Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 417-418-419-420
Chương 417: Chị Linh!
"Có vợ rồi sao? Ai? Người phụ nữ nào vậy?"
Chị Linh kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Yến.
"Cậu ta có vợ rồi, mà em còn trò chuyện vui vẻ với cậu ta như vậy sao? Em bị điên rồi à? Hay là đói khát thèm thuồng quá? Chẳng lẽ mấy năm nay ở nước ngoài, em không có người yêu, bây giờ về nước, lại không kiềm chế được?"
Chị Linh giọng điệu kinh ngạc âm trầm nói, đồng thời ánh mắt cũng không hề che giấu, liếc mắt thăm dò Giang Yến một lượt, rồi dừng lại trên ngực cô một lát.
"Chị Linh, chị làm gì vậy?"
Giang Yến hơi tức giận, tay phải cử động, che ngực lại, trợn mắt nhìn chị Linh.
"Ha ha, quen rồi, Tiểu Yến đừng để ý, có điều em vẫn chưa trả lời chị đâu đấy?"
Chị Linh cười ha ha.
"Không phải, cô ấy là một người luôn rất bình tĩnh, Tạ Linh Ngọc."
Giang Yến nói nhỏ, giọng điều tràn đầy phiền muộn.
Ngay cả bản thân cô cũng hết sức bất ngờ, không ngờ có ngày mình lại nảy sinh ưu tư buồn phiền như vậy.
"Ngoan nào, ngay cả tên của vợ người ta em cũng nghe ngóng được rồi, còn nói không có ý gì với cậu ta, đúng là lừa gạt!"
Chị Linh tặc lưỡi bĩu môi, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười bí hiểm.
Còn Giang Yến đột nhiên cảm thấy mình dường như bị một thứ gì đó kỳ quái nhìn chằm chằm, bỗng thấy kinh hãi.
"Chị Linh, chị đừng trêu em nữa, em gặp anh ấy, thật ra chỉ để bàn bạc chuyện em trở thành người đại diện quảng cáo cho cửa hàng trụ sở của công ty Danh Dương, trước kia quản lí của cửa hàng muốn mời em đảm nhiệm hình tượng người đại diện cho cửa hàng, hôm nay đến là để xác nhận chuyện này."
Giang Yến kể về mục đích hôm nay gặp Chu Dương.
"Hình tượng người đại diện? Tiểu Yến, với thân phận gia cảnh của em, còn cần làm người đại diện cho cửa hàng sao? Trò đùa đó, một năm có thể giúp em kiếm được mấy đồng chứ?"
Gương mặt Chị Linh xem thường nhìn Giang Yến, ngay sau đó lại chuyển hướng câu chuyện.
"Có điều, nếu em làm hình tượng người đại diện cho công ty họ, vậy thì sau này sản phẩm của bọn họ, có phải em sẽ được tùy ý lấy, tùy ý dùng đúng không? Đã như vậy, thì em phải lấy cho chị mấy chục thùng mặt nạ và cả sữa rửa mặt nhé."
Lúc này chị Linh như thể biến thành một người khác.
Gương mặt cô ấy đỏ ửng, cặp mắt sáng rực lên, đi thẳng đến trước mặt Giang Yến, say sưa nói.
Tựa như, những đồ mỹ phẩm kia có sức hấp dẫn vô cùng lớn với cô.
"Như vậy sao được, huống hồ, chị cũng đâu thiếu chút tiền đó chứ ? Chị muốn lấy nhiều mặt nạ và sữa rửa mặt như vậy, chị dùng được hết sao?"
Giang Yến không mấy vui vẻ, nói.
"Ha ha, ai nói chị dùng không hết, chị sẽ phát cho mấy người chị em tốt của chị, mỗi người mấy bộ, bọn họ sẽ một lòng nghe theo lời chị đúng không? Hơn nữa, có chuyện tốt như vậy sao chị phải bỏ tiền ra để mua chứ, em cũng không thử nhìn xem quán cafe Zero, ngay cả một khách hàng cũng không có, thì làm gì có tiền."
Chị Linh giọng điệu bất mãn nói.
Giang Yến im lặng nhìn chị Linh, lúc này ánh mắt cô giống như đang nhìn một đứa trẻ thông minh, tràn đầy sự yêu mến.
"Nhà chị có điều kiện tốt như vậy chị lại không muốn, cứ chạy tới chỗ này, không phải tại chị tự chuốc lấy sao, có thể trách được ai chứ?"
Giang Yến trầm giọng nói.
Giang Yến cũng biết vài chuyện trước đây của chị Linh, nhưng suy cho cùng cũng không phải bản thân cô từng trải nghiệm, cho nên rất nhiều chuyện, căn bản không có quyền lên tiếng, cũng không dễ nói gì.
Ngay sau đó, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh hơn.
Không biết bao lâu sau, những tiếng bước chân vang vọng tới, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
"Tiểu thư!"
Đám người bảo vệ của Giang gia vừa nhìn thấy Giang Yến, thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc thấy một cô gái ngồi đối diện với Giang Yến, tất cả mọi người lập tức thấy yên tâm hơn.
Từ khi nhận được mệnh lệnh của Giang Hành Nguyên, đến khi bọn họ tìm được Giang Yến, cũng đã qua mấy giờ đồng hồ.
Bọn họ dựa theo tung tích tìm kiếm Giang Yến lần trước, lục soát một lượt khắp Trường Sa.
Tìm kiếm rất nhiều nơi nhưng không tìm được Giang Yến.
Một tên bảo vệ đột nhiên nhớ ra, lần trước tìm thấy Giang Yến, là lúc cô ấy đang đi dạo bên bờ sông.
Vì thế bọn họ mới đi tới bờ sông Trường Giang, lục soát từng chỗ một, mới tìm thấy cô.
Đám bảo vệ đi tới trước mặt Giang Yến, hết sức cung kính chào hỏi.
"Tiểu thư, Nhị gia bảo chúng tôi mời tiểu thư về nhà."
Tên dẫn đầu đám bảo vệ chính là người lần trước đã tìm thấy Giang Yến.
Sau khi hắn chào hỏi và nói rõ mục đích với Giang Yến, liền nhìn cô gái ngồi đối diện với cô.
Trong ấn tượng của hắn, ở Tương Tây dường như không gia tộc nào có cô gái như vậy.
Nhìn tình cảnh trước mắt, quan hệ giữa cô gái này và Giang Yến tiểu thư cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, khoảng thời gian Giang Yến trở về Trường Sa, cô ấy căn bản không có cơ hội quen biết người ngoài, nhất thời trong lòng hắn cảm thấy căng thẳng.
Chẳng lẽ cô gái này đã làm gì đó với Giang Yến tiểu thư, khiến Giang Yến mất đi khả năng phân biệt tốt xấu, rồi tiếp cận gần với cô ấy.
Cô gái này, có ý đồ không tốt, chẳng phải là người tốt lành gì, xem ra sau khi trở về, phải báo cáo với Nhị gia mới được.
Tên dẫn đầu trong đám bảo vệ đó nhìn chị Linh, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhất thời, quên thu hồi ánh mắt của mình.
Vì thế tên đó cứ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi chị Linh.
Điều này khiến những tên bảo vệ sau lưng hắn cực kỳ thán phục, mặc dù ra ngoài làm nhiệm vụ, mà đại ca của bọn họ lại không quên nhìn ngắm chọc ghẹo người đẹp.
Trêu chọc người đẹp cũng được thôi, nhưng mấu chốt người đẹp này lại là bạn tốt của Giang Yến tiểu thư.
Trời ạ, đại ca muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn gián tiếp mượn cơ hội tiếp cận gần với Giang Yến tiểu thư sao?
Đại ca, tâm tư tính toán này của anh thật tỉ mỉ, bọn tôi khâm phục.
"Nếu anh không thu hồi ánh mắt chó chết kia, tôi sẽ không ngại móc nó ra vứt xuống sông Trường Giang cho cá ăn đâu."
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn người vừa lên tiếng.
Chính là cô gái ngồi đối diện với Giang Yến tiểu thư.
Cả đám bảo vệ đồng loạt nhìn sang, hết sức căng thẳng.
Lúc này, ánh mắt chị Linh giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hãn đâm về phía tên dẫn đầu trong đám người.
Mà từ trong ánh mắt này, cả đám bọn họ như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như thể đối mặt với lưỡi dao sắc bén kia, chỉ cần mình sơ ý một chút, là lưỡi dao sẽ băm mình thành tám nghìn mảnh.
Đến bọn họ còn cảm thấy như vậy, huống hồ, ánh mắt chị Linh đang nhằm vào mục tiêu chính là tên dẫn đầu đám bảo vệ.
Lúc này, hắn như thể vừa rơi vào địa ngục, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ban đầu, khi bị chị Linh quát mắng, trong lòng hắn còn tức giận, chuẩn bị dạy dỗ cô gái dữ dằn này một trận.
Cho dù cô có là bạn tốt của Giang Yến tiểu thư, nhưng dám cả gan nói chuyện với hắn như vậy thì cũng phải trả giá.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, khi vừa cúi đầu chạm phải ánh mắt của cô, hắn như rơi xuống vực sâu, không thể nhúc nhích, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán và cả sau lưng.
"Được rồi chị Linh, anh ta chỉ là một tên bảo vệ ở Giang gia, chị đừng làm khó anh ta nữa."
Đúng lúc này, Giang Yến lên tiếng.
Ngay lập tức, đám bảo vệ như nghe thấy âm thanh của vị cứu tinh, tất cả áp lực trong nháy mắt tiêu tan hết.
Lúc này, hắn mới cảm nhận toàn thân ướt đẫm mồ hôi hột.
Giọng nói vừa nãy như kéo hắn trở về từ địa ngục.
Quá đáng sợ.
Cô gái này, rốt cuộc là ai?
Hắn không dám hỏi, lập tức cung kính nói lời xin lỗi, sau đó dẫn đám người lùi sang một bên, không dám lên tiếng.
Đám bảo vệ nhìn thấy vậy trong lòng thầm nghi hoặc, vừa định lên tiếng hỏi, thì bị ánh mắt của tên dẫn đầu ngăn lại, nhất thời, tất cả mọi người đều im miệng không dám nói lời nào.
"Chị Linh, chị cần gì phải tức giận với bọn họ?"
Giang Yến bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Hừ! Một bầy chó thì nên có sự tỉnh ngộ của loài chó, nhìn lung tung như vậy chính là không muốn đôi mắt đó nữa."
Chị Linh giọng điệu lạnh lùng.
"Được rồi, chị Linh, chẳng lẽ chị tính ở lại đây mãi sao? Không lẽ cả đời này chị cũng không về nhà?"
Giang Yến lắc đầu, cũng không có ý định khuyên nhủ chị Linh, huống hồ cô cũng biết, cho dù cô khuyên bảo thế nào thì chị Linh cũng sẽ không nghe.
Chương 418: Gặp chuyện phiền toái
"Nhà? Chị làm gì có nhà? Nơi này chính là nhà của chị. Nếu không thì, Tiểu Yến, em để chị vào làm con dâu Giang gia nhà em được không?"
Thái độ của Chị Linh thay đổi nhanh chóng, nhíu mắt lại nhìn Giang Yến, lời nói cũng nhẹ nhàng như trêu đùa.
"Hừ, chị lại nói những lời này, em không quan tâm đến chị nữa."
Giang Yến nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa, quả thật nên trở về.
Nếu như không mau chóng về nhà, đám người ở nhà thực sự có thể sẽ nổi giận, sau đó còn có thể phái nhiều bảo vệ đi tìm cô.
Giang Yến cũng không muốn như vậy.
"Được rồi, có điều Tiểu Yến, về sau chỗ chị đây chính là nơi gặp mặt bí mật của em. Ngày nào đó em nhớ thằng nhóc kia thì có thể đưa cậu ta đến đây. Chị bảo đảm sẽ giữ bí mật cho hai người."
Trước khi rời đi, chị Linh còn lặng lẽ thì thầm với Giang Yến một câu.
Ngay sau đó, gương mặt Giang Yến đỏ ửng lên, thậm chí cả đôi tai cũng đỏ bừng.
Nhìn Giang Yến chật vật rời đi, chị Linh cười tủm tỉm, ánh mắt đắm chìm trong suy nghĩ.
"Bây giờ không biết tận hưởng, đợi đến một ngày em biết mình phải đối mặt với điều gì, chỉ sợ em lại không có cơ hội nữa, trừ khi, em giống chị..."
…
Thời gian từng ngày trôi qua.
Ba ngày sau, vẫn là ở quán cafe Zero, Chu Dương, Trương Tâm Di, Giang Yến, chị Linh. Mấy người ngồi mặt đối mặt với nhau.
Hôm nay, bọn họ sẽ ký kết hợp đồng người đại diện hình ảnh.
Giang Yến thực ra không để ý đến chi tiết hợp đồng.
Dù sao cô cũng tin tưởng Chu Dương không động tay chân gì vào bản hợp đồng này.
Càng huống hồ, cho dù Chu Dương thật sự có làm gì đó, dựa vào năng lực của Giang gia cũng không sợ.
Chu Dương cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Trương Tâm Di. Đại khái cũng chỉ nhìn lướt qua hợp đồng một lượt, rất bình thường, không có sai sót hay thiếu đi điều khoản nào, sau đó anh đưa ra quyết định.
Ngược lại, Chu Dương hơi ngạc nhiên khi chị Linh đột nhiên có mặt ở đây.
Chu Dương mơ hồ cảm thấy chị Linh có chút quen thuộc. Khuôn mặt, ánh mắt này, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nhớ lại một hồi, khẳng định chưa từng gặp người này, Chu Dương cũng thôi không nghĩ nữa.
Sau khi kí xong hợp đồng, Trương Tâm Di ngay lập tức trở về làm việc, chuẩn bị cho việc quay chụp quảng cáo hình ảnh người đại diện.
Chu Dương vốn dĩ chuẩn bị đi ăn cơm với Giang Yến, thì đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới làm phiền. Bất đắc dĩ phải xin lỗi Giang Yến, nói rõ lần sau nhất định mời cô rồi vội vàng rời đi.
Quán cafe Zero.
Giang Yến lại một lần nữa ngồi đối diện với chị Linh.
Lúc đó hai người lại im lặng.
Giang Yến trong lòng lúng túng khó hiểu, cứ nhìn trộm chị Linh, cũng không biết nên nói gì.
"Sao vậy? Bây giờ lại ngại nói chuyện rồi sao?"
Chị Linh giống đã nhìn thấu suy nghĩ của Giang Yến, một lời nói rõ ra.
Trước đây dù Giang Yến tranh luận phản bác với mình, chị Linh cũng không quá nghiêm túc.
Dù sao lúc đó, cô ấy vẫn chưa gặp mặt và nói chuyện với Chu Dương.
Cho nên trong lòng Giang Yến không có gánh nặng gì.
Nhưng hôm nay không giống vậy.
Vừa nãy hai bên đã gặp mặt nói chuyện, chị Linh đại khái cũng hiểu biết về Chu Dương.
Bởi vì như vậy nên Giang Yến càng căng thẳng hơn. Sợ rằng bản thân để lại ấn tượng xấu cho Chu Dương, thậm chí lo ngại Chu Dương nghĩ rằng cô không thích anh.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ những điều này, Chị Linh nhớ lại cảm giác lúc nói chuyện phiếm với Chu Dương.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân dường như có cảm giác quen thuộc với Chu Dương. Nhưng lại không biết loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Chị Linh khẳng định bản thân trước kia căn bản chưa từng nói chuyện với Chu Dương. Hôm nay cũng mới là lần thứ hai gặp Chu Dương thôi.
Không thể có khả năng trước đây từng gặp mặt.
"Nào có đâu, Chị Linh, chị cũng thấy rồi đấy. Em với anh ấy thực sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Giang Yến bị Chị Linh nhìn ra đang chột dạ, cố gắng giải thích.
"Được rồi, được rồi. Quan hệ bạn bè bình thường, chị biết rồi."
Chị Linh liếc mắt, thản nhiên cười nói.
"Nói thật chị không có cảm giác gì với Chu Dương, thấy cậu ta cũng tạm được, không giống kẻ xấu."
Chị Linh cười nói, xem như trấn an tâm trạng không yên của Giang Yến.
"Đương nhiên rồi, anh ấy đương nhiên không phải người xấu."
Giang Yến cười nói, trông giống một đóa hồng nở rộ, tuyệt đẹp.
…
Chu Dương không hề hay biết bí mật nhỏ lúc đó của Giang Yến với Chị Linh.
Vốn dĩ anh muốn cũng ăn cơm với Giang Yến và chị Linh, nhưng lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Nhận được điện thoại, nghe đối phương báo cáo, Chu Dương cũng thấy được mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngay lập tức chạy về khách sạn.
Khách sạn Song Hỉ Lai.
Trong phòng, Chu Dương sắc mặt u ám ngồi trên ghế sofa.
Ngồi đối diện anh là mười mấy người phụ trách các công ty mỹ phẩm, đã cùng anh đến tỉnh Tương Tây.
Trước kia bọn họ hăng hái đi theo Chu Dương, cảm thấy có thể phát tài, giúp công ty tiến được bước xa hơn. Hiện tại thấy bọn họ hầu như đều có chút chán nản.
Thậm chí, trên mặt vài người còn có vài vết xanh tím, rõ ràng là bị người khác đánh.
"Rốt cuộc sao lại như thế này? Nói rõ ràng ra, không được bỏ qua một chút nào cả."
Chu Dương trầm giọng nói.
Lúc trong điện thoại, bọn họ nói năng ấp úng, chỉ nói rằng ở bên ngoài quá trình mở chi nhánh không thuận lợi lắm, gặp nhiều phiền toái, muốn xin Chu Dương chỉ bảo một chút.
Bây giờ vội vàng trở về, chính mắt nhìn thấy vài người bị thương, Chu Dương hết sức tức giận.
Cho dù anh có ngu ngốc thì tới lúc này cũng biết rõ.
Vừa rồi nói chuyện, bọn họ nói tránh nói giảm, chủ yếu là muốn tìm anh để hỏi cách giải quyết vấn đề.
Nếu Chu Dương không xem trọng, chỉ nói tùy tiện trên điện thoại, nhất định sẽ không thấy được tình huống như bây giờ.
"Chu tổng, chúng tôi làm theo chỉ thị của anh, cùng nhau hợp tác, chuẩn bị mở chi nhánh ở các thành phố. Hơn nữa một vài nơi chúng tôi cũng tìm được rồi. Cộng thêm sự trợ giúp của Trương gia, có thể nói, về cơ bản trình tự đã chuẩn bị đầy đủ hết. Chỉ cần chờ tới khi tiếp nhận cửa hàng ở bên kia, thì có thể sửa sang lại để khai trương."
Một người đàn ông trên mặt có một vết thương rõ ràng nói, giọng điệu bất lực.
Chu Dương nhìn ông ấy, trong đầu chợt nhớ ra người này là ai.
Phó tổng của công ty mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, Vương Vĩ.
Mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, quy mô khá nhỏ. Cùng lắm cũng chỉ có mấy chục triệu.
Trong số tất cả các công ty đến mở rộng thị trường ở Tương Tây, có thể nói là công ty có quy mô nhỏ nhất.
Mà lúc này mở chi nhánh ở tỉnh Tương Tây, chỉ với sức mạnh của mỹ phẩm Thế Thái thì rõ ràng là không làm được. Cho nên ông ấy mới liên hợp với vài công ty có quy mô tương đương công ty của mình, hợp tác lại mở một chi nhánh.
Đây coi như là khớp với kế hoạch sắp xếp trước đó của Chu Dương.
Ban đầu, với kế hoạch sắp xếp của Chu Dương, cùng sự giúp đỡ của Trương gia, bọn họ đã chọn được một cửa hàng ở thành phố Liễu. Thậm chí tất cả đều đã sắp xếp chuẩn bị xong. Chỉ chờ tân trang lại là chi nhánh có thể khai trương.
Nhưng đang khi sửa chữa thì gặp phải phiền toái.
"Không biết một đám người từ đâu lao tới, không hỏi han gì cả, trực tiếp xông tới chi nhánh của chúng tôi đập phá đồ đạc. Vốn đã bắt đầu lắp đặt thiết bị cho chi nhánh, cũng bị bọn họ đạp cho hỏng cả. Chúng tôi tới hỏi chuyện, còn bị bọn họ đánh thành ra như vậy."
Giọng nói Vương Vĩ tràn đầy sự căm phẫn. Bọn họ kinh doanh đàng hoàng, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy, thật là cực kỳ thô lỗ.
"Hơn nữa, đối phương còn ăn nói bậy bạ, muốn chúng ta giao ra tiền bảo kê. Không thì về sau cứ nhìn thấy chúng ta lắp đặt cái gì, thì sẽ đập phá cái đó. Chu tổng, chúng tôi bây giờ thật sự không biết phải làm sao."
Chương 419: Dò xét (1)
"Nhà? Chị làm gì có nhà? Nơi này chính là nhà của chị. Nếu không thì, Tiểu Yến, em để chị vào làm con dâu Giang gia nhà em được không?"
Thái độ của Chị Linh thay đổi nhanh chóng, nhíu mắt lại nhìn Giang Yến, lời nói cũng nhẹ nhàng như trêu đùa.
"Hừ, chị lại nói những lời này, em không quan tâm đến chị nữa."
Giang Yến nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa, quả thật nên trở về.
Nếu như không mau chóng về nhà, đám người ở nhà thực sự có thể sẽ nổi giận, sau đó còn có thể phái nhiều bảo vệ đi tìm cô.
Giang Yến cũng không muốn như vậy.
"Được rồi, có điều Tiểu Yến, về sau chỗ chị đây chính là nơi gặp mặt bí mật của em. Ngày nào đó em nhớ thằng nhóc kia thì có thể đưa cậu ta đến đây. Chị bảo đảm sẽ giữ bí mật cho hai người."
Trước khi rời đi, chị Linh còn lặng lẽ thì thầm với Giang Yến một câu.
Ngay sau đó, gương mặt Giang Yến đỏ ửng lên, thậm chí cả đôi tai cũng đỏ bừng.
Nhìn Giang Yến chật vật rời đi, chị Linh cười tủm tỉm, ánh mắt đắm chìm trong suy nghĩ.
"Bây giờ không biết tận hưởng, đợi đến một ngày em biết mình phải đối mặt với điều gì, chỉ sợ em lại không có cơ hội nữa, trừ khi, em giống chị..."
…
Thời gian từng ngày trôi qua.
Ba ngày sau, vẫn là ở quán cafe Zero, Chu Dương, Trương Tâm Di, Giang Yến, chị Linh. Mấy người ngồi mặt đối mặt với nhau.
Hôm nay, bọn họ sẽ ký kết hợp đồng người đại diện hình ảnh.
Giang Yến thực ra không để ý đến chi tiết hợp đồng.
Dù sao cô cũng tin tưởng Chu Dương không động tay chân gì vào bản hợp đồng này.
Càng huống hồ, cho dù Chu Dương thật sự có làm gì đó, dựa vào năng lực của Giang gia cũng không sợ.
Chu Dương cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Trương Tâm Di. Đại khái cũng chỉ nhìn lướt qua hợp đồng một lượt, rất bình thường, không có sai sót hay thiếu đi điều khoản nào, sau đó anh đưa ra quyết định.
Ngược lại, Chu Dương hơi ngạc nhiên khi chị Linh đột nhiên có mặt ở đây.
Chu Dương mơ hồ cảm thấy chị Linh có chút quen thuộc. Khuôn mặt, ánh mắt này, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nhớ lại một hồi, khẳng định chưa từng gặp người này, Chu Dương cũng thôi không nghĩ nữa.
Sau khi kí xong hợp đồng, Trương Tâm Di ngay lập tức trở về làm việc, chuẩn bị cho việc quay chụp quảng cáo hình ảnh người đại diện.
Chu Dương vốn dĩ chuẩn bị đi ăn cơm với Giang Yến, thì đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới làm phiền. Bất đắc dĩ phải xin lỗi Giang Yến, nói rõ lần sau nhất định mời cô rồi vội vàng rời đi.
Quán cafe Zero.
Giang Yến lại một lần nữa ngồi đối diện với chị Linh.
Lúc đó hai người lại im lặng.
Giang Yến trong lòng lúng túng khó hiểu, cứ nhìn trộm chị Linh, cũng không biết nên nói gì.
"Sao vậy? Bây giờ lại ngại nói chuyện rồi sao?"
Chị Linh giống đã nhìn thấu suy nghĩ của Giang Yến, một lời nói rõ ra.
Trước đây dù Giang Yến tranh luận phản bác với mình, chị Linh cũng không quá nghiêm túc.
Dù sao lúc đó, cô ấy vẫn chưa gặp mặt và nói chuyện với Chu Dương.
Cho nên trong lòng Giang Yến không có gánh nặng gì.
Nhưng hôm nay không giống vậy.
Vừa nãy hai bên đã gặp mặt nói chuyện, chị Linh đại khái cũng hiểu biết về Chu Dương.
Bởi vì như vậy nên Giang Yến càng căng thẳng hơn. Sợ rằng bản thân để lại ấn tượng xấu cho Chu Dương, thậm chí lo ngại Chu Dương nghĩ rằng cô không thích anh.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ những điều này, Chị Linh nhớ lại cảm giác lúc nói chuyện phiếm với Chu Dương.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân dường như có cảm giác quen thuộc với Chu Dương. Nhưng lại không biết loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Chị Linh khẳng định bản thân trước kia căn bản chưa từng nói chuyện với Chu Dương. Hôm nay cũng mới là lần thứ hai gặp Chu Dương thôi.
Không thể có khả năng trước đây từng gặp mặt.
"Nào có đâu, Chị Linh, chị cũng thấy rồi đấy. Em với anh ấy thực sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Giang Yến bị Chị Linh nhìn ra đang chột dạ, cố gắng giải thích.
"Được rồi, được rồi. Quan hệ bạn bè bình thường, chị biết rồi."
Chị Linh liếc mắt, thản nhiên cười nói.
"Nói thật chị không có cảm giác gì với Chu Dương, thấy cậu ta cũng tạm được, không giống kẻ xấu."
Chị Linh cười nói, xem như trấn an tâm trạng không yên của Giang Yến.
"Đương nhiên rồi, anh ấy đương nhiên không phải người xấu."
Giang Yến cười nói, trông giống một đóa hồng nở rộ, tuyệt đẹp.
…
Chu Dương không hề hay biết bí mật nhỏ lúc đó của Giang Yến với Chị Linh.
Vốn dĩ anh muốn cũng ăn cơm với Giang Yến và chị Linh, nhưng lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Nhận được điện thoại, nghe đối phương báo cáo, Chu Dương cũng thấy được mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngay lập tức chạy về khách sạn.
Khách sạn Song Hỉ Lai.
Trong phòng, Chu Dương sắc mặt u ám ngồi trên ghế sofa.
Ngồi đối diện anh là mười mấy người phụ trách các công ty mỹ phẩm, đã cùng anh đến tỉnh Tương Tây.
Trước kia bọn họ hăng hái đi theo Chu Dương, cảm thấy có thể phát tài, giúp công ty tiến được bước xa hơn. Hiện tại thấy bọn họ hầu như đều có chút chán nản.
Thậm chí, trên mặt vài người còn có vài vết xanh tím, rõ ràng là bị người khác đánh.
"Rốt cuộc sao lại như thế này? Nói rõ ràng ra, không được bỏ qua một chút nào cả."
Chu Dương trầm giọng nói.
Lúc trong điện thoại, bọn họ nói năng ấp úng, chỉ nói rằng ở bên ngoài quá trình mở chi nhánh không thuận lợi lắm, gặp nhiều phiền toái, muốn xin Chu Dương chỉ bảo một chút.
Bây giờ vội vàng trở về, chính mắt nhìn thấy vài người bị thương, Chu Dương hết sức tức giận.
Cho dù anh có ngu ngốc thì tới lúc này cũng biết rõ.
Vừa rồi nói chuyện, bọn họ nói tránh nói giảm, chủ yếu là muốn tìm anh để hỏi cách giải quyết vấn đề.
Nếu Chu Dương không xem trọng, chỉ nói tùy tiện trên điện thoại, nhất định sẽ không thấy được tình huống như bây giờ.
"Chu tổng, chúng tôi làm theo chỉ thị của anh, cùng nhau hợp tác, chuẩn bị mở chi nhánh ở các thành phố. Hơn nữa một vài nơi chúng tôi cũng tìm được rồi. Cộng thêm sự trợ giúp của Trương gia, có thể nói, về cơ bản trình tự đã chuẩn bị đầy đủ hết. Chỉ cần chờ tới khi tiếp nhận cửa hàng ở bên kia, thì có thể sửa sang lại để khai trương."
Một người đàn ông trên mặt có một vết thương rõ ràng nói, giọng điệu bất lực.
Chu Dương nhìn ông ấy, trong đầu chợt nhớ ra người này là ai.
Phó tổng của công ty mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, Vương Vĩ.
Mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, quy mô khá nhỏ. Cùng lắm cũng chỉ có mấy chục triệu.
Trong số tất cả các công ty đến mở rộng thị trường ở Tương Tây, có thể nói là công ty có quy mô nhỏ nhất.
Mà lúc này mở chi nhánh ở tỉnh Tương Tây, chỉ với sức mạnh của mỹ phẩm Thế Thái thì rõ ràng là không làm được. Cho nên ông ấy mới liên hợp với vài công ty có quy mô tương đương công ty của mình, hợp tác lại mở một chi nhánh.
Đây coi như là khớp với kế hoạch sắp xếp trước đó của Chu Dương.
Ban đầu, với kế hoạch sắp xếp của Chu Dương, cùng sự giúp đỡ của Trương gia, bọn họ đã chọn được một cửa hàng ở thành phố Liễu. Thậm chí tất cả đều đã sắp xếp chuẩn bị xong. Chỉ chờ tân trang lại là chi nhánh có thể khai trương.
Nhưng đang khi sửa chữa thì gặp phải phiền toái.
"Không biết một đám người từ đâu lao tới, không hỏi han gì cả, trực tiếp xông tới chi nhánh của chúng tôi đập phá đồ đạc. Vốn đã bắt đầu lắp đặt thiết bị cho chi nhánh, cũng bị bọn họ đạp cho hỏng cả. Chúng tôi tới hỏi chuyện, còn bị bọn họ đánh thành ra như vậy."
Giọng nói Vương Vĩ tràn đầy sự căm phẫn. Bọn họ kinh doanh đàng hoàng, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy, thật là cực kỳ thô lỗ.
"Hơn nữa, đối phương còn ăn nói bậy bạ, muốn chúng ta giao ra tiền bảo kê. Không thì về sau cứ nhìn thấy chúng ta lắp đặt cái gì, thì sẽ đập phá cái đó. Chu tổng, chúng tôi bây giờ thật sự không biết phải làm sao."
Chương 418: Gặp chuyện phiền toái
Chương 418: Gặp chuyện phiền toái
Nghe Vương Vĩ nói vậy, lập tức Chu Dương đã cau chặt mày.
Không phải trước đó anh chưa từng cân nhắc tới vấn đề này, nhưng lại nghĩ tới việc mình còn có Trương gia, hơn nữa bọn họ mở cửa hàng chi nhánh cũng giúp tăng khoản tiền thuế thu vào của chính phủ.
Nên theo lý mà nói, chính phủ cũng sẽ đảm bảo cho các chi nhánh được thành lập một cách thuận lợi.
Nhưng giờ Vương Vĩ nói vậy, Chu Dương lại nghĩ ngay tới chuyện không biết liệu có kẻ ngấm ngầm giở trò hay không.
Nếu là vậy thì cả tứ đại gia tộc đều rất đáng ngờ.
"Phí bảo kê? Bao nhiêu vậy?"
Chu Dương khẽ cất tiếng hỏi, anh muốn biết khoản phí bảo kê mà đối phương đề ra với Vương Vĩ là bao nhiêu.
Nếu ít thì khả năng cao đây là một tổ chức nhỏ thông thường, còn mức nếu phí bảo kê này lớn thì rất có thể chân tướng sự việc giống như Chu Dương đã đoán.
"Năm triệu, Chu tổng, bọn họ nói phí bảo kê của chúng ta ít nhất là năm triệu tệ. Còn bảo biết chúng ta là công ty Danh Dương, cũng biết chúng ta đang phất lên, mỗi ngày đều thu về một khoản doanh số khổng lồ, vậy nên chừng này phí bảo kê này cũng chỉ là chuyện vặt thôi."
Nói đến đây, Vương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, thầm oán giận tới phát điên.
Cứ nghĩ đến chuyện đối phương dùng cây gậy ba khúc chĩa vào trán mình, cất giọng điệu ngang ngược phách lối mà đến tận lúc này Vương Vĩ vẫn thầm thấy ớn lạnh.
Dù sao đám người như Vương Vĩ đều là hạng trói gà không chặt, bình thường ở nhà thậm chí còn chẳng dám giết gà, làm cá, đối mặt với loại người như vậy Vương Vĩ cũng chẳng ứng phó nổi.
Còn nói lý với đối phương ư?
Tú tài gặp phải quan binh, dù có lý nhưng không nói nổi cũng là điều hiển nhiên.
Vả lại, người ta còn chẳng phải quan binh gì, mà là một gã côn đồ, côn đồ chẳng buồn bỏ thời gian nói lý với người ta, họ chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện thôi.
Đấm đau thì coi như lời nói của bạn còn có trọng lượng, còn nếu không, thì xin lỗi, dù bạn có lưỡi không xương bốc phét đến đâu, người ta cũng chẳng coi là cái thá gì.
"Chu tổng, anh cũng biết cửa hàng trụ sở chính mới đạt được doanh thu khổng lồ như vậy, hơn nữa diện tích của nó lại lớn, chủng loại sản phẩm và nguồn hàng phong phú, nhưng cửa hàng chi nhánh chúng ta mở lại chẳng bằng nổi một phần năm trụ sở chính, doanh số hàng ngày không nhiều được tới vậy, năm triệu tệ thậm chí còn bằng cả lợi nhuận một năm của cửa hàng chi nhánh."
Vương Vĩ kể khổ.
Những khoản tiền này người khác không rõ, nhưng những người ở bên Chu Dương suốt chặng đường dài như bọn họ lại biết rõ mồn một.
Nếu cửa hàng chi nhánh nào cũng được như cửa hàng trụ sở chính, doanh số tiêu thụ đạt mấy trăm triệu mỗi ngày thì e rằng số người muốn tham gia làm ăn trên cả nước đã nhiều không đếm xuể.
Đến lúc ấy thì làm gì còn tới lượt người của một công ty nhỏ như họ, đừng nói tới chuyện ăn được miếng thịt, mà uống hớp canh thôi cũng đã là hy vọng hão huyền.
"Năm triệu tệ? Đúng là quá ngang ngược rồi."
Chu Dương cười khẩy, nói, lòng anh đã hiểu rõ.
Đối phương cũng chỉ tiện miệng nói ra con số năm triệu tệ này thôi, chỉ cần đám Vương Vĩ đồng ý, e là sẽ còn những nhóm côn đồ khác tới đòi thu phí bảo kê, hơn nữa, hôm nay là năm triệu, vậy thì ngày mai liệu có tăng giá không?
Mười triệu?
Hay hai mươi triệu?
Chuyện này không phải là không có khả năng.
"Được rồi, chuyện này tôi rõ rồi, mấy hôm nữa mọi người hãy nghỉ ngơi trong khách sạn, còn bên cửa hàng chi nhánh hãy tạm ngừng công việc lại, đợi thông báo của tôi!"
Sau khi trấn an đám Vương Vĩ, Chu Dương cũng lâm vào trầm tư.
Anh không kiềm chế được ý nghĩ, trước đây người đứng đầu Giang gia Giang Hành Phương đã đích thân tới cửa hàng trụ sở chính tìm anh, nói rõ với anh rằng ông ta sẽ không đối đầu với anh, nói cách khác, Giang Hành Phương sẽ không ra tay với anh.
Vậy nên theo lý mà nói Giang Hành Phương sẽ không động vào công ty Danh Dương, kể cả các cửa hành chi nhánh đứng tên anh mới đúng.
Vậy nếu chuyện này là do Giang gia sắp đặt thì chắc hẳn Giang Hành Nguyên là người đứng sau rồi.
Dù sao thì ban đầu anh cũng đã phá hỏng bữa tiệc ông ta tổ chức để kén chồng cho Giang Yến. Từ đó hai người cũng kết thù với nhau.
Vậy nên Giang Hành Nguyên cũng có đủ lý do để ngấm ngầm ra tay cản trở việc khai trương của cửa hàng chi nhánh.
Trừ Giang gia ra, thì Dư gia, Đỗ gia và Đường gia cũng có khả năng ra tay.
Đặc biệt là Dư Gia và Đường gia.
Dù sao, trong buổi tiệc của Giang gia, Chu Dương đã đánh cho Dư Hổ của Dư gia và Đường Thế Văn của Đường gia một trận, khiến hai gia tộc này phải ê chề xấu hổ.
Thế là coi như anh cũng đã kết thù với họ.
Còn về phần Đỗ gia thì rất có thể do tứ đại gia tộc đã thống nhất ý kiến, Đỗ gia cũng không thể không nhúng tay vào.
Nói như vậy, dù rằng chuyện lần này trông có vẻ chỉ như vài tên côn đồ tham lam uống nước không chừa cặn, hét giá đòi tiền phí bảo kê trên trời thôi.
Nhưng thực chất lại là một đòn phá rối của bốn đại gia tộc dành cho công ty Danh Dương.
Lần này Chu Dương tức giận thật sự.
Con giun xéo mãi cũng quằn.
Hơn nữa, Chu Dương anh vốn là con người thiện ác rõ ràng, những người đối xử tốt với Chu Dương, anh sẽ cư xử phải phép với họ, nhưng kẻ nào có thù oán với mình, Chu Dương cũng sẽ giở thủ đoạn, cho một vố để hủy hoại họ.
Sau khi suy nghĩ, Chu Dương vẫn quyết định liên lạc trước với Trương gia.
Dạo này không biết Trần Thế Hào chạy đi đâu mà không thấy tin tức gì.
Đến cả Chu Dương cũng không hề hay biết tung tích của ông.
Thậm chí Chu Dương còn đoán, không biết có phải chừng nào Tôn Liên còn ở khách sạn, Trần Thế Hào sẽ không xuất hiện không.
Trương gia.
Nghe người làm báo Chu Dương gọi điện thoại tới, nói có chuyện cần thương lượng, Trương Thái Viêm tức khắc lộ vẻ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của ông, Chu Dương là một người vô cùng tự tin, anh luôn tỏ ra tràn đầy tự tin với tất cả mọi chuyện, hơn nữa Chu Dương cũng rất chắc chắn với các hành động và sách lược của mình.
Trước đó khi hai bên thăm dò lẫn nhau, thậm chí Chu Dương còn tỏ ra bình tĩnh hơn cả một gia chủ như ông.
Còn lúc này thì hai bên cũng đã tiến hành hợp tác cùng nhau rồi.
Các cửa hàng chi nhánh của công ty Danh Dương đã lần lượt được phủ khắp tỉnh Tương Tây.
Hơn nữa, việc hợp tác giữa đôi bên cũng rất thuận lợi, không hề gặp phải vấn đề nào.
Vậy thì sao giờ cậu nhóc này lại gọi điện cho mình, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trương Thái Viêm thoáng nghi ngờ, nhận điện thoại của Chu Dương.
"Chu Dương, nghe nói cậu có chuyện quan trọng cần bàn bạc, không biết là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu không hài lòng với chuyện hợp tác của hai bên sao?"
Trương Thái Viêm mỉm cười, nói.
Nhưng Chu Dương không nhìn thấy được, dù gương mặt Trương Thái Viêm vẫn đang nở nụ cười nhưng đáy mắt ông lại tràn ngập vẻ nặng nề trầm lắng.
"Ha ha, lão gia nói quá lời rồi, chuyện hợp tác giữa chúng ta rất suôn sẻ, việc mở cửa hàng chi nhánh cũng tiến triển rất thuận lợi, không có gì mâu thuẫn cả."
Chu Dương ngưng lại một lát rồi tiếp tục nói, nhưng lần này giọng điệu của anh nghe thì dửng dưng, như thể chỉ lơ đãng thốt nên câu này.
"Đúng rồi, lão gia chủ, gần đây tứ đại gia tộc có động tĩnh gì không, ông nghe được tin nào không, có thể nói với tôi chứ?"
Chu Dương thốt lời rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra anh cũng phải suy nghĩ rất kỹ càng mới nói ra câu này.
Theo lý mà nói, những kẻ có thể âm thầm hãm hại công ty Danh Dương cũng chính là người có thù oán với công ty hoặc với Chu Dương anh.
Hiện giờ, cả tỉnh Tương Tây này có người của tứ đại gia tộc là đáng nghi nhất.
Nhưng kể ra, nếu anh nghĩ được điều này thì người khác cũng sẽ nghĩ ra được.
Nếu tứ đại gia tộc đã tính tới chuyện ra tay với mình như vậy thì lại chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, Chu Dương sẽ đoán được họ là người đứng sau, vậy thì sao họ còn dùng chiêu trò như vậy?
Vậy nên, sau khi tư duy theo hướng ngược lại xong, Chu Dương cũng chợt kinh ngạc, trong chốc lát, anh đã nghĩ tới một trường hợp khác.
Trương gia!
Chương 420: Dò xét (2)
Đúng vậy, tứ đại gia tộc có thể làm được chuyện này thì Trương gia cũng có thể.
Dù rằng hiện giờ Chu Dương và Trương gia đang hợp tác với nhau, cùng bắt tay giúp các cửa hàng chi nhánh của công ty Danh Dương phát triển tại tỉnh Tương Tây nhanh nhất có thể.
Nhưng chưa kể đến chuyện hai bố con Trương Luân Trương Đào có thù oán với Chu Dương, trước đó khi Chu Dương đề nghị hợp tác, Trương Luân còn cầm đầu đứng ra phản đối trong cuộc họp của Trương gia.
Vậy thì Trương gia cũng đã có động cơ nhất định để hành động.
Vả lại, rất có thể một con người đa mưu túc trí như Trương Thái Viêm sẽ để mặc cho Trương Luân tự tung tự tác, hoặc ông cũng sẽ ngầm cho phép, hay thậm chí còn nhúng tay vào.
Dù sao làm như vậy trông thì cũng như đang tự hại bản thân mình.
Nhưng trong kế hoạch của Chu Dương và Trương gia, bên chiếm vị trí chủ đạo là công ty Danh Dương của Chu Dương, còn Trương gia chỉ đóng vai trò trợ giúp, tiếng nói của họ không có nhiều trọng lượng đối với hạng mục hợp tác này.
Rất có thể Trương Thái Viêm muốn tăng cao vị thế của mình nên cố tình gây trở ngại cho hạng mục, rồi khi Chu Dương cầu cứu Trương gia, ông có thể đưa ra nhiều điều kiện hơn, thậm chí là khuếch trương mạnh mẽ quyền lực của Trương gia đối với hạng mục này.
Sáng tỏ được khả năng này rồi, dù Chu Dương là người từng trải nhưng cũng không khỏi lạnh gáy.
Nếu anh không nghĩ tới việc này mà cứ đường đột tìm kiếm sự giúp đỡ từ Trương gia thì rất có thể sẽ trúng kế của Trương Thái Viêm, uổng công chắp tay dâng quyền lực đến tay Trương gia.
"Dạo gần đây có vẻ tứ đại gia tộc rất an ổn, tôi lo không biết có phải họ đang âm mưu gì không nên tôi gọi điện hỏi ông."
Chu Dương cười, mở lời, anh hoàn toàn không nhắc tới chuyện cửa hàng chi nhánh bị uy hiếp.
Anh muốn thử xem rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới Trương gia không.
"Động tĩnh? Không có, tôi cũng không nghe được tin gì, ha ha, Chu Dương, chẳng lẽ cậu gọi điện tìm tôi chỉ vì chuyện này sao? Tôi còn tưởng hạng mục cửa hàng chi nhánh gặp phải chuyện gì nữa."
Trương Thái Viêm cười nói, giọng điệu của ông vô cùng bình tĩnh.
Chu Dương khẽ cau mày, tạm chưa hiểu rõ lời của Trương Thái Viêm có ý gì.
Dò xét?
Nếu không thì sao đột nhiên ông ấy lại nhắc đến việc hạng mục cửa hàng chi nhánh gặp chuyện?
Nhưng vì không muốn bứt dây động rừng nên Chu Dương cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ nói dạo gần đây mọi chuyện đều ổn, mình còn chuẩn bị đi chơi khắp tỉnh Tương Tây để mở mang thêm về phong tục cùng những nét đặc sắc của Tương Tây.
Hai người lại trò chuyện bâng quơ thêm đôi câu, Trương Thái Viêm lấy lý do tinh thần đang không được tốt để kết thúc cú điện thoại.
Sau khi cúp máy, Chu Dương lại im lặng suy nghĩ.
Dù có vẻ như anh không nghe ngóng được bất cứ thông tin gì hữu dụng từ Trương Thái Viêm qua cuộc điện thoại này.
Nhưng Trương Thái Viêm cũng đã thầm tiết lộ một vài thông tin thông qua những câu đối thoại ít ỏi.
Dạo gần đây hạng mục cửa hàng chi nhánh có gặp phải vấn đề gì không.
Rồi thì nếu có gặp phải vấn đề, nhất định phải báo với ông, dẫu sao hai bên cũng hợp tác với nhau, Trương gia có nghĩa vụ phải giải quyết những vấn đề như vậy.
Tiếp nữa, ông lại nói đất Tương Tây mỗi vùng mỗi khác, không những khác biệt về văn hóa mà trình độ phát triển kinh tế cũng chênh lệch. Nếu muốn mở cửa hàng chi nhánh tại tất cả các thành phố thì khá khó khăn, cũng rất dễ gặp phải một số vấn đề và trở ngại.
...
Thậm chí cuối cùng trước khi cúp máy, Trương Thái Viêm còn nhấn mạnh một câu rằng.
Có chuyện gì thì cứ nói, Trương gia có thể xử lý được!
Đương nhiên Chu Dương biết Trương gia có thể xử lý những chuyện này rồi.
Tạm chưa nhắc đến chuyện vấn đề này do ai gây ra, chỉ tính riêng tới địa vị và quyền lực của một trong ngũ đại gia tộc tỉnh Tương Tây là Trương gia thì họ cũng đã đủ khả năng để xử lý những vấn đề này.
Huống chi nếu vấn đề này là do Trương gia hoặc Trương Thái Viêm bày mưu thì ông cũng chỉ cần buông một câu là đã có thể giải quyết, chẳng cần phải tốn bao nhiêu sức lực.
Cùng lúc này, tại Trương gia.
Sau khi cúp máy, Trương Thái Viêm nhíu chặt mày, trông có vẻ như đang thoáng khó xử.
Trương Luân và Trương Anh đang im lặng đứng sau lưng ông.
"Lạ thật, sao lần này tên nhóc đó lại ngoan ngoãn vậy?"
Trương Thái Viêm mỉm cười, nói, cảm thấy quái lạ trước sự tôn trọng trong lời nói của Chu Dương hôm nay.
Dù sao, trong mấy lần trò chuyện gặp mặt trước đó của hai người, Chu Dương cũng không hề tỏ ra ngoan ngoãn như vậy.
"Chuyện bên kia thu xếp ra sao rồi?"
Trương Thái Viêm lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa mà ngoảnh sang thờ ơ hỏi Trương Luân.
Trương Luân căng thẳng, vội đáp.
"Bố, mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, hơn nữa bên thành phố Liễu cũng đã bắt đầu hành động, theo như thông tin vừa được báo lại, bên đó đóng đã dừng sửa sang, vả lại mấy người bên các công ty nhỏ cũng đã không xuất hiện được hai ngày rồi."
Trương Luân kính cẩn đáp.
Còn Trương Anh đứng cạnh trông lại có vẻ như đang ôm tâm trạng rối bời.
"Bố, chúng ta làm vậy có phải không được ổn lắm không, lỡ như..."
Trương Anh định nói gì đó nhưng lại bị Trương Thái Viêm vươn tay cản.
"Không có lỡ như gì cả, các con phải biết riêng khoản lợi nhuận hàng tháng của hạng mục này cũng đã là một con số lớn rồi, thậm chí còn nhiều hơn cả lợi nhuận một năm của hầu hết sản nghiệp Trương gia chúng ta."
Trương Thái Viêm trầm giọng, ông chầm chậm bước lại, ngồi xuống chiếc ghế chạm gỗ, gương mặt ông cũng đã trở lại với vẻ bình tĩnh.
"Hơn nữa, quan trọng nhất chính là sự bố trí!"
"Bố trí?"
"Bố trí?"
Lúc này, hai anh em Trương Luân và Trương Anh đều cảm thấy ngờ ngợ, không biết từ "bố trí" mà lão gia nói có ý gì.
Bọn họ biết công ty Danh Dương mở cửa hàng chi nhánh khắp tỉnh Tương Tây, hơn nữa Trương gia còn bắt tay hợp tác với Chu Dương để hiện thực hóa kế hoạch này.
Họ cảm thấy có rất nhiều những cửa hàng chi nhánh không cần thiết, có một vài vùng kinh tế không phát triển, điều kiện sống của những người dân bình thường rất hữu hạn, thậm chí lương tháng của họ cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Bọn họ là những người không có khả năng mua mỹ phẩm do công ty Danh Dương phân phối, hơn nữa, những người này còn chẳng quan tâm tới những thứ như mỹ phẩm hay dưỡng da.
Lương của tôi nuôi thân mình còn khó, anh bảo tôi phải dưỡng da, phải làm trắng da sao?
Anh đùa đấy à?
"Đúng vậy, phải bố trí, bố biết các con nghĩ gì, nhưng đây là khác biệt giữa chúng ta và Chu Dương, có những lúc không thể không công nhận Chu Dương đúng là một nhân tài, có thể nghĩ được những điều mà rất nhiều người bình thường không tưởng tượng nổi."
Trương Thái Viêm cười nói, khóe môi in nụ cười hờ hững.
"Bố à, Chu Dương nghĩ ra được chuyện gì mà con không nghĩ được?"
Trương Luân không phục, cười khẩy hỏi.
Trương Luân luôn ôm thái độ phẫn nộ và khó chịu với Chu Dương - người từng ra tay đánh hai bố con ông ta.
Nếu có cơ hội, ông ta sẽ không do dự mà trả lại hết những điều mình đã phải hứng chịu cho Chu Dương, hơn nữa sẽ còn trả gấp đôi.
"Các con tưởng những cửa hàng chi nhánh này chỉ là chi nhánh thôi sao? Các con quá sai lầm rồi, mục đích của Chu Dương là mượn những cửa hàng chi nhánh này để chiếm cứ thị trường tỉnh Tương Tây, từ những thị trường đang sôi động cho đến nơi có tương lai mờ mịt. Chiếm cứ được thị trường, đứng vững chân rồi thì về sau Chu Dương cũng sẽ mặc sức định đoạt những nơi này."
"Hơn nữa chẳng lẽ các con không thấy lần này Chu Dương không để công ty Danh Dương của mình tham gia vào chuyện mở cửa hàng chi nhánh sao?"
Tức khắc, vẻ mặt của Trương Luân và Trương Anh đã trở nên nghiêm túc.
Lão gia nói đúng, không phải bọn họ chưa nghĩ tới chuyện này, chỉ là họ thấy chuyện cũng không đáng là gì nên mới xem nhẹ.
"Chẳng lẽ không phải vì công ty Danh Dương không gánh nổi khoản phí khổng lồ của hạng mục sao? Dù họ đã hợp tác với Trương gia chúng ta nhưng riêng chi phí xây dựng một loạt các cửa hàng chi nhánh cũng đã vô cùng cao rồi."
"Xằng bậy, chẳng lẽ các con tưởng với thực lực hiện tại của mình, công ty Danh Dương không lo nổi cho mấy cửa hàng chi nhánh đó à? Dù họ có mở một cửa hàng chi nhánh tại tất cả các thành phố trên tỉnh Tương Tây thì tính tới tính lui, một cửa hàng chi nhánh sẽ tốn khoảng mười triệu tệ, tỉnh Tương Tây có bao nhiêu thành phố? Chưa đến ba mươi, công ty Danh Dương còn chẳng mất đến mấy trăm triệu đâu, chỉ cần có doanh thu một tuần của cửa hàng trụ sở chính là cũng đủ rồi!
"Có vợ rồi sao? Ai? Người phụ nữ nào vậy?"
Chị Linh kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, gương mặt lộ rõ vẻ không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Yến.
"Cậu ta có vợ rồi, mà em còn trò chuyện vui vẻ với cậu ta như vậy sao? Em bị điên rồi à? Hay là đói khát thèm thuồng quá? Chẳng lẽ mấy năm nay ở nước ngoài, em không có người yêu, bây giờ về nước, lại không kiềm chế được?"
Chị Linh giọng điệu kinh ngạc âm trầm nói, đồng thời ánh mắt cũng không hề che giấu, liếc mắt thăm dò Giang Yến một lượt, rồi dừng lại trên ngực cô một lát.
"Chị Linh, chị làm gì vậy?"
Giang Yến hơi tức giận, tay phải cử động, che ngực lại, trợn mắt nhìn chị Linh.
"Ha ha, quen rồi, Tiểu Yến đừng để ý, có điều em vẫn chưa trả lời chị đâu đấy?"
Chị Linh cười ha ha.
"Không phải, cô ấy là một người luôn rất bình tĩnh, Tạ Linh Ngọc."
Giang Yến nói nhỏ, giọng điều tràn đầy phiền muộn.
Ngay cả bản thân cô cũng hết sức bất ngờ, không ngờ có ngày mình lại nảy sinh ưu tư buồn phiền như vậy.
"Ngoan nào, ngay cả tên của vợ người ta em cũng nghe ngóng được rồi, còn nói không có ý gì với cậu ta, đúng là lừa gạt!"
Chị Linh tặc lưỡi bĩu môi, trên mặt đột nhiên nở một nụ cười bí hiểm.
Còn Giang Yến đột nhiên cảm thấy mình dường như bị một thứ gì đó kỳ quái nhìn chằm chằm, bỗng thấy kinh hãi.
"Chị Linh, chị đừng trêu em nữa, em gặp anh ấy, thật ra chỉ để bàn bạc chuyện em trở thành người đại diện quảng cáo cho cửa hàng trụ sở của công ty Danh Dương, trước kia quản lí của cửa hàng muốn mời em đảm nhiệm hình tượng người đại diện cho cửa hàng, hôm nay đến là để xác nhận chuyện này."
Giang Yến kể về mục đích hôm nay gặp Chu Dương.
"Hình tượng người đại diện? Tiểu Yến, với thân phận gia cảnh của em, còn cần làm người đại diện cho cửa hàng sao? Trò đùa đó, một năm có thể giúp em kiếm được mấy đồng chứ?"
Gương mặt Chị Linh xem thường nhìn Giang Yến, ngay sau đó lại chuyển hướng câu chuyện.
"Có điều, nếu em làm hình tượng người đại diện cho công ty họ, vậy thì sau này sản phẩm của bọn họ, có phải em sẽ được tùy ý lấy, tùy ý dùng đúng không? Đã như vậy, thì em phải lấy cho chị mấy chục thùng mặt nạ và cả sữa rửa mặt nhé."
Lúc này chị Linh như thể biến thành một người khác.
Gương mặt cô ấy đỏ ửng, cặp mắt sáng rực lên, đi thẳng đến trước mặt Giang Yến, say sưa nói.
Tựa như, những đồ mỹ phẩm kia có sức hấp dẫn vô cùng lớn với cô.
"Như vậy sao được, huống hồ, chị cũng đâu thiếu chút tiền đó chứ ? Chị muốn lấy nhiều mặt nạ và sữa rửa mặt như vậy, chị dùng được hết sao?"
Giang Yến không mấy vui vẻ, nói.
"Ha ha, ai nói chị dùng không hết, chị sẽ phát cho mấy người chị em tốt của chị, mỗi người mấy bộ, bọn họ sẽ một lòng nghe theo lời chị đúng không? Hơn nữa, có chuyện tốt như vậy sao chị phải bỏ tiền ra để mua chứ, em cũng không thử nhìn xem quán cafe Zero, ngay cả một khách hàng cũng không có, thì làm gì có tiền."
Chị Linh giọng điệu bất mãn nói.
Giang Yến im lặng nhìn chị Linh, lúc này ánh mắt cô giống như đang nhìn một đứa trẻ thông minh, tràn đầy sự yêu mến.
"Nhà chị có điều kiện tốt như vậy chị lại không muốn, cứ chạy tới chỗ này, không phải tại chị tự chuốc lấy sao, có thể trách được ai chứ?"
Giang Yến trầm giọng nói.
Giang Yến cũng biết vài chuyện trước đây của chị Linh, nhưng suy cho cùng cũng không phải bản thân cô từng trải nghiệm, cho nên rất nhiều chuyện, căn bản không có quyền lên tiếng, cũng không dễ nói gì.
Ngay sau đó, bầu không khí giữa hai người yên tĩnh hơn.
Không biết bao lâu sau, những tiếng bước chân vang vọng tới, phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.
"Tiểu thư!"
Đám người bảo vệ của Giang gia vừa nhìn thấy Giang Yến, thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc thấy một cô gái ngồi đối diện với Giang Yến, tất cả mọi người lập tức thấy yên tâm hơn.
Từ khi nhận được mệnh lệnh của Giang Hành Nguyên, đến khi bọn họ tìm được Giang Yến, cũng đã qua mấy giờ đồng hồ.
Bọn họ dựa theo tung tích tìm kiếm Giang Yến lần trước, lục soát một lượt khắp Trường Sa.
Tìm kiếm rất nhiều nơi nhưng không tìm được Giang Yến.
Một tên bảo vệ đột nhiên nhớ ra, lần trước tìm thấy Giang Yến, là lúc cô ấy đang đi dạo bên bờ sông.
Vì thế bọn họ mới đi tới bờ sông Trường Giang, lục soát từng chỗ một, mới tìm thấy cô.
Đám bảo vệ đi tới trước mặt Giang Yến, hết sức cung kính chào hỏi.
"Tiểu thư, Nhị gia bảo chúng tôi mời tiểu thư về nhà."
Tên dẫn đầu đám bảo vệ chính là người lần trước đã tìm thấy Giang Yến.
Sau khi hắn chào hỏi và nói rõ mục đích với Giang Yến, liền nhìn cô gái ngồi đối diện với cô.
Trong ấn tượng của hắn, ở Tương Tây dường như không gia tộc nào có cô gái như vậy.
Nhìn tình cảnh trước mắt, quan hệ giữa cô gái này và Giang Yến tiểu thư cũng không tệ lắm.
Hơn nữa, khoảng thời gian Giang Yến trở về Trường Sa, cô ấy căn bản không có cơ hội quen biết người ngoài, nhất thời trong lòng hắn cảm thấy căng thẳng.
Chẳng lẽ cô gái này đã làm gì đó với Giang Yến tiểu thư, khiến Giang Yến mất đi khả năng phân biệt tốt xấu, rồi tiếp cận gần với cô ấy.
Cô gái này, có ý đồ không tốt, chẳng phải là người tốt lành gì, xem ra sau khi trở về, phải báo cáo với Nhị gia mới được.
Tên dẫn đầu trong đám bảo vệ đó nhìn chị Linh, trong đầu suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhất thời, quên thu hồi ánh mắt của mình.
Vì thế tên đó cứ nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi chị Linh.
Điều này khiến những tên bảo vệ sau lưng hắn cực kỳ thán phục, mặc dù ra ngoài làm nhiệm vụ, mà đại ca của bọn họ lại không quên nhìn ngắm chọc ghẹo người đẹp.
Trêu chọc người đẹp cũng được thôi, nhưng mấu chốt người đẹp này lại là bạn tốt của Giang Yến tiểu thư.
Trời ạ, đại ca muốn làm gì?
Chẳng lẽ muốn gián tiếp mượn cơ hội tiếp cận gần với Giang Yến tiểu thư sao?
Đại ca, tâm tư tính toán này của anh thật tỉ mỉ, bọn tôi khâm phục.
"Nếu anh không thu hồi ánh mắt chó chết kia, tôi sẽ không ngại móc nó ra vứt xuống sông Trường Giang cho cá ăn đâu."
Đột nhiên, một âm thanh lạnh lùng vang lên.
Ngay lập tức, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn người vừa lên tiếng.
Chính là cô gái ngồi đối diện với Giang Yến tiểu thư.
Cả đám bảo vệ đồng loạt nhìn sang, hết sức căng thẳng.
Lúc này, ánh mắt chị Linh giống như một lưỡi dao sắc bén, hung hãn đâm về phía tên dẫn đầu trong đám người.
Mà từ trong ánh mắt này, cả đám bọn họ như lạc vào cảnh giới kỳ lạ, như thể đối mặt với lưỡi dao sắc bén kia, chỉ cần mình sơ ý một chút, là lưỡi dao sẽ băm mình thành tám nghìn mảnh.
Đến bọn họ còn cảm thấy như vậy, huống hồ, ánh mắt chị Linh đang nhằm vào mục tiêu chính là tên dẫn đầu đám bảo vệ.
Lúc này, hắn như thể vừa rơi vào địa ngục, cơ thể không ngừng run rẩy.
Ban đầu, khi bị chị Linh quát mắng, trong lòng hắn còn tức giận, chuẩn bị dạy dỗ cô gái dữ dằn này một trận.
Cho dù cô có là bạn tốt của Giang Yến tiểu thư, nhưng dám cả gan nói chuyện với hắn như vậy thì cũng phải trả giá.
Nhưng hoàn toàn không ngờ rằng, khi vừa cúi đầu chạm phải ánh mắt của cô, hắn như rơi xuống vực sâu, không thể nhúc nhích, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán và cả sau lưng.
"Được rồi chị Linh, anh ta chỉ là một tên bảo vệ ở Giang gia, chị đừng làm khó anh ta nữa."
Đúng lúc này, Giang Yến lên tiếng.
Ngay lập tức, đám bảo vệ như nghe thấy âm thanh của vị cứu tinh, tất cả áp lực trong nháy mắt tiêu tan hết.
Lúc này, hắn mới cảm nhận toàn thân ướt đẫm mồ hôi hột.
Giọng nói vừa nãy như kéo hắn trở về từ địa ngục.
Quá đáng sợ.
Cô gái này, rốt cuộc là ai?
Hắn không dám hỏi, lập tức cung kính nói lời xin lỗi, sau đó dẫn đám người lùi sang một bên, không dám lên tiếng.
Đám bảo vệ nhìn thấy vậy trong lòng thầm nghi hoặc, vừa định lên tiếng hỏi, thì bị ánh mắt của tên dẫn đầu ngăn lại, nhất thời, tất cả mọi người đều im miệng không dám nói lời nào.
"Chị Linh, chị cần gì phải tức giận với bọn họ?"
Giang Yến bất đắc dĩ lắc đầu, nhẹ giọng nói.
"Hừ! Một bầy chó thì nên có sự tỉnh ngộ của loài chó, nhìn lung tung như vậy chính là không muốn đôi mắt đó nữa."
Chị Linh giọng điệu lạnh lùng.
"Được rồi, chị Linh, chẳng lẽ chị tính ở lại đây mãi sao? Không lẽ cả đời này chị cũng không về nhà?"
Giang Yến lắc đầu, cũng không có ý định khuyên nhủ chị Linh, huống hồ cô cũng biết, cho dù cô khuyên bảo thế nào thì chị Linh cũng sẽ không nghe.
Chương 418: Gặp chuyện phiền toái
"Nhà? Chị làm gì có nhà? Nơi này chính là nhà của chị. Nếu không thì, Tiểu Yến, em để chị vào làm con dâu Giang gia nhà em được không?"
Thái độ của Chị Linh thay đổi nhanh chóng, nhíu mắt lại nhìn Giang Yến, lời nói cũng nhẹ nhàng như trêu đùa.
"Hừ, chị lại nói những lời này, em không quan tâm đến chị nữa."
Giang Yến nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa, quả thật nên trở về.
Nếu như không mau chóng về nhà, đám người ở nhà thực sự có thể sẽ nổi giận, sau đó còn có thể phái nhiều bảo vệ đi tìm cô.
Giang Yến cũng không muốn như vậy.
"Được rồi, có điều Tiểu Yến, về sau chỗ chị đây chính là nơi gặp mặt bí mật của em. Ngày nào đó em nhớ thằng nhóc kia thì có thể đưa cậu ta đến đây. Chị bảo đảm sẽ giữ bí mật cho hai người."
Trước khi rời đi, chị Linh còn lặng lẽ thì thầm với Giang Yến một câu.
Ngay sau đó, gương mặt Giang Yến đỏ ửng lên, thậm chí cả đôi tai cũng đỏ bừng.
Nhìn Giang Yến chật vật rời đi, chị Linh cười tủm tỉm, ánh mắt đắm chìm trong suy nghĩ.
"Bây giờ không biết tận hưởng, đợi đến một ngày em biết mình phải đối mặt với điều gì, chỉ sợ em lại không có cơ hội nữa, trừ khi, em giống chị..."
…
Thời gian từng ngày trôi qua.
Ba ngày sau, vẫn là ở quán cafe Zero, Chu Dương, Trương Tâm Di, Giang Yến, chị Linh. Mấy người ngồi mặt đối mặt với nhau.
Hôm nay, bọn họ sẽ ký kết hợp đồng người đại diện hình ảnh.
Giang Yến thực ra không để ý đến chi tiết hợp đồng.
Dù sao cô cũng tin tưởng Chu Dương không động tay chân gì vào bản hợp đồng này.
Càng huống hồ, cho dù Chu Dương thật sự có làm gì đó, dựa vào năng lực của Giang gia cũng không sợ.
Chu Dương cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Trương Tâm Di. Đại khái cũng chỉ nhìn lướt qua hợp đồng một lượt, rất bình thường, không có sai sót hay thiếu đi điều khoản nào, sau đó anh đưa ra quyết định.
Ngược lại, Chu Dương hơi ngạc nhiên khi chị Linh đột nhiên có mặt ở đây.
Chu Dương mơ hồ cảm thấy chị Linh có chút quen thuộc. Khuôn mặt, ánh mắt này, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nhớ lại một hồi, khẳng định chưa từng gặp người này, Chu Dương cũng thôi không nghĩ nữa.
Sau khi kí xong hợp đồng, Trương Tâm Di ngay lập tức trở về làm việc, chuẩn bị cho việc quay chụp quảng cáo hình ảnh người đại diện.
Chu Dương vốn dĩ chuẩn bị đi ăn cơm với Giang Yến, thì đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới làm phiền. Bất đắc dĩ phải xin lỗi Giang Yến, nói rõ lần sau nhất định mời cô rồi vội vàng rời đi.
Quán cafe Zero.
Giang Yến lại một lần nữa ngồi đối diện với chị Linh.
Lúc đó hai người lại im lặng.
Giang Yến trong lòng lúng túng khó hiểu, cứ nhìn trộm chị Linh, cũng không biết nên nói gì.
"Sao vậy? Bây giờ lại ngại nói chuyện rồi sao?"
Chị Linh giống đã nhìn thấu suy nghĩ của Giang Yến, một lời nói rõ ra.
Trước đây dù Giang Yến tranh luận phản bác với mình, chị Linh cũng không quá nghiêm túc.
Dù sao lúc đó, cô ấy vẫn chưa gặp mặt và nói chuyện với Chu Dương.
Cho nên trong lòng Giang Yến không có gánh nặng gì.
Nhưng hôm nay không giống vậy.
Vừa nãy hai bên đã gặp mặt nói chuyện, chị Linh đại khái cũng hiểu biết về Chu Dương.
Bởi vì như vậy nên Giang Yến càng căng thẳng hơn. Sợ rằng bản thân để lại ấn tượng xấu cho Chu Dương, thậm chí lo ngại Chu Dương nghĩ rằng cô không thích anh.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ những điều này, Chị Linh nhớ lại cảm giác lúc nói chuyện phiếm với Chu Dương.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân dường như có cảm giác quen thuộc với Chu Dương. Nhưng lại không biết loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Chị Linh khẳng định bản thân trước kia căn bản chưa từng nói chuyện với Chu Dương. Hôm nay cũng mới là lần thứ hai gặp Chu Dương thôi.
Không thể có khả năng trước đây từng gặp mặt.
"Nào có đâu, Chị Linh, chị cũng thấy rồi đấy. Em với anh ấy thực sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Giang Yến bị Chị Linh nhìn ra đang chột dạ, cố gắng giải thích.
"Được rồi, được rồi. Quan hệ bạn bè bình thường, chị biết rồi."
Chị Linh liếc mắt, thản nhiên cười nói.
"Nói thật chị không có cảm giác gì với Chu Dương, thấy cậu ta cũng tạm được, không giống kẻ xấu."
Chị Linh cười nói, xem như trấn an tâm trạng không yên của Giang Yến.
"Đương nhiên rồi, anh ấy đương nhiên không phải người xấu."
Giang Yến cười nói, trông giống một đóa hồng nở rộ, tuyệt đẹp.
…
Chu Dương không hề hay biết bí mật nhỏ lúc đó của Giang Yến với Chị Linh.
Vốn dĩ anh muốn cũng ăn cơm với Giang Yến và chị Linh, nhưng lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Nhận được điện thoại, nghe đối phương báo cáo, Chu Dương cũng thấy được mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngay lập tức chạy về khách sạn.
Khách sạn Song Hỉ Lai.
Trong phòng, Chu Dương sắc mặt u ám ngồi trên ghế sofa.
Ngồi đối diện anh là mười mấy người phụ trách các công ty mỹ phẩm, đã cùng anh đến tỉnh Tương Tây.
Trước kia bọn họ hăng hái đi theo Chu Dương, cảm thấy có thể phát tài, giúp công ty tiến được bước xa hơn. Hiện tại thấy bọn họ hầu như đều có chút chán nản.
Thậm chí, trên mặt vài người còn có vài vết xanh tím, rõ ràng là bị người khác đánh.
"Rốt cuộc sao lại như thế này? Nói rõ ràng ra, không được bỏ qua một chút nào cả."
Chu Dương trầm giọng nói.
Lúc trong điện thoại, bọn họ nói năng ấp úng, chỉ nói rằng ở bên ngoài quá trình mở chi nhánh không thuận lợi lắm, gặp nhiều phiền toái, muốn xin Chu Dương chỉ bảo một chút.
Bây giờ vội vàng trở về, chính mắt nhìn thấy vài người bị thương, Chu Dương hết sức tức giận.
Cho dù anh có ngu ngốc thì tới lúc này cũng biết rõ.
Vừa rồi nói chuyện, bọn họ nói tránh nói giảm, chủ yếu là muốn tìm anh để hỏi cách giải quyết vấn đề.
Nếu Chu Dương không xem trọng, chỉ nói tùy tiện trên điện thoại, nhất định sẽ không thấy được tình huống như bây giờ.
"Chu tổng, chúng tôi làm theo chỉ thị của anh, cùng nhau hợp tác, chuẩn bị mở chi nhánh ở các thành phố. Hơn nữa một vài nơi chúng tôi cũng tìm được rồi. Cộng thêm sự trợ giúp của Trương gia, có thể nói, về cơ bản trình tự đã chuẩn bị đầy đủ hết. Chỉ cần chờ tới khi tiếp nhận cửa hàng ở bên kia, thì có thể sửa sang lại để khai trương."
Một người đàn ông trên mặt có một vết thương rõ ràng nói, giọng điệu bất lực.
Chu Dương nhìn ông ấy, trong đầu chợt nhớ ra người này là ai.
Phó tổng của công ty mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, Vương Vĩ.
Mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, quy mô khá nhỏ. Cùng lắm cũng chỉ có mấy chục triệu.
Trong số tất cả các công ty đến mở rộng thị trường ở Tương Tây, có thể nói là công ty có quy mô nhỏ nhất.
Mà lúc này mở chi nhánh ở tỉnh Tương Tây, chỉ với sức mạnh của mỹ phẩm Thế Thái thì rõ ràng là không làm được. Cho nên ông ấy mới liên hợp với vài công ty có quy mô tương đương công ty của mình, hợp tác lại mở một chi nhánh.
Đây coi như là khớp với kế hoạch sắp xếp trước đó của Chu Dương.
Ban đầu, với kế hoạch sắp xếp của Chu Dương, cùng sự giúp đỡ của Trương gia, bọn họ đã chọn được một cửa hàng ở thành phố Liễu. Thậm chí tất cả đều đã sắp xếp chuẩn bị xong. Chỉ chờ tân trang lại là chi nhánh có thể khai trương.
Nhưng đang khi sửa chữa thì gặp phải phiền toái.
"Không biết một đám người từ đâu lao tới, không hỏi han gì cả, trực tiếp xông tới chi nhánh của chúng tôi đập phá đồ đạc. Vốn đã bắt đầu lắp đặt thiết bị cho chi nhánh, cũng bị bọn họ đạp cho hỏng cả. Chúng tôi tới hỏi chuyện, còn bị bọn họ đánh thành ra như vậy."
Giọng nói Vương Vĩ tràn đầy sự căm phẫn. Bọn họ kinh doanh đàng hoàng, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy, thật là cực kỳ thô lỗ.
"Hơn nữa, đối phương còn ăn nói bậy bạ, muốn chúng ta giao ra tiền bảo kê. Không thì về sau cứ nhìn thấy chúng ta lắp đặt cái gì, thì sẽ đập phá cái đó. Chu tổng, chúng tôi bây giờ thật sự không biết phải làm sao."
Chương 419: Dò xét (1)
"Nhà? Chị làm gì có nhà? Nơi này chính là nhà của chị. Nếu không thì, Tiểu Yến, em để chị vào làm con dâu Giang gia nhà em được không?"
Thái độ của Chị Linh thay đổi nhanh chóng, nhíu mắt lại nhìn Giang Yến, lời nói cũng nhẹ nhàng như trêu đùa.
"Hừ, chị lại nói những lời này, em không quan tâm đến chị nữa."
Giang Yến nhìn thời gian, cũng không còn sớm nữa, quả thật nên trở về.
Nếu như không mau chóng về nhà, đám người ở nhà thực sự có thể sẽ nổi giận, sau đó còn có thể phái nhiều bảo vệ đi tìm cô.
Giang Yến cũng không muốn như vậy.
"Được rồi, có điều Tiểu Yến, về sau chỗ chị đây chính là nơi gặp mặt bí mật của em. Ngày nào đó em nhớ thằng nhóc kia thì có thể đưa cậu ta đến đây. Chị bảo đảm sẽ giữ bí mật cho hai người."
Trước khi rời đi, chị Linh còn lặng lẽ thì thầm với Giang Yến một câu.
Ngay sau đó, gương mặt Giang Yến đỏ ửng lên, thậm chí cả đôi tai cũng đỏ bừng.
Nhìn Giang Yến chật vật rời đi, chị Linh cười tủm tỉm, ánh mắt đắm chìm trong suy nghĩ.
"Bây giờ không biết tận hưởng, đợi đến một ngày em biết mình phải đối mặt với điều gì, chỉ sợ em lại không có cơ hội nữa, trừ khi, em giống chị..."
…
Thời gian từng ngày trôi qua.
Ba ngày sau, vẫn là ở quán cafe Zero, Chu Dương, Trương Tâm Di, Giang Yến, chị Linh. Mấy người ngồi mặt đối mặt với nhau.
Hôm nay, bọn họ sẽ ký kết hợp đồng người đại diện hình ảnh.
Giang Yến thực ra không để ý đến chi tiết hợp đồng.
Dù sao cô cũng tin tưởng Chu Dương không động tay chân gì vào bản hợp đồng này.
Càng huống hồ, cho dù Chu Dương thật sự có làm gì đó, dựa vào năng lực của Giang gia cũng không sợ.
Chu Dương cũng cực kỳ tin tưởng vào năng lực của Trương Tâm Di. Đại khái cũng chỉ nhìn lướt qua hợp đồng một lượt, rất bình thường, không có sai sót hay thiếu đi điều khoản nào, sau đó anh đưa ra quyết định.
Ngược lại, Chu Dương hơi ngạc nhiên khi chị Linh đột nhiên có mặt ở đây.
Chu Dương mơ hồ cảm thấy chị Linh có chút quen thuộc. Khuôn mặt, ánh mắt này, dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng nhớ lại một hồi, khẳng định chưa từng gặp người này, Chu Dương cũng thôi không nghĩ nữa.
Sau khi kí xong hợp đồng, Trương Tâm Di ngay lập tức trở về làm việc, chuẩn bị cho việc quay chụp quảng cáo hình ảnh người đại diện.
Chu Dương vốn dĩ chuẩn bị đi ăn cơm với Giang Yến, thì đột nhiên một cuộc điện thoại gọi tới làm phiền. Bất đắc dĩ phải xin lỗi Giang Yến, nói rõ lần sau nhất định mời cô rồi vội vàng rời đi.
Quán cafe Zero.
Giang Yến lại một lần nữa ngồi đối diện với chị Linh.
Lúc đó hai người lại im lặng.
Giang Yến trong lòng lúng túng khó hiểu, cứ nhìn trộm chị Linh, cũng không biết nên nói gì.
"Sao vậy? Bây giờ lại ngại nói chuyện rồi sao?"
Chị Linh giống đã nhìn thấu suy nghĩ của Giang Yến, một lời nói rõ ra.
Trước đây dù Giang Yến tranh luận phản bác với mình, chị Linh cũng không quá nghiêm túc.
Dù sao lúc đó, cô ấy vẫn chưa gặp mặt và nói chuyện với Chu Dương.
Cho nên trong lòng Giang Yến không có gánh nặng gì.
Nhưng hôm nay không giống vậy.
Vừa nãy hai bên đã gặp mặt nói chuyện, chị Linh đại khái cũng hiểu biết về Chu Dương.
Bởi vì như vậy nên Giang Yến càng căng thẳng hơn. Sợ rằng bản thân để lại ấn tượng xấu cho Chu Dương, thậm chí lo ngại Chu Dương nghĩ rằng cô không thích anh.
Trong lòng âm thầm suy nghĩ những điều này, Chị Linh nhớ lại cảm giác lúc nói chuyện phiếm với Chu Dương.
Thật kỳ lạ, rõ ràng bản thân dường như có cảm giác quen thuộc với Chu Dương. Nhưng lại không biết loại cảm giác quen thuộc này đến từ đâu.
Chị Linh khẳng định bản thân trước kia căn bản chưa từng nói chuyện với Chu Dương. Hôm nay cũng mới là lần thứ hai gặp Chu Dương thôi.
Không thể có khả năng trước đây từng gặp mặt.
"Nào có đâu, Chị Linh, chị cũng thấy rồi đấy. Em với anh ấy thực sự không có gì, chỉ là quan hệ bạn bè bình thường."
Giang Yến bị Chị Linh nhìn ra đang chột dạ, cố gắng giải thích.
"Được rồi, được rồi. Quan hệ bạn bè bình thường, chị biết rồi."
Chị Linh liếc mắt, thản nhiên cười nói.
"Nói thật chị không có cảm giác gì với Chu Dương, thấy cậu ta cũng tạm được, không giống kẻ xấu."
Chị Linh cười nói, xem như trấn an tâm trạng không yên của Giang Yến.
"Đương nhiên rồi, anh ấy đương nhiên không phải người xấu."
Giang Yến cười nói, trông giống một đóa hồng nở rộ, tuyệt đẹp.
…
Chu Dương không hề hay biết bí mật nhỏ lúc đó của Giang Yến với Chị Linh.
Vốn dĩ anh muốn cũng ăn cơm với Giang Yến và chị Linh, nhưng lại bị một cuộc điện thoại quấy rầy.
Nhận được điện thoại, nghe đối phương báo cáo, Chu Dương cũng thấy được mức độ nghiêm trọng của tình hình, ngay lập tức chạy về khách sạn.
Khách sạn Song Hỉ Lai.
Trong phòng, Chu Dương sắc mặt u ám ngồi trên ghế sofa.
Ngồi đối diện anh là mười mấy người phụ trách các công ty mỹ phẩm, đã cùng anh đến tỉnh Tương Tây.
Trước kia bọn họ hăng hái đi theo Chu Dương, cảm thấy có thể phát tài, giúp công ty tiến được bước xa hơn. Hiện tại thấy bọn họ hầu như đều có chút chán nản.
Thậm chí, trên mặt vài người còn có vài vết xanh tím, rõ ràng là bị người khác đánh.
"Rốt cuộc sao lại như thế này? Nói rõ ràng ra, không được bỏ qua một chút nào cả."
Chu Dương trầm giọng nói.
Lúc trong điện thoại, bọn họ nói năng ấp úng, chỉ nói rằng ở bên ngoài quá trình mở chi nhánh không thuận lợi lắm, gặp nhiều phiền toái, muốn xin Chu Dương chỉ bảo một chút.
Bây giờ vội vàng trở về, chính mắt nhìn thấy vài người bị thương, Chu Dương hết sức tức giận.
Cho dù anh có ngu ngốc thì tới lúc này cũng biết rõ.
Vừa rồi nói chuyện, bọn họ nói tránh nói giảm, chủ yếu là muốn tìm anh để hỏi cách giải quyết vấn đề.
Nếu Chu Dương không xem trọng, chỉ nói tùy tiện trên điện thoại, nhất định sẽ không thấy được tình huống như bây giờ.
"Chu tổng, chúng tôi làm theo chỉ thị của anh, cùng nhau hợp tác, chuẩn bị mở chi nhánh ở các thành phố. Hơn nữa một vài nơi chúng tôi cũng tìm được rồi. Cộng thêm sự trợ giúp của Trương gia, có thể nói, về cơ bản trình tự đã chuẩn bị đầy đủ hết. Chỉ cần chờ tới khi tiếp nhận cửa hàng ở bên kia, thì có thể sửa sang lại để khai trương."
Một người đàn ông trên mặt có một vết thương rõ ràng nói, giọng điệu bất lực.
Chu Dương nhìn ông ấy, trong đầu chợt nhớ ra người này là ai.
Phó tổng của công ty mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, Vương Vĩ.
Mỹ phẩm Thế Thái ở Đông Hải, quy mô khá nhỏ. Cùng lắm cũng chỉ có mấy chục triệu.
Trong số tất cả các công ty đến mở rộng thị trường ở Tương Tây, có thể nói là công ty có quy mô nhỏ nhất.
Mà lúc này mở chi nhánh ở tỉnh Tương Tây, chỉ với sức mạnh của mỹ phẩm Thế Thái thì rõ ràng là không làm được. Cho nên ông ấy mới liên hợp với vài công ty có quy mô tương đương công ty của mình, hợp tác lại mở một chi nhánh.
Đây coi như là khớp với kế hoạch sắp xếp trước đó của Chu Dương.
Ban đầu, với kế hoạch sắp xếp của Chu Dương, cùng sự giúp đỡ của Trương gia, bọn họ đã chọn được một cửa hàng ở thành phố Liễu. Thậm chí tất cả đều đã sắp xếp chuẩn bị xong. Chỉ chờ tân trang lại là chi nhánh có thể khai trương.
Nhưng đang khi sửa chữa thì gặp phải phiền toái.
"Không biết một đám người từ đâu lao tới, không hỏi han gì cả, trực tiếp xông tới chi nhánh của chúng tôi đập phá đồ đạc. Vốn đã bắt đầu lắp đặt thiết bị cho chi nhánh, cũng bị bọn họ đạp cho hỏng cả. Chúng tôi tới hỏi chuyện, còn bị bọn họ đánh thành ra như vậy."
Giọng nói Vương Vĩ tràn đầy sự căm phẫn. Bọn họ kinh doanh đàng hoàng, không ngờ sẽ gặp phải chuyện như vậy, thật là cực kỳ thô lỗ.
"Hơn nữa, đối phương còn ăn nói bậy bạ, muốn chúng ta giao ra tiền bảo kê. Không thì về sau cứ nhìn thấy chúng ta lắp đặt cái gì, thì sẽ đập phá cái đó. Chu tổng, chúng tôi bây giờ thật sự không biết phải làm sao."
Chương 418: Gặp chuyện phiền toái
Chương 418: Gặp chuyện phiền toái
Nghe Vương Vĩ nói vậy, lập tức Chu Dương đã cau chặt mày.
Không phải trước đó anh chưa từng cân nhắc tới vấn đề này, nhưng lại nghĩ tới việc mình còn có Trương gia, hơn nữa bọn họ mở cửa hàng chi nhánh cũng giúp tăng khoản tiền thuế thu vào của chính phủ.
Nên theo lý mà nói, chính phủ cũng sẽ đảm bảo cho các chi nhánh được thành lập một cách thuận lợi.
Nhưng giờ Vương Vĩ nói vậy, Chu Dương lại nghĩ ngay tới chuyện không biết liệu có kẻ ngấm ngầm giở trò hay không.
Nếu là vậy thì cả tứ đại gia tộc đều rất đáng ngờ.
"Phí bảo kê? Bao nhiêu vậy?"
Chu Dương khẽ cất tiếng hỏi, anh muốn biết khoản phí bảo kê mà đối phương đề ra với Vương Vĩ là bao nhiêu.
Nếu ít thì khả năng cao đây là một tổ chức nhỏ thông thường, còn mức nếu phí bảo kê này lớn thì rất có thể chân tướng sự việc giống như Chu Dương đã đoán.
"Năm triệu, Chu tổng, bọn họ nói phí bảo kê của chúng ta ít nhất là năm triệu tệ. Còn bảo biết chúng ta là công ty Danh Dương, cũng biết chúng ta đang phất lên, mỗi ngày đều thu về một khoản doanh số khổng lồ, vậy nên chừng này phí bảo kê này cũng chỉ là chuyện vặt thôi."
Nói đến đây, Vương Vĩ nghiến răng nghiến lợi, thầm oán giận tới phát điên.
Cứ nghĩ đến chuyện đối phương dùng cây gậy ba khúc chĩa vào trán mình, cất giọng điệu ngang ngược phách lối mà đến tận lúc này Vương Vĩ vẫn thầm thấy ớn lạnh.
Dù sao đám người như Vương Vĩ đều là hạng trói gà không chặt, bình thường ở nhà thậm chí còn chẳng dám giết gà, làm cá, đối mặt với loại người như vậy Vương Vĩ cũng chẳng ứng phó nổi.
Còn nói lý với đối phương ư?
Tú tài gặp phải quan binh, dù có lý nhưng không nói nổi cũng là điều hiển nhiên.
Vả lại, người ta còn chẳng phải quan binh gì, mà là một gã côn đồ, côn đồ chẳng buồn bỏ thời gian nói lý với người ta, họ chỉ dùng nắm đấm để nói chuyện thôi.
Đấm đau thì coi như lời nói của bạn còn có trọng lượng, còn nếu không, thì xin lỗi, dù bạn có lưỡi không xương bốc phét đến đâu, người ta cũng chẳng coi là cái thá gì.
"Chu tổng, anh cũng biết cửa hàng trụ sở chính mới đạt được doanh thu khổng lồ như vậy, hơn nữa diện tích của nó lại lớn, chủng loại sản phẩm và nguồn hàng phong phú, nhưng cửa hàng chi nhánh chúng ta mở lại chẳng bằng nổi một phần năm trụ sở chính, doanh số hàng ngày không nhiều được tới vậy, năm triệu tệ thậm chí còn bằng cả lợi nhuận một năm của cửa hàng chi nhánh."
Vương Vĩ kể khổ.
Những khoản tiền này người khác không rõ, nhưng những người ở bên Chu Dương suốt chặng đường dài như bọn họ lại biết rõ mồn một.
Nếu cửa hàng chi nhánh nào cũng được như cửa hàng trụ sở chính, doanh số tiêu thụ đạt mấy trăm triệu mỗi ngày thì e rằng số người muốn tham gia làm ăn trên cả nước đã nhiều không đếm xuể.
Đến lúc ấy thì làm gì còn tới lượt người của một công ty nhỏ như họ, đừng nói tới chuyện ăn được miếng thịt, mà uống hớp canh thôi cũng đã là hy vọng hão huyền.
"Năm triệu tệ? Đúng là quá ngang ngược rồi."
Chu Dương cười khẩy, nói, lòng anh đã hiểu rõ.
Đối phương cũng chỉ tiện miệng nói ra con số năm triệu tệ này thôi, chỉ cần đám Vương Vĩ đồng ý, e là sẽ còn những nhóm côn đồ khác tới đòi thu phí bảo kê, hơn nữa, hôm nay là năm triệu, vậy thì ngày mai liệu có tăng giá không?
Mười triệu?
Hay hai mươi triệu?
Chuyện này không phải là không có khả năng.
"Được rồi, chuyện này tôi rõ rồi, mấy hôm nữa mọi người hãy nghỉ ngơi trong khách sạn, còn bên cửa hàng chi nhánh hãy tạm ngừng công việc lại, đợi thông báo của tôi!"
Sau khi trấn an đám Vương Vĩ, Chu Dương cũng lâm vào trầm tư.
Anh không kiềm chế được ý nghĩ, trước đây người đứng đầu Giang gia Giang Hành Phương đã đích thân tới cửa hàng trụ sở chính tìm anh, nói rõ với anh rằng ông ta sẽ không đối đầu với anh, nói cách khác, Giang Hành Phương sẽ không ra tay với anh.
Vậy nên theo lý mà nói Giang Hành Phương sẽ không động vào công ty Danh Dương, kể cả các cửa hành chi nhánh đứng tên anh mới đúng.
Vậy nếu chuyện này là do Giang gia sắp đặt thì chắc hẳn Giang Hành Nguyên là người đứng sau rồi.
Dù sao thì ban đầu anh cũng đã phá hỏng bữa tiệc ông ta tổ chức để kén chồng cho Giang Yến. Từ đó hai người cũng kết thù với nhau.
Vậy nên Giang Hành Nguyên cũng có đủ lý do để ngấm ngầm ra tay cản trở việc khai trương của cửa hàng chi nhánh.
Trừ Giang gia ra, thì Dư gia, Đỗ gia và Đường gia cũng có khả năng ra tay.
Đặc biệt là Dư Gia và Đường gia.
Dù sao, trong buổi tiệc của Giang gia, Chu Dương đã đánh cho Dư Hổ của Dư gia và Đường Thế Văn của Đường gia một trận, khiến hai gia tộc này phải ê chề xấu hổ.
Thế là coi như anh cũng đã kết thù với họ.
Còn về phần Đỗ gia thì rất có thể do tứ đại gia tộc đã thống nhất ý kiến, Đỗ gia cũng không thể không nhúng tay vào.
Nói như vậy, dù rằng chuyện lần này trông có vẻ chỉ như vài tên côn đồ tham lam uống nước không chừa cặn, hét giá đòi tiền phí bảo kê trên trời thôi.
Nhưng thực chất lại là một đòn phá rối của bốn đại gia tộc dành cho công ty Danh Dương.
Lần này Chu Dương tức giận thật sự.
Con giun xéo mãi cũng quằn.
Hơn nữa, Chu Dương anh vốn là con người thiện ác rõ ràng, những người đối xử tốt với Chu Dương, anh sẽ cư xử phải phép với họ, nhưng kẻ nào có thù oán với mình, Chu Dương cũng sẽ giở thủ đoạn, cho một vố để hủy hoại họ.
Sau khi suy nghĩ, Chu Dương vẫn quyết định liên lạc trước với Trương gia.
Dạo này không biết Trần Thế Hào chạy đi đâu mà không thấy tin tức gì.
Đến cả Chu Dương cũng không hề hay biết tung tích của ông.
Thậm chí Chu Dương còn đoán, không biết có phải chừng nào Tôn Liên còn ở khách sạn, Trần Thế Hào sẽ không xuất hiện không.
Trương gia.
Nghe người làm báo Chu Dương gọi điện thoại tới, nói có chuyện cần thương lượng, Trương Thái Viêm tức khắc lộ vẻ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của ông, Chu Dương là một người vô cùng tự tin, anh luôn tỏ ra tràn đầy tự tin với tất cả mọi chuyện, hơn nữa Chu Dương cũng rất chắc chắn với các hành động và sách lược của mình.
Trước đó khi hai bên thăm dò lẫn nhau, thậm chí Chu Dương còn tỏ ra bình tĩnh hơn cả một gia chủ như ông.
Còn lúc này thì hai bên cũng đã tiến hành hợp tác cùng nhau rồi.
Các cửa hàng chi nhánh của công ty Danh Dương đã lần lượt được phủ khắp tỉnh Tương Tây.
Hơn nữa, việc hợp tác giữa đôi bên cũng rất thuận lợi, không hề gặp phải vấn đề nào.
Vậy thì sao giờ cậu nhóc này lại gọi điện cho mình, xảy ra chuyện gì rồi sao?
Trương Thái Viêm thoáng nghi ngờ, nhận điện thoại của Chu Dương.
"Chu Dương, nghe nói cậu có chuyện quan trọng cần bàn bạc, không biết là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu không hài lòng với chuyện hợp tác của hai bên sao?"
Trương Thái Viêm mỉm cười, nói.
Nhưng Chu Dương không nhìn thấy được, dù gương mặt Trương Thái Viêm vẫn đang nở nụ cười nhưng đáy mắt ông lại tràn ngập vẻ nặng nề trầm lắng.
"Ha ha, lão gia nói quá lời rồi, chuyện hợp tác giữa chúng ta rất suôn sẻ, việc mở cửa hàng chi nhánh cũng tiến triển rất thuận lợi, không có gì mâu thuẫn cả."
Chu Dương ngưng lại một lát rồi tiếp tục nói, nhưng lần này giọng điệu của anh nghe thì dửng dưng, như thể chỉ lơ đãng thốt nên câu này.
"Đúng rồi, lão gia chủ, gần đây tứ đại gia tộc có động tĩnh gì không, ông nghe được tin nào không, có thể nói với tôi chứ?"
Chu Dương thốt lời rất nhẹ nhàng, nhưng thật ra anh cũng phải suy nghĩ rất kỹ càng mới nói ra câu này.
Theo lý mà nói, những kẻ có thể âm thầm hãm hại công ty Danh Dương cũng chính là người có thù oán với công ty hoặc với Chu Dương anh.
Hiện giờ, cả tỉnh Tương Tây này có người của tứ đại gia tộc là đáng nghi nhất.
Nhưng kể ra, nếu anh nghĩ được điều này thì người khác cũng sẽ nghĩ ra được.
Nếu tứ đại gia tộc đã tính tới chuyện ra tay với mình như vậy thì lại chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, Chu Dương sẽ đoán được họ là người đứng sau, vậy thì sao họ còn dùng chiêu trò như vậy?
Vậy nên, sau khi tư duy theo hướng ngược lại xong, Chu Dương cũng chợt kinh ngạc, trong chốc lát, anh đã nghĩ tới một trường hợp khác.
Trương gia!
Chương 420: Dò xét (2)
Đúng vậy, tứ đại gia tộc có thể làm được chuyện này thì Trương gia cũng có thể.
Dù rằng hiện giờ Chu Dương và Trương gia đang hợp tác với nhau, cùng bắt tay giúp các cửa hàng chi nhánh của công ty Danh Dương phát triển tại tỉnh Tương Tây nhanh nhất có thể.
Nhưng chưa kể đến chuyện hai bố con Trương Luân Trương Đào có thù oán với Chu Dương, trước đó khi Chu Dương đề nghị hợp tác, Trương Luân còn cầm đầu đứng ra phản đối trong cuộc họp của Trương gia.
Vậy thì Trương gia cũng đã có động cơ nhất định để hành động.
Vả lại, rất có thể một con người đa mưu túc trí như Trương Thái Viêm sẽ để mặc cho Trương Luân tự tung tự tác, hoặc ông cũng sẽ ngầm cho phép, hay thậm chí còn nhúng tay vào.
Dù sao làm như vậy trông thì cũng như đang tự hại bản thân mình.
Nhưng trong kế hoạch của Chu Dương và Trương gia, bên chiếm vị trí chủ đạo là công ty Danh Dương của Chu Dương, còn Trương gia chỉ đóng vai trò trợ giúp, tiếng nói của họ không có nhiều trọng lượng đối với hạng mục hợp tác này.
Rất có thể Trương Thái Viêm muốn tăng cao vị thế của mình nên cố tình gây trở ngại cho hạng mục, rồi khi Chu Dương cầu cứu Trương gia, ông có thể đưa ra nhiều điều kiện hơn, thậm chí là khuếch trương mạnh mẽ quyền lực của Trương gia đối với hạng mục này.
Sáng tỏ được khả năng này rồi, dù Chu Dương là người từng trải nhưng cũng không khỏi lạnh gáy.
Nếu anh không nghĩ tới việc này mà cứ đường đột tìm kiếm sự giúp đỡ từ Trương gia thì rất có thể sẽ trúng kế của Trương Thái Viêm, uổng công chắp tay dâng quyền lực đến tay Trương gia.
"Dạo gần đây có vẻ tứ đại gia tộc rất an ổn, tôi lo không biết có phải họ đang âm mưu gì không nên tôi gọi điện hỏi ông."
Chu Dương cười, mở lời, anh hoàn toàn không nhắc tới chuyện cửa hàng chi nhánh bị uy hiếp.
Anh muốn thử xem rốt cuộc chuyện này có liên quan gì tới Trương gia không.
"Động tĩnh? Không có, tôi cũng không nghe được tin gì, ha ha, Chu Dương, chẳng lẽ cậu gọi điện tìm tôi chỉ vì chuyện này sao? Tôi còn tưởng hạng mục cửa hàng chi nhánh gặp phải chuyện gì nữa."
Trương Thái Viêm cười nói, giọng điệu của ông vô cùng bình tĩnh.
Chu Dương khẽ cau mày, tạm chưa hiểu rõ lời của Trương Thái Viêm có ý gì.
Dò xét?
Nếu không thì sao đột nhiên ông ấy lại nhắc đến việc hạng mục cửa hàng chi nhánh gặp chuyện?
Nhưng vì không muốn bứt dây động rừng nên Chu Dương cũng không nhắc tới chuyện này, chỉ nói dạo gần đây mọi chuyện đều ổn, mình còn chuẩn bị đi chơi khắp tỉnh Tương Tây để mở mang thêm về phong tục cùng những nét đặc sắc của Tương Tây.
Hai người lại trò chuyện bâng quơ thêm đôi câu, Trương Thái Viêm lấy lý do tinh thần đang không được tốt để kết thúc cú điện thoại.
Sau khi cúp máy, Chu Dương lại im lặng suy nghĩ.
Dù có vẻ như anh không nghe ngóng được bất cứ thông tin gì hữu dụng từ Trương Thái Viêm qua cuộc điện thoại này.
Nhưng Trương Thái Viêm cũng đã thầm tiết lộ một vài thông tin thông qua những câu đối thoại ít ỏi.
Dạo gần đây hạng mục cửa hàng chi nhánh có gặp phải vấn đề gì không.
Rồi thì nếu có gặp phải vấn đề, nhất định phải báo với ông, dẫu sao hai bên cũng hợp tác với nhau, Trương gia có nghĩa vụ phải giải quyết những vấn đề như vậy.
Tiếp nữa, ông lại nói đất Tương Tây mỗi vùng mỗi khác, không những khác biệt về văn hóa mà trình độ phát triển kinh tế cũng chênh lệch. Nếu muốn mở cửa hàng chi nhánh tại tất cả các thành phố thì khá khó khăn, cũng rất dễ gặp phải một số vấn đề và trở ngại.
...
Thậm chí cuối cùng trước khi cúp máy, Trương Thái Viêm còn nhấn mạnh một câu rằng.
Có chuyện gì thì cứ nói, Trương gia có thể xử lý được!
Đương nhiên Chu Dương biết Trương gia có thể xử lý những chuyện này rồi.
Tạm chưa nhắc đến chuyện vấn đề này do ai gây ra, chỉ tính riêng tới địa vị và quyền lực của một trong ngũ đại gia tộc tỉnh Tương Tây là Trương gia thì họ cũng đã đủ khả năng để xử lý những vấn đề này.
Huống chi nếu vấn đề này là do Trương gia hoặc Trương Thái Viêm bày mưu thì ông cũng chỉ cần buông một câu là đã có thể giải quyết, chẳng cần phải tốn bao nhiêu sức lực.
Cùng lúc này, tại Trương gia.
Sau khi cúp máy, Trương Thái Viêm nhíu chặt mày, trông có vẻ như đang thoáng khó xử.
Trương Luân và Trương Anh đang im lặng đứng sau lưng ông.
"Lạ thật, sao lần này tên nhóc đó lại ngoan ngoãn vậy?"
Trương Thái Viêm mỉm cười, nói, cảm thấy quái lạ trước sự tôn trọng trong lời nói của Chu Dương hôm nay.
Dù sao, trong mấy lần trò chuyện gặp mặt trước đó của hai người, Chu Dương cũng không hề tỏ ra ngoan ngoãn như vậy.
"Chuyện bên kia thu xếp ra sao rồi?"
Trương Thái Viêm lắc đầu, không suy nghĩ thêm nữa mà ngoảnh sang thờ ơ hỏi Trương Luân.
Trương Luân căng thẳng, vội đáp.
"Bố, mọi chuyện đã được chuẩn bị xong xuôi rồi, hơn nữa bên thành phố Liễu cũng đã bắt đầu hành động, theo như thông tin vừa được báo lại, bên đó đóng đã dừng sửa sang, vả lại mấy người bên các công ty nhỏ cũng đã không xuất hiện được hai ngày rồi."
Trương Luân kính cẩn đáp.
Còn Trương Anh đứng cạnh trông lại có vẻ như đang ôm tâm trạng rối bời.
"Bố, chúng ta làm vậy có phải không được ổn lắm không, lỡ như..."
Trương Anh định nói gì đó nhưng lại bị Trương Thái Viêm vươn tay cản.
"Không có lỡ như gì cả, các con phải biết riêng khoản lợi nhuận hàng tháng của hạng mục này cũng đã là một con số lớn rồi, thậm chí còn nhiều hơn cả lợi nhuận một năm của hầu hết sản nghiệp Trương gia chúng ta."
Trương Thái Viêm trầm giọng, ông chầm chậm bước lại, ngồi xuống chiếc ghế chạm gỗ, gương mặt ông cũng đã trở lại với vẻ bình tĩnh.
"Hơn nữa, quan trọng nhất chính là sự bố trí!"
"Bố trí?"
"Bố trí?"
Lúc này, hai anh em Trương Luân và Trương Anh đều cảm thấy ngờ ngợ, không biết từ "bố trí" mà lão gia nói có ý gì.
Bọn họ biết công ty Danh Dương mở cửa hàng chi nhánh khắp tỉnh Tương Tây, hơn nữa Trương gia còn bắt tay hợp tác với Chu Dương để hiện thực hóa kế hoạch này.
Họ cảm thấy có rất nhiều những cửa hàng chi nhánh không cần thiết, có một vài vùng kinh tế không phát triển, điều kiện sống của những người dân bình thường rất hữu hạn, thậm chí lương tháng của họ cũng chẳng đáng bao nhiêu.
Bọn họ là những người không có khả năng mua mỹ phẩm do công ty Danh Dương phân phối, hơn nữa, những người này còn chẳng quan tâm tới những thứ như mỹ phẩm hay dưỡng da.
Lương của tôi nuôi thân mình còn khó, anh bảo tôi phải dưỡng da, phải làm trắng da sao?
Anh đùa đấy à?
"Đúng vậy, phải bố trí, bố biết các con nghĩ gì, nhưng đây là khác biệt giữa chúng ta và Chu Dương, có những lúc không thể không công nhận Chu Dương đúng là một nhân tài, có thể nghĩ được những điều mà rất nhiều người bình thường không tưởng tượng nổi."
Trương Thái Viêm cười nói, khóe môi in nụ cười hờ hững.
"Bố à, Chu Dương nghĩ ra được chuyện gì mà con không nghĩ được?"
Trương Luân không phục, cười khẩy hỏi.
Trương Luân luôn ôm thái độ phẫn nộ và khó chịu với Chu Dương - người từng ra tay đánh hai bố con ông ta.
Nếu có cơ hội, ông ta sẽ không do dự mà trả lại hết những điều mình đã phải hứng chịu cho Chu Dương, hơn nữa sẽ còn trả gấp đôi.
"Các con tưởng những cửa hàng chi nhánh này chỉ là chi nhánh thôi sao? Các con quá sai lầm rồi, mục đích của Chu Dương là mượn những cửa hàng chi nhánh này để chiếm cứ thị trường tỉnh Tương Tây, từ những thị trường đang sôi động cho đến nơi có tương lai mờ mịt. Chiếm cứ được thị trường, đứng vững chân rồi thì về sau Chu Dương cũng sẽ mặc sức định đoạt những nơi này."
"Hơn nữa chẳng lẽ các con không thấy lần này Chu Dương không để công ty Danh Dương của mình tham gia vào chuyện mở cửa hàng chi nhánh sao?"
Tức khắc, vẻ mặt của Trương Luân và Trương Anh đã trở nên nghiêm túc.
Lão gia nói đúng, không phải bọn họ chưa nghĩ tới chuyện này, chỉ là họ thấy chuyện cũng không đáng là gì nên mới xem nhẹ.
"Chẳng lẽ không phải vì công ty Danh Dương không gánh nổi khoản phí khổng lồ của hạng mục sao? Dù họ đã hợp tác với Trương gia chúng ta nhưng riêng chi phí xây dựng một loạt các cửa hàng chi nhánh cũng đã vô cùng cao rồi."
"Xằng bậy, chẳng lẽ các con tưởng với thực lực hiện tại của mình, công ty Danh Dương không lo nổi cho mấy cửa hàng chi nhánh đó à? Dù họ có mở một cửa hàng chi nhánh tại tất cả các thành phố trên tỉnh Tương Tây thì tính tới tính lui, một cửa hàng chi nhánh sẽ tốn khoảng mười triệu tệ, tỉnh Tương Tây có bao nhiêu thành phố? Chưa đến ba mươi, công ty Danh Dương còn chẳng mất đến mấy trăm triệu đâu, chỉ cần có doanh thu một tuần của cửa hàng trụ sở chính là cũng đủ rồi!
Bình luận facebook