Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 565: Lại xảy ra vấn đề!
Điều này có nghĩa là Trương gia có thể mượn sức mạnh của ngành truyền thông Đông Hải để chống lại áp lực do các gia tộc lớn khác mang lại cho Trương gia.
“Ừ, con đi đi.”
Trương Thái Viêm gật đầu rồi không nói gì nữa.
Mãi đến tận khi Trương Anh rời đi, trong phòng ông ta đột nhiên xuất hiện một ông lão.
Ông lão thả lỏng hai tay xuống bên mình, đứng bên cạnh Trương Thái Viêm, lẳng lặng nhìn về hướng Trương Anh đang rời đi.
“Chu Dương đã liên lạc được với Khổng gia chưa?”
Một lúc lâu sau, Trương Thái Viêm mới chậm rãi nói, trong giọng điệu có chút gì đó không thể giải thích được.
“Ừ, lão họ Khổng điên đó đã ẩn náu lâu như vậy, ngay đến cả gia tộc Khổng gia của lão cũng trốn biệt ở Tương Tây để trốn tránh sự săn đuổi của những người đó. Nhưng giờ xem ra cũng không còn kéo dài được bao lâu nữa.”
Ông lão thản nhiên đáp.
“Ha ha, mọi người đều cho rằng ở Tương Tây chỉ có năm gia tộc lớn chúng ta, nhưng lại không biết rằng tại một thành phố Liễu nhỏ bé, vẫn còn tồn tại một gia tộc mà ngay cả năm đại gia tộc chúng ta cũng không dám coi thường, điều này thật là một sự mỉa mai.”
Trương Thái Viêm tự cười giễu cợt.
“Có thế nào cũng không thể chịu nhục được, đối với tôn sư mà nói, những gia tộc thế tục chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi. Đây cũng là chuyện thường tình. Có điều tôn sư cũng không thể dễ dàng ra tay đối phó với những kẻ thế tục, về điểm này, ông hãy yên tâm.”
Ông lão dường như đã nhận ra một chút không cam tâm trong giọng điệu của Trương Thái Viêm, nhưng vẻ mặt lão không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nói.
Cũng chỉ với một câu nói như vậy, Trương Thái Viêm như nghe thấy được thanh âm của tự nhiên, trên mặt nở một nụ cười. Ông không nói thêm gì nữa mà từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trương Anh rời khỏi phòng, ông lập tức liên hệ với tất cả các kênh tuyên truyền của Trương gia ở Tương Tây và truyền đạt mệnh lệnh.
Tất cả các kênh tuyên truyền của Trương gia đều phải đồng loạt cấm tuyên tuyền Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nói cách khác, chỉ cần có một kênh tuyên truyền của Trương gia tồn tại, thì sẽ không được quảng cáo cho Mỹ phẩm thành phố Liễu, hay thậm chí là bất kỳ một dòng chữ Mỹ phẩm thành phố Liễu nào.
Ngoài ra, ở Tương Tây, sức ảnh hưởng của bản thân Trương gia cũng rất phi thường. Sau khi lệnh cấm này được truyền đi, có không ít công ty truyền thông thân cận hơn với Trương gia, hay một số kênh tuyên truyền có xích mích về mặt lợi ích với Trương gia cũng đều làm như vậy.
Trong chốc lát, rất nhiều người dân ở Tương Tây đột nhiên phát hiện ra Mỹ phẩm thành phố Liễu từng được tuyên truyền rộng rãi khắp mọi nơi một ngày trước đó đã gần như biệt tăm biệt tích chỉ vỏn vẹn trong một ngày.
Trên đường phố, trên ti vi, hay trên một số bảng quảng cáo ở các sân chơi, thậm chí không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Như thể ai đó đã ra tay để xóa sạch toàn bộ dấu vết của Mỹ phẩm thành phố Liễu vậy.
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên và một số đồng nghiệp trong ngành truyền thông còn hoài nghi chưa chắc chắn, Tôn Việt cùng mười mấy người cũng đã chính thức đến định cư tại một tòa nhà thương mại ở Trường Sa.
Một công ty mang tên truyền thông Đông Hải đã lặng lẽ được thành lập.
…
Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Lúc này, không khí trong cửa hàng vô cùng nặng nề.
Từ hôm qua đến giờ, chốc chốc lại truyền đến một trận chửi mắng giận dữ từ văn phòng ở tầng hai.
Các trợ lý ở cửa hàng ai nấy đều lo lắng sợ hãi, vừa đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó, vừa trấn an các nhân viên ở cửa hàng.
May thay những ngày này rất ít khách mua sắm tại cửa hàng, nhân viên có thể xử lý được.
Nếu không, ngay cả khi số lượng nhân viên tăng gấp đôi, e rằng họ cũng không thể đảm đương được.
Văn phòng trên tầng hai.
Lúc này, tất cả bảy cộng sự, bao gồm cả Vương Vĩ, đều có mặt ở đó.
Vương Vĩ ngồi vào ghế của mình, vẻ mặt ông ta vô cùng rầu rĩ.
“Vương tổng, lẽ nào Khổng thiếu gia cũng không có cách nào sao?”
Đinh Tuấn Phong có chút không cam tâm, hắn lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy, Vương tổng à, giờ ngoài Khổng thiếu gia ra, chúng tôi không thể làm được gì nữa. Chưa nói đến những minh tinh kia, giờ ngay cả một người nổi tiếng trên mạng cũng từ chối thẳng thừng khi chúng tôi bàn về chuyện hợp tác và quảng cáo!”
“Điều đáng ghét hơn nữa là sau khi những người nổi tiếng trên mạng nghe tin chúng ta là Mỹ phẩm thành phố Liễu, ai nấy đều tỏ ra chán ghét và khinh thường. Như thế này rõ ràng không coi chúng ta ra gì. Từ khi nào mà đến lượt chúng ta bị mấy kẻ nổi tiếng trên mạng chê bai khinh bỉ vậy chứ.”
…
Một số người khác cũng giận sôi máu.
Hôm qua, Vương Vĩ đã gọi điện cho Khổng thiếu gia trước mặt họ và hỏi về chuyện những người nổi tiếng kia đột nhiên xoá Weibo đi.
Vốn dĩ tưởng rằng khi Vương Vĩ gọi điện thoại đến, Khổng Huy sẽ có một lời giải thích hợp lý, hay ít nhất cũng phải trấn an một chút, sau đó hắn sẽ nghĩ cách.
Thế nhưng, kết quả ngoài mong đợi của mọi người.
Lúc này, sáu người đều nhìn Vương Vĩ với vẻ mặt kỳ quặc.
Vừa nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua, trong mắt bọn họ chợt lóe lên một chút kỳ quái.
Sau khi Vương Vĩ gọi điện cho Khổng Huy và nói về sự việc, mọi người đều tưởng tượng rằng không những Khổng Huy không an ủi mà thay vào đó còn phải chịu một trận mắng mỏ khủng khiếp của hắn.
“Vương Vĩ, tôi nể tình anh là người quen với tôi nên mới nghĩ cách giúp anh. Anh lại thực sự cho rằng mình là bố thiên hạ sao? Chuyện gì cũng kêu tôi đi giải quyết giúp anh, vậy tôi cần anh có tác dụng gì?”
Bốp!
Sau khi những lời này của Khổng Huy gần như là sự mắng chửi, mọi người như nghe thấy một tiếng tát lớn vang lên, tát thẳng vào mặt Vương Vĩ, tiếng tát bốp bốp bốp.
“Hừ! Ngay cả khi không có những người nổi tiếng đó làm quảng bá, chúng ta vẫn có thể quảng bá ở Tương Tây. Dù sao, của cửa hàng chúng ta bây giờ chủ yếu là phải thu hút được khách hàng từ thành phố Liễu và Tương Tây.”
Vương Vĩ nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông ta muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tự mình cũng cảm thấy mất mặt, chỉ đành hừ lạnh lùng một tiếng.
“Tinh tang tang.”
Đột nhiên, điện thoại di động của Đinh Tuấn Phong vang lên.
Sau khi bắt điện thoại, ban đầu Đinh Tuấn Phong còn cười vui vẻ, nhưng chỉ sau vỏn vẹn năm giây, khuôn mặt hắn liền trở nên hơi khó coi.
Điều này khiến tâm trạng mọi người đều chùng xuống.
Trong số họ, Vương Vĩ là người điều hành chính, có thể được coi là một tổng giám đốc.
Còn Đinh Tuấn Phong với tư cách là cổ đông lớn thứ hai, chịu trách nhiệm phụ trách công việc tuyên truyền của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở bên ngoài.
Điều có thể khiến vẻ mặt của Đinh Tuấn Phong trở nên khó coi như vậy, sẽ không có gì khác ngoại trừ việc đã xảy ra một số trục trặc trong công tác tuyên truyền.
Vừa nghĩ đến việc họ vừa thua một trận trong sự hợp tác với các ngôi sao, hoặc thậm chí bị hất ra khỏi cuộc, bây giờ công việc tuyên truyền mà Đinh Tuấn Phong đang chịu trách nhiệm gặp trục trặc, nên mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, không sao, sau này chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác mà.”
Đinh Tuấn Phong cười rồi cúp điện thoại, nhìn thấy sắc mặt của mọi người, đang định giải thích thì điện thoại lại vang lên.
…
Chỉ trong năm phút, Đinh Tuấn Phong đã nhận mười cuộc gọi, trung bình một cuộc gọi chỉ mất nửa phút.
Cứ mỗi một cuộc gọi vang lên và cúp máy, khuôn mặt của Đinh Tuấn Phong lại càng trở nên u ám hơn.
Đến tận khi cúp cuộc gọi thứ mười thì vẻ mặt của Đinh Tuấn Phong đã rầu rĩ đến cực độ, so với Vương Vĩ cũng chẳng dễ coi hơn là bao.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Vĩ trầm giọng nói, tất cả ánh mắt của những người khác cũng đều tập trung vào Đinh Tuấn Phong.
———————–
“Ừ, con đi đi.”
Trương Thái Viêm gật đầu rồi không nói gì nữa.
Mãi đến tận khi Trương Anh rời đi, trong phòng ông ta đột nhiên xuất hiện một ông lão.
Ông lão thả lỏng hai tay xuống bên mình, đứng bên cạnh Trương Thái Viêm, lẳng lặng nhìn về hướng Trương Anh đang rời đi.
“Chu Dương đã liên lạc được với Khổng gia chưa?”
Một lúc lâu sau, Trương Thái Viêm mới chậm rãi nói, trong giọng điệu có chút gì đó không thể giải thích được.
“Ừ, lão họ Khổng điên đó đã ẩn náu lâu như vậy, ngay đến cả gia tộc Khổng gia của lão cũng trốn biệt ở Tương Tây để trốn tránh sự săn đuổi của những người đó. Nhưng giờ xem ra cũng không còn kéo dài được bao lâu nữa.”
Ông lão thản nhiên đáp.
“Ha ha, mọi người đều cho rằng ở Tương Tây chỉ có năm gia tộc lớn chúng ta, nhưng lại không biết rằng tại một thành phố Liễu nhỏ bé, vẫn còn tồn tại một gia tộc mà ngay cả năm đại gia tộc chúng ta cũng không dám coi thường, điều này thật là một sự mỉa mai.”
Trương Thái Viêm tự cười giễu cợt.
“Có thế nào cũng không thể chịu nhục được, đối với tôn sư mà nói, những gia tộc thế tục chẳng qua cũng chỉ đến thế thôi. Đây cũng là chuyện thường tình. Có điều tôn sư cũng không thể dễ dàng ra tay đối phó với những kẻ thế tục, về điểm này, ông hãy yên tâm.”
Ông lão dường như đã nhận ra một chút không cam tâm trong giọng điệu của Trương Thái Viêm, nhưng vẻ mặt lão không hề thay đổi, chỉ lạnh lùng nói.
Cũng chỉ với một câu nói như vậy, Trương Thái Viêm như nghe thấy được thanh âm của tự nhiên, trên mặt nở một nụ cười. Ông không nói thêm gì nữa mà từ từ chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Trương Anh rời khỏi phòng, ông lập tức liên hệ với tất cả các kênh tuyên truyền của Trương gia ở Tương Tây và truyền đạt mệnh lệnh.
Tất cả các kênh tuyên truyền của Trương gia đều phải đồng loạt cấm tuyên tuyền Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nói cách khác, chỉ cần có một kênh tuyên truyền của Trương gia tồn tại, thì sẽ không được quảng cáo cho Mỹ phẩm thành phố Liễu, hay thậm chí là bất kỳ một dòng chữ Mỹ phẩm thành phố Liễu nào.
Ngoài ra, ở Tương Tây, sức ảnh hưởng của bản thân Trương gia cũng rất phi thường. Sau khi lệnh cấm này được truyền đi, có không ít công ty truyền thông thân cận hơn với Trương gia, hay một số kênh tuyên truyền có xích mích về mặt lợi ích với Trương gia cũng đều làm như vậy.
Trong chốc lát, rất nhiều người dân ở Tương Tây đột nhiên phát hiện ra Mỹ phẩm thành phố Liễu từng được tuyên truyền rộng rãi khắp mọi nơi một ngày trước đó đã gần như biệt tăm biệt tích chỉ vỏn vẹn trong một ngày.
Trên đường phố, trên ti vi, hay trên một số bảng quảng cáo ở các sân chơi, thậm chí không thể nhìn thấy bất kỳ dấu vết nào của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Như thể ai đó đã ra tay để xóa sạch toàn bộ dấu vết của Mỹ phẩm thành phố Liễu vậy.
Trong lúc mọi người còn đang ngạc nhiên và một số đồng nghiệp trong ngành truyền thông còn hoài nghi chưa chắc chắn, Tôn Việt cùng mười mấy người cũng đã chính thức đến định cư tại một tòa nhà thương mại ở Trường Sa.
Một công ty mang tên truyền thông Đông Hải đã lặng lẽ được thành lập.
…
Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Lúc này, không khí trong cửa hàng vô cùng nặng nề.
Từ hôm qua đến giờ, chốc chốc lại truyền đến một trận chửi mắng giận dữ từ văn phòng ở tầng hai.
Các trợ lý ở cửa hàng ai nấy đều lo lắng sợ hãi, vừa đề phòng xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào đó, vừa trấn an các nhân viên ở cửa hàng.
May thay những ngày này rất ít khách mua sắm tại cửa hàng, nhân viên có thể xử lý được.
Nếu không, ngay cả khi số lượng nhân viên tăng gấp đôi, e rằng họ cũng không thể đảm đương được.
Văn phòng trên tầng hai.
Lúc này, tất cả bảy cộng sự, bao gồm cả Vương Vĩ, đều có mặt ở đó.
Vương Vĩ ngồi vào ghế của mình, vẻ mặt ông ta vô cùng rầu rĩ.
“Vương tổng, lẽ nào Khổng thiếu gia cũng không có cách nào sao?”
Đinh Tuấn Phong có chút không cam tâm, hắn lên tiếng hỏi lại.
“Đúng vậy, Vương tổng à, giờ ngoài Khổng thiếu gia ra, chúng tôi không thể làm được gì nữa. Chưa nói đến những minh tinh kia, giờ ngay cả một người nổi tiếng trên mạng cũng từ chối thẳng thừng khi chúng tôi bàn về chuyện hợp tác và quảng cáo!”
“Điều đáng ghét hơn nữa là sau khi những người nổi tiếng trên mạng nghe tin chúng ta là Mỹ phẩm thành phố Liễu, ai nấy đều tỏ ra chán ghét và khinh thường. Như thế này rõ ràng không coi chúng ta ra gì. Từ khi nào mà đến lượt chúng ta bị mấy kẻ nổi tiếng trên mạng chê bai khinh bỉ vậy chứ.”
…
Một số người khác cũng giận sôi máu.
Hôm qua, Vương Vĩ đã gọi điện cho Khổng thiếu gia trước mặt họ và hỏi về chuyện những người nổi tiếng kia đột nhiên xoá Weibo đi.
Vốn dĩ tưởng rằng khi Vương Vĩ gọi điện thoại đến, Khổng Huy sẽ có một lời giải thích hợp lý, hay ít nhất cũng phải trấn an một chút, sau đó hắn sẽ nghĩ cách.
Thế nhưng, kết quả ngoài mong đợi của mọi người.
Lúc này, sáu người đều nhìn Vương Vĩ với vẻ mặt kỳ quặc.
Vừa nghĩ đến tình cảnh ngày hôm qua, trong mắt bọn họ chợt lóe lên một chút kỳ quái.
Sau khi Vương Vĩ gọi điện cho Khổng Huy và nói về sự việc, mọi người đều tưởng tượng rằng không những Khổng Huy không an ủi mà thay vào đó còn phải chịu một trận mắng mỏ khủng khiếp của hắn.
“Vương Vĩ, tôi nể tình anh là người quen với tôi nên mới nghĩ cách giúp anh. Anh lại thực sự cho rằng mình là bố thiên hạ sao? Chuyện gì cũng kêu tôi đi giải quyết giúp anh, vậy tôi cần anh có tác dụng gì?”
Bốp!
Sau khi những lời này của Khổng Huy gần như là sự mắng chửi, mọi người như nghe thấy một tiếng tát lớn vang lên, tát thẳng vào mặt Vương Vĩ, tiếng tát bốp bốp bốp.
“Hừ! Ngay cả khi không có những người nổi tiếng đó làm quảng bá, chúng ta vẫn có thể quảng bá ở Tương Tây. Dù sao, của cửa hàng chúng ta bây giờ chủ yếu là phải thu hút được khách hàng từ thành phố Liễu và Tương Tây.”
Vương Vĩ nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, ông ta muốn nổi giận, nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, tự mình cũng cảm thấy mất mặt, chỉ đành hừ lạnh lùng một tiếng.
“Tinh tang tang.”
Đột nhiên, điện thoại di động của Đinh Tuấn Phong vang lên.
Sau khi bắt điện thoại, ban đầu Đinh Tuấn Phong còn cười vui vẻ, nhưng chỉ sau vỏn vẹn năm giây, khuôn mặt hắn liền trở nên hơi khó coi.
Điều này khiến tâm trạng mọi người đều chùng xuống.
Trong số họ, Vương Vĩ là người điều hành chính, có thể được coi là một tổng giám đốc.
Còn Đinh Tuấn Phong với tư cách là cổ đông lớn thứ hai, chịu trách nhiệm phụ trách công việc tuyên truyền của Mỹ phẩm thành phố Liễu ở bên ngoài.
Điều có thể khiến vẻ mặt của Đinh Tuấn Phong trở nên khó coi như vậy, sẽ không có gì khác ngoại trừ việc đã xảy ra một số trục trặc trong công tác tuyên truyền.
Vừa nghĩ đến việc họ vừa thua một trận trong sự hợp tác với các ngôi sao, hoặc thậm chí bị hất ra khỏi cuộc, bây giờ công việc tuyên truyền mà Đinh Tuấn Phong đang chịu trách nhiệm gặp trục trặc, nên mọi người đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, không sao, sau này chúng ta vẫn có cơ hội hợp tác mà.”
Đinh Tuấn Phong cười rồi cúp điện thoại, nhìn thấy sắc mặt của mọi người, đang định giải thích thì điện thoại lại vang lên.
…
Chỉ trong năm phút, Đinh Tuấn Phong đã nhận mười cuộc gọi, trung bình một cuộc gọi chỉ mất nửa phút.
Cứ mỗi một cuộc gọi vang lên và cúp máy, khuôn mặt của Đinh Tuấn Phong lại càng trở nên u ám hơn.
Đến tận khi cúp cuộc gọi thứ mười thì vẻ mặt của Đinh Tuấn Phong đã rầu rĩ đến cực độ, so với Vương Vĩ cũng chẳng dễ coi hơn là bao.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Vĩ trầm giọng nói, tất cả ánh mắt của những người khác cũng đều tập trung vào Đinh Tuấn Phong.
———————–
Bình luận facebook