Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1276: Sóng gió không thôi
Còn có người tu luyện nước ngoài nói: “Đúng thế, Chân Thần Coase từ xa đến đây, Lâm Ẩn không ra nghênh tiếp, chẳng phải chứng minh người tu luyện trên hành tinh xanh chúng ta không biết phép tắc à?”
“Đúng đúng đúng, chỉ có Lâm Ẩn mới có thể đại diện hành tinh xanh chúng ta, xin lỗi Chân Thần Coase thôi”.
“Long phủ còn không mau bảo Lâm Ẩn xuống núi thỉnh tội đi?”
Rất nhiều người bàn tán.
Ngay cả cư dân mạng của phương Đông cũng gia nhập, vô cùng xôn xao.
Mấy năm nay Lâm Ẩn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng Long phủ phát triển như thế, những thế lực khác hoàn toàn không dám hành động lỗ mãng, nhưng bây giờ Chân Thần Coase giáng lâm, để bọn họ nhìn thấy cơ hội lật đổ Long phủ.
Chẳng mấy chốc.
Cả thế giới đều chú ý đến Long phủ.
“Cậu Ẩn đi đâu rồi?”
“Tu sĩ ngoại vực giáng lâm, cậu Ẩn là võ giả đứng đầu phương Đông chúng ta cũng nên xuất hiện đi chứ!”
“Đúng thế, dù không hoan nghênh người của ngoại vực, nhưng dù sao cũng nên nói một câu cho chúng ta chút niềm tin, chứ không phải biến mất không còn tăm hơi, trốn mãi không ra như bây giờ được”.
Rất nhiều người nói.
Ngay cả cao thủ trong nước cũng bày tỏ sự lo lắng với lãnh đạo cấp cao của Long phủ.
Lúc này, lãnh đạo cấp cao của Long phủ cũng tập trung lại với nhau, có người nôn nóng đi tới đi lui trong đại sảnh, có mấy người tập trung với nhau, tỏ vẻ lo lắng.
Lúc này trên núi Lang Gia ngoài lãnh đạo cấp cao của Long phủ còn có cao thủ trong bí cảnh Côn Luân, tiểu thiên sư Tửu Đạo Nhân của núi Long Hổ.
Người của bí cảnh Côn Luân có vẻ nghe theo sắp xếp của Hiên Viên Vô Địch, sau khi Hiên Viên Vũ chết, mấy cao thủ thế hệ sau như Hiên Viên Phá Thành và Hiên Viên Vô Địch lại nắm quyền nhà Hiên Viên, lúc này Hiên Viên Vô Địch đã là Thiên Tiên hậu kỳ.
Còn Tửu Đạo Nhân lần trước Lâm Ẩn đến núi Long Hổ không nhìn thấy cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên, đại diện núi Long Hổ đến đây.
Mọi người bàn tán xôn sao trong đại sảnh, chỉ có Lộ Uyên được mời tới ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Cụ tổ Hắc Phong, ông có biết lai lịch của Coase này không?”
Hiên Viên Vô Địch hỏi cụ tổ Hắc Phong.
Mấy năm nay cụ tổ Hắc Phong mặt dày mày dạn gia nhập Long phủ, đảm nhiệm chức trưởng lão ngoại môn, mấy người còn sót lại của Hắc Phong Tông cũng gia nhập Long phủ theo ông ta.
Trong những người ở đây chỉ có mỗi cụ tổ Hắc Phong biết rõ tin tức bên ngoài.
“Thiên vực của chúng ta được gọi là thiên vực Tiểu Đông, trong đó có hai mươi mấy hành tinh có sự sống, trong đó đa số các hành tinh đều có cao thủ Chân Thần tọa trấn, những hành tinh không có cao thủ Chân Thần tọa trấn chỉ có thể dựa vào hành tinh khác”, cụ tổ Hắc Phong bưng chung rượu lên uống một ngụm rồi nói tiếp: “
“Tinh vực Hoang Mộc mà Hắc Phong Tông tôi ở cũng xem như một tinh vực xếp hạng không cao không thấp, còn tinh vực Maya được xem là một hành tinh rất mạnh trong thiên vực Tiểu Đông, trong đó có cao thủ cấp Thiên Thần tọa trấn”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nếu thiên vực Tiểu Đông có cao thủ Thiên Thần tọa trấn, bọn họ lấy gì mà phản kháng đây?
“Chẳng lẽ chúng ta cứ chịu thua như thế à?”
Tạ Viễn hơi không cam lòng: “Rốt cuộc trên hành tinh xanh của chúng ta có thứ gì đáng để người của những hành tinh mạnh mẽ này lần lượt đến đây thế?”
“Theo tôi được biết, mấy chục nghìn năm trước hành tinh xanh cũng là một hành tinh mạnh mẽ, nhưng lại bị suy yếu, có lẽ trên hành tinh xanh này có thứ gì đó họ muốn”, cụ tổ Hắc Phong còn chưa nói hết, chính là thứ những nhân vật lớn này muốn có được đã bị Lâm Ẩn lấy đi rồi.
“Vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm gì? Cậu Ẩn không xuất hiện, chúng ta phải làm sao đây!”, Hiên Viên Vô Địch nói.
Bây giờ trong bí cảnh Côn Luân cũng không còn nhiều việc nữa, vì các gia tộc lớn trong Côn Luân đều biết Ma Tộc sẽ còn giáng lâm, cho nên đều xóa bỏ mâu thuẫn giữa các gia tộc, bây giờ đối mặt với người ngoại vực cũng là cùng chung mối thù.
“Nhưng nghe đồn Coase kia có thực lực đỉnh cao Chân Thần, cậu Ẩn không ra mặt, chúng ta không trêu vào được”.
Bọn họ đều biết Lâm Ẩn đã đột phá đến cảnh giới Chân Thần, nhưng đối mặt với Coase vẫn hơi khó ăn.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lộ Uyên mở mắt ra, phát hiện mọi người đều tỏ vẻ lo lắng, tâm trạng nặng nề.
“Mọi người không cần phải lo, hai năm trước lão Long Vương đã đột phá cảnh giới Chân Thần, năm ngoái ta cũng đã đột phá, dù Coase đích thân đến đây cũng không cần phải sợ”, Lộ Uyên trầm giọng nói.
“Tiền bối Lộ đã đột phá cảnh giới Chân Thần rồi ư?”
“Trên hành tinh xanh chúng ta có ba Chân Thần, cũng có tự tin chống lại Coase hơn”, nghe vậy, người trong đại sảnh đều tỏ vẻ vui mừng.
“Khụ khụ”.
Cụ tổ Hắc Phong ho nhẹ một tiếng: “Các vị đừng đến vui mừng quá sớm, theo tôi được biết, lời đồn kia đều là thật, thực lực của Coase rất mạnh”.
Lúc trước tinh vực Hoang Mộc của tôi vốn có tám tông môn, cũng vì một đệ tử thiên tài của Phá Vọng Tông giết chết một đệ tử của Coase lúc lịch luyện, trong một đêm cả Phá Vọng Tông đều bị tiêu diệt, hai cao thủ Chân Thần cũng không rõ tung tích”.
Mọi người đều thấy căng thẳng.
Cụ Tiền cất lời: “Các vị tạm thời ở lại Long phủ trước, đợi sau khi cậu Ẩn xuất quan chúng ta hẳn ra quyết định, chúng ta không hành động, bọn họ cũng không có cớ ra tay với chúng ta”.
Long phủ lựa chọn im lặng.
Chuyện này nhất thời khiến rất nhiều võ giả phương Đông vô cùng thất vọng.
Bọn họ đều xem Long phủ là thánh địa hàng đầu, là trụ cột tinh thần của hành tinh xanh, bây giờ thấy Long phủ im lặng thì đều thất vọng.
“Long phủ làm sao thế? Mặc cho người ngoại vực ức hiếp à?”
“Chẳng lẽ lời đồn là thật, mấy năm nay cậu Ẩn không ra mặt là vì bị thương nặng khi đối phó thánh tử Thái Sơ? Đến bây giờ vết thương vẫn chưa lành?”
“Chắc chắn là thế, cậu Ẩn chỉ có tu vi nửa bước Chân Thần, sao dám chống lại cao thủ đỉnh cao Chân Thần của ngoại vực chứ”.
Vô số người bàn tán trên mạng.
Những người bình thường không dám nói gì cũng xuất hiện, chế giễu mỉa mai trên mạng.
Đương nhiên những người ủng hộ Lâm Ẩn cũng nhảy ra phản bác.
Vương Tư Kỳ chính là fan cuồng của Lâm Ẩn, dù cô bé mới mười sáu tuổi, nhưng ở trên mạng nhiều năm, thường xuyên chiến đấu với mấy antifan của Lâm Ẩn.
“Hừ, cậu Ẩn không ra mắt đương nhiên có lý của anh ấy, chẳng lẽ phải nói rõ với đám phản bội các người à?”
Trên mạng vô cùng náo nhiệt.
Mấy ngày sau, Lạc Hà Tôn Giả lại lên tiếng trên tivi.
“Nghe nói Lâm Ẩn kia là thiên tài trên hành tinh xanh, ngay cả thánh tử Thái Sơ cũng không phải đối thủ của anh ta, cũng coi như thiên tài trong thiên vực Tiểu Đông, Lạc Hà muốn gặp Lâm Ẩn một lần, muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của thiên tài trẻ tuổi một chút”.
Lộ Uyên ở phương Đông trực tiếp trả lời: “Cậu Ẩn đang bế quan, ngươi vẫn chưa đủ tư cách lĩnh giáo cậu Ẩn đâu!”
“Tôi biết ông, một đầy tớ của Lâm Ẩn, là anh ta bảo ông nói xằng nói bậy à?”, Lạc Hà hỏi.
“Đầy tớ thì thế nào, ngươi đến, không cần cậu Ẩn ra tay, ta cũng có thể giết chết ngươi!”, Lộ Uyên lạnh lùng đáp lại.
“Một đầy tớ nho nhỏ mà thôi, sao có thể xứng làm đối thủ của tôi, nói với Lâm Ẩn tôi đợi anh ta bảy ngày, nếu bảy ngày sau anh ta vẫn không đến bái kiến sư phụ của tôi, tôi sẽ đích thân đến phương Đông”, Lạc Hà hoàn toàn không coi Lộ Uyên ra gì, chỉ lạnh lùng nói.
“Nếu Lâm Ẩn không biết làm người thế nào, tôi sẽ đích thân dạy anh ta và con chó của anh ta làm người”.
“Đúng đúng đúng, chỉ có Lâm Ẩn mới có thể đại diện hành tinh xanh chúng ta, xin lỗi Chân Thần Coase thôi”.
“Long phủ còn không mau bảo Lâm Ẩn xuống núi thỉnh tội đi?”
Rất nhiều người bàn tán.
Ngay cả cư dân mạng của phương Đông cũng gia nhập, vô cùng xôn xao.
Mấy năm nay Lâm Ẩn chưa từng xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng Long phủ phát triển như thế, những thế lực khác hoàn toàn không dám hành động lỗ mãng, nhưng bây giờ Chân Thần Coase giáng lâm, để bọn họ nhìn thấy cơ hội lật đổ Long phủ.
Chẳng mấy chốc.
Cả thế giới đều chú ý đến Long phủ.
“Cậu Ẩn đi đâu rồi?”
“Tu sĩ ngoại vực giáng lâm, cậu Ẩn là võ giả đứng đầu phương Đông chúng ta cũng nên xuất hiện đi chứ!”
“Đúng thế, dù không hoan nghênh người của ngoại vực, nhưng dù sao cũng nên nói một câu cho chúng ta chút niềm tin, chứ không phải biến mất không còn tăm hơi, trốn mãi không ra như bây giờ được”.
Rất nhiều người nói.
Ngay cả cao thủ trong nước cũng bày tỏ sự lo lắng với lãnh đạo cấp cao của Long phủ.
Lúc này, lãnh đạo cấp cao của Long phủ cũng tập trung lại với nhau, có người nôn nóng đi tới đi lui trong đại sảnh, có mấy người tập trung với nhau, tỏ vẻ lo lắng.
Lúc này trên núi Lang Gia ngoài lãnh đạo cấp cao của Long phủ còn có cao thủ trong bí cảnh Côn Luân, tiểu thiên sư Tửu Đạo Nhân của núi Long Hổ.
Người của bí cảnh Côn Luân có vẻ nghe theo sắp xếp của Hiên Viên Vô Địch, sau khi Hiên Viên Vũ chết, mấy cao thủ thế hệ sau như Hiên Viên Phá Thành và Hiên Viên Vô Địch lại nắm quyền nhà Hiên Viên, lúc này Hiên Viên Vô Địch đã là Thiên Tiên hậu kỳ.
Còn Tửu Đạo Nhân lần trước Lâm Ẩn đến núi Long Hổ không nhìn thấy cũng đã bước vào cảnh giới Thiên Tiên, đại diện núi Long Hổ đến đây.
Mọi người bàn tán xôn sao trong đại sảnh, chỉ có Lộ Uyên được mời tới ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
“Cụ tổ Hắc Phong, ông có biết lai lịch của Coase này không?”
Hiên Viên Vô Địch hỏi cụ tổ Hắc Phong.
Mấy năm nay cụ tổ Hắc Phong mặt dày mày dạn gia nhập Long phủ, đảm nhiệm chức trưởng lão ngoại môn, mấy người còn sót lại của Hắc Phong Tông cũng gia nhập Long phủ theo ông ta.
Trong những người ở đây chỉ có mỗi cụ tổ Hắc Phong biết rõ tin tức bên ngoài.
“Thiên vực của chúng ta được gọi là thiên vực Tiểu Đông, trong đó có hai mươi mấy hành tinh có sự sống, trong đó đa số các hành tinh đều có cao thủ Chân Thần tọa trấn, những hành tinh không có cao thủ Chân Thần tọa trấn chỉ có thể dựa vào hành tinh khác”, cụ tổ Hắc Phong bưng chung rượu lên uống một ngụm rồi nói tiếp: “
“Tinh vực Hoang Mộc mà Hắc Phong Tông tôi ở cũng xem như một tinh vực xếp hạng không cao không thấp, còn tinh vực Maya được xem là một hành tinh rất mạnh trong thiên vực Tiểu Đông, trong đó có cao thủ cấp Thiên Thần tọa trấn”.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nếu thiên vực Tiểu Đông có cao thủ Thiên Thần tọa trấn, bọn họ lấy gì mà phản kháng đây?
“Chẳng lẽ chúng ta cứ chịu thua như thế à?”
Tạ Viễn hơi không cam lòng: “Rốt cuộc trên hành tinh xanh của chúng ta có thứ gì đáng để người của những hành tinh mạnh mẽ này lần lượt đến đây thế?”
“Theo tôi được biết, mấy chục nghìn năm trước hành tinh xanh cũng là một hành tinh mạnh mẽ, nhưng lại bị suy yếu, có lẽ trên hành tinh xanh này có thứ gì đó họ muốn”, cụ tổ Hắc Phong còn chưa nói hết, chính là thứ những nhân vật lớn này muốn có được đã bị Lâm Ẩn lấy đi rồi.
“Vấn đề bây giờ là chúng ta nên làm gì? Cậu Ẩn không xuất hiện, chúng ta phải làm sao đây!”, Hiên Viên Vô Địch nói.
Bây giờ trong bí cảnh Côn Luân cũng không còn nhiều việc nữa, vì các gia tộc lớn trong Côn Luân đều biết Ma Tộc sẽ còn giáng lâm, cho nên đều xóa bỏ mâu thuẫn giữa các gia tộc, bây giờ đối mặt với người ngoại vực cũng là cùng chung mối thù.
“Nhưng nghe đồn Coase kia có thực lực đỉnh cao Chân Thần, cậu Ẩn không ra mặt, chúng ta không trêu vào được”.
Bọn họ đều biết Lâm Ẩn đã đột phá đến cảnh giới Chân Thần, nhưng đối mặt với Coase vẫn hơi khó ăn.
Mọi người bàn tán xôn xao.
Lộ Uyên mở mắt ra, phát hiện mọi người đều tỏ vẻ lo lắng, tâm trạng nặng nề.
“Mọi người không cần phải lo, hai năm trước lão Long Vương đã đột phá cảnh giới Chân Thần, năm ngoái ta cũng đã đột phá, dù Coase đích thân đến đây cũng không cần phải sợ”, Lộ Uyên trầm giọng nói.
“Tiền bối Lộ đã đột phá cảnh giới Chân Thần rồi ư?”
“Trên hành tinh xanh chúng ta có ba Chân Thần, cũng có tự tin chống lại Coase hơn”, nghe vậy, người trong đại sảnh đều tỏ vẻ vui mừng.
“Khụ khụ”.
Cụ tổ Hắc Phong ho nhẹ một tiếng: “Các vị đừng đến vui mừng quá sớm, theo tôi được biết, lời đồn kia đều là thật, thực lực của Coase rất mạnh”.
Lúc trước tinh vực Hoang Mộc của tôi vốn có tám tông môn, cũng vì một đệ tử thiên tài của Phá Vọng Tông giết chết một đệ tử của Coase lúc lịch luyện, trong một đêm cả Phá Vọng Tông đều bị tiêu diệt, hai cao thủ Chân Thần cũng không rõ tung tích”.
Mọi người đều thấy căng thẳng.
Cụ Tiền cất lời: “Các vị tạm thời ở lại Long phủ trước, đợi sau khi cậu Ẩn xuất quan chúng ta hẳn ra quyết định, chúng ta không hành động, bọn họ cũng không có cớ ra tay với chúng ta”.
Long phủ lựa chọn im lặng.
Chuyện này nhất thời khiến rất nhiều võ giả phương Đông vô cùng thất vọng.
Bọn họ đều xem Long phủ là thánh địa hàng đầu, là trụ cột tinh thần của hành tinh xanh, bây giờ thấy Long phủ im lặng thì đều thất vọng.
“Long phủ làm sao thế? Mặc cho người ngoại vực ức hiếp à?”
“Chẳng lẽ lời đồn là thật, mấy năm nay cậu Ẩn không ra mặt là vì bị thương nặng khi đối phó thánh tử Thái Sơ? Đến bây giờ vết thương vẫn chưa lành?”
“Chắc chắn là thế, cậu Ẩn chỉ có tu vi nửa bước Chân Thần, sao dám chống lại cao thủ đỉnh cao Chân Thần của ngoại vực chứ”.
Vô số người bàn tán trên mạng.
Những người bình thường không dám nói gì cũng xuất hiện, chế giễu mỉa mai trên mạng.
Đương nhiên những người ủng hộ Lâm Ẩn cũng nhảy ra phản bác.
Vương Tư Kỳ chính là fan cuồng của Lâm Ẩn, dù cô bé mới mười sáu tuổi, nhưng ở trên mạng nhiều năm, thường xuyên chiến đấu với mấy antifan của Lâm Ẩn.
“Hừ, cậu Ẩn không ra mắt đương nhiên có lý của anh ấy, chẳng lẽ phải nói rõ với đám phản bội các người à?”
Trên mạng vô cùng náo nhiệt.
Mấy ngày sau, Lạc Hà Tôn Giả lại lên tiếng trên tivi.
“Nghe nói Lâm Ẩn kia là thiên tài trên hành tinh xanh, ngay cả thánh tử Thái Sơ cũng không phải đối thủ của anh ta, cũng coi như thiên tài trong thiên vực Tiểu Đông, Lạc Hà muốn gặp Lâm Ẩn một lần, muốn tận mắt nhìn thấy phong thái của thiên tài trẻ tuổi một chút”.
Lộ Uyên ở phương Đông trực tiếp trả lời: “Cậu Ẩn đang bế quan, ngươi vẫn chưa đủ tư cách lĩnh giáo cậu Ẩn đâu!”
“Tôi biết ông, một đầy tớ của Lâm Ẩn, là anh ta bảo ông nói xằng nói bậy à?”, Lạc Hà hỏi.
“Đầy tớ thì thế nào, ngươi đến, không cần cậu Ẩn ra tay, ta cũng có thể giết chết ngươi!”, Lộ Uyên lạnh lùng đáp lại.
“Một đầy tớ nho nhỏ mà thôi, sao có thể xứng làm đối thủ của tôi, nói với Lâm Ẩn tôi đợi anh ta bảy ngày, nếu bảy ngày sau anh ta vẫn không đến bái kiến sư phụ của tôi, tôi sẽ đích thân đến phương Đông”, Lạc Hà hoàn toàn không coi Lộ Uyên ra gì, chỉ lạnh lùng nói.
“Nếu Lâm Ẩn không biết làm người thế nào, tôi sẽ đích thân dạy anh ta và con chó của anh ta làm người”.
Bình luận facebook