Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 650: Suy nghĩ của Chu Dương!
Quả nhiên trên tài liệu ghi rõ, hai cửa hàng tiêu thụ kia chẳng dám thừa nhận việc vi phạm hợp đồng, nhát chết không mở vụ kiện với công ty Danh Dương.
Việc này không nằm ngoài dự liệu của Chu Dương.
Thậm chí tên những phương tiện truyền thông tham gia và báo cáo vấn đề này được liệt kê đằng sau, anh cũng xem cẩn thận.
Bởi vì những phương tiện ấy xác suất lên đến chín mươi phần trăm là liên quan đến người đứng đằng sau vụ việc ở quận Khánh Phong.
Thế nên, chỉ cần xem xem mấy phương tiện truyền thông gồm những cái tên nào, là có thể đoán được người đó.
Chu Dương nhìn những phương tiện truyền thông được liệt kê trên tài liệu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thật bất ngờ, “Chào buổi tối, Đông Hải” cũng xuất hiện.
Chu Dương lập tức nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra.
Những phương tiện truyền thông liên quan vấn đề này, đều bị Hiệp hội ngành truyền thông Đông Hải cấm hoạt động.
Tức là, bọn họ trước kia làm nhiều bài báo sai sự thật, vi phạm quy tắc của nghề truyền thông.
Nói cách khác thì bọn họ đều có tiền án.
“Cũng chỉ là một đám người đứng núp bóng sau lưng người khác.”
Chu Dương cười khinh, sau khi xem xong tài liệu thì đặt nó lên bàn rồi không xem thêm nữa.
Tài liệu này cũng giúp anh xác nhận ít chuyện.
Đó là người đứng đằng sau quận Khánh Phong xem chừng không ghê gớm lắm, phải phụ thuộc vào mấy gia tộc ở Đông Hải.
“Chu tổng, chúng ta không cần chuẩn bị gì sao? Bọn họ bây giờ đang âm mưu tại quận Khánh Phong, nhưng có ai biết sắp tới bọn họ có động đến chỗ đó không?”
Diệp Sở Thiến hạ thấp giọng hỏi.
Cô là trợ lí của Chu Dương, nên phải cân nhắc nhiều phương diện.
Dù thật sự cô cũng bất lực bó tay trước một người trầm tĩnh đến kì lạ như Chu Dương.
Thẩm Bích Quân đọc xong tài liệu cũng quay đầu lại nhìn Chu Dương, ánh mắt kì vọng một câu trả lời.
“Không cần làm gì cả, bây giờ là mùa xuân, bọn họ muốn chúng ta trong khoảng thời gian quan trọng này loạn hết lên, để bọn họ cũng kiếm cớ làm loạn, dìm toàn bộ công ty Danh Dương xuống vũng bùn.”
Chu Dương gật gù, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Thế nhưng, chúng ta không thể ngồi im đó.”
Anh nghĩ một chút rồi chậm rãi cười nói.
“Đối phương muốn chúng ta trở nên hỗn loạn vào kì xuân, vậy thì chúng ta sẽ chiều lòng để vạch trần bọn họ.”
“Về vấn đề này, mấy ngày tới tôi sẽ thiết kế một phương án, đến lúc đó đưa lại cho chị Thiến, sau đó cô giao lại cho bộ phận Thương mại và bộ phận Tư pháp, bọn họ nhìn thấy sẽ tự biết cách phải làm thế nào.”
Chu Dương cao hứng bật cười.
Bởi vì bây giờ, có một ý tưởng chậm rãi hình thành trong suy nghĩ của anh.
Hơn nữa, ý tưởng này cực kì thú vị.
Không biết mấy kẻ đứng sau kia có đoán được kế hoạch này không.
“Được thôi.”
Diệp Sở Thiến đang không biết làm sao, nhưng nếu Chu Dương đã nói vậy, thì cô chỉ có thể tin tưởng anh.
Dặn dò Diệp Sở Thiến xong, Chu Dương để cô đi làm việc trước.
Còn anh nhìn về phía Thẩm Bích Quân. Quá nhiều câu hỏi ngổn ngang trong đầu, nếu không nói ra e là tối còn không ngủ nổi.
“Anh nhìn tôi làm gì vậy? Mặt tôi dính gì à?”
Thẩm Bích Quân thấy Chu Dương nhìn chằm chằm nên hơi hoảng hốt, cô cố bình tĩnh hỏi.
“Thẩm tổng, có vấn đề này tôi muốn hỏi cô. Vừa nãy ở trong khách sạn, cô gọi tôi là Tiểu Chu, tôi không biết chỗ nào của tôi nhỏ, mà cô cũng đã xem qua chưa? Nếu chưa từng thấy thì sao cô lại tùy tiện gọi tôi là “tiểu”? Hay là cô muốn tôi chứng minh cho cô xem là tôi không nhỏ tí nào?”
Chu Dương nghiến răng nói ra mấy lời này, anh hung hăng đè Thẩm Bích Quân lên ghế sofa, muốn nghiêm túc dạy dỗ cô một trận, cho cô biết anh không hề nhỏ chút nào.
“Anh…”
Bị Chu Dương nói mấy lời này, Thẩm Bích Quân vô cùng xấu hổ, trong nháy mắt mặt đã đỏ ửng, tránh né Chu Dương không dám nhìn trực diện.
Thế nhưng cô lại muốn trêu chọc Chu Dương, nên sau khi hít sâu một hơi, cô nhìn lại phía anh, sắc mặt đỏ hồng hoàn toàn biến mất.
“Sao nào? Chẳng lẽ anh không phải Tiểu Chu? Hay là Đại Chu? Mà anh chỗ nào to cơ, tôi đâu có thấy?”
Nếu Chu Dương hỏi vậy, Thẩm Bích Quân chọn phương án thẳng thắn đối đầu, khiến anh nhất thời cứng họng không biết nói gì.
Dù sao, chuyện to hay nhỏ, cả hai bọn họ đều không có cách nào chứng minh với đối phương.
“Được rồi, bây giờ bỏ qua chuyện này. Nhưng cô đưa danh thiếp cho bọn họ, nói là muốn tìm người phụ trách hạng mục, đây là cố tình à?”
Chu Dương mỉm cười hỏi.
“Thế thì sao? Không phải là vừa tạo cơ hội cho anh, vừa giữ thể diện cho bọn họ sao? Tôi đang nghĩ nếu bọn họ biết chuyện, người phụ trách hạng mục chính là anh, chỉ cần một câu là anh có thể từ chối bọn họ, liệu họ sẽ phản ứng như nào.”
Thẩm Bích Quân cười, cô dựa vào ghế sofa một cách tự nhiên, co một chân lên, tư thế nhìn hấp dẫn mê hồn.
Chu Dương hơi thất thần trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ban đầu. Anh liếc qua Thẩm Bích Quân một cái, chứ cũng không nhìn cô lâu.
“Tôi không quan tâm bọn họ phản ứng như nào, cô thấy tôi so đo tính toán vậy sao?”
“Bọn họ tới tìm thì tôi không gặp là được. Kể cả bọn họ có đưa danh thiếp của cô ra tôi cũng không gặp. Tôi nghĩ khéo người đầu tiên bọn muốn chửi bới la mắng đổ tội là cô đấy.”
Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân, muốn thấy sự bất ngờ trên mặt cô.
Thế nhưng, điều khiến Chu Dương ngạc nhiên, là Thẩm Bích Quân chẳng có chút biểu hiện gì sau khi anh nói, giống như cô đã sớm biết anh sẽ không gặp mấy người đó.
“Cô đã sớm biết tôi chắc chắc không gặp họ? Nên mới đưa họ danh thiếp của cô?”
Thẩm Bích Quân không phủ nhận vấn đề Chu Dương đề cập.
Thực ra, lúc bà Tạ nói họ đang chuẩn bị thành lập một cửa hàng tiêu thụ, nhưng đơn xin phép bị từ chối, trong lòng Thẩm Bích Quân đã nghĩ đến điều này.
Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay Chu Dương.
Như vậy là tạo cơ hội giúp Chu Dương thể hiện được trước mặt mấy người họ.
Nếu Chu Dương muốn trả thù bà Tạ và đám người còn lại bằng cách diễu võ giương oai này, thì đây chính là cơ hội lớn của anh.
“Đây cũng là thời cơ để anh chứng minh thực lực với bọn họ, chẳng lẽ anh không muốn?”
Thẩm Bích Quân không trả lời trực tiếp câu hỏi của Chu Dương mà ngược lại đặt ra câu hỏi khác cho anh.
Với Chu Dương, đây là chuyện rất tốt, một cơ hội vô cùng thích hợp.
Anh hoàn toàn có thể nhân lúc nhóm bà Tạ đến xin giúp đỡ, để từ đó thay đổi hẳn cái nhìn của những người đó về anh, mà sau đó cũng chẳng phát sinh thêm biến cố nào cả.
“Cô nghĩ tôi thiếu mấy cơ hội như vậy sao? Chứng minh cho ai xem? Tôi chỉ thể hiện giá trị bản thân với những người xứng đáng, chứ tôi không nhàn rỗi mà phải đi chứng minh với bọn họ.”
Nói đến đây, giọng Chu Dương hơi trầm xuống.
Anh không biết ý dồ thật sự của Thẩm Bích Quân là gì, nhưng anh cũng quá mệt để suy đoán.
Người ngoài không bao giờ hiểu được cảm giác của anh với bà Tạ, với mấy người họ hàng kia.
Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng ra khỏi công ty.
Thẩm Bích Quân cũng không giữ anh lại. Cô biết bây giờ Chu Dương cần ở một mình để hiểu rõ bản thân anh liệu đang quan tâm cái gì, cần cái gì.
Những chuyện này không phải thứ người ngoài thay anh chỉ đạo được, tất cả đều do anh quyết định.
Việc này không nằm ngoài dự liệu của Chu Dương.
Thậm chí tên những phương tiện truyền thông tham gia và báo cáo vấn đề này được liệt kê đằng sau, anh cũng xem cẩn thận.
Bởi vì những phương tiện ấy xác suất lên đến chín mươi phần trăm là liên quan đến người đứng đằng sau vụ việc ở quận Khánh Phong.
Thế nên, chỉ cần xem xem mấy phương tiện truyền thông gồm những cái tên nào, là có thể đoán được người đó.
Chu Dương nhìn những phương tiện truyền thông được liệt kê trên tài liệu, khóe miệng hơi nhếch lên.
Thật bất ngờ, “Chào buổi tối, Đông Hải” cũng xuất hiện.
Chu Dương lập tức nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra.
Những phương tiện truyền thông liên quan vấn đề này, đều bị Hiệp hội ngành truyền thông Đông Hải cấm hoạt động.
Tức là, bọn họ trước kia làm nhiều bài báo sai sự thật, vi phạm quy tắc của nghề truyền thông.
Nói cách khác thì bọn họ đều có tiền án.
“Cũng chỉ là một đám người đứng núp bóng sau lưng người khác.”
Chu Dương cười khinh, sau khi xem xong tài liệu thì đặt nó lên bàn rồi không xem thêm nữa.
Tài liệu này cũng giúp anh xác nhận ít chuyện.
Đó là người đứng đằng sau quận Khánh Phong xem chừng không ghê gớm lắm, phải phụ thuộc vào mấy gia tộc ở Đông Hải.
“Chu tổng, chúng ta không cần chuẩn bị gì sao? Bọn họ bây giờ đang âm mưu tại quận Khánh Phong, nhưng có ai biết sắp tới bọn họ có động đến chỗ đó không?”
Diệp Sở Thiến hạ thấp giọng hỏi.
Cô là trợ lí của Chu Dương, nên phải cân nhắc nhiều phương diện.
Dù thật sự cô cũng bất lực bó tay trước một người trầm tĩnh đến kì lạ như Chu Dương.
Thẩm Bích Quân đọc xong tài liệu cũng quay đầu lại nhìn Chu Dương, ánh mắt kì vọng một câu trả lời.
“Không cần làm gì cả, bây giờ là mùa xuân, bọn họ muốn chúng ta trong khoảng thời gian quan trọng này loạn hết lên, để bọn họ cũng kiếm cớ làm loạn, dìm toàn bộ công ty Danh Dương xuống vũng bùn.”
Chu Dương gật gù, ánh mắt nhìn xa xăm.
“Thế nhưng, chúng ta không thể ngồi im đó.”
Anh nghĩ một chút rồi chậm rãi cười nói.
“Đối phương muốn chúng ta trở nên hỗn loạn vào kì xuân, vậy thì chúng ta sẽ chiều lòng để vạch trần bọn họ.”
“Về vấn đề này, mấy ngày tới tôi sẽ thiết kế một phương án, đến lúc đó đưa lại cho chị Thiến, sau đó cô giao lại cho bộ phận Thương mại và bộ phận Tư pháp, bọn họ nhìn thấy sẽ tự biết cách phải làm thế nào.”
Chu Dương cao hứng bật cười.
Bởi vì bây giờ, có một ý tưởng chậm rãi hình thành trong suy nghĩ của anh.
Hơn nữa, ý tưởng này cực kì thú vị.
Không biết mấy kẻ đứng sau kia có đoán được kế hoạch này không.
“Được thôi.”
Diệp Sở Thiến đang không biết làm sao, nhưng nếu Chu Dương đã nói vậy, thì cô chỉ có thể tin tưởng anh.
Dặn dò Diệp Sở Thiến xong, Chu Dương để cô đi làm việc trước.
Còn anh nhìn về phía Thẩm Bích Quân. Quá nhiều câu hỏi ngổn ngang trong đầu, nếu không nói ra e là tối còn không ngủ nổi.
“Anh nhìn tôi làm gì vậy? Mặt tôi dính gì à?”
Thẩm Bích Quân thấy Chu Dương nhìn chằm chằm nên hơi hoảng hốt, cô cố bình tĩnh hỏi.
“Thẩm tổng, có vấn đề này tôi muốn hỏi cô. Vừa nãy ở trong khách sạn, cô gọi tôi là Tiểu Chu, tôi không biết chỗ nào của tôi nhỏ, mà cô cũng đã xem qua chưa? Nếu chưa từng thấy thì sao cô lại tùy tiện gọi tôi là “tiểu”? Hay là cô muốn tôi chứng minh cho cô xem là tôi không nhỏ tí nào?”
Chu Dương nghiến răng nói ra mấy lời này, anh hung hăng đè Thẩm Bích Quân lên ghế sofa, muốn nghiêm túc dạy dỗ cô một trận, cho cô biết anh không hề nhỏ chút nào.
“Anh…”
Bị Chu Dương nói mấy lời này, Thẩm Bích Quân vô cùng xấu hổ, trong nháy mắt mặt đã đỏ ửng, tránh né Chu Dương không dám nhìn trực diện.
Thế nhưng cô lại muốn trêu chọc Chu Dương, nên sau khi hít sâu một hơi, cô nhìn lại phía anh, sắc mặt đỏ hồng hoàn toàn biến mất.
“Sao nào? Chẳng lẽ anh không phải Tiểu Chu? Hay là Đại Chu? Mà anh chỗ nào to cơ, tôi đâu có thấy?”
Nếu Chu Dương hỏi vậy, Thẩm Bích Quân chọn phương án thẳng thắn đối đầu, khiến anh nhất thời cứng họng không biết nói gì.
Dù sao, chuyện to hay nhỏ, cả hai bọn họ đều không có cách nào chứng minh với đối phương.
“Được rồi, bây giờ bỏ qua chuyện này. Nhưng cô đưa danh thiếp cho bọn họ, nói là muốn tìm người phụ trách hạng mục, đây là cố tình à?”
Chu Dương mỉm cười hỏi.
“Thế thì sao? Không phải là vừa tạo cơ hội cho anh, vừa giữ thể diện cho bọn họ sao? Tôi đang nghĩ nếu bọn họ biết chuyện, người phụ trách hạng mục chính là anh, chỉ cần một câu là anh có thể từ chối bọn họ, liệu họ sẽ phản ứng như nào.”
Thẩm Bích Quân cười, cô dựa vào ghế sofa một cách tự nhiên, co một chân lên, tư thế nhìn hấp dẫn mê hồn.
Chu Dương hơi thất thần trong nháy mắt, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ ban đầu. Anh liếc qua Thẩm Bích Quân một cái, chứ cũng không nhìn cô lâu.
“Tôi không quan tâm bọn họ phản ứng như nào, cô thấy tôi so đo tính toán vậy sao?”
“Bọn họ tới tìm thì tôi không gặp là được. Kể cả bọn họ có đưa danh thiếp của cô ra tôi cũng không gặp. Tôi nghĩ khéo người đầu tiên bọn muốn chửi bới la mắng đổ tội là cô đấy.”
Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân, muốn thấy sự bất ngờ trên mặt cô.
Thế nhưng, điều khiến Chu Dương ngạc nhiên, là Thẩm Bích Quân chẳng có chút biểu hiện gì sau khi anh nói, giống như cô đã sớm biết anh sẽ không gặp mấy người đó.
“Cô đã sớm biết tôi chắc chắc không gặp họ? Nên mới đưa họ danh thiếp của cô?”
Thẩm Bích Quân không phủ nhận vấn đề Chu Dương đề cập.
Thực ra, lúc bà Tạ nói họ đang chuẩn bị thành lập một cửa hàng tiêu thụ, nhưng đơn xin phép bị từ chối, trong lòng Thẩm Bích Quân đã nghĩ đến điều này.
Quyền quyết định hoàn toàn nằm trong tay Chu Dương.
Như vậy là tạo cơ hội giúp Chu Dương thể hiện được trước mặt mấy người họ.
Nếu Chu Dương muốn trả thù bà Tạ và đám người còn lại bằng cách diễu võ giương oai này, thì đây chính là cơ hội lớn của anh.
“Đây cũng là thời cơ để anh chứng minh thực lực với bọn họ, chẳng lẽ anh không muốn?”
Thẩm Bích Quân không trả lời trực tiếp câu hỏi của Chu Dương mà ngược lại đặt ra câu hỏi khác cho anh.
Với Chu Dương, đây là chuyện rất tốt, một cơ hội vô cùng thích hợp.
Anh hoàn toàn có thể nhân lúc nhóm bà Tạ đến xin giúp đỡ, để từ đó thay đổi hẳn cái nhìn của những người đó về anh, mà sau đó cũng chẳng phát sinh thêm biến cố nào cả.
“Cô nghĩ tôi thiếu mấy cơ hội như vậy sao? Chứng minh cho ai xem? Tôi chỉ thể hiện giá trị bản thân với những người xứng đáng, chứ tôi không nhàn rỗi mà phải đi chứng minh với bọn họ.”
Nói đến đây, giọng Chu Dương hơi trầm xuống.
Anh không biết ý dồ thật sự của Thẩm Bích Quân là gì, nhưng anh cũng quá mệt để suy đoán.
Người ngoài không bao giờ hiểu được cảm giác của anh với bà Tạ, với mấy người họ hàng kia.
Nói xong, anh đứng dậy đi thẳng ra khỏi công ty.
Thẩm Bích Quân cũng không giữ anh lại. Cô biết bây giờ Chu Dương cần ở một mình để hiểu rõ bản thân anh liệu đang quan tâm cái gì, cần cái gì.
Những chuyện này không phải thứ người ngoài thay anh chỉ đạo được, tất cả đều do anh quyết định.
Bình luận facebook