Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 640: Xuất phát!
Chu Dương thấy rất kinh ngạc.
Khi Tạ Linh Ngọc tới và nói bà Tạ muốn mời Thẩm Bích Quân dùng cơm, anh cực kì ngạc nhiên.
Bà Tạ và Thẩm Bích Quân từ khi nào lại thân thiết như vậy, mới gặp nhau một lần mà hôm sau đã muốn mời khách dùng bữa.
Điều khiến Chu Dương bất ngờ nhất là, Tạ Linh Ngọc cũng bảo anh tới.
Mối quan hệ giữa anh và bà Tạ như nào, Tạ Linh Ngọc biết rõ nhất, vậy mà giờ cô cũng bảo anh đi.
Tức là có ý gì?
Chu Dương im lặng nhìn Tạ Linh Ngọc, trong lòng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một mặt, anh không biết mục đích bà Tạ mời Thẩm Bích Quân dùng bữa là gì.
Mặt khác, liệu anh có đến đó có ổn không, có gây ra mâu thuẫn nào không.
Dù sao thì trong mắt bà Tạ, anh chỉ là thằng phế vật, không nên xuất hiện trên đời.
Chu Dương có thể tưởng tượng cảnh anh ở trước mặt bà Tạ, bà ta sẽ lập tức quát lớn, hận không thể băm anh thành trăm mảnh.
Nhìn thấy nét do dự trên mặt Chu Dương, Tạ Linh Ngọc hơi xót xa.
Cô biết tại sao Chu Dương chần chừ như vậy.
Đều là vì bà Tạ.
Nếu như không phải do mẹ cô khinh thường Chu Dương, thậm chí năm lần bảy lượt chửi tận mặt Chu Dương là đồ phế vật.
Thì mối quan hệ giữa hai người họ đã không xa cách, lạnh lùng như này.
Trong lòng Tạ Linh Ngọc vô cùng mâu thuẫn, cô không biết nên làm gì.
Một bên là mẹ, còn một bên là người mà giờ cô mới nhận ra tình cảm mình dành cho anh.
Hai người này, lẽ ra đều là người quan trọng nhất bên cạnh cô.
Vậy mà bây giờ họ cứ như nước với lửa. Thật sự thì bà Tạ rất khinh miệt Chu Dương, không bao giờ hài lòng về anh.
Chu Dương có thể tưởng tượng được viễn cảnh khi hai người họ gặp nhau, thì cô cũng đoán được.
Tạ Linh Ngọc trong phút chốc nhíu chặt chân mày lại.
Cô biết, vì bà Tạ nên có thể Chu Dương không đi.
Nhưng nếu vậy, sẽ khiến cô và anh càng thêm xa cách.
Dù sao thì quan hệ giữa cô và anh có như thế nào đi nữa, bà Tạ luôn luôn chặn ở giữa.
“Anh không đi à?”
Tạ Linh Ngọc hỏi nhỏ, giọng nhẹ như gió thoảng, nếu Chu Dương không chú ý thì anh còn không nghe được.
“À, nếu em nói vậy, thì đương nhiên anh đi rồi.”
Thế nhưng, dù giọng của cô nhỏ đến đâu, Chu Dương vẫn nghe thấy.
Anh cũng cảm nhận được chút mất mát buồn bã trong giọng Tạ Linh Ngọc.
Nên Chu Dương không hề do dự mà đồng ý ngay.
Hơn nữa, mâu thuẫn giữa anh và bà Tạ, là vì bà Tạ không coi trọng anh thôi.
Đến lúc đó, chỉ cần Chu Dương không để ý đến bà Tạ, tin rằng một người vô vị như bà ta e là cũng sẽ tự cảm thấy nhàm chán.
“Thật chứ?”
Nghe thấy Chu Dương nói vậy, Tạ Linh Ngọc rất ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ, thở dài nhẹ nhõm.
Chu Dương đồng ý đi rồi, mọi lo âu trong lòng cô đều tan thành mây khói.
Nếu sợ anh và mẹ có mẫu thuẫn lớn, bà Tạ có thể sẽ lại chế nhạo anh trong bữa ăn, thì cô sẽ nghĩ cách giúp anh không thấy khó xử.
“Vậy khi nào thì chúng ta đi?”
Tạ Linh Ngọc vội vàng hỏi lại.
Bà Tạ vừa gọi điện thoại tới, nói là đã đặt bàn trước ở khách sạn, cũng sắp đến giờ ăn rồi, còn bà ta đang đợi Thẩm Bích Quân.
Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là tới thời gian khai bữa trưa, nếu tính cả lúc đi đường thì bây giờ cũng nên xuất phát.
“Đi ngay bây giờ ư? Được, vậy đi luôn thôi.”
Thời gian gấp gáp quá, Chu Dương không còn lựa chọn nào khác.
Ngay lúc sau anh nghĩ, hôm qua Thẩm Bích Quân mới ghé qua Tạ gia một chuyến, gặp bà Tạ một lúc.
Vậy mà bây giờ, bà ta đã nóng lòng mời cô đi dùng bữa.
Nếu bảo bà Tạ chỉ đơn thuần mời cô ăn bữa cơm mà không còn mục đích nào khác, Chu Dương chắc chắn không tin.
Như những gì anh biết về bà Tạ, thì nếu không vì lợi ích, bà ta sẽ không đối xử nhiệt tình với người khác như vậy.
Được Chu Dương đồng ý, Tạ Linh Ngọc rất vui. Cô khoan khoái quay lại phòng làm việc của Thẩm Bích Quân, muốn bảo với Bích Quân rằng anh đã bằng lòng đi.
“Nếu anh ấy đi thì tốt rồi, nhưng Linh Ngọc à, mối quan hệ giữa Chu Dương và bà Tạ, thì chị muốn em nhớ rõ, thậm chí là khi có chị càng phải nhớ kĩ hơn. Vì nếu họ có xảy ra mâu thuẫn gì, đừng trách chị vì đã đứng về phía Chu Dương.”
Thay vào đó, Thẩm Bích Quân bộc lộ rõ lập trường và thái độ của mình với Tạ Linh Ngọc, nhắc nhở Linh Ngọc lỡ có phát sinh vấn đề gì, cô sẽ không do dự bênh vực Chu Dương.
“Em biết rồi.”
Tạ Linh Ngọc nghe vậy, hơi trầm tư suy nghĩ một chút, nhưng nhanh chóng nghiêm túc gật đầu.
Thực ra lời Bích Quân nói cũng hợp tình hợp lí.
Như vậy thì, dù là với Chu Dương, Thẩm Bích Quân, mẹ cô hay bản thân cô đi nữa, đó cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Cô cũng biết rõ, khả năng nảy sinh mâu thuẫn giữa Chu Dương và mẹ là rất cao.
Thế nhưng, nếu mời Thẩm Bích Quân và chị ấy cũng đồng ý, thì không thể bỏ mặc Chu Dương được.
Chiếc xe Maserati của Thẩm Bích Quân chạy về hướng khách sạn, còn người ngồi trong xe ai cũng có tâm tư riêng.
Lần này, chỗ bà Tạ mời Thẩm Bích Quân dùng bữa là một khách sạn khá nổi tiếng ở Đông Hải, không xa khu Tạ gia lắm, đó là khách sạn năm sao Cảnh Thái.
Chu Dương và hai người còn lại tới khách sạn, còn chưa dừng xe đã thấy bà Tạ đứng ở cửa, ngó nghiêng trái phải như đang chờ ai tới.
“Sao bà ta lại ra ngoài này đợi?”
Chu Dương thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, bà Tạ là người kiêu ngạo khó gần, không bao giờ chu đáo với người khác như vậy.
Lúc trước, khi Trần Tuấn Sinh còn theo đuổi Tạ Linh Ngọc, anh cũng chưa thấy bà ta niềm nở thế này.
Chẳng lẽ bà ta coi trọng Thẩm Bích Quân đến vậy sao?
Chu Dương lái xe chậm rồi dừng hẳn trước cửa khách sạn, anh không muốn vừa xuống xe đã phải chào hỏi, dù anh cũng đoán được trước kết cục sắp tới là gì.
Từ trước đến giờ đều vậy, vẫn là thái độ khinh bỉ và khiêu khích dành cho anh.
Nếu thế, anh dứt khoát không xuống xe nữa, để đỡ bị bà Tạ mỉa mai.
Bình thường, Maserati là chiếc xe sang trọng. Nhưng đậu trước khách sạn năm sao như Cảnh Thái, trông nó không khác gì loại xe bình thường.
Bà Tạ đứng chờ trước cửa khách sạn cũng sắp được nửa tiếng rồi.
Nếu như trước đây, bà ta chắc chắn sẽ không đứng đợi lâu như vậy.
Nhưng lần này, người bà ta mời tới không giống thế, thậm chí đây còn là cơ hội lớn đối với Tạ gia.
Thế nên, nhất định bà ta phải nỗ lực thể hiện được thành ý của mình.
———————-
Khi Tạ Linh Ngọc tới và nói bà Tạ muốn mời Thẩm Bích Quân dùng cơm, anh cực kì ngạc nhiên.
Bà Tạ và Thẩm Bích Quân từ khi nào lại thân thiết như vậy, mới gặp nhau một lần mà hôm sau đã muốn mời khách dùng bữa.
Điều khiến Chu Dương bất ngờ nhất là, Tạ Linh Ngọc cũng bảo anh tới.
Mối quan hệ giữa anh và bà Tạ như nào, Tạ Linh Ngọc biết rõ nhất, vậy mà giờ cô cũng bảo anh đi.
Tức là có ý gì?
Chu Dương im lặng nhìn Tạ Linh Ngọc, trong lòng bắt đầu trầm tư suy nghĩ.
Một mặt, anh không biết mục đích bà Tạ mời Thẩm Bích Quân dùng bữa là gì.
Mặt khác, liệu anh có đến đó có ổn không, có gây ra mâu thuẫn nào không.
Dù sao thì trong mắt bà Tạ, anh chỉ là thằng phế vật, không nên xuất hiện trên đời.
Chu Dương có thể tưởng tượng cảnh anh ở trước mặt bà Tạ, bà ta sẽ lập tức quát lớn, hận không thể băm anh thành trăm mảnh.
Nhìn thấy nét do dự trên mặt Chu Dương, Tạ Linh Ngọc hơi xót xa.
Cô biết tại sao Chu Dương chần chừ như vậy.
Đều là vì bà Tạ.
Nếu như không phải do mẹ cô khinh thường Chu Dương, thậm chí năm lần bảy lượt chửi tận mặt Chu Dương là đồ phế vật.
Thì mối quan hệ giữa hai người họ đã không xa cách, lạnh lùng như này.
Trong lòng Tạ Linh Ngọc vô cùng mâu thuẫn, cô không biết nên làm gì.
Một bên là mẹ, còn một bên là người mà giờ cô mới nhận ra tình cảm mình dành cho anh.
Hai người này, lẽ ra đều là người quan trọng nhất bên cạnh cô.
Vậy mà bây giờ họ cứ như nước với lửa. Thật sự thì bà Tạ rất khinh miệt Chu Dương, không bao giờ hài lòng về anh.
Chu Dương có thể tưởng tượng được viễn cảnh khi hai người họ gặp nhau, thì cô cũng đoán được.
Tạ Linh Ngọc trong phút chốc nhíu chặt chân mày lại.
Cô biết, vì bà Tạ nên có thể Chu Dương không đi.
Nhưng nếu vậy, sẽ khiến cô và anh càng thêm xa cách.
Dù sao thì quan hệ giữa cô và anh có như thế nào đi nữa, bà Tạ luôn luôn chặn ở giữa.
“Anh không đi à?”
Tạ Linh Ngọc hỏi nhỏ, giọng nhẹ như gió thoảng, nếu Chu Dương không chú ý thì anh còn không nghe được.
“À, nếu em nói vậy, thì đương nhiên anh đi rồi.”
Thế nhưng, dù giọng của cô nhỏ đến đâu, Chu Dương vẫn nghe thấy.
Anh cũng cảm nhận được chút mất mát buồn bã trong giọng Tạ Linh Ngọc.
Nên Chu Dương không hề do dự mà đồng ý ngay.
Hơn nữa, mâu thuẫn giữa anh và bà Tạ, là vì bà Tạ không coi trọng anh thôi.
Đến lúc đó, chỉ cần Chu Dương không để ý đến bà Tạ, tin rằng một người vô vị như bà ta e là cũng sẽ tự cảm thấy nhàm chán.
“Thật chứ?”
Nghe thấy Chu Dương nói vậy, Tạ Linh Ngọc rất ngạc nhiên, ánh mắt lộ rõ vẻ mừng rỡ, thở dài nhẹ nhõm.
Chu Dương đồng ý đi rồi, mọi lo âu trong lòng cô đều tan thành mây khói.
Nếu sợ anh và mẹ có mẫu thuẫn lớn, bà Tạ có thể sẽ lại chế nhạo anh trong bữa ăn, thì cô sẽ nghĩ cách giúp anh không thấy khó xử.
“Vậy khi nào thì chúng ta đi?”
Tạ Linh Ngọc vội vàng hỏi lại.
Bà Tạ vừa gọi điện thoại tới, nói là đã đặt bàn trước ở khách sạn, cũng sắp đến giờ ăn rồi, còn bà ta đang đợi Thẩm Bích Quân.
Chỉ khoảng nửa tiếng nữa là tới thời gian khai bữa trưa, nếu tính cả lúc đi đường thì bây giờ cũng nên xuất phát.
“Đi ngay bây giờ ư? Được, vậy đi luôn thôi.”
Thời gian gấp gáp quá, Chu Dương không còn lựa chọn nào khác.
Ngay lúc sau anh nghĩ, hôm qua Thẩm Bích Quân mới ghé qua Tạ gia một chuyến, gặp bà Tạ một lúc.
Vậy mà bây giờ, bà ta đã nóng lòng mời cô đi dùng bữa.
Nếu bảo bà Tạ chỉ đơn thuần mời cô ăn bữa cơm mà không còn mục đích nào khác, Chu Dương chắc chắn không tin.
Như những gì anh biết về bà Tạ, thì nếu không vì lợi ích, bà ta sẽ không đối xử nhiệt tình với người khác như vậy.
Được Chu Dương đồng ý, Tạ Linh Ngọc rất vui. Cô khoan khoái quay lại phòng làm việc của Thẩm Bích Quân, muốn bảo với Bích Quân rằng anh đã bằng lòng đi.
“Nếu anh ấy đi thì tốt rồi, nhưng Linh Ngọc à, mối quan hệ giữa Chu Dương và bà Tạ, thì chị muốn em nhớ rõ, thậm chí là khi có chị càng phải nhớ kĩ hơn. Vì nếu họ có xảy ra mâu thuẫn gì, đừng trách chị vì đã đứng về phía Chu Dương.”
Thay vào đó, Thẩm Bích Quân bộc lộ rõ lập trường và thái độ của mình với Tạ Linh Ngọc, nhắc nhở Linh Ngọc lỡ có phát sinh vấn đề gì, cô sẽ không do dự bênh vực Chu Dương.
“Em biết rồi.”
Tạ Linh Ngọc nghe vậy, hơi trầm tư suy nghĩ một chút, nhưng nhanh chóng nghiêm túc gật đầu.
Thực ra lời Bích Quân nói cũng hợp tình hợp lí.
Như vậy thì, dù là với Chu Dương, Thẩm Bích Quân, mẹ cô hay bản thân cô đi nữa, đó cũng là cách giải quyết tốt nhất.
Cô cũng biết rõ, khả năng nảy sinh mâu thuẫn giữa Chu Dương và mẹ là rất cao.
Thế nhưng, nếu mời Thẩm Bích Quân và chị ấy cũng đồng ý, thì không thể bỏ mặc Chu Dương được.
Chiếc xe Maserati của Thẩm Bích Quân chạy về hướng khách sạn, còn người ngồi trong xe ai cũng có tâm tư riêng.
Lần này, chỗ bà Tạ mời Thẩm Bích Quân dùng bữa là một khách sạn khá nổi tiếng ở Đông Hải, không xa khu Tạ gia lắm, đó là khách sạn năm sao Cảnh Thái.
Chu Dương và hai người còn lại tới khách sạn, còn chưa dừng xe đã thấy bà Tạ đứng ở cửa, ngó nghiêng trái phải như đang chờ ai tới.
“Sao bà ta lại ra ngoài này đợi?”
Chu Dương thấy vậy thì vô cùng ngạc nhiên.
Trong ấn tượng của anh, bà Tạ là người kiêu ngạo khó gần, không bao giờ chu đáo với người khác như vậy.
Lúc trước, khi Trần Tuấn Sinh còn theo đuổi Tạ Linh Ngọc, anh cũng chưa thấy bà ta niềm nở thế này.
Chẳng lẽ bà ta coi trọng Thẩm Bích Quân đến vậy sao?
Chu Dương lái xe chậm rồi dừng hẳn trước cửa khách sạn, anh không muốn vừa xuống xe đã phải chào hỏi, dù anh cũng đoán được trước kết cục sắp tới là gì.
Từ trước đến giờ đều vậy, vẫn là thái độ khinh bỉ và khiêu khích dành cho anh.
Nếu thế, anh dứt khoát không xuống xe nữa, để đỡ bị bà Tạ mỉa mai.
Bình thường, Maserati là chiếc xe sang trọng. Nhưng đậu trước khách sạn năm sao như Cảnh Thái, trông nó không khác gì loại xe bình thường.
Bà Tạ đứng chờ trước cửa khách sạn cũng sắp được nửa tiếng rồi.
Nếu như trước đây, bà ta chắc chắn sẽ không đứng đợi lâu như vậy.
Nhưng lần này, người bà ta mời tới không giống thế, thậm chí đây còn là cơ hội lớn đối với Tạ gia.
Thế nên, nhất định bà ta phải nỗ lực thể hiện được thành ý của mình.
———————-
Bình luận facebook