầy vảy đen, vô cùng quái dị.
Trên cành cây còn có xương khô của một vài động vật.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh, chắp ngón tay thành kiếm, một tia kiếm khí sắc bén bắn nhanh ra, lập tức chém cành cây thành bảy tám khúc, mà kiếm khí vẫn không dừng lại, cứ thế chặt đứt cái cây.
Cái cây kỳ lạ ầm ầm ngã xuống, chỗ đứt có máu tươi màu đen không ngừng chảy ra, nháy mắt nhuộm đen vùng đất xung quanh. Lúc này, một đám kiến nhỏ lớn bằng ngón tay cái người mặc giáp đen bò ra từ dưới đất, một đám uống máu, một đám thì gặm cây.
Chưa đến một phút, cái cây kỳ lạ phải bốn năm người ôm mới hết bị gặm sạch.
“Oành!”
Lâm Ẩn vung tay áo bào, đánh đám kiến thành tro bụi.
Lâm Ẩn tự lẩm bẩm.
Lâm Ẩn bước chậm về phía có ma khí nồng nặng nhất, anh muốn xem rốt cuộc Ma Tộc đang làm gì.
Sau khi về bí cảnh Bồng Lai, anh sẽ đưa thứ này cho Công Thâu Quyền luyện chế, nếu luyện chế ra được một viên Huyết Đan nữa, chắc chắn anh có thể đột phá thêm một bước, ma vật dưới Địa Tiên cảnh chẳng thể làm gì được anh, thu thập không được nhiều khí huyết của Thiên Tiên, chất lượng khí huyết của Địa Tiên không đủ, chỉ có thể trông chờ vào số lượng.
--------------------
Lâm Ẩn đi thêm mười mấy dặm nữa thì cả ma vật ma hóa cũng không thấy đâu.
Khi Lâm Ẩn bước vào phạm vi hai mươi dặm có ma khí nồng đậm nhất thì như đụng phỉa cái gì đó, trong nháy mắt, ma khí xung quanh trở nên dao động.
Anh đứng lại tại chỗ.
Híp mắt lại.
Những Ma Tộc này nhìn thấy Lâm Ẩn thì cũng sững sờ.
Một thanh niên Ma Tộc vẻ ngoài anh tuấn, có cảnh giới đỉnh cao Địa Tiên lạnh lùng nói.
“Huyết thống Vương Tộc?”
“Nhóc con, không ngờ ngươi cũng có chút kiến thức đấy, còn biết đến huyết thống Vương Tộc của Ma Tộc bọn ta nữa”, thanh niên kiêu ngạo nói.
“Huyết thống Ma Tộc, ta cũng đã giết chết hai tên rồi!”, Lâm Ẩn hờ hững nói, lúc ở bí cảnh Côn Luân anh đã giết chết một tên có huyết thống Vương Tộc đi ra từ trong ma vực rồi, còn giết chết Bát Tí có thực lực mạnh mẽ, dù Ma Tộc đó không có huyết thống Vương Tộc, nhưng huyết thống chắc chắn cũng không tệ.
Một Thiên Tiên Ma Tộc lạnh lùng nói: “Chỉ là Nhân Tộc, sao có thể giết chết huyết thống Vương Tộc của Ma Tộc ta được”.
“Tôi nhớ kẻ bị tôi giết chết tên là Morke”.
“Là ngươi giết Morke?”
Sắc mặt thanh niên Ma Tộc thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi là Lâm Ẩn sao, một Địa Tiên như ngươi sao có thể đến đây được, gọi người đứng sau ngươi ra đây”.
“Không cần tìm, nơi này chỉ có một mình ta thôi!”
Lâm Ẩn nói: “Xem ra nơi này thật sự có bí mật lớn, nếu không cũng sẽ không để hai Thiên Tiên ở lại canh giữ, nhưng không phải có lời đồn bên trong rừng Ma Quỷ có tận ba bốn Thiên Tiên à? Vì sao chỉ có các ngươi thế?”
Một Thiên Tiên trong đó cau mày nói: “Tên vô dụng kia đúng là hỏng việc, đợi sau khi giải quyết ngươi, chúng ta nhất định phải rút gân lột da hắn”.
“Không cần, người kia đã bị ta giết chết rồi”.
“Giao người này cho ta”, thanh niên của Ma Tộc nhìn Lâm Ẩn, chậm rãi nói: “Nghe đồn người này có thực lực ngang ngửa Thiên Tiên bình thường, còn có thể giết chết tên vô dụng Morke kia, hôm nay ta sẽ lấy lại mặt mũi cho huyết thống Vương Tộc”.
“Thiếu chủ cẩn thận”.
“Gào!”
Trong miệng thanh niên phát ra tiếng gào thét, hắn bước ra một bước, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao bằng đồng, mang theo con gió chém về phía Lâm Ẩn.
Một Thiên Tiên Ma Tộc bình luận.
“Ầm!”
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Thanh niên Ma Tộc ngơ ngác, vội lùi về sau.
“Một năm trước, ngươi chỉ miễn cưỡng có thể giết chết Morke, bây giờ sao thực lực của ngươi lại mạnh đến thế?”, thanh niên không cam lòng la lên.
“Làm người là phải trưởng thành, đâu giống đám rác rưởi Ma Tộc các ngươi được”.
“Nhân Tộc!”
“Kiêu ngạo!”
Lâm Ẩn không hề sợ hãi, quanh người rực rỡ tinh quang, lấy một địch hai nhưng chẳng hề rơi vào thế yếu. Lúc này hắn ra tay toàn lực, nơi này rõ ràng có bí mật lớn, nếu có thể vạch trần, nhất định có thể đả kích sĩ khí của Ma Tộc.
“Ầm!”
Lâm Ẩn di chuyển nhanh nhẹn, xuyên qua hư không, đột nhiên xuất hiện bên cạnh một Thiên Tiên Ma Tộc, đánh ra một quyền.
“Ầm!”
Thiên Tiên đó bị Lâm Ẩn đánh trúng một quyền, cả người và thành hồn đều võ nát, đi đời nhà ma, chết ngay tại chỗ. Mà sương máu thì đã bị cái lọ màu xanh lục bên hông Lâm Ẩn hấp thu.
Một Thiên Tiên khác quát to, sau đó, ông ta bỏ chạy về một hướng khác, không rảnh quan tâm đến thanh niên kia nữa, tiếng nhắc nhở khi nãy cũng là vì nhắc Lâm Ẩn sự tồn tại của thanh niên Ma Tộc, để mình có thêm cơ hội sống.
Quá là đáng sợ.
Thấy Lâm Ẩn dần bước về phía mình, thanh niên Ma Tộc như muốn sụp đổ, la to:
“Lâm Ẩn, ngươi không thể giết ta, bố của ta chính là Ma quân Veda, nếu ngươi giết ta, bố của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Anh bảo ông ta đến tìm tôi đi!”
Lâm Ẩn cười khẽ, dùng ngón tay làm kiếm chém ra.
Một âm thanh vang dội kèm theo cơn chấn động vô hình truyền đến, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, mãi đến khi lan ra ngoài mấy chục dặm mới dần tiêu tan.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng hiện vẻ nghi ngờ, lực phòng hộ của trận pháp này trông không mạnh bao nhiêu, không ngờ lại không bị vỡ dưới một đòn của anh.
“Lâm Ẩn, ngươi từ bỏ đi, trận pháp này là do bố ta bố trí, người không phải cấp bậc Thiên Tiên hoàn toàn không thể phá được đâu!”, thấy Lâm Ẩn không đánh vỡ được trận pháp, vẻ tự tin lại lần nữa xuất hiện trên mặt thanh niên Ma Tộc.
“Trận pháp mạnh như thế, còn phái hai Thiên Tiên trông chừng, chắc chắn bên trong có bí mật lớn, hôm nay mình phải đánh vỡ lá chắn này, để xem bên trong có cái gì”.
Nhưng vào lúc này, mấy bóng người chạy nhanh tới từ bên trên.
Thấy người đến, thanh niên Ma Tộc vui mừng la lớn: “Mau đến đây, có người giết đến nơi này rồi!”
Không ngờ người đến là Kiền Giao và một đám Thiên Tiên Ma Tộc mà anh từng gặp ở ngoài ma vực, có khoảng bảy Thiên Tiên.
“Lâm Ẩn?”
“Ngươi tiến vào đây bằng cách nào?”
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu nhỏ giọng hỏi, tu vi của lão đã là Thiên Tiên hậu kỳ, ở ngoài Ma Vực Lâm Ẩn cũng từng thấy lão đấu với cụ ông Trịnh Thiên Long, cụ ông Trịnh Thiên Long không mạnh bằng Thiên Tiên Ma Tộc này, cả quá trình đều bị áp đảo.
Rất nhiều Thiên Tiên nghe vậy đều ăn ý tấn công Lâm Ẩn.
“Các người tưởng Nhân Tộc tôi không có ai sao?”
Mấy người cụ Trịnh nhìn thấy Lâm Ẩn đang ở đây cũng hơi ngây người, bọn họ vốn dĩ đang chém giết với đại quân Ma Tộc ở bên ngoài, nhưng mấy cao thủ Thiên Tiên của Ma Tộc như nổi điên chạy vào trong ma vực, bọn họ không chút chần chừ đuổi theo đến tận đây, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Ẩn.
“Các người đúng là tự tìm đường chết!”
“Nếu các người thật sự có bản lĩnh, thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi”, cụ Trịnh hờ hững đáp, dù giọng điệu của ông ấy rất bình thản, nhưng vẫn xen lẫn chút lo lắng. Nơi này là nơi sâu nhất trong ma vực, ai cũng không biết nó có gì, lúc này số lượng Thiên Tiên của bọn họ ít hơn Ma Tộc hai vị, Lâm Ẩn cũng tương đương với một Thiên Tiên, thật ra có thể đấu một trận.
Nhưng nếu sâu trong ma vực còn có cao thủ ẩn nấp thì khó rồi, có lẽ trong bọn họ phải có người bỏ mạng ở đây.
Nhưng hôm nay nếu bọn họ bị bao vây trong ma vực, sức chiến đấu của cấp cao hai tộc sẽ hoàn toàn mất cân bằng.
“Lão bất tử, ông đang tự tìm đường chết à!”
“Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều thế làm gì”.
Cụ Trịnh quát lên.
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu hét to, xông về phía cụ Trịnh.
Cao thủ Thiên Tiên còn lại cũng tự chọn đối thủ, Kiền Giao thì nhằm vào Lâm Ẩn.
Kiền Giao hét một tiếng, giọng nói của ông ta tựa như tảng băng nghìn năm, dù chỉ nghe thấy cũng khiến người ta lạnh thấu xương, nếu tu sĩ bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ run lẩy bẩy, lông mày sợi tóc đều đóng băng.
“Ầm!”
“Vì sao bí kíp của Nhân Tộc tốt như thế không luyện, lại muốn học thứ của Ma Tộc chứ?”
Lâm Ẩn bình thản nói, anh đã nhận ra công pháp Ma Tộc Kiền Giao luyện chính là cái Đông Phương Thanh Mộc luyện. Dù Kiền Giao mạnh hơn Đông Phương Thanh Mộc, đã gần đến Thiên Tiên hậu kỳ, nhưng anh bây giờ đã không còn là anh khi đấu với Đông Phương Thanh Mộc nữa.
Lâm Ẩn nói khẽ một chữ, tiến lên một bước.
Trong mắt anh không chút cảm xúc, đấm ra một quyền.
Kiền Giao cười khinh thường.
“Ầm!”
Mấy người cụ Trịnh và Hiên Viên Phá Thành nhìn thấy Thanh Trích Tiên, ánh mắt cũng trở nên nặng nề.
“Ồn ào!”
Thanh Trích Tiên quay đầu, vung nhẹ tay áo, thanh niên kia trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu.
“Mau chóng kết thúc cuộc chiến, chạy đến biển Đen!”
Lâm Ẩn nhanh chóng chạy đến biển Đen, một vài Huyết Tộc và cao thủ Giáo Đình ra tay ngăn cản, nhưng cũng không ngăn được một cái vẫy tay của Lâm Ẩn.
Sau mấy lần ngăn cản thì không có ai ngăn cản Lâm Ẩn nữa.
Đương nhiên Lâm Ẩn không biết một trận đánh giết lung tung của anh đã gây lên sóng to gió lớn ở các nước phương Tây, Giáo Đình ăn sâu bén rễ ở phương Tây, Giáo Đình hùng hổ bảo các nước phối hợp, bọn họ cũng hết cách, chỉ có thể đồng ý.
Nhưng các nước đều không muốn trên đầu mình có thêm một thái thượng hoàng, lần này thấy cao thủ phương Đông có thể đối phó với Giáo Đình, trong lòng bọn họ cũng không khỏi bắt đầu tính toán.
Mãi đến khi anh đến chỗ cách biển Đen ba trăm kilomet mới có cao thủ Huyết Tộc và Giáo Đình đi ra ngăn cản. Cách mấy dặm bên ngoài có thánh quang to mấy trường bắn tới từ xa.
Còn có một móng vuốt xương trắng dài mấy trăm trượng che kín bầu trời vươn tới từ xa, đột nhiên bắt lấy Lâm Ẩn.
“Hừ!”
Nhưng Lâm Ẩn chỉ hừ lạnh, dùng ngón tay như kiếm, chém một cái trong không trung, một đạo kiếm quang sáng lấp lánh như ánh sáng lướt qua hư không, trong thiên địa đều vang vọng tiếng kiếm reo như tia chớp. Đó là kiếm quang cắt đứt hư không, cắt ra tiếng đốm lửa kịch liệt.
“A!”
“Hừ!”
Phía xa vang lên tiếng kêu và tiếng rên thê thảm, người ra tay của Huyết Tộc rõ ràng mạnh hơn một chút, tay trái bị kiếm quang cắt đứt tận gốc, bỏ chạy về phía xa không quay đầu lại. Mà người ra tay của Giáo Đình chỉ là Địa Tiên trung kỳ, trực tiếp chết mất xác dưới thân kiếm của Lâm Ẩn.
“Sao có thể mạnh như thế được?”
“Người ra tay khi nãy là tam trưởng lão của Huyết Tộc và một đại kỵ sĩ vinh diệu đó!”
“Rốt cuộc người phương Đông này là ai?”
Các cao thủ trốn trong bóng tối vốn tưởng rằng Giáo Đình và Huyết Tộc phái hai cao thủ ra, cao thủ phương Đông này sẽ chết chắc, nhưng không ngờ sau trận giao chiến khi nãy, tam trưởng lão của Huyết Tộc và một Địa Tiên của Giáo Đình lại một chết một bị thương.
“Người này… hình như là Lâm Ẩn”.
Cuối cùng cũng có người thấy rõ tướng mạo của Lâm Ẩn, khiếp sợ nói.
‘Quá mạnh, sao có thể mạnh như thế được!’
Lúc này, đại trưởng lão của Huyết Tộc không rảnh để tâm đến tao nhã gì nữa, nhanh chóng bỏ chạy về phía đại quân, khi nãy lúc Lâm Ẩn bước ra bước đầu tiên, trong lòng ông ta đã có tiếng chuông báo động vang lên, nhanh chóng lùi về sau.
Điều này cũng giúp ông ta không mất mạng.
Thấy bóng người ngày càng gần, Damon càng sợ hãi hơn, dù trong tin tức biết Lâm Ẩn là người có thể đấu với Thiên Tiên, nhưng ông ta cũng là cao thủ chỉ thiếu một bước là có thể bước vào Thiên Tiên cảnh, vốn cứ tưởng dù mình không phải đối thủ của anh nhưng muốn ngăn cản anh cũng không phải vấn đề, bây giờ xem ra ông ta sai rồi, với thực lực của Lâm Ẩn muốn giết chết ông ta cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt thôi.
Lâm Ẩn và đại trưởng lão chỉ đi mấy phút đã tới được nơi cách xa ba trăm kilomet, có thể nhìn thấy cao thủ phương Đông và phương Tây đang đánh nhau.
Mà lúc này Lâm Ẩn chỉ còn cách đại trưởng lão Huyết Tộc không hơn trăm mét, đây còn là Lâm Ẩn cố ý để đại trưởng lão dẫn anh đến chiến trường.
“Huyết Tổ, cứu mạng!”
Đại trưởng lão nhìn Huyết Tổ đang áp trận phía sau, tỏ vẻ vui mừng, la lên thành tiếng.
Nghe thấy tiếng la của đại trưởng lão, rất nhiêu người trên chiến trường đều bị Lâm Ẩn thu hút sự chú ý, bọn họ đều muốn xem thử rốt cuộc là ai khiến đại trưởng lão Huyết Tộc tiếng tăm lẫy lừng ở phương Tây bỏ chạy thụt mạng như vậy.
Lúc này, cao thủ phương Đông trên chiến trường cũng nhìn thấy Lâm Ẩn, đều tỏ vẻ vui mừng, khác với cao thủ phương Tây, bọn họ hiểu rõ về thực lực của Lâm Ẩn hơn, đặc biệt là những cao thủ trong bí cảnh Bồng Lai, ai cũng biết thực lực của Lâm Ẩn không hề yếu hơn cao thủ Thiên Tiên, có Lâm Ẩn, bên bọn họ cũng tỉ lệ thắng cao hơn.
“Giết!”
Sau khi thấy Lâm Ẩn, sĩ khí của bọn họ tăng cao, một vài cao thủ phương Đông xông thẳng vào trận doanh của phương Tây.
“Dừng tay!”
Huyết Tổ thấy thế thì hơi cau mày, không có cãi lại.
Sau âm thanh là một màn máu như thiên hà như thác nước.
Màn máu bắn vèo về phía Lâm Ẩn, muốn chặn lại anh bên ngoài chiến trường. Nhưng Lâm Ẩn chỉ búng nhẹ tay một cái đã có thể đánh vỡ nó.
“Ai vậy?”
Cao thủ phương Tây giật mình la lên, đây chính là màn máu Huyết Tổ đánh ra, dù chỉ là tiện tay, nhưng cũng là một chiêu của Thiên Tiên, bây giờ lại bị người ta phá vỡ một cách thoải mái như thế.
Một vài cao thủ phương Tây biết rõ thân phận và chiến tích của Lâm Ẩn cũng hơi nhíu mày.
“Lâm Ẩn, ngươi dám!”
Thấy Lâm Ẩn đột nhiên tăng tốc, Huyết Tổ xuất hiện ở chỗ cách đại trưởng lão Huyết Tộc mười bước, trong lòng vừa tức giận vừa kinh ngạc:
“Quát lên, nếu ngươi dám ra tay với đại trưởng lão của tộc ta, ta chắc chắn sẽ ném cả tộc của ngươi vào trong ma vực, dùng liệt hỏa của địa ngục thiêu đốt năm trăm năm”.
"Tôi nghe mấy câu uy hiếp thế này nhiều lắm”.
Lâm Ẩn cười khẩy, khinh bỉ nhìn Huyết Tổ: “Người trước đây uy hiếp tôi như thế, tôi đã đưa xuống địa ngục rồi”.
Bọn họ vốn ở trong cục diện không chết không thôi, người trong tộc của anh đã định sẵn là không có kết quả tốt, bây giờ điều anh có thể làm là cố gắng giết chết được cao thủ Ma Tộc, giết chết tất cả Ma Tộc trên hành tinh xanh.
Chỉ có thể, người trong tộc anh và người đi theo anh mới có kết quả tốt.
Lâm Ẩn chậm rãi giơ tay lên.
Kim quang lấp lánh xuất hiện trong tay anh, cả bạn tay đều sáng rực lên tựa như đúc bằng vàng. Khí huyết đáng sợ sôi trào, trong bàn tay anh như có một mặt trời nhỏ đang hiện lên. Tay anh như xuyên qua thời không, một giây trước còn ở phía xa, một giây sau đã bóp lấy cổ đại trưởng lão của Huyết Tộc.
Đại trưởng lão Huyết Tộc sợ hết cả hồn, không ngừng cầu xin tha thử: “Cậu Lâm tha mạng!”
“Lâm Ẩn, chẳng lẽ ngươi cứ muốn cố chấp như thế sao?”
Hư không xung quanh Huyết Tổ dần nứt ra, lão híp mắt lại, rõ ràng là đang rất tức giận.
Lâm Ẩn ở gần đại trưởng lão Huyết Tộc hơn, lão muốn cứu cũng không kịp.
“Kẻ không cùng tộc chắc chắn có ý đồ khác, hôm nay chính là ngày chết của các người”.
Lâm Ẩn cứng rắn nói, không hề có ý dừng lại.
“Rắc rắc!”
Đại trưởng lão Huyết Tộc trong tay anh bị anh biến thành một làn sương máu, ngay cả thần hồn cũng không kịp trốn thoát.
“Được được được!”
Huyết Tổ tức giận đến mức bật cười, vung tay áo lên, dòng sông máu xuất hiện, vắt ngang sau lưng lão.
Nhìn kỹ thì thấy, trong dòng sông máu kia có vô số sinh linh đang thét gào, đây là những linh hồn đã chết trong dòng sông máu của Huýet Tổ, trong đó có cao thủ võ đạo cũng có người bình thường, đa số là người bình thường.
Linh hồn nào chết trong tay Huyết Tổ sẽ mãi mãi chìm trong dòng sông máu, mãi mãi không thể siêu sinh.
“Huyết Tổ, cùng nhau ra tay đi, đánh nhanh thắng nhanh, đừng thêm chuyện nữa”.
Một ông lão mặc áo khoác cao quý, râu tóc bạc trắng chậm rãi nói, trong tay lão ta cầm một quyển thư tịch tản ra thánh quang nồng đậm, trong ánh mắt nhìn về phía Lâm Ẩn của ông ta không có chút cảm tình, tựa như một cái máy vô tình vậy.
Chỉ là một Địa Tiên nho nhỏ thôi mà”.
Chỉ khi bước vào cảnh giới Thiên Tiên mới biết Thiên Tiên và Địa Tiên khác nhau đến mức nào, lúc này nếu anh mở lĩnh vực ra tay, dù là ba Thiên Tiên trước mắt cũng không đủ để anh đánh.
Nhưng bây giờ anh vẫn không định thể hiện toàn bộ thực lực của bản thân, chỉ không cho kẻ địch biết được lá bài tẩy mới có thể đem lại đả kích lớn nhất.
“Ba người chúng ta cùng ra tay, không thể cho tên ranh con này cơ hội được!”
Giáo Hoàng và Thánh giả của Giáo Đình liếc nhìn nhau, kết hợp với Huyết Tổ đứng thành hình Tam Giác, vây Lâm Ẩn ở giữa. Bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề.
“Ba ông già ức hiếp một người trẻ tuổi thì không được đâu”.
Tổ sư Thiên Tiên của núi Long Hổ tiến lên một bước, muốn giúp đỡ Lâm Ẩn.
Vù!
Trong đoàn quân của Giáo Đình dưới đất đột nhiên có tia sáng trắng bắn ra, đánh thẳng về phía lão thiên sư của núi Long Hổ. Một kỵ sĩ mặc áo giám xuất hiện trong ánh sáng trắng, không ngờ kẻ này cũng là một cao thủ Thiên Tiên.
“Ầm!”
Lão thiên sư không ngờ trong Giáo Đình vẫn còn cao thủ Thiên Tiên lẩn trốn, nhìn về phía Lâm Ẩn, chỉ có thể nghênh chiến kỵ sĩ của Giáo Đình này trước. Trong lòng lão có dự cảm chẳng lành, trong trận chiến lúc trước, Thiên Tiên của Giáo Đình và Huyết Tộc hoàn toàn không ra tay, vốn dĩ cứ tưởng bọn họ đang lo lắng điều gì, bây giờ mới biết là đang đợi cá lớn mắc câu!
“Thí chủ đừng lo, lão nạp đến rồi!”
Nhưng vào lúc này, một âm thanh vang dội truyền đến từ phía xa.
Một hòa thường mặc tăng bào giản dị đi tới, tốc độ của ông ấy rất nhanh, chỉ bước mấy bước đã đi xa mấy chục dặm.
“Không Thiền, ông vẫn chưa chết sao?”
Tổ sư núi Long Hổ ngạc nhiên hỏi.
“Thí chủ Lộ vẫn chưa chết, sao tôi có thể chết được?”
Không Thiền chắp tay trước ngực, từ tốn nói.
Lâm Ẩn cũng ngạc nhiên nhìn đại sư Không Thiền, mấy năm nay Phật Môn của phương Đông gần như không xuất thế, người mạnh nhất của Phật Môn Lâm Ẩn từng gặp cũng chỉ là Thần cảnh, quả nhiên lạc đà gầy vẫn mạnh hơn ngựa, trong hai môn phái của Phật giáo vẫn có cao thủ còn sống.
“Trong Phật môn cũng có kẻ đầu hàng yêu ma, hôm nay, hòa thượng tôi cũng muốn sử dụng chiêu kim cang hộ pháp, để hàng yêu phục ma”, Không Thiền đứng thẳng trong không trung, cả người đều biến thành màu vàng, tựa như làm từ vàng.
“Lâm Ẩn cẩn thận, đợi tôi và Không Thiền giải quyết đối thủ xong sẽ đến giúp cậu”.
Lâm Ẩn gật đầu.
“Tôi đi đấu với hòa thượng này, mọi người mau chóng giải quyết người kia đi”.
Thánh giả Giáo Đình đang bao vây Lâm Ẩn bước ra một bước, chặn trước mặt đại sư Không Thiền, nói với Huyết Tổ và Giáo Hoàng.
Dưới đất đã hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của Lâm Ẩn, Huyết Tổ và Giáo Hoàng nữa.
Còn bên phía Lâm Ẩn.
“Bùm bùm bùm!”
Trường kiếm màu đỏ liên tục xuất hiện trong biển máu, bay về phía Lâm Ẩn. Nhìn kỹ sẽ thấy, bên trên những trường kiếm đỏ này mang theo những vật thể không rõ màu đen, khi cao thủ luyện thể bị huyết kiếm cắt rách da thì những thứ này sẽ như côn trùng ăn xương đi vào trong máu, đến lúc đó muốn đuổi ra ngoài cũng rất khó.
“Thần nói, hành động chậm lại”.
Giáo Hoàng khẽ nói ra hai câu.
Không ngờ trong người Lâm Ẩn thật sự có cảm giác suy yếu, thân thể vốn dĩ muốn tránh đi lập tức chậm một nhịp, mà những trường kiếm màu đỏ kia đã gần ngay trước mắt.
Vẻ mặt Lâm Ẩn không chút cảm xúc, la lên.
Anh duỗi tay nắm lấy hư không, trường kiếm đỏ đầy trời tập trung vào tay anh như yến mẹ về tổ, sau đó, Lâm Ẩn nhẹ nhàng vung tay một cái trong ánh mắt sợ hãi của Huyết Tổ.
“Không xong!”
Huyết Tổ kêu lên một tiếng.
“Không ngờ ngươi có thể khống chế khí quyết chi lực trong biển máu của ta!”
Huyết Tổ hít vào một hơi khí lạnh.
Điều khiến lão ngạc nhiên nhất là Lâm Ẩn có thể khống chế huyết khí trong lĩnh vực của mình.
Giáo Hoàng cũng rất kinh ngạc, Huyết Tộc quanh năm làm bạn với máu tươi, nghe đồn Huyết Tộc vốn sinh ra từ trong biển máu, hơn nữa cũng chưa từng nghe tin Lâm Ẩn có thể khống chế huyết khí.
“Oành!”
Anh đấm một quyền về phía Giáo Hoàng.
“Thần nói, phải có ánh sáng!”
Đối mặt với một quyền mạnh mẽ này của Lâm Ẩn, Giáo Hoàng bỗng quát lên.
“Cơ hội tốt!”
Mắt Huyết Tổ sáng lên, trực tiếp hiện ra bản thể, biến thành một con quái vật xấu xí lưng mọc cánh, có bốn cánh tay, trong miệng mọc răng nanh thật dài, vội chạy về phía Lâm Ẩn, sau đó vung móng vuốt lên đầu anh.
“Oành!”
Một âm thanh thật lớn vang lên.
“Trốn đi đâu?”
Lâm Ẩn nhếch miệng cười, bước ra một bước.
“Thần nói, sức mạnh yếu đi!”
“Thần nói, tốc độ chậm lại!”
Nhưng lần này vượt ngoài dự đoán của ông ta, Lâm Ẩn đột nhiên biến mất, xé rách hư không, xuất hiện trên đầu Huyết Tổ tựa như bóng ma.
“Phá vỡ hư không?”
Đây là chiêu trong truyền thuyết chỉ người luyện thể đến cực hạn mới có thể làm được, kể cả cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên cũng không dám tùy ý qua lại trong hư không, có thể phá vỡ hư không và xuyên qua hư không hoàn toàn không giống nhau.
Có thể nói một khi có sức mạnh xé rách hư không thì người kia đã đứng ở thế bất bại rồi.
Trong lòng Huyết Tổ đã không còn ý chí chiến đấu nữa, chỉ muốn nhanh chóng bỏ trốn thôi.
Nhưng đã không còn kịp nữa rồi, lực đấm của Lâm Ẩn nháy mắt xuyên thủng vòng bảo vệ của lão. Nếu không nhờ biển máu quanh người Huyết Tổ bảo vệ bản thể của lão, thì cú đấm này đã lấy mạng lão luôn rồi!
Nhưng đây chỉ là bắt đầu thôi.
Cả người lão chìm trong máu tươi, như ác quỷ leo ra từ Địa Ngục, lão thu hồi lĩnh vực, bảo vệ người mình, không thể không toàn lực ứng phó đòn đánh này của Lâm Ẩn.
Nhưng như thế cũng vô dụng.
Nắm đấm của Lâm Ẩn chói mắt như ánh mặt trời, khí quyết cuồn cuộn trong người ngưng tự hết trong nắm đấm. Đến sau cùng, tất cả sức mạnh đều biến thành cầu vồng nối liền trời đất.
“Không!”
Một quyền giết chết Huyết Tổ!
Cái gì gọi là vô địch?
Lúc này, bóng người Lâm Ẩn in sâu trong lòng mọi người, có lẽ trước đó mọi người không hiểu cái gì gọi là cao thủ vô địch, đến hôm nay, nhìn thấy tư thế bất bại của Lâm Ẩn, áp đảo hai Thiên Tiên nổi danh đã lâu, còn giết chết Huyết Tổ chỉ với một quyền, dù hai Thiên Tiên đã liên thủ với nhau. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu như vậy mới thật sự là cao thủ.
“Quá lợi hại!”
Một vài võ giả trẻ tuổi tham chiến cũng tỏ vẻ ao ước, tiếng hoan hô như sấm vang lên.
Ngay cả những cao thủ Địa Tiên biết rõ thực lực của Lâm Ẩn cũng sửng sốt, mới vừa đánh nhau không bao lâu đã có một Thiên Tiên chết rồi.
Thái độ của Giáo Hoàng trở nên mềm mỏng hơn, cười tươi: “Ma Tộc quá mạnh, Giáo Đình chúng tôi cũng chỉ vì sợ Ma Tộc mới hợp tác với Huyết Tộc thôi, dù sao với thực lực của Giáo Đình tôi, nhất định không phải đối thủ của Ma Tộc”.
“Đúng thế, đúng thế, cậu Lâm, mọi người đều là Nhân Tộc, mọi chuyện đều có thể thương lượng mà”, Thánh giả Giáo Đình cũng cất lời.
Lâm Ẩn giết chết Huyết Tổ nhanh như vậy đem lại áp lực rất lớn cho bọn họ.
“Tôi nói rồi, kẻ hợp tác với Ma Tộc đều phải chết!”
Mỗi một quyền, một một bàn tay anh vung ra đều mang theo khí huyết cuồn cuộn, như lấp đầy cả bầu trời, đuổi theo giết ba người. Đại sư Không Thiền và Lộ tổ sư cũng nhìn nhau, tấn công ba Thiên Tiên của Giáo Đình.
Lúc đầu Giáo Đình hợp tác với Ma Tộc, muốn đưa phương Đông của bọn họ vào chỗ chết, bây giờ thấy tình hình không ổn lại muốn phản bội.
“Lâm Ẩn, chẳng lẽ cậu thật sự muốn cá chết lưới rách sao? Giáo Đình chúng tôi có ba Thiên Tiên, dù chúng tôi chết trận, các người cũng phải chịu thiệt hại nặng nề”.
Giáo Hoàng la lớn.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ nhẹ một tiếng, đột nhiên di chuyển, xuất hiện ở chỗ cách Giáo Hoàng không xa, ánh sáng rực rỡ ngưng tụ trong lòng bàn tay, dùng một chưởng đánh vỡ thánh thư trong tay Giáo Hoàng.
Giáo Hoàng còn chưa kịp nói gì.
Thân thể Thiên Tiên của ông ta đã vỡ nát, thánh thư truyền thừa hơn nghìn năm của Giáo Đình cũng bị Lâm Ẩn bổ đôi, bên trên phát ra thánh quang yếu ớt.
Lúc này hai Thiên Tiên khác của Giáo Đình cũng không bình tĩnh được nữa, dù ba người của Giáo Đình đều là Thiên Tiên sơ kỳ, nhưng rõ ràng Giáo Hoàng nắm giữ thánh tư là lợi hại nhất, bây giờ Giáo Hoàng cũng chết rồi, bọn họ lấy gì đấu với Lâm Ẩn đây.
Trong lòng hai người bọn họ cũng hơi thương cảm, Giáo Hoàng sống hơn tám trăm năm, xưng bá mấy chục nước phương Tây, được hàng tỷ người cung phụng quỳ lạy. Một nhân vật tuyệt thế như vậy lại bị Lâm Ẩn đập chết.
Hai người không chần chừ nữa, biến thành hai luồng sáng trắng, người trái kẻ phải bỏ chạy về phía xa.
Dưới chân của đại sư Không Thiền xuất hiện hoa sen, đuổi theo Thánh giả, Lộ tổ sư thấy thế cũng đuổi theo, với thực lực của lão chỉ có thể ngang tài ngang sức với hai Thiên Tiên này, đuổi theo một người cũng vô dụng, không bằng phối hợp với Không Thiền giết chết một người.
Thấy Lâm Ẩn ngày càng gần mình, khí thế trên người kỵ sĩ mặc áo giáp đột nhiên thay đổi. Gã chém một kiếm về phía Lâm Ẩn, kiếm quang làm vô số phù văn màu vàng xuất hiện trong hư không, biến thành thần kiếm màu vàng, mang theo khí thế thần thánh không thể xâm phạm, chém xuống người Lâm Ẩn.
“Không biết lượng sức”.
Bọn họ một đuổi một chạy, chẳng mấy chốc đã rời xa chiến trường, đi tới một hoang mạc, nơi này không có sự tồn tại của Ma Tộc, Lâm Ẩn cũng có thể ra tay toàn lực.
Lâm Ẩn tiến lên một bước, bàn chân trở nên khổng lồ, giẫm nát kiếm quang kỵ sĩ chém đến, còn đè kỵ sĩ ở dưới chân.
“Ầm ầm!”
Lâm Ẩn giẫm xuống một phát, trong sa mạc xuất hiện một dấu chân to chừng nghìn mét, mặt đất chấn động như động đất, nghìn dặm chấn động. Đợi đến lúc Lâm Ẩn nhấc chân lên, kỵ sĩ mặc áo giáp đã sớm mất tăm, chỉ còn lại mảnh vụn áo giáp chứng minh gã từng tồn tại.
Có máu thịt và tinh hoa của Thiên Tiên bồi dưỡng, mấy chục năm sau có thể nơi này sẽ phát triển thành một ốc đảo, nhưng những chuyện này không liên quan đến ala.
Đợi khi anh quay về chiến trường, đại sư Không Thiền và Lộ tổ sư cũng đã giải quyết Thánh giả Giáo Đình kia, đối mặt với những người cấu kết với Ma Tộc làm chuyện xấu thế này, bọn họ không thấy mềm lòng chút nào, mất chút sức đã giải quyết xong.
Nhìn thấy một quái vật nhỏ hơn bọn họ mấy trăm tuổi lại mạnh hơn bọn họ, trong chốc lát bọn họ thật sự không biết nói gì.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên, thực lực của cậu Lâm thật sự khiến bần tăng sợ hết hồn”.
Đại sư Không Thiền chắp tay trước ngực nói.
“Thực lực của cậu cũng khiến tôi thấy sợ đấy”, Lộ tổ sư cũng nói.
Nói xong, Lâm Ẩn dùng tay thành kiếm, kiếm khí như tơ bắn nhanh ra, tựa như một tia sáng nhảy múa trong đám người Huyết Tộc, kể cả Huyết Tộc cảnh giới Địa Tiên cũng không thể thoát khỏi sự truy sát của kiếm khí, chẳng mấy chốc, tinh nhuệ của Huyết Tộc đã bị chém gần hết.
Giết Huyết Tổ, Giáo Hoàng và vô số Huyết Tộc.
Mạng lưới liên lạc của nhà họ Lâm ở thế giới thường cũng bắt đầu truyền tin về Ma Tộc, dù sao chuyện lần này cũng không phải là chuyện riêng của giới võ đạo nữa rồi, còn liên quan đến sự sống còn của Nhân Tộc, người dân bình thường cũng có quyền được biết.
Lúc này Nhân Tộc mới biết bọn họ đang ở trong hoàn cảnh nào, Ma Tộc xuất thế, xem Nhân Tộc như đồ ăn, nếu cao thủ Nhân Tộc không chống đỡ được thì bọn họ sẽ trở thành nô lệ và đồ ăn của Ma Tộc. Mà hôm nay, Lâm Ẩn – người mạnh nhất phương Đông đã giết chết bọn họ như gà con.
“Quá hả giận, không ngờ trên hành tinh xanh lại có những chủng tộc khác muốn nuôi nhốt Nhân Tộc chúng ta”.
“Cậ Lâm, xin cậu cố gắng đuổi tất cả Ma Tộc ra khỏi hành tinh xanh”.
Blog chính thức của tập đoàn nhà họ Lâm ở thế giới thường cũng có vô số người đăng nhập, làm sập cả hệ thống blog.
Các loại tin tức đầu đề cũng bị trận chiến ở biển Đen chiếm đóng, số lượng xem hơn cả tỷ người, dễ dàng áp đảo scandal của tất cả những ngôi sao ngoại tình. Một vài ngôi sao mua hot search trợn tròn mắt, bỏ tiền ra nhưng hiệu quả lại không đạt đến.
Giáo đường ở các nước phương Tây bị Nhân Tộc tức giận đập phá, vốn dĩ Giáo Đình còn để lại nhân viên thần chức canh giữ ở giáo đường các nơi, người dân bình thường hoàn toàn không thể đến gần giáo đường, nhưng trong dân chúng tức giận còn có một vài võ giả mạnh mẽ, có bọn họ ở trong tối giúp đỡ, đập bỏ giáo đường cũng dễ hơn nhiều.
Có mấy giáo đường trực tiếp từ bỏ phản kháng, một vài nhân viên thần chức trẻ tuổi cảm thấy nghi ngờ vì tín ngưỡng trong lòng mình, còn cùng dân chúng tức giận đập phá thượng thần trong giáo đường.
Lâm Ẩn lại không quan tâm đến những điều này, sau khi đánh chết những Huyết Tộc còn lại, anh bèn khởi hành trở về bí cảnh Bồng Lai.
Còn Lộ tổ sư và đại sư Không Thiền thì xuất phát đến bí cảnh Côn Luân, lúc này trận chiến trong bí cảnh Côn Luân đã cực kỳ ác liệt, cao thủ Nhân Tộc mấy lần muốn bước vào ma vực nhưng đều bị cao thủ Ma Tộc đánh lui, thầm chí Thiên Tiên của Nhân Tộc đã đánh vào trong ma vực, nhưng bị cao thủ ma Tộc liều mạng chống cự, hai bên làm ra trận chiến ác liệt trong ma vực.
Vốn tưởng có dị thú gia nhập, cán cân trận chiến sẽ nghiêng về phía bọn họ, nhưng bọn họ lại không chiếm được lợi thế gì, mà từ đại sư Không Thiền, anh được biết tổng cộng bốn Thiên Tiên của núi Long Hổ gồm cả lão thiên sư và Lộ thiên sư đều đã gia nhập trận chiến, mà Phật Môn của ông ấy cũng có ba La Hán đến bí cảnh Côn Luân, La Hán của Phật Môn chính là người có cảnh giới Thiên Tiên.
Lâm Ẩn trở về bí cảnh Bồng Lai, trò chuyện với Lâm Kình Thương rất lâu, sau khi sắp xếp xong đường lui cho nhà họ Lâm, Lâm Kình Thương bèn dẫn tinh nhuệ trong bí cảnh Bồng Lai đến bí cảnh Côn Luân chi viện, chỉ để lại ba bốn cao thủ Địa Tiên trấn giữ nơi này.
Lâm Ẩn đứng trong động phủ Từ Phúc để lại.
Hai học trò đứng đối diện anh, nhìn bọn họ, trong mắt anh tràn đầy vui vẻ.
Còn học trò nhỏ Nguyên Tú Nhi thật sự khiến anh hơi ngạc nhiên, bây giờ cảnh giới của Nguyên Tú Nhi đã là trên bảng Thiên, cách Thần cảnh không xa.
Chuyện này khiến anh rất ngạc nhiên, dù thể chất có phù hợp với bí quyết Tinh Thần Luyện Thể đến mức nào đi nữa thì tiến cảnh nhanh như vậy cũng khiến anh thấy khó tin.
Lâm Ẩn nói rất trịnh trọng, anh tin với thiên phú của Nguyên Tú Nhi, dù là đến Triều Thiên cung lớn mạnh cũng sẽ được xem trọng, anh cảm thấy mình đã xem thường thiên phú của cô bé. Với tiến độ này, e rằng trong vòng mười năm Nguyên Tú Nhi sẽ có thể bước vào cảnh giới Địa Tiên, trước giờ chưa từng có Địa Tiên nào hai mươi mấy tuổi cả. Dù là đệ tử Thẩm Xuyến muốn bước vào cảnh giới Địa Tiên, ít nhất cũng cần bốn mươi tuổi mới được.
Bản thân anh không ngừng gặp được kỳ ngộ cũng hơn ba mươi tuổi mới bước vào cảnh giới Địa Tiên.
Anh cũng giao đá Huyền Không cho Công Thâu Quyền, anh còn trao đổi với Lộ tổ sư và đại sư Không Thiền một chút về cách bày trận mình tìm được từ trong thánh thư của Giáo Hoàng, miễn cưỡng có thể gom lại thành tài liệu bày trận.
Hơn nữa cả rừng Ma Quỷ đều bị bao phủ trong sương mù mông lung, phạm vi thăm dò của thần giác cũng bị thu hẹp rất nhiều, Lâm Ẩn vốn dĩ có thể thăm dò trăm dặm xung quanh, bây giờ bị áp chế chỉ còn có mười dặm.
Lâm Ẩn đứng lại ở ranh giới của vùng trong và vùng ngoài của rừng Ma Quỷ một lát mới chậm rãi đi vào trong.
‘Quả nhiên không đến nhầm chỗ’.
Nhưng rất kỳ lạ, Lâm Ẩn đi sâu vào trong mà vẫn không thấy một Ma Tộc nào.
Chẳng những không nhìn thấy Ma Tộc mà cả một vật sống cũng không nhìn thấy.
‘Chẳng lẽ Ma Tộc bỏ đi rồi?’
Không gian nơi này hơi rung động, nhưng lại không hề có sự tồn tại của Ma Tộc nào, ma khí bắt đầu sinh ra từ chỗ đang rung động kia.
“Tôi rất muốn xem nơi này có cái gì lạ!”
“Ầm!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, hư không xung quanh nứt toác, nhưng chỗ đó lại không tổn hao gì.
Giọng nói hung ác vang lên từ nói đó, một cái đầu rắn to lớn chậm rãi thò ra, sau đó để lộ thân thể phía sau cái đầu rắn.
Lâm Ẩn cau mày.
Thứ trước mắt có đầu rắn, thân thằn lằn, móng gà, đuôi khỉ, chân sư tử, trông rất là quái dị.
“Loài người?”
“Vừa định ra ngoài tìm chút đồ ăn, không ngờ đã có một loài người tự dâng đến cửa!”
Vẻ mặt con rắn trở nên điên cuồng, nó muốn cắn Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn chỉ búng tay lên đầu con rắn một cái, con quái vật này đã biến thành một thi thể không đầu, chậm rãi rơi xuống từ trên không trung.
“Cái quái gì vậy?”
Anh cũng không biết nó xuất hiện từ lúc nào, nhưng trong này chắc chắn có sự tồn tại của Ma Tộc, nếu như bỏ lỡ lần này không biết phải đợi đến khi nào nữa.
Cơ thể của anh đã là bất hủ bất diệt, dù không gian phía sau có rối loạn anh cũng có thể sống sót.
‘Kỳ lạ thế?’
Dù bóng tối chẳng là gì với anh, nhưng thần giác bị hạn chế, anh sẽ không thể lập tức phát hiện ra tung tích của Ma Tộc, anh đi mãi, đến khi trước mắt xuất hiện ánh sáng.
Nhưng những cái cây này rất lạ, thân thì vặn vèo, cành khô lá héo, giống như một gốc cây già hoàn toàn chết héo vậy, thậm chí có nhiều cây còn mọc đầy vảy đen, vô cùng quái dị.
Trên cành cây còn có xương khô của một vài động vật.
“Hừ!”
Lâm Ẩn hừ lạnh, chắp ngón tay thành kiếm, một tia kiếm khí sắc bén bắn nhanh ra, lập tức chém cành cây thành bảy tám khúc, mà kiếm khí vẫn không dừng lại, cứ thế chặt đứt cái cây.
Cái cây kỳ lạ ầm ầm ngã xuống, chỗ đứt có máu tươi màu đen không ngừng chảy ra, nháy mắt nhuộm đen vùng đất xung quanh. Lúc này, một đám kiến nhỏ lớn bằng ngón tay cái người mặc giáp đen bò ra từ dưới đất, một đám uống máu, một đám thì gặm cây.
Chưa đến một phút, cái cây kỳ lạ phải bốn năm người ôm mới hết bị gặm sạch.
“Oành!”
Lâm Ẩn vung tay áo bào, đánh đám kiến thành tro bụi.
Lâm Ẩn tự lẩm bẩm.
Lâm Ẩn bước chậm về phía có ma khí nồng nặng nhất, anh muốn xem rốt cuộc Ma Tộc đang làm gì.
Sau khi về bí cảnh Bồng Lai, anh sẽ đưa thứ này cho Công Thâu Quyền luyện chế, nếu luyện chế ra được một viên Huyết Đan nữa, chắc chắn anh có thể đột phá thêm một bước, ma vật dưới Địa Tiên cảnh chẳng thể làm gì được anh, thu thập không được nhiều khí huyết của Thiên Tiên, chất lượng khí huyết của Địa Tiên không đủ, chỉ có thể trông chờ vào số lượng.
--------------------
Lâm Ẩn đi thêm mười mấy dặm nữa thì cả ma vật ma hóa cũng không thấy đâu.
Khi Lâm Ẩn bước vào phạm vi hai mươi dặm có ma khí nồng đậm nhất thì như đụng phỉa cái gì đó, trong nháy mắt, ma khí xung quanh trở nên dao động.
Anh đứng lại tại chỗ.
Híp mắt lại.
Những Ma Tộc này nhìn thấy Lâm Ẩn thì cũng sững sờ.
Một thanh niên Ma Tộc vẻ ngoài anh tuấn, có cảnh giới đỉnh cao Địa Tiên lạnh lùng nói.
“Huyết thống Vương Tộc?”
“Nhóc con, không ngờ ngươi cũng có chút kiến thức đấy, còn biết đến huyết thống Vương Tộc của Ma Tộc bọn ta nữa”, thanh niên kiêu ngạo nói.
“Huyết thống Ma Tộc, ta cũng đã giết chết hai tên rồi!”, Lâm Ẩn hờ hững nói, lúc ở bí cảnh Côn Luân anh đã giết chết một tên có huyết thống Vương Tộc đi ra từ trong ma vực rồi, còn giết chết Bát Tí có thực lực mạnh mẽ, dù Ma Tộc đó không có huyết thống Vương Tộc, nhưng huyết thống chắc chắn cũng không tệ.
Một Thiên Tiên Ma Tộc lạnh lùng nói: “Chỉ là Nhân Tộc, sao có thể giết chết huyết thống Vương Tộc của Ma Tộc ta được”.
“Tôi nhớ kẻ bị tôi giết chết tên là Morke”.
“Là ngươi giết Morke?”
Sắc mặt thanh niên Ma Tộc thay đổi, lạnh lùng nói: “Ngươi là Lâm Ẩn sao, một Địa Tiên như ngươi sao có thể đến đây được, gọi người đứng sau ngươi ra đây”.
“Không cần tìm, nơi này chỉ có một mình ta thôi!”
Lâm Ẩn nói: “Xem ra nơi này thật sự có bí mật lớn, nếu không cũng sẽ không để hai Thiên Tiên ở lại canh giữ, nhưng không phải có lời đồn bên trong rừng Ma Quỷ có tận ba bốn Thiên Tiên à? Vì sao chỉ có các ngươi thế?”
Một Thiên Tiên trong đó cau mày nói: “Tên vô dụng kia đúng là hỏng việc, đợi sau khi giải quyết ngươi, chúng ta nhất định phải rút gân lột da hắn”.
“Không cần, người kia đã bị ta giết chết rồi”.
“Giao người này cho ta”, thanh niên của Ma Tộc nhìn Lâm Ẩn, chậm rãi nói: “Nghe đồn người này có thực lực ngang ngửa Thiên Tiên bình thường, còn có thể giết chết tên vô dụng Morke kia, hôm nay ta sẽ lấy lại mặt mũi cho huyết thống Vương Tộc”.
“Thiếu chủ cẩn thận”.
“Gào!”
Trong miệng thanh niên phát ra tiếng gào thét, hắn bước ra một bước, trong tay xuất hiện một thanh chiến đao bằng đồng, mang theo con gió chém về phía Lâm Ẩn.
Một Thiên Tiên Ma Tộc bình luận.
“Ầm!”
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Thanh niên Ma Tộc ngơ ngác, vội lùi về sau.
“Một năm trước, ngươi chỉ miễn cưỡng có thể giết chết Morke, bây giờ sao thực lực của ngươi lại mạnh đến thế?”, thanh niên không cam lòng la lên.
“Làm người là phải trưởng thành, đâu giống đám rác rưởi Ma Tộc các ngươi được”.
“Nhân Tộc!”
“Kiêu ngạo!”
Lâm Ẩn không hề sợ hãi, quanh người rực rỡ tinh quang, lấy một địch hai nhưng chẳng hề rơi vào thế yếu. Lúc này hắn ra tay toàn lực, nơi này rõ ràng có bí mật lớn, nếu có thể vạch trần, nhất định có thể đả kích sĩ khí của Ma Tộc.
“Ầm!”
Lâm Ẩn di chuyển nhanh nhẹn, xuyên qua hư không, đột nhiên xuất hiện bên cạnh một Thiên Tiên Ma Tộc, đánh ra một quyền.
“Ầm!”
Thiên Tiên đó bị Lâm Ẩn đánh trúng một quyền, cả người và thành hồn đều võ nát, đi đời nhà ma, chết ngay tại chỗ. Mà sương máu thì đã bị cái lọ màu xanh lục bên hông Lâm Ẩn hấp thu.
Một Thiên Tiên khác quát to, sau đó, ông ta bỏ chạy về một hướng khác, không rảnh quan tâm đến thanh niên kia nữa, tiếng nhắc nhở khi nãy cũng là vì nhắc Lâm Ẩn sự tồn tại của thanh niên Ma Tộc, để mình có thêm cơ hội sống.
Quá là đáng sợ.
Thấy Lâm Ẩn dần bước về phía mình, thanh niên Ma Tộc như muốn sụp đổ, la to:
“Lâm Ẩn, ngươi không thể giết ta, bố của ta chính là Ma quân Veda, nếu ngươi giết ta, bố của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu”.
“Anh bảo ông ta đến tìm tôi đi!”
Lâm Ẩn cười khẽ, dùng ngón tay làm kiếm chém ra.
Một âm thanh vang dội kèm theo cơn chấn động vô hình truyền đến, nhanh chóng lan tràn ra ngoài, mãi đến khi lan ra ngoài mấy chục dặm mới dần tiêu tan.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng hiện vẻ nghi ngờ, lực phòng hộ của trận pháp này trông không mạnh bao nhiêu, không ngờ lại không bị vỡ dưới một đòn của anh.
“Lâm Ẩn, ngươi từ bỏ đi, trận pháp này là do bố ta bố trí, người không phải cấp bậc Thiên Tiên hoàn toàn không thể phá được đâu!”, thấy Lâm Ẩn không đánh vỡ được trận pháp, vẻ tự tin lại lần nữa xuất hiện trên mặt thanh niên Ma Tộc.
“Trận pháp mạnh như thế, còn phái hai Thiên Tiên trông chừng, chắc chắn bên trong có bí mật lớn, hôm nay mình phải đánh vỡ lá chắn này, để xem bên trong có cái gì”.
Nhưng vào lúc này, mấy bóng người chạy nhanh tới từ bên trên.
Thấy người đến, thanh niên Ma Tộc vui mừng la lớn: “Mau đến đây, có người giết đến nơi này rồi!”
Không ngờ người đến là Kiền Giao và một đám Thiên Tiên Ma Tộc mà anh từng gặp ở ngoài ma vực, có khoảng bảy Thiên Tiên.
“Lâm Ẩn?”
“Ngươi tiến vào đây bằng cách nào?”
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu nhỏ giọng hỏi, tu vi của lão đã là Thiên Tiên hậu kỳ, ở ngoài Ma Vực Lâm Ẩn cũng từng thấy lão đấu với cụ ông Trịnh Thiên Long, cụ ông Trịnh Thiên Long không mạnh bằng Thiên Tiên Ma Tộc này, cả quá trình đều bị áp đảo.
Rất nhiều Thiên Tiên nghe vậy đều ăn ý tấn công Lâm Ẩn.
“Các người tưởng Nhân Tộc tôi không có ai sao?”
Mấy người cụ Trịnh nhìn thấy Lâm Ẩn đang ở đây cũng hơi ngây người, bọn họ vốn dĩ đang chém giết với đại quân Ma Tộc ở bên ngoài, nhưng mấy cao thủ Thiên Tiên của Ma Tộc như nổi điên chạy vào trong ma vực, bọn họ không chút chần chừ đuổi theo đến tận đây, không ngờ lại nhìn thấy Lâm Ẩn.
“Các người đúng là tự tìm đường chết!”
“Nếu các người thật sự có bản lĩnh, thì chúng tôi đã chết từ lâu rồi”, cụ Trịnh hờ hững đáp, dù giọng điệu của ông ấy rất bình thản, nhưng vẫn xen lẫn chút lo lắng. Nơi này là nơi sâu nhất trong ma vực, ai cũng không biết nó có gì, lúc này số lượng Thiên Tiên của bọn họ ít hơn Ma Tộc hai vị, Lâm Ẩn cũng tương đương với một Thiên Tiên, thật ra có thể đấu một trận.
Nhưng nếu sâu trong ma vực còn có cao thủ ẩn nấp thì khó rồi, có lẽ trong bọn họ phải có người bỏ mạng ở đây.
Nhưng hôm nay nếu bọn họ bị bao vây trong ma vực, sức chiến đấu của cấp cao hai tộc sẽ hoàn toàn mất cân bằng.
“Lão bất tử, ông đang tự tìm đường chết à!”
“Muốn đánh thì đánh, nói nhảm nhiều thế làm gì”.
Cụ Trịnh quát lên.
Thiên Tiên Ma Tộc dẫn đầu hét to, xông về phía cụ Trịnh.
Cao thủ Thiên Tiên còn lại cũng tự chọn đối thủ, Kiền Giao thì nhằm vào Lâm Ẩn.
Kiền Giao hét một tiếng, giọng nói của ông ta tựa như tảng băng nghìn năm, dù chỉ nghe thấy cũng khiến người ta lạnh thấu xương, nếu tu sĩ bình thường nghe thấy chắc chắn sẽ run lẩy bẩy, lông mày sợi tóc đều đóng băng.
“Ầm!”
“Vì sao bí kíp của Nhân Tộc tốt như thế không luyện, lại muốn học thứ của Ma Tộc chứ?”
Lâm Ẩn bình thản nói, anh đã nhận ra công pháp Ma Tộc Kiền Giao luyện chính là cái Đông Phương Thanh Mộc luyện. Dù Kiền Giao mạnh hơn Đông Phương Thanh Mộc, đã gần đến Thiên Tiên hậu kỳ, nhưng anh bây giờ đã không còn là anh khi đấu với Đông Phương Thanh Mộc nữa.
Lâm Ẩn nói khẽ một chữ, tiến lên một bước.
Trong mắt anh không chút cảm xúc, đấm ra một quyền.
Kiền Giao cười khinh thường.
“Ầm!”
Mấy người cụ Trịnh và Hiên Viên Phá Thành nhìn thấy Thanh Trích Tiên, ánh mắt cũng trở nên nặng nề.
“Ồn ào!”
Thanh Trích Tiên quay đầu, vung nhẹ tay áo, thanh niên kia trực tiếp nổ tung thành một làn sương máu.
Bình luận facebook