Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 522: Đánh thắng trong một giây
Bịch!
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hạo Ca mỉm cười, hắn đứng phía sau Tiết Man Tử, chỉ thấy Tiết Man Tử tung một cú đấm, đánh thẳng vào Chu Dương.
Hắn biết rằng với sức mạnh và nắm đấm của Tiết Man Tử, Chu Dương không chết, nhưng ít ra cũng mất nửa cái mạng, bây giờ chắc còn chút hơi tàn.
"Hay lắm, Tiết Man Tử, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chúng ta là những người văn minh, ra tay nhẹ thôi, nếu xảy ra án mạng thì sao?"
Hạo Ca dường như muốn nói tiếp, nhưng bỗng dưng, hắn phát hiện biểu cảm của mọi người xung quanh hơi kì quái.
Cho dù đó là đàn em của mình hay đám bảo vệ nằm dưới đất, lúc này mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn Chu Dương và Tiết Man Tử.
Điều này khiến Hạo Ca cảm thấy không ổn, không phải đã xảy ra án mạng thật chứ?
Nếu thật sự xảy ra án mạng, cho dù là Hạo Ca, e là cũng không thể khắc phục hậu quả.
“Tiết Man Tử!”
Hạo Ca phẫn nộ, đẩy Lão Đinh sang một bên, nổi giận đùng đùng lao đến cạnh Tiết Man Tử, đang chuẩn bị quát hắn, nhưng đột nhiên đứng hình, nhìn cảnh tượng trước mắt, toàn thân run rẩy.
Hạo Ca vốn không dám tưởng tượng bản thân đã nhìn thấy cái gì.
Cú đấm mạnh của Tiết Man Tử thật sự đã đấm trúng Chu Dương.
Có điều cú đấm này trúng vào tay Chu Dương.
Hơn nữa, Chu Dương lại chống đở được cú đánh của Tiết Man Tử.
Hạo Ca nhìn thấy vậy lập tức hoảng sợ, cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, cổ họng cứng đờ, nuốt nước bọt, rồi mới nhìn qua Chu Dương.
Giây tiếp theo, con ngươi Hạo Ca co rút, hai chân run rẫy.
Chu Dương không chỉ đở được cú đánh của Tiết Man Tử, hơn nữa trông có vẻ chẳng khó khăn gì, chỉ đơn giản vươn tay, sau đó tiếp được nắm đấm của Tiết Man Tử.
Sao có thể chứ!
Lúc này không chỉ Hạo Ca, đám côn đồ, mà những nhân viên bảo vệ và Lưu Phúc Sinh, đều nhìn Chu Dương như một con quái vật, đáy mắt hiện rõ nổi khiếp sợ.
Thực lực của Tiết Man Tử, bọn họ ai cũng biết, một đấu mười cũng không thành vấn đề.
Vả lại, nhìn vào dáng người của Tiết Man Tử, hầu hết ai cũng sợ hãi không dám đối mặt với hắn.
Nhưng bây giờ, Chu Dương không chỉ đở được cú đánh của Tiết Man Tử, mà hình như còn không tốn chút sức lực nào.
“Đây là mày đã nói, giúp tao quản lí tốt cái miệng? Đáng tiếc, hình như mày không quản nổi nữa rồi.”
Chu Dương nắm chặt cổ tay Tiết Man Tử, khiến hắn không thể động đậy, lườm mắt cười với hắn, rồi lại liếc nhìn vẻ mặt sững sờ của Hạo Ca, bình thản cười nói.
“Nhưng mày đã nói như vậy, nếu tao không thể hiện một chút thì cũng không được, thôi cứ xem như tao trả lễ cho mày đi.”
Chu Dương thản nhiên nói, cánh tay lại tăng thêm lực.
Trong nháy mắt, cổ tay Tiết Man Tử kêu mấy tiếng "Răng rắc".
“A!”
Tiết Man Tử hét lên, cổ tay bị siết chặt với khuôn mặt tái nhợt, lùi lại hết lần này đến lần khác, mồ hôi đầm đìa trên trán, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Dương đầy sợ hãi.
Người khác không biết, nhưng Tiết Man Tử biết rõ.
Đối phương đã nương tay lắm rồi.
Nếu không, chỉ cần ra tay nặng hơn chút nữa, bàn tay hắn sẽ bị phế bỏ, không thể hồi phục.
Nghĩ đến lúc nãy mình tự tin ra đòn, bị đối phương dễ dàng đỡ được.
Tiết Man Tử cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.
Người có thực lực mạnh mẽ như vậy, căn bản không nên xuất hiện ở thành phố Liễu.
Vậy cao thủ này xuất hiện ở thành phố Liễu có mục đích gì?
Trong lòng Tiết Man Tử hiểu rất rõ, nhưng những người khác không hề hay biết.
Họ chỉ biết, tay của Tiết Man Tử, đã bị phế bỏ.
Hơn nữa, xem ra tất cả đều rất nhẹ nhàng, dường như chẳng cần dùng lực.
“Ực ực.”
Không biết ai tự nhiên nuốt mấy ngụm nước bọt, phá vỡ bầu không khí kinh sợ của mọi người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, nhìn Chu Dương với ánh mắt khiếp sợ, bàng hoàng.
Ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải là đối thủ của người này, thì bọn họ đương nhiên cũng không có thể đánh bại, thậm chí rất có khả năng đối phương không cần ra tay, chỉ cần nhìn vào mắt người này cũng có thể khiến mọi người chùn bước, không dám tiến lên trước.
“Mày…”
Hạo Ca sợ hãi tột độ, liên tục lùi về phía sau.
Bây giờ ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải đối thủ, những người khác càng không thể tiếp tục giao đấu.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Hạo Ca hiểu rõ.
Có thể nói Tiết Man Tử là người mà hắn dựa vào để hoành hành ngang ngược ở thành phố Liễu.
Tiết Man Tử là cao thủ trong top mười ở thành phố Liễu, mọi người đều khiếp sợ hắn.
Hơn nữa Tiết Man Tử là em kết nghĩa của Hạo Ca, vì vậy Hạo Ca cũng không lo lắng hắn làm phản.
Ngay cả khi đối mặt với những cao thủ trên top mười, Tiết Man Tử vẫn đủ lực chiến đấu.
Nhưng Hạo Ca thật không ngờ, vừa nãy, Tiết Man Tử lại dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Lão Đinh thấy cảnh tượng này, vội vàng thụt lùi về sau, bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp tới gần bọn đám đồ, muốn lẫn trốn vào trong.
Suy cho cùng, là hắn chủ động nói rõ danh tính của Chu Dương, nếu Chu Dương thực sự muốn trả thù, chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu hắn.
Quan trọng là, người quân tử sẽ không đứng dưới một bức tường đổ.
Lão Đinh cảm thấy mình là một quân tử, không nên lâm vào tình huống nguy hiểm, cho nên bây giờ tạm lánh xa tầm mắt của Chu Dương, cũng là hợp tình hợp lí.
Lưu Phúc Sinh đội trưởng bảo vệ ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Cũng may anh ta nhắc nhỡ Chu Dương ngay từ đầu, không ngờ Chu Dương lại mạnh mẽ tới vậy, ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải đối thủ của anh.
Chu Dương không phải là sếp tổng của công ty mỹ phẩm sao?
Cho dù có sự chăm sóc của ông chủ khách sạn, nhưng một sếp tổng của công ty mỹ phẩm, sao lại có sức lực mạnh mẽ như vậy được?
“Haha, Hạo Ca phải không? Cái miệng này của tao, không tự mình quản được, không biết liệu mày có thể giúp tao quản lí nó hay không, hay lúc nãy mày vừa nói sai điều gì?"
Chu Dương mỉm cười, khẽ đưa tay lên, bước hai bước về phía Hạo Ca.
Sợ!
Hạo Ca lùi nhanh hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh tay đang giơ lên của Chu Dương.
Chính cánh tay này, không chỉ dễ dàng đở được cú đấm của Tiết Man Tử, mà còn phế bỏ bàn tay của hắn.
Nếu cánh tay này tấn công thì Hạo Ca chắc chắn không thể đở nổi.
Chu Dương nhìn thấy bộ dạng của Hạo Ca lúc này, cũng cười lớn tiếng.
“Ha ha, đầu hơi ngứa, gãi chút thôi.”
Dứt lời, Chu Dương liền đưa tay lên trán gãi.
Khóe miệng Hạo Ca khẽ co giật, trong lòng vô cùng tức giận.
Hắn không ngờ, đường đường là Hạo Ca của thành phố Liễu, bây lâu nay hoàng bành ngang dọc không ai cản nổi, bây giờ lại bị sỉ nhục bởi một tên vô danh.
Hơn nữa, tên thuộc hạ số một của hắn, Tiết Man Tử, thậm chí cũng không phải là đối thủ của người này.
Rõ ràng hắn chỉ đến tìm Chu Dương, sau đó muốn dạy dỗ Chu Dương một trận, trút giận cho Khổng Huy, nhưng sao lại chạm mặt với người này?
Người này thoạt nhìn, là một người luyện võ, hơn nữa không phải là loại có võ thuật tầm thường, rất có khả năng anh ta đã học được tuyệt chiêu bí mật từ khi còn nhỏ.
Nếu không, còn trẻ như vậy không thể có thực lực mạnh mẽ thế được.
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Hạo Ca mỉm cười, hắn đứng phía sau Tiết Man Tử, chỉ thấy Tiết Man Tử tung một cú đấm, đánh thẳng vào Chu Dương.
Hắn biết rằng với sức mạnh và nắm đấm của Tiết Man Tử, Chu Dương không chết, nhưng ít ra cũng mất nửa cái mạng, bây giờ chắc còn chút hơi tàn.
"Hay lắm, Tiết Man Tử, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, chúng ta là những người văn minh, ra tay nhẹ thôi, nếu xảy ra án mạng thì sao?"
Hạo Ca dường như muốn nói tiếp, nhưng bỗng dưng, hắn phát hiện biểu cảm của mọi người xung quanh hơi kì quái.
Cho dù đó là đàn em của mình hay đám bảo vệ nằm dưới đất, lúc này mọi người đều há hốc mồm kinh ngạc nhìn Chu Dương và Tiết Man Tử.
Điều này khiến Hạo Ca cảm thấy không ổn, không phải đã xảy ra án mạng thật chứ?
Nếu thật sự xảy ra án mạng, cho dù là Hạo Ca, e là cũng không thể khắc phục hậu quả.
“Tiết Man Tử!”
Hạo Ca phẫn nộ, đẩy Lão Đinh sang một bên, nổi giận đùng đùng lao đến cạnh Tiết Man Tử, đang chuẩn bị quát hắn, nhưng đột nhiên đứng hình, nhìn cảnh tượng trước mắt, toàn thân run rẩy.
Hạo Ca vốn không dám tưởng tượng bản thân đã nhìn thấy cái gì.
Cú đấm mạnh của Tiết Man Tử thật sự đã đấm trúng Chu Dương.
Có điều cú đấm này trúng vào tay Chu Dương.
Hơn nữa, Chu Dương lại chống đở được cú đánh của Tiết Man Tử.
Hạo Ca nhìn thấy vậy lập tức hoảng sợ, cảm thấy miệng lưỡi khô cứng, cổ họng cứng đờ, nuốt nước bọt, rồi mới nhìn qua Chu Dương.
Giây tiếp theo, con ngươi Hạo Ca co rút, hai chân run rẫy.
Chu Dương không chỉ đở được cú đánh của Tiết Man Tử, hơn nữa trông có vẻ chẳng khó khăn gì, chỉ đơn giản vươn tay, sau đó tiếp được nắm đấm của Tiết Man Tử.
Sao có thể chứ!
Lúc này không chỉ Hạo Ca, đám côn đồ, mà những nhân viên bảo vệ và Lưu Phúc Sinh, đều nhìn Chu Dương như một con quái vật, đáy mắt hiện rõ nổi khiếp sợ.
Thực lực của Tiết Man Tử, bọn họ ai cũng biết, một đấu mười cũng không thành vấn đề.
Vả lại, nhìn vào dáng người của Tiết Man Tử, hầu hết ai cũng sợ hãi không dám đối mặt với hắn.
Nhưng bây giờ, Chu Dương không chỉ đở được cú đánh của Tiết Man Tử, mà hình như còn không tốn chút sức lực nào.
“Đây là mày đã nói, giúp tao quản lí tốt cái miệng? Đáng tiếc, hình như mày không quản nổi nữa rồi.”
Chu Dương nắm chặt cổ tay Tiết Man Tử, khiến hắn không thể động đậy, lườm mắt cười với hắn, rồi lại liếc nhìn vẻ mặt sững sờ của Hạo Ca, bình thản cười nói.
“Nhưng mày đã nói như vậy, nếu tao không thể hiện một chút thì cũng không được, thôi cứ xem như tao trả lễ cho mày đi.”
Chu Dương thản nhiên nói, cánh tay lại tăng thêm lực.
Trong nháy mắt, cổ tay Tiết Man Tử kêu mấy tiếng "Răng rắc".
“A!”
Tiết Man Tử hét lên, cổ tay bị siết chặt với khuôn mặt tái nhợt, lùi lại hết lần này đến lần khác, mồ hôi đầm đìa trên trán, ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Chu Dương đầy sợ hãi.
Người khác không biết, nhưng Tiết Man Tử biết rõ.
Đối phương đã nương tay lắm rồi.
Nếu không, chỉ cần ra tay nặng hơn chút nữa, bàn tay hắn sẽ bị phế bỏ, không thể hồi phục.
Nghĩ đến lúc nãy mình tự tin ra đòn, bị đối phương dễ dàng đỡ được.
Tiết Man Tử cảm thấy sợ hãi hoảng hốt.
Người có thực lực mạnh mẽ như vậy, căn bản không nên xuất hiện ở thành phố Liễu.
Vậy cao thủ này xuất hiện ở thành phố Liễu có mục đích gì?
Trong lòng Tiết Man Tử hiểu rất rõ, nhưng những người khác không hề hay biết.
Họ chỉ biết, tay của Tiết Man Tử, đã bị phế bỏ.
Hơn nữa, xem ra tất cả đều rất nhẹ nhàng, dường như chẳng cần dùng lực.
“Ực ực.”
Không biết ai tự nhiên nuốt mấy ngụm nước bọt, phá vỡ bầu không khí kinh sợ của mọi người.
Tất cả mọi người đều cảm thấy ớn lạnh, nhìn Chu Dương với ánh mắt khiếp sợ, bàng hoàng.
Ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải là đối thủ của người này, thì bọn họ đương nhiên cũng không có thể đánh bại, thậm chí rất có khả năng đối phương không cần ra tay, chỉ cần nhìn vào mắt người này cũng có thể khiến mọi người chùn bước, không dám tiến lên trước.
“Mày…”
Hạo Ca sợ hãi tột độ, liên tục lùi về phía sau.
Bây giờ ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải đối thủ, những người khác càng không thể tiếp tục giao đấu.
Người khác không biết, nhưng trong lòng Hạo Ca hiểu rõ.
Có thể nói Tiết Man Tử là người mà hắn dựa vào để hoành hành ngang ngược ở thành phố Liễu.
Tiết Man Tử là cao thủ trong top mười ở thành phố Liễu, mọi người đều khiếp sợ hắn.
Hơn nữa Tiết Man Tử là em kết nghĩa của Hạo Ca, vì vậy Hạo Ca cũng không lo lắng hắn làm phản.
Ngay cả khi đối mặt với những cao thủ trên top mười, Tiết Man Tử vẫn đủ lực chiến đấu.
Nhưng Hạo Ca thật không ngờ, vừa nãy, Tiết Man Tử lại dễ dàng bị đánh bại như vậy.
Lão Đinh thấy cảnh tượng này, vội vàng thụt lùi về sau, bước chân nhẹ nhàng, chậm chạp tới gần bọn đám đồ, muốn lẫn trốn vào trong.
Suy cho cùng, là hắn chủ động nói rõ danh tính của Chu Dương, nếu Chu Dương thực sự muốn trả thù, chắc chắn sẽ đổ hết lên đầu hắn.
Quan trọng là, người quân tử sẽ không đứng dưới một bức tường đổ.
Lão Đinh cảm thấy mình là một quân tử, không nên lâm vào tình huống nguy hiểm, cho nên bây giờ tạm lánh xa tầm mắt của Chu Dương, cũng là hợp tình hợp lí.
Lưu Phúc Sinh đội trưởng bảo vệ ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc.
Cũng may anh ta nhắc nhỡ Chu Dương ngay từ đầu, không ngờ Chu Dương lại mạnh mẽ tới vậy, ngay cả Tiết Man Tử cũng không phải đối thủ của anh.
Chu Dương không phải là sếp tổng của công ty mỹ phẩm sao?
Cho dù có sự chăm sóc của ông chủ khách sạn, nhưng một sếp tổng của công ty mỹ phẩm, sao lại có sức lực mạnh mẽ như vậy được?
“Haha, Hạo Ca phải không? Cái miệng này của tao, không tự mình quản được, không biết liệu mày có thể giúp tao quản lí nó hay không, hay lúc nãy mày vừa nói sai điều gì?"
Chu Dương mỉm cười, khẽ đưa tay lên, bước hai bước về phía Hạo Ca.
Sợ!
Hạo Ca lùi nhanh hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh tay đang giơ lên của Chu Dương.
Chính cánh tay này, không chỉ dễ dàng đở được cú đấm của Tiết Man Tử, mà còn phế bỏ bàn tay của hắn.
Nếu cánh tay này tấn công thì Hạo Ca chắc chắn không thể đở nổi.
Chu Dương nhìn thấy bộ dạng của Hạo Ca lúc này, cũng cười lớn tiếng.
“Ha ha, đầu hơi ngứa, gãi chút thôi.”
Dứt lời, Chu Dương liền đưa tay lên trán gãi.
Khóe miệng Hạo Ca khẽ co giật, trong lòng vô cùng tức giận.
Hắn không ngờ, đường đường là Hạo Ca của thành phố Liễu, bây lâu nay hoàng bành ngang dọc không ai cản nổi, bây giờ lại bị sỉ nhục bởi một tên vô danh.
Hơn nữa, tên thuộc hạ số một của hắn, Tiết Man Tử, thậm chí cũng không phải là đối thủ của người này.
Rõ ràng hắn chỉ đến tìm Chu Dương, sau đó muốn dạy dỗ Chu Dương một trận, trút giận cho Khổng Huy, nhưng sao lại chạm mặt với người này?
Người này thoạt nhìn, là một người luyện võ, hơn nữa không phải là loại có võ thuật tầm thường, rất có khả năng anh ta đã học được tuyệt chiêu bí mật từ khi còn nhỏ.
Nếu không, còn trẻ như vậy không thể có thực lực mạnh mẽ thế được.
Bình luận facebook