Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 691: Làm thủ tục nhận chức
Bây giờ Trương Dũng căn bản không có tâm trạng suy nghĩ chuyện khác, hắn chỉ biết bản thân đã bị ăn đòn, hơn nữa còn là bị Cố Minh đánh.
Trương Dũng đưa tay che mũi, hắn nhìn Cố Minh mặt đầy tức giận.
Hắn rất muốn đánh lại, nhưng vừa nhìn thấy dáng người của Cố Minh, còn cả sắc mặt đầy hung ác của hắn, suy nghĩ này trong đầu lập tức tan thành mây khói.
“Trương Dũng, anh không sao chứ?”
Đồng Diễm kinh ngạc, vội vàng chạy qua đỡ Trương Dũng, nhìn trêи mũi, miệng thậm chí là gò má của Trương Dũng đều có không ít máu tươi, trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Đồng Diễm chưa từng thấy bộ dạng thảm hại này của Trương Dũng.
Trước đây mặc dù từng có không ít người đàn ông vì cô ta mà tranh giành tình yêu, thậm chí đánh nhau kịch liệt.
Lúc đó Đồng Diễm chỉ là một người ngoài cuộc, căn bản không có tâm trạng xem người khác đánh nhau, huống hồ Đồng Diễm căn bản không thèm quan tâm đến những người đàn ông vì cô ta mà nảy sinh xung đột.
Nhưng lần này thì khác, người bị đánh là Trương Dũng, là bạn trai của Đồng Diễm, hơn nữa còn bị đánh đến chảy máu.
Thoáng cái đã khiến Đồng Diễm hoảng loạn, căn bản không biết nên làm gì, chỉ có thể luống cuống tay chân muốn lau máu cho Trương Dũng.
Có điều, Đồng Diễm chẳng có kinh nghiệm, lau thế nào cũng không kiềm được máu, khiến Trương Dũng vô cùng bực bội.
“Cút ra!”
Đồng Diễm chạm vào vết thương của Trương Dũng nên hắn cảm thấy rất khó chịu, lại nhớ đến cảnh vừa bị Cố Minh đánh, căn bản không thể nhẫn nhịn được lửa giận trong lòng, nhất định phải tìm một chỗ để xả ra.
Càng nghĩ như vậy, Trương Dũng càng tức giận.
Một tay đẩy Đồng Diễm ra, Trương Dũng cũng không quan tâm mũi mình vẫn đang chảy máu, hét lớn rồi xông đến trước mặt Cố Minh, tung một cú đấm mạnh.
Một phát đấm thẳng vào da thịt.
Cố Minh bị Trương Dũng đánh nghiêng ngả lùi về sau mấy bước, sau khi khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể, hắn cũng bắt đầu phát điên xông đến, đánh nhau với Trương Dũng.
Hai người đánh nhau túi bụi, giống như giữa bọn họ có hận thù gì đó không đội trời chung.
Đồng Diễm đứng nhìn bên cạnh, cũng đành bất lực.
Cô ta căn bản không thể xông lên can ngăn, chỉ đành đứng tại chỗ không ngừng quát lớn muốn để hai người ngừng tay, trêи gương mặt đầy sự lo lắng.
Chu Dương và Liễu Tuyết đều yên lặng nhìn hai người Trương Dũng và Cố Minh đánh nhau, không hề có ý bước lên khuyên nhủ hay tách hai người ra.
Cảnh tượng này, đương nhiên cũng bị không ít người qua đường chụp lại, dự định đăng lên mạng, để mọi người cùng xem chuyện hài.
“Chu tiên sinh, chúng ta…”
Liễu Tuyết nhìn Chu Dương, muốn nói nhưng lại thôi, cô cảm thấy ở đây nhìn hai người đánh nhau không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa nhìn bộ dạng này, căn bản không biết được bọn họ muốn đánh đến khi nào.
Đoán chừng không ai nhận thua thì sẽ không dừng lại.
Lẽ nào bọn họ cứ phải ở đây nhìn và chờ đợi hay sao.
Vậy rõ ràng là không thực tế chút nào.
“Ừ, bọn họ đánh nhau là việc của bọn họ, không liên quan đến chúng ta, cô yên tâm đi, tên Cố Minh đó sau này sẽ không quấy rầy cô ở công ty đâu, chúng ta đi thôi.”
Chu Dương mỉm cười, dẫn đầu đi vào công ty Danh Dương, không hề quan tâm Trương Dũng và Cố Minh đang đánh nhau thắng thua thế nào.
Hơn nữa, Chu Dương đã quyết định, qua câu chuyện của Cố Minh, anh chuẩn bị triển khai hoạt động thanh tra ở nội bộ công ty, xem thử trong công ty có bao nhiêu chuyện trái quy tắc.
Nhất là trong khoảng thời gian nửa năm này, anh và Thẩm Bích Quân đều không ở công ty, mọi chuyện lớn nhỏ về cơ bản đều do Diệp Sở Thiến và thư ký của Thẩm Bích Quân cùng những quản lý cấp cao trong công ty xử lý.
Khoảng thời gian này, nhất định sẽ xảy ra không ít chuyện, nhưng không có ai báo cáo với anh.
Khi Chu Dương và Liễu Tuyết đi khuất.
Trương Dũng và Cố Minh vẫn đang đánh nhau.
“Cố Minh, tên mập chết tiệt này, Chu Dương vừa nói muốn sa thải mày mà mày còn không buông tay!”
Trương Dũng lớn tiếng nói.
Bây giờ hắn hơi hối hận, mình không nên xông lên đánh Cố Minh.
Bản thân tay nhỏ chân gầy, sao có thể là đối thủ của Cố Minh, bị Cố Minh lấy thịt đè người, ngã nhào xuống đất không nhúc nhích nổi.
“Hừ, còn không phải đều do mày sao, nếu không phải mày, tao cũng sẽ không đắc tội với Chu tổng, nói cho mày biết nếu Chu tổng sa thả tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”
Sắc mặt Cố Minh càng thêm dữ tợn, vừa nãy câu nói ‘hãy an tâm’ mà Chu Dương nói với Liễu Tuyết, đương nhiên hắn cũng nghe thấy.
Sau này Cố Minh sẽ không quấy rối cô ở công ty nữa.
Ẩn ý trong đó là trong công ty sẽ không còn Cố Minh nữa, nếu không còn cái tên Cố Mình này, vậy thì đương nhiên không thể quấy rầy đến Liễu Tuyết.
Lúc này, trong lòng Cố Minh vô cùng hối hận, cơn giận cũng dần nảy sinh.
Hắn không chỉ hận Trương Dũng, mà còn hận cả Liễu Tuyết và Chu Dương.
Chưa nói đến việc bên chỗ Trương Dũng và Cố Minh đánh nhau thế nào rồi, bên này, Chu Dương đưa Liễu Tuyết đi thẳng vào trong công ty Danh Dương.
Đây cũng là lần đầu Liễu Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của nội bộ công ty Danh Dương ở khoảng cách gần như vậy.
Cô vừa bước vào toà nhà trụ sở của công ty Danh Dương.
Trước đây cô chỉ từng nhìn những bức ảnh về toà nhà trụ sở của công ty Danh Dương trêи mạng, mặc dù có những bức ảnh độ phân giải cao, nhưng nhìn từ ảnh chung quy cảm giác vẫn không chân thật bằng đến tận nơi ngắm nhìn.
Trong chớp mắt dường như đã bước vào toà nhà trụ sở của công ty Danh Dương, một loại cảm giác không rõ lý do khiến lòng Liễu Tuyết đột nhiên hồi hộp thấp thỏm.
Giống như, cuối cùng đã tìm được chốn trở về.
Đây có lẽ chính là nơi làm việc cả đời của cô.
Giờ phút này, trong lòng Liễu Tuyết nhất thời nảy sinh ra suy nghĩ như vậy, cô sớm đã không thèm để ý đến năm mươi triệu tệ có được từ chỗ Lý Minh Phong.
Cho dù không có năm mươi triệu đó, cuộc sống của Liễu Tuyết vẫn cứ tươi đẹp.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến bộ phận nhân sự.”
Chu Dương nhìn thấy Liễu Tuyết đang ngây người liền khẽ gọi một tiếng.
Có Chu Dương đích thân dẫn đầu, thủ tục nhận việc của Liễu Tuyết tương đối nhanh, hơn nữa còn có phó tổng bộ phận nhân sự đồng hành suốt quá trình, đã khai thông một con đường xanh thẳm cho Liễu Tuyết, tất cả đều được ưu tiên xử lý.
“Bây giờ thủ tục nhận việc đã xong, chúc mừng cô đã trở thành một thành viên chính thức của công ty Danh Dương.”
Chu Dương mỉm cười giơ tay ra.
Liễu Tuyết cũng vui vẻ bắt tay với Chu Dương, mặt đầy kϊƈɦ động và hạnh phúc.
“Có điều bây giờ phần lớn nhân viên đều nghỉ về quê rồi, người ở lại trực ban của công ty không nhiều, cô vẫn nên chờ đến năm sau, mọi người đều quay lại, lúc đó hãy đến trình diện. Giờ chúng ta về thôi, mẹ tôi chắc đã nấu cơm xong rồi.”
Chu Dương cười nói.
Rõ ràng đã làm xong thủ tục nhận việc của Liễu Tuyết, Liễu Tuyết cũng có thể trở về nhà.
Liễu Tuyết bây giờ vẫn là giám đốc bộ phận thương mại ở vịnh Lục Cảnh, muốn chính thức nhậm chức đến công ty Danh Dương làm việc, cô cần phải đến bộ phận thương mại của vịnh thành Lục Cảnh từ chức, như vậy cũng cần thời gian không ngắn.
Hơn nữa, lần này thay đổi môi trường làm việc, đổi một loạt đồng nghiệp, làm quen với nhiều người, thật ra cũng vô cùng khó khăn, Liễu Tuyết cần thời gian để giảm bớt tâm trạng lo lắng.
Bất luận cô có tâm trạng lo lắng đó hay không thì đều cần chuẩn bị từ trước.
———————-
Trương Dũng đưa tay che mũi, hắn nhìn Cố Minh mặt đầy tức giận.
Hắn rất muốn đánh lại, nhưng vừa nhìn thấy dáng người của Cố Minh, còn cả sắc mặt đầy hung ác của hắn, suy nghĩ này trong đầu lập tức tan thành mây khói.
“Trương Dũng, anh không sao chứ?”
Đồng Diễm kinh ngạc, vội vàng chạy qua đỡ Trương Dũng, nhìn trêи mũi, miệng thậm chí là gò má của Trương Dũng đều có không ít máu tươi, trong lòng nhất thời hoảng loạn.
Đồng Diễm chưa từng thấy bộ dạng thảm hại này của Trương Dũng.
Trước đây mặc dù từng có không ít người đàn ông vì cô ta mà tranh giành tình yêu, thậm chí đánh nhau kịch liệt.
Lúc đó Đồng Diễm chỉ là một người ngoài cuộc, căn bản không có tâm trạng xem người khác đánh nhau, huống hồ Đồng Diễm căn bản không thèm quan tâm đến những người đàn ông vì cô ta mà nảy sinh xung đột.
Nhưng lần này thì khác, người bị đánh là Trương Dũng, là bạn trai của Đồng Diễm, hơn nữa còn bị đánh đến chảy máu.
Thoáng cái đã khiến Đồng Diễm hoảng loạn, căn bản không biết nên làm gì, chỉ có thể luống cuống tay chân muốn lau máu cho Trương Dũng.
Có điều, Đồng Diễm chẳng có kinh nghiệm, lau thế nào cũng không kiềm được máu, khiến Trương Dũng vô cùng bực bội.
“Cút ra!”
Đồng Diễm chạm vào vết thương của Trương Dũng nên hắn cảm thấy rất khó chịu, lại nhớ đến cảnh vừa bị Cố Minh đánh, căn bản không thể nhẫn nhịn được lửa giận trong lòng, nhất định phải tìm một chỗ để xả ra.
Càng nghĩ như vậy, Trương Dũng càng tức giận.
Một tay đẩy Đồng Diễm ra, Trương Dũng cũng không quan tâm mũi mình vẫn đang chảy máu, hét lớn rồi xông đến trước mặt Cố Minh, tung một cú đấm mạnh.
Một phát đấm thẳng vào da thịt.
Cố Minh bị Trương Dũng đánh nghiêng ngả lùi về sau mấy bước, sau khi khó khăn lắm mới giữ vững được cơ thể, hắn cũng bắt đầu phát điên xông đến, đánh nhau với Trương Dũng.
Hai người đánh nhau túi bụi, giống như giữa bọn họ có hận thù gì đó không đội trời chung.
Đồng Diễm đứng nhìn bên cạnh, cũng đành bất lực.
Cô ta căn bản không thể xông lên can ngăn, chỉ đành đứng tại chỗ không ngừng quát lớn muốn để hai người ngừng tay, trêи gương mặt đầy sự lo lắng.
Chu Dương và Liễu Tuyết đều yên lặng nhìn hai người Trương Dũng và Cố Minh đánh nhau, không hề có ý bước lên khuyên nhủ hay tách hai người ra.
Cảnh tượng này, đương nhiên cũng bị không ít người qua đường chụp lại, dự định đăng lên mạng, để mọi người cùng xem chuyện hài.
“Chu tiên sinh, chúng ta…”
Liễu Tuyết nhìn Chu Dương, muốn nói nhưng lại thôi, cô cảm thấy ở đây nhìn hai người đánh nhau không có chút ý nghĩa nào.
Hơn nữa nhìn bộ dạng này, căn bản không biết được bọn họ muốn đánh đến khi nào.
Đoán chừng không ai nhận thua thì sẽ không dừng lại.
Lẽ nào bọn họ cứ phải ở đây nhìn và chờ đợi hay sao.
Vậy rõ ràng là không thực tế chút nào.
“Ừ, bọn họ đánh nhau là việc của bọn họ, không liên quan đến chúng ta, cô yên tâm đi, tên Cố Minh đó sau này sẽ không quấy rầy cô ở công ty đâu, chúng ta đi thôi.”
Chu Dương mỉm cười, dẫn đầu đi vào công ty Danh Dương, không hề quan tâm Trương Dũng và Cố Minh đang đánh nhau thắng thua thế nào.
Hơn nữa, Chu Dương đã quyết định, qua câu chuyện của Cố Minh, anh chuẩn bị triển khai hoạt động thanh tra ở nội bộ công ty, xem thử trong công ty có bao nhiêu chuyện trái quy tắc.
Nhất là trong khoảng thời gian nửa năm này, anh và Thẩm Bích Quân đều không ở công ty, mọi chuyện lớn nhỏ về cơ bản đều do Diệp Sở Thiến và thư ký của Thẩm Bích Quân cùng những quản lý cấp cao trong công ty xử lý.
Khoảng thời gian này, nhất định sẽ xảy ra không ít chuyện, nhưng không có ai báo cáo với anh.
Khi Chu Dương và Liễu Tuyết đi khuất.
Trương Dũng và Cố Minh vẫn đang đánh nhau.
“Cố Minh, tên mập chết tiệt này, Chu Dương vừa nói muốn sa thải mày mà mày còn không buông tay!”
Trương Dũng lớn tiếng nói.
Bây giờ hắn hơi hối hận, mình không nên xông lên đánh Cố Minh.
Bản thân tay nhỏ chân gầy, sao có thể là đối thủ của Cố Minh, bị Cố Minh lấy thịt đè người, ngã nhào xuống đất không nhúc nhích nổi.
“Hừ, còn không phải đều do mày sao, nếu không phải mày, tao cũng sẽ không đắc tội với Chu tổng, nói cho mày biết nếu Chu tổng sa thả tao, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.”
Sắc mặt Cố Minh càng thêm dữ tợn, vừa nãy câu nói ‘hãy an tâm’ mà Chu Dương nói với Liễu Tuyết, đương nhiên hắn cũng nghe thấy.
Sau này Cố Minh sẽ không quấy rối cô ở công ty nữa.
Ẩn ý trong đó là trong công ty sẽ không còn Cố Minh nữa, nếu không còn cái tên Cố Mình này, vậy thì đương nhiên không thể quấy rầy đến Liễu Tuyết.
Lúc này, trong lòng Cố Minh vô cùng hối hận, cơn giận cũng dần nảy sinh.
Hắn không chỉ hận Trương Dũng, mà còn hận cả Liễu Tuyết và Chu Dương.
Chưa nói đến việc bên chỗ Trương Dũng và Cố Minh đánh nhau thế nào rồi, bên này, Chu Dương đưa Liễu Tuyết đi thẳng vào trong công ty Danh Dương.
Đây cũng là lần đầu Liễu Tuyết nhìn thấy dáng vẻ của nội bộ công ty Danh Dương ở khoảng cách gần như vậy.
Cô vừa bước vào toà nhà trụ sở của công ty Danh Dương.
Trước đây cô chỉ từng nhìn những bức ảnh về toà nhà trụ sở của công ty Danh Dương trêи mạng, mặc dù có những bức ảnh độ phân giải cao, nhưng nhìn từ ảnh chung quy cảm giác vẫn không chân thật bằng đến tận nơi ngắm nhìn.
Trong chớp mắt dường như đã bước vào toà nhà trụ sở của công ty Danh Dương, một loại cảm giác không rõ lý do khiến lòng Liễu Tuyết đột nhiên hồi hộp thấp thỏm.
Giống như, cuối cùng đã tìm được chốn trở về.
Đây có lẽ chính là nơi làm việc cả đời của cô.
Giờ phút này, trong lòng Liễu Tuyết nhất thời nảy sinh ra suy nghĩ như vậy, cô sớm đã không thèm để ý đến năm mươi triệu tệ có được từ chỗ Lý Minh Phong.
Cho dù không có năm mươi triệu đó, cuộc sống của Liễu Tuyết vẫn cứ tươi đẹp.
“Đi thôi, tôi đưa cô đến bộ phận nhân sự.”
Chu Dương nhìn thấy Liễu Tuyết đang ngây người liền khẽ gọi một tiếng.
Có Chu Dương đích thân dẫn đầu, thủ tục nhận việc của Liễu Tuyết tương đối nhanh, hơn nữa còn có phó tổng bộ phận nhân sự đồng hành suốt quá trình, đã khai thông một con đường xanh thẳm cho Liễu Tuyết, tất cả đều được ưu tiên xử lý.
“Bây giờ thủ tục nhận việc đã xong, chúc mừng cô đã trở thành một thành viên chính thức của công ty Danh Dương.”
Chu Dương mỉm cười giơ tay ra.
Liễu Tuyết cũng vui vẻ bắt tay với Chu Dương, mặt đầy kϊƈɦ động và hạnh phúc.
“Có điều bây giờ phần lớn nhân viên đều nghỉ về quê rồi, người ở lại trực ban của công ty không nhiều, cô vẫn nên chờ đến năm sau, mọi người đều quay lại, lúc đó hãy đến trình diện. Giờ chúng ta về thôi, mẹ tôi chắc đã nấu cơm xong rồi.”
Chu Dương cười nói.
Rõ ràng đã làm xong thủ tục nhận việc của Liễu Tuyết, Liễu Tuyết cũng có thể trở về nhà.
Liễu Tuyết bây giờ vẫn là giám đốc bộ phận thương mại ở vịnh Lục Cảnh, muốn chính thức nhậm chức đến công ty Danh Dương làm việc, cô cần phải đến bộ phận thương mại của vịnh thành Lục Cảnh từ chức, như vậy cũng cần thời gian không ngắn.
Hơn nữa, lần này thay đổi môi trường làm việc, đổi một loạt đồng nghiệp, làm quen với nhiều người, thật ra cũng vô cùng khó khăn, Liễu Tuyết cần thời gian để giảm bớt tâm trạng lo lắng.
Bất luận cô có tâm trạng lo lắng đó hay không thì đều cần chuẩn bị từ trước.
———————-
Bình luận facebook