Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 628: Đó là rác, vứt rồi!
Chu Dương về rồi.
Tin tức này như một trận cuồng phong, quét bay cả thành phố Đông Hải.
Nhưng bất cứ ai có quan hệ với Chu Dương hay công ty Danh Dương đều biết tin này, và cũng biết rõ, Chu Dương và cả mấy người trong công ty Danh Dương về đến thành phố Đông Hải rồi.
Tạ gia.
Tạ Linh Ngọc đưa Thẩm Bích Quân về Tạ gia.
Sau khi biết thân phận của Thẩm Bích Quân, bà Tạ bỗng chuyển từ vẻ lạnh nhạt sang vẻ niềm nở, liên tục an ủi và hỏi han Thẩm Bích Quân, sợ cô cảm thấy bị ghẻ lạnh.
“Ha ha, mời Thẩm tổng uống trà, không ngờ Thẩm tổng lại thân thiết với Linh Ngọc nhà chúng tôi như vậy, sau này phải tới chơi thường xuyên đó.”
Bà Tạ nhìn Thẩm Bích Quân, càng nhìn càng thấy vui.
Thẩm Bích Quân là chủ tịch của công ty Danh Dương, và hầu như tất cả mọi người trong thành phố Đông Hải này đều biết tên công ty Danh Dương.
Thậm chí, công ty của Tạ Linh Ngọc cũng nhờ có công ty Danh Dương nên mới thoát khỏi cuộc khủng hoảng, giờ đang ngày một phát triển.
Bà Tạ hơi hối hận, nếu biết Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân quen nhau thì bà ta đã bảo Tạ Linh Ngọc giới thiệu cho rồi, đến lúc đó, không chừng bà ta còn có thể mở một công ty, bám lấy công ty Danh Dương để kiếm lấy món hời lớn.
Dù sao, mọi người đều thích mình có nhiều tiền.
Huống hồ, bà Tạ lại là người mê tiền.
“Ha ha, đương nhiên rồi.”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng, thờ ơ nói.
Còn về bà Tạ, trước kia cô cũng được nghe rất nhiều chuyện về bà Tạ từ chỗ Chu Dương, vì thế cô cũng có một ấn tượng chung chung về bà ta.
Nên dù cho bà Tạ có nhiệt tình đến đâu.
Thì trong mắt Thẩm Bích Quân cũng chỉ là sự ân cần quá mức, là thái độ khi cầu xin người khác.
Vì vậy Thẩm Bích Quân vẫn giữ thái độ lạnh như băng, cô ấy không muốn nói quá nhiều với bà Tạ.
Cô ấy thấy, ngay cả Tạ Linh Ngọc cũng bày ra vẻ lạnh tanh với mẹ mình, hầu như không nói câu gì.
“Ôi, Linh Ngọc, con làm gì vậy hả? Thẩm tổng tới, không ra tiếp đãi Thẩm tổng đi, còn ở đó tìm cái gì!”
Bà Tạ nhìn thấy Thẩm Bích Quân ngồi trên sofa, còn Tạ Linh Ngọc lại đang tìm gì đó ở trong phòng, bỗng thấy không vui.
Thẩm Bích Quân là ai cơ chứ, là chủ tịch của công ty Danh Dương, tiếng tăm địa vị ở thành phố Đông Hải lớn như nào thì khỏi cần nói, chỉ một câu của cô ấy là đã có thể quyết định vận mệnh của công ty Tạ Linh Ngọc, vậy là đủ rồi.
Tạ Linh Ngọc về cùng với Thẩm Bích Quân, không nghĩ cách làm sao thể hiện cho tốt, để lại ấn tượng tốt ở trước mặt Thẩm Bích Quân, mà vừa về đã chạy vào phòng, tìm kiếm đồ đạc.
Chẳng lẽ muốn bà mẹ này tức chết luôn sao?
Bà Tạ lồng ngực phập phồng, tức giận vô cùng.
Đứa con gái này của bà ta đúng là không biết nắm bắt cơ hội.
Trước kia cứ dây dưa không chịu ly hôn với tên Chu Dương ăn hại, giờ có người tốt như vậy ở trong nhà lại không biết đường biểu hiện cho tốt.
Vả lại, Thẩm Bích Quân là người con gái xinh đẹp, Tạ Linh Ngọc cũng là một người con gái xinh đẹp.
Hai người đẹp ở chung với nhau, chẳng phải càng có chung chủ đề để nói hơn sao.
“Mẹ có thấy thứ con để trong hộp không?”
Tạ Linh Ngọc đi ra khỏi phòng, vẻ mặt sốt ruột, nhăn mày nhăn mặt nhìn bà Tạ, trông hơi khó coi.
“Hộp nào? Tao không biết, không thấy.”
Chưa đợi Tạ Linh Ngọc nói xong, bà Tạ liền phủ nhận, thậm chí còn không có kiên nhẫn nghe Tạ Linh Ngọc nói hết.
“Mẹ……”
Tạ Linh Ngọc nhất thời tức giận, lời còn nghẹn lại ở cổ họng, mặt đỏ ửng vì nôn nóng.
“Hộp gì? Chẳng lẽ là chiếc hộp màu đen?”
Thế nhưng bà Tạ cũng ý thức được Thẩm Bích Quân đang ở đây, nếu như bà ta cứ cư xử như vậy, có thể sẽ khiến Thẩm Bích Quân không hài lòng, khiến Thẩm Bích Quân ghét Tạ Linh Ngọc, thậm chí là cản trở con đường phát triển của công ty Tạ Linh Ngọc.
Cho nên bà ta từ tốn nói chậm lại, nghĩ ngợi một lúc, rồi ngập ngừng nói.
“Cái đó sao.”
Thấy bà Tạ nói vậy, sắc mặt cô khẽ động.
Nếu bà Tạ nói được màu của chiếc hộp, vậy chắc chắn bà ta đã thấy chiếc hộp đó.
Nhưng giờ không thấy chiếc hộp đâu, hẳn là có liên quan tới bà ta.
“Mẹ vứt cái hộp rác đó lâu rồi, trong đó có một đống sách và vài bức thư tình rách nát, hừ, tao biết thừa, đều là do thằng ăn hại Chu Dương làm cả, ăn hại mà cũng học đòi người khác tạo sự lãng mạn, không xem lại coi thân phận nó là gì, nó mà cũng xứng sao?”
“Linh Ngọc à, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, vứt hết chỗ đồ đạc đó đi, con thu xếp thời gian gọi nó tới đây, ly hôn với nó mau đi, thành phố Đông Hải này còn đầy thanh niên tài giỏi, nào có ai kém cạnh với thằng ăn hại đó đâu?”
Bà Tạ khinh thường nói, mỗi lần nhắc tới Chu Dương, bà ta luôn nói với giọng ghét bỏ, không che giấu, như thể hễ nhắc tới cái tên Chu Dương là lại khiến bà ta thấy buồn nôn.
“Linh Ngọc, với sắc đẹp của con, dù có ly hôn cũng chẳng sợ gì, với mức độ phát triển của công ty con hiện giờ, đừng nói là thằng Chu Dương ăn hại đó, mà ngay cả con trai của Trần Tuấn Sinh muốn cưới con, cũng phải xem mẹ có đồng ý hay không đã.”
Bà Tạ hừ lạnh nói.
Giờ công ty của Tạ Linh Ngọc ngày càng ổn định, đặc biệt là trong nửa năm nay, sau khi hợp tác với công ty Danh Dương, sự phát triển của công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ được tăng lên nhanh chóng.
Nửa năm qua, công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ không những trả hết tất cả các món nợ cũ, mà còn thu được lợi nhuận gấp đôi, trong vòng nửa năm đã kiếm được gần 10 triệu tệ tiền lợi nhuận ròng.
Nếu là trước kia, thì hoàn toàn không thể xảy ra.
Còn giờ đã xảy ra thật rồi, hơn nữa hôm qua bà Tạ mới từ công ty về, kiểm tra sổ sách, tháng này là tháng áp tết, lợi nhuận ròng một tháng đã trên 5 triệu tệ.
Một khoản tiền lớn như vậy, thậm chí bà Tạ còn nghĩ nên đổi một căn nhà to hơn.
Dù gì, tuy nơi này cũng được coi là khu nhà ở cao cấp đắt đỏ ở thành phố Đông Hải, nhưng vẫn có chút hạn chế, không đủ oai.
Bà Tạ cảm thấy nơi này không xứng với thân phận của bà ta nữa.
Huống hồ, tên rác rưởi Chu Dương đã ở mấy năm ở nơi này rồi, khắp nhà đều đã bị tên ăn hại Chu Dương vấy bẩn, nếu bà ta mà còn ở đây, nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa trong mắt bà Tạ, Trần Tuấn Sinh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ điên cuồng theo đuổi Tạ Linh Ngọc, nếu như không có bối cảnh gia đình, thì còn lâu bà Tạ mới để ý tới.
Cho nên, bà Tạ đã quyết định.
Nếu Trần Tuấn Sinh đủ văn minh lịch sự, có thể chọc bà vui, không chừng bà sẽ ủng hộ cho hắn và Tạ Linh Ngọc đến với nhau.
Còn tên Chu Dương ăn hại kia thì mau mau ly hôn đi, đừng mang tai họa tới cho Tạ Linh Ngọc, hại cả Tạ gia nữa.
“Đủ rồi!”
Bà Tạ vẫn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Tạ Linh Ngọc ngắt lời.
Sắc mặt Tạ Linh Ngọc u ám vô cùng, mắt nhìn chằm chằm bà Tạ, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, cô ấy đang tức giận và buồn bã vô cùng.
———————-
Tin tức này như một trận cuồng phong, quét bay cả thành phố Đông Hải.
Nhưng bất cứ ai có quan hệ với Chu Dương hay công ty Danh Dương đều biết tin này, và cũng biết rõ, Chu Dương và cả mấy người trong công ty Danh Dương về đến thành phố Đông Hải rồi.
Tạ gia.
Tạ Linh Ngọc đưa Thẩm Bích Quân về Tạ gia.
Sau khi biết thân phận của Thẩm Bích Quân, bà Tạ bỗng chuyển từ vẻ lạnh nhạt sang vẻ niềm nở, liên tục an ủi và hỏi han Thẩm Bích Quân, sợ cô cảm thấy bị ghẻ lạnh.
“Ha ha, mời Thẩm tổng uống trà, không ngờ Thẩm tổng lại thân thiết với Linh Ngọc nhà chúng tôi như vậy, sau này phải tới chơi thường xuyên đó.”
Bà Tạ nhìn Thẩm Bích Quân, càng nhìn càng thấy vui.
Thẩm Bích Quân là chủ tịch của công ty Danh Dương, và hầu như tất cả mọi người trong thành phố Đông Hải này đều biết tên công ty Danh Dương.
Thậm chí, công ty của Tạ Linh Ngọc cũng nhờ có công ty Danh Dương nên mới thoát khỏi cuộc khủng hoảng, giờ đang ngày một phát triển.
Bà Tạ hơi hối hận, nếu biết Tạ Linh Ngọc và Thẩm Bích Quân quen nhau thì bà ta đã bảo Tạ Linh Ngọc giới thiệu cho rồi, đến lúc đó, không chừng bà ta còn có thể mở một công ty, bám lấy công ty Danh Dương để kiếm lấy món hời lớn.
Dù sao, mọi người đều thích mình có nhiều tiền.
Huống hồ, bà Tạ lại là người mê tiền.
“Ha ha, đương nhiên rồi.”
Thẩm Bích Quân lạnh lùng, thờ ơ nói.
Còn về bà Tạ, trước kia cô cũng được nghe rất nhiều chuyện về bà Tạ từ chỗ Chu Dương, vì thế cô cũng có một ấn tượng chung chung về bà ta.
Nên dù cho bà Tạ có nhiệt tình đến đâu.
Thì trong mắt Thẩm Bích Quân cũng chỉ là sự ân cần quá mức, là thái độ khi cầu xin người khác.
Vì vậy Thẩm Bích Quân vẫn giữ thái độ lạnh như băng, cô ấy không muốn nói quá nhiều với bà Tạ.
Cô ấy thấy, ngay cả Tạ Linh Ngọc cũng bày ra vẻ lạnh tanh với mẹ mình, hầu như không nói câu gì.
“Ôi, Linh Ngọc, con làm gì vậy hả? Thẩm tổng tới, không ra tiếp đãi Thẩm tổng đi, còn ở đó tìm cái gì!”
Bà Tạ nhìn thấy Thẩm Bích Quân ngồi trên sofa, còn Tạ Linh Ngọc lại đang tìm gì đó ở trong phòng, bỗng thấy không vui.
Thẩm Bích Quân là ai cơ chứ, là chủ tịch của công ty Danh Dương, tiếng tăm địa vị ở thành phố Đông Hải lớn như nào thì khỏi cần nói, chỉ một câu của cô ấy là đã có thể quyết định vận mệnh của công ty Tạ Linh Ngọc, vậy là đủ rồi.
Tạ Linh Ngọc về cùng với Thẩm Bích Quân, không nghĩ cách làm sao thể hiện cho tốt, để lại ấn tượng tốt ở trước mặt Thẩm Bích Quân, mà vừa về đã chạy vào phòng, tìm kiếm đồ đạc.
Chẳng lẽ muốn bà mẹ này tức chết luôn sao?
Bà Tạ lồng ngực phập phồng, tức giận vô cùng.
Đứa con gái này của bà ta đúng là không biết nắm bắt cơ hội.
Trước kia cứ dây dưa không chịu ly hôn với tên Chu Dương ăn hại, giờ có người tốt như vậy ở trong nhà lại không biết đường biểu hiện cho tốt.
Vả lại, Thẩm Bích Quân là người con gái xinh đẹp, Tạ Linh Ngọc cũng là một người con gái xinh đẹp.
Hai người đẹp ở chung với nhau, chẳng phải càng có chung chủ đề để nói hơn sao.
“Mẹ có thấy thứ con để trong hộp không?”
Tạ Linh Ngọc đi ra khỏi phòng, vẻ mặt sốt ruột, nhăn mày nhăn mặt nhìn bà Tạ, trông hơi khó coi.
“Hộp nào? Tao không biết, không thấy.”
Chưa đợi Tạ Linh Ngọc nói xong, bà Tạ liền phủ nhận, thậm chí còn không có kiên nhẫn nghe Tạ Linh Ngọc nói hết.
“Mẹ……”
Tạ Linh Ngọc nhất thời tức giận, lời còn nghẹn lại ở cổ họng, mặt đỏ ửng vì nôn nóng.
“Hộp gì? Chẳng lẽ là chiếc hộp màu đen?”
Thế nhưng bà Tạ cũng ý thức được Thẩm Bích Quân đang ở đây, nếu như bà ta cứ cư xử như vậy, có thể sẽ khiến Thẩm Bích Quân không hài lòng, khiến Thẩm Bích Quân ghét Tạ Linh Ngọc, thậm chí là cản trở con đường phát triển của công ty Tạ Linh Ngọc.
Cho nên bà ta từ tốn nói chậm lại, nghĩ ngợi một lúc, rồi ngập ngừng nói.
“Cái đó sao.”
Thấy bà Tạ nói vậy, sắc mặt cô khẽ động.
Nếu bà Tạ nói được màu của chiếc hộp, vậy chắc chắn bà ta đã thấy chiếc hộp đó.
Nhưng giờ không thấy chiếc hộp đâu, hẳn là có liên quan tới bà ta.
“Mẹ vứt cái hộp rác đó lâu rồi, trong đó có một đống sách và vài bức thư tình rách nát, hừ, tao biết thừa, đều là do thằng ăn hại Chu Dương làm cả, ăn hại mà cũng học đòi người khác tạo sự lãng mạn, không xem lại coi thân phận nó là gì, nó mà cũng xứng sao?”
“Linh Ngọc à, mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, vứt hết chỗ đồ đạc đó đi, con thu xếp thời gian gọi nó tới đây, ly hôn với nó mau đi, thành phố Đông Hải này còn đầy thanh niên tài giỏi, nào có ai kém cạnh với thằng ăn hại đó đâu?”
Bà Tạ khinh thường nói, mỗi lần nhắc tới Chu Dương, bà ta luôn nói với giọng ghét bỏ, không che giấu, như thể hễ nhắc tới cái tên Chu Dương là lại khiến bà ta thấy buồn nôn.
“Linh Ngọc, với sắc đẹp của con, dù có ly hôn cũng chẳng sợ gì, với mức độ phát triển của công ty con hiện giờ, đừng nói là thằng Chu Dương ăn hại đó, mà ngay cả con trai của Trần Tuấn Sinh muốn cưới con, cũng phải xem mẹ có đồng ý hay không đã.”
Bà Tạ hừ lạnh nói.
Giờ công ty của Tạ Linh Ngọc ngày càng ổn định, đặc biệt là trong nửa năm nay, sau khi hợp tác với công ty Danh Dương, sự phát triển của công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ được tăng lên nhanh chóng.
Nửa năm qua, công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ không những trả hết tất cả các món nợ cũ, mà còn thu được lợi nhuận gấp đôi, trong vòng nửa năm đã kiếm được gần 10 triệu tệ tiền lợi nhuận ròng.
Nếu là trước kia, thì hoàn toàn không thể xảy ra.
Còn giờ đã xảy ra thật rồi, hơn nữa hôm qua bà Tạ mới từ công ty về, kiểm tra sổ sách, tháng này là tháng áp tết, lợi nhuận ròng một tháng đã trên 5 triệu tệ.
Một khoản tiền lớn như vậy, thậm chí bà Tạ còn nghĩ nên đổi một căn nhà to hơn.
Dù gì, tuy nơi này cũng được coi là khu nhà ở cao cấp đắt đỏ ở thành phố Đông Hải, nhưng vẫn có chút hạn chế, không đủ oai.
Bà Tạ cảm thấy nơi này không xứng với thân phận của bà ta nữa.
Huống hồ, tên rác rưởi Chu Dương đã ở mấy năm ở nơi này rồi, khắp nhà đều đã bị tên ăn hại Chu Dương vấy bẩn, nếu bà ta mà còn ở đây, nhất định sẽ bị ảnh hưởng.
Hơn nữa trong mắt bà Tạ, Trần Tuấn Sinh chẳng qua cũng chỉ là một kẻ điên cuồng theo đuổi Tạ Linh Ngọc, nếu như không có bối cảnh gia đình, thì còn lâu bà Tạ mới để ý tới.
Cho nên, bà Tạ đã quyết định.
Nếu Trần Tuấn Sinh đủ văn minh lịch sự, có thể chọc bà vui, không chừng bà sẽ ủng hộ cho hắn và Tạ Linh Ngọc đến với nhau.
Còn tên Chu Dương ăn hại kia thì mau mau ly hôn đi, đừng mang tai họa tới cho Tạ Linh Ngọc, hại cả Tạ gia nữa.
“Đủ rồi!”
Bà Tạ vẫn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Tạ Linh Ngọc ngắt lời.
Sắc mặt Tạ Linh Ngọc u ám vô cùng, mắt nhìn chằm chằm bà Tạ, nghiến răng nghiến lợi.
Lúc này, cô ấy đang tức giận và buồn bã vô cùng.
———————-
Bình luận facebook