Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1220-1222
‘Mạnh thật!’
Những người xem chiến thầm thấy rùng mình, quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ với chiêu này, Tống Thiên Vực đã có thể đứng trên những Địa Tiên khác ở nơi này rồi.
Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng nhìn Tống Thiên Vực bằng ánh mắt nghiêm tuc hơn mấy phần.
Thấy thái độ của người xung quanh, Tống Thiên Vực nở nụ cười kiêu ngạo, lần này gã ra tay là vì ra oai trước mặt mọi người, chứng minh mình không thua kém gì Tống Hoa và Ngân Linh Tử.
Đinh Khắc Miễn và Lưu Kim thấy Tống Thiên Vực ra tay thì nở nụ cười, Thanh Dương Tông bọn họ vốn dĩ muốn tạo mối quan hệ với tông môn hạng hai như Âm Dương Tông, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.
Bây giờ Tống Thiên Vực ra tay đấu với hai người này, bọn họ cũng có lí do để tiếp cận gã.
“Người này cũng có chút thực lực, đáng tiếc lại trở thành đối tượng để Tống Thiên Vực ra oai”, Tống Hoa từ tốn nói.
“Không có bản lĩnh còn dám kiêu ngạo như vậy, đáng đời!”
Ngân Linh Tử cũng hờ hững nói.
Lúc Tống Thiên Vực muốn nở nụ cười đắc ý.
“Ầm!”
Khi đao cương ngưng tụ từ nguyệt quang kia còn cách Lâm Ẩn mấy chục trượng thì chợt biến thành gió nhẹ thổi qua mặt, quần áo Lâm Ẩn bay phần phật, nhưng chẳng có chút thương tích nào.
“Chuyện gì thế này?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Kể cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng hơi cau mày, đao quang kia vô cùng mạnh mẽ, dù là bọn họ cũng không thể tùy tiện chống lại, nhưng bây giờ lại biến mất một cách kỳ lạ?
Chỉ có hai Thiên Tiên hậu kỳ núp trong bóng tối hơi biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì.
Tống Thiên Vực nhướng mày, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Trò mèo, xem ta chém ngươi thế nào đây!”
Gã hừ lạnh, chỉ tay lần nữa.
“Đi!”
Keng!
Hư không dao động, tiếng đao vang lên.
Một dòng khí màu trắng sữa xuất hiện từ cánh tay của gã, sau đo ngưng tụ thành đao quang to bằng ngón cái. Đao quang cực kỳ sắc bén bắn nhanh đến, chớp mắt một cái đã xuyên thủng hư không, phát ra tiếng không khí bị xé rách, tựa như thiên đao tuyệt thế chém về phía Lâm Ẩn.
Thái Âm đao cương.
Theo truyền thuyết Âm Dương Tông có cao thủ chỉ tay thành đao, có thể chém đỉnh núi cao nghìn trượng thành tro bụi. Thậm chí còn có người đồn rằng Tông chủ Âm Dương Tông đã gộp được âm dương lại với nhau, đao cương chém ra có thể tiêu diệt một vệ tinh.
Âm Dương Tông là dựa vào chiêu này tung hoành Nam Hoang.
Một chỉ này rõ ràng chứng minh Tống Thiên Vực tức giận rồi.
Những người đang xem chiến đều gật đầu, ngồi đợi thanh niên trước mắt ngã xuống.
Lâm Ẩn bình tĩnh nói:
“Muốn mượn tôi ra oai, anh xứng sao?”
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra, không sử dụng chút pháp lực nào, thế mà đao cương đủ để giết chết Thiên Tiên kia lại nhẹ nhàng rơi vào tay anh, trở nên vô cùng mềm mại.
“Sao có thể?”
Lúc này, mọi người thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Thủ đoạn thế này chắc chỉ có những cao thủ nửa bước Chân Thần kia mới có thể làm được thôi, dù là một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, có thể dễ dàng đánh bại Tống Thiên Vực, nhưng cũng không xử lý nhẹ nhàng thoải mái như vậy được.
“Không ổn!”
Trưởng lão Âm Dương Tông vẫn luôn núp trong bóng tối bảo vệ Tống Thiên Vương thầm nói một tiếng không ổn, hô to: “Thiên Vực, mau lùi lại!”
Tống Thiên Vực nghe vậy cũng không dám chậm trễ, giậm chân một cái, phóng về phía trưởng lão bảo vệ gã.
“Chạy thoát sao?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Đao quang trong tay anh “keng” một tiếng bay lên trời, biến thành đao cương dài cả thước.
“Chém!”
Lâm Ẩn búng tay nhẹ một cái.
Đao cương bắn ra, nhắm thẳng vào Tống Thiên Vực.
Uy thế của một đao này mạnh hơn lúc Tống Thiên Vực chém ra không biết bao nhiêu lần, gần như không thể miêu tả bằng lời, lúc vừa ra tay còn lặng yên không một tiếng động, nhưng sau khi thoát khỏi bàn tay Lâm Ẩn lập tức biến thành sấm chớp cuồn cuộn, khiến cả dãy núi đều rung lên.
Sắc mặt vô số người hoàn toàn thay đổi, sợ hãi vì uy lực của đòn đánh này.
Trưởng lão Âm Dương Tông bảo vệ Tống Thiên Vực kia càng hét to hơn:
“Ranh con, ngươi dám!”
Nhưng đã muộn rồi.
Một đao được tạo ra bằng chân nguyên của Lâm Ẩn mạnh đến mức nào?
Mọi người chỉ cảm thấy một đao kia không chút dấu vết, tựa như linh dương móc sừng, tuyệt diệu một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không thể ngăn cản, dù có nửa bước Chân Thần ở đây cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Thật ra Tống Thiên Vực cũng thật sự không làm gì được, ánh sáng từ trên người gã bắn ra bốn phía, vô số linh khí phòng ngự được kích hoạt.
Đùng!
Đao quang đụng trúng Tống Thiên Vực, tất cả linh khí trên người gã đều vỡ nát dưới một đòn này, gã cũng bị đánh bay ra ngoài.
“Đáng chết, ngươi là nửa bước Chân Thần!”
Tống Thiên Vực thấy vừa giận vừa sợ.
Nhìn một vòng Nam Hoang, nửa bước Chân Thần cũng xem là cao thủ hàng đầu, ngoài Man Thần Tông ra, không một ai dám trêu vào nửa bước Chân Thần cả, hơn nữa trên cả Nam Hoang cũng chỉ có mười mấy cao thủ nửa bước Chân Thần, không ai không có uy danh hiển hách.
Gã không ngờ người trẻ tuổi trông còn nhỏ hơn mình lại có thực lực mạnh như thế!
‘May mà mình có linh khí hộ thân!’
Khi nãy nếu không phải gã có linh khí có thể chống đỡ một đòn của đỉnh cao Thiên Tiên, thì có lẽ đã chết dưới một đao đó rồi.
Gã vừa định rút lui, thì chợt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng hét kinh hãi, vô số người sợ hãi nhìn gã.
‘Xảy ra chuyện gì, sao mọi người lại nhìn mình như vậy?’
Tống Thiên Vực đột nhiên cảm thấy không ổn.
Gã cúi đầu xuống mới phát hiện, một đường máu mờ nhạt kéo dài từ cổ xuống lồng ngực mình, quần áo linh khí gã mặt trên người đã vỡ nát.
“Hóa ra mình không đỡ được một đao kia!”
Lúc này Tống Thiên Vực cực kỳ hối hận, vừa định lên tiếng.
Vô số đao khí nổ tung trong người gã, mọi người nhìn thấy thân thể của thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng cả Nam Hoang này bị chia đôi từ phía giữa, sau đó tất cả máu thịt đều bị đao khí cuồn cuộn xoắn thành mảnh vụn, không còn lại gì.
Tống Thiên Vực cứ thế chết rồi!
Lúc này tất cả tu sĩ trên dãy núi Tuyệt Hàn đều im lặng, dù là Lưu Kim Đinh Khắc Miễn hay ba Thiên Tiên hậu kỳ nấp trong bóng tồi đều hóa đá.
Đặc biệt là hai Thiên Tiên của Thanh Dương Tông, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một thiên tài trẻ tuổi ngay cả bọn họ cũng không thể giết chết cứ thế ngã xuống? Bị một chàng trai không có chút danh tiếng giết chết bằng một đòn? Chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, kể cả trưởng lão Thiên Tiên hậu kỳ của Âm Dương Tông cũng không thể tin được, không dám nói nhiều một câu.
Lúc này, bên ngoài dãy núi Tuyệt Hàn.
Có hơn trăm cao thủ chạy tới từ các nơi của Nam Hoang tập trung ở đây, trong đó cũng có ba mươi, bốn mươi cao thủ Thiên Tiên, nhưng không một ai dám nói gì.
Lâm Ẩn giết chết Tống Thiên Vực trong nháy mắt, thật sự quá đáng sợ, thái độ ung dung không chút khói lửa này chứng tỏ thực lực của anh vượt xa Tống Thiên Vực, lại thêm câu Tống Thiên Vực la lên kia.
Không khỏi khiến bọn họ nghĩ chẳng lẽ chàng trai trước mặt thật sự là một vị nửa bước Chân Thần?
‘Chẳng lẽ đây thật sự là một vị nửa bước Chân Thần? Thế lực nào bồi dưỡng ra tên biến thái này vậy?’
Mọi người thầm gào thét.
Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt kính nể.
Nửa bước Chân Thần trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không chết trẻ, bước vào cảnh giới Chân Thần chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không làm gì cũng có thể tiến vào cảnh giới Chân Thần.
Chương 1220: Xử lý tôi ra oai?
‘Sao có thể?’
Mọi người điên cuồng gào thét trong lòng.
Dù không thể tin được, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không thể không tin.
Cảnh Lâm Ẩn giết chết Tống Thiên Vực bằng một ngón tay hiện ngay trước mắt, dù mọi người có không hiểu cũng phải cung kính cúi đầu, đối mặt với một vị nửa bước Chân Thần, ai dám không sợ chứ?
“Tôi giết Tống Thiên Vực rồi, ông có muốn báo thù cho gã không?”
Lâm Ẩn nhìn trưởng lão Âm Dương Tông, lạnh nhạt hỏi.
Tuy Lâm Ẩn nói chuyện rất hờ hững, nhưng lại tựa như sấm sét nổ vang. Sắc mặt của trưởng lão Âm Dương Tông bảo vệ Tống Thiên Vực lập tức cứng đờ, dù ông ta là người bảo vệ Tống Thiên Vực, có thể coi thường đa số các tông môn ở Nam Hoang. Nhưng đối mặt với một kẻ đáng sợ như Lâm Ẩn, ông ta nào dám ra tay?
“Thần quân nói đùa rồi, Tống Thiên Vực không biết lớn nhỏ, dám ra tay với ngài là tự mình chuốc họa vào thân”, trưởng lão Âm Dương Tông vội chắp tay: “Thần quân thần uy vô song, có năng lực càn quét cả rừng Tuyệt Hàn, lão phu xin chúc thần quân càn quét đất trời, độc chiếm bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử.”
Lưu Kim của Thanh Dương Tông cũng vội quỳ xuống đất: “Thần quân, chúng ta không biết ngài là người bảo vệ Bạch Sư Đường, nếu sớm biết ngài bảo vệ Bạch Sư Đường, cho chúng ta mười lá gan chúng tôi cũng không dám ra tay với Bạch Sư Đường nữa.”
Đinh Khắc Miễn cũng không thể để tâm việc kẻ đứng trước mặt là kẻ thù giết chết cháu mình nữa, cũng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu. Đối mặt với một vị nửa bước Chân Thần, ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có.
“Đều tại hai kẻ các người, nếu không sao có thể đắc tội với Thần quân chứ.”
Trong đôi mắt của trưởng lão Âm Dương Tông lóe lên vẻ hung ác, đứng dậy xông về phía Lưu Kim và Đinh Khắc Miễn, dù ông ta muốn lấy lòng Lâm Ẩn, nhưng thật sự vẫn rất thù hận hai người này. Nếu không vì bọn họ muốn ra tay với Lâm Ẩn, Tống Thiên Vực cũng sẽ không thể hiện, bây giờ Tống Thiên Vực chết rồi, ông ta trở về chắc chắn cũng sẽ bị phạt.
Mà mọi chuyện đều do hai người của Thanh Dương Tông này.
“Trương Đào, ông dám!”
Lưu Kim và Đinh Khắc Miễn quát lên, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn không có ý ra tay, nhưng Trương Đào lại không định bỏ qua cho bọn họ.
Ba người bắt đầu chiến đấu, Trương Đào có thể trở thành người bảo vệ Tống Thiên Vực, tu vi chỉ thiếu một chút là có thể bước vào đỉnh cao Thiên Tiên, công pháp tu luyện vượt xa hai người Thanh Dương.
Chỉ mấy chục hiệp đã phân được thắng bại, trên người Trương Đào rách rưới, trong tay cầm hai cái đầu người đi tới trước mặt Lâm Ẩn, đặt đầu xuống đất, cung kính nói:
“Thần quân, hai tên dám mạo phám ngài đã đền tội rồi”.
“Ừm!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Nếu Trương Đào này đã biết điều như thế, bỏ qua cho ông ta một lần cũng được.
Thấy Lâm Ẩn không có ý ra tay, Trương Đào mới thầm thở phào, những người còn lại cũng thở phào theo, nếu một nửa bước Chân Thần ra tay giết người ở đây, hoàn toàn không có ai có thể ngăn cản.
Nhưng nghĩ đến một nửa bước Chân Thần ở đây, hơn một nửa bảo tàng không có phần của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Lâm Ẩn quay đầu nhìn những người khác, nơi anh nhìn tới, không ai không sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Ẩn. Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng đều cúi đầu. Hai người bảo vệ núp trong bóng tối cũng chắp tay với Lâm Ẩn, tỏ vẻ cung kính.
Mấy trăm tu sĩ tập trung ở đây, mấy chục Thiên Tiên, hơn trăm Địa Tiên, lại không ai dám chống lại Lâm Ẩn.
Khí thế bá đạo kiêu ngạo này thật sự rất rung động lòng người.
“Đây là uy thế của nửa bước Chân Thần đó!”
Có người nhỏ giọng nói.
Lúc này, luồng không khí lạnh trong dãy núi Tuyệt Hàn đột nhiên yếu đi.
Lâm Ẩn cũng không ở lại nữa, bay thẳng lên trời, biến thành luồng sáng vàng bay nhanh vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng liếc nhìn nhau, vội đi theo.
Đợi ba người Lâm Ẩn đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là cao thủ ở đâu ra thế, trước giờ chưa từng gặp, chẳng lẽ là Bạch Sư Đường của Nam Hoang mời người bên ngoài đến giúp đỡ? Người nọ tuổi còn trẻ, nhưng cả một cái chỉ tay của cậu ta mà Tống Thiên Vực cũng không chặn được”.
Ngân Linh Tử cau mày.
“Ngươi không phát hiện sao? Khi nãy người nọ hoàn toàn không sử dụng toàn lực, nhưng trước giờ Nam Hoang chúng ta chưa từng xuất hiện nửa bước Chân Thần trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ người nọ là Thánh tử của thánh địa?”, Tống Hoa nhẹ giọng than thở.
Nếu người mới ra tay khi nãy là Thánh tử của thánh địa, thì lần này dù là bề trên trong môn phái của bọn họ đến cũng không dám xảy ra mâu thuẫn với người nọ.
“Cái gì? Thánh tử?”
Nghe thấy lời này, người xung quanh đều ợ hãi.
Bốn thánh địa có địa vị cao, dù là Ma Tộc xâm lấn, bốn thánh địa cũng đứng vững không ngã, bốn thánh địa là chủ lực trong trận chiến với Ma Tộc, nhưng cũng không bị ảnh hưởng đến nền tảng, vẫn là thế lực hàng đầu không thể lay động.
Mọi người nhìn nhau, nếu chỉ là một vị nửa bước chân thần, các thế lực bọn họ hợp tác với nhau vẫn có thể tranh chấp một chút, nhưng nếu thật sự là Thánh tử của thánh địa…
“Hắn không thể là Thánh tử của thánh địa được.”
Nhưng vào lúc này, một thanh niên áo trắng lên tiếng.
Khi nãy lúc Lâm Ẩn ở đây, hắn ta không nói một lời, đứng ở chỗ cách Tống Hoa không xa, mãi đến khi Lâm Ẩn hoàn toàn biến mất, hắn ta mới đi đến bên cạnh Tống Hoa trầm giọng nói.
Mọi người đều sửng sốt, khi nãy bọn họ không hề chú ý đến chàng trai mặc áo trắng bên cạnh Tống Hoa này.
Tống Hoa trông cao lớn vạm vỡ, mà thanh niên lại nhìn rất nhỏ con, ánh mắt nhìn về phía hai người của mọi người trở nên hơi kỳ lạ.
“Chung huynh, huynh chắc chứ?” Tống Hoa nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên”.
Chung huynh gật đầu, tự tin nói: “Tôi từng thăm hỏi cả bốn thánh địa rồi, cũng đã gặp Thánh tử của các thánh địa, tuyệt đối không có người này, người này nhiều nhất chỉ là đích truyền của một thế lực hạng nhất thôi”.
“Tiểu tử, chúng ta dựa vào cái gì tin lời ngươi đây”, Ngân Linh Tử lạnh lùng nói.
“Chung Mật huynh là đệ tử đích truyền của U Tuyền Tông ở biên giới phía Bắc, phụng lệnh của sư phụ đến Man Thần Tông của ta làm khách”, Tống Hoa từ tốn nói.
Nghe thấy U Tuyền Tông, mọi người đều rùng mình, ngoài bốn thánh địa, chín thế lực hạng nhất chính là thế lực mạnh nhất Thiên Hoang giới, mà U Tuyền Tông nằm trong chín thế lực đó.
Còn là thế lực mạnh nhất trong đó, nghe đồn Tông chủ U Tuyền Tông đã là đỉnh cao Chân Thần, chỉ thiếu một chút đã có thể bước ra cảnh giới trong truyền thuyết.
“Không ngờ lại là đệ tử đích truyền của U Tuyền Tông”.
“Vậy chắc lời cậu ta nói là thật”.
“Nếu không có Chung huynh ở đây, lúc này chúng ta đã bị tiểu tử kia dọa chết khiếp rồi”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Trong mắt Chung Mật hiện lên vẻ đắc ý, ở cả Thiên Hoang giới, Nam Hoang được xem là một nơi rất hoang sơ, chỉ có mỗi Man Thần Tông là thế lực hạng nhất, cũng có rất ít thế lực hạng hai.
Mà biên giới phía Bắc của bọn họ chẳng những có thánh địa Quảng Hàn cung tọa trấn còn có hai tông môn hạng nhất, mười thế lực hạng hai, Nam Hoang hoang vu hoàn toàn không thể sánh bằng được.
“Dù hắn không phải là người trong thánh địa, chúng ta cũng không thể làm gì được hắn”, trên khuôn mặt lạnh lùng của Ngân Linh Tử xuất hiện chút thay đổi.
“Cứ giao tên này cho ta”.
Một bóng người già nua xuất hiện từ trong chỗ tối, yên lặng đứng sau lưng Chung Mật.
Ngân Linh Tử và Tống Hoa đều giật mình, lâu như vậy mà bọn họ không hề phát hiện ra sự tồn tại của ông lão này, có thể thấy thực lực ông lão vượt xa bọn họ.
Chung Mật nhìn mọi người, lạnh nhạt nói: “Lần này ra ngoài, sư phụ tôi phái Hoàng lão đi theo tôi, Hoàng lão là cao thủ nửa bước Chân Thần, cho nên mọi người không cần lo lắng, trong bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử, ta chỉ cần Thiên Châu, những thứ khác đều dựa vào cơ duyên của các vị”.
“Cảm ơn cậu Chung!”
“Lần này chúng tôi nhất định sẽ nghe lệnh cậu Chung!”
Mọi người đều hùa theo, vốn cứ tưởng đã bỏ lỡ bảo tàng, không ngờ tình thế xoay chuyển.
Thấy phản ứng của mọi người, Chung Mật rất hài lòng, từ tốn nói:
“Các vị, lên đường thôi, nếu không cơ duyên đều sẽ là của tiểu tử kia đấy”.
Nói xong bèn dẫn đầu đi vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Chương 1221: Uy thế
Ánh mắt của Tống Hoa và Ngân Linh Tử rất nghiêm túc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người bảo vệ của hai người và trưởng lão Trương Đào của Âm Dương Tông đứng cùng nhau, ai cũng cau mày.
“Tống Hoa, chuyện này là sao?”
Trong giọng điệu của Ngân Linh Tử mang ý chất vấn.
Hắn ta và Tống Hoa tranh đấu đã nhiều năm, nhưng dù hai người có tranh chấp thế nào cũng là chuyện trong Nam Hoang của bọn họ, bây giờ chuyện của Nam Hoang sao lại đến lượt một đệ tử U Tuyền Tông đứng ra chỉ tay năm ngón chứ.
“Chuyện này, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời”.
Tống Hoa trịnh trọng nói: “Một vị trưởng lão của Man Thần Tông khá thân thiết với sư phụ của Chung Mật, Chung Mật nói là đến đưa tin thay sư phụ, tình huống cụ thể là gì ta cũng không rõ, nhưng dù sao nơi này cũng là Nam Hoang, địa bàn của Man Thần Tông ta, không thể cho một đệ tử của U Tuyền Tông xăngf bậy được”.
Người bảo vệ đứng sau lưng Tống Hoa cũng nói: “Ta đã thông báo với tông môn về chuyện này rồi, chắc chắn sẽ có cao thủ đến giúp đỡ”.
“Như vậy rất tốt”.
Ngân Linh Tử gật đầu: “Đi thôi, ta muốn xem thử tên này muốn làm gì”.
Nói xong, mấy người cũng chạy vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Nhưng bọn họ cũng không đi nhanh, như đang dạo chơi ở ngoại thành vậy, rõ ràng là cảnh giác với Lâm Ẩn và nửa bước Chân Thần bên cạnh Chung Mật, đợi người trong môn phái đến giúp đỡ.
…
Ba người Lâm Ẩn đi nhanh trong rừng Tuyệt Hàn.
Dù không khí lạnh đã biến mất, nhưng khí lạnh bên trong vẫn tuôn về phía bọn họ.
Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên còn đỡ, còn Trần Long Tượng lúc này đã nói không nên lời nữa rồi.
Lâm Ẩn thấy thế thì tạo lĩnh vực cực hàn của mình, bao phủ hai người ở bên trong.
“Phù!”
Trần Long Tượng thở phào một hơi, nói: “Lão Lâm à, sao huynh không tạo lĩnh vực sớm hơn một chút chứ, suýt lấy nửa cái mạng của ta rồi”.
“Nếu tôi sớm tạo ra lĩnh vực thì sao có thể nhìn ra thực lực của cậu chứ?”
Lâm Ẩn cười như không cười.
Khí lạnh ở nơi này đủ để đóng băng cả xương người, một khi đỉnh cao Địa Tiên bước vào sẽ biến thành tượng băng trong nháy mắt. Chỉ có lĩnh vực Thiên Tiên bảo vệ mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng cũng sẽ run rẩy.
Mà Trần Long Tượng vẫn luôn chịu đựng đến tận nơi này mới không chịu được nữa, thực lực cũng mạnh hơn Thiên Tiên bình thường không ít.
“Ha ha!”
Trần Long Tượng cười xấu hổ.
Lâm Ẩn cũng không hỏi tiếp nữa, đứng yên trong gió rét, quần áo bay phần phật, nhưng anh chẳng hề để tâm.
Thần giác của anh bắt đầu tìm kiếm như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt bao phủ mấy trăm dặm. Dãy núi Tuyệt Hàn quá lớn, luồng không khí lạnh như thổi tới từ bốn phương tám hướng, đứng trong đó hoàn toàn không thể nhận rõ phương hướng, cả Lâm Ẩn cũng không dám chắc bọn họ có đi đúng hướng không.
Ba nguười đi vòng vòng trong dãy núi cả buổi, xuyên qua vô số luồng không khí lạnh, đổi hướng mấy lần mới đên được động phủ.
Nhưng động phủ này xa hoa hơn trong tưởng tượng của Lâm Ẩn không ít.
Tiên điện nguy nga cao vút trong mây, cao cả trăm trượng, không khí lạnh đáng sợ thổi qua, bao phủ cả dãy núi Tuyệt Hàn.
Lúc này đã có không ít người đứng trước cửa tiên điện.
Kẻ dẫn đầu là Chung Mật.
Chung Mật thấy Lâm Ẩn đi tới thì cười nói: “Tốc độ của đạo hữu có hơi chậm nhỉ!”
“Tôi đến lúc nào liên quan gì đến anh?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Nói xong thì đi thẳng về phía tiên điện.
“Tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Chung Mật lạnh lẽo: “Hoàng lão, làm phiền ông!”
Hoàng lão chậm rãi đi ra, bước từng bước về phía Lâm Ẩn, từ tốn nói: “Tiểu tử, đừng tưởng ngươi có chút thực lực thì có thể giả mạo nửa bước Chân Thân, một kẻ chỉ là đỉnh cao Thiên Tiên cũng dám giả mạo nửa bước Chân Thần, đáng chết!”
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ người trước mắt không phải nửa bước Chân Thần, nhìn về phía Trương Đào, dù sao nửa bước Chân Thần cũng là do ông ta nói.
Trương Đào hơi xấu hổ, ông ta cũng chưa từng đấu với nửa bước Chân Thần, nhưng ông ta từng thấy nửa bước Chân Thần ra tay, khi nãy lúc Lâm Ẩn ra tay với Tống Thiên Vực, ông ta có cảm giác như là nửa bước Chân Thần ra tay vậy, không ngờ chỉ là một đỉnh cao Thiên Tiên.
“Đỉnh cao Thiên Tiên thì thế nào, vẫn đủ giết chết ông!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Đồ điếc không sợ súng, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa nửa bước Chân Thần và Thiên Tiên!”, Hoàng lão hừ lạnh, hai tay như móng vuốt chim ưng, xuất hiện mười tia sáng màu tím đen rất dài, mang theo từng cơn gió tanh, đánh về phía Lâm Ẩn.
U Minh ma trảo là võ công bí truyền của U Tuyền Tông, vô cùng tàn nhẫn. Trước đây ông ta từng tựa vào U Minh ma trảo miễn cưỡng giết chết một vị nửa bước Chân Thần, tạo ra uy danh hiển hách.
“Oành!”
Mười tia sáng mang theo chất độc đánh lên hư không cách Lâm Ẩn mười trượng thì đột nhiên biến mất!
“Đây là?”
Mọi người ngạc nhiên.
Ở đây không có ai là kẻ yếu cả, ánh mắt vô cùng sắc bén. Cảnh trước mắt khiến bọn họ hơi không chấp nhận được, một nửa bước Chân Thần ra tay, đỉnh cao Thiên Tiên không nhúc nhích, nhưng nửa bước Chân Thần vẫn không chiếm được lợi thế.
“Lĩnh vực của ngươi là gì?”
Hoàng lão nói với giọng điệu nặng nề.
Vốn dĩ cứ tưởng dưới một vuốt của lão, lĩnh vực của Lâm Ẩn nhất định sẽ bị phá vỡ, không ngờ lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như bùn rơi xuống biển vậy.
Vẻ mặt Lâm Ẩn không đúng lắm, anh không ngờ nửa bước Chân Thần trước mặt còn yếu hơn trong tưởng tượng của anh một chút. Anh cũng từng thấy Ma Tộc nửa bước Chân Thần trên hành tinh xanh ra tay, nửa bước Chân Thần trước mặt hoàn toàn không thể sánh bằng.
“Khụ!”
Từ vẻ mặt của Lâm Ẩn, Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng nhìn ra được, nhỏ giọng nói: “Nửa bước Chân Thần có thể sống sót trong trận chiến kia đều là cao thủ, cũng chỉ cách Chân Thần một bước, người này sao có thể sánh bằng được”.
Lâm Ẩn bừng tỉnh.
Trận chiến lúc trước khốc liệt như vậy, thậm chí còn có mấy Chân Thần bỏ mạng, nửa bước Chân Thần càng nhiều vô số kể. Mấy Ma Tộc nửa bước Chân Thần còn sống, ai không phải cao thủ hàng đầu đâu.
Tuy Độ Mệnh Kiếm Tiên nói nhỏ, nhưng mọi người không phải kẻ yếu, ai cũng nghe thấy rõ ràng.
Không ngờ hai người lại chê nửa bước Chân Thần Chung Mật dẫn đến quá yếu?
Đây là kiêu ngạo biết bao nhiêu chứ?
“Được, xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi!”
Trong giọng nói của Hoàng lão còn đè nén cảm giác tức giận.
Vẻ mặt Chung Mật cũng rất khó coi, hắn ta cho rằng Hoàng lão ra tay chắc chắn sẽ là cảnh chém giết tựa như sấm chớp, không ngờ lại trở thành thế này.
Nhưng hắn ta vẫn không sợ, hắn ta biết Hoàng lão có lá bài tẩy của mình, khi nãy chỉ là khinh địch thôi, còn chưa sử dụng được bảy phần mười thực lực của mình.
Mấy chục Thiên Tiên tập trung trước tiên điện, không ít người trong đó đều có lá bài tẩy của mình, đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.
“Hừ!”
Lâm Ẩn thẳng thừng ra tay.
Ở trước mặt anh, ngoài nửa bước Chân Thần trước mặt, những người khác chẳng khác nào giun dế cả, sao phải lãng phí nước bọt với bọn họ. Cự chưởng màu vàng dài mười trượng bỗng dưng xuất hiện, đánh về phía Hoàng lão.
“Tự tìm đường chết!”
Hoàng lão thấy Lâm Ẩn dám ra tay trước thì quát lên, đỡ lấy cự chưởng từ xa.
“Đùng!”
Quyền chưởng chạm vào nhau tạo thành tiếng vang lớn, Hoàng lão phun ra một ngụm máu tươi, người bay ra ngoài tựa như diều đứt dây.
Trong mắt đầy vẻ khó tin:
“Thật mạnh quá!”
Chương 1222: Đi vào
Những người xem chiến thầm thấy rùng mình, quả nhiên là danh bất hư truyền, chỉ với chiêu này, Tống Thiên Vực đã có thể đứng trên những Địa Tiên khác ở nơi này rồi.
Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng nhìn Tống Thiên Vực bằng ánh mắt nghiêm tuc hơn mấy phần.
Thấy thái độ của người xung quanh, Tống Thiên Vực nở nụ cười kiêu ngạo, lần này gã ra tay là vì ra oai trước mặt mọi người, chứng minh mình không thua kém gì Tống Hoa và Ngân Linh Tử.
Đinh Khắc Miễn và Lưu Kim thấy Tống Thiên Vực ra tay thì nở nụ cười, Thanh Dương Tông bọn họ vốn dĩ muốn tạo mối quan hệ với tông môn hạng hai như Âm Dương Tông, đáng tiếc vẫn luôn không có cơ hội.
Bây giờ Tống Thiên Vực ra tay đấu với hai người này, bọn họ cũng có lí do để tiếp cận gã.
“Người này cũng có chút thực lực, đáng tiếc lại trở thành đối tượng để Tống Thiên Vực ra oai”, Tống Hoa từ tốn nói.
“Không có bản lĩnh còn dám kiêu ngạo như vậy, đáng đời!”
Ngân Linh Tử cũng hờ hững nói.
Lúc Tống Thiên Vực muốn nở nụ cười đắc ý.
“Ầm!”
Khi đao cương ngưng tụ từ nguyệt quang kia còn cách Lâm Ẩn mấy chục trượng thì chợt biến thành gió nhẹ thổi qua mặt, quần áo Lâm Ẩn bay phần phật, nhưng chẳng có chút thương tích nào.
“Chuyện gì thế này?”
Mọi người xung quanh đều sững sờ.
Kể cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng hơi cau mày, đao quang kia vô cùng mạnh mẽ, dù là bọn họ cũng không thể tùy tiện chống lại, nhưng bây giờ lại biến mất một cách kỳ lạ?
Chỉ có hai Thiên Tiên hậu kỳ núp trong bóng tối hơi biến sắc, dường như nghĩ đến điều gì.
Tống Thiên Vực nhướng mày, sau đó nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Trò mèo, xem ta chém ngươi thế nào đây!”
Gã hừ lạnh, chỉ tay lần nữa.
“Đi!”
Keng!
Hư không dao động, tiếng đao vang lên.
Một dòng khí màu trắng sữa xuất hiện từ cánh tay của gã, sau đo ngưng tụ thành đao quang to bằng ngón cái. Đao quang cực kỳ sắc bén bắn nhanh đến, chớp mắt một cái đã xuyên thủng hư không, phát ra tiếng không khí bị xé rách, tựa như thiên đao tuyệt thế chém về phía Lâm Ẩn.
Thái Âm đao cương.
Theo truyền thuyết Âm Dương Tông có cao thủ chỉ tay thành đao, có thể chém đỉnh núi cao nghìn trượng thành tro bụi. Thậm chí còn có người đồn rằng Tông chủ Âm Dương Tông đã gộp được âm dương lại với nhau, đao cương chém ra có thể tiêu diệt một vệ tinh.
Âm Dương Tông là dựa vào chiêu này tung hoành Nam Hoang.
Một chỉ này rõ ràng chứng minh Tống Thiên Vực tức giận rồi.
Những người đang xem chiến đều gật đầu, ngồi đợi thanh niên trước mắt ngã xuống.
Lâm Ẩn bình tĩnh nói:
“Muốn mượn tôi ra oai, anh xứng sao?”
Anh nhẹ nhàng giơ tay ra, không sử dụng chút pháp lực nào, thế mà đao cương đủ để giết chết Thiên Tiên kia lại nhẹ nhàng rơi vào tay anh, trở nên vô cùng mềm mại.
“Sao có thể?”
Lúc này, mọi người thật sự vô cùng ngạc nhiên.
Thủ đoạn thế này chắc chỉ có những cao thủ nửa bước Chân Thần kia mới có thể làm được thôi, dù là một cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, có thể dễ dàng đánh bại Tống Thiên Vực, nhưng cũng không xử lý nhẹ nhàng thoải mái như vậy được.
“Không ổn!”
Trưởng lão Âm Dương Tông vẫn luôn núp trong bóng tối bảo vệ Tống Thiên Vương thầm nói một tiếng không ổn, hô to: “Thiên Vực, mau lùi lại!”
Tống Thiên Vực nghe vậy cũng không dám chậm trễ, giậm chân một cái, phóng về phía trưởng lão bảo vệ gã.
“Chạy thoát sao?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Đao quang trong tay anh “keng” một tiếng bay lên trời, biến thành đao cương dài cả thước.
“Chém!”
Lâm Ẩn búng tay nhẹ một cái.
Đao cương bắn ra, nhắm thẳng vào Tống Thiên Vực.
Uy thế của một đao này mạnh hơn lúc Tống Thiên Vực chém ra không biết bao nhiêu lần, gần như không thể miêu tả bằng lời, lúc vừa ra tay còn lặng yên không một tiếng động, nhưng sau khi thoát khỏi bàn tay Lâm Ẩn lập tức biến thành sấm chớp cuồn cuộn, khiến cả dãy núi đều rung lên.
Sắc mặt vô số người hoàn toàn thay đổi, sợ hãi vì uy lực của đòn đánh này.
Trưởng lão Âm Dương Tông bảo vệ Tống Thiên Vực kia càng hét to hơn:
“Ranh con, ngươi dám!”
Nhưng đã muộn rồi.
Một đao được tạo ra bằng chân nguyên của Lâm Ẩn mạnh đến mức nào?
Mọi người chỉ cảm thấy một đao kia không chút dấu vết, tựa như linh dương móc sừng, tuyệt diệu một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không thể ngăn cản, dù có nửa bước Chân Thần ở đây cũng chưa chắc có thể ngăn cản được.
Thật ra Tống Thiên Vực cũng thật sự không làm gì được, ánh sáng từ trên người gã bắn ra bốn phía, vô số linh khí phòng ngự được kích hoạt.
Đùng!
Đao quang đụng trúng Tống Thiên Vực, tất cả linh khí trên người gã đều vỡ nát dưới một đòn này, gã cũng bị đánh bay ra ngoài.
“Đáng chết, ngươi là nửa bước Chân Thần!”
Tống Thiên Vực thấy vừa giận vừa sợ.
Nhìn một vòng Nam Hoang, nửa bước Chân Thần cũng xem là cao thủ hàng đầu, ngoài Man Thần Tông ra, không một ai dám trêu vào nửa bước Chân Thần cả, hơn nữa trên cả Nam Hoang cũng chỉ có mười mấy cao thủ nửa bước Chân Thần, không ai không có uy danh hiển hách.
Gã không ngờ người trẻ tuổi trông còn nhỏ hơn mình lại có thực lực mạnh như thế!
‘May mà mình có linh khí hộ thân!’
Khi nãy nếu không phải gã có linh khí có thể chống đỡ một đòn của đỉnh cao Thiên Tiên, thì có lẽ đã chết dưới một đao đó rồi.
Gã vừa định rút lui, thì chợt nghe thấy xung quanh vang lên tiếng hét kinh hãi, vô số người sợ hãi nhìn gã.
‘Xảy ra chuyện gì, sao mọi người lại nhìn mình như vậy?’
Tống Thiên Vực đột nhiên cảm thấy không ổn.
Gã cúi đầu xuống mới phát hiện, một đường máu mờ nhạt kéo dài từ cổ xuống lồng ngực mình, quần áo linh khí gã mặt trên người đã vỡ nát.
“Hóa ra mình không đỡ được một đao kia!”
Lúc này Tống Thiên Vực cực kỳ hối hận, vừa định lên tiếng.
Vô số đao khí nổ tung trong người gã, mọi người nhìn thấy thân thể của thiên tài trẻ tuổi nổi tiếng cả Nam Hoang này bị chia đôi từ phía giữa, sau đó tất cả máu thịt đều bị đao khí cuồn cuộn xoắn thành mảnh vụn, không còn lại gì.
Tống Thiên Vực cứ thế chết rồi!
Lúc này tất cả tu sĩ trên dãy núi Tuyệt Hàn đều im lặng, dù là Lưu Kim Đinh Khắc Miễn hay ba Thiên Tiên hậu kỳ nấp trong bóng tồi đều hóa đá.
Đặc biệt là hai Thiên Tiên của Thanh Dương Tông, như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một thiên tài trẻ tuổi ngay cả bọn họ cũng không thể giết chết cứ thế ngã xuống? Bị một chàng trai không có chút danh tiếng giết chết bằng một đòn? Chuyện này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, kể cả trưởng lão Thiên Tiên hậu kỳ của Âm Dương Tông cũng không thể tin được, không dám nói nhiều một câu.
Lúc này, bên ngoài dãy núi Tuyệt Hàn.
Có hơn trăm cao thủ chạy tới từ các nơi của Nam Hoang tập trung ở đây, trong đó cũng có ba mươi, bốn mươi cao thủ Thiên Tiên, nhưng không một ai dám nói gì.
Lâm Ẩn giết chết Tống Thiên Vực trong nháy mắt, thật sự quá đáng sợ, thái độ ung dung không chút khói lửa này chứng tỏ thực lực của anh vượt xa Tống Thiên Vực, lại thêm câu Tống Thiên Vực la lên kia.
Không khỏi khiến bọn họ nghĩ chẳng lẽ chàng trai trước mặt thật sự là một vị nửa bước Chân Thần?
‘Chẳng lẽ đây thật sự là một vị nửa bước Chân Thần? Thế lực nào bồi dưỡng ra tên biến thái này vậy?’
Mọi người thầm gào thét.
Rất nhiều người nhìn về phía Lâm Ẩn bằng ánh mắt kính nể.
Nửa bước Chân Thần trẻ tuổi như vậy, chỉ cần không chết trẻ, bước vào cảnh giới Chân Thần chính là chuyện ván đã đóng thuyền, không làm gì cũng có thể tiến vào cảnh giới Chân Thần.
Chương 1220: Xử lý tôi ra oai?
‘Sao có thể?’
Mọi người điên cuồng gào thét trong lòng.
Dù không thể tin được, nhưng sự thật ở ngay trước mắt, không thể không tin.
Cảnh Lâm Ẩn giết chết Tống Thiên Vực bằng một ngón tay hiện ngay trước mắt, dù mọi người có không hiểu cũng phải cung kính cúi đầu, đối mặt với một vị nửa bước Chân Thần, ai dám không sợ chứ?
“Tôi giết Tống Thiên Vực rồi, ông có muốn báo thù cho gã không?”
Lâm Ẩn nhìn trưởng lão Âm Dương Tông, lạnh nhạt hỏi.
Tuy Lâm Ẩn nói chuyện rất hờ hững, nhưng lại tựa như sấm sét nổ vang. Sắc mặt của trưởng lão Âm Dương Tông bảo vệ Tống Thiên Vực lập tức cứng đờ, dù ông ta là người bảo vệ Tống Thiên Vực, có thể coi thường đa số các tông môn ở Nam Hoang. Nhưng đối mặt với một kẻ đáng sợ như Lâm Ẩn, ông ta nào dám ra tay?
“Thần quân nói đùa rồi, Tống Thiên Vực không biết lớn nhỏ, dám ra tay với ngài là tự mình chuốc họa vào thân”, trưởng lão Âm Dương Tông vội chắp tay: “Thần quân thần uy vô song, có năng lực càn quét cả rừng Tuyệt Hàn, lão phu xin chúc thần quân càn quét đất trời, độc chiếm bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử.”
Lưu Kim của Thanh Dương Tông cũng vội quỳ xuống đất: “Thần quân, chúng ta không biết ngài là người bảo vệ Bạch Sư Đường, nếu sớm biết ngài bảo vệ Bạch Sư Đường, cho chúng ta mười lá gan chúng tôi cũng không dám ra tay với Bạch Sư Đường nữa.”
Đinh Khắc Miễn cũng không thể để tâm việc kẻ đứng trước mặt là kẻ thù giết chết cháu mình nữa, cũng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu. Đối mặt với một vị nửa bước Chân Thần, ngay cả dũng khí để chạy trốn cũng không có.
“Đều tại hai kẻ các người, nếu không sao có thể đắc tội với Thần quân chứ.”
Trong đôi mắt của trưởng lão Âm Dương Tông lóe lên vẻ hung ác, đứng dậy xông về phía Lưu Kim và Đinh Khắc Miễn, dù ông ta muốn lấy lòng Lâm Ẩn, nhưng thật sự vẫn rất thù hận hai người này. Nếu không vì bọn họ muốn ra tay với Lâm Ẩn, Tống Thiên Vực cũng sẽ không thể hiện, bây giờ Tống Thiên Vực chết rồi, ông ta trở về chắc chắn cũng sẽ bị phạt.
Mà mọi chuyện đều do hai người của Thanh Dương Tông này.
“Trương Đào, ông dám!”
Lưu Kim và Đinh Khắc Miễn quát lên, bọn họ không ngờ Lâm Ẩn không có ý ra tay, nhưng Trương Đào lại không định bỏ qua cho bọn họ.
Ba người bắt đầu chiến đấu, Trương Đào có thể trở thành người bảo vệ Tống Thiên Vực, tu vi chỉ thiếu một chút là có thể bước vào đỉnh cao Thiên Tiên, công pháp tu luyện vượt xa hai người Thanh Dương.
Chỉ mấy chục hiệp đã phân được thắng bại, trên người Trương Đào rách rưới, trong tay cầm hai cái đầu người đi tới trước mặt Lâm Ẩn, đặt đầu xuống đất, cung kính nói:
“Thần quân, hai tên dám mạo phám ngài đã đền tội rồi”.
“Ừm!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Nếu Trương Đào này đã biết điều như thế, bỏ qua cho ông ta một lần cũng được.
Thấy Lâm Ẩn không có ý ra tay, Trương Đào mới thầm thở phào, những người còn lại cũng thở phào theo, nếu một nửa bước Chân Thần ra tay giết người ở đây, hoàn toàn không có ai có thể ngăn cản.
Nhưng nghĩ đến một nửa bước Chân Thần ở đây, hơn một nửa bảo tàng không có phần của bọn họ, trong lòng cũng cảm thấy hơi khó chịu.
Lâm Ẩn quay đầu nhìn những người khác, nơi anh nhìn tới, không ai không sợ hãi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Ẩn. Ngay cả Tống Hoa và Ngân Linh Tử cũng đều cúi đầu. Hai người bảo vệ núp trong bóng tối cũng chắp tay với Lâm Ẩn, tỏ vẻ cung kính.
Mấy trăm tu sĩ tập trung ở đây, mấy chục Thiên Tiên, hơn trăm Địa Tiên, lại không ai dám chống lại Lâm Ẩn.
Khí thế bá đạo kiêu ngạo này thật sự rất rung động lòng người.
“Đây là uy thế của nửa bước Chân Thần đó!”
Có người nhỏ giọng nói.
Lúc này, luồng không khí lạnh trong dãy núi Tuyệt Hàn đột nhiên yếu đi.
Lâm Ẩn cũng không ở lại nữa, bay thẳng lên trời, biến thành luồng sáng vàng bay nhanh vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Độ Mệnh Kiếm Tiên và Trần Long Tượng liếc nhìn nhau, vội đi theo.
Đợi ba người Lâm Ẩn đi rồi, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Đây là cao thủ ở đâu ra thế, trước giờ chưa từng gặp, chẳng lẽ là Bạch Sư Đường của Nam Hoang mời người bên ngoài đến giúp đỡ? Người nọ tuổi còn trẻ, nhưng cả một cái chỉ tay của cậu ta mà Tống Thiên Vực cũng không chặn được”.
Ngân Linh Tử cau mày.
“Ngươi không phát hiện sao? Khi nãy người nọ hoàn toàn không sử dụng toàn lực, nhưng trước giờ Nam Hoang chúng ta chưa từng xuất hiện nửa bước Chân Thần trẻ tuổi như thế, chẳng lẽ người nọ là Thánh tử của thánh địa?”, Tống Hoa nhẹ giọng than thở.
Nếu người mới ra tay khi nãy là Thánh tử của thánh địa, thì lần này dù là bề trên trong môn phái của bọn họ đến cũng không dám xảy ra mâu thuẫn với người nọ.
“Cái gì? Thánh tử?”
Nghe thấy lời này, người xung quanh đều ợ hãi.
Bốn thánh địa có địa vị cao, dù là Ma Tộc xâm lấn, bốn thánh địa cũng đứng vững không ngã, bốn thánh địa là chủ lực trong trận chiến với Ma Tộc, nhưng cũng không bị ảnh hưởng đến nền tảng, vẫn là thế lực hàng đầu không thể lay động.
Mọi người nhìn nhau, nếu chỉ là một vị nửa bước chân thần, các thế lực bọn họ hợp tác với nhau vẫn có thể tranh chấp một chút, nhưng nếu thật sự là Thánh tử của thánh địa…
“Hắn không thể là Thánh tử của thánh địa được.”
Nhưng vào lúc này, một thanh niên áo trắng lên tiếng.
Khi nãy lúc Lâm Ẩn ở đây, hắn ta không nói một lời, đứng ở chỗ cách Tống Hoa không xa, mãi đến khi Lâm Ẩn hoàn toàn biến mất, hắn ta mới đi đến bên cạnh Tống Hoa trầm giọng nói.
Mọi người đều sửng sốt, khi nãy bọn họ không hề chú ý đến chàng trai mặc áo trắng bên cạnh Tống Hoa này.
Tống Hoa trông cao lớn vạm vỡ, mà thanh niên lại nhìn rất nhỏ con, ánh mắt nhìn về phía hai người của mọi người trở nên hơi kỳ lạ.
“Chung huynh, huynh chắc chứ?” Tống Hoa nhỏ giọng hỏi.
“Đương nhiên”.
Chung huynh gật đầu, tự tin nói: “Tôi từng thăm hỏi cả bốn thánh địa rồi, cũng đã gặp Thánh tử của các thánh địa, tuyệt đối không có người này, người này nhiều nhất chỉ là đích truyền của một thế lực hạng nhất thôi”.
“Tiểu tử, chúng ta dựa vào cái gì tin lời ngươi đây”, Ngân Linh Tử lạnh lùng nói.
“Chung Mật huynh là đệ tử đích truyền của U Tuyền Tông ở biên giới phía Bắc, phụng lệnh của sư phụ đến Man Thần Tông của ta làm khách”, Tống Hoa từ tốn nói.
Nghe thấy U Tuyền Tông, mọi người đều rùng mình, ngoài bốn thánh địa, chín thế lực hạng nhất chính là thế lực mạnh nhất Thiên Hoang giới, mà U Tuyền Tông nằm trong chín thế lực đó.
Còn là thế lực mạnh nhất trong đó, nghe đồn Tông chủ U Tuyền Tông đã là đỉnh cao Chân Thần, chỉ thiếu một chút đã có thể bước ra cảnh giới trong truyền thuyết.
“Không ngờ lại là đệ tử đích truyền của U Tuyền Tông”.
“Vậy chắc lời cậu ta nói là thật”.
“Nếu không có Chung huynh ở đây, lúc này chúng ta đã bị tiểu tử kia dọa chết khiếp rồi”.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Trong mắt Chung Mật hiện lên vẻ đắc ý, ở cả Thiên Hoang giới, Nam Hoang được xem là một nơi rất hoang sơ, chỉ có mỗi Man Thần Tông là thế lực hạng nhất, cũng có rất ít thế lực hạng hai.
Mà biên giới phía Bắc của bọn họ chẳng những có thánh địa Quảng Hàn cung tọa trấn còn có hai tông môn hạng nhất, mười thế lực hạng hai, Nam Hoang hoang vu hoàn toàn không thể sánh bằng được.
“Dù hắn không phải là người trong thánh địa, chúng ta cũng không thể làm gì được hắn”, trên khuôn mặt lạnh lùng của Ngân Linh Tử xuất hiện chút thay đổi.
“Cứ giao tên này cho ta”.
Một bóng người già nua xuất hiện từ trong chỗ tối, yên lặng đứng sau lưng Chung Mật.
Ngân Linh Tử và Tống Hoa đều giật mình, lâu như vậy mà bọn họ không hề phát hiện ra sự tồn tại của ông lão này, có thể thấy thực lực ông lão vượt xa bọn họ.
Chung Mật nhìn mọi người, lạnh nhạt nói: “Lần này ra ngoài, sư phụ tôi phái Hoàng lão đi theo tôi, Hoàng lão là cao thủ nửa bước Chân Thần, cho nên mọi người không cần lo lắng, trong bảo tàng của Hàn Nguyệt tiên tử, ta chỉ cần Thiên Châu, những thứ khác đều dựa vào cơ duyên của các vị”.
“Cảm ơn cậu Chung!”
“Lần này chúng tôi nhất định sẽ nghe lệnh cậu Chung!”
Mọi người đều hùa theo, vốn cứ tưởng đã bỏ lỡ bảo tàng, không ngờ tình thế xoay chuyển.
Thấy phản ứng của mọi người, Chung Mật rất hài lòng, từ tốn nói:
“Các vị, lên đường thôi, nếu không cơ duyên đều sẽ là của tiểu tử kia đấy”.
Nói xong bèn dẫn đầu đi vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Chương 1221: Uy thế
Ánh mắt của Tống Hoa và Ngân Linh Tử rất nghiêm túc, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Người bảo vệ của hai người và trưởng lão Trương Đào của Âm Dương Tông đứng cùng nhau, ai cũng cau mày.
“Tống Hoa, chuyện này là sao?”
Trong giọng điệu của Ngân Linh Tử mang ý chất vấn.
Hắn ta và Tống Hoa tranh đấu đã nhiều năm, nhưng dù hai người có tranh chấp thế nào cũng là chuyện trong Nam Hoang của bọn họ, bây giờ chuyện của Nam Hoang sao lại đến lượt một đệ tử U Tuyền Tông đứng ra chỉ tay năm ngón chứ.
“Chuyện này, ta sẽ cho ngươi một câu trả lời”.
Tống Hoa trịnh trọng nói: “Một vị trưởng lão của Man Thần Tông khá thân thiết với sư phụ của Chung Mật, Chung Mật nói là đến đưa tin thay sư phụ, tình huống cụ thể là gì ta cũng không rõ, nhưng dù sao nơi này cũng là Nam Hoang, địa bàn của Man Thần Tông ta, không thể cho một đệ tử của U Tuyền Tông xăngf bậy được”.
Người bảo vệ đứng sau lưng Tống Hoa cũng nói: “Ta đã thông báo với tông môn về chuyện này rồi, chắc chắn sẽ có cao thủ đến giúp đỡ”.
“Như vậy rất tốt”.
Ngân Linh Tử gật đầu: “Đi thôi, ta muốn xem thử tên này muốn làm gì”.
Nói xong, mấy người cũng chạy vào trong dãy núi Tuyệt Hàn.
Nhưng bọn họ cũng không đi nhanh, như đang dạo chơi ở ngoại thành vậy, rõ ràng là cảnh giác với Lâm Ẩn và nửa bước Chân Thần bên cạnh Chung Mật, đợi người trong môn phái đến giúp đỡ.
…
Ba người Lâm Ẩn đi nhanh trong rừng Tuyệt Hàn.
Dù không khí lạnh đã biến mất, nhưng khí lạnh bên trong vẫn tuôn về phía bọn họ.
Lâm Ẩn và Độ Mệnh Kiếm Tiên còn đỡ, còn Trần Long Tượng lúc này đã nói không nên lời nữa rồi.
Lâm Ẩn thấy thế thì tạo lĩnh vực cực hàn của mình, bao phủ hai người ở bên trong.
“Phù!”
Trần Long Tượng thở phào một hơi, nói: “Lão Lâm à, sao huynh không tạo lĩnh vực sớm hơn một chút chứ, suýt lấy nửa cái mạng của ta rồi”.
“Nếu tôi sớm tạo ra lĩnh vực thì sao có thể nhìn ra thực lực của cậu chứ?”
Lâm Ẩn cười như không cười.
Khí lạnh ở nơi này đủ để đóng băng cả xương người, một khi đỉnh cao Địa Tiên bước vào sẽ biến thành tượng băng trong nháy mắt. Chỉ có lĩnh vực Thiên Tiên bảo vệ mới có thể miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng cũng sẽ run rẩy.
Mà Trần Long Tượng vẫn luôn chịu đựng đến tận nơi này mới không chịu được nữa, thực lực cũng mạnh hơn Thiên Tiên bình thường không ít.
“Ha ha!”
Trần Long Tượng cười xấu hổ.
Lâm Ẩn cũng không hỏi tiếp nữa, đứng yên trong gió rét, quần áo bay phần phật, nhưng anh chẳng hề để tâm.
Thần giác của anh bắt đầu tìm kiếm như thủy triều dâng lên, trong nháy mắt bao phủ mấy trăm dặm. Dãy núi Tuyệt Hàn quá lớn, luồng không khí lạnh như thổi tới từ bốn phương tám hướng, đứng trong đó hoàn toàn không thể nhận rõ phương hướng, cả Lâm Ẩn cũng không dám chắc bọn họ có đi đúng hướng không.
Ba nguười đi vòng vòng trong dãy núi cả buổi, xuyên qua vô số luồng không khí lạnh, đổi hướng mấy lần mới đên được động phủ.
Nhưng động phủ này xa hoa hơn trong tưởng tượng của Lâm Ẩn không ít.
Tiên điện nguy nga cao vút trong mây, cao cả trăm trượng, không khí lạnh đáng sợ thổi qua, bao phủ cả dãy núi Tuyệt Hàn.
Lúc này đã có không ít người đứng trước cửa tiên điện.
Kẻ dẫn đầu là Chung Mật.
Chung Mật thấy Lâm Ẩn đi tới thì cười nói: “Tốc độ của đạo hữu có hơi chậm nhỉ!”
“Tôi đến lúc nào liên quan gì đến anh?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt đáp.
Nói xong thì đi thẳng về phía tiên điện.
“Tự tìm đường chết!”
Ánh mắt Chung Mật lạnh lẽo: “Hoàng lão, làm phiền ông!”
Hoàng lão chậm rãi đi ra, bước từng bước về phía Lâm Ẩn, từ tốn nói: “Tiểu tử, đừng tưởng ngươi có chút thực lực thì có thể giả mạo nửa bước Chân Thân, một kẻ chỉ là đỉnh cao Thiên Tiên cũng dám giả mạo nửa bước Chân Thần, đáng chết!”
Mọi người ngạc nhiên, không ngờ người trước mắt không phải nửa bước Chân Thần, nhìn về phía Trương Đào, dù sao nửa bước Chân Thần cũng là do ông ta nói.
Trương Đào hơi xấu hổ, ông ta cũng chưa từng đấu với nửa bước Chân Thần, nhưng ông ta từng thấy nửa bước Chân Thần ra tay, khi nãy lúc Lâm Ẩn ra tay với Tống Thiên Vực, ông ta có cảm giác như là nửa bước Chân Thần ra tay vậy, không ngờ chỉ là một đỉnh cao Thiên Tiên.
“Đỉnh cao Thiên Tiên thì thế nào, vẫn đủ giết chết ông!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Đồ điếc không sợ súng, hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy sự chênh lệch giữa nửa bước Chân Thần và Thiên Tiên!”, Hoàng lão hừ lạnh, hai tay như móng vuốt chim ưng, xuất hiện mười tia sáng màu tím đen rất dài, mang theo từng cơn gió tanh, đánh về phía Lâm Ẩn.
U Minh ma trảo là võ công bí truyền của U Tuyền Tông, vô cùng tàn nhẫn. Trước đây ông ta từng tựa vào U Minh ma trảo miễn cưỡng giết chết một vị nửa bước Chân Thần, tạo ra uy danh hiển hách.
“Oành!”
Mười tia sáng mang theo chất độc đánh lên hư không cách Lâm Ẩn mười trượng thì đột nhiên biến mất!
“Đây là?”
Mọi người ngạc nhiên.
Ở đây không có ai là kẻ yếu cả, ánh mắt vô cùng sắc bén. Cảnh trước mắt khiến bọn họ hơi không chấp nhận được, một nửa bước Chân Thần ra tay, đỉnh cao Thiên Tiên không nhúc nhích, nhưng nửa bước Chân Thần vẫn không chiếm được lợi thế.
“Lĩnh vực của ngươi là gì?”
Hoàng lão nói với giọng điệu nặng nề.
Vốn dĩ cứ tưởng dưới một vuốt của lão, lĩnh vực của Lâm Ẩn nhất định sẽ bị phá vỡ, không ngờ lại chẳng có chút phản ứng nào, giống như bùn rơi xuống biển vậy.
Vẻ mặt Lâm Ẩn không đúng lắm, anh không ngờ nửa bước Chân Thần trước mặt còn yếu hơn trong tưởng tượng của anh một chút. Anh cũng từng thấy Ma Tộc nửa bước Chân Thần trên hành tinh xanh ra tay, nửa bước Chân Thần trước mặt hoàn toàn không thể sánh bằng.
“Khụ!”
Từ vẻ mặt của Lâm Ẩn, Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng nhìn ra được, nhỏ giọng nói: “Nửa bước Chân Thần có thể sống sót trong trận chiến kia đều là cao thủ, cũng chỉ cách Chân Thần một bước, người này sao có thể sánh bằng được”.
Lâm Ẩn bừng tỉnh.
Trận chiến lúc trước khốc liệt như vậy, thậm chí còn có mấy Chân Thần bỏ mạng, nửa bước Chân Thần càng nhiều vô số kể. Mấy Ma Tộc nửa bước Chân Thần còn sống, ai không phải cao thủ hàng đầu đâu.
Tuy Độ Mệnh Kiếm Tiên nói nhỏ, nhưng mọi người không phải kẻ yếu, ai cũng nghe thấy rõ ràng.
Không ngờ hai người lại chê nửa bước Chân Thần Chung Mật dẫn đến quá yếu?
Đây là kiêu ngạo biết bao nhiêu chứ?
“Được, xem ra ta đánh giá thấp ngươi rồi!”
Trong giọng nói của Hoàng lão còn đè nén cảm giác tức giận.
Vẻ mặt Chung Mật cũng rất khó coi, hắn ta cho rằng Hoàng lão ra tay chắc chắn sẽ là cảnh chém giết tựa như sấm chớp, không ngờ lại trở thành thế này.
Nhưng hắn ta vẫn không sợ, hắn ta biết Hoàng lão có lá bài tẩy của mình, khi nãy chỉ là khinh địch thôi, còn chưa sử dụng được bảy phần mười thực lực của mình.
Mấy chục Thiên Tiên tập trung trước tiên điện, không ít người trong đó đều có lá bài tẩy của mình, đứng cách đó không xa, lạnh lùng nhìn cảnh trước mắt.
“Hừ!”
Lâm Ẩn thẳng thừng ra tay.
Ở trước mặt anh, ngoài nửa bước Chân Thần trước mặt, những người khác chẳng khác nào giun dế cả, sao phải lãng phí nước bọt với bọn họ. Cự chưởng màu vàng dài mười trượng bỗng dưng xuất hiện, đánh về phía Hoàng lão.
“Tự tìm đường chết!”
Hoàng lão thấy Lâm Ẩn dám ra tay trước thì quát lên, đỡ lấy cự chưởng từ xa.
“Đùng!”
Quyền chưởng chạm vào nhau tạo thành tiếng vang lớn, Hoàng lão phun ra một ngụm máu tươi, người bay ra ngoài tựa như diều đứt dây.
Trong mắt đầy vẻ khó tin:
“Thật mạnh quá!”
Chương 1222: Đi vào
Bình luận facebook