Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 817: Đến muộn nửa tiếng
"Hả! Lần này Tô gia và Chu Dương cùng tới Thúy Hồ Cư là có chuyện muốn bàn bạc
sao?"
"Lẽ nào họ bàn bạc chuyện tiêu diệt Hứa gia? Ha ha ha, buồn cười chết tôi rồi”.
"Đúng thế, nếu như không phải đi bàn bạc chuyện tiêu diệt Hứa gia, vậy chắc họ đang
muốn giải thích những lời đã nói trước đó như thế nào. Ha ha, sớm biết như vậy hà tất phải
bắt đầu, tôi thấy Tô gia và Chu Dương lần này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ,
chưa thấy Hoàng Hà chưa bỏ cuộc”.
"Chậc chậc, có ai có tin tức không? Biết bọn họ rốt cuộc bàn bạc gì không?"
"Không biết, theo lý mà nói, có lẽ Tôn gia và Đinh gia sẽ quan tâm đến hành động của
Chu Dương và Tô gia mới đúng, chúng ta cũng chỉ có thể hóng hớt thôi”.
...
Mọi người trong các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải đang âm thầm xì xào bàn tán, rất quan
tâm và hoài nghi chuyện Chu Dương và Tô gia cùng đến Thúy Hồ Cư.
Chu Dương không để ý đến phản ứng của những người này, hoặc là nói, cho dù anh
biết suy nghĩ của những người này, anh cũng không làm gì cả.
Người khác nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, họ sẵn lòng thì không ai có thể ngăn cản
được.
Hơn nữa, mọi người đều biết Chu Dương từng nói muốn tiêu diệt Hứa gia, người trong
các gia tộc lớn nhỏ vô cùng tò mò về anh, họ đều muốn biết xem đây rốt cuộc là người như
thế nào lại dám nói ra những lời to gan như vậy.
Chu Dương không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.
Vẫn là phòng Thăng Long.
Khi tới, Chu Dương chào Thủy Băng Nguyệt một tiếng, bảo cô để trống phòng Thăng
Long, hôm nay anh muốn sử dụng.
Vì vậy mọi người vừa tới, dưới sự dẫn dắt của giám đốc Quách, lên thẳng phòng Thăng
Long.
Mọi người trong Tô gia dưới sự dẫn đầu của gia chủ Tô Thế Minh và bốn vệ sĩ, có tất cả
gần hai mươi người.
Ngoài vài vệ sĩ ra còn có một số người quản lý, đều là thành viên cốt cán của Tô gia.
Tô gia đã đến trước.
"Chậc chậc, phòng Thăng Long này quả nhiên khí thế, sớm đã nghe nói Thúy Hồ Cư này
bao quát toàn bộ Đông Hải, đều là sự tồn tại đỉnh cao nhất, đúng thật danh bất hư truyền!"
"Đúng thế, chỉ riêng không gian của phòng Thăng Long như này đã đủ để các khách sạn
khác phải đi học tập và suy xét rồi”.
"Chu Dương bao giờ tới? Trước kia tôi từng gặp tên nhóc đó, chỉ cảm thấy cậu ta không
tệ, nhưng không ngờ cậu ta cũng là một người trẻ tuổi ngông cuồng, lại dám nói muốn tiêu
diệt Hứa gia trước mặt nhiều người như thế”.
"Đúng thế, cậu ta tự nói cũng thôi đi, lại nhất quyết muốn kéo theo Tô gia chúng ta, đây
không phải là muốn kéo chúng ta xuống nước sao, thật ác độc!"
...
Mọi người trong Tô gia thảo luận sôi nổi, ổn định chỗ ngồi.
"Yên lặng một chút, hôm nay đưa mọi người tới đây không phải để mọi người gây
chuyện”.
Tô Thế Minh hạ giọng trách mắng, bảo mọi người yên lặng.
Chuyện Hứa gia xuất đầu lộ diện, các thành viên cốt cán của Tô gia hầu như đều đã biết,
cũng biết rằng Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thực lực vượt xa những gia tộc hạng nhất như Tôn
gia, Tô gia và Đinh gia, tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhưng Tô Thế Minh vẫn chưa nhắc tới việc hợp tác giữa Chu Dương và Tô gia, thực
lực mà Chu Dương thể hiện.
Có thể nói, trong hơn hai mươi người của Tô gia, chỉ có Tô Vỹ và bốn vệ sĩ biết chân
tướng, cũng biết mục đích thực sự chuyến đi đến Thúy Hồ Cư lần này.
Mọi người chờ ở phòng Thăng Long gần nửa tiếng vẫn không thấy bóng dáng của Chu
Dương đâu.
Không ít người đã tỏ vẻ không hài lòng,tức giận nhíu hai hàng lông mày.
Không có nhiều người trong số bọn họ hiểu rõ về Chu Dương, cũng không biết được vị
trí của Chu Dương hiện nay ở Đông Hải.
Vì vậy việc Chu Dương chậm trễ chưa xuất hiện khiến bọn họ vừa chờ đợi vừa chỉ trích.
"Hừ, Chu Dương này, thật sự quá ngông cuồng, để chúng ta chờ ở đây hơn nửa tiếng
đồng hồ không xuất hiện, thật sự tưởng mình là ông lớn rồi sao?”
"Hừ, theo tôi thấy Chu Dương này không dám xuất hiện rồi, sợ chúng ta bắt cậu ta đưa
ra lời giải thích”.
"Đúng thế, cho dù là Tôn gia, e rằng cũng không dám nói ra những lời muốn tiêu diệt
Hứa gia như vậy, Chu Dương không biết trời cao đất dày nói ra những lời này, bây giờ có lẽ
đã biết bản thân sai lầm rồi, trong lòng sợ hãi không dám ra ngoài”.
"Cũng không biết chúng ta còn phải chờ ở đây bao lâu nữa, lỡ cậu ta không xuất hiện,
chẳng nhẽ chúng ta sẽ phải chờ ở đây mãi sao?"
...
Chờ nửa tiếng đồng hồ ở phòng Thăng Long, vẫn không thấy bóng dáng của Chu
Dương đâu, gần một nửa số người của Tô gia dần dần đã không còn kiên nhẫn nữa, bực bội
lẩm bẩm. Nếu Chu Dương xuất hiện bọn họ sẽ dạy dỗ cho anh một bài học.
"Yên lặng!"
Tô Thế Minh thấp giọng quát một tiếng, mọi người mới yên lặng trở lại, nhưng lúc này
ánh mắt trao đổi nhau vào lại vô cùng không mấy thiện cảm.
Tô Thế Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa, sợ khi Chu Dương xuất hiện
không thể lập tức phát hiện ra.
Theo lời Chu Dương nói trong điện thoại, lúc này mấy người Chu Dương đáng lẽ đã đến
rồi mới phải.
Nhưng bọn họ đã chờ ở đây nửa tiếng, Chu Dương vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào Chu Dương lừa bọn họ?
Điều này là không thể nào.
"Thế Minh, chuyện này là thế nào?"
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương nói, ông ta cũng giống Tô Thế Minh, lúc này đang hoài
nghi về việc Chu Dương chậm trễ không xuất hiện.
"Tôi cũng không biết, nhưng theo lý mà nói, bọn họ đáng lẽ phải tới rồi mới đúng,
nhưng...”
Tô Thế Minh trầm giọng nói.
Ông ta mới nói được một nửa, cửa lớn của phòng Thăng Long bị người mở ra từ bên
ngoài.
Nhóm người Chu Dương chậm rãi bước vào trong.
Tô Thế Minh lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sâu xa nhìn Chu Dương và những người
bên cạnh anh.
"Chu Dương, cậu cuối cùng cũng đến rồi”.
Tô Thế Minh chào hỏi, chủ động bắt tay với Chu Dương.
Thái độ của Tô Thế Minh như vậy thực sự khiến không ít người của Tô gia vô cùng kinh
ngạc.
Tô Thế Minh là ai?
Ông ta là gia chủ của Tô gia, mà Tô gia là gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, thực lực lớn
mạnh, khác xa những gì người bình thường có thể tưởng tượng.
Vậy mà lúc này, gia chủ của Tô gia - Tô Thế Minh lại chủ động chào đón bắt tay với một
người trẻ tuổi.
Đây là cảnh tượng gì vậy?
Mọi người nhìn nhau với đôi mắt đầy sự kinh ngạc, căn bản không biết đã xảy ra chuyện
gì.
Gương mặt của Tô Vỹ lại vô cùng hưng phấn, trong lòng kích động, cậu ta biết Chu
Dương sẽ không bao giờ thất hứa, quả nhiên Chu Dương đã tới.
Bốn vệ sĩ của Tô gia vừa thấy Chu Dương bước vào, cũng chỉ nhìn lướt qua.
Nhưng khi ánh mắt của bọn họ di chuyển ánh mắt đến những người phía sau Chu
Dương, bốn vệ sĩ đột nhiên căng thẳng nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng vô
cùng chấn động.
Tông sư võ giả!
Hơn nữa còn có hẳn sáu tông sư võ giả!
Bốn vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.
sao?"
"Lẽ nào họ bàn bạc chuyện tiêu diệt Hứa gia? Ha ha ha, buồn cười chết tôi rồi”.
"Đúng thế, nếu như không phải đi bàn bạc chuyện tiêu diệt Hứa gia, vậy chắc họ đang
muốn giải thích những lời đã nói trước đó như thế nào. Ha ha, sớm biết như vậy hà tất phải
bắt đầu, tôi thấy Tô gia và Chu Dương lần này đúng thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ,
chưa thấy Hoàng Hà chưa bỏ cuộc”.
"Chậc chậc, có ai có tin tức không? Biết bọn họ rốt cuộc bàn bạc gì không?"
"Không biết, theo lý mà nói, có lẽ Tôn gia và Đinh gia sẽ quan tâm đến hành động của
Chu Dương và Tô gia mới đúng, chúng ta cũng chỉ có thể hóng hớt thôi”.
...
Mọi người trong các gia tộc lớn nhỏ ở Đông Hải đang âm thầm xì xào bàn tán, rất quan
tâm và hoài nghi chuyện Chu Dương và Tô gia cùng đến Thúy Hồ Cư.
Chu Dương không để ý đến phản ứng của những người này, hoặc là nói, cho dù anh
biết suy nghĩ của những người này, anh cũng không làm gì cả.
Người khác nghĩ thế nào là chuyện của bọn họ, họ sẵn lòng thì không ai có thể ngăn cản
được.
Hơn nữa, mọi người đều biết Chu Dương từng nói muốn tiêu diệt Hứa gia, người trong
các gia tộc lớn nhỏ vô cùng tò mò về anh, họ đều muốn biết xem đây rốt cuộc là người như
thế nào lại dám nói ra những lời to gan như vậy.
Chu Dương không quan tâm tới suy nghĩ của người khác.
Vẫn là phòng Thăng Long.
Khi tới, Chu Dương chào Thủy Băng Nguyệt một tiếng, bảo cô để trống phòng Thăng
Long, hôm nay anh muốn sử dụng.
Vì vậy mọi người vừa tới, dưới sự dẫn dắt của giám đốc Quách, lên thẳng phòng Thăng
Long.
Mọi người trong Tô gia dưới sự dẫn đầu của gia chủ Tô Thế Minh và bốn vệ sĩ, có tất cả
gần hai mươi người.
Ngoài vài vệ sĩ ra còn có một số người quản lý, đều là thành viên cốt cán của Tô gia.
Tô gia đã đến trước.
"Chậc chậc, phòng Thăng Long này quả nhiên khí thế, sớm đã nghe nói Thúy Hồ Cư này
bao quát toàn bộ Đông Hải, đều là sự tồn tại đỉnh cao nhất, đúng thật danh bất hư truyền!"
"Đúng thế, chỉ riêng không gian của phòng Thăng Long như này đã đủ để các khách sạn
khác phải đi học tập và suy xét rồi”.
"Chu Dương bao giờ tới? Trước kia tôi từng gặp tên nhóc đó, chỉ cảm thấy cậu ta không
tệ, nhưng không ngờ cậu ta cũng là một người trẻ tuổi ngông cuồng, lại dám nói muốn tiêu
diệt Hứa gia trước mặt nhiều người như thế”.
"Đúng thế, cậu ta tự nói cũng thôi đi, lại nhất quyết muốn kéo theo Tô gia chúng ta, đây
không phải là muốn kéo chúng ta xuống nước sao, thật ác độc!"
...
Mọi người trong Tô gia thảo luận sôi nổi, ổn định chỗ ngồi.
"Yên lặng một chút, hôm nay đưa mọi người tới đây không phải để mọi người gây
chuyện”.
Tô Thế Minh hạ giọng trách mắng, bảo mọi người yên lặng.
Chuyện Hứa gia xuất đầu lộ diện, các thành viên cốt cán của Tô gia hầu như đều đã biết,
cũng biết rằng Hứa gia là gia tộc ẩn dật, thực lực vượt xa những gia tộc hạng nhất như Tôn
gia, Tô gia và Đinh gia, tuyệt đối không thể đắc tội.
Nhưng Tô Thế Minh vẫn chưa nhắc tới việc hợp tác giữa Chu Dương và Tô gia, thực
lực mà Chu Dương thể hiện.
Có thể nói, trong hơn hai mươi người của Tô gia, chỉ có Tô Vỹ và bốn vệ sĩ biết chân
tướng, cũng biết mục đích thực sự chuyến đi đến Thúy Hồ Cư lần này.
Mọi người chờ ở phòng Thăng Long gần nửa tiếng vẫn không thấy bóng dáng của Chu
Dương đâu.
Không ít người đã tỏ vẻ không hài lòng,tức giận nhíu hai hàng lông mày.
Không có nhiều người trong số bọn họ hiểu rõ về Chu Dương, cũng không biết được vị
trí của Chu Dương hiện nay ở Đông Hải.
Vì vậy việc Chu Dương chậm trễ chưa xuất hiện khiến bọn họ vừa chờ đợi vừa chỉ trích.
"Hừ, Chu Dương này, thật sự quá ngông cuồng, để chúng ta chờ ở đây hơn nửa tiếng
đồng hồ không xuất hiện, thật sự tưởng mình là ông lớn rồi sao?”
"Hừ, theo tôi thấy Chu Dương này không dám xuất hiện rồi, sợ chúng ta bắt cậu ta đưa
ra lời giải thích”.
"Đúng thế, cho dù là Tôn gia, e rằng cũng không dám nói ra những lời muốn tiêu diệt
Hứa gia như vậy, Chu Dương không biết trời cao đất dày nói ra những lời này, bây giờ có lẽ
đã biết bản thân sai lầm rồi, trong lòng sợ hãi không dám ra ngoài”.
"Cũng không biết chúng ta còn phải chờ ở đây bao lâu nữa, lỡ cậu ta không xuất hiện,
chẳng nhẽ chúng ta sẽ phải chờ ở đây mãi sao?"
...
Chờ nửa tiếng đồng hồ ở phòng Thăng Long, vẫn không thấy bóng dáng của Chu
Dương đâu, gần một nửa số người của Tô gia dần dần đã không còn kiên nhẫn nữa, bực bội
lẩm bẩm. Nếu Chu Dương xuất hiện bọn họ sẽ dạy dỗ cho anh một bài học.
"Yên lặng!"
Tô Thế Minh thấp giọng quát một tiếng, mọi người mới yên lặng trở lại, nhưng lúc này
ánh mắt trao đổi nhau vào lại vô cùng không mấy thiện cảm.
Tô Thế Minh khẽ nhíu mày, ánh mắt luôn nhìn về phía cửa, sợ khi Chu Dương xuất hiện
không thể lập tức phát hiện ra.
Theo lời Chu Dương nói trong điện thoại, lúc này mấy người Chu Dương đáng lẽ đã đến
rồi mới phải.
Nhưng bọn họ đã chờ ở đây nửa tiếng, Chu Dương vẫn chưa xuất hiện.
Lẽ nào Chu Dương lừa bọn họ?
Điều này là không thể nào.
"Thế Minh, chuyện này là thế nào?"
Vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương nói, ông ta cũng giống Tô Thế Minh, lúc này đang hoài
nghi về việc Chu Dương chậm trễ không xuất hiện.
"Tôi cũng không biết, nhưng theo lý mà nói, bọn họ đáng lẽ phải tới rồi mới đúng,
nhưng...”
Tô Thế Minh trầm giọng nói.
Ông ta mới nói được một nửa, cửa lớn của phòng Thăng Long bị người mở ra từ bên
ngoài.
Nhóm người Chu Dương chậm rãi bước vào trong.
Tô Thế Minh lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sâu xa nhìn Chu Dương và những người
bên cạnh anh.
"Chu Dương, cậu cuối cùng cũng đến rồi”.
Tô Thế Minh chào hỏi, chủ động bắt tay với Chu Dương.
Thái độ của Tô Thế Minh như vậy thực sự khiến không ít người của Tô gia vô cùng kinh
ngạc.
Tô Thế Minh là ai?
Ông ta là gia chủ của Tô gia, mà Tô gia là gia tộc hạng nhất ở Đông Hải, thực lực lớn
mạnh, khác xa những gì người bình thường có thể tưởng tượng.
Vậy mà lúc này, gia chủ của Tô gia - Tô Thế Minh lại chủ động chào đón bắt tay với một
người trẻ tuổi.
Đây là cảnh tượng gì vậy?
Mọi người nhìn nhau với đôi mắt đầy sự kinh ngạc, căn bản không biết đã xảy ra chuyện
gì.
Gương mặt của Tô Vỹ lại vô cùng hưng phấn, trong lòng kích động, cậu ta biết Chu
Dương sẽ không bao giờ thất hứa, quả nhiên Chu Dương đã tới.
Bốn vệ sĩ của Tô gia vừa thấy Chu Dương bước vào, cũng chỉ nhìn lướt qua.
Nhưng khi ánh mắt của bọn họ di chuyển ánh mắt đến những người phía sau Chu
Dương, bốn vệ sĩ đột nhiên căng thẳng nghiêm trọng, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng vô
cùng chấn động.
Tông sư võ giả!
Hơn nữa còn có hẳn sáu tông sư võ giả!
Bốn vệ sĩ trố mắt nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc.
Bình luận facebook