Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 447-448-449-450
Chương 447: Hôn Ước
“Chỉ chuyện này thôi, đặc biệt là Chu Dương, cậu cần phải cảnh giác thêm.”
Câu cuối cùng, Trần Thế Hào đặc biệt nhấn mạnh với Chu Dương.
Dù sao thì Chu Dương mới đến tỉnh Tương Tây chưa được bao lâu, mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện, bây giờ đã khuấy động đảo lộn mọi cục diện ở Tương Tây.
Thậm chí, ngay cả năm gia tộc lớn của tỉnh Tương Tây này cũng bị anh true đùa nắm trong lòng bàn tay.
Lại thêm chuyện, Trần Thế Hào vừa mới trở lại, đã nghe Tôn Liên và Trần Hân nhắc đến việc Chu Dương nói chuyện với Trương gia, việc này lại càng khiến ông ấy càng thêm lo lắng cho Chu Dương.
"Ừ, được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cố gắng khống chế bản thân, chỉ có điều là tôi sẽ không đi trêu chọc người khác, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để người khác dễ dàng bắt nạt mình, làm con rùa rụt cổ.”
“Tôi không đi khiêu khích họ, nhưng nếu bất cứ ai không chịu mở mắt ra lại đi khiêu khích tôi, vậy thì chỉ có thể xin lỗi, dù cho hắn có là ai, thì hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là xin lỗi, hai là cút khỏi tỉnh Tương Tây này. Đương nhiên tôi nói được làm được.”
Chu Dương làm một tư thế bất lực dang hai tay ra, thờ ơ nói.
Những người khác cũng chỉ có thể nở một nụ cười.
Đối với những lời này của Chu Dương, thì những người biết về anh thì ắt hẳn sẽ hiểu lời anh nói, ngay cả những người không hiểu, thì họ cũng đều có thể nhìn ra mọi thứ từ vẻ mặt bất lực của những người khác.
Dù sao chỉ cần dựa vào tính cách và thái độ làm việc của Chu Dương, thì họ đều có thể đoán được tương lai ắt sẽ xảy ra một số chuyện không thể đoán trước được.
May mắn thay, tất cả bọn họ đều là một tổng thể, tất cả mọi người đều rất tin tưởng Chu Dương.
Cho nên, lúc này bọn họ không quá lo lắng.
Dù sao thì đám con cháu đại gia tộc kia không phải vẫn còn chưa đến Trường Sa sao?
Đợi đến khi đám gia tộc kia đến Trường Sa, nói không chừng lúc đó bọn họ đã quay về Đông Hải rồi cũng nên.
“Được rồi, lời tôi muốn nói cũng chỉ có vậy thôi, chỉ là nhắc nhở mọi người, nhưng mà mọi người cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần làm tròn bổn phận công việc của mình là được, tôi tin rằng những người đó sẽ không tùy tiện gây rắc rối cho chúng ta đâu, dù sao thì đây cũng là tỉnh Tương Tây, ngay cả khi họ muốn gây rối thì chắc hẳn họ cũng sẽ tính toán đến sự ảnh hưởng ở đây.”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của mọi người, Trần Thế Hào không khỏi nở nụ cười an ủi bọn họ một chút.
Nhưng trên thực tế là ông ấy đang nhắc nhở mọi người, dù sao, thì đám con cháu của đại gia tộc kia cũng cũng chỉ là nghe nhắc đến cảm thấy rất lợi hại, nhưng trên thực tế, thì bọn họ cũng không phải là người không hiểu lí lẽ.
Chưa kể, lần này còn có tiểu công chúa của Thương gia cũng ở đây, nói không chừng, Chu gia, Độc Cô gia cũng sẽ phái người đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều dần rời đi, chỉ là so với lúc trước, trên khuôn mặt của mỗi người đều có sự khác biệt, có người lo lắng trong lòng, có người lại hưng phấn kích động.
Những lời vừa rồi của Trần Thế Hào, dường như đã mở ra một cánh cửa mới cho họ.
Hóa ra, một gia tộc lớn như Tôn gia, Tô gia hô mưa gọi gió ở Đông Hải, khi ở Thủ Đô lại không đáng nhắc đến trong mắt Trần gia.
Mà Trần gia ở Thủ Đô, bên trên còn có gia tộc thượng lưu, cao nhất lại có bốn đại gia tộc khác.
Chu gia, Thương gia, Độc Cô gia, Đệ ngũ gia.
Tứ đại gia tộc này đã để lại một dấu ấn lớn trong lòng mọi người.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Thế Hào và Chu Dương.
Ngay cả Tôn Liên, Trần Hân và Thẩm Bích Quân cũng bị Trần Thế Hào khuyên rời đi trước.
Có một số chuyện, ông muốn dặn dò giao phó cho Chu Dương, cũng coi như là ủy thác.
“Chú Trần, ông còn có việc gì cần nói với tôi, thì cứ nói thẳng đi, không cần phải kiêng kị gì.”
Thấy Trần Thế Hào chỉ giữ một mình anh ở lại, thì Chu Dương biết chắc chắn ông ấy có điều gì muốn nói với mình.
Mà những lời này, có lẽ người khác không có tư cách được biết hoặc là không cần thiết phải biết.
Còn Chu Dương thì nhất định phải biết.
“Chu Dương, lần này tôi về Trần gia, quả thực đã nghe được rất nhiều tin tức, ngoài những điều vừa nãy tôi nói ra, thì vẫn còn một chút tin khác liên quan đến cậu.”
Trần Thế Hào liếc nhìn Chu Dương, biểu cảm của ông ấy có chút kỳ lạ, dường như rất muốn cười, nhưng lại phải cố nhịn lại.
“Liên quan đến tôi?”
Chu Dương không nhịn được mà nổi lòng tò mò.
Mặc dù anh biết thân phận của mình, nhưng người biết thân phận thật này của anh, thì không nhiều.
Thậm chí, trong số những người có liên lạc với anh cũng chỉ có Trần Thế Hào và Chu Thiều Hoa biết được thân phận này của anh.
Ngay cả Tôn Liên và Trần Hân cũng không rõ chuyện này.
Vậy mà, lần này Trần Thế Hào quay về Thủ Đô một chuyến, sao có thể nghe được tin tức của anh?
Lẽ nào thân phận của anh đã bị truyền đi khắp Thủ Đô rồi sao?
“Thực ra, thì việc tiểu công chúa của Thương gia đến Trường Sa, Tương Tây cũng có một chút liên quan đến cậu.”
Trần Thế Hào vừa cười vừa nói, ông nhớ lại lúc bản thân mình lúc mới nghe tin tức này xong, đột nhiên cảm thấy dường như có hàng vạn con ngựa chạy vụt qua.
Ông ấy cũng không ngờ rằng, Chu Dương ở tỉnh Tương Tây, mà ở Thủ đô lại có tin tức của anh.
“Liên quan gì đến tôi? Mẹ kiếp, chuyện này là sao, tôi còn không biết tiểu công chúa của Thương gia là ai, thậm chí trước nay còn chưa từng nghe nhắc đến người này, nếu như không phải là ông nói, thì ngay cả tứ đại gia tộc Thủ đô tôi cũng không biết, càng không thể biết Thương gia hay tiểu công chúa gì đó.
Chu Dương thật sự không nói nên lời, trong lòng anh cũng vô cùng kinh ngạc.
Anh đương nhiên biết, Trần Thế Hào không thể tự nhiên nói ra lời vô căn cứ được, thế thì có thể chắc chắn một điều khi Trần Thế Hào ở Thủ Đô thực sự đã nghe được tin tức gì đó.
Mà những tin tức này, xác định một chuyện đó là, tiểu công chúa của Thương gia bây giờ đang ở Trường Sa có liên quan đến anh.
Nhưng lẽ nào ở Thủ Đô đã có người phát hiện ra thân phận của anh?
Vậy thì, có phải Chu gia cũng biết rồi hay không?
Lúc này, sắc mặt Chu Dương chợt biến đổi, có rất nhiều câu hỏi đang ẩn dấu trong lòng anh, nhưng lời vừa đến miệng, liền không nói ra nổi.
“Haha, tôi biết lúc này cậu đang lo điều gì, yên tâm đi, thân phận của cậu vẫn chưa bị lộ, ngay cả Chu gia ở Thủ đô cũng không có mấy người biết được thân phận của cậu đâu, những người biết được thân phận của cậu chỉ có vài người thôi, cũng không thể xảy ra chuyện gì được, dù sao thì họ cũng vẫn muốn giữ lại cái mạng mà.”
Trần Thế Hào đương nhiên thấy hết biểu cảm thay đổi liên tục vừa rồi của Chu Dương, cho nên ông ấy hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng anh, ông ấy lên tiếng giải thích.
Đây cũng coi như là một lời giải đáp, để Chu Dương yên tâm hơn.
“Vậy tôi thực sự muốn biết, cái vị tiểu công chúa Thương gia đến Trường Sa thì có liên quan gì đến tôi?”
Nghe được lời giải thích của Trần Thế Hào, nên tinh thần của Chu Dương thả lỏng hơn đôi chút, hiện tại anh thấy hơi tò mò về việc tiểu công chúa Thương gia đến đây thì có liên quan gì đến anh.
“Haha, thực ra thì lúc mới nghe được chuyện này, tôi cũng đã tưởng mình nghe nhầm cơ, sau đó còn xác nhận lại mấy lần.”
Trần Thế Hào mỉm cười nói.
“Nhưng sau khi xác nhận lại vài lần, thì đều nhận được câu trả lời rằng, tiểu công chúa Thương gia bởi vì muốn trốn tránh chuyện liên hôn, cho nên mới chạy đến tỉnh Tương Tây này.”
“Liên hôn? Không phải là với tôi chứ?”
Chu Dương nghe xong thì hết sức kinh ngạc, anh cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, anh hỏi lại một cách lạ lùng.
Đùa gì vậy chứ, anh còn chưa từng xuất hiện ở Thủ Đô, thậm chí, hơn hai mươi mấy năm qua anh còn chưa từng xuất hiện ở Thủ Đô với thân phận là người Chu gia.
Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một mối liên hôn?
“Không sai, chuyện này, là do gia chủ hiện tại của Thương gia và Chu gia đã định mối liên hôn này từ hơn hai mươi năm trước, có thể nói, là cậu và cô tiểu công chúa Thương gia kia đã có hôn ước từ trong bụng mẹ.”
Trần Thế Hào vừa nói vừa cười, nhìn biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt Chu Dương, càng khiến ông ấy cảm thấy hài hước.
Chương 448: Hôn ước (2)
Tuy nhiên, chuyện này chắc chắn không thể đơn giản như thế được.
Không nói đến cái khác, chỉ nói tới thân phận của Chu Dương, vẫn chưa được toàn bộ người trong Chu gia công nhận. Hơn nữa, thực tế mà nói, Chu Dương thực sự chỉ là đứa con riêng ngoài giá thú của Chu gia.
Trong một gia tộc lớn coi trọng thể diện như thế, thì thân phận và thể diện đại diện cho mọi thứ.
Mà thân phận con riêng ngoài giá thú của Chu Dương, có thể nói, sẽ khiến Chu gia chẳng vẻ vang gì trong hôn ước từ trong bụng mẹ này.
Có điều, gia chủ của Thương gia là một người vô cùng kiên quyết, bất kể trên dưới Thương gia đều phản đối, người này vẫn cứng rắn công bố về cuộc liên hôn này, nhưng cũng không trực tiếp nói rõ thân phận của con cháu Chu gia.
Điểm này, cũng xem như cho Chu gia và Thương gia một lời giải thích.
Nếu Chu Dương có đủ năng lực và thực lực để trở về Chu gia, hơn nữa được hầu hết người trong nhà thừa nhận, vậy thì Thương gia cũng không cần phải hủy hôn.
Nhưng nếu như Chu Dương không làm được, vậy thì hành động này của gia chủ Thương gia, cũng xem như giữ thể diện cho Chu gia, để Chu gia chọn ra người phù hợp hoàn thành hôn ước.
Những người biết chuyện này không nhiều, biết nội tình lại càng ít hơn.
Nhưng sự việc này lại có thể lan truyền xôn xao như vậy, ở Thủ Đô thậm chí cũng không phải là một tin tức gì bí mật.
Điều này hoàn toàn là do tiểu công chúa của Thương gia trước khi đi đã hùng hổ tuyên bố rằng, cho dù có phải ở cùng với phụ nữ thì cũng nhất định không kết hôn với người của Chu gia.
Trần Thế Hào nói chậm rãi, cố gắng không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Do vậy phải mất gần hai giờ đồng hồ mới có thể nói ra hết ngọn nguồn của vấn đề một cách rõ ràng.
Trong hai giờ này, Chu Dương không biết mình đã bị sốc bao nhiêu lần
Mỗi lần Trần Thế Hào nói ra thông tin gì đó là một lần Chu Dương thấy kinh hãi.
Cuối cùng, khi Trần Thế Hào nói về cô con gái của Thương gia, Chu Dương bị chấn động đến mức muốn nôn ra máu.
Cho dù là cả đời ở cùng với phụ nữ, cũng không muốn kết hôn với người của Chu gia.
Người của Chu gia là ai? Bây giờ nghe Trần Thế Hào nói xong, Chu Dương cũng tự hiểu là đang ám chỉ mình.
Mặc dù thân phận của bản thân vẫn chưa được biết đến nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, Chu Dương cũng không buồn quan tâm xem cô tiểu thư Thương gia kia biết mình hay không, chỉ dựa vào câu nói trên, có thể nói đối phương đã đắc tội với Chu Dương.
"Ha ha, không sao, tôi trước giờ độ lượng, sẽ không để ý đến chuyện này đâu."
Chu Dương nghiến răng nói, trên gương mặt không nhìn ra được điểm nào không đúng.
Nhưng Trần Thế Hào vẫn nghe ra chút khó chịu trong giọng điệu của Chu Dương
Dẫu sao, bất cứ người đàn ông nào, bị một cô gái nói như thế, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Hơn nữa, với thân phận của cô tiểu thư nhà Thương gia, câu nói này cứ thế mà ngày càng lan rộng.
Thậm chí một ngày nào đó Chu Dương quay về Chu gia, gia nhập vào nhà họ Chu, câu nói này vẫn sẽ bị một số người đưa ra bàn tán.
"Tuy nhiên, Chu Dương à, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, những người đi theo tiểu thư Thương gia đến Trường Sa này, cậu vẫn nên ít tiếp xúc với bọn họ thì hơn, nói không chừng bị bọn họ phát hiện ra thân phận, đến lúc đó cậu cũng sẽ gặp rắc rối đấy."
Trần Thế Hào trầm giọng nói, gương mặt ông ấy lộ vẻ nghiêm trọng.
"Bởi vì những người đó, mục đích của họ là tiểu thư Thương gia, ngoài cô ấy ra, những người khác trong mắt họ chỉ giống như con kiến mà thôi."
"Thậm chí người trong ngũ đại gia tộc của tỉnh Tương Tây này, cũng đều như thế."
Trần Thế Hào trầm mặc nói tiếp.
Chu Dương im lặng, đương nhiên hiểu rõ mục đích và hàm ý trong lời nói của Trần Thế Hào.
Dù sao, Chu Dương cũng biết quỹ đầu tư Thời Thượng chỉ là một trong những sản nghiệp của Chu gia ở tỉnh Tương Tây, thậm chí ngay cả Dư gia - gia tộc lớn nhất trong năm gia tộc ở đây cũng không làm gì được, sau một lần xung đột, Dư gia cũng chẳng dám có ý đồ gì với quỹ đầu tư Thời Thượng nữa.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ để thấy rằng, cả năm gia tộc lớn ở đây không là gì cả khi đối mặt với những gia tộc lớn khác.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý hơn.”
Chu Dương khẽ mỉm cười.
"Ừ, có điều cậu cũng không cần quá lo lắng. Với thực lực và địa vị của cậu bây giờ, e rằng vẫn chưa đủ để thu hút sự chú ý và tò mò của những kẻ đó, vì vậy cậu cũng không phải lo sợ. Ngoài ra, còn có tôi và Chu Thiều Hoa ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trần Thế Hào cười nói, cũng xem như tiêm cho Chu Dương liều thuốc trợ tim cuối cùng.
...
Cùng lúc đó, mấy người Trương gia lần lượt trở về, Trương Luân và Trương Anh cùng đi đến phòng của của Trương Thái Viêm.
Trương Kiệt vừa bị Trương Anh đuổi ra sân sau.
“Bố.”
Trương Luân và Trương Anh nhìn Trương Thái Viêm, bộ mặt áy náy, đồng thời hơi lo lắng.
Bởi vì chuyện bọn họ bí mật đến Trường Sa bàn bạc với Chu Dương, bây giờ sự việc đã náo loạn đến nỗi ai ai cũng biết.
Dưới sự tuyên truyền của vô số các phương tiện truyền thông, bây giờ ở tỉnh Tương Tây, tất cả các gia tộc, hay những người dân bình thường, đều ít nhiều biết đến một vài hành động liên quan của Trương gia bọn họ.
Trương Thái Viêm, đương nhiên không thể không biết.
“Ừ, về rồi đấy à!”
Tuy vậy, điều khiến hai bọn họ không ngờ tới, là Trương lão gia chỉ nhẹ nhàng đáp lại, sau đó liền im lặng trầm mặc, dường như không hề truy cứu chuyện này.
Dĩ nhiên, hai người bọn họ cũng biết rõ, so với việc Trương lão gia nổi cáu thì tình hình bây giờ chứng tỏ ông ta đã thật sự tức giận.
Im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn là sự giận dữ.
Do đó, không đợi ông ta nói gì, Trương Luân đã thẳng thắn thú nhận trước, thậm chí còn đem cả chuyện mình cố ý tiết lộ một ít thông tin ra ngoài nói rõ ràng.
Dẫu sao, Trương Luân biết, trước mặt Trương lão gia, ông ta muốn che giấu điều gì căn bản là chuyện không thể.
Còn nếu như che giấu được, nhưng sau cùng bị phát hiện ra thì ông ta không dám tưởng tượng, cũng không dám cầu xin bố mình, với thân phận là con trai cả, ông ta khó tránh khỏi việc bị trừng phạt.
Trương Anh cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ ông ấy nghĩ Trương Luân sẽ giấu chuyện cố ý tiết lộ thông tin, không ngờ ông ta lại nói thẳng mọi chuyện ra như vậy.
Xem ra, anh cả vẫn là sáng suốt nhất.
“Thưa bố, sự việc đại khái là như thế, con cũng không biết tại sao trong chốc lát lại có nhiều tin đồn lan truyền như vậy, hơn nữa lúc chúng con đang bàn bạc với Chu Dương , phát hiện ra sự việc bọn con liền lập tức trở về.”
Trương Anh trầm giọng nói, cũng xem như nói giúp cho Trương Luân.
Có điều, đây cũng không chỉ là nói đỡ cho Trương Luân
Bọn họ cùng nhau đi đến Trường Sa, cũng xem như cùng hội cùng thuyền, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai cũng phải chịu trách nhiệm.
Do vậy, Trương Anh muốn đứng ngoài cuộc, điều này là không thể.
Vì vậy thay vì đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Luân, thì tốt hơn hết vẫn nên giúp giải thích với Trương Thái Viêm.
“Sau đó thì sao? Các con thương lượng với Chu Dương thế nào rồi? Thái độ cậu ta ra sao?”
Chương 449: Quyết định của Trương Thái Viêm
Trương Thái Viêm từ từ mở mắt, im lặng quan sát hai anh em Trương Luân, Trương Anh, không hề nhắc đến chuyện tin tức bị rò rỉ, nhưng lại trực tiếp nói đến kết quả thương lượng với Chu Dương.
Trương Luân và Trương Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lão gia đã nói như vậy, điều này có nghĩa là ông ta không còn ý định truy cứu chuyện để lộ tin tức nữa, hoặc là, nội tình ra sao, ông đã biết từ sớm rồi.
Trước mắt, kết quả thương lượng giữa hai anh em bọn họ và Chu Dương, mới là chuyện ông ta quan tâm nhất.
“Bố…”
Trong chốc lát, sắc mặt Trương Luân trở nên rất khó coi.
Nhưng không còn cách nào, đối mặt với chất vấn của Trương lão gia, ông ta không dám nói lung tung.
Vậy nên, sau khi nói rõ từng câu từng chữ về kết quả và tình tiết cuộc đàm phán, sau lưng Trương Luân đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảm giác này, trong hơn mười năm qua, Trương Luân không phải chưa từng được cảm nhận nhưng những lần trước đó, đều không khiến người khác căng thẳng, khó thở như bây giờ.
Dù sao, trong khoảng thời gian trước, Trương gia đối mặt đều là bốn đại gia tộc khác ở Tương Tây, thực lực gia tộc tương đương, ai cũng không thể làm gì, có vài chuyện đã làm rồi, lại bị người khác nắm thóp, hiển nhiên phải thừa nhận.
Nhưng bây giờ, đối diện với ông ta là Chu Dương, một người đến từ Đông Hải, thực lực không bằng Trương gia, hơn nữa trên tay lại không có chứng cứ.
Thế nhưng trong hoàn cảnh như vậy, họ lại không có cách gì đối phó với Chu Dương.
“Bố, Chu Dương vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng trong tay không có bất cứ bằng chứng nào, thái độ lại cương quyết như vậy, con cảm thấy chúng ta nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, nếu không, sau này còn ai xem Trương gia chúng ta ra gì nữa?”
Trương Luân căm hận nói, nghĩ đến hành động lần này là tự mình lãnh đạo, khi đối mặt với Chu Dương lại thất bại thảm hại.
Chuyện này nói ra, chắc chắn sẽ thành trò cười cho người khác, thậm chí, có không ít người và gia tộc, sẽ xem thường Trương gia.
Trương Thái Viêm không lên tiếng, nhắm mắt suy ngẫm, không rõ đang nghĩ gì.
“Mấy đứa về trước đi, có vài việc, ta phải suy nghĩ thật kỹ.”
Một hồi lâu sau, đến tận khi hai anh em Trương Luân, Trương Anh đợi tới sốt ruột, Trương lão gia mới đột nhiên lên tiếng.
Nhưng lần này, ông không trực tiếp nói rõ sẽ làm gì, chỉ nói mình cần suy nghĩ thật kỹ.
Mặc dù không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng dựa theo tình hình này, người có tư tâm ngầm suy đoán, chắc đã có cách rồi.
Mà Trương Luân lại chính là một người mang tâm tư như vậy.
Theo ông ta thấy, lão gia đang suy xét đến quan hệ giữa Trương gia và Chu Dương, xem thử có cần thiết tiếp tục duy trì biểu hiện hòa thuận ngoài mặt hay không.
Dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra, Chu Dương năm lần bảy lượt không giữ thể diện cho Trương gia, thậm chí trong tay không có chứng cứ, lại dám uy hiếp Trương gia, điều này đã chọc đến giới hạn và thể diện của Trương gia.
Xem ra, Trương lão gia chắc là có bất mãn với Chu Dương?
Hai anh em họ ôm tâm trạng phấn khích này, rời khỏi phòng Trương lão gia, từng người trở về khu nhà ở của mình.
Sau khi Trương Luân trở lại khu nhà ở, thấy con trai Trương Đào không có ở đó, cảm thấy hơi khó chịu.
Trước đây ông ta đã cảnh cáo Trương Đào, thời gian này phải cẩn thận hơn, không được náo loạn để kẻ khác bắt được nhược điểm, tốt nhất là ở yên trong nhà, không đi đâu cả.
Trương Luân không ngờ rằng, mình mới dặn dò không lâu, vừa không có nhà, Trương Đào đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đi tìm thiếu gia về cho tôi!”
Sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ, Trương Luân quay về phòng, bắt đầu suy xét những chuyện tiếp theo bản thân cần làm.
Cùng lúc đó, trong phòng Trương Thái Viêm, đột nhiên xuất hiện một ông cụ, tuổi tác xem chừng không kém lão gia Trương Thái Viêm là mấy.
“Điều tra rõ ràng chưa?”
Cảm nhận được hơi thở của người đến, Trương Thái Viêm trầm giọng hỏi, thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là không vừa lòng và lo lắng về tình hình hiện tại của gia tộc.
“Đã điều tra rõ ràng, chuyện này, người đứng sau xác thực là Trương Đào, kẻ truyền tin tức cho Giang gia cũng là cậu ấy sắp xếp, hơn nữa bây giờ, cậu ấy đã chạy trốn rồi, có điều người của tôi vẫn luôn theo dõi, sẽ không để mất dấu.”
Ông cụ trầm giọng nói, thần sắc bình tĩnh.
Nếu như có người ngoài ở đây, nghe được những lời này, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.
Người này nhìn không có chút khí thế nào, hơn nữa lại có dáng vẻ hết sức bình thường, lên tiếng nói chuyện lại nhắc đến Trương Đào, hơn nữa trong lời nói, hình như bọn họ nghi ngờ Trương Đào làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo với Trương gia, giờ lại còn chạy trốn.
“Ừ, theo sát chút, xem nó sẽ tiếp xúc với ai, haiz, Trương gia bây giờ, đường đi càng lúc càng gập ghềnh rồi.”
Trương lão gia thở dài, từ từ đi ngủ, nhưng khóe mắt vẫn luôn vương vấn ưu sầu.
Nhìn Trương Thái Viêm đi ngủ, ông cụ kia đứng một lúc, mới chầm chậm rời khỏi phòng.
Không lâu sau, có người làm đến dọn dẹp, đắp lại chăn cho lão gia.
Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện sự tồn tại của ông cụ kia, cũng không phát hiện, lão gia đã gặp một người trước đó.
Sau đó, Trương lão gia dường như quên đi chuyện gì đó, càng ngày càng ít quản lý việc của gia tộc, trao cho hai anh em Trương Luân và Trương Anh nhiều quyền hạn của gia chủ hơn.
Tuy nhiên, toàn bộ hành động liên quan đến Chu Dương, đều bị Trương lão gia bí mật ngăn chặn.
Vì vậy xem chừng, mọi thứ dường như rất yên bình.
Bên phía Chu Dương, cũng tự nhiên cảm thấy yên tĩnh.
Dự án chi nhánh của công ty Danh Dương đang gấp rút hoàn thiện.
Không có Trương gia đứng sau, không chỉ chi nhánh thành phố Liễu phát triển thần tốc, đã bắt đầu lắp đặt các thiết bị cuối cùng, rất nhanh sẽ đến việc phân phối, sau đó bắt đầu khai trương.
Ở thành phố khác của Tương Tây, cũng có không ít các chi nhánh đang lần lượt gấp rút sửa sang, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có nhiều chi nhánh mở cửa cùng lúc.
Trong quá trình này, họ chưa từng gặp phải chuyện mấy kẻ côn đồ không có mắt đến gây sự đòi phí bảo kê giống lúc trước ở thành phố Liễu.
Ở khách sạn Song Hỉ Lai, mấy người Vương Vĩ lại đến tìm Chu Dương.
“Ý anh là, mọi thứ đã chuẩn bị xong, muốn tôi cho các anh một mốc thời gian để khai trương?”
Chu Dương kinh ngạc nhìn đám người Vương Vĩ, anh không ngờ mấy người này hành động nhanh đến vậy.
Từ lúc tiến hành thương lượng với Trương gia tới giờ còn chưa đến nửa tháng, chi nhánh của bọn họ đã chuẩn bị xong, hơn nữa việc phân phối cũng gần như hoàn thành.
Theo dự đoán của họ, hàng hóa đã phân phối, cộng thêm lượng hàng mà bọn họ dự trữ ở kho, đủ để chi nhánh tiêu thụ trong một tháng.
Ngay cả như vậy, cũng chỉ là số lượng nhỏ.
“Xem ra các anh rất tự tin.”
Chu Dương không từ chối, nhưng đang nghĩ, nếu đã khai trương đương nhiên phải tuyên truyền quảng cáo.
Người ở cửa hàng trụ sở tại Trường Sa là những người tài giỏi, chi nhánh tiến hành tuyên truyền cái gì, đều sẽ góp sức không ít.
Có điều, nghĩ đến những bức ảnh tuyên truyền của Giang Yến đã hoàn thành, Chu Dương liền có một ý tưởng mới.
Nhân lúc khai trương chi nhánh thành phố Liễu, tuyên bố chuyện Giang Yến trở thành người đại diện của công ty Danh Dương, cũng xem như mượn cơ hội này tặng cho Tương Tây đã trầm lặng từ lâu, một quả bom bùng nổ.
Chương 450: Nghi hoặc
Đối với những người của những gia tộc lớn ở Thủ Đô có thể đã đến Trường Sa, tỉnh Tương Tây, Chu Dương không hề để tâm đến.
Nếu đối phương không chủ động khiêu khích anh thì anh tự nhiên cũng lười đi khiêu khích bọn họ.
Tuy nhiên, một khi đối phương có ý đồ xấu, chủ động tìm đến cửa, Chu Dương tuyệt đối không im lặng, mà sẽ để đối phương thấy nắm đấm của mình có sức mạnh đến mức nào.
“Hi hi, Chu tổng, đây là nhờ phúc của cậu, nếu không phải trước đây cậu đàm phán với Trương gia khiến họ nhượng bộ thì tiến độ của chúng ta cũng không nhanh như vậy, hơn nữa thời gian gần đây, căn bản không có ai đến gây phiền phức cho chúng ta, thậm chí, mấy tên côn đồ từng đến tìm chúng ta đòi tiền bảo kê cũng đã bị bắt rồi.”
Vương Vĩ cười nói, nhìn Chu Dương đứng trước mặt đầy sự tôn trọng.
Phải biết rằng, trước đây khi bọn họ gặp phải vấn đề, đã không ít lần phàn nàn về Chu Dương, thậm chí còn âm thầm ở sau lưng oán hận Chu Dương.
Nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, các chi nhánh cửa hàng của họ đều phát triển thần tốc, sau khi trở thành cửa hàng con của cửa hàng trụ sở chính, công ty của họ trở thành công ty có tiếng thứ hai tại tỉnh Tương Tây.
Chỉ dựa vào điều này, cũng đã giúp bọ họ tăng thêm không ít tiếng tăm.
Quan trọng hơn, Vương Vĩ đã nhận ra rằng Chu Dương không chỉ có thế lực lớn mạnh tại Đông Hải, mà ngay cả Tương Tây cũng có danh tiếng, thực lực không hề nhỏ.
Cho nên lần này, ông ấy mới thương lượng với đối tác của mình, mời Chu Dương đến cắt băng khánh thành chi nhánh mới.
Dù sao, đây cũng được coi là chi nhánh đầu tiên khai trương, Chu Dương là người phụ trách cũng nên tham gia lễ khai mạc, cắt băng khánh thành.
“Được thôi, nếu đã như vậy, thì hãy tiến hành với cửa hàng trụ sở chính đi, lần này cũng xem như mọi người gặp đúng dịp, cửa hàng trụ sở chính đã ký hợp đồng với người đại diện hình ảnh, các bức ảnh quảng cáo cũng đã bắt đầu tiến hành tung ra thị trường, tiếp theo chúng tôi sẽ tiến hành tuyên truyền, cửa hàng chi nhánh của mấy người cũng có thể dựa vào việc là cổ đông để gây dựng danh tiếng.”
Chu Dương cười nói.
Anh không nói chi tiết việc người đại diện hình ảnh với Vương Vĩ, dù sao với sức mạnh và địa vị của Vương Vĩ, Chu Dương không cần tự mình đi nói những chuyện như vậy.
Vương Vĩ cùng mấy người khác tới cửa hàng trụ sở chính tìm Trương Tâm Di hỏi thăm, còn Chu Dương đến tìm Trần Thế Hào, anh có một số suy nghĩ muốn thảo luận với ông ấy.
Khoảng thời gian này, Trương gia dường như hoàn toàn biến mất, không chỉ không xuất hiện trong tầm mắt của mỗi anh.
Thậm chí đối với cả tỉnh Tương Tây, Trương gia hình như đã không hề tồn tại, hoặc nói là sự tồn tại của họ rất mờ nhạt.
Sự thay đổi này, Chu Dương tin rằng, không chỉ có mỗi mình anh phát hiện ra, e rằng những gia tộc khác cũng đã chú ý đến.
Quan trọng nhất là Trần Lễ và Đinh Đào đã tìm đến anh để hỏi thăm về chuyện của Trương gia.
Cũng chính nhờ điều đó mà Chu Dương mới chú ý đến khoảng thời gian này, Trương gia hình như không bất kỳ động tĩnh gì.
Tạm chưa nói tới việc mấy người Vương Vĩ tới cửa hàng trụ sở chính, sau khi hỏi thăm quản lí Trương Tâm Di về người đại diện hình ảnh, họ đã kinh ngạc và vui mừng đến mức nào, lại không biết phải thỏa thuận ra sao để giúp tuyên truyền ở các chi nhánh đặc biệt là ở thành phố Liễu.
Về phía khách sạn, Chu Dương sau khi nói suy nghĩ của mình với Trần Thế Hào, khiến Trần Thế Hào rơi vào trầm mặc.
“Cậu không phải hoài nghi nội bộ của Trương gia có vấn đề chứ?”
Trần Thế Hào im lặng một hồi, trầm giọng nói.
Trần Thế Hào cũng hết sức tán đồng với phỏng đoán và ý kiến của Chu Dương.
Dù sao, Trần Thế Hào cũng tự nhận thấy bản thân không hiểu biết nhiều về Trương gia bằng Chu Dương, hơn nữa Trần Thế Hào chưa từng tiếp xúc với Trương gia, còn Chu Dương trước đây đã từng nói chuyện và giao đấu mấy lần với người nhà đó.
Cộng thêm việc Trần gia và Đinh gia gần đây cũng đến tìm Chu Dương, nên Trần Thế Hào suy nghĩ vô cũng nghiêm túc về suy đoán của Chu Dương, ông ấy cảm thấy những điều Chu Dương nói là rất có khả năng.
Trương gia thực sự đã xảy ra chuyện.
Nếu không, chuyện lần trước Trương Luân, Trương Anh bí mật đưa người tới Trường Sa đàm phán với Chu Dương, chưa nói đến kết quả Trương gia chịu thiệt, bọn họ có thể thản nhiên chấp nhận sao.
Riêng việc tin tức họ bí mật đến Trường Sa bị rò rỉ ra bên ngoài, đối với Trương gia mà nói đã không phải là chuyện nhỏ.
Một khi điều tra rõ ràng, nhất định gây ra động tĩnh lớn.
Nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, Trương gia không chỉ không có động tĩnh gì, ngược lại còn giống như biến mất, ngay cả Chu Dương cũng không điều tra được chút tin tức gì liên quan.
Hơn nữa, Chu Dương đã cố gắng liên lạc với Trương Kiệt nhưng cũng không thể liên lạc được.
Tất cả những dấu hiệu này, khiến Chu Dương không thể không chú ý và nghiêm túc suy nghĩ.
“Đúng vậy, bây giờ xem ra, rất có khả năng liên quan tới việc tin tức bị tiết lộ, nếu vậy thì có lẽ họ đã tìm thấy người làm lộ tin tức ra bên ngoài.”
Chu Dương trầm giọng nói, sự nghi hoặc trên khuôn mặt vẫn không hề giảm xuống.
“Tuy nhiên, tôi cảm thấy có một điểm kỳ lạ, đã nửa tháng trôi qua, Trương gia vẫn không hề có động tĩnh. Theo lý mà nói, nếu đã tìm thấy người tiết lộ tin tức, thì họ đã sớm xử lý rồi, nhưng họ lại kéo dài tới tận bây giờ, lẽ nào chuyện đó có liên can tới ai đó vô cùng quan trọng.”
Chu Dương nói ra suy đoán của mình.
Trên thực tế, bây giờ người Chu Dương lo lắng nhất là Trương Kiệt.
Anh không biết mấy người trong Trương gia, đặc biệt là Trương Luân, Trương Thái Viêm có đổ hết trách nhiệm của việc đàm phán thất bại lên đầu Trương Kiệt, sau đó thuận tiện gắn tội danh để lộ tin tức lên người Trương Kiệt hay không?
Dù sao thì Trương Kiệt cũng có quan hệ với Chu Dương, là người có hiềm nghi lớn trong việc tiết lộ tin tức, hơn nữa cậu ấy cũng là người đã nhắc nhở Chu Dương phải sớm chuẩn bị mọi thứ, vì thế nói cậu ấy có hiềm nghi lớn nhất là rất thuyết phục
“Cho nên cậu đang lo lắng cho người bạn học đại học của mình, Trương Kiệt.”
Trần Thế Hào nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng nhớ cái người tên Trương Kiệt.
“Ừm, đúng vậy, bất kể thế nào cũng có thể thấy Trương Kiệt là người có động cơ và năng lực làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ trong nội bộ Trương gia quyền phát ngôn của Trương Luân vẫn lớn hơn nhiều so với Trương Anh, Trương Thái Viêm có phần ưu ái hơn với Trương Luân, rất có khả năng sẽ nghe theo những lời của ông ta gây ra chuyện bất lợi với Trương Kiệt.”
Chu Dương không che giấu sự lo lắng của mình đối với Trương Kiệt.
Nếu nói trước kia khi hai bên đối mặt đàm phán, Chu Dương và Trương Kiệt đứng trên hai chiến tuyến đối lập.
Hơn nữa trên thực tế, hai người đã từng đối đầu gay gắt.
Nhưng nói cho cùng Chu Dương vẫn nhớ phần cảm tình của mình dành cho Trương Kiệt.
Loại cảm tình này tương đối đơn thuần, không hề liên quan đến Trương gia.
Do vậy, Chu Dương không muốn Trương Kiệt vì mình mà bị Trương gia gạt bỏ và chĩa mũi nhọn vào.
“Ừm, điều này thực sự rất đáng lo ngại, tuy nhiên tôi cảm thấy cậu cũng không cần suy nghĩ chuyện này quá nhiều, tôi nghĩ Trương gia bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, gần đây lại giống như biến mất, nhất định là nội bộ có vấn đề.”
Trần Thế Hào ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói.
“Vấn đề này rất có khả năng đúng như lời nói của cậu, Trương gia tìm ra người tiết lộ tin tức, và cũng tra ra được chủ mưu đứng sau.”
“Tuy nhiên, rất có thể người chủ mưu này khiến Trương gia không thể không cẩn thận giải quyết.”
“Cho nên, khoảng thời gian gần đây, Trương gia đang tiến hành xử lý đám người đó, tôi nghĩ rằng, dựa vào sự hiểu biết của cậu về Trương gia đã có thể đoán ra những chuyện như vậy, thì người có thể khiến Trương gia kiêng dè, mất nửa tháng để điều tra, tìm kiếm mà vẫn không thể xử lý triệt để, nhất định không thể là đám người Trương Anh.”
Nghe đến đây, đôi mắt của Chu Dương rực sáng, trong đầu đột nhiên nhớ tới điều gì đó
“Chỉ chuyện này thôi, đặc biệt là Chu Dương, cậu cần phải cảnh giác thêm.”
Câu cuối cùng, Trần Thế Hào đặc biệt nhấn mạnh với Chu Dương.
Dù sao thì Chu Dương mới đến tỉnh Tương Tây chưa được bao lâu, mà đã gây ra không biết bao nhiêu chuyện, bây giờ đã khuấy động đảo lộn mọi cục diện ở Tương Tây.
Thậm chí, ngay cả năm gia tộc lớn của tỉnh Tương Tây này cũng bị anh true đùa nắm trong lòng bàn tay.
Lại thêm chuyện, Trần Thế Hào vừa mới trở lại, đã nghe Tôn Liên và Trần Hân nhắc đến việc Chu Dương nói chuyện với Trương gia, việc này lại càng khiến ông ấy càng thêm lo lắng cho Chu Dương.
"Ừ, được, tôi biết rồi, sau này tôi sẽ cố gắng khống chế bản thân, chỉ có điều là tôi sẽ không đi trêu chọc người khác, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ để người khác dễ dàng bắt nạt mình, làm con rùa rụt cổ.”
“Tôi không đi khiêu khích họ, nhưng nếu bất cứ ai không chịu mở mắt ra lại đi khiêu khích tôi, vậy thì chỉ có thể xin lỗi, dù cho hắn có là ai, thì hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là xin lỗi, hai là cút khỏi tỉnh Tương Tây này. Đương nhiên tôi nói được làm được.”
Chu Dương làm một tư thế bất lực dang hai tay ra, thờ ơ nói.
Những người khác cũng chỉ có thể nở một nụ cười.
Đối với những lời này của Chu Dương, thì những người biết về anh thì ắt hẳn sẽ hiểu lời anh nói, ngay cả những người không hiểu, thì họ cũng đều có thể nhìn ra mọi thứ từ vẻ mặt bất lực của những người khác.
Dù sao chỉ cần dựa vào tính cách và thái độ làm việc của Chu Dương, thì họ đều có thể đoán được tương lai ắt sẽ xảy ra một số chuyện không thể đoán trước được.
May mắn thay, tất cả bọn họ đều là một tổng thể, tất cả mọi người đều rất tin tưởng Chu Dương.
Cho nên, lúc này bọn họ không quá lo lắng.
Dù sao thì đám con cháu đại gia tộc kia không phải vẫn còn chưa đến Trường Sa sao?
Đợi đến khi đám gia tộc kia đến Trường Sa, nói không chừng lúc đó bọn họ đã quay về Đông Hải rồi cũng nên.
“Được rồi, lời tôi muốn nói cũng chỉ có vậy thôi, chỉ là nhắc nhở mọi người, nhưng mà mọi người cũng không cần quá lo lắng. Chỉ cần làm tròn bổn phận công việc của mình là được, tôi tin rằng những người đó sẽ không tùy tiện gây rắc rối cho chúng ta đâu, dù sao thì đây cũng là tỉnh Tương Tây, ngay cả khi họ muốn gây rối thì chắc hẳn họ cũng sẽ tính toán đến sự ảnh hưởng ở đây.”
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của mọi người, Trần Thế Hào không khỏi nở nụ cười an ủi bọn họ một chút.
Nhưng trên thực tế là ông ấy đang nhắc nhở mọi người, dù sao, thì đám con cháu của đại gia tộc kia cũng cũng chỉ là nghe nhắc đến cảm thấy rất lợi hại, nhưng trên thực tế, thì bọn họ cũng không phải là người không hiểu lí lẽ.
Chưa kể, lần này còn có tiểu công chúa của Thương gia cũng ở đây, nói không chừng, Chu gia, Độc Cô gia cũng sẽ phái người đến.
Chẳng mấy chốc, mọi người đều dần rời đi, chỉ là so với lúc trước, trên khuôn mặt của mỗi người đều có sự khác biệt, có người lo lắng trong lòng, có người lại hưng phấn kích động.
Những lời vừa rồi của Trần Thế Hào, dường như đã mở ra một cánh cửa mới cho họ.
Hóa ra, một gia tộc lớn như Tôn gia, Tô gia hô mưa gọi gió ở Đông Hải, khi ở Thủ Đô lại không đáng nhắc đến trong mắt Trần gia.
Mà Trần gia ở Thủ Đô, bên trên còn có gia tộc thượng lưu, cao nhất lại có bốn đại gia tộc khác.
Chu gia, Thương gia, Độc Cô gia, Đệ ngũ gia.
Tứ đại gia tộc này đã để lại một dấu ấn lớn trong lòng mọi người.
Chẳng mấy chốc, trong phòng chỉ còn lại hai người Trần Thế Hào và Chu Dương.
Ngay cả Tôn Liên, Trần Hân và Thẩm Bích Quân cũng bị Trần Thế Hào khuyên rời đi trước.
Có một số chuyện, ông muốn dặn dò giao phó cho Chu Dương, cũng coi như là ủy thác.
“Chú Trần, ông còn có việc gì cần nói với tôi, thì cứ nói thẳng đi, không cần phải kiêng kị gì.”
Thấy Trần Thế Hào chỉ giữ một mình anh ở lại, thì Chu Dương biết chắc chắn ông ấy có điều gì muốn nói với mình.
Mà những lời này, có lẽ người khác không có tư cách được biết hoặc là không cần thiết phải biết.
Còn Chu Dương thì nhất định phải biết.
“Chu Dương, lần này tôi về Trần gia, quả thực đã nghe được rất nhiều tin tức, ngoài những điều vừa nãy tôi nói ra, thì vẫn còn một chút tin khác liên quan đến cậu.”
Trần Thế Hào liếc nhìn Chu Dương, biểu cảm của ông ấy có chút kỳ lạ, dường như rất muốn cười, nhưng lại phải cố nhịn lại.
“Liên quan đến tôi?”
Chu Dương không nhịn được mà nổi lòng tò mò.
Mặc dù anh biết thân phận của mình, nhưng người biết thân phận thật này của anh, thì không nhiều.
Thậm chí, trong số những người có liên lạc với anh cũng chỉ có Trần Thế Hào và Chu Thiều Hoa biết được thân phận này của anh.
Ngay cả Tôn Liên và Trần Hân cũng không rõ chuyện này.
Vậy mà, lần này Trần Thế Hào quay về Thủ Đô một chuyến, sao có thể nghe được tin tức của anh?
Lẽ nào thân phận của anh đã bị truyền đi khắp Thủ Đô rồi sao?
“Thực ra, thì việc tiểu công chúa của Thương gia đến Trường Sa, Tương Tây cũng có một chút liên quan đến cậu.”
Trần Thế Hào vừa cười vừa nói, ông nhớ lại lúc bản thân mình lúc mới nghe tin tức này xong, đột nhiên cảm thấy dường như có hàng vạn con ngựa chạy vụt qua.
Ông ấy cũng không ngờ rằng, Chu Dương ở tỉnh Tương Tây, mà ở Thủ đô lại có tin tức của anh.
“Liên quan gì đến tôi? Mẹ kiếp, chuyện này là sao, tôi còn không biết tiểu công chúa của Thương gia là ai, thậm chí trước nay còn chưa từng nghe nhắc đến người này, nếu như không phải là ông nói, thì ngay cả tứ đại gia tộc Thủ đô tôi cũng không biết, càng không thể biết Thương gia hay tiểu công chúa gì đó.
Chu Dương thật sự không nói nên lời, trong lòng anh cũng vô cùng kinh ngạc.
Anh đương nhiên biết, Trần Thế Hào không thể tự nhiên nói ra lời vô căn cứ được, thế thì có thể chắc chắn một điều khi Trần Thế Hào ở Thủ Đô thực sự đã nghe được tin tức gì đó.
Mà những tin tức này, xác định một chuyện đó là, tiểu công chúa của Thương gia bây giờ đang ở Trường Sa có liên quan đến anh.
Nhưng lẽ nào ở Thủ Đô đã có người phát hiện ra thân phận của anh?
Vậy thì, có phải Chu gia cũng biết rồi hay không?
Lúc này, sắc mặt Chu Dương chợt biến đổi, có rất nhiều câu hỏi đang ẩn dấu trong lòng anh, nhưng lời vừa đến miệng, liền không nói ra nổi.
“Haha, tôi biết lúc này cậu đang lo điều gì, yên tâm đi, thân phận của cậu vẫn chưa bị lộ, ngay cả Chu gia ở Thủ đô cũng không có mấy người biết được thân phận của cậu đâu, những người biết được thân phận của cậu chỉ có vài người thôi, cũng không thể xảy ra chuyện gì được, dù sao thì họ cũng vẫn muốn giữ lại cái mạng mà.”
Trần Thế Hào đương nhiên thấy hết biểu cảm thay đổi liên tục vừa rồi của Chu Dương, cho nên ông ấy hiểu rõ những suy nghĩ trong lòng anh, ông ấy lên tiếng giải thích.
Đây cũng coi như là một lời giải đáp, để Chu Dương yên tâm hơn.
“Vậy tôi thực sự muốn biết, cái vị tiểu công chúa Thương gia đến Trường Sa thì có liên quan gì đến tôi?”
Nghe được lời giải thích của Trần Thế Hào, nên tinh thần của Chu Dương thả lỏng hơn đôi chút, hiện tại anh thấy hơi tò mò về việc tiểu công chúa Thương gia đến đây thì có liên quan gì đến anh.
“Haha, thực ra thì lúc mới nghe được chuyện này, tôi cũng đã tưởng mình nghe nhầm cơ, sau đó còn xác nhận lại mấy lần.”
Trần Thế Hào mỉm cười nói.
“Nhưng sau khi xác nhận lại vài lần, thì đều nhận được câu trả lời rằng, tiểu công chúa Thương gia bởi vì muốn trốn tránh chuyện liên hôn, cho nên mới chạy đến tỉnh Tương Tây này.”
“Liên hôn? Không phải là với tôi chứ?”
Chu Dương nghe xong thì hết sức kinh ngạc, anh cũng không quan tâm nhiều đến chuyện này, anh hỏi lại một cách lạ lùng.
Đùa gì vậy chứ, anh còn chưa từng xuất hiện ở Thủ Đô, thậm chí, hơn hai mươi mấy năm qua anh còn chưa từng xuất hiện ở Thủ Đô với thân phận là người Chu gia.
Làm sao có thể đột nhiên xuất hiện một mối liên hôn?
“Không sai, chuyện này, là do gia chủ hiện tại của Thương gia và Chu gia đã định mối liên hôn này từ hơn hai mươi năm trước, có thể nói, là cậu và cô tiểu công chúa Thương gia kia đã có hôn ước từ trong bụng mẹ.”
Trần Thế Hào vừa nói vừa cười, nhìn biểu cảm kinh ngạc trên khuôn mặt Chu Dương, càng khiến ông ấy cảm thấy hài hước.
Chương 448: Hôn ước (2)
Tuy nhiên, chuyện này chắc chắn không thể đơn giản như thế được.
Không nói đến cái khác, chỉ nói tới thân phận của Chu Dương, vẫn chưa được toàn bộ người trong Chu gia công nhận. Hơn nữa, thực tế mà nói, Chu Dương thực sự chỉ là đứa con riêng ngoài giá thú của Chu gia.
Trong một gia tộc lớn coi trọng thể diện như thế, thì thân phận và thể diện đại diện cho mọi thứ.
Mà thân phận con riêng ngoài giá thú của Chu Dương, có thể nói, sẽ khiến Chu gia chẳng vẻ vang gì trong hôn ước từ trong bụng mẹ này.
Có điều, gia chủ của Thương gia là một người vô cùng kiên quyết, bất kể trên dưới Thương gia đều phản đối, người này vẫn cứng rắn công bố về cuộc liên hôn này, nhưng cũng không trực tiếp nói rõ thân phận của con cháu Chu gia.
Điểm này, cũng xem như cho Chu gia và Thương gia một lời giải thích.
Nếu Chu Dương có đủ năng lực và thực lực để trở về Chu gia, hơn nữa được hầu hết người trong nhà thừa nhận, vậy thì Thương gia cũng không cần phải hủy hôn.
Nhưng nếu như Chu Dương không làm được, vậy thì hành động này của gia chủ Thương gia, cũng xem như giữ thể diện cho Chu gia, để Chu gia chọn ra người phù hợp hoàn thành hôn ước.
Những người biết chuyện này không nhiều, biết nội tình lại càng ít hơn.
Nhưng sự việc này lại có thể lan truyền xôn xao như vậy, ở Thủ Đô thậm chí cũng không phải là một tin tức gì bí mật.
Điều này hoàn toàn là do tiểu công chúa của Thương gia trước khi đi đã hùng hổ tuyên bố rằng, cho dù có phải ở cùng với phụ nữ thì cũng nhất định không kết hôn với người của Chu gia.
Trần Thế Hào nói chậm rãi, cố gắng không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.
Do vậy phải mất gần hai giờ đồng hồ mới có thể nói ra hết ngọn nguồn của vấn đề một cách rõ ràng.
Trong hai giờ này, Chu Dương không biết mình đã bị sốc bao nhiêu lần
Mỗi lần Trần Thế Hào nói ra thông tin gì đó là một lần Chu Dương thấy kinh hãi.
Cuối cùng, khi Trần Thế Hào nói về cô con gái của Thương gia, Chu Dương bị chấn động đến mức muốn nôn ra máu.
Cho dù là cả đời ở cùng với phụ nữ, cũng không muốn kết hôn với người của Chu gia.
Người của Chu gia là ai? Bây giờ nghe Trần Thế Hào nói xong, Chu Dương cũng tự hiểu là đang ám chỉ mình.
Mặc dù thân phận của bản thân vẫn chưa được biết đến nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, Chu Dương cũng không buồn quan tâm xem cô tiểu thư Thương gia kia biết mình hay không, chỉ dựa vào câu nói trên, có thể nói đối phương đã đắc tội với Chu Dương.
"Ha ha, không sao, tôi trước giờ độ lượng, sẽ không để ý đến chuyện này đâu."
Chu Dương nghiến răng nói, trên gương mặt không nhìn ra được điểm nào không đúng.
Nhưng Trần Thế Hào vẫn nghe ra chút khó chịu trong giọng điệu của Chu Dương
Dẫu sao, bất cứ người đàn ông nào, bị một cô gái nói như thế, cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Hơn nữa, với thân phận của cô tiểu thư nhà Thương gia, câu nói này cứ thế mà ngày càng lan rộng.
Thậm chí một ngày nào đó Chu Dương quay về Chu gia, gia nhập vào nhà họ Chu, câu nói này vẫn sẽ bị một số người đưa ra bàn tán.
"Tuy nhiên, Chu Dương à, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu một câu, những người đi theo tiểu thư Thương gia đến Trường Sa này, cậu vẫn nên ít tiếp xúc với bọn họ thì hơn, nói không chừng bị bọn họ phát hiện ra thân phận, đến lúc đó cậu cũng sẽ gặp rắc rối đấy."
Trần Thế Hào trầm giọng nói, gương mặt ông ấy lộ vẻ nghiêm trọng.
"Bởi vì những người đó, mục đích của họ là tiểu thư Thương gia, ngoài cô ấy ra, những người khác trong mắt họ chỉ giống như con kiến mà thôi."
"Thậm chí người trong ngũ đại gia tộc của tỉnh Tương Tây này, cũng đều như thế."
Trần Thế Hào trầm mặc nói tiếp.
Chu Dương im lặng, đương nhiên hiểu rõ mục đích và hàm ý trong lời nói của Trần Thế Hào.
Dù sao, Chu Dương cũng biết quỹ đầu tư Thời Thượng chỉ là một trong những sản nghiệp của Chu gia ở tỉnh Tương Tây, thậm chí ngay cả Dư gia - gia tộc lớn nhất trong năm gia tộc ở đây cũng không làm gì được, sau một lần xung đột, Dư gia cũng chẳng dám có ý đồ gì với quỹ đầu tư Thời Thượng nữa.
Chỉ điểm này thôi cũng đủ để thấy rằng, cả năm gia tộc lớn ở đây không là gì cả khi đối mặt với những gia tộc lớn khác.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ chú ý hơn.”
Chu Dương khẽ mỉm cười.
"Ừ, có điều cậu cũng không cần quá lo lắng. Với thực lực và địa vị của cậu bây giờ, e rằng vẫn chưa đủ để thu hút sự chú ý và tò mò của những kẻ đó, vì vậy cậu cũng không phải lo sợ. Ngoài ra, còn có tôi và Chu Thiều Hoa ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Trần Thế Hào cười nói, cũng xem như tiêm cho Chu Dương liều thuốc trợ tim cuối cùng.
...
Cùng lúc đó, mấy người Trương gia lần lượt trở về, Trương Luân và Trương Anh cùng đi đến phòng của của Trương Thái Viêm.
Trương Kiệt vừa bị Trương Anh đuổi ra sân sau.
“Bố.”
Trương Luân và Trương Anh nhìn Trương Thái Viêm, bộ mặt áy náy, đồng thời hơi lo lắng.
Bởi vì chuyện bọn họ bí mật đến Trường Sa bàn bạc với Chu Dương, bây giờ sự việc đã náo loạn đến nỗi ai ai cũng biết.
Dưới sự tuyên truyền của vô số các phương tiện truyền thông, bây giờ ở tỉnh Tương Tây, tất cả các gia tộc, hay những người dân bình thường, đều ít nhiều biết đến một vài hành động liên quan của Trương gia bọn họ.
Trương Thái Viêm, đương nhiên không thể không biết.
“Ừ, về rồi đấy à!”
Tuy vậy, điều khiến hai bọn họ không ngờ tới, là Trương lão gia chỉ nhẹ nhàng đáp lại, sau đó liền im lặng trầm mặc, dường như không hề truy cứu chuyện này.
Dĩ nhiên, hai người bọn họ cũng biết rõ, so với việc Trương lão gia nổi cáu thì tình hình bây giờ chứng tỏ ông ta đã thật sự tức giận.
Im lặng đôi khi còn đáng sợ hơn là sự giận dữ.
Do đó, không đợi ông ta nói gì, Trương Luân đã thẳng thắn thú nhận trước, thậm chí còn đem cả chuyện mình cố ý tiết lộ một ít thông tin ra ngoài nói rõ ràng.
Dẫu sao, Trương Luân biết, trước mặt Trương lão gia, ông ta muốn che giấu điều gì căn bản là chuyện không thể.
Còn nếu như che giấu được, nhưng sau cùng bị phát hiện ra thì ông ta không dám tưởng tượng, cũng không dám cầu xin bố mình, với thân phận là con trai cả, ông ta khó tránh khỏi việc bị trừng phạt.
Trương Anh cảm thấy hơi bất ngờ, vốn dĩ ông ấy nghĩ Trương Luân sẽ giấu chuyện cố ý tiết lộ thông tin, không ngờ ông ta lại nói thẳng mọi chuyện ra như vậy.
Xem ra, anh cả vẫn là sáng suốt nhất.
“Thưa bố, sự việc đại khái là như thế, con cũng không biết tại sao trong chốc lát lại có nhiều tin đồn lan truyền như vậy, hơn nữa lúc chúng con đang bàn bạc với Chu Dương , phát hiện ra sự việc bọn con liền lập tức trở về.”
Trương Anh trầm giọng nói, cũng xem như nói giúp cho Trương Luân.
Có điều, đây cũng không chỉ là nói đỡ cho Trương Luân
Bọn họ cùng nhau đi đến Trường Sa, cũng xem như cùng hội cùng thuyền, nếu lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai cũng phải chịu trách nhiệm.
Do vậy, Trương Anh muốn đứng ngoài cuộc, điều này là không thể.
Vì vậy thay vì đổ hết trách nhiệm lên đầu Trương Luân, thì tốt hơn hết vẫn nên giúp giải thích với Trương Thái Viêm.
“Sau đó thì sao? Các con thương lượng với Chu Dương thế nào rồi? Thái độ cậu ta ra sao?”
Chương 449: Quyết định của Trương Thái Viêm
Trương Thái Viêm từ từ mở mắt, im lặng quan sát hai anh em Trương Luân, Trương Anh, không hề nhắc đến chuyện tin tức bị rò rỉ, nhưng lại trực tiếp nói đến kết quả thương lượng với Chu Dương.
Trương Luân và Trương Anh lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lão gia đã nói như vậy, điều này có nghĩa là ông ta không còn ý định truy cứu chuyện để lộ tin tức nữa, hoặc là, nội tình ra sao, ông đã biết từ sớm rồi.
Trước mắt, kết quả thương lượng giữa hai anh em bọn họ và Chu Dương, mới là chuyện ông ta quan tâm nhất.
“Bố…”
Trong chốc lát, sắc mặt Trương Luân trở nên rất khó coi.
Nhưng không còn cách nào, đối mặt với chất vấn của Trương lão gia, ông ta không dám nói lung tung.
Vậy nên, sau khi nói rõ từng câu từng chữ về kết quả và tình tiết cuộc đàm phán, sau lưng Trương Luân đã ướt đẫm mồ hôi.
Cảm giác này, trong hơn mười năm qua, Trương Luân không phải chưa từng được cảm nhận nhưng những lần trước đó, đều không khiến người khác căng thẳng, khó thở như bây giờ.
Dù sao, trong khoảng thời gian trước, Trương gia đối mặt đều là bốn đại gia tộc khác ở Tương Tây, thực lực gia tộc tương đương, ai cũng không thể làm gì, có vài chuyện đã làm rồi, lại bị người khác nắm thóp, hiển nhiên phải thừa nhận.
Nhưng bây giờ, đối diện với ông ta là Chu Dương, một người đến từ Đông Hải, thực lực không bằng Trương gia, hơn nữa trên tay lại không có chứng cứ.
Thế nhưng trong hoàn cảnh như vậy, họ lại không có cách gì đối phó với Chu Dương.
“Bố, Chu Dương vô cùng kiêu ngạo, rõ ràng trong tay không có bất cứ bằng chứng nào, thái độ lại cương quyết như vậy, con cảm thấy chúng ta nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ, nếu không, sau này còn ai xem Trương gia chúng ta ra gì nữa?”
Trương Luân căm hận nói, nghĩ đến hành động lần này là tự mình lãnh đạo, khi đối mặt với Chu Dương lại thất bại thảm hại.
Chuyện này nói ra, chắc chắn sẽ thành trò cười cho người khác, thậm chí, có không ít người và gia tộc, sẽ xem thường Trương gia.
Trương Thái Viêm không lên tiếng, nhắm mắt suy ngẫm, không rõ đang nghĩ gì.
“Mấy đứa về trước đi, có vài việc, ta phải suy nghĩ thật kỹ.”
Một hồi lâu sau, đến tận khi hai anh em Trương Luân, Trương Anh đợi tới sốt ruột, Trương lão gia mới đột nhiên lên tiếng.
Nhưng lần này, ông không trực tiếp nói rõ sẽ làm gì, chỉ nói mình cần suy nghĩ thật kỹ.
Mặc dù không trực tiếp tỏ thái độ, nhưng dựa theo tình hình này, người có tư tâm ngầm suy đoán, chắc đã có cách rồi.
Mà Trương Luân lại chính là một người mang tâm tư như vậy.
Theo ông ta thấy, lão gia đang suy xét đến quan hệ giữa Trương gia và Chu Dương, xem thử có cần thiết tiếp tục duy trì biểu hiện hòa thuận ngoài mặt hay không.
Dựa vào tình hình trước mắt thì xem ra, Chu Dương năm lần bảy lượt không giữ thể diện cho Trương gia, thậm chí trong tay không có chứng cứ, lại dám uy hiếp Trương gia, điều này đã chọc đến giới hạn và thể diện của Trương gia.
Xem ra, Trương lão gia chắc là có bất mãn với Chu Dương?
Hai anh em họ ôm tâm trạng phấn khích này, rời khỏi phòng Trương lão gia, từng người trở về khu nhà ở của mình.
Sau khi Trương Luân trở lại khu nhà ở, thấy con trai Trương Đào không có ở đó, cảm thấy hơi khó chịu.
Trước đây ông ta đã cảnh cáo Trương Đào, thời gian này phải cẩn thận hơn, không được náo loạn để kẻ khác bắt được nhược điểm, tốt nhất là ở yên trong nhà, không đi đâu cả.
Trương Luân không ngờ rằng, mình mới dặn dò không lâu, vừa không có nhà, Trương Đào đã không thấy bóng dáng đâu.
“Đi tìm thiếu gia về cho tôi!”
Sau khi dùng ánh mắt lạnh lùng ra lệnh cho bảo vệ, Trương Luân quay về phòng, bắt đầu suy xét những chuyện tiếp theo bản thân cần làm.
Cùng lúc đó, trong phòng Trương Thái Viêm, đột nhiên xuất hiện một ông cụ, tuổi tác xem chừng không kém lão gia Trương Thái Viêm là mấy.
“Điều tra rõ ràng chưa?”
Cảm nhận được hơi thở của người đến, Trương Thái Viêm trầm giọng hỏi, thần sắc mệt mỏi, hiển nhiên là không vừa lòng và lo lắng về tình hình hiện tại của gia tộc.
“Đã điều tra rõ ràng, chuyện này, người đứng sau xác thực là Trương Đào, kẻ truyền tin tức cho Giang gia cũng là cậu ấy sắp xếp, hơn nữa bây giờ, cậu ấy đã chạy trốn rồi, có điều người của tôi vẫn luôn theo dõi, sẽ không để mất dấu.”
Ông cụ trầm giọng nói, thần sắc bình tĩnh.
Nếu như có người ngoài ở đây, nghe được những lời này, nhất định sẽ vô cùng kinh hãi.
Người này nhìn không có chút khí thế nào, hơn nữa lại có dáng vẻ hết sức bình thường, lên tiếng nói chuyện lại nhắc đến Trương Đào, hơn nữa trong lời nói, hình như bọn họ nghi ngờ Trương Đào làm chuyện gì đó đại nghịch bất đạo với Trương gia, giờ lại còn chạy trốn.
“Ừ, theo sát chút, xem nó sẽ tiếp xúc với ai, haiz, Trương gia bây giờ, đường đi càng lúc càng gập ghềnh rồi.”
Trương lão gia thở dài, từ từ đi ngủ, nhưng khóe mắt vẫn luôn vương vấn ưu sầu.
Nhìn Trương Thái Viêm đi ngủ, ông cụ kia đứng một lúc, mới chầm chậm rời khỏi phòng.
Không lâu sau, có người làm đến dọn dẹp, đắp lại chăn cho lão gia.
Toàn bộ quá trình, không một ai phát hiện sự tồn tại của ông cụ kia, cũng không phát hiện, lão gia đã gặp một người trước đó.
Sau đó, Trương lão gia dường như quên đi chuyện gì đó, càng ngày càng ít quản lý việc của gia tộc, trao cho hai anh em Trương Luân và Trương Anh nhiều quyền hạn của gia chủ hơn.
Tuy nhiên, toàn bộ hành động liên quan đến Chu Dương, đều bị Trương lão gia bí mật ngăn chặn.
Vì vậy xem chừng, mọi thứ dường như rất yên bình.
Bên phía Chu Dương, cũng tự nhiên cảm thấy yên tĩnh.
Dự án chi nhánh của công ty Danh Dương đang gấp rút hoàn thiện.
Không có Trương gia đứng sau, không chỉ chi nhánh thành phố Liễu phát triển thần tốc, đã bắt đầu lắp đặt các thiết bị cuối cùng, rất nhanh sẽ đến việc phân phối, sau đó bắt đầu khai trương.
Ở thành phố khác của Tương Tây, cũng có không ít các chi nhánh đang lần lượt gấp rút sửa sang, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ có nhiều chi nhánh mở cửa cùng lúc.
Trong quá trình này, họ chưa từng gặp phải chuyện mấy kẻ côn đồ không có mắt đến gây sự đòi phí bảo kê giống lúc trước ở thành phố Liễu.
Ở khách sạn Song Hỉ Lai, mấy người Vương Vĩ lại đến tìm Chu Dương.
“Ý anh là, mọi thứ đã chuẩn bị xong, muốn tôi cho các anh một mốc thời gian để khai trương?”
Chu Dương kinh ngạc nhìn đám người Vương Vĩ, anh không ngờ mấy người này hành động nhanh đến vậy.
Từ lúc tiến hành thương lượng với Trương gia tới giờ còn chưa đến nửa tháng, chi nhánh của bọn họ đã chuẩn bị xong, hơn nữa việc phân phối cũng gần như hoàn thành.
Theo dự đoán của họ, hàng hóa đã phân phối, cộng thêm lượng hàng mà bọn họ dự trữ ở kho, đủ để chi nhánh tiêu thụ trong một tháng.
Ngay cả như vậy, cũng chỉ là số lượng nhỏ.
“Xem ra các anh rất tự tin.”
Chu Dương không từ chối, nhưng đang nghĩ, nếu đã khai trương đương nhiên phải tuyên truyền quảng cáo.
Người ở cửa hàng trụ sở tại Trường Sa là những người tài giỏi, chi nhánh tiến hành tuyên truyền cái gì, đều sẽ góp sức không ít.
Có điều, nghĩ đến những bức ảnh tuyên truyền của Giang Yến đã hoàn thành, Chu Dương liền có một ý tưởng mới.
Nhân lúc khai trương chi nhánh thành phố Liễu, tuyên bố chuyện Giang Yến trở thành người đại diện của công ty Danh Dương, cũng xem như mượn cơ hội này tặng cho Tương Tây đã trầm lặng từ lâu, một quả bom bùng nổ.
Chương 450: Nghi hoặc
Đối với những người của những gia tộc lớn ở Thủ Đô có thể đã đến Trường Sa, tỉnh Tương Tây, Chu Dương không hề để tâm đến.
Nếu đối phương không chủ động khiêu khích anh thì anh tự nhiên cũng lười đi khiêu khích bọn họ.
Tuy nhiên, một khi đối phương có ý đồ xấu, chủ động tìm đến cửa, Chu Dương tuyệt đối không im lặng, mà sẽ để đối phương thấy nắm đấm của mình có sức mạnh đến mức nào.
“Hi hi, Chu tổng, đây là nhờ phúc của cậu, nếu không phải trước đây cậu đàm phán với Trương gia khiến họ nhượng bộ thì tiến độ của chúng ta cũng không nhanh như vậy, hơn nữa thời gian gần đây, căn bản không có ai đến gây phiền phức cho chúng ta, thậm chí, mấy tên côn đồ từng đến tìm chúng ta đòi tiền bảo kê cũng đã bị bắt rồi.”
Vương Vĩ cười nói, nhìn Chu Dương đứng trước mặt đầy sự tôn trọng.
Phải biết rằng, trước đây khi bọn họ gặp phải vấn đề, đã không ít lần phàn nàn về Chu Dương, thậm chí còn âm thầm ở sau lưng oán hận Chu Dương.
Nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, các chi nhánh cửa hàng của họ đều phát triển thần tốc, sau khi trở thành cửa hàng con của cửa hàng trụ sở chính, công ty của họ trở thành công ty có tiếng thứ hai tại tỉnh Tương Tây.
Chỉ dựa vào điều này, cũng đã giúp bọ họ tăng thêm không ít tiếng tăm.
Quan trọng hơn, Vương Vĩ đã nhận ra rằng Chu Dương không chỉ có thế lực lớn mạnh tại Đông Hải, mà ngay cả Tương Tây cũng có danh tiếng, thực lực không hề nhỏ.
Cho nên lần này, ông ấy mới thương lượng với đối tác của mình, mời Chu Dương đến cắt băng khánh thành chi nhánh mới.
Dù sao, đây cũng được coi là chi nhánh đầu tiên khai trương, Chu Dương là người phụ trách cũng nên tham gia lễ khai mạc, cắt băng khánh thành.
“Được thôi, nếu đã như vậy, thì hãy tiến hành với cửa hàng trụ sở chính đi, lần này cũng xem như mọi người gặp đúng dịp, cửa hàng trụ sở chính đã ký hợp đồng với người đại diện hình ảnh, các bức ảnh quảng cáo cũng đã bắt đầu tiến hành tung ra thị trường, tiếp theo chúng tôi sẽ tiến hành tuyên truyền, cửa hàng chi nhánh của mấy người cũng có thể dựa vào việc là cổ đông để gây dựng danh tiếng.”
Chu Dương cười nói.
Anh không nói chi tiết việc người đại diện hình ảnh với Vương Vĩ, dù sao với sức mạnh và địa vị của Vương Vĩ, Chu Dương không cần tự mình đi nói những chuyện như vậy.
Vương Vĩ cùng mấy người khác tới cửa hàng trụ sở chính tìm Trương Tâm Di hỏi thăm, còn Chu Dương đến tìm Trần Thế Hào, anh có một số suy nghĩ muốn thảo luận với ông ấy.
Khoảng thời gian này, Trương gia dường như hoàn toàn biến mất, không chỉ không xuất hiện trong tầm mắt của mỗi anh.
Thậm chí đối với cả tỉnh Tương Tây, Trương gia hình như đã không hề tồn tại, hoặc nói là sự tồn tại của họ rất mờ nhạt.
Sự thay đổi này, Chu Dương tin rằng, không chỉ có mỗi mình anh phát hiện ra, e rằng những gia tộc khác cũng đã chú ý đến.
Quan trọng nhất là Trần Lễ và Đinh Đào đã tìm đến anh để hỏi thăm về chuyện của Trương gia.
Cũng chính nhờ điều đó mà Chu Dương mới chú ý đến khoảng thời gian này, Trương gia hình như không bất kỳ động tĩnh gì.
Tạm chưa nói tới việc mấy người Vương Vĩ tới cửa hàng trụ sở chính, sau khi hỏi thăm quản lí Trương Tâm Di về người đại diện hình ảnh, họ đã kinh ngạc và vui mừng đến mức nào, lại không biết phải thỏa thuận ra sao để giúp tuyên truyền ở các chi nhánh đặc biệt là ở thành phố Liễu.
Về phía khách sạn, Chu Dương sau khi nói suy nghĩ của mình với Trần Thế Hào, khiến Trần Thế Hào rơi vào trầm mặc.
“Cậu không phải hoài nghi nội bộ của Trương gia có vấn đề chứ?”
Trần Thế Hào im lặng một hồi, trầm giọng nói.
Trần Thế Hào cũng hết sức tán đồng với phỏng đoán và ý kiến của Chu Dương.
Dù sao, Trần Thế Hào cũng tự nhận thấy bản thân không hiểu biết nhiều về Trương gia bằng Chu Dương, hơn nữa Trần Thế Hào chưa từng tiếp xúc với Trương gia, còn Chu Dương trước đây đã từng nói chuyện và giao đấu mấy lần với người nhà đó.
Cộng thêm việc Trần gia và Đinh gia gần đây cũng đến tìm Chu Dương, nên Trần Thế Hào suy nghĩ vô cũng nghiêm túc về suy đoán của Chu Dương, ông ấy cảm thấy những điều Chu Dương nói là rất có khả năng.
Trương gia thực sự đã xảy ra chuyện.
Nếu không, chuyện lần trước Trương Luân, Trương Anh bí mật đưa người tới Trường Sa đàm phán với Chu Dương, chưa nói đến kết quả Trương gia chịu thiệt, bọn họ có thể thản nhiên chấp nhận sao.
Riêng việc tin tức họ bí mật đến Trường Sa bị rò rỉ ra bên ngoài, đối với Trương gia mà nói đã không phải là chuyện nhỏ.
Một khi điều tra rõ ràng, nhất định gây ra động tĩnh lớn.
Nhưng đã hơn nửa tháng trôi qua, Trương gia không chỉ không có động tĩnh gì, ngược lại còn giống như biến mất, ngay cả Chu Dương cũng không điều tra được chút tin tức gì liên quan.
Hơn nữa, Chu Dương đã cố gắng liên lạc với Trương Kiệt nhưng cũng không thể liên lạc được.
Tất cả những dấu hiệu này, khiến Chu Dương không thể không chú ý và nghiêm túc suy nghĩ.
“Đúng vậy, bây giờ xem ra, rất có khả năng liên quan tới việc tin tức bị tiết lộ, nếu vậy thì có lẽ họ đã tìm thấy người làm lộ tin tức ra bên ngoài.”
Chu Dương trầm giọng nói, sự nghi hoặc trên khuôn mặt vẫn không hề giảm xuống.
“Tuy nhiên, tôi cảm thấy có một điểm kỳ lạ, đã nửa tháng trôi qua, Trương gia vẫn không hề có động tĩnh. Theo lý mà nói, nếu đã tìm thấy người tiết lộ tin tức, thì họ đã sớm xử lý rồi, nhưng họ lại kéo dài tới tận bây giờ, lẽ nào chuyện đó có liên can tới ai đó vô cùng quan trọng.”
Chu Dương nói ra suy đoán của mình.
Trên thực tế, bây giờ người Chu Dương lo lắng nhất là Trương Kiệt.
Anh không biết mấy người trong Trương gia, đặc biệt là Trương Luân, Trương Thái Viêm có đổ hết trách nhiệm của việc đàm phán thất bại lên đầu Trương Kiệt, sau đó thuận tiện gắn tội danh để lộ tin tức lên người Trương Kiệt hay không?
Dù sao thì Trương Kiệt cũng có quan hệ với Chu Dương, là người có hiềm nghi lớn trong việc tiết lộ tin tức, hơn nữa cậu ấy cũng là người đã nhắc nhở Chu Dương phải sớm chuẩn bị mọi thứ, vì thế nói cậu ấy có hiềm nghi lớn nhất là rất thuyết phục
“Cho nên cậu đang lo lắng cho người bạn học đại học của mình, Trương Kiệt.”
Trần Thế Hào nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng cũng nhớ cái người tên Trương Kiệt.
“Ừm, đúng vậy, bất kể thế nào cũng có thể thấy Trương Kiệt là người có động cơ và năng lực làm ra những chuyện như vậy, hơn nữa bây giờ trong nội bộ Trương gia quyền phát ngôn của Trương Luân vẫn lớn hơn nhiều so với Trương Anh, Trương Thái Viêm có phần ưu ái hơn với Trương Luân, rất có khả năng sẽ nghe theo những lời của ông ta gây ra chuyện bất lợi với Trương Kiệt.”
Chu Dương không che giấu sự lo lắng của mình đối với Trương Kiệt.
Nếu nói trước kia khi hai bên đối mặt đàm phán, Chu Dương và Trương Kiệt đứng trên hai chiến tuyến đối lập.
Hơn nữa trên thực tế, hai người đã từng đối đầu gay gắt.
Nhưng nói cho cùng Chu Dương vẫn nhớ phần cảm tình của mình dành cho Trương Kiệt.
Loại cảm tình này tương đối đơn thuần, không hề liên quan đến Trương gia.
Do vậy, Chu Dương không muốn Trương Kiệt vì mình mà bị Trương gia gạt bỏ và chĩa mũi nhọn vào.
“Ừm, điều này thực sự rất đáng lo ngại, tuy nhiên tôi cảm thấy cậu cũng không cần suy nghĩ chuyện này quá nhiều, tôi nghĩ Trương gia bây giờ vẫn không có động tĩnh gì, gần đây lại giống như biến mất, nhất định là nội bộ có vấn đề.”
Trần Thế Hào ngẫm nghĩ rồi nhẹ giọng nói.
“Vấn đề này rất có khả năng đúng như lời nói của cậu, Trương gia tìm ra người tiết lộ tin tức, và cũng tra ra được chủ mưu đứng sau.”
“Tuy nhiên, rất có thể người chủ mưu này khiến Trương gia không thể không cẩn thận giải quyết.”
“Cho nên, khoảng thời gian gần đây, Trương gia đang tiến hành xử lý đám người đó, tôi nghĩ rằng, dựa vào sự hiểu biết của cậu về Trương gia đã có thể đoán ra những chuyện như vậy, thì người có thể khiến Trương gia kiêng dè, mất nửa tháng để điều tra, tìm kiếm mà vẫn không thể xử lý triệt để, nhất định không thể là đám người Trương Anh.”
Nghe đến đây, đôi mắt của Chu Dương rực sáng, trong đầu đột nhiên nhớ tới điều gì đó
Last edited:
Bình luận facebook