• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6
  • Chương 918: Tiền có thể sai khiến ma quỷ

Cuộc sống như vậy là đủ rồi!



Chu Dương cố gắng tự thuyết phục mình, nhưng không biết vì sao, trong lòng anh luôn

có chút kháng cự.



Anh không nói rõ được sự kháng cự ấy đến từ đâu, thậm chí anh còn chẳng tìm nổi lí do

để bác bỏ cuộc sống hiện tại của mình, nhưng anh vẫn chẳng có cách nào xóa bỏ cảm giác

kháng cự kia.



Xem ra chỉ có thể đi bước nào hay bước đó, vừa đúng lúc Chu Dương muốn mở di

động ra thì tiếng chuông điện thoại vang lên.



Người gọi đến là Tô Hiểu manh, một trong ba cô gái của Rocket Girls.



Sao cô nhóc này lại gọi điện cho mình?



Chu Dương nhấn nghe máy, bởi vì mất đi kí ức nửa năm, cho nên trong ấn tượng của

Chu Dương anh và Tô Hiểu Manh đã rất lâu không liên lạc.



Nhưng Chu Dương vẫn rất có thiện cảm với cô nhóc mang thân phận ngôi sao lớn này.



Dẫu sao Tô Hiểu Manh thực sự đã giúp đỡ anh không ít, nhất là trong khoảng thời gian

trước đây.



“Alo, Tô Hiểu Manh, nhớ anh hả?”, Chu Dương khẽ hỏi.



Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng anh không muốn để lộ cảm xúc trước mặt Tô Hiểu

Manh, nên cố ý dùng giọng điệu thoải mái nhất để nói chuyện.



“Sao vậy anh Chu Dương, hôm nay anh đã hứa sẽ đến gặp Hiểu Manh mà? Sao có thể

nói là em nhớ anh được chứ”.



Tô Hiểu Manh nói với giọng dễ thương, thật ra cô cũng nhớ Chu Dương.



Dưới sự nhõng nhẽo làm nũng của cô, ba ngày trước Chu Dương đã đồng ý hôm nay

sẽ đến thăm cô.



Hôm nay cô chỉ cần đợi Chu Dương xuất hiện là đủ, vì vậy nhất định sẽ không thừa nhận

mình nhớ Chu Dương.



Chu Dương nghe xong những lời này lập tức cảm thấy đau đầu.



Anh hứa sẽ đến gặp Tô Hiểu Manh khi nào vậy? sao anh hoàn toàn không có một chút

ấn tượng nào cả!



“Em đang ở đâu?”, Chu Dương hỏi.



Nếu Tô Hiểu Manh đang ở Đông Hải vậy bây giờ nhanh chóng đi qua chắc vẫn kịp.



“Anh Chu Dương, anh quên luôn chuyện này rồi đúng không, còn không biết em đang ở

đâu nữa”, giọng nói Tô Hiểu Manh có hơi tức giận: “Hứ, Hiểu Manh giận rồi, không thèm để ý

đến anh nữa!”



Chu Dương toát mồ hôi.



Anh thực sự quên sạch rồi.



Nhưng chuyện này không thể trách anh được! Anh quên đi rất nhiều rất nhiều chuyện!

Anh mất đi kí ức của nửa năm, làm sao mà nhớ được chuyện nhỏ nhặt này!



Nhưng nếu nói những lời này với Tô Hiểu Manh, không biết cô ấy có tin hay không.



“Hiểu Manh à, em đừng trách anh, anh thật sự không nhớ, nhưng không phải anh không

quan tâm đến em, mà bởi vì hôm nay anh bắt đầu phát hiện ra bản thân mất trí nhớ, quên

mất kí ức của một nửa năm rồi”, Chu Dương vội vàng nói.



Anh tưởng rằng Tô Hiểu Manh nghe những lời này xong sẽ rất tức giận, cho là anh kiếm

cớ giải thích.



Dù sao thì đa số phụ nữ đều như vậy.



Nhưng Tô Hiểu Manh lại khác, đây là một cô gái hết sức đơn thuần, đơn thuần đến mức

khó tin.



Nghe những lời này của Chu Dương, phản ứng đầu tiên của cô là lo lắng: “Hả? Anh Chu

Dương, xảy ra chuyện gì vậy, thân thể anh không sao chứ?”



“Cơ thể anh không sao, chỉ đơn giản là bị mất kí ức nửa năm, vì vậy em đừng trách

anh”, Chu Dương nói.



Tô Hiểu Manh đâu còn chỗ nào để trách móc Chu Dương nữa?



Cô lập tức nói: “Là vậy sao anh Chu Dương, vậy bây giờ anh đang ở đâu, em đến tìm

anh”.



Tô Hiểu Manh rất quan tâm đến Chu Dương, thậm chí không dám để anh ra ngoài một

mình.



Trong tình huống này Chu Dương cũng chỉ có thể cười gượng.



Sau đó nói Tô Hiểu Manh yên tâm, anh có thể đến tìm cô ấy.



Chỉ là mất đi kí ức nửa năm mà thôi, cũng không phải biến thành đứa ngốc, chuyện đơn

giản như đi ra ngoài một mình đương nhiên vẫn làm được.



Hơn nữa nghe ẩn ý của Tô Hiểu Manh, cô ấy nhất định đang ở Đông Hải, nếu không

cũng sẽ không nói lập tức đến tìm mình.



Nghe Chu Dương nói vậy, Tô Hiểu Manh mới yên tâm đôi chút, sau đó nói địa chỉ của

mình cho anh.



Cô vẫn ở cùng hai cô gái của Rocket Girls như trước, lần quay về Đông Hải này cũng là

yêu cầu của riêng Tô Hiểu Manh, bọn họ không có bất kỳ hoạt động nào, coi như là công ty

cho nghỉ phép.



“Được, bây giờ anh qua gặp em”.



Chu Dương trả lời, tạm biệt Ngưu Xuyên, anh lái xe thẳng đến khách sạn nơi Rocket

Girls ở.



Như mọi khi, ba cô gái Rocket Girls không tiện ra ngoài khách sạn đón Chu Dương.



Vì vậy lần này đến đón Chu Dương vẫn là chị Dương, quản lý của nhóm.



Chu Dương nhớ ra cô gái này là người rất xinh đẹp, mang khí chất một người phụ nữ

trưởng thành.



Nhưng chí khí rất cao, có chính kiến của bản thân, là một người không bao giờ dễ dàng

thỏa hiệp.



Vì vậy khi nhìn thấy chị Dương, Chu Dương tỏ ra rất khách sáo: “Chị Dương, lại phiền

chị rồi”.



Chu Dương nói câu này hết sức chân thành.



Mặc dù mỗi lần anh và Tô Hiểu Manh gặp mặt, theo lý thuyết mà nói đều là tự nguyện,

không ai xen vào, cũng chẳng liên quan đến ai khác.



Nhưng trên thực tế, bởi vì đặc thù công việc của Tô Hiểu Manh, cho nên mỗi lần Chu

Dương và Tô Hiểu Manh gặp nhau, là một sự phiền phức với chị Dương.



Đầu tiên là phải bí mật, nếu bị người khác biết chuyện Tô Hiểu Manh gặp riêng Chu

Dương, fans hâm mộ của Rocket Girls nhất định sẽ không chịu để yên.



Tới lúc đó, công việc của Tô Hiểu Manh còn có thể tiếp tục hay không là một vấn đề lớn.



Hơn nữa, nếu đụng đến những người hâm mộ tương đối cực đoan, bọn họ nhất định sẽ

làm ra những chuyện rất quá đáng, đây lại là một vấn đề rất lớn khác về sự an toàn của Tô

Hiểu Manh.



Thực tế thì loại chuyện này không phải là lần đầu tiên xảy ra.



Nói ra cũng lạ, trước đây mỗi lần Chu Dương gặp Tô Hiểu Manh, đều mang đến nguy

hiểm lớn nhỏ cho cô ấy.



Nhưng đối với chuyện này chị Dương chưa từng để tâm, cũng không hề trách móc Chu

Dương.



Mặc dù chị Dương sẽ khó chịu, nhưng Chu Dương thấy đó là chuyện đương nhiên, có

thể hiểu được.



Vì vậy một câu vất vả của anh là thật lòng muốn cảm ơn chị Dương.



Vốn tưởng rằng chị Dương vẫn không để ý đến anh, hơn nữa sẽ rất kiêu ngạo nói:

“Không cần khách sáo, chỉ cần sau này cậu bớt đến gặp Tô Hiểu Manh, tôi đã cảm tạ trời đất

rồi”.



Đây mới là lời thoại thuộc về chị Dương, nếu là trước đây, chị Dương nhất định sẽ nói

như vậy.



Nhưng lần này, chị Dương lại hoảng sợ cúi người: “Chu thiếu gia nói lời này tôi không

dám nhận, phục vụ Chu thiếu gia, sao có thể nói là phiền phức được”.



Chị Dương hết sức lo sợ nói, Chu Dương nhìn thấy hơi ngỡ ngàng.



Nhưng nhanh chóng phản ứng lại.



Chị Dương có thái độ thế này, nói trắng ra là vì thân phận của mình đi.



Đúng là tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, mình trở về Chu gia, trở thành lựa chọn đầu tiên

cho vị trí người thừa kế của Chu gia, ngay cả một người kiêu ngạo như chị Dương cũng thay

đổi thái độ với mình, trở nên khiêm tốn hơn.



Nhưng Chu Dương không hề kiêu căng hay dương dương tự đắc vì điều đó, trái lại, anh

còn buồn bực không thoải mái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom