Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 362: Người đẹp ở đây một mình sao
Người giúp việc của Giang gia đều cảm thấy hoang mang tột độ nhưng hắn biết mình nhất định phải nói cho rõ ràng chuyện này, nếu không thì sẽ không tưởng tượng nổi, Giang Hành Nguyên đang tức giận kia sẽ làm gì với mình.
“Nhị gia! Tôi đã tìm tất cả những nơi mà tiểu thư có thể đến nhưng đều không có. Tôi nghĩ rằng, tiểu thư hiện giờ đã không còn trong biệt thự của Giang gia rồi”.
Hắn cẩn thận nói ra suy đoán của mình.
Trên thực tế, Giang Yến quay về Giang gia chưa đến một tuần.
Mấy ngày này, Giang Yến đều ở trong phòng của mình. Thậm chí, nếu không phải Giang Hành Nguyên tổ chức bữa tiệc lần này thì người ngoài căn bản đều không biết Giang Yến đã quay về Giang gia.
Ban nãy khi Giang Hành Nguyên bảo hắn đi gọi Giang yến đến dự tiệc, phát hiện không thấy người đâu, khiến hắn hết sức hoảng hốt.
Sau khi Giang Hành Nguyên nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, buông tay ra rồi quay về chỗ ngồi, nhíu chặt lông mày rơi vào trầm tư.
Rõ ràng việc Giang Yến đột nhiên mất tích khiến ông ta vô cùng tức giận nhưng ông ta cũng thầm đoán được lý do vì sao Giang Yến mất tích.
Dư Hoa, Đỗ Văn, Đường Văn Trung đều liếc mắt nhìn nhau, dường như cũng cảm nhận được điều gì khác thường.
Mục đích bữa tiệc hôm nay là kén rể cho Giang Yến. Nhưng bây giờ cô ấy lại mất tích. Vậy thì chuyện kén rể tất nhiên sẽ trở thành bọt biển.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh Giang! Tối nay mọi người đến đây là vì cái gì thì anh biết cả rồi. Nếu như để mọi người biết con gái anh không thấy đâu nữa thì chỉ e mọi người sẽ không thấy vui đâu”.
Đường Văn Trung khẽ cười nhếch mép, nói.
Trong mấy người này thì trên thực tế địa vị của ông ta là thấp nhất. Nhưng lúc này, trong lúc thích hợp nhất thì mấy lời này lại do ông ta nói ra.
Nếu đổi lại là Dư Hoa hay Đỗ Văn nói ra sẽ đều có chút ý uy hiếp.
Dù sao thì Giang Yến cũng đã mất tích, theo tình hình trước mắt mà nói, chỉ có bốn người bọn họ và có một người giúp việc của Giang gia biết chuyện này.
“Tôi sẽ xử lý ổn thỏa, không cần anh phải nhọc lòng”.
Giang Hành Nguyên thản nhiên nói, ngữ khí có chút lạnh lùng.
Nhìn thấy Giang Hành Nguyên nói như vậy, những người còn lại cũng không nói gì thêm. Dù sao thì đây cũng là chuyện của Giang gia, bọn họ muốn quản cũng không quản được.
Giang Hành Nguyên nhanh chóng dặn dò rồi sai người giúp việc và một số bảo vệ của Giang gia cùng đi tìm Giang Yến.
Để không quấy rầy những vị khách trong bữa tiệc, Giang Hành Nguyên cũng không dám khoa chiêng gõ trống mà chỉ dặn dò người người giúp việc đừng làm lớn chuyện.
Ngay lập tức, người trên kẻ dưới của Giang gia đều được huy động. Nhưng bữa tiệc vẫn diễn ra như thường, khách mời cũng không nhận ra điều gì khác thường.
Chỉ có điều, nhân vật chính trong bữa tiệc mà Giang Yến vẫn chưa xuất hiện nên khiến không ít người cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng vì e ngại chuyện vừa mới xảy ra nên cũng không có ai lên tiếng nói gì.
…………..
Chu Dương không hề hay biết chuyện đang xảy ra ở Giang gia.
Sau khi ra khỏi Giang gia, đám người Chu Dương có ý định quay về khách sạn Song Hỉ Lai.
Đây dù sao cũng được coi là sản nghiệp của Chu gia. Hơn nữa sếp tổng vẫn là Chu Thiệu Hoa nên khiến Chu Dương yên tâm hơn nhiều.
Thời gian này, nhóm người họ đều ở đây. Tầm nửa tiếng đồng hồ, mọi người đã lái xe về đến cửa khách sạn.
Chu Dương lái xe, trong xe là hai người phụ nữ, Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân.
“Ha ha! Chu Dương! Tối nay anh có vui không?”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng hỏi, giọng điệu trêu chọc.
Cô tận mắt chứng kiến Chu Dương nói chuyện vui vẻ với một người đẹp ở trong bữa tiệc. Hơn nữa, người đẹp đó so với mình cũng không thua kém gì.
Thậm chí, đôi chân dài miên man của cô ấy còn hoàn hảo hơn cả Thẩm Bích Quân.
Cộng với việc cô và Tạ Linh Ngọc bị hai tên như Dư Hổ và Đường Thế Văn chọc ghẹo nên sự phẫn nộ trong lòng của Thẩm Bích Quân lúc này vẫn chưa tiêu tan.
Dựa vào cái gì mà Chu Dương có thể nói đùa vui vẻ với người đẹp khác còn cô và Tạ Linh Ngọc lại phải tức giận trong suốt buổi tối nay.
Chu Dương nghe thấy câu hỏi đó thì lập tức ngây người. Ánh mắt khác thường quay sang nhìn Tạ Linh Ngọc.
Trong bữa tiệc, việc mình nói chuyện vui vẻ với một người đẹp cũng không có gì to tát, nhưng đó là đối với những người độc thân.
Anh dù sao cũng là người đã kết hôn, vì thế cũng nên có chút kiêng kị.
Chỉ có điều, anh phát hiện, dường như Tạ Linh Ngọc không hề để ý đến nên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh không biết trong giây phút anh quay đi, Tạ Linh Ngọc khẽ cau mày nhìn sâu về phía anh đang ngồi lái xe sau đó rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Tất cả những điều này đều nằm trong tầm mắt của Thẩm Bích Quân.
“Vui hay không thì không nói được. Chỉ là đối với bữa tiệc mà Giang gia tổ chức tối nay, tôi lại có thêm đôi chút nhìn nhận sâu sắc hơn”.
Chu Dương dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói.
Anh không nói ra những suy nghĩ thật sự của mình. Lẽ nào anh lại nói, hôm nay mình nói chuyện với người đẹp kia rất vui vẻ, rất thoải mái sao?
Hơn nữa, người đẹp kia có tầm nhận thức rất rộng, phương diện nào cũng biết, phương diện nào cũng nói được?
“Ồ, suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Bích Quân không kìm được, khẽ hỏi.
Tối hôm nay, cô và Thẩm Bích Quân không được hưởng thụ lắm, còn bị hai kẻ dở hơi làm phiền.
Nhưng xem ra, Chu Dương lại thăm dò được một số thông tin gì đó.
“Ha ha! Cũng không có gì, chỉ là Giang Hành Nguyên muốn mượn bữa tiệc lần này để kén rể cho con gái ông ta. Tôi nghĩ, đây có thể là chiêu thức trợ giúp cho Giang gia chăng. Bởi dù sao thì thực lực của Giang gia cũng xếp hàng hai từ dưới lên trong năm gia tộc lớn, cũng coi như kém hơn một chút”.
Chu Dương cười nói, nắm vững tay lái về đến cổng khách sạn.
Sau khi xuống xe thì lập tức có nhân viên khách sạn đến đỗ xe cho anh.
Những nhân viên làm trong khách sạn đều biết, Chu Dương là khách quý của sếp tổng, vì vậy không ai dám chậm trễ.
“Kén rể ư?”
Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc cùng xuống xe. Nghe thấy mấy lời ban nãy của Chu Dương, hai người trợn tròn mắt cùng với bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy! Nhưng dựa vào thực lực và tầm nhìn của Giang gia thì chỉ e đối phương cũng sẽ phải là người có thực lực và gia cảnh khá mạnh thì mới được”.
Chu Dương không có hứng thú gì với việc kén rể nhà Giang gia nên tùy ý cười nói một câu.
Thứ nhất, anh là người đã kết hôn, hơn nữa trước đây anh cũng từng ở rể.
Thứ hai, hiện giờ anh cũng bị coi là có thù địch với Giang gia. Vì thế chuyện này, cả hai bên đều không có ý gì với nhau.
Trong lúc nói chuyện, ba người bước vào đại sảnh của khách sạn, chuẩn bị quay về phòng của mình.
Chu Dương tùy ý nhìn quanh, vốn chỉ là nhìn vậy thôi nhưng trước một giây khi anh định bước vào thang máy, anh đột nhiên sững sờ đờ đẫn.
“Tôi nhìn thấy người quen, hai người cứ lên trước đi”.
Chu Dương cười một cái rồi đi về phía quầy lễ tân.
Còn lúc này Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc đều nhìn lại nhưng không lên tiếng hỏi mà vào luôn trong thang máy.
Người quen, chắc lại là đám người như sếp tổng khách sạn này chăng.
Còn lúc này, ở quầy khách sạn có một cô gái tóc dài đang ở đó với vẻ khó xử.
Cô định thuê một phòng ở đây nghỉ ngơi một đêm.
Nhưng vì lúc đi ra ngoài vội quá nên trên người không mang theo giấy tờ gì, lúc này không thuê được phòng.
“Người đẹp, ở đây một mình sao?”
Lúc này, một giọng nói mang theo nụ cười chầm chậm vang lên phía sau lưng cô.
Cô gái kia cau mày, cô không muốn gây thị phi nên càng không muốn gây nên chuyện gì ở nơi này.
Vì thế theo bản năng định từ chối đáp lời đối phương.
Chỉ có điều, khi cô quay người lại nhìn thấy đối phương thì cô lại sững sờ.
“Là anh?”
“Nhị gia! Tôi đã tìm tất cả những nơi mà tiểu thư có thể đến nhưng đều không có. Tôi nghĩ rằng, tiểu thư hiện giờ đã không còn trong biệt thự của Giang gia rồi”.
Hắn cẩn thận nói ra suy đoán của mình.
Trên thực tế, Giang Yến quay về Giang gia chưa đến một tuần.
Mấy ngày này, Giang Yến đều ở trong phòng của mình. Thậm chí, nếu không phải Giang Hành Nguyên tổ chức bữa tiệc lần này thì người ngoài căn bản đều không biết Giang Yến đã quay về Giang gia.
Ban nãy khi Giang Hành Nguyên bảo hắn đi gọi Giang yến đến dự tiệc, phát hiện không thấy người đâu, khiến hắn hết sức hoảng hốt.
Sau khi Giang Hành Nguyên nghe xong thì hừ lạnh một tiếng, buông tay ra rồi quay về chỗ ngồi, nhíu chặt lông mày rơi vào trầm tư.
Rõ ràng việc Giang Yến đột nhiên mất tích khiến ông ta vô cùng tức giận nhưng ông ta cũng thầm đoán được lý do vì sao Giang Yến mất tích.
Dư Hoa, Đỗ Văn, Đường Văn Trung đều liếc mắt nhìn nhau, dường như cũng cảm nhận được điều gì khác thường.
Mục đích bữa tiệc hôm nay là kén rể cho Giang Yến. Nhưng bây giờ cô ấy lại mất tích. Vậy thì chuyện kén rể tất nhiên sẽ trở thành bọt biển.
“Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh Giang! Tối nay mọi người đến đây là vì cái gì thì anh biết cả rồi. Nếu như để mọi người biết con gái anh không thấy đâu nữa thì chỉ e mọi người sẽ không thấy vui đâu”.
Đường Văn Trung khẽ cười nhếch mép, nói.
Trong mấy người này thì trên thực tế địa vị của ông ta là thấp nhất. Nhưng lúc này, trong lúc thích hợp nhất thì mấy lời này lại do ông ta nói ra.
Nếu đổi lại là Dư Hoa hay Đỗ Văn nói ra sẽ đều có chút ý uy hiếp.
Dù sao thì Giang Yến cũng đã mất tích, theo tình hình trước mắt mà nói, chỉ có bốn người bọn họ và có một người giúp việc của Giang gia biết chuyện này.
“Tôi sẽ xử lý ổn thỏa, không cần anh phải nhọc lòng”.
Giang Hành Nguyên thản nhiên nói, ngữ khí có chút lạnh lùng.
Nhìn thấy Giang Hành Nguyên nói như vậy, những người còn lại cũng không nói gì thêm. Dù sao thì đây cũng là chuyện của Giang gia, bọn họ muốn quản cũng không quản được.
Giang Hành Nguyên nhanh chóng dặn dò rồi sai người giúp việc và một số bảo vệ của Giang gia cùng đi tìm Giang Yến.
Để không quấy rầy những vị khách trong bữa tiệc, Giang Hành Nguyên cũng không dám khoa chiêng gõ trống mà chỉ dặn dò người người giúp việc đừng làm lớn chuyện.
Ngay lập tức, người trên kẻ dưới của Giang gia đều được huy động. Nhưng bữa tiệc vẫn diễn ra như thường, khách mời cũng không nhận ra điều gì khác thường.
Chỉ có điều, nhân vật chính trong bữa tiệc mà Giang Yến vẫn chưa xuất hiện nên khiến không ít người cảm thấy nghi ngờ.
Nhưng vì e ngại chuyện vừa mới xảy ra nên cũng không có ai lên tiếng nói gì.
…………..
Chu Dương không hề hay biết chuyện đang xảy ra ở Giang gia.
Sau khi ra khỏi Giang gia, đám người Chu Dương có ý định quay về khách sạn Song Hỉ Lai.
Đây dù sao cũng được coi là sản nghiệp của Chu gia. Hơn nữa sếp tổng vẫn là Chu Thiệu Hoa nên khiến Chu Dương yên tâm hơn nhiều.
Thời gian này, nhóm người họ đều ở đây. Tầm nửa tiếng đồng hồ, mọi người đã lái xe về đến cửa khách sạn.
Chu Dương lái xe, trong xe là hai người phụ nữ, Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân.
“Ha ha! Chu Dương! Tối nay anh có vui không?”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng hỏi, giọng điệu trêu chọc.
Cô tận mắt chứng kiến Chu Dương nói chuyện vui vẻ với một người đẹp ở trong bữa tiệc. Hơn nữa, người đẹp đó so với mình cũng không thua kém gì.
Thậm chí, đôi chân dài miên man của cô ấy còn hoàn hảo hơn cả Thẩm Bích Quân.
Cộng với việc cô và Tạ Linh Ngọc bị hai tên như Dư Hổ và Đường Thế Văn chọc ghẹo nên sự phẫn nộ trong lòng của Thẩm Bích Quân lúc này vẫn chưa tiêu tan.
Dựa vào cái gì mà Chu Dương có thể nói đùa vui vẻ với người đẹp khác còn cô và Tạ Linh Ngọc lại phải tức giận trong suốt buổi tối nay.
Chu Dương nghe thấy câu hỏi đó thì lập tức ngây người. Ánh mắt khác thường quay sang nhìn Tạ Linh Ngọc.
Trong bữa tiệc, việc mình nói chuyện vui vẻ với một người đẹp cũng không có gì to tát, nhưng đó là đối với những người độc thân.
Anh dù sao cũng là người đã kết hôn, vì thế cũng nên có chút kiêng kị.
Chỉ có điều, anh phát hiện, dường như Tạ Linh Ngọc không hề để ý đến nên trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng anh không biết trong giây phút anh quay đi, Tạ Linh Ngọc khẽ cau mày nhìn sâu về phía anh đang ngồi lái xe sau đó rất nhanh lại cúi đầu xuống.
Tất cả những điều này đều nằm trong tầm mắt của Thẩm Bích Quân.
“Vui hay không thì không nói được. Chỉ là đối với bữa tiệc mà Giang gia tổ chức tối nay, tôi lại có thêm đôi chút nhìn nhận sâu sắc hơn”.
Chu Dương dừng lại một chút, sau đó thản nhiên nói.
Anh không nói ra những suy nghĩ thật sự của mình. Lẽ nào anh lại nói, hôm nay mình nói chuyện với người đẹp kia rất vui vẻ, rất thoải mái sao?
Hơn nữa, người đẹp kia có tầm nhận thức rất rộng, phương diện nào cũng biết, phương diện nào cũng nói được?
“Ồ, suy nghĩ gì vậy?”
Thẩm Bích Quân không kìm được, khẽ hỏi.
Tối hôm nay, cô và Thẩm Bích Quân không được hưởng thụ lắm, còn bị hai kẻ dở hơi làm phiền.
Nhưng xem ra, Chu Dương lại thăm dò được một số thông tin gì đó.
“Ha ha! Cũng không có gì, chỉ là Giang Hành Nguyên muốn mượn bữa tiệc lần này để kén rể cho con gái ông ta. Tôi nghĩ, đây có thể là chiêu thức trợ giúp cho Giang gia chăng. Bởi dù sao thì thực lực của Giang gia cũng xếp hàng hai từ dưới lên trong năm gia tộc lớn, cũng coi như kém hơn một chút”.
Chu Dương cười nói, nắm vững tay lái về đến cổng khách sạn.
Sau khi xuống xe thì lập tức có nhân viên khách sạn đến đỗ xe cho anh.
Những nhân viên làm trong khách sạn đều biết, Chu Dương là khách quý của sếp tổng, vì vậy không ai dám chậm trễ.
“Kén rể ư?”
Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc cùng xuống xe. Nghe thấy mấy lời ban nãy của Chu Dương, hai người trợn tròn mắt cùng với bộ dạng không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy! Nhưng dựa vào thực lực và tầm nhìn của Giang gia thì chỉ e đối phương cũng sẽ phải là người có thực lực và gia cảnh khá mạnh thì mới được”.
Chu Dương không có hứng thú gì với việc kén rể nhà Giang gia nên tùy ý cười nói một câu.
Thứ nhất, anh là người đã kết hôn, hơn nữa trước đây anh cũng từng ở rể.
Thứ hai, hiện giờ anh cũng bị coi là có thù địch với Giang gia. Vì thế chuyện này, cả hai bên đều không có ý gì với nhau.
Trong lúc nói chuyện, ba người bước vào đại sảnh của khách sạn, chuẩn bị quay về phòng của mình.
Chu Dương tùy ý nhìn quanh, vốn chỉ là nhìn vậy thôi nhưng trước một giây khi anh định bước vào thang máy, anh đột nhiên sững sờ đờ đẫn.
“Tôi nhìn thấy người quen, hai người cứ lên trước đi”.
Chu Dương cười một cái rồi đi về phía quầy lễ tân.
Còn lúc này Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc đều nhìn lại nhưng không lên tiếng hỏi mà vào luôn trong thang máy.
Người quen, chắc lại là đám người như sếp tổng khách sạn này chăng.
Còn lúc này, ở quầy khách sạn có một cô gái tóc dài đang ở đó với vẻ khó xử.
Cô định thuê một phòng ở đây nghỉ ngơi một đêm.
Nhưng vì lúc đi ra ngoài vội quá nên trên người không mang theo giấy tờ gì, lúc này không thuê được phòng.
“Người đẹp, ở đây một mình sao?”
Lúc này, một giọng nói mang theo nụ cười chầm chậm vang lên phía sau lưng cô.
Cô gái kia cau mày, cô không muốn gây thị phi nên càng không muốn gây nên chuyện gì ở nơi này.
Vì thế theo bản năng định từ chối đáp lời đối phương.
Chỉ có điều, khi cô quay người lại nhìn thấy đối phương thì cô lại sững sờ.
“Là anh?”
Bình luận facebook