Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 561: Tình thế cấp bách
Thẩm Hải trầm giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vương Vĩ, muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt ông ta.
Triệu Thành cũng vậy, tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng chăm chú quan sát Vương Vĩ.
Mấy người cộng sự khác không đồng tình, nhưng cũng không nói gì, họ không nhìn Vương Vĩ mà đang chờ đợi.
Bọn họ đang đợi Vương Vĩ giải thích.
Dù sao Thẩm Hải đã nói ra vấn đề, vậy nếu Vương Vĩ không có một lời giải thích phù hợp, sợ là những người khác cũng sẽ không phục.
Tuy Vương Vĩ là cổ đông lớn nhất, nắm trong tay hơn nửa số cổ phần, nhưng những người khác cũng có không ít, đối với cửa hàng thành phố Liễu này cũng có quyền phát ngôn nhất định.
“Ha ha, mấy minh tinh thôi mà, mời bọn họ quảng cáo dĩ nhiên không cần cổ phần công ty, nhưng chúng ta mời Khổng thiếu gia làm trung gian, lẽ nào không cho Khổng thiếu gia một chút thù lao sao? Hay là các anh cảm thấy Khổng thiếu gia sẽ vô duyên vô cớ mà giúp chúng ta?”
Vương Vĩ thản nhiên nói, không hề quan tâm đến vấn đề của Thẩm Hải, còn về cách nhìn của người khác, đối với ông ta dĩ nhiên không quan trọng lắm.
Nghe thấy Vương Vĩ nói đến Khổng thiếu gia, mấy người Thẩm Hải, Triệu Thành, Đinh Tuấn Phong đều căng thẳng hơn, trong lòng cũng có nỗi khổ không nói nên lời.
Nếu như Vương Vĩ nói cái khác, bọn họ còn có thể tranh luận một chút.
Nhưng Vương Vĩ nói đến Khổng Huy, lại khiến bọn họ không thể không thận trọng.
Bọn họ đã còn là kẻ non nớt vừa đến thành phố Liễu không hiểu biết gì nữa rồi.
Trong một tuần nay bọn họ đã điều tra vài thông tin sơ lược về Khổng gia ở thành phố Liễu.
Vốn dĩ họ cho rằng Khổng gia chẳng qua chỉ là một gia tộc có sức mạnh mà thôi, cùng lắm có thể có chút sức ảnh hưởng ở thành phố Liễu, rời khỏi thành phố Liễu, Khổng gia sẽ chịu bó tay.
Nhưng kết quả điều tra đã khiến bọn họ thầm chấn động, thậm chí là da đầu hơi tê dại.
Sức ảnh hưởng của Khổng gia không chỉ ở trong thành phố Liễu, mà đã lan rộng ra toàn bộ Tương Tây, có điều từ trước tới nay Khổng gia tương đối ít xuất hiện, cho nên mọi người ở Tương Tây chỉ biết năm gia tộc lớn của Tương Tây mà không biết đến sự tồn tại của Khổng gia ở thành phố Liễu.
Bọn họ có thể điều tra được chút tình hình của Khổng gia là vì trước đây bọn họ đi theo Chu Dương, người khác coi bọn họ là người của Chu Dương nên tưởng rằng Chu Dương đang điều tra Khổng gia.
Nếu bọn họ chưa cảm nhận được sâu sắc những thông tin này thì sẽ không biết được sức mạnh của Khổng gia lớn đến mức nào.
Còn có một điểm khiến bọn họ không thể không kiêng dè.
Nghe nói Giang gia ở Trường Sa và Khổng gia ở thành phố Liễu có nguồn gốc vô cùng sâu xa, Giang gia vô cùng khách sáo với Khổng gia.
Giang gia là kiểu tồn tại thế nào, bọn họ đều biết.
Chính vì biết nên sau khi biết được kết quả này mới chấn động như vậy.
Khổng thiếu gia trong lời nói của Vương Vĩ, chính là Khổng Huy từng xuất hiện trong lễ khai trương hôm đó, đã bị Chu Dương đánh tả tơi một trận, chuyện này bọn họ đều biết.
Cho nên bây giờ mấy người họ mới cảm thấy trong lòng cay đắng.
Lúc đầu, khi Vương Vĩ ngả bài với Chu Dương, trong lòng bọn họ còn hơi thấp thỏm không yên, cảm thấy liệu có bị Chu Dương trả thù không.
Nhưng lúc đó, Vương Vĩ nói ông ta và Khổng thiếu đã hợp tác, có Khổng thiếu gia che chở không cần sợ Chu Dương trả thù.
Mà một tuần nay, Mỹ phẩm thành phố Liễu ngày càng tốt lên dường như cũng chứng minh được điều này.
Do đó, bọn họ cũng thấy hoảng sợ khi nhắc đến Khổng Thiếu gia.
Có thể chống lại Chu Dương thì đã đủ để bọn họ coi trọng.
“Ha ha, Vương tổng, sao anh không nói sớm, nếu nói là đưa thù lao cho Khổng thiếu gia thì chúng tôi đâu có oán thán lời nào, nhất định là không nói hai lời, thẳng thừng đưa cổ phần cho Vương tổng rồi, tôi là người bảo đảm đầu tiên, nhất định sẽ đưa ra một phần trăm cổ phần coi như đền ơn Khổng thiếu gia.”
Đinh Tuấn Phong thấy không khí trong văn phòng hơi ngột ngạt nên cười lớn nói, liên tục đảm bảo.
Có Đinh Tuấn Phong mở đầu và nói chen vào, bầu không khí cũng tốt lên nhiều.
Mấy người khác cũng vội vàng đảm bảo nhất định sẽ đưa ra một phần trăm cổ phần coi như báo đáp Khổng Huy.
Trong chớp mắt, chỉ còn lại hai người Thẩm Hải và Triệu Thành không bày tỏ thái độ.
Lập tức, ánh mắt của năm người kia đều hướng về phía hai người họ.
Thẩm Hải và Triệu Thành cảm thấy rối bời, bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy thì cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ bảy cộng sự còn lại rõ ràng đã chia làm hai phe.
Một phe do Vương Vĩ đứng đầu, có Đinh Tuấn Phong là cổ đông đứng thứ ba, bây giờ hắn đã trở thành cổ đông thứ hai, lớn tiếng hô hào.
Lúc đầu bọn họ muốn rời khỏi Chu Dương, rời khỏi công ty Danh Dương, tự mình nắm giữ chi nhánh thành phố Liễu.
Một phe khác là hai người Thẩm Hải và Triệu Thành.
Hai người họ lúc đầu đứng về phía Diệp Phương, phản đối Vương Vĩ.
Nhưng lúc đó, Vương Vĩ ép Diệp Phương rời đi, hai người họ lại duy trì im lặng, không lên tiếng ủng hộ Diệp Phương.
Bây giờ hai người không có chỗ dựa, mỗi một hành động đều sẽ bị Vương Vĩ dắt mũi.
Bởi vì lúc đầu lập trường bất đồng, Thẩm Hải và Triệu Thành đã đoán được bọn họ sẽ không có sự tin tưởng tuyệt đối của Vương Vĩ.
“Thẩm Hải, Triệu Thành, hai người thì sao đây?”
Vương Vĩ khẽ nhếch miệng, nhìn Thẩm Hải và Triệu Thành, vừa cười vừa nói.
Ông ta biết bây giờ đại cục đã định, một phần trăm cổ phần này, Thẩm Hải và Triệu Thành nhất định phải bỏ ra, không muốn cũng phải làm, hai người bọn họ vốn không thể thay đổi được.
“Tôi đồng ý đưa ra một phần trăm cổ phần.”
“Tôi cũng đồng ý!”
Trong tình thế cấp bách, Thẩm Hải và Triệu Thành cũng không còn cách nào, chỉ có thể cắn chặt răng đồng ý với yêu cầu của Vương Vĩ.
“Được, tôi tin rằng sau khi Khổng thiếu gia biết được nhất định sẽ rất vui, Khổng thiếu gia mà vui thì Chu Dương căn bản không thể lật ngược tình thế, mọi người cứ ngồi chờ xem đi.”
Nghe thấy hai người đồng ý, Vương Vĩ cười lớn, lập tức xuống tầng rời khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu.
…..
Trường Sa, khách sạn Khải Nguyên.
Chu Dương vừa thức dậy, Thẩm Bích Quân đã cầm điện thoại xông vào, không hề nghĩ đến khả năng Chu Dương còn chưa mặc quần áo.
“Chu Dương, anh xem cái này đi.”
Sắc mặt Thẩm Bích Quân khá nghiêm túc, đưa điện thoại cho Chu Dương, trầm giọng nói.
Chu Dương chẳng biết làm thế nào, bản thân vừa mới tỉnh giấc, đến quần áo cũng chỉ mặc được một nửa, bây giờ toàn thân trên dưới ngoài một cái quần vừa mặc xong, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi, dưới ánh đèn chiếu xuống, từng khối cơ bắp dường như phát ra chút ánh sáng nhạt mê người.
Ít nhất Chu Dương đã cảm thấy hình như mình vừa nghe được một âm thành kỳ lạ, giống như có người vừa nuốt nước bọt.
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Bích Quân một cách kỳ lạ, sắc mặt cô có vẻ nghiêm túc, chỉ là khuôn mặt hơi ửng đỏ chứ không hề có gì bất thường.
Thu hồi cảm giác kỳ quái trong lòng, lúc này Chu Dương mới nhìn vào điện thoại.
Nhưng lúc anh xem xong nội dung trong điện thoại, sắc mặt lại không có thay đổi gì.
Sau khi trả lại điện thoại cho Thẩm Bích Quân, Chu Dương coi như chốn không người tiếp tục mặc quần áo.
“Chỉ có thế này à? Có vấn đề gì sao?”
“Chỉ có thế này? Anh phải biết đây đều là những minh tinh có danh tiếng vô cùng lớn trong ngành giải trí, so với ba cô gái Rocket Girls của anh tuyệt đối không thua kém, thậm chí còn có mấy người trước đây là siêu sao thiên vương, sức ảnh hưởng và lượng fans trong nước cũng là một con số vô cùng lớn, cho dù là Rocket Girls cũng không so nổi.”
“Mà bây giờ tất cả bọn họ đều đang quảng cáo cho Mỹ phẩm thành phố Liễu, cái này có nghĩa là gì, anh đừng nói với tôi là anh không biết đấy!”
Thẩm Bích Quân trầm giọng nói.
———————–
Triệu Thành cũng vậy, tuy không nói gì nhưng ánh mắt cũng chăm chú quan sát Vương Vĩ.
Mấy người cộng sự khác không đồng tình, nhưng cũng không nói gì, họ không nhìn Vương Vĩ mà đang chờ đợi.
Bọn họ đang đợi Vương Vĩ giải thích.
Dù sao Thẩm Hải đã nói ra vấn đề, vậy nếu Vương Vĩ không có một lời giải thích phù hợp, sợ là những người khác cũng sẽ không phục.
Tuy Vương Vĩ là cổ đông lớn nhất, nắm trong tay hơn nửa số cổ phần, nhưng những người khác cũng có không ít, đối với cửa hàng thành phố Liễu này cũng có quyền phát ngôn nhất định.
“Ha ha, mấy minh tinh thôi mà, mời bọn họ quảng cáo dĩ nhiên không cần cổ phần công ty, nhưng chúng ta mời Khổng thiếu gia làm trung gian, lẽ nào không cho Khổng thiếu gia một chút thù lao sao? Hay là các anh cảm thấy Khổng thiếu gia sẽ vô duyên vô cớ mà giúp chúng ta?”
Vương Vĩ thản nhiên nói, không hề quan tâm đến vấn đề của Thẩm Hải, còn về cách nhìn của người khác, đối với ông ta dĩ nhiên không quan trọng lắm.
Nghe thấy Vương Vĩ nói đến Khổng thiếu gia, mấy người Thẩm Hải, Triệu Thành, Đinh Tuấn Phong đều căng thẳng hơn, trong lòng cũng có nỗi khổ không nói nên lời.
Nếu như Vương Vĩ nói cái khác, bọn họ còn có thể tranh luận một chút.
Nhưng Vương Vĩ nói đến Khổng Huy, lại khiến bọn họ không thể không thận trọng.
Bọn họ đã còn là kẻ non nớt vừa đến thành phố Liễu không hiểu biết gì nữa rồi.
Trong một tuần nay bọn họ đã điều tra vài thông tin sơ lược về Khổng gia ở thành phố Liễu.
Vốn dĩ họ cho rằng Khổng gia chẳng qua chỉ là một gia tộc có sức mạnh mà thôi, cùng lắm có thể có chút sức ảnh hưởng ở thành phố Liễu, rời khỏi thành phố Liễu, Khổng gia sẽ chịu bó tay.
Nhưng kết quả điều tra đã khiến bọn họ thầm chấn động, thậm chí là da đầu hơi tê dại.
Sức ảnh hưởng của Khổng gia không chỉ ở trong thành phố Liễu, mà đã lan rộng ra toàn bộ Tương Tây, có điều từ trước tới nay Khổng gia tương đối ít xuất hiện, cho nên mọi người ở Tương Tây chỉ biết năm gia tộc lớn của Tương Tây mà không biết đến sự tồn tại của Khổng gia ở thành phố Liễu.
Bọn họ có thể điều tra được chút tình hình của Khổng gia là vì trước đây bọn họ đi theo Chu Dương, người khác coi bọn họ là người của Chu Dương nên tưởng rằng Chu Dương đang điều tra Khổng gia.
Nếu bọn họ chưa cảm nhận được sâu sắc những thông tin này thì sẽ không biết được sức mạnh của Khổng gia lớn đến mức nào.
Còn có một điểm khiến bọn họ không thể không kiêng dè.
Nghe nói Giang gia ở Trường Sa và Khổng gia ở thành phố Liễu có nguồn gốc vô cùng sâu xa, Giang gia vô cùng khách sáo với Khổng gia.
Giang gia là kiểu tồn tại thế nào, bọn họ đều biết.
Chính vì biết nên sau khi biết được kết quả này mới chấn động như vậy.
Khổng thiếu gia trong lời nói của Vương Vĩ, chính là Khổng Huy từng xuất hiện trong lễ khai trương hôm đó, đã bị Chu Dương đánh tả tơi một trận, chuyện này bọn họ đều biết.
Cho nên bây giờ mấy người họ mới cảm thấy trong lòng cay đắng.
Lúc đầu, khi Vương Vĩ ngả bài với Chu Dương, trong lòng bọn họ còn hơi thấp thỏm không yên, cảm thấy liệu có bị Chu Dương trả thù không.
Nhưng lúc đó, Vương Vĩ nói ông ta và Khổng thiếu đã hợp tác, có Khổng thiếu gia che chở không cần sợ Chu Dương trả thù.
Mà một tuần nay, Mỹ phẩm thành phố Liễu ngày càng tốt lên dường như cũng chứng minh được điều này.
Do đó, bọn họ cũng thấy hoảng sợ khi nhắc đến Khổng Thiếu gia.
Có thể chống lại Chu Dương thì đã đủ để bọn họ coi trọng.
“Ha ha, Vương tổng, sao anh không nói sớm, nếu nói là đưa thù lao cho Khổng thiếu gia thì chúng tôi đâu có oán thán lời nào, nhất định là không nói hai lời, thẳng thừng đưa cổ phần cho Vương tổng rồi, tôi là người bảo đảm đầu tiên, nhất định sẽ đưa ra một phần trăm cổ phần coi như đền ơn Khổng thiếu gia.”
Đinh Tuấn Phong thấy không khí trong văn phòng hơi ngột ngạt nên cười lớn nói, liên tục đảm bảo.
Có Đinh Tuấn Phong mở đầu và nói chen vào, bầu không khí cũng tốt lên nhiều.
Mấy người khác cũng vội vàng đảm bảo nhất định sẽ đưa ra một phần trăm cổ phần coi như báo đáp Khổng Huy.
Trong chớp mắt, chỉ còn lại hai người Thẩm Hải và Triệu Thành không bày tỏ thái độ.
Lập tức, ánh mắt của năm người kia đều hướng về phía hai người họ.
Thẩm Hải và Triệu Thành cảm thấy rối bời, bị bọn họ nhìn chằm chằm như vậy thì cũng chẳng sao.
Nhưng bây giờ bảy cộng sự còn lại rõ ràng đã chia làm hai phe.
Một phe do Vương Vĩ đứng đầu, có Đinh Tuấn Phong là cổ đông đứng thứ ba, bây giờ hắn đã trở thành cổ đông thứ hai, lớn tiếng hô hào.
Lúc đầu bọn họ muốn rời khỏi Chu Dương, rời khỏi công ty Danh Dương, tự mình nắm giữ chi nhánh thành phố Liễu.
Một phe khác là hai người Thẩm Hải và Triệu Thành.
Hai người họ lúc đầu đứng về phía Diệp Phương, phản đối Vương Vĩ.
Nhưng lúc đó, Vương Vĩ ép Diệp Phương rời đi, hai người họ lại duy trì im lặng, không lên tiếng ủng hộ Diệp Phương.
Bây giờ hai người không có chỗ dựa, mỗi một hành động đều sẽ bị Vương Vĩ dắt mũi.
Bởi vì lúc đầu lập trường bất đồng, Thẩm Hải và Triệu Thành đã đoán được bọn họ sẽ không có sự tin tưởng tuyệt đối của Vương Vĩ.
“Thẩm Hải, Triệu Thành, hai người thì sao đây?”
Vương Vĩ khẽ nhếch miệng, nhìn Thẩm Hải và Triệu Thành, vừa cười vừa nói.
Ông ta biết bây giờ đại cục đã định, một phần trăm cổ phần này, Thẩm Hải và Triệu Thành nhất định phải bỏ ra, không muốn cũng phải làm, hai người bọn họ vốn không thể thay đổi được.
“Tôi đồng ý đưa ra một phần trăm cổ phần.”
“Tôi cũng đồng ý!”
Trong tình thế cấp bách, Thẩm Hải và Triệu Thành cũng không còn cách nào, chỉ có thể cắn chặt răng đồng ý với yêu cầu của Vương Vĩ.
“Được, tôi tin rằng sau khi Khổng thiếu gia biết được nhất định sẽ rất vui, Khổng thiếu gia mà vui thì Chu Dương căn bản không thể lật ngược tình thế, mọi người cứ ngồi chờ xem đi.”
Nghe thấy hai người đồng ý, Vương Vĩ cười lớn, lập tức xuống tầng rời khỏi Mỹ phẩm thành phố Liễu.
…..
Trường Sa, khách sạn Khải Nguyên.
Chu Dương vừa thức dậy, Thẩm Bích Quân đã cầm điện thoại xông vào, không hề nghĩ đến khả năng Chu Dương còn chưa mặc quần áo.
“Chu Dương, anh xem cái này đi.”
Sắc mặt Thẩm Bích Quân khá nghiêm túc, đưa điện thoại cho Chu Dương, trầm giọng nói.
Chu Dương chẳng biết làm thế nào, bản thân vừa mới tỉnh giấc, đến quần áo cũng chỉ mặc được một nửa, bây giờ toàn thân trên dưới ngoài một cái quần vừa mặc xong, nửa thân trên hoàn toàn trần trụi, dưới ánh đèn chiếu xuống, từng khối cơ bắp dường như phát ra chút ánh sáng nhạt mê người.
Ít nhất Chu Dương đã cảm thấy hình như mình vừa nghe được một âm thành kỳ lạ, giống như có người vừa nuốt nước bọt.
Ngẩng đầu nhìn Thẩm Bích Quân một cách kỳ lạ, sắc mặt cô có vẻ nghiêm túc, chỉ là khuôn mặt hơi ửng đỏ chứ không hề có gì bất thường.
Thu hồi cảm giác kỳ quái trong lòng, lúc này Chu Dương mới nhìn vào điện thoại.
Nhưng lúc anh xem xong nội dung trong điện thoại, sắc mặt lại không có thay đổi gì.
Sau khi trả lại điện thoại cho Thẩm Bích Quân, Chu Dương coi như chốn không người tiếp tục mặc quần áo.
“Chỉ có thế này à? Có vấn đề gì sao?”
“Chỉ có thế này? Anh phải biết đây đều là những minh tinh có danh tiếng vô cùng lớn trong ngành giải trí, so với ba cô gái Rocket Girls của anh tuyệt đối không thua kém, thậm chí còn có mấy người trước đây là siêu sao thiên vương, sức ảnh hưởng và lượng fans trong nước cũng là một con số vô cùng lớn, cho dù là Rocket Girls cũng không so nổi.”
“Mà bây giờ tất cả bọn họ đều đang quảng cáo cho Mỹ phẩm thành phố Liễu, cái này có nghĩa là gì, anh đừng nói với tôi là anh không biết đấy!”
Thẩm Bích Quân trầm giọng nói.
———————–
Bình luận facebook