Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 590: Lại xảy ra chuyện
“Tôi chắc chắn, Khổng thiếu gia, chỉ cần anh ra tay giúp đỡ tôi một lần, tôi sẽ giao toàn bộ cổ phần còn lại trong tay cho anh.”
Lần này, Vương Vĩ thật sự không còn quan tâm đến cổ phần và công sức trước kia từng bỏ ra nữa.
Ông ta không ngờ rằng, ngay từ đầu bản thân tràn đầy tự tin tranh đấu với Chu Dương, mỗi người đi một ngả.
Vốn dĩ chuẩn bị đưa mấy người cộng sự cùng nhau xây dựng sự
nghiệp, không chỉ muốn chứng minh với Chu Dương, cho dù rời khỏi anh, mọi người cũng có thể phát triển tốt, cũng muốn chứng minh cho mọi người thấy Chu Dương không phải là người có thể làm được tất cả mọi việc.
Nhưng điều này kéo dài được bao lâu?
Mỗi người đi một ngả, đến bây giờ, mới khoảng một tháng, ông ta đã không chống đỡ được nữa.
Nếu như không phải giai đoạn này, nhiều lần tìm sự giúp đỡ của Khổng Huy, Vương Vĩ cảm thấy Mỹ phẩm thành phố Liễu sớm muộn cũng phải đóng cửa.
Bây giờ, cũng đã đến thời khắc sinh tử.
Nếu thuận lợi bước qua được cửa ải này thì bọn họ và Mỹ phẩm
thành phố Liễu, trong tương lai có thể tung hoành ngang dọc, biển rộng cá vẫy vùng, trời cao chim bay lượn.
Còn nếu không thành công thì điều chờ đợi bọn họ vẫn là cửa hàng đóng cửa, đám người giải tán chán nản quay về Đông Hải giống như con chó chết chủ.
Hơn nữa, sản nghiệp ban đầu của bọn họ ở Đông Hải, cũng rất có khả năng vì hoạt động lần này ở tỉnh Tương Tây mà chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Có thể nói, đây đã là trận đánh cuối cùng, Vương Vĩ đã hết đường
lui và không còn phương án phòng bị nào khác.
Vả lại, ông ta cũng không còn ai có thể nhờ cậy.
“Ha ha, vậy được, tôi sẽ giúp đỡ một lần cuối cùng, nếu anh làm không tốt, vậy thì đừng trách tôi.”
Khổng Huy khẽ cười, trong lòng cũng hơi thất vọng về những gì Vương Vĩ đã làm, nhưng vào lúc này có thể liều lĩnh như vậy, cũng khiến Khổng Huy có phần nể phục.
Chí ít, không phải là một tên cứng đầu đần độn.
“Cảm ơn Khổng thiếu gia, lần này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”
Vương Vĩ nghe lời này, trong lòng đột nhiên hưng phấn, đồng thời đáy mắt lóe lên một tia hi vọng.
Chỉ cần Khổng Huy đồng ý ra tay, vậy thì dựa vào địa vị Khổng Huy ở Khổng gia tại thành phố Liễu, thậm chí địa vị ở Tỉnh Tương Tây, Vương Vĩ chưa hẳn là không có cơ hội đảo ngược tình thế.
Sau khi có được sự bảo đảm của Khổng Huy, Vương Vĩ đi thẳng về Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Toàn bộ trên dưới Mỹ phẩm thành phố Liễu hiện giờ, từ cộng sự
bên trên, đến từng người nhân viên bên dưới, đều rất chán nản, thậm chí còn hơi thất vọng, không còn tinh thần làm việc.
Vương Vĩ cần phải thông báo cho mọi ngưòi tin tức tốt chấn động lòng người này, để tiếp thêm hi vọng và ý chí chiến đấu cho mọi người.
Chí ít, trước khi có được kết quả cuối cùng, bọn họ tuyệt đối không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
Trong lúc đám người Vương Vĩ đợi Khổng Huy ra tay, những
người quan tâm cũng phát hiện ra tình thế khó xử của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nghĩ đến mối quan hệ trước đây giữa chi nhánh thành phố Liễu của công ty Danh Dương và Mỹ phẩm thành phố Liễu, thì bọn họ cũng đang đợi xem kịch hay.
Khách sạn Khải Nguyên, Trường Sa.
Nhóm người Chu Dương đã ở đây một thời gian khá dài, hình như đã được gần ba tháng.
Năm mới sắp đến gần, không ít người cũng chuẩn bị trở về Đông
Hải.
Ngoài những người phụ trách các cửa hàng sắp khai trương
trước năm mới, những người khác đều thu dọn đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Đông Hải.
“Chu Dương, khi nào chúng ta quay về?”
Thẩm Bích Quân nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu có phần phiền muộn.
Nghĩ đến mục đích thật sự đến tỉnh Tương Tây, nhìn thấy bản
thân bây giờ làm những gì, Thẩm Bích Quân chỉ cảm thấy trong lòng dường như có một nỗi buồn vô hạn.
Vốn dĩ, cô ấy theo Chu Dương và Tạ Linh Ngọc đến tỉnh Tương Tây, xuất hiện với vai trò kỳ đà cản mũi.
Chỉ là, sau khi đến tỉnh Tương Tây, tình hình thay đổi đáng kể, khiến Chu Dương và Thẩm Bích Quân không còn thời gian rảnh, hầu như lúc nào cô cũng bị Chu Dương kéo tới kéo lui, làm này làm kia, bận rộn suốt ngày, rất ít thời gian nghỉ ngơi.
“Linh Ngọc, lẽ nào cô không hề oán giận, lúc đầu Chu Dương nói
đưa cô đến đây để giải sầu, vậy mà đến bây giờ, các người đã đi chơi đâu chưa?”
Khi nhìn thấy Tạ Linh Ngọc trầm mặc và bình tĩnh ở bên cạnh,
trong lòng Thẩm Bích Quân lại cảm thấy bực bội không lí do.
Ngoài mặt mối quan hệ giữa Tạ Linh Ngọc và Chu Dương vẫn là vợ chồng, cho nên cô cuối cùng cũng chỉ là người ngoài.
Cho dù quan hệ của cô và Chu Dương từng rất tốt, trước đây ở Đông Hải, cô đã giúp Chu Dương ngăn một nhát đao trí mạng, suýt chút nữa đã không thể sống sót.
Nhưng bây giờ mối quan hệ giữa cô và Chu Dương cũng chẳng ra làm sao.
Chỉ là, ngoại trừ bản thân mình ra, Thẩm Bích Quân rõ ràng cảm nhận được sau khi Chu Dương đến tỉnh Tương Tây, hình như cũng có phận đào hoa, đại tiểu thư Giang Yến của Giang gia kia, chẳng phải là một tấm gương sống sờ sờ sao.
Huống hồ, danh tiếng của Giang Yến ở tỉnh Tương Tây vươn xa, tài sắc vẹn toàn, người đẹp như thế, e rằng người đàn ông nào cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Thẩm Bích Quân tự đoán, nếu như đặt mình vào vị trí của Tạ Linh
Ngọc, cô ấy không thể bình tĩnh như vậy.
Cho dù không phải ngày nào cũng quan sát nhất cử nhất động
của Chu Dương, xem hôm nay anh nói chuyện với cô gái nào, đi bên cạnh ai, có cử chỉ thân mật hay hành vi nào xấu không, thì cô cũng sẽ quan tâm đến Chu Dương mọi lúc mọi nơi, để ánh mắt của Chu Dương chỉ nhìn vào bản thân mình.
Thẩm Bích Quân rất đố kị với Tạ Linh Ngọc, đồng thời trong lòng cũng rất khâm phục và ngưỡng mộ.
“Không quan trọng lắm, có chuyện còn quan trọng hơn cả việc đi chơi.”
Tạ Linh Ngọc thản nhiên nói.
Trước nay tính tình của cô luôn rất điềm đạm, trừ lĩnh vực kinh
doanh ra, rất ít cạnh tranh với người khác.
Giống như lần này, Chu Dương nói muốn đưa cô đi giải sầu, cô cũng không từ chối, liền đi theo, mà sau ba tháng ở đây, đừng nói là đi chơi thư giãn, đến thời gian riêng tư ở cạnh Chu Dương mấy lần cộng lại, sợ rằng không đủ thời gian một ngày.
Tuy nhiên, trong lòng Tạ Linh Ngọc không hề khó chịu.
Ngoài trừ, có lúc cảm thấy bất lực.
Trước đây, Tạ Linh Ngọc không hiểu biết nhiều về Chu Dương,
hai bên chỉ tiếp xúc qua lại trong thời gian ngắn, hơn nữa không trao đổi gì nhiều, lại thêm nguyên nhân từ gia đình, trong lòng Tạ Linh Ngọc cũng có thành kiến với Chu Dương.
Còn bây giờ, Tạ Linh Ngọc phát hiện bản thân cô căn bản không hề thấu hiểu Chu Dương.
Cảm giác này xuất hiện vào lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Yến.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, Tạ Linh Ngọc phát hiện trong lòng hơi hoảng sợ.
Tuy cảm giác chỉ thoáng qua, nhưng trái tim của Tạ Linh Ngọc lúc đó như thắt lại không rõ lí do.
Cho nên, lúc Thẩm Bích Quân kéo cô đi gặp Giang Yến, Tạ Linh Ngọc cũng không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, mơ hồ hoang mang cùng Thẩm Bích Quân đi gặp Giang Yến.
Năm mới sắp đến gần, đây cũng là năm thứ tư của cuộc hôn nhân giữa cô và Chu Dương.
Tạ Linh Ngọc hai ngày gần đây, đều cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, dường như đang kỳ vọng điều gì đó.
Nhưng cô không thể tâm sự với bất kì ai.
“Haiz, cô đúng là hết thuốc chữa.”
Thẩm Bích Quân khẽ thở dài, lắc đầu trong lòng cảm thấy bất lực.
Nhưng hai người nói như vậy, khiến Chu Dương bên cạnh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Trong lời của Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc tuy không nói rõ điều gì, nhưng ý nghĩa đó, anh sao lại không hiểu chứ.
Trên thực tế, đây cũng là lí do khiến anh cảm thấy áy náy.
Rõ ràng nói là đưa Tạ Linh Ngọc đi chơi thư giãn, nhưng bỗng nhiên lao vào những chuyện ở tỉnh Tương Tây, bận rộn suốt ba tháng trời.
“Đợi giải quyết xong chuyện Vương Vĩ, chúng ta sẽ về Đông Hải đón năm mới.”
Có sự đảm bảo của Chu Dương, mặc dù Thẩm Bích Quân và Tạ
Linh Ngọc không nói gì, nhưng Chu Dương có thể nhận ra rằng, tâm trạng của hai người có vẻ tốt lên nhiều, hứng thú hơn, giọng điệu lời nói cũng thể hiện vui vẻ không ít.
“Tinh tinh tinh.”
Lúc này, điện thoại của Chu Dương lại reo lên.
“Chu tổng, bên của Vương Vĩ lại ra tay rồi.”
Giọng nói của Diệp Phương có phần sốt ruột, hình như cô đã gặp phải khó khăn gì đó.
“Sao thế?”
Chu Dương cau mày, trầm giọng hỏi.
Theo như tính toán của anh, giai đoạn này, Vương Vĩ có lẽ sẽ ở ẩn, cũng sẽ không tùy ý đi tìm Khổng Huy giúp đỡ.
Dù sao, sau những thất bại liên tiếp, tinh thần chiến đấu của nhóm người Vương Vĩ chắc chắn sa sút rất nhiều, theo lí mà nói bây giờ có lẽ không có hứng thú làm việc.
Diệp Phương chỉ có thể đơn giản nói vấn đề qua điện thoại.
Còn vẻ mặt của Chu Dương trở nên nghiêm túc.
tay.
Anh không ngờ rằng, Vương Vĩ thật sự đã đi tìm Khổng Huy ra
Hôm nay, trên phố đi bộ của thành phố Liễu đột nhiên mở ra một
cuộc điều tra lớn.
Mà xem ra, đội ngũ điều tra rất lớn mạnh, người bình thường căn
bản không phản kháng được, đặc biệt là kiểm tra cực kì nghiêm khắc.
Diệp Phương nghi ngờ, đầy đều do Vương Vĩ nhờ Khổng Huy làm ra, mục đích thật sự chính là chạy đến cửa hàng thành phố Liễu.
Lúc đó, chỉ cần ngẫu nhiên gặp phải vài vấn đề, đều có thể đưa ra rất nhiều đơn phạt cho cửa hàng thành phố Liễu, thậm chí ra lệnh cấm hành nghề.
Dưới tình hình cấp bách như vậy, Diệp Phương căn bản không có
không gian và thời gian để làm việc, thậm chí, đối phương căn bản sẽ không cho cô ấy cơ hội làm bất cứ điều gì.
Diệp Phương hết cách, mới gọi điện thoại cho Chu Dương.
Sau khi nghe tình hình mà Diệp Phương nói, trong lòng Chu Dương cũng hơi do dự.
Theo lí mà nói, phát động một cuộc điều tra có quy mô lớn như vậy, tuy Khổng Huy có thể làm được, nhưng không phải một mình hắn có thể làm, thể diện của một mình hắn thì vẫn chưa đủ.
Vậy thì, rất có khả năng người nào đó trong Khổng gia ra mặt giúp đỡ Khổng Huy.
Hoặc có thể, toàn bộ chuyện này chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt
———————–
Lần này, Vương Vĩ thật sự không còn quan tâm đến cổ phần và công sức trước kia từng bỏ ra nữa.
Ông ta không ngờ rằng, ngay từ đầu bản thân tràn đầy tự tin tranh đấu với Chu Dương, mỗi người đi một ngả.
Vốn dĩ chuẩn bị đưa mấy người cộng sự cùng nhau xây dựng sự
nghiệp, không chỉ muốn chứng minh với Chu Dương, cho dù rời khỏi anh, mọi người cũng có thể phát triển tốt, cũng muốn chứng minh cho mọi người thấy Chu Dương không phải là người có thể làm được tất cả mọi việc.
Nhưng điều này kéo dài được bao lâu?
Mỗi người đi một ngả, đến bây giờ, mới khoảng một tháng, ông ta đã không chống đỡ được nữa.
Nếu như không phải giai đoạn này, nhiều lần tìm sự giúp đỡ của Khổng Huy, Vương Vĩ cảm thấy Mỹ phẩm thành phố Liễu sớm muộn cũng phải đóng cửa.
Bây giờ, cũng đã đến thời khắc sinh tử.
Nếu thuận lợi bước qua được cửa ải này thì bọn họ và Mỹ phẩm
thành phố Liễu, trong tương lai có thể tung hoành ngang dọc, biển rộng cá vẫy vùng, trời cao chim bay lượn.
Còn nếu không thành công thì điều chờ đợi bọn họ vẫn là cửa hàng đóng cửa, đám người giải tán chán nản quay về Đông Hải giống như con chó chết chủ.
Hơn nữa, sản nghiệp ban đầu của bọn họ ở Đông Hải, cũng rất có khả năng vì hoạt động lần này ở tỉnh Tương Tây mà chịu sự đả kích nghiêm trọng.
Có thể nói, đây đã là trận đánh cuối cùng, Vương Vĩ đã hết đường
lui và không còn phương án phòng bị nào khác.
Vả lại, ông ta cũng không còn ai có thể nhờ cậy.
“Ha ha, vậy được, tôi sẽ giúp đỡ một lần cuối cùng, nếu anh làm không tốt, vậy thì đừng trách tôi.”
Khổng Huy khẽ cười, trong lòng cũng hơi thất vọng về những gì Vương Vĩ đã làm, nhưng vào lúc này có thể liều lĩnh như vậy, cũng khiến Khổng Huy có phần nể phục.
Chí ít, không phải là một tên cứng đầu đần độn.
“Cảm ơn Khổng thiếu gia, lần này, chúng tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ!”
Vương Vĩ nghe lời này, trong lòng đột nhiên hưng phấn, đồng thời đáy mắt lóe lên một tia hi vọng.
Chỉ cần Khổng Huy đồng ý ra tay, vậy thì dựa vào địa vị Khổng Huy ở Khổng gia tại thành phố Liễu, thậm chí địa vị ở Tỉnh Tương Tây, Vương Vĩ chưa hẳn là không có cơ hội đảo ngược tình thế.
Sau khi có được sự bảo đảm của Khổng Huy, Vương Vĩ đi thẳng về Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Toàn bộ trên dưới Mỹ phẩm thành phố Liễu hiện giờ, từ cộng sự
bên trên, đến từng người nhân viên bên dưới, đều rất chán nản, thậm chí còn hơi thất vọng, không còn tinh thần làm việc.
Vương Vĩ cần phải thông báo cho mọi ngưòi tin tức tốt chấn động lòng người này, để tiếp thêm hi vọng và ý chí chiến đấu cho mọi người.
Chí ít, trước khi có được kết quả cuối cùng, bọn họ tuyệt đối không thể từ bỏ dễ dàng như vậy.
Trong lúc đám người Vương Vĩ đợi Khổng Huy ra tay, những
người quan tâm cũng phát hiện ra tình thế khó xử của Mỹ phẩm thành phố Liễu.
Nghĩ đến mối quan hệ trước đây giữa chi nhánh thành phố Liễu của công ty Danh Dương và Mỹ phẩm thành phố Liễu, thì bọn họ cũng đang đợi xem kịch hay.
Khách sạn Khải Nguyên, Trường Sa.
Nhóm người Chu Dương đã ở đây một thời gian khá dài, hình như đã được gần ba tháng.
Năm mới sắp đến gần, không ít người cũng chuẩn bị trở về Đông
Hải.
Ngoài những người phụ trách các cửa hàng sắp khai trương
trước năm mới, những người khác đều thu dọn đầy đủ, bất cứ lúc nào cũng có thể quay về Đông Hải.
“Chu Dương, khi nào chúng ta quay về?”
Thẩm Bích Quân nhẹ nhàng hỏi, giọng điệu có phần phiền muộn.
Nghĩ đến mục đích thật sự đến tỉnh Tương Tây, nhìn thấy bản
thân bây giờ làm những gì, Thẩm Bích Quân chỉ cảm thấy trong lòng dường như có một nỗi buồn vô hạn.
Vốn dĩ, cô ấy theo Chu Dương và Tạ Linh Ngọc đến tỉnh Tương Tây, xuất hiện với vai trò kỳ đà cản mũi.
Chỉ là, sau khi đến tỉnh Tương Tây, tình hình thay đổi đáng kể, khiến Chu Dương và Thẩm Bích Quân không còn thời gian rảnh, hầu như lúc nào cô cũng bị Chu Dương kéo tới kéo lui, làm này làm kia, bận rộn suốt ngày, rất ít thời gian nghỉ ngơi.
“Linh Ngọc, lẽ nào cô không hề oán giận, lúc đầu Chu Dương nói
đưa cô đến đây để giải sầu, vậy mà đến bây giờ, các người đã đi chơi đâu chưa?”
Khi nhìn thấy Tạ Linh Ngọc trầm mặc và bình tĩnh ở bên cạnh,
trong lòng Thẩm Bích Quân lại cảm thấy bực bội không lí do.
Ngoài mặt mối quan hệ giữa Tạ Linh Ngọc và Chu Dương vẫn là vợ chồng, cho nên cô cuối cùng cũng chỉ là người ngoài.
Cho dù quan hệ của cô và Chu Dương từng rất tốt, trước đây ở Đông Hải, cô đã giúp Chu Dương ngăn một nhát đao trí mạng, suýt chút nữa đã không thể sống sót.
Nhưng bây giờ mối quan hệ giữa cô và Chu Dương cũng chẳng ra làm sao.
Chỉ là, ngoại trừ bản thân mình ra, Thẩm Bích Quân rõ ràng cảm nhận được sau khi Chu Dương đến tỉnh Tương Tây, hình như cũng có phận đào hoa, đại tiểu thư Giang Yến của Giang gia kia, chẳng phải là một tấm gương sống sờ sờ sao.
Huống hồ, danh tiếng của Giang Yến ở tỉnh Tương Tây vươn xa, tài sắc vẹn toàn, người đẹp như thế, e rằng người đàn ông nào cũng không kiềm chế được cảm xúc.
Thẩm Bích Quân tự đoán, nếu như đặt mình vào vị trí của Tạ Linh
Ngọc, cô ấy không thể bình tĩnh như vậy.
Cho dù không phải ngày nào cũng quan sát nhất cử nhất động
của Chu Dương, xem hôm nay anh nói chuyện với cô gái nào, đi bên cạnh ai, có cử chỉ thân mật hay hành vi nào xấu không, thì cô cũng sẽ quan tâm đến Chu Dương mọi lúc mọi nơi, để ánh mắt của Chu Dương chỉ nhìn vào bản thân mình.
Thẩm Bích Quân rất đố kị với Tạ Linh Ngọc, đồng thời trong lòng cũng rất khâm phục và ngưỡng mộ.
“Không quan trọng lắm, có chuyện còn quan trọng hơn cả việc đi chơi.”
Tạ Linh Ngọc thản nhiên nói.
Trước nay tính tình của cô luôn rất điềm đạm, trừ lĩnh vực kinh
doanh ra, rất ít cạnh tranh với người khác.
Giống như lần này, Chu Dương nói muốn đưa cô đi giải sầu, cô cũng không từ chối, liền đi theo, mà sau ba tháng ở đây, đừng nói là đi chơi thư giãn, đến thời gian riêng tư ở cạnh Chu Dương mấy lần cộng lại, sợ rằng không đủ thời gian một ngày.
Tuy nhiên, trong lòng Tạ Linh Ngọc không hề khó chịu.
Ngoài trừ, có lúc cảm thấy bất lực.
Trước đây, Tạ Linh Ngọc không hiểu biết nhiều về Chu Dương,
hai bên chỉ tiếp xúc qua lại trong thời gian ngắn, hơn nữa không trao đổi gì nhiều, lại thêm nguyên nhân từ gia đình, trong lòng Tạ Linh Ngọc cũng có thành kiến với Chu Dương.
Còn bây giờ, Tạ Linh Ngọc phát hiện bản thân cô căn bản không hề thấu hiểu Chu Dương.
Cảm giác này xuất hiện vào lần đầu tiên cô nhìn thấy Giang Yến.
Đó là lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, Tạ Linh Ngọc phát hiện trong lòng hơi hoảng sợ.
Tuy cảm giác chỉ thoáng qua, nhưng trái tim của Tạ Linh Ngọc lúc đó như thắt lại không rõ lí do.
Cho nên, lúc Thẩm Bích Quân kéo cô đi gặp Giang Yến, Tạ Linh Ngọc cũng không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, mơ hồ hoang mang cùng Thẩm Bích Quân đi gặp Giang Yến.
Năm mới sắp đến gần, đây cũng là năm thứ tư của cuộc hôn nhân giữa cô và Chu Dương.
Tạ Linh Ngọc hai ngày gần đây, đều cảm thấy trong lòng hơi nhói đau, dường như đang kỳ vọng điều gì đó.
Nhưng cô không thể tâm sự với bất kì ai.
“Haiz, cô đúng là hết thuốc chữa.”
Thẩm Bích Quân khẽ thở dài, lắc đầu trong lòng cảm thấy bất lực.
Nhưng hai người nói như vậy, khiến Chu Dương bên cạnh cảm thấy hơi ngượng ngùng.
Trong lời của Thẩm Bích Quân và Tạ Linh Ngọc tuy không nói rõ điều gì, nhưng ý nghĩa đó, anh sao lại không hiểu chứ.
Trên thực tế, đây cũng là lí do khiến anh cảm thấy áy náy.
Rõ ràng nói là đưa Tạ Linh Ngọc đi chơi thư giãn, nhưng bỗng nhiên lao vào những chuyện ở tỉnh Tương Tây, bận rộn suốt ba tháng trời.
“Đợi giải quyết xong chuyện Vương Vĩ, chúng ta sẽ về Đông Hải đón năm mới.”
Có sự đảm bảo của Chu Dương, mặc dù Thẩm Bích Quân và Tạ
Linh Ngọc không nói gì, nhưng Chu Dương có thể nhận ra rằng, tâm trạng của hai người có vẻ tốt lên nhiều, hứng thú hơn, giọng điệu lời nói cũng thể hiện vui vẻ không ít.
“Tinh tinh tinh.”
Lúc này, điện thoại của Chu Dương lại reo lên.
“Chu tổng, bên của Vương Vĩ lại ra tay rồi.”
Giọng nói của Diệp Phương có phần sốt ruột, hình như cô đã gặp phải khó khăn gì đó.
“Sao thế?”
Chu Dương cau mày, trầm giọng hỏi.
Theo như tính toán của anh, giai đoạn này, Vương Vĩ có lẽ sẽ ở ẩn, cũng sẽ không tùy ý đi tìm Khổng Huy giúp đỡ.
Dù sao, sau những thất bại liên tiếp, tinh thần chiến đấu của nhóm người Vương Vĩ chắc chắn sa sút rất nhiều, theo lí mà nói bây giờ có lẽ không có hứng thú làm việc.
Diệp Phương chỉ có thể đơn giản nói vấn đề qua điện thoại.
Còn vẻ mặt của Chu Dương trở nên nghiêm túc.
tay.
Anh không ngờ rằng, Vương Vĩ thật sự đã đi tìm Khổng Huy ra
Hôm nay, trên phố đi bộ của thành phố Liễu đột nhiên mở ra một
cuộc điều tra lớn.
Mà xem ra, đội ngũ điều tra rất lớn mạnh, người bình thường căn
bản không phản kháng được, đặc biệt là kiểm tra cực kì nghiêm khắc.
Diệp Phương nghi ngờ, đầy đều do Vương Vĩ nhờ Khổng Huy làm ra, mục đích thật sự chính là chạy đến cửa hàng thành phố Liễu.
Lúc đó, chỉ cần ngẫu nhiên gặp phải vài vấn đề, đều có thể đưa ra rất nhiều đơn phạt cho cửa hàng thành phố Liễu, thậm chí ra lệnh cấm hành nghề.
Dưới tình hình cấp bách như vậy, Diệp Phương căn bản không có
không gian và thời gian để làm việc, thậm chí, đối phương căn bản sẽ không cho cô ấy cơ hội làm bất cứ điều gì.
Diệp Phương hết cách, mới gọi điện thoại cho Chu Dương.
Sau khi nghe tình hình mà Diệp Phương nói, trong lòng Chu Dương cũng hơi do dự.
Theo lí mà nói, phát động một cuộc điều tra có quy mô lớn như vậy, tuy Khổng Huy có thể làm được, nhưng không phải một mình hắn có thể làm, thể diện của một mình hắn thì vẫn chưa đủ.
Vậy thì, rất có khả năng người nào đó trong Khổng gia ra mặt giúp đỡ Khổng Huy.
Hoặc có thể, toàn bộ chuyện này chẳng qua chỉ là một thủ thuật che mắt
———————–
Bình luận facebook