Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 625: Thay đổi
Liễu Tuyết – giám đốc bộ phận nghiệp vụ vịnh Lục Cảnh.
Từ khi vừa vào bộ phận nghiệp vụ, cô chỉ là một nhân viên tư vấn bất động sản bình thường, cho đến lúc trở thành giám đốc bộ phận, thời gian cũng không quá nửa năm.
Tốc độ thăng chức như vậy, ở khu biệt thự vịnh Lục Cảnh là vô cùng hiếm thấy.
Quan trọng nhất là Liễu Tuyết tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng – đại học Đông Hải, hơn nữa cô còn có dáng vẻ xinh đẹp, nước da trắng ngần, thân hình mảnh mai, thật sự rất quyến rũ.
Liễu Tuyết là một nhánh hoa của bộ phận nghiệp vụ ở khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, không chỉ là các đồng nghiệp ở đây, thậm chí một vài chủ sở hữu ở khu biệt thự vịnh Lục Cảnh cũng vô cùng ân cần với Liễu Tuyết, trong đó cũng có không ít người theo đuổi cô.
Tuy nhiên, chưa ai nghe nói Liễu Tuyết có người yêu, thậm chí thái độ của Liễu Tuyết đối xử với người khác trước sau đều lạnh lùng như băng.
Trước đây, mỗi lần Liễu Tuyết đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, đều tỏ ra lạnh lùng khó gần, cho dù người khác chào hỏi, Liễu Tuyết cũng thường không để ý.
Do đó, tên bảo vệ và hai thanh niên trẻ tuổi kia đã há hốc mồm khi nhìn thấy Liễu Tuyết lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên trên gương mặt.
Liễu Tuyết bình thường cao ngạo lạnh lùng, bây giờ đột nhiên mỉm cười, hơn nữa giọng nói còn dịu dàng như vậy.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là mục tiêu của Liễu Tuyết lại là tên nhóc kia.
Sao có thể như vậy!
Tên bảo vệ kinh ngạc, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt sợ hãi.
Có thể khiến Liễu Tuyết tỏ thái độ như vậy, không giàu sang thì cũng có quyền lực, hơn nữa vừa nãy Chu Dương có nói anh là chủ sở hữu biệt thự ở đây.
Vốn dĩ đầu óc tên bảo vệ còn đang mơ màng khó hiểu, chớp mắt đã trở nên tỉnh táo, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Lúc này mấy tên bảo vệ có suy nghĩ thế nào, Chu Dương không biết cũng không muốn biết.
Nhưng Liễu Tuyết ở trước mắt thay đổi nhiều như vậy, đúng là vượt ngoài dự đoán của anh.
Dường như mới nửa năm không gặp, Liễu Tuyết đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Lần đầu tiên gặp mặt, Liễu Tuyết chỉ là một cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học, sự ngây ngô trên khuôn mặt, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ.
Lúc đó, Chu Dương có thể cảm nhận được sự hồi hộp, thấp thỏm và chờ mong trong ánh mắt của Liễu Tuyết.
Bây giờ, mới chỉ khoảng nửa năm, Liễu Tuyết đã khác hẳn.
Cả người trở nên càng thành thục trưởng thành hơn, cử chỉ tay chân cũng tự tin hẳn, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy tự tin và thu hút ánh nhìn.
“Thì ra là cô, đã lâu không gặp.”
Chu Dương cười nói, không từ chối lời chào hỏi của của Liễu Tuyết.
“Chu tiên sinh, không ngờ lại gặp được anh ở đây, anh đang muốn về nhà sao?”
Liễu Tuyết cảm thấy vui mừng khi Chu Dương vẫn còn nhớ đến cô.
Vài giây sau, dường như cô nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói.
“Dì vẫn luôn rất tốt, bây giờ có lẽ vẫn đang ở trong nhà, có cần tôi dẫn anh đi không?”
Liễu Tuyết nói xong, trong lòng lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời.
Cô vội vàng thể hiện trước mặt Chu Dương, vì vậy nói điều hơi vô lý.
Biệt thự ở đây là Chu Dương mua cho mẹ của anh ở, vậy thì dĩ nhiên Chu Dương sẽ biết đường, không đến mức cần cô đưa đi.
“Cũng được, vậy thì phiền cô Liễu rồi.”
Nhưng điều khiến Liễu Tuyết bất ngờ là Chu Dương lại gật đầu đồng ý.
Còn tên bảo vệ và hai người trẻ tuổi bên cạnh lúc này lòng như lửa đốt.
Lúc đầu nghe thấy Liễu Tuyết có quen biết với Chu Dương, bọn họ tuy trong lòng kinh ngạc, song vẫn nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp, Chu Dương này có thể chỉ quen biết Liễu Tuyết thôi, chứ không thể có thân phận quan trọng gì.
Nhưng bây giờ, ngay cả Liễu Tuyết cũng phải cẩn thận từng tí một trước mặt Chu Dương, bọn họ sao có thể không biết, Chu Dương này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một chủ sở hữu căn biệt thự ở khu dân cư này.
Nhớ lại việc bọn họ nhắc đến Tôn thiếu gia để đe dọa Chu Dương nhưng anh không thèm để ý đến, bọn họ nhất thời hoảng loạn.
“Chu tiên sinh, là tôi có mắt như mù, mắt chó không biết nhìn người, không biết Chu tiên sinh là chủ sở hữu căn biệt thự ở đây, đắc tội với anh rồi, mong anh rộng lượng không chấp những người thấp kém như chúng tôi, cứ coi tôi như một quả rắm mà bỏ qua cho chúng tôi!”
Tên bảo vệ vội vàng bò đến bên cạnh Chu Dương, túm lấy chân Chu Dương không ngừng kêu rên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, giống như Chu Dương đã làm chuyện gì vô cùng tàn ác với hắn.
Hai người trẻ tuổi kia thấy thế, khẽ cắn răng, đặt Lực Ca qua một bên, rồi vội vàng bò đến bên cạnh Chu Dương, học theo dáng vẻ của tên bảo vệ, túm lấy chân Chu Dương không ngừng cầu xin tha thứ.
Cảnh tượng này, nếu người khác nhìn thấy sẽ tưởng rằng Chu Dương ỷ thế ức hiếp người, hung dữ dạy dỗ mấy người này một trận.
Lông mày Chu Dương trong nháy mắt nhíu chặt lại.
Vừa rồi anh thậm chí đã quyết định không so đo với mấy người này, dù sao anh cũng đã dạy cho bọn họ một bài học, khiến bọn họ nhớ lâu hơn một chút là được rồi.
Chu Dương thật sự không ngờ mấy người này lại mặt dày đến vậy.
Giả bộ thành thế này muốn cho ai xem đây?
Hay là nói, muốn dùng dáng vẻ thảm hại như vậy để uy hiếp Chu Dương?
“Chu tiên sinh, đây là…”
Liễu Tuyết tỏ vẻ kinh ngạc khó hiểu, nhìn ba người quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin Chu Dương tha thứ, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Vừa rồi đứng từ xa cô nhìn thấy hình như ở đây đã xảy ra xung đột gì đó, đang chuẩn bị tới hòa giải, nhưng nhìn thấy Chu Dương, trong lòng vô cùng kinh ngạc mà nhất thời quên mất chuyện này.
Bây giờ, nhìn tình hình trước mắt có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.
Với thân phận của Chu Dương, nhất định sẽ không tính toán gì với mấy người này.
Vậy thì kết quả chỉ có một.
Mấy người này đã đắc tội với Chu Dương, nghe lời tên bảo vệ vừa nói, có vẻ như hắn đã sỉ nhục chế nhạo Chu Dương.
Ngay lập tức, Liễu Tuyết giận tái mặt, trợn trừng mắt nhìn ba người trước mặt.
Đắc tội với Chu Dương mà còn dám quấy rối ở đây, cản trở đường đi của Chu Dương, đúng là muốn chết mà.
Nhất là tên bảo vệ này, thân là một bảo vệ của khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, không chỉ bất kính với chủ sở hữu biệt thự, mà trong thời gian làm việc còn uống say thành bộ dạng này.
Cái này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, khiến mọi người đánh giá thấp uy tín và an ninh ở khu biệt thự, thậm chí là chán ghét.
“Mấy người đang làm gì vậy? Mau cút đi, đừng cản trở ở đây nữa.”
Liễu Tuyết nổi giận nói.
Bây giờ cô đã không còn là cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học chưa từng trải qua sự đời nữa, đối với rất nhiều chuyện, rất nhiều người, cô đã có cách xử lý của riêng mình.
Nhất là sau khi thành lãnh đạo, Liễu Tuyết càng biết đối phó với những người như vậy, chỉ cần quát lớn một tiếng có thể khiến bọn họ thầm kính sợ nể phục.
Quả nhiên, sau khi Liễu Tuyết quát mắng, tên bảo vệ kia rõ ràng hơi sợ hãi, tay túm lấy ống quần Chu Dương đã hơi buông lỏng ra.
“Không được, Chu tiên sinh, anh nhất định phải tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không nói chuyện hôm nay cho Tôn thiếu gia đâu.”
“Đúng vậy, anh đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi.”
Nhưng bọn họ vẫn khăng khăng như cũ, thậm chí trong lời nói còn cố ý nhắc đến Tôn thiếu gia để có ý uy hiếp Chu Dương.
Chu Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hai người này quả nhiên là không biết điều, với tình huống như vậy vẫn không phân biệt được tốt xấu, còn dám lấy người tên là Tôn thiếu gia ra để uy hiếp anh.
Chẳng lẽ bọn họ đã quên trước đó cái người nói như vậy đã bị Chu Dương tung một cú đấm đánh bay thẳng ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang nằm ở đó bất tỉnh nhân sự sao?
———————-
Từ khi vừa vào bộ phận nghiệp vụ, cô chỉ là một nhân viên tư vấn bất động sản bình thường, cho đến lúc trở thành giám đốc bộ phận, thời gian cũng không quá nửa năm.
Tốc độ thăng chức như vậy, ở khu biệt thự vịnh Lục Cảnh là vô cùng hiếm thấy.
Quan trọng nhất là Liễu Tuyết tốt nghiệp ở trường đại học nổi tiếng – đại học Đông Hải, hơn nữa cô còn có dáng vẻ xinh đẹp, nước da trắng ngần, thân hình mảnh mai, thật sự rất quyến rũ.
Liễu Tuyết là một nhánh hoa của bộ phận nghiệp vụ ở khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, không chỉ là các đồng nghiệp ở đây, thậm chí một vài chủ sở hữu ở khu biệt thự vịnh Lục Cảnh cũng vô cùng ân cần với Liễu Tuyết, trong đó cũng có không ít người theo đuổi cô.
Tuy nhiên, chưa ai nghe nói Liễu Tuyết có người yêu, thậm chí thái độ của Liễu Tuyết đối xử với người khác trước sau đều lạnh lùng như băng.
Trước đây, mỗi lần Liễu Tuyết đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, đều tỏ ra lạnh lùng khó gần, cho dù người khác chào hỏi, Liễu Tuyết cũng thường không để ý.
Do đó, tên bảo vệ và hai thanh niên trẻ tuổi kia đã há hốc mồm khi nhìn thấy Liễu Tuyết lộ ra vẻ vui mừng ngạc nhiên trên gương mặt.
Liễu Tuyết bình thường cao ngạo lạnh lùng, bây giờ đột nhiên mỉm cười, hơn nữa giọng nói còn dịu dàng như vậy.
Nhưng điều khiến bọn họ kinh ngạc là mục tiêu của Liễu Tuyết lại là tên nhóc kia.
Sao có thể như vậy!
Tên bảo vệ kinh ngạc, đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng hốt sợ hãi.
Có thể khiến Liễu Tuyết tỏ thái độ như vậy, không giàu sang thì cũng có quyền lực, hơn nữa vừa nãy Chu Dương có nói anh là chủ sở hữu biệt thự ở đây.
Vốn dĩ đầu óc tên bảo vệ còn đang mơ màng khó hiểu, chớp mắt đã trở nên tỉnh táo, trong lòng không khỏi khiếp sợ.
Lúc này mấy tên bảo vệ có suy nghĩ thế nào, Chu Dương không biết cũng không muốn biết.
Nhưng Liễu Tuyết ở trước mắt thay đổi nhiều như vậy, đúng là vượt ngoài dự đoán của anh.
Dường như mới nửa năm không gặp, Liễu Tuyết đã xảy ra thay đổi long trời lở đất, giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Lần đầu tiên gặp mặt, Liễu Tuyết chỉ là một cô sinh viên mới tốt nghiệp đại học, sự ngây ngô trên khuôn mặt, nhìn thoáng qua cũng có thể thấy rõ.
Lúc đó, Chu Dương có thể cảm nhận được sự hồi hộp, thấp thỏm và chờ mong trong ánh mắt của Liễu Tuyết.
Bây giờ, mới chỉ khoảng nửa năm, Liễu Tuyết đã khác hẳn.
Cả người trở nên càng thành thục trưởng thành hơn, cử chỉ tay chân cũng tự tin hẳn, đến cả giọng điệu nói chuyện cũng tràn đầy tự tin và thu hút ánh nhìn.
“Thì ra là cô, đã lâu không gặp.”
Chu Dương cười nói, không từ chối lời chào hỏi của của Liễu Tuyết.
“Chu tiên sinh, không ngờ lại gặp được anh ở đây, anh đang muốn về nhà sao?”
Liễu Tuyết cảm thấy vui mừng khi Chu Dương vẫn còn nhớ đến cô.
Vài giây sau, dường như cô nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói.
“Dì vẫn luôn rất tốt, bây giờ có lẽ vẫn đang ở trong nhà, có cần tôi dẫn anh đi không?”
Liễu Tuyết nói xong, trong lòng lập tức nhận ra mình vừa lỡ lời.
Cô vội vàng thể hiện trước mặt Chu Dương, vì vậy nói điều hơi vô lý.
Biệt thự ở đây là Chu Dương mua cho mẹ của anh ở, vậy thì dĩ nhiên Chu Dương sẽ biết đường, không đến mức cần cô đưa đi.
“Cũng được, vậy thì phiền cô Liễu rồi.”
Nhưng điều khiến Liễu Tuyết bất ngờ là Chu Dương lại gật đầu đồng ý.
Còn tên bảo vệ và hai người trẻ tuổi bên cạnh lúc này lòng như lửa đốt.
Lúc đầu nghe thấy Liễu Tuyết có quen biết với Chu Dương, bọn họ tuy trong lòng kinh ngạc, song vẫn nghĩ đây chỉ là sự trùng hợp, Chu Dương này có thể chỉ quen biết Liễu Tuyết thôi, chứ không thể có thân phận quan trọng gì.
Nhưng bây giờ, ngay cả Liễu Tuyết cũng phải cẩn thận từng tí một trước mặt Chu Dương, bọn họ sao có thể không biết, Chu Dương này tuyệt đối không chỉ đơn giản là một chủ sở hữu căn biệt thự ở khu dân cư này.
Nhớ lại việc bọn họ nhắc đến Tôn thiếu gia để đe dọa Chu Dương nhưng anh không thèm để ý đến, bọn họ nhất thời hoảng loạn.
“Chu tiên sinh, là tôi có mắt như mù, mắt chó không biết nhìn người, không biết Chu tiên sinh là chủ sở hữu căn biệt thự ở đây, đắc tội với anh rồi, mong anh rộng lượng không chấp những người thấp kém như chúng tôi, cứ coi tôi như một quả rắm mà bỏ qua cho chúng tôi!”
Tên bảo vệ vội vàng bò đến bên cạnh Chu Dương, túm lấy chân Chu Dương không ngừng kêu rên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, giống như Chu Dương đã làm chuyện gì vô cùng tàn ác với hắn.
Hai người trẻ tuổi kia thấy thế, khẽ cắn răng, đặt Lực Ca qua một bên, rồi vội vàng bò đến bên cạnh Chu Dương, học theo dáng vẻ của tên bảo vệ, túm lấy chân Chu Dương không ngừng cầu xin tha thứ.
Cảnh tượng này, nếu người khác nhìn thấy sẽ tưởng rằng Chu Dương ỷ thế ức hiếp người, hung dữ dạy dỗ mấy người này một trận.
Lông mày Chu Dương trong nháy mắt nhíu chặt lại.
Vừa rồi anh thậm chí đã quyết định không so đo với mấy người này, dù sao anh cũng đã dạy cho bọn họ một bài học, khiến bọn họ nhớ lâu hơn một chút là được rồi.
Chu Dương thật sự không ngờ mấy người này lại mặt dày đến vậy.
Giả bộ thành thế này muốn cho ai xem đây?
Hay là nói, muốn dùng dáng vẻ thảm hại như vậy để uy hiếp Chu Dương?
“Chu tiên sinh, đây là…”
Liễu Tuyết tỏ vẻ kinh ngạc khó hiểu, nhìn ba người quỳ trên mặt đất không ngừng cầu xin Chu Dương tha thứ, trên mặt tràn đầy nghi hoặc.
Vừa rồi đứng từ xa cô nhìn thấy hình như ở đây đã xảy ra xung đột gì đó, đang chuẩn bị tới hòa giải, nhưng nhìn thấy Chu Dương, trong lòng vô cùng kinh ngạc mà nhất thời quên mất chuyện này.
Bây giờ, nhìn tình hình trước mắt có vẻ chuyện không đơn giản như vậy.
Với thân phận của Chu Dương, nhất định sẽ không tính toán gì với mấy người này.
Vậy thì kết quả chỉ có một.
Mấy người này đã đắc tội với Chu Dương, nghe lời tên bảo vệ vừa nói, có vẻ như hắn đã sỉ nhục chế nhạo Chu Dương.
Ngay lập tức, Liễu Tuyết giận tái mặt, trợn trừng mắt nhìn ba người trước mặt.
Đắc tội với Chu Dương mà còn dám quấy rối ở đây, cản trở đường đi của Chu Dương, đúng là muốn chết mà.
Nhất là tên bảo vệ này, thân là một bảo vệ của khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, không chỉ bất kính với chủ sở hữu biệt thự, mà trong thời gian làm việc còn uống say thành bộ dạng này.
Cái này mà truyền ra ngoài, nhất định sẽ ảnh hưởng vô cùng lớn đến khu biệt thự vịnh Lục Cảnh, khiến mọi người đánh giá thấp uy tín và an ninh ở khu biệt thự, thậm chí là chán ghét.
“Mấy người đang làm gì vậy? Mau cút đi, đừng cản trở ở đây nữa.”
Liễu Tuyết nổi giận nói.
Bây giờ cô đã không còn là cô gái nhỏ mới tốt nghiệp đại học chưa từng trải qua sự đời nữa, đối với rất nhiều chuyện, rất nhiều người, cô đã có cách xử lý của riêng mình.
Nhất là sau khi thành lãnh đạo, Liễu Tuyết càng biết đối phó với những người như vậy, chỉ cần quát lớn một tiếng có thể khiến bọn họ thầm kính sợ nể phục.
Quả nhiên, sau khi Liễu Tuyết quát mắng, tên bảo vệ kia rõ ràng hơi sợ hãi, tay túm lấy ống quần Chu Dương đã hơi buông lỏng ra.
“Không được, Chu tiên sinh, anh nhất định phải tha cho chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ không nói chuyện hôm nay cho Tôn thiếu gia đâu.”
“Đúng vậy, anh đại nhân đại lượng tha cho chúng tôi đi.”
Nhưng bọn họ vẫn khăng khăng như cũ, thậm chí trong lời nói còn cố ý nhắc đến Tôn thiếu gia để có ý uy hiếp Chu Dương.
Chu Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng.
Hai người này quả nhiên là không biết điều, với tình huống như vậy vẫn không phân biệt được tốt xấu, còn dám lấy người tên là Tôn thiếu gia ra để uy hiếp anh.
Chẳng lẽ bọn họ đã quên trước đó cái người nói như vậy đã bị Chu Dương tung một cú đấm đánh bay thẳng ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang nằm ở đó bất tỉnh nhân sự sao?
———————-
Bình luận facebook