• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 469: Bắt đầu phiên đấu giá

Không để mọi người chờ đợi lâu, giây phút âm thanh ầm vang, một luồng sáng đột nhiên bùng lên rực rỡ, thật khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt.
Đột nhiên, mặt đất của quảng trường rung động giữ dội, giống như có cái gì đó sắp từ dười đất chui lên.
Sắc mặt Chu Dương biến đổi, đôi mắt trợn tròn thể hiện sự kinh ngạc.
Không chỉ một mình Chu Dương, mà tại thời điểm đó, tất cả những người khác e rằng cũng có biểu hiện như vậy.
Bởi vì đối với họ, quảng trường là nơi rất rộng, đột nhiên sao lại xuất hiện một khán đài khổng lồ.
Hơn nữa trên đó còn có một ông cụ đang đứng sừng sững.
Ông ấy một mình đứng trên khán đài giống như cây gậy của Tôn Ngộ Không đứng sừng sững giữa biển lớn, không hề cử động.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước cảnh tượng này.
Phải biết rằng, trước kia không ai biết bên dưới quảng trường còn có một khán đài khổng lồ, hơn nữa có thể khiến nó ngoi lên từ dưới mặt đất, nếu không dùng đủ lực căn bản là không thể lên nổi.
Chu Dương đột nhiên hiểu ra, âm thanh ầm ầm vừa rồi nhất định là do thiết bị điện gây ra.
Hơn nữa một khán đài to như vậy từ mặt đất chui lên nhất định phải dùng tới một lực đẩy không hề nhỏ, lực điện bình thường căn bản không thể làm được.
Sau khi khán đài được phơi bày toàn bộ, quảng trường ồn ào hơn hẳn.
Quả thực khán đài này thực sự quá to lớn, nhìn qua có thể biết nhất định không dưới vài trăm mét vuông.
“Đây là cái gì vậy?”
“Cũng quá khoa trương rồi đấy?”
“Sao lại cảm thấy như đang đóng phim vậy, khán đài này to như vậy, hình như còn được làm bằng đá cẩm thạnh, nhất định là vô cùng nặng?
“Hehe, tôi nói cho mọi người biết, khán đài khổng lồ này ước tính được tạo nên từ mười nghìn khối đá cẩm thạch, khối lượng nặng hơn mười nghìn tấn, mọi người cứ nghĩ thử xem.”
“Hình như chưa từng nghe qua trong nước có nơi nào sử dụng khán đài khổng lồ như vậy, tại sao trước đây chúng ta chưa từng biết về nơi này nhỉ?”
“Tôi cũng không biết, nếu không phải những người lớn trong nhà bắt chúng ta đến nơi này, thì e rằng cả đời chúng ta cũng sẽ không đến đây.”
Mọi người bàn luận sôi nổi, nhìn khán đài khổng lồ xuất hiện mà không khỏi bất ngờ.
Trong lòng Chu Dương hơi hỗn loạn, nhìn khán đài khổng lồ ngoi lên mặt đất, rồi từ từ lơ lửng trên không, cách mặt đất khoảng hơn năm mét, như một cung điện trên bầu trời.
Nếu cho thêm một chút hơi lạnh, tạo nên một làn khói mờ ảo trên khán đài, e rằng sẽ khiến cho người ta cảm thấy như đang ở chốn thần tiên.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Chu Dương lẩm bẩm nói.
Nếu như đây thật sự chỉ là một cuộc đấu giá tư nhân thì cũng quá khoa trương rồi.
Mỗi lần khai trương đều làm như vậy thì tiền phí bỏ ra thật sự không ít.
“He he, đây chỉ là hoạt động bình thường, chả có gì to tát cả, số tiền phí đó đối với chủ nhân nơi đây không có gì đang nói.”
Chị Linh cười tủm tỉm nói, mở to đôi mắt đẹp đẽ nhìn lên khán đài.
Rất rõ ràng, những thứ ở đây cũng rất mới lạ đối với cô ấy.
“Khụ khụ”
Đột nhiên, ông lão trên khán đài ho khan một tiếng.
Âm thanh lan tỏa mọi ngóc ngách của quảng trường.
Chu Dương lúc này mới phát hiện, ở xung quanh quảng trường có rất loa, hơn nữa mỗi chiếc loa đều có giá trị không nhỏ.
Nghe thấy âm thanh của ông ấy, tất cả mọi người đều im lặng, quảng trường đột nhiên rơi vào im lặng.
Mọi người đều quan sát ông cụ trên khán đài chờ ông ấy tiếp tục nói chuyện.
“He he, chào mừng tất cả các vị, ba năm một lần, hôm nay vừa vặn đúng thời gian, không biết người lớn trong nhà các vị có nói cho mọi người quy tắc chưa, nếu như chưa nói thì tôi sẽ nhắc lại lần nữa.”
Ông cụ chậm rãi nói, âm thanh vô cùng mạnh mẽ, không thể nhận ra đây là giọng nói của một ông già 70 - 80 tuổi.
Tiếp theo, ông cụ nói về quy tắc nơi này một lần nữa.
Lúc này, không ít người mới biết, ở đây có rất nhiều quy tắc.
Tuy nhiên, nhiều quy tắc như vậy, đến tai Chu Dương lại chỉ có một điều.
Đó chính là tại phiên đấu giá, tất cả mọi người đều phụ thuộc vào năng lực bản thân, không được xảy ra xung đột, càng không được gây rắc rối ở đây.
Điểm này, Chu Dương cũng có thể hiểu được.
Không cần nói đến thân phận những người ở đây, e rằng nhà nào mở phiên đấu giá cũng sẽ có quy tắc như vậy.
Dù sao những người tham gia đấu giá đều là những người giàu có, nếu thực sự xảy ra xung đột thì nhất định sẽ vô cùng oanh liệt.
Hơn nữa, nếu xảy ra mâu thuẫn trong buổi đấu giá thì phiên đấu giá đó còn có thể tiếp tục diễn ra sao?
Cho nên, Chu Dương không hề có ý phản đối với quy tắc này.
Còn những thứ khác như chào giá, chốt hàng, với Chu Dương mà nói đều là thứ yếu.
Mười phút trôi qua, ông cụ mới trình bày xong tất cả quy tắc.
“Vậy sau đây, phiên đấu giá chính thức bắt đầu.”
Ông cụ vừa hạ lệnh, một dãy đèn đột nhiên bừng sáng, quảng trường được họ thắp sáng như ban ngày.
Trên khán đài, đột nhiên xuất hiện một màn hình khổng lồ, bên trên hiện ra nhiều hình ảnh.
Phản ứng của mọi người đều rất kịch liệt.
Chu Dương biết, phiên đấu giá đã chính thức bắt đầu, trên màn hình liên tục xuất hiện những vật phẩm được đưa ra đấu giá, mọi người ở quảng trường có thể tự mình chọn lựa vật mà mình muốn tham gia đấu giá.
Chu Dương không hề có ý tham gia đấu giá, anh chỉ là đến xem náo nhiệt.
Huống hồ, ở đây có rất nhiều người, họ đều là con cháu gia đình giàu có, là các cậu ấm quen thói ăn chơi trác táng, lần này tham gia đấu giá nhất định bọn họ sẽ rất nhiệt tình.
Đối với Chu Dương mà nói, tranh giành với bọn họ những thứ không có tác dụng, hoàn toàn là không cần thiết.
Nếu nói vì thể diện mà đi tranh giành những thứ không hữu dụng, thì thể diện cũng để làm gì?
Sau đó phiên đấu giá thực sự diễn ra rất căng thẳng.
Điều Chu Dương chú ý là số tiền đấu giá đã đạt tới hơn một trăm triệu, vượt qua mười nghìn tệ.
Đặc biệt là bức tranh thời nhà Đường được bán với giá gần một tỷ đồng.
Điều này khiến Chu Dương cảm thấy cạn lời.
Đối với mấy cậu ấm cô chiêu kia, tiền không phải là tiền sao?
Tùy tiện dùng một tỷ chỉ để mua một bức tranh.
Một tỷ này dùng vào việc khác không phải đáng giá hơn sao?
Đây có thể là niềm vui của đám nhà giàu, phô trương, nhàm chán.
Chỉ thông qua việc không ngừng tiêu tiền để thỏa mãn nội tâm trống rỗng.
Không chỉ Chu Dương mà Trần Thế Hào, chị Linh, Giang Yến đều không có ý định tham gia đấu giá.
“Lẽ nào mấy người không có món đồ nào muốn mua?”
Chu Dương khẽ hỏi.
Các vật phẩm đem ra đấu giá Chu Dương đều không có chút hứng thú, nhưng nếu người bên cạnh thích, anh có thể ra tay giúp đỡ.
“Thật nhàm chán, luôn là mấy món đồ này, chả có món nào vừa mắt”.
Chị Linh lắc đầu, thất vọng nói, xem ra là thực sự không chút hứng thú với mấy vật phẩm đấu giá này.
Những người khác cũng không quan tâm lắm.
“Xem ra chúng ta chuyến này đến đây công cốc rồi, tuy nhiên mở mang chút kiến thức cũng tốt, chí ít chúng ta có thể thấy đám con cháu của các đại gia tộc kia sẽ phá sản như vậy, hehe”.
Chu Dương tặc lưỡi ngạc nhiên, trong lòng không ngừng cảm thán khi nhìn đám con cháu nhà giàu xung quanh liên tục trả giá.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom