Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 403: Gặp mặt Giang Yến
“Ha ha, anh cả à, những gì bố nói lúc nãy anh cũng nghe thấy rồi đấy. Tôi phải chuẩn bị ra tay với mối quan hệ hợp tác của Trương gia và Chu Dương, hi vọng rằng anh có thể nhanh chóng gạt bỏ đi sự tồn tại của đám người Trần Gia và Đinh gia đã phản bội Giang gia chúng ta. Bằng không, một khi họ cố tình kiếm chuyện thì lúc ấy sẽ khó ăn nói đấy.”
Giang Hành Nguyên nhìn Giang Hành Phương, nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
Không có gia chủ Giang Phàm Lưu ở đây, ông ta chả buồn giả bộ niềm nở với ông anh trai có cũng như không và đã bị mất tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ nữa.
“Tôi làm việc không cần chú phải dạy, tốt nhất chú nên làm tốt việc của mình đi. Nếu như làm hỏng chuyện thì sợ rằng thứ mà chú lúc nào cũng mong muốn ước ao sẽ không thuộc về chú đâu.”
Giang Hành Phương đáp lại một cách thờ ơ, sau đó đứng thẳng dậy.
Còn Giang Hành Quảng nhìn theo bóng dáng anh cả và anh hai thì trong lòng cười thầm, con ngươi đảo một cái rồi cũng rời đi luôn.
Ông ta cũng chả buồn nói thêm một lời nào với ông anh hai Giang Hành Nguyên nữa.
Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Hành Nguyên trở nên vô cùng khó coi.
Ông anh cả lạnh nhạt với ông ta thì cũng đành, dù sao đó cũng là anh trai, hơn nữa con trai duy nhất của ông ta cũng đã bị tàn phế, không còn tư cách để cạnh tranh vị trí gia chủ nữa nên Giang Hành Nguyên còn có thể nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của ông ta.
Thế nhưng chú ba vẫn không hiểu rõ được tình hình, điều này khiến trái tim ông hoàn toàn giá lạnh.
“Ha ha, Giang Hành Nguyên à, xem ra hai người anh em này của ông không được phục ông cho lắm nhỉ.”
Đỗ Văn đứng một bên xem náo nhiệt và không ngại xé to thêm chuyện, ông ta cười khẩy và nói với giọng soi mói.
“Hừ, bây giờ họ không phục thì có tác dụng gì, đợi đến lúc tôi lên làm gia chủ thì họ lại không phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thôi”.
Sắc mặt Giang Hành Nguyên lại càng khó coi hơn. Tuy ông ta đã cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, nhưng bị Đỗ Văn châm chọc như vậy thì ông ta vẫn khó lòng nuốt trôi được cơn thịnh nộ trong lòng.
“Ha ha, vậy thì xin chúc mừng trước anh em nhà ông nhé, tin rằng ông chỉ cần làm tốt chuyện này thì Giang lão gia nhất định sẽ phải nhìn ông bằng con mắt khác.”
Đỗ Văn thản nhiên cười, không hề coi lời nói của Giang Hành Nguyên ra gì.
Theo như ông thấy, Giang Hành Nguyên làm việc không đủ quyết đoán, không đủ chu toàn, sách lược lúc nào cũng có rất nhiều kẽ hở, lại còn tự cho mình là nhất, dễ tự mãn.
Người như vậy nếu như không phải nhờ có Giang gia thì không biết là đã bị người ta hãm hại hàng trăm hàng ngàn lần từ đời nào rồi.
Nói rồi Đỗ Văn cũng đứng dậy và rời đi luôn.
Lúc này, phòng tiếp khách chỉ còn lại mỗi năm người Giang Hành Nguyên, người của Dư gia và Đường Gia.
“Chú Giang à, cái tên Chu Dương đó đã gây náo loạn một trận ở buổi tiệc lần trước, không chỉ làm mất mặt Giang gia, làm mất mặt chú Giang đây mà còn đánh cháu và Thế Văn bị thương. Lần này chú nhất định đừng có nhẹ tay với hắn.”
Nhận thấy bây giờ chỉ còn năm người mình, Dư Hổ hết sức bực bội, phàn nàn với Giang Hành Nguyên. Thế nhưng hắn ta vẫn rất kiềm chế, không có ý trách móc.
Dù sao ở đây cũng là Giang gia, là Trường Sa, Dư Hổ vẫn còn biết thân biết phận.
“Không sai, chú Giang à, hai anh em chúng cháu đến tận hôm nay mới vừa hồi phục lại. Chúng cháu vừa nghe thấy việc chú muốn ra tay với Chu Dương thì liền đến đây ngay lập tức. Tên Chu Dương đó quả thực là đáng ghét, nhất định không được nhẹ tay với hắn! Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có hai tuyệt sắc giai nhân, người đẹp như vậy nhất định không thể bỏ qua được!”
Đường Thế Văn cũng vội vàng phụ họa thêm.
Lúc còn trong bệnh viện, hắn và Dư Hổ đã bàn bạc xong với nhau, nếu như Giang gia có thể xử lý được Chu Dương thì coi như mối thù của họ đã được trả, sau đó họ cũng sẽ tiếp tục đánh Chu Dương thêm một trận nên thân. Còn về phần hai người đẹp kia, họ đương nhiên là phải nhẹ nhàng thu nạp.
Nhưng nếu như Giang gia không đối phó được với Chu Dương thì họ sẽ ai tự về gia tộc người nấy và tự mình tìm người để đối phó với Chu Dương.
Họ không tin rằng chỉ một Chu Dương nhỏ bé, một kẻ không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, mà cũng dám hỗn xược ở tỉnh Tương Tây này. Thậm chí lại còn dám to gan bắt nạt cả họ nữa.
Nếu như họ còn không đáp trả thì danh tiếng ở tỉnh Tương Tây này chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là những kẻ yếu đuối, dễ bị ức hiếp.
“Ha ha, hai cháu xin cứ yên tâm, lần này tên Chu Dương đó có mọc cánh cũng khó thoát. Đã đến tỉnh Tương Tây này rồi mà muốn quay trở về thì ít nhất cũng phải bỏ lại đây một lớp da mới xong.”
Giang Hành Nguyên cười nói, vô cùng vui mừng trước lời nịnh hót của hai người kia.
Mặc dù Giang Hành Nguyên không hài lòng với việc Dư Hổ đề cập đến bữa tiệc tối của Giang gia, nhưng lúc này mục tiêu của họ là như nhau, chuyện nhỏ nhặt như vậy đương nhiên cũng không làm hỏng hòa khí.
“Phải rồi, Hành Nguyên này, lần trước cháu Giang Yến bỏ nhà ra đi bây giờ chắc là đã trở về nhà rồi chứ?”
Đột nhiên Dư Hoa mỉm cười hỏi.
Trong khoảnh khắc cả năm người chợt ngẩn ra.
Đôi mắt của Dư Hổ và Đường Thế Văn chợt sáng lên, họ lần lượt nhìn Giang Hành Nguyên, ánh mắt đầy sự mong ngóng và tham lam.
Dư Hoa và Đường Văn Trung cũng mỉm cười, rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù sao thì, chưa nói đến danh tiếng của Giang Yến ở ngoài với tài mạo song toàn và là một đại mỹ nhân tìm khắp cả tỉnh Tương Tây này không ra người thứ hai, chỉ với việc Giang Yến là người của Giang gia thôi, tỉnh Tương Tây này cũng ít có ai bì kịp.
Do đó đối với hai gia tộc này mà nói thì Giang Yến chính là ứng cử viên sáng giá nhất để lấy làm vợ.
Nhưng sau cùng Giang gia nhắm trúng nhà ai thì phải xem bản lĩnh của từng nhà.
Giang Hành Nguyên lúc này sắc mặt cứng đơ.
Ông ta đương nhiên biết rõ suy nghĩ của hai người này, định từ chối theo bản năng, thế nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã kịp nuốt xuống.
“Ha ha, điều đó là đương nhiên, tối hôm đó Giang Yến chẳng qua chỉ là ra ngoài đi dạo loanh quanh thôi, không bao lâu thì trở về nhà. Lúc này đương nhiên là đang ở nhà.”
Một nụ cười hiện trên gương mặt Giang Hành Nguyên, thế nhưng trong mắt những người khác thì nụ cười này trông rất giả tạo, không hề thật một chút nào.
Có điều càng như vậy thì Dư Hoa và Đường Văn Trung lại càng vui.
Sự tồn tại của Giang Yến khiến Giang gia vô hình chung có được thêm điều kiện rất lợi thế.
Dù sao nếu như Giang gia lợi dụng Giang Yến để tạo quan hệ thông gia với một gia tộc lớn thì đừng nói đến việc sức mạnh ở Tương Tây được tăng cường đáng kể, mà thậm chí nếu Giang gia tìm được sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên ngoài thì rất có khả năng chỉ một phát là đã thay đổi được tình thế trước mắt tại Tương Tây.
Và điều này chắc chắn không phải là điều mà Dư Hoa muốn nhìn thấy.
Còn về phía Đường Văn Trung, hiện giờ thực lực của Giang gia và Đường gia đang tương đương nhau, nếu như thực lực của Giang gia mạnh lên rất nhiều thì đồng nghĩa với việc Đường gia sẽ trở thành một gia tộc yếu nhất ở Tương Tây.
Về điểm này ông ta đương nhiên không muốn nhìn thấy.
Do vậy, lúc này giữ Giang Yến ở Tương Tây đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều là chuyện vô cùng tốt đẹp.
“Chú Giang à, nếu như Giang Yến ở nhà, chúng cháu cũng rất lâu rồi chưa gặp cô ấy, không biết bây giờ có thể gặp mặt cô ấy được không?”
Vừa nghe thấy Giang Hành Nguyên nói Giang Yến ở nhà, Đường Thế Văn là người đầu tiên không nhịn được, liền lên tiếng hỏi.
Đường Thế Văn trước giờ vẫn luôn thương nhớ Giang Yến.
Thậm chí lúc Giang Yến đi du học, Đường Thế Văn vẫn không ngừng nhớ nhung cô.
Khi Giang gia tổ chức bữa tiệc tối có ý muốn chiêu mộ chàng rể cho Giang Yến thì Đường Thế Văn là người đầu tiên theo bố mình là Đường Văn Trung tới đây.
Riêng đối với Giang Yến, Đường Văn Trung có thể gọi là phải có cho bằng được.
“Chuyện này…”
Giang Hành Nguyên thực sự không thể ngờ rằng Đường Thế Văn lại có bộ dạng sốt ruột như vậy.
Kiểu này liệu có phải mười mấy năm nay không đụng tới phụ nữ rồi không, vội vàng đến như thế!
Giang Hành Nguyên định từ chối theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy Dư Hoa, Dư Hổ, Đường Văn Trung cũng đang nhìn mình, ông ta chỉ có thể cười một cách miễn cưỡng.
“Giang Yến đúng là đang ở nhà, nhưng thời gian này con bé không đi đâu cả, không biết nó có đồng ý gặp các cậu không.”
Giang Hành Nguyên tỏ vẻ hơi miễn cưỡng, trên thực tế trong lòng ông ra không muốn điều đó một chút nào.
“Ha ha, không sao, chú Giang à, chúng cháu với Giang Yến từ nhỏ đã chơi cùng với nhau, tình cảm có thể nói là rất thân thiết. Nếu là người khác thì Giang Yến có thể không muốn gặp, nhưng nếu là chúng cháu thì cô ấy chắc chắn sẽ gặp thôi.”
Dư Hổ và Đường Thế Văn rất tự tin, liên tục xua tay, thể hiện rằng Giang Yến chắc chắn sẽ đồng ý gặp họ.
“Vậy được, tôi sẽ nói chuyện với Giang Yến, các cậu đợi một chút.”
Giang Hành Nguyên nhìn Giang Hành Phương, nét mặt bỗng trở nên lạnh lùng.
Không có gia chủ Giang Phàm Lưu ở đây, ông ta chả buồn giả bộ niềm nở với ông anh trai có cũng như không và đã bị mất tư cách cạnh tranh vị trí gia chủ nữa.
“Tôi làm việc không cần chú phải dạy, tốt nhất chú nên làm tốt việc của mình đi. Nếu như làm hỏng chuyện thì sợ rằng thứ mà chú lúc nào cũng mong muốn ước ao sẽ không thuộc về chú đâu.”
Giang Hành Phương đáp lại một cách thờ ơ, sau đó đứng thẳng dậy.
Còn Giang Hành Quảng nhìn theo bóng dáng anh cả và anh hai thì trong lòng cười thầm, con ngươi đảo một cái rồi cũng rời đi luôn.
Ông ta cũng chả buồn nói thêm một lời nào với ông anh hai Giang Hành Nguyên nữa.
Trong nháy mắt, sắc mặt Giang Hành Nguyên trở nên vô cùng khó coi.
Ông anh cả lạnh nhạt với ông ta thì cũng đành, dù sao đó cũng là anh trai, hơn nữa con trai duy nhất của ông ta cũng đã bị tàn phế, không còn tư cách để cạnh tranh vị trí gia chủ nữa nên Giang Hành Nguyên còn có thể nhẫn nhịn sự lạnh nhạt của ông ta.
Thế nhưng chú ba vẫn không hiểu rõ được tình hình, điều này khiến trái tim ông hoàn toàn giá lạnh.
“Ha ha, Giang Hành Nguyên à, xem ra hai người anh em này của ông không được phục ông cho lắm nhỉ.”
Đỗ Văn đứng một bên xem náo nhiệt và không ngại xé to thêm chuyện, ông ta cười khẩy và nói với giọng soi mói.
“Hừ, bây giờ họ không phục thì có tác dụng gì, đợi đến lúc tôi lên làm gia chủ thì họ lại không phải ngoan ngoãn nghe theo lời tôi thôi”.
Sắc mặt Giang Hành Nguyên lại càng khó coi hơn. Tuy ông ta đã cố gắng hết sức để nhẫn nhịn, nhưng bị Đỗ Văn châm chọc như vậy thì ông ta vẫn khó lòng nuốt trôi được cơn thịnh nộ trong lòng.
“Ha ha, vậy thì xin chúc mừng trước anh em nhà ông nhé, tin rằng ông chỉ cần làm tốt chuyện này thì Giang lão gia nhất định sẽ phải nhìn ông bằng con mắt khác.”
Đỗ Văn thản nhiên cười, không hề coi lời nói của Giang Hành Nguyên ra gì.
Theo như ông thấy, Giang Hành Nguyên làm việc không đủ quyết đoán, không đủ chu toàn, sách lược lúc nào cũng có rất nhiều kẽ hở, lại còn tự cho mình là nhất, dễ tự mãn.
Người như vậy nếu như không phải nhờ có Giang gia thì không biết là đã bị người ta hãm hại hàng trăm hàng ngàn lần từ đời nào rồi.
Nói rồi Đỗ Văn cũng đứng dậy và rời đi luôn.
Lúc này, phòng tiếp khách chỉ còn lại mỗi năm người Giang Hành Nguyên, người của Dư gia và Đường Gia.
“Chú Giang à, cái tên Chu Dương đó đã gây náo loạn một trận ở buổi tiệc lần trước, không chỉ làm mất mặt Giang gia, làm mất mặt chú Giang đây mà còn đánh cháu và Thế Văn bị thương. Lần này chú nhất định đừng có nhẹ tay với hắn.”
Nhận thấy bây giờ chỉ còn năm người mình, Dư Hổ hết sức bực bội, phàn nàn với Giang Hành Nguyên. Thế nhưng hắn ta vẫn rất kiềm chế, không có ý trách móc.
Dù sao ở đây cũng là Giang gia, là Trường Sa, Dư Hổ vẫn còn biết thân biết phận.
“Không sai, chú Giang à, hai anh em chúng cháu đến tận hôm nay mới vừa hồi phục lại. Chúng cháu vừa nghe thấy việc chú muốn ra tay với Chu Dương thì liền đến đây ngay lập tức. Tên Chu Dương đó quả thực là đáng ghét, nhất định không được nhẹ tay với hắn! Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có hai tuyệt sắc giai nhân, người đẹp như vậy nhất định không thể bỏ qua được!”
Đường Thế Văn cũng vội vàng phụ họa thêm.
Lúc còn trong bệnh viện, hắn và Dư Hổ đã bàn bạc xong với nhau, nếu như Giang gia có thể xử lý được Chu Dương thì coi như mối thù của họ đã được trả, sau đó họ cũng sẽ tiếp tục đánh Chu Dương thêm một trận nên thân. Còn về phần hai người đẹp kia, họ đương nhiên là phải nhẹ nhàng thu nạp.
Nhưng nếu như Giang gia không đối phó được với Chu Dương thì họ sẽ ai tự về gia tộc người nấy và tự mình tìm người để đối phó với Chu Dương.
Họ không tin rằng chỉ một Chu Dương nhỏ bé, một kẻ không biết chui ra từ cái xó xỉnh nào, mà cũng dám hỗn xược ở tỉnh Tương Tây này. Thậm chí lại còn dám to gan bắt nạt cả họ nữa.
Nếu như họ còn không đáp trả thì danh tiếng ở tỉnh Tương Tây này chắc chắn sẽ tụt dốc không phanh, khiến cho mọi người nghĩ rằng họ là những kẻ yếu đuối, dễ bị ức hiếp.
“Ha ha, hai cháu xin cứ yên tâm, lần này tên Chu Dương đó có mọc cánh cũng khó thoát. Đã đến tỉnh Tương Tây này rồi mà muốn quay trở về thì ít nhất cũng phải bỏ lại đây một lớp da mới xong.”
Giang Hành Nguyên cười nói, vô cùng vui mừng trước lời nịnh hót của hai người kia.
Mặc dù Giang Hành Nguyên không hài lòng với việc Dư Hổ đề cập đến bữa tiệc tối của Giang gia, nhưng lúc này mục tiêu của họ là như nhau, chuyện nhỏ nhặt như vậy đương nhiên cũng không làm hỏng hòa khí.
“Phải rồi, Hành Nguyên này, lần trước cháu Giang Yến bỏ nhà ra đi bây giờ chắc là đã trở về nhà rồi chứ?”
Đột nhiên Dư Hoa mỉm cười hỏi.
Trong khoảnh khắc cả năm người chợt ngẩn ra.
Đôi mắt của Dư Hổ và Đường Thế Văn chợt sáng lên, họ lần lượt nhìn Giang Hành Nguyên, ánh mắt đầy sự mong ngóng và tham lam.
Dư Hoa và Đường Văn Trung cũng mỉm cười, rất vui khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Dù sao thì, chưa nói đến danh tiếng của Giang Yến ở ngoài với tài mạo song toàn và là một đại mỹ nhân tìm khắp cả tỉnh Tương Tây này không ra người thứ hai, chỉ với việc Giang Yến là người của Giang gia thôi, tỉnh Tương Tây này cũng ít có ai bì kịp.
Do đó đối với hai gia tộc này mà nói thì Giang Yến chính là ứng cử viên sáng giá nhất để lấy làm vợ.
Nhưng sau cùng Giang gia nhắm trúng nhà ai thì phải xem bản lĩnh của từng nhà.
Giang Hành Nguyên lúc này sắc mặt cứng đơ.
Ông ta đương nhiên biết rõ suy nghĩ của hai người này, định từ chối theo bản năng, thế nhưng lời chưa kịp nói ra thì đã kịp nuốt xuống.
“Ha ha, điều đó là đương nhiên, tối hôm đó Giang Yến chẳng qua chỉ là ra ngoài đi dạo loanh quanh thôi, không bao lâu thì trở về nhà. Lúc này đương nhiên là đang ở nhà.”
Một nụ cười hiện trên gương mặt Giang Hành Nguyên, thế nhưng trong mắt những người khác thì nụ cười này trông rất giả tạo, không hề thật một chút nào.
Có điều càng như vậy thì Dư Hoa và Đường Văn Trung lại càng vui.
Sự tồn tại của Giang Yến khiến Giang gia vô hình chung có được thêm điều kiện rất lợi thế.
Dù sao nếu như Giang gia lợi dụng Giang Yến để tạo quan hệ thông gia với một gia tộc lớn thì đừng nói đến việc sức mạnh ở Tương Tây được tăng cường đáng kể, mà thậm chí nếu Giang gia tìm được sự trợ giúp mạnh mẽ từ bên ngoài thì rất có khả năng chỉ một phát là đã thay đổi được tình thế trước mắt tại Tương Tây.
Và điều này chắc chắn không phải là điều mà Dư Hoa muốn nhìn thấy.
Còn về phía Đường Văn Trung, hiện giờ thực lực của Giang gia và Đường gia đang tương đương nhau, nếu như thực lực của Giang gia mạnh lên rất nhiều thì đồng nghĩa với việc Đường gia sẽ trở thành một gia tộc yếu nhất ở Tương Tây.
Về điểm này ông ta đương nhiên không muốn nhìn thấy.
Do vậy, lúc này giữ Giang Yến ở Tương Tây đối với bất kỳ ai mà nói cũng đều là chuyện vô cùng tốt đẹp.
“Chú Giang à, nếu như Giang Yến ở nhà, chúng cháu cũng rất lâu rồi chưa gặp cô ấy, không biết bây giờ có thể gặp mặt cô ấy được không?”
Vừa nghe thấy Giang Hành Nguyên nói Giang Yến ở nhà, Đường Thế Văn là người đầu tiên không nhịn được, liền lên tiếng hỏi.
Đường Thế Văn trước giờ vẫn luôn thương nhớ Giang Yến.
Thậm chí lúc Giang Yến đi du học, Đường Thế Văn vẫn không ngừng nhớ nhung cô.
Khi Giang gia tổ chức bữa tiệc tối có ý muốn chiêu mộ chàng rể cho Giang Yến thì Đường Thế Văn là người đầu tiên theo bố mình là Đường Văn Trung tới đây.
Riêng đối với Giang Yến, Đường Văn Trung có thể gọi là phải có cho bằng được.
“Chuyện này…”
Giang Hành Nguyên thực sự không thể ngờ rằng Đường Thế Văn lại có bộ dạng sốt ruột như vậy.
Kiểu này liệu có phải mười mấy năm nay không đụng tới phụ nữ rồi không, vội vàng đến như thế!
Giang Hành Nguyên định từ chối theo bản năng, nhưng khi nhìn thấy Dư Hoa, Dư Hổ, Đường Văn Trung cũng đang nhìn mình, ông ta chỉ có thể cười một cách miễn cưỡng.
“Giang Yến đúng là đang ở nhà, nhưng thời gian này con bé không đi đâu cả, không biết nó có đồng ý gặp các cậu không.”
Giang Hành Nguyên tỏ vẻ hơi miễn cưỡng, trên thực tế trong lòng ông ra không muốn điều đó một chút nào.
“Ha ha, không sao, chú Giang à, chúng cháu với Giang Yến từ nhỏ đã chơi cùng với nhau, tình cảm có thể nói là rất thân thiết. Nếu là người khác thì Giang Yến có thể không muốn gặp, nhưng nếu là chúng cháu thì cô ấy chắc chắn sẽ gặp thôi.”
Dư Hổ và Đường Thế Văn rất tự tin, liên tục xua tay, thể hiện rằng Giang Yến chắc chắn sẽ đồng ý gặp họ.
“Vậy được, tôi sẽ nói chuyện với Giang Yến, các cậu đợi một chút.”
Bình luận facebook