Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Không có tư cách tham dự
Vietwriter phải đăng trễ hơn app readme để app còn kinh doanh nên bắt đầu từ chap 21 mỗi ngày sẽ đăng 5 chương nhé các bạn: 21-25, 26-30...
Sau khi rời nhà họ Tạ, Chu Dương không đến căn hộ của Tạ Linh Ngọc.
Anh đưa mẹ đến viện điều dưỡng để sức khỏe sớm bình phục.
Cũng may tiền thuốc men lúc ban đầu của mẹ vẫn còn một khoản kha khá, khoản tiền này được chuyển thẳng vào viện điều trị để làm phí hồi phục cho bà.
Từ ngày hôm ấy, cuộc sống của Chu Dương luôn xoay quanh hai địa điểm là công ty và viện điều dưỡng.
Ban ngày anh bận đến công ty Danh Dương, tham gia buổi nghiên cứu thảo luận về dự án các thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa, tan làm thì chạy ngay tới viện điều dưỡng chăm sóc mẹ.
Những ngày bận rộn này dường như đã gạt bỏ hoàn toàn được nhà họ Tạ và Trần Tuấn Sinh khỏi cuộc sống của anh.
Đến ngày thứ tư, công tác chuẩn bị khởi động dự án các thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa của công ty Danh Dương đã được sắp xếp ổn thỏa.
Có vô số các công ty đăng ký tham gia đấu thầu, về phần ai đủ tư cách được chọn, tham gia cuộc họp bình bầu là do một tay Chu Dương - người phụ trách cấp cao nhất quyết định.
Trước khi quyết định, Chu Dương ló đầu ra ngó công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ bên đường đối diện theo thói quen.
Nào ngờ lại thấy một chiếc xe công thương đỗ trước cổng công ty Tạ Linh Ngọc.
Anh còn thấy cả mấy tốp người bề ngoài dữ dẫn, hung hăng hùng hổ tiến vào công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc.
Tim Chu Dương rung lên, không nén nổi phải cầm điện thoại, hỏi thăm về tình hình Tạ Linh Ngọc dạo gần đây.
Câu trả lời lập tức khiến Chu Dương lâm vào áy náy dẫn vặt.
Mấy ngày hôm nay Tạ Linh Ngọc bận bịu lo việc đấu thầu của công ty Danh Dương, nhưng chuyện món nợ của công ty cô đã vô cùng cấp bách rồi.
Hiện giờ, công ty cô đã ở bên bờ sụp đổ, nếu không trả được khoản vay ngân hàng, chỉ e cả công ty sẽ phá sản.
Trong con mắt nhà họ Tạ, người duy nhất có thể cứu được công ty lúc này chỉ có Trần Tuấn Sinh.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Tạ Linh Ngọc, Chu Dương và người nhà họ Tạ đã trở mặt hoàn toàn với nhau, vậy nên nhà họ Tạ liên tục ép Tạ Linh Ngọc và Chu Dương ly hôn, bắt cô phải lao vào vòng tay của Trần Tuấn Sinh.
Trần Tuấn Sinh cũng đang đợi ngày Tạ Linh Ngọc thỏa hiệp, vậy nên hắn ta dùng khoản tiền đầu tư như món mồi cám dỗ, từng bước gây áp lực cho Tạ Linh Ngọc.
Đối mặt với áp lực nặng nề, Tạ Linh Ngọc vẫn không hề gật đầu, chỉ khổ sở chống chịu một mình.
Cho đến ngày hôm nay, món nợ đã lên đến con số khổng lồ mà không có tiền đầu tư rót vào, tiếng chuông báo hiệu phá sản dường như đã bắt đầu vang lên tại nhà họ Tạ.
"Giám đốc Chu." Thư ký mới của Chu Dương, Diệp Sở Thiến kính cẩn cất tiếng gọi, khiến Chu Dương đang trong trạng thái hỗn loạn chợt sực tỉnh.
Cô vốn là một nhân viên tâm thường của phòng kinh doanh, là đồng nghiệp của Chu Dương, tuổi tác lớn hơn Chu Dương đôi chút, rất duyên dáng trưởng thành.
Chu Dương điều thẳng cô lên làm thư ký kiêm trợ lý của mình, vì anh có thể thấy Diệp Sở Thiến là người phụ nữ có năng lực, có hoài bão, có thể đảm nhiệm công việc này.
"Sở Thiến, có chuyện gì sao?”
"Đây là bản xét duyệt sơ bộ của chúng tôi, liệt kê các công ty mỹ phẩm đủ tư cách hợp tác với Danh Dương chúng ta trong dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa, anh xem thử một chút, nếu có ý kiến gì thì cứ đề xuất ạ."
Diệp Sở Thiến mặc bộ đồ công sở, đưa danh sách công ty hợp tác đã được lựa chọn cẩn thận cho Chu Dương.
Chu Dương nhận danh sách, liếc mắt qua, trừ công ty mỹ phẩm Tuấn Phát trực thuộc tập đoàn nhà họ Trần khiến đôi mắt Chu Dương thoáng nét lạnh lùng ra, thì những công ty mỹ phẩm còn lại đều chẳng khiến Chu Dương có phản ứng mạnh.
Vốn anh đã định loại công ty của Trần Tuấn Sinh trước, nhưng nghĩ kỹ lại thì loại sớm cũng thật vô vị, phải đùa giỡn hắn ta mới khiến Chu Dương thỏa mãn.
Tiếp sau đó, Chu Dương lại xem hết danh sách công ty một lượt, nhíu mày hỏi: "Tại sao không có công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ? Không phải họ đã gửi hồ sơ gọi thầu cho chúng ta rồi sao?”
Số người biết đến mối quan hệ giữa Chu Dương và Tạ Linh Ngọc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà ở công ty Danh Dương lại càng chẳng có ai biết ngọn nguồn câu chuyện.
Vậy nên nữ thư ký này cũng không rö quan hệ của anh và Tạ Linh Ngọc, cô bèn nói: "Giám đốc Chu, hiện giờ vấn đề nợ nần của công ty Tạ Linh Ngọc đã rất nghiêm trọng rồi, có thể bị cưỡng chế phá sản bất cứ lúc nào nên chúng tôi đã loại họ rồi."
Nghe tới đây, lòng Chu Dương thấy rối bời vô cùng.
Vì thái độ cay nghiệt chanh chua của người nhà họ Tạ mà lúc này Chu Dương rất mong có thể nhìn cảnh thấy họ nhà Tạ đứng trên cao ngất thất bại thảm hại.
Nhưng, cứ nghĩ đến Tạ Linh Ngọc là anh lại thấy không rõ.
Sau khi tan ca, Chu Dương rời khỏi tòa nhà công ty, từ xa anh đã thấy có bóng người quen thuộc đang ngồi trên hàng ghế dài cạnh bãi để xe.
Gương mặt mệt mỏi, dáng vẻ tiều tụy, đó chính là Tạ Linh Ngọc!
Lúc này cô đang cúi đầu, nhìn điện thoại chăm chú.
Chu Dương nhìn bóng dáng cô từ xa, trong thoáng chốc, lòng anh thấy nhói đau.
Nghĩ đến cảnh ngộ của Tạ Linh Ngọc, anh bèn tiến tới bên cô.
Tạ Linh Ngọc vừa gửi lá thư xin đầu tư với giọng điệu khép nép nhún nhường cuối cùng, sau đó cô thở dài, vừa định cất máy đã chợt thấy không biết có một người đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.
"Chu Dương? Anh... anh tan ca rồi à?"
Có lẽ do tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi nên giọng Tạ Linh Ngọc nghe cũng khiến người khác đau lòng.
Hai công ty khá gần nhau nên sau khi tan ca, Tạ Linh Ngọc và Chu Dương có thể thường xuyên chạm mặt, nhưng họ đều giả bộ như không quen nhau, ai đi đường nấy.
Hôm nay là lần đầu hai người trò chuyện thế này.
Chu Dương gật đầu mà thoáng thấy mất tự nhiên: "Anh tan làm rồi."
Tạ Linh Ngọc hỏi: "Mẹ sao rồi?"
Chu Dương nói: "Mẹ đang trong viện điều dưỡng, tình trạng khá ổn, hôm nào anh cũng đến thăm.”
Tạ Linh Ngọc thầm thở phào, nói: "Anh nói với mẹ khi nào em xong xuôi việc hiện giờ sẽ tới thăm bà."
"Được." Chu Dương gật đầu.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tạ Linh Ngọc điều chỉnh lại tâm trạng mình, nói: "Gần đây công ty anh có một dự án lớn, cả ngành đều đang quan tâm đến các anh, anh phải cố gắng làm việc nhé, đây là một cơ hội tốt.”
Đương nhiên Chu Dương biết cô đang đề cập đến dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa, nhìn nụ cười gượng trên gương mặt Tạ Linh Ngọc mà lòng anh lại thấy xót xa.
Vậy nên Chu Dương gật đầu, nói: "Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng."
Tạ Linh Ngọc gật đầu, nói: "Vậy em về trước đây."
Nói xong, cô bèn đứng dậy bước về phía xe mình.
Chu Dương do dự trong tích tắc, bật thốt: "Linh Ngọc, buổi họp bàn chuẩn bị cho hợp tác dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa đã gửi thư mời dự cho em chưa?”
Tạ Linh Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn Chu Dương, nở nụ cười tự giễu, nói: "Em đã gửi hồ sơ mời thầu cho họ, em soạn suốt mấy ngày mấy đêm nhưng cuối cùng họ cũng từ chối rồi, họ nói món nợ của công ty bọn em quá lớn, không phù hợp với bước xét duyệt ban đầu, em không có tư cách tham gia cuộc họp bàn vòng tiếp theo của công ty anh...”
Nói tới đây, Tạ Linh Ngọc thở dài, nói: "Em không trách công ty anh, nếu em là người phụ trách của công ty Danh Dương, em cũng sẽ không hợp tác với công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ, dù sao khoản nợ của bên em cũng rất lớn, có thể phá sản bất cứ lúc nào."
Sau đó, Tạ Linh Ngọc cố tỏ ra nhẹ nhàng, nói: "Chu Dương, anh cứ làm việc cho tốt, cố gắng kiếm tiên, em đi đây."
Nói xong, cô bèn mở cửa xe, nhẹ nhàng gạt sợi tóc mai bên tai rồi ngồi lên ghế.
Chu Dương vội nói: "Linh Ngọc, anh có quen người phụ trách dự án này, hay để anh hỏi giúp em xem có thể gửi thêm thư mời cho bên cô không?”
Nghe vậy, bàn tay đang tra chìa khóa của Tạ Linh Ngọc khựng lại, dù rằng cũng động lòng nhưng cô vẫn nói: "Không cần đâu, không phải phiền anh đâu, công ty bọn em không phù hợp với yêu cầu, anh giúp em đi cửa sau cũng sẽ ảnh hưởng tới chính mình, anh cứ chuyên tâm làm việc đi."
Giọng điệu cô bình tinh, miệng nói không muốn gây phiền lụy cho Chu Dương, nhưng thật ra lòng cô không tin một nhân viên kinh doanh bé nhỏ như Chu Dương thật sự có thể giúp được mình.
Sau đó, Tạ Linh Ngọc lái xe chầm chậm rời đi
Thấy bóng dáng chiếc xe cô dần biến mất, Chu Dương cúi đầu thở dài, sau đó anh rút điện thoại, gọi cho thư ký Diệp Sở Thiến:
"Phát thư mời cho công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ, để họ tham gia buổi họp bàn vòng sau, gửi ngay bây giờ!"
Sau khi rời nhà họ Tạ, Chu Dương không đến căn hộ của Tạ Linh Ngọc.
Anh đưa mẹ đến viện điều dưỡng để sức khỏe sớm bình phục.
Cũng may tiền thuốc men lúc ban đầu của mẹ vẫn còn một khoản kha khá, khoản tiền này được chuyển thẳng vào viện điều trị để làm phí hồi phục cho bà.
Từ ngày hôm ấy, cuộc sống của Chu Dương luôn xoay quanh hai địa điểm là công ty và viện điều dưỡng.
Ban ngày anh bận đến công ty Danh Dương, tham gia buổi nghiên cứu thảo luận về dự án các thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa, tan làm thì chạy ngay tới viện điều dưỡng chăm sóc mẹ.
Những ngày bận rộn này dường như đã gạt bỏ hoàn toàn được nhà họ Tạ và Trần Tuấn Sinh khỏi cuộc sống của anh.
Đến ngày thứ tư, công tác chuẩn bị khởi động dự án các thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa của công ty Danh Dương đã được sắp xếp ổn thỏa.
Có vô số các công ty đăng ký tham gia đấu thầu, về phần ai đủ tư cách được chọn, tham gia cuộc họp bình bầu là do một tay Chu Dương - người phụ trách cấp cao nhất quyết định.
Trước khi quyết định, Chu Dương ló đầu ra ngó công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ bên đường đối diện theo thói quen.
Nào ngờ lại thấy một chiếc xe công thương đỗ trước cổng công ty Tạ Linh Ngọc.
Anh còn thấy cả mấy tốp người bề ngoài dữ dẫn, hung hăng hùng hổ tiến vào công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ của Tạ Linh Ngọc.
Tim Chu Dương rung lên, không nén nổi phải cầm điện thoại, hỏi thăm về tình hình Tạ Linh Ngọc dạo gần đây.
Câu trả lời lập tức khiến Chu Dương lâm vào áy náy dẫn vặt.
Mấy ngày hôm nay Tạ Linh Ngọc bận bịu lo việc đấu thầu của công ty Danh Dương, nhưng chuyện món nợ của công ty cô đã vô cùng cấp bách rồi.
Hiện giờ, công ty cô đã ở bên bờ sụp đổ, nếu không trả được khoản vay ngân hàng, chỉ e cả công ty sẽ phá sản.
Trong con mắt nhà họ Tạ, người duy nhất có thể cứu được công ty lúc này chỉ có Trần Tuấn Sinh.
Trong bữa tiệc sinh nhật của Tạ Linh Ngọc, Chu Dương và người nhà họ Tạ đã trở mặt hoàn toàn với nhau, vậy nên nhà họ Tạ liên tục ép Tạ Linh Ngọc và Chu Dương ly hôn, bắt cô phải lao vào vòng tay của Trần Tuấn Sinh.
Trần Tuấn Sinh cũng đang đợi ngày Tạ Linh Ngọc thỏa hiệp, vậy nên hắn ta dùng khoản tiền đầu tư như món mồi cám dỗ, từng bước gây áp lực cho Tạ Linh Ngọc.
Đối mặt với áp lực nặng nề, Tạ Linh Ngọc vẫn không hề gật đầu, chỉ khổ sở chống chịu một mình.
Cho đến ngày hôm nay, món nợ đã lên đến con số khổng lồ mà không có tiền đầu tư rót vào, tiếng chuông báo hiệu phá sản dường như đã bắt đầu vang lên tại nhà họ Tạ.
"Giám đốc Chu." Thư ký mới của Chu Dương, Diệp Sở Thiến kính cẩn cất tiếng gọi, khiến Chu Dương đang trong trạng thái hỗn loạn chợt sực tỉnh.
Cô vốn là một nhân viên tâm thường của phòng kinh doanh, là đồng nghiệp của Chu Dương, tuổi tác lớn hơn Chu Dương đôi chút, rất duyên dáng trưởng thành.
Chu Dương điều thẳng cô lên làm thư ký kiêm trợ lý của mình, vì anh có thể thấy Diệp Sở Thiến là người phụ nữ có năng lực, có hoài bão, có thể đảm nhiệm công việc này.
"Sở Thiến, có chuyện gì sao?”
"Đây là bản xét duyệt sơ bộ của chúng tôi, liệt kê các công ty mỹ phẩm đủ tư cách hợp tác với Danh Dương chúng ta trong dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa, anh xem thử một chút, nếu có ý kiến gì thì cứ đề xuất ạ."
Diệp Sở Thiến mặc bộ đồ công sở, đưa danh sách công ty hợp tác đã được lựa chọn cẩn thận cho Chu Dương.
Chu Dương nhận danh sách, liếc mắt qua, trừ công ty mỹ phẩm Tuấn Phát trực thuộc tập đoàn nhà họ Trần khiến đôi mắt Chu Dương thoáng nét lạnh lùng ra, thì những công ty mỹ phẩm còn lại đều chẳng khiến Chu Dương có phản ứng mạnh.
Vốn anh đã định loại công ty của Trần Tuấn Sinh trước, nhưng nghĩ kỹ lại thì loại sớm cũng thật vô vị, phải đùa giỡn hắn ta mới khiến Chu Dương thỏa mãn.
Tiếp sau đó, Chu Dương lại xem hết danh sách công ty một lượt, nhíu mày hỏi: "Tại sao không có công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ? Không phải họ đã gửi hồ sơ gọi thầu cho chúng ta rồi sao?”
Số người biết đến mối quan hệ giữa Chu Dương và Tạ Linh Ngọc chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà ở công ty Danh Dương lại càng chẳng có ai biết ngọn nguồn câu chuyện.
Vậy nên nữ thư ký này cũng không rö quan hệ của anh và Tạ Linh Ngọc, cô bèn nói: "Giám đốc Chu, hiện giờ vấn đề nợ nần của công ty Tạ Linh Ngọc đã rất nghiêm trọng rồi, có thể bị cưỡng chế phá sản bất cứ lúc nào nên chúng tôi đã loại họ rồi."
Nghe tới đây, lòng Chu Dương thấy rối bời vô cùng.
Vì thái độ cay nghiệt chanh chua của người nhà họ Tạ mà lúc này Chu Dương rất mong có thể nhìn cảnh thấy họ nhà Tạ đứng trên cao ngất thất bại thảm hại.
Nhưng, cứ nghĩ đến Tạ Linh Ngọc là anh lại thấy không rõ.
Sau khi tan ca, Chu Dương rời khỏi tòa nhà công ty, từ xa anh đã thấy có bóng người quen thuộc đang ngồi trên hàng ghế dài cạnh bãi để xe.
Gương mặt mệt mỏi, dáng vẻ tiều tụy, đó chính là Tạ Linh Ngọc!
Lúc này cô đang cúi đầu, nhìn điện thoại chăm chú.
Chu Dương nhìn bóng dáng cô từ xa, trong thoáng chốc, lòng anh thấy nhói đau.
Nghĩ đến cảnh ngộ của Tạ Linh Ngọc, anh bèn tiến tới bên cô.
Tạ Linh Ngọc vừa gửi lá thư xin đầu tư với giọng điệu khép nép nhún nhường cuối cùng, sau đó cô thở dài, vừa định cất máy đã chợt thấy không biết có một người đã đứng trước mặt mình từ bao giờ.
"Chu Dương? Anh... anh tan ca rồi à?"
Có lẽ do tâm hồn lẫn thể xác đều mệt mỏi nên giọng Tạ Linh Ngọc nghe cũng khiến người khác đau lòng.
Hai công ty khá gần nhau nên sau khi tan ca, Tạ Linh Ngọc và Chu Dương có thể thường xuyên chạm mặt, nhưng họ đều giả bộ như không quen nhau, ai đi đường nấy.
Hôm nay là lần đầu hai người trò chuyện thế này.
Chu Dương gật đầu mà thoáng thấy mất tự nhiên: "Anh tan làm rồi."
Tạ Linh Ngọc hỏi: "Mẹ sao rồi?"
Chu Dương nói: "Mẹ đang trong viện điều dưỡng, tình trạng khá ổn, hôm nào anh cũng đến thăm.”
Tạ Linh Ngọc thầm thở phào, nói: "Anh nói với mẹ khi nào em xong xuôi việc hiện giờ sẽ tới thăm bà."
"Được." Chu Dương gật đầu.
Hai người im lặng trong chốc lát, Tạ Linh Ngọc điều chỉnh lại tâm trạng mình, nói: "Gần đây công ty anh có một dự án lớn, cả ngành đều đang quan tâm đến các anh, anh phải cố gắng làm việc nhé, đây là một cơ hội tốt.”
Đương nhiên Chu Dương biết cô đang đề cập đến dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa, nhìn nụ cười gượng trên gương mặt Tạ Linh Ngọc mà lòng anh lại thấy xót xa.
Vậy nên Chu Dương gật đầu, nói: "Anh biết rồi, anh sẽ cố gắng."
Tạ Linh Ngọc gật đầu, nói: "Vậy em về trước đây."
Nói xong, cô bèn đứng dậy bước về phía xe mình.
Chu Dương do dự trong tích tắc, bật thốt: "Linh Ngọc, buổi họp bàn chuẩn bị cho hợp tác dự án thành phần dưỡng trắng da và chống lão hóa đã gửi thư mời dự cho em chưa?”
Tạ Linh Ngọc dừng bước, quay đầu nhìn Chu Dương, nở nụ cười tự giễu, nói: "Em đã gửi hồ sơ mời thầu cho họ, em soạn suốt mấy ngày mấy đêm nhưng cuối cùng họ cũng từ chối rồi, họ nói món nợ của công ty bọn em quá lớn, không phù hợp với bước xét duyệt ban đầu, em không có tư cách tham gia cuộc họp bàn vòng tiếp theo của công ty anh...”
Nói tới đây, Tạ Linh Ngọc thở dài, nói: "Em không trách công ty anh, nếu em là người phụ trách của công ty Danh Dương, em cũng sẽ không hợp tác với công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ, dù sao khoản nợ của bên em cũng rất lớn, có thể phá sản bất cứ lúc nào."
Sau đó, Tạ Linh Ngọc cố tỏ ra nhẹ nhàng, nói: "Chu Dương, anh cứ làm việc cho tốt, cố gắng kiếm tiên, em đi đây."
Nói xong, cô bèn mở cửa xe, nhẹ nhàng gạt sợi tóc mai bên tai rồi ngồi lên ghế.
Chu Dương vội nói: "Linh Ngọc, anh có quen người phụ trách dự án này, hay để anh hỏi giúp em xem có thể gửi thêm thư mời cho bên cô không?”
Nghe vậy, bàn tay đang tra chìa khóa của Tạ Linh Ngọc khựng lại, dù rằng cũng động lòng nhưng cô vẫn nói: "Không cần đâu, không phải phiền anh đâu, công ty bọn em không phù hợp với yêu cầu, anh giúp em đi cửa sau cũng sẽ ảnh hưởng tới chính mình, anh cứ chuyên tâm làm việc đi."
Giọng điệu cô bình tinh, miệng nói không muốn gây phiền lụy cho Chu Dương, nhưng thật ra lòng cô không tin một nhân viên kinh doanh bé nhỏ như Chu Dương thật sự có thể giúp được mình.
Sau đó, Tạ Linh Ngọc lái xe chầm chậm rời đi
Thấy bóng dáng chiếc xe cô dần biến mất, Chu Dương cúi đầu thở dài, sau đó anh rút điện thoại, gọi cho thư ký Diệp Sở Thiến:
"Phát thư mời cho công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ, để họ tham gia buổi họp bàn vòng sau, gửi ngay bây giờ!"
Bình luận facebook