Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Dự án đi vào sản xuất!
Ừ mà các bạn đăng ký tài khoản trên web, rồi vào truyện này bấm Theo Dõi, nào mình đăng chương mới nó thông báo á
Lúc này, trong văn phòng chỉ có đám người Chu Dương, Hổ Gia.
Gã đàn ông chụp lén kia đã bị anh Bào đưa đi rồi.
"Anh Chu, tôi không biết cái tên Trần Tuấn Sinh kia có phải có mâu thuẫn với anh hay không,
nhưng nếu như có vấn đề gì kHổ Giai quyết, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi nhất định sẽ không để
yên."
Hổ Gia nhìn Chu Dương đang trầm tư, nói một cách trịnh trọng.
"Vì sao? Rốt cuộc Hổ Gia là vì cái gì?"
Tuy Chu Dương biết Hổ Gia nói thật, nhưng lại vẫn có chút không hiểu.
Hai người, thêm cả buổi gặp mặt ngày hôm nay, cũng chẳng qua chỉ gặp có ba lần mà thôi.
Nhưng ba lần gặp mặt này, Hổ Gia lại coi trọng anh như vậy, nếu như đằng sau không có nguyên
nhân gì khác, Chu Dương căn bản là không tin tưởng.
"Tôi thấy, một hạng mục thành phần trắng da thì không đáng để Hổ Gia làm như vậy đâu."
Chu Dương nhìn rất rõ, không hề kiêu ngạo vì Hổ Gia coi trọng mình.
"Không phải trước đây tôi từng nói rồi sao? Tôi coi trọng, chính là Chu Dương anh."
Lúc này Hổ Gia cũng không che giấu nữa, ánh mắt sáng rực nhìn Chu Dương.
"Ha, thôi vậy, có điều vẫn cảm ơn sự giúp đỡ tối qua của Hổ Gia."
Chu Dương cười khẽ, cũng không cố gắng tìm hiểu thêm nữa.
"Đó là chuyện nhỏ, không biết anh muốn giải quyết chuyện này thế nào, phải biết là, bây giờ cả
thành phố này đều biết đến tin tức này, tuy đa số chỉ là cười cợt, nhưng ảnh hưởng vẫn không
tốt."
Hổ Gia khẽ cười nói, sau đó chuyển chủ đề sang tin tức giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
"Nếu anh không tiện giải quyết, tôi lại có thể ra tay, nhưng lần này, tôi mong sẽ có được câu trả
lời của anh."
Hổ Gia trầm giọng nói.
Chu Dương biết câu trả lời mà Hổ Gia nói là gì.
Vào hôm uống rượu, Hổ Gia đề nghị muốn hợp tác riêng với Chu Dương, Chu Dương nhất thời
bất ngờ, vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, đương nhiên cũng chưa đưa ra câu trả lời ngay tại đấy.
À bây giờ Hổ Gia nhắc tới chuyện này, chắc chắn là đang đợi câu trả lời của Chu Dương.
Chu Dương rất muốn từ chối, bởi vì anh không muốn giữa cuộc hợp tác của mình và Hổ Gia, có
xen lẫn những lợi ích khác.
Nhưng đối mặt với tin tức kia, lại không phải là việc một mình anh có thể giải quyết.
Dù sao thì mấy người kia gần như đều là một đám chó điên, cố tạo ra tin tức vớ vẩn, sẽ không
ngừng đăng lên.
"Được, có điều tôi hy vọng Hổ Gia có thể kìm chế thuộc hạ của mình một chút."
Nghĩ tới Tiểu Đao tối hôm qua kia, còn có cảnh tượng đẫm máu, Chu Dương cũng phải nhắc
nhở một chút.
"Không vấn đề."
Hổ Gia cười to, ánh mắt nhìn về phía Chu Dương cũng trở nên mãnh liệt.
"Giám đốc Chu, bên nhà máy có chút chuyện."
Đúng lúc này, Diệp Sở Thiến ở bên ngoài gõ gõ cửa, báo cáo một tin.
"Chuyện gì vậy?"
Chu Dương giật mình, trong lòng lo lắng.
Sau buổi lễ khởi động hạng mục trắng da, lập tức tiến hành sản xuất ở nhà máy, theo thời gian
dự tính, bây giờ cũng là khoảng thời gian lô sản phẩm đầu tiên được sản xuất ra.
Nhưng nhà máy lại xảy ra vấn đề vào lúc này, đây là điều mà Chu Dương không muốn thấy.
Đối với mỗi điều cần chú ý trong hạng mục, đều phải cẩn thận chú tâm. Mà vào lúc này, bởi vì lô
hàng mẫu đầu tiên đã hoàn thành, cho nên bây giờ nhà máy đang vào trạng thái dừng hoạt
động.
Chỉ cần Chu Dương kiểm tra lần này thấy đạt tiêu chuẩn, vậy thì bọn họ sẽ tiếp tục sản xuất, để
sản xuất đủ sản phẩm bán ra ngoài thị trường cho người tiêu dùng.
"Giám đốc Chu, anh xem đi, đây đều là hàng mẫu chúng tôi làm ra."
Trưởng xưởng lấy một gói mặt nạ ra, trực tiếp xé mở, mở ra trước mặt mọi người.
Trong lòng Chu Dương vô cùng kích động, đây là hạng mục thành phần trắng da, là hạng mục
đầu tiên mà anh đầu tư, ý nghĩa vô cùng to lớn, người bình thường không thể nào hiểu được
cảm xúc lúc này của anh.
Nhận lấy mặt nạ, Chu Dương đặt trên bàn tay quan sát tỉ mỉ.
Xúc cảm không khác lắm so với trên báo cáo, cảm giác khi cầm là ấm mượt, hơn nữa còn có
cảm giác mát lạnh trên lòng bàn tay, nhưng sẽ không thấm vào bên trong da.
"Được đấy, xúc cảm rất tốt, chỉ là hiệu quả, vẫn phải kiểm tra thêm một bước."
Chu Dương cười nói, tâm trạng rõ ràng cũng vui vẻ không ít.
Nghe thấy Chu Dương nói như vậy, tất cả những người trong nhà máy đều vô cùng vui mừng.
Đây có nghĩa là, hạng mục thành phần trắng da sắp được đưa lên thị trường rồi.
"Giám đốc Chu, chúng ta đi ăn cơm trước đã, kiểm tra thì để xuống chiều, anh thấy thế nào?"
Trưởng xưởng nhìn thời gian, đề nghị nói.
Vốn dĩ Chu Dương đã dậy muộn, tới công ty trước, xử lí một chút chuyện, rồi chạy tới đây, tốn
rất nhiều thời gian.
Thấy đã sắp 12 giờ rồi, Chu Dương cũng không vội vã gì, bèn gật đầu đồng ý.
Điều kiện của nhà máy có hạn, chiêu đãi mà trưởng xưởng sắp xếp cũng sơ sài.
Nhưng trong lòng Chu Dương cũng không để ý gì cả.
Chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, Chu Dương đã vô cùng vừa lòng rồi.
Trên bàn bày đầy cơm rượu, Chu Dương, Hổ Gia, và trưởng xưởng đang nói chuyện hăng say.
Chu Dương tính qua, nếu nhà máy có thể làm theo tiến độ bây giờ mà sản xuất sản phẩm,
không tới một tháng, là có thể sản xuất được lô mặt nạ đầu tiên bán ra thị trường.
Mà tới lúc đó, hạng mục thành phần trắng da cũng coi như được chính thức ra mắt trước tất cả
mọi người.
“Giám đốc Chu, tôi đảm bảo với anh, nhà máy chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi được Chu Dương khích lệ một trận, tâm trạng trưởng xưởng vô cùng kích động, vội
vàng bảo đảm.
"Ha ha, đấy là đương nhiên, tới lúc đó tôi nhất định sẽ nói với giám đốc Thẩm, sẽ không quên
các ông đâu."
Chu Dương cũng khẽ cười nói.
"Trưởng xưởng, trưởng xưởng, không hay rồi..."
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy gấp gáp xông vào, lúc nhìn thấy mấy
người Chu Dương, sắc mặt liền thay đổi, lời muốn nói cũng lập tức ngừng lại.
"Chuyện gì vậy, vội vội vàng vàng, còn ra thể thống gì?"
Trưởng xưởng lo lắng trong lòng, sợ rằng ảnh hưởng tới cái nhìn của đám người Chu Dương.
Thấy Chu Dương không có cảm xúc gì khác, lúc này trưởng xưởng mới yên tâm, bắt đầu tra
hỏi.
"Trưởng xưởng, không hay rồi, ban nãy lúc chúng tôi đếm sản phẩm, phát hiện thiếu mất một
thùng."
Sắc mặt người tới hoảng hốt, rõ ràng là biết hậu quả của việc này.
Đúng thật, trưởng xưởng Chu vừa nghe vậy, sắc mặt thay đổi, có điều vẫn nhanh chóng bình
tĩnh lại.
Thế nhưng, những người khác ngồi ở đây không phải đồ ngốc, sắc mặt của trưởng xưởng Chu
thay đổi như vậy, đã bị bọn họ nhìn thấy.
"Trưởng xưởng Chu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy."
"Chỗ Chu Đức Khoan thế nào rồi?"
Đột nhiên, Thẩm Bích Quân đổi chủ đề, nhắc tới Chu Đức Khoan.
"Giám đốc Chu đem tất cả hàng mẫu tới công ty, nhưng theo lời Chu Đức Khoan nói, hình như
đã chuyển một ít hàng mẫu cho cậu Thẩm." Diệp Sở Thiến giải thích.
"Ừm, tôi biết rồi, bảo bộ phận pháp luận gửi thư luật sư tới cho Chu Đức Khoan, để ông ta biết
được hậu quả của việc động tay động chân sau lưng tôi!"
"Còn số hàng mẫu bị tuồn ra ngoài, tôi đi tìm lại!"
Thẩm Bích Quân nói xong, liền rời đi luôn.
…..
Nhà hàng Huy Hoàng.
Chu Dương dẫn mấy người Ngưu Xuyên tới đây, vừa xuống xe, liền nhìn thấy anh Bào đang
đứng đợi trước cửa nhà hàng.
"Anh Chu, anh tới rồi."
Anh Bào một mặt ý cười giúp Chu Dương mở cửa xe, vô cùng nhiệt tình.
Mà mấy lễ tân trước cửa nhà hàng nhìn thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há miệng.
Lần trước Chu Dương tới đây, ăn mặc rất bình thường, đương nhiên bọn họ sẽ không chú ý tới.
Nhưng bây giờ, anh Bào rất có tiếng còn tự mình tới đón, không cần nghĩ cũng biết thân phận
của đối phương.
Ngay lập tức, lúc mấy người Chu Dương bước vào cửa nhà hàng, giọng nói của mấy lễ tân xinh
đẹp cũng lớn hơn không ít, còn có sự yêu kiều mềm mỏng.
Chu Dương đối với chuyện này lại chẳng thấy kì lạ, không có cảm giác gì cả.
Nhưng bốn người Ngưu Xuyên lại là lần đầu nhìn thấy cảnh này, lúc đó đỏ mặt tía tai, cắn bản
không dám nhìn những cô gái lễ tân này, dưới chân ai cũng như có lửa vậy, vội vàng đi vào
trong.
Sảnh Triều Phụng, nhà hàng Huy Hoàng.
Lúc này, trong văn phòng chỉ có đám người Chu Dương, Hổ Gia.
Gã đàn ông chụp lén kia đã bị anh Bào đưa đi rồi.
"Anh Chu, tôi không biết cái tên Trần Tuấn Sinh kia có phải có mâu thuẫn với anh hay không,
nhưng nếu như có vấn đề gì kHổ Giai quyết, chỉ cần anh nói một tiếng, tôi nhất định sẽ không để
yên."
Hổ Gia nhìn Chu Dương đang trầm tư, nói một cách trịnh trọng.
"Vì sao? Rốt cuộc Hổ Gia là vì cái gì?"
Tuy Chu Dương biết Hổ Gia nói thật, nhưng lại vẫn có chút không hiểu.
Hai người, thêm cả buổi gặp mặt ngày hôm nay, cũng chẳng qua chỉ gặp có ba lần mà thôi.
Nhưng ba lần gặp mặt này, Hổ Gia lại coi trọng anh như vậy, nếu như đằng sau không có nguyên
nhân gì khác, Chu Dương căn bản là không tin tưởng.
"Tôi thấy, một hạng mục thành phần trắng da thì không đáng để Hổ Gia làm như vậy đâu."
Chu Dương nhìn rất rõ, không hề kiêu ngạo vì Hổ Gia coi trọng mình.
"Không phải trước đây tôi từng nói rồi sao? Tôi coi trọng, chính là Chu Dương anh."
Lúc này Hổ Gia cũng không che giấu nữa, ánh mắt sáng rực nhìn Chu Dương.
"Ha, thôi vậy, có điều vẫn cảm ơn sự giúp đỡ tối qua của Hổ Gia."
Chu Dương cười khẽ, cũng không cố gắng tìm hiểu thêm nữa.
"Đó là chuyện nhỏ, không biết anh muốn giải quyết chuyện này thế nào, phải biết là, bây giờ cả
thành phố này đều biết đến tin tức này, tuy đa số chỉ là cười cợt, nhưng ảnh hưởng vẫn không
tốt."
Hổ Gia khẽ cười nói, sau đó chuyển chủ đề sang tin tức giữa Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
"Nếu anh không tiện giải quyết, tôi lại có thể ra tay, nhưng lần này, tôi mong sẽ có được câu trả
lời của anh."
Hổ Gia trầm giọng nói.
Chu Dương biết câu trả lời mà Hổ Gia nói là gì.
Vào hôm uống rượu, Hổ Gia đề nghị muốn hợp tác riêng với Chu Dương, Chu Dương nhất thời
bất ngờ, vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, đương nhiên cũng chưa đưa ra câu trả lời ngay tại đấy.
À bây giờ Hổ Gia nhắc tới chuyện này, chắc chắn là đang đợi câu trả lời của Chu Dương.
Chu Dương rất muốn từ chối, bởi vì anh không muốn giữa cuộc hợp tác của mình và Hổ Gia, có
xen lẫn những lợi ích khác.
Nhưng đối mặt với tin tức kia, lại không phải là việc một mình anh có thể giải quyết.
Dù sao thì mấy người kia gần như đều là một đám chó điên, cố tạo ra tin tức vớ vẩn, sẽ không
ngừng đăng lên.
"Được, có điều tôi hy vọng Hổ Gia có thể kìm chế thuộc hạ của mình một chút."
Nghĩ tới Tiểu Đao tối hôm qua kia, còn có cảnh tượng đẫm máu, Chu Dương cũng phải nhắc
nhở một chút.
"Không vấn đề."
Hổ Gia cười to, ánh mắt nhìn về phía Chu Dương cũng trở nên mãnh liệt.
"Giám đốc Chu, bên nhà máy có chút chuyện."
Đúng lúc này, Diệp Sở Thiến ở bên ngoài gõ gõ cửa, báo cáo một tin.
"Chuyện gì vậy?"
Chu Dương giật mình, trong lòng lo lắng.
Sau buổi lễ khởi động hạng mục trắng da, lập tức tiến hành sản xuất ở nhà máy, theo thời gian
dự tính, bây giờ cũng là khoảng thời gian lô sản phẩm đầu tiên được sản xuất ra.
Nhưng nhà máy lại xảy ra vấn đề vào lúc này, đây là điều mà Chu Dương không muốn thấy.
Đối với mỗi điều cần chú ý trong hạng mục, đều phải cẩn thận chú tâm. Mà vào lúc này, bởi vì lô
hàng mẫu đầu tiên đã hoàn thành, cho nên bây giờ nhà máy đang vào trạng thái dừng hoạt
động.
Chỉ cần Chu Dương kiểm tra lần này thấy đạt tiêu chuẩn, vậy thì bọn họ sẽ tiếp tục sản xuất, để
sản xuất đủ sản phẩm bán ra ngoài thị trường cho người tiêu dùng.
"Giám đốc Chu, anh xem đi, đây đều là hàng mẫu chúng tôi làm ra."
Trưởng xưởng lấy một gói mặt nạ ra, trực tiếp xé mở, mở ra trước mặt mọi người.
Trong lòng Chu Dương vô cùng kích động, đây là hạng mục thành phần trắng da, là hạng mục
đầu tiên mà anh đầu tư, ý nghĩa vô cùng to lớn, người bình thường không thể nào hiểu được
cảm xúc lúc này của anh.
Nhận lấy mặt nạ, Chu Dương đặt trên bàn tay quan sát tỉ mỉ.
Xúc cảm không khác lắm so với trên báo cáo, cảm giác khi cầm là ấm mượt, hơn nữa còn có
cảm giác mát lạnh trên lòng bàn tay, nhưng sẽ không thấm vào bên trong da.
"Được đấy, xúc cảm rất tốt, chỉ là hiệu quả, vẫn phải kiểm tra thêm một bước."
Chu Dương cười nói, tâm trạng rõ ràng cũng vui vẻ không ít.
Nghe thấy Chu Dương nói như vậy, tất cả những người trong nhà máy đều vô cùng vui mừng.
Đây có nghĩa là, hạng mục thành phần trắng da sắp được đưa lên thị trường rồi.
"Giám đốc Chu, chúng ta đi ăn cơm trước đã, kiểm tra thì để xuống chiều, anh thấy thế nào?"
Trưởng xưởng nhìn thời gian, đề nghị nói.
Vốn dĩ Chu Dương đã dậy muộn, tới công ty trước, xử lí một chút chuyện, rồi chạy tới đây, tốn
rất nhiều thời gian.
Thấy đã sắp 12 giờ rồi, Chu Dương cũng không vội vã gì, bèn gật đầu đồng ý.
Điều kiện của nhà máy có hạn, chiêu đãi mà trưởng xưởng sắp xếp cũng sơ sài.
Nhưng trong lòng Chu Dương cũng không để ý gì cả.
Chỉ cần bọn họ có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng thời hạn, Chu Dương đã vô cùng vừa lòng rồi.
Trên bàn bày đầy cơm rượu, Chu Dương, Hổ Gia, và trưởng xưởng đang nói chuyện hăng say.
Chu Dương tính qua, nếu nhà máy có thể làm theo tiến độ bây giờ mà sản xuất sản phẩm,
không tới một tháng, là có thể sản xuất được lô mặt nạ đầu tiên bán ra thị trường.
Mà tới lúc đó, hạng mục thành phần trắng da cũng coi như được chính thức ra mắt trước tất cả
mọi người.
“Giám đốc Chu, tôi đảm bảo với anh, nhà máy chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Sau khi được Chu Dương khích lệ một trận, tâm trạng trưởng xưởng vô cùng kích động, vội
vàng bảo đảm.
"Ha ha, đấy là đương nhiên, tới lúc đó tôi nhất định sẽ nói với giám đốc Thẩm, sẽ không quên
các ông đâu."
Chu Dương cũng khẽ cười nói.
"Trưởng xưởng, trưởng xưởng, không hay rồi..."
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi mặt đầy gấp gáp xông vào, lúc nhìn thấy mấy
người Chu Dương, sắc mặt liền thay đổi, lời muốn nói cũng lập tức ngừng lại.
"Chuyện gì vậy, vội vội vàng vàng, còn ra thể thống gì?"
Trưởng xưởng lo lắng trong lòng, sợ rằng ảnh hưởng tới cái nhìn của đám người Chu Dương.
Thấy Chu Dương không có cảm xúc gì khác, lúc này trưởng xưởng mới yên tâm, bắt đầu tra
hỏi.
"Trưởng xưởng, không hay rồi, ban nãy lúc chúng tôi đếm sản phẩm, phát hiện thiếu mất một
thùng."
Sắc mặt người tới hoảng hốt, rõ ràng là biết hậu quả của việc này.
Đúng thật, trưởng xưởng Chu vừa nghe vậy, sắc mặt thay đổi, có điều vẫn nhanh chóng bình
tĩnh lại.
Thế nhưng, những người khác ngồi ở đây không phải đồ ngốc, sắc mặt của trưởng xưởng Chu
thay đổi như vậy, đã bị bọn họ nhìn thấy.
"Trưởng xưởng Chu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy."
"Chỗ Chu Đức Khoan thế nào rồi?"
Đột nhiên, Thẩm Bích Quân đổi chủ đề, nhắc tới Chu Đức Khoan.
"Giám đốc Chu đem tất cả hàng mẫu tới công ty, nhưng theo lời Chu Đức Khoan nói, hình như
đã chuyển một ít hàng mẫu cho cậu Thẩm." Diệp Sở Thiến giải thích.
"Ừm, tôi biết rồi, bảo bộ phận pháp luận gửi thư luật sư tới cho Chu Đức Khoan, để ông ta biết
được hậu quả của việc động tay động chân sau lưng tôi!"
"Còn số hàng mẫu bị tuồn ra ngoài, tôi đi tìm lại!"
Thẩm Bích Quân nói xong, liền rời đi luôn.
…..
Nhà hàng Huy Hoàng.
Chu Dương dẫn mấy người Ngưu Xuyên tới đây, vừa xuống xe, liền nhìn thấy anh Bào đang
đứng đợi trước cửa nhà hàng.
"Anh Chu, anh tới rồi."
Anh Bào một mặt ý cười giúp Chu Dương mở cửa xe, vô cùng nhiệt tình.
Mà mấy lễ tân trước cửa nhà hàng nhìn thấy cảnh này, lập tức trợn mắt há miệng.
Lần trước Chu Dương tới đây, ăn mặc rất bình thường, đương nhiên bọn họ sẽ không chú ý tới.
Nhưng bây giờ, anh Bào rất có tiếng còn tự mình tới đón, không cần nghĩ cũng biết thân phận
của đối phương.
Ngay lập tức, lúc mấy người Chu Dương bước vào cửa nhà hàng, giọng nói của mấy lễ tân xinh
đẹp cũng lớn hơn không ít, còn có sự yêu kiều mềm mỏng.
Chu Dương đối với chuyện này lại chẳng thấy kì lạ, không có cảm giác gì cả.
Nhưng bốn người Ngưu Xuyên lại là lần đầu nhìn thấy cảnh này, lúc đó đỏ mặt tía tai, cắn bản
không dám nhìn những cô gái lễ tân này, dưới chân ai cũng như có lửa vậy, vội vàng đi vào
trong.
Sảnh Triều Phụng, nhà hàng Huy Hoàng.
Bình luận facebook