-
Chương 922: Giác ngộ!
Chu Dương cảm thấy anh không phải là một người cứng đầu, không chịu khuất phục.
Làm người thì phải quang minh chính đại, dù có mắc lỗi có bị đánh cũng phải đứng thẳng.
Đó mới là tư thế mà một người đàn ông thực thụ nên có.
Nước sông không phạm nước giếng, nhưng một khi đã đụng tới thì phải giết.
Cũng như vậy, nếu bản thân đã làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi.
Chuyện với Thẩm Bích Quân rõ ràng là anh đã sai, nên anh mới xin lỗi ngay.
Nhưng giờ Trần Thế Hào lại nói anh không được xin lỗi, đây là đạo lý gì?
Bỗng chốc, Chu Dương như tìm được lý do khiến anh luôn buồn bã.
“Cậu không thể xin lỗi là vì cậu là thiếu gia của Chu gia”, Trần Thế Hào nghiêm túc nói: “Cậu đại diện cho toàn thể Chu gia, cũng nhờ cậu mà Chu gia mới trở thành gia tộc bậc nhất ở phương Đông”.
“Nói cách khác, từng cử chỉ hành động của cậu sẽ đại diện cho thái độ của Chu gia”.
“Giả dụ như lúc cậu xin lỗi bị người khác nhìn thấy, vậy thể diện của Chu gia biết để đi đâu?”
“Là gia tộc đứng đầu ở phương Đông mà có thể tùy tiện cúi đầu được sao?”
Chu Dương sững sờ một lúc.
Chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra ý của Trần Thế Hào.
Hơn nữa điều đó còn rất có lý.
Chuyện này cũng giống như hoàng đế ở thời cổ đại mắc lỗi, ngài cũng không thể thừa nhận.
Và những người khác cũng sẽ không bắt ngài thừa nhận.
Đùa gì vậy, sao hoàng đế có thể mắc lỗi được?
“Nhưng Thẩm Bích Quân không phải người ngoài, cô ấy là người của chúng ta!”
Chu Dương vẫn muốn giải thích điều gì đó, nhưng Trần Thế Hào ngắt lời anh: “Đó là do tự cậu nghĩ vậy thôi”.
“Nếu về Chu gia, về đến phòng riêng của cậu và Thẩm phu nhân, cậu muốn xin lỗi ra sao cũng được”.
“Dù cậu có chơi trò chơi kỳ quặc với cô ấy, có quỳ xuống đất làm ngựa cho cô ấy cưỡi cũng chẳng sao cả, nhưng giờ đang ở bên ngoài, cậu không thể xin lỗi trước mặt bao người được!”
Ví dụ này cũng tương tự như hoàng đế thời cổ đại.
Nếu cảm thấy áy náy với ai đó, hoàng đế có thể gặp riêng người đó rồi bù đắp cho người đó sau, chứ tuyệt đối không được xin lỗi ở nơi đông người.
Bởi vì không thể làm mất đi uy nghiêm của hoàng gia.
Đừng coi thường uy nghiêm đó.
Thật ra ở thời cổ đại, lý do khiến hoàng gia lớn mạnh phần lớn đều có liên quan tới uy nghiêm.
Tất cả mọi người đều biết hoàng gia cao quý không thể khiêu khích, cho nên sẽ chẳng có ai dại gì mà đi khiêu khích hoàng gia.
Nhưng nếu hoàng gia chỉ có thế lực lớn mạnh mà không dữ dằn, cứng rắn thì những gia tộc lớn mạnh kia sẽ chẳng tôn trọng hoàng gia đâu.
Rất nhiều lúc, tuy chỉ là một cử chỉ vô tình nhưng lại trở thành khiêu khích.
Lúc này, nếu có nhiều người khiêu khích, địa vị của hoàng gia ắt sẽ lung lay.
Đạo lý này cũng có thể áp dụng với trường hợp của Chu Dương.
Không thể thách thức danh dự của gia tộc đứng đầu ở phương Đông.
Bất kỳ ai khi đối diện với Chu Dương hay là Chu gia thì đều phải giữ thái độ thận trọng, giống như khi Chu Dương gọi điện đến hoàng thất đế quốc Đại Mễ, thái độ của đối phương cũng được coi là thận trọng.
Khi đó, Chu Dương đã phạm một lỗi trí mạng.
Giọng điệu của anh quá hiền lành!
Nói thế sẽ khiến đối phương sinh nghi, bởi có người thừa kế của một gia tộc đứng đầu phương Đông nào lại đối xử hiền hòa với mình như thế chứ?
Họ sẽ cảm thấy họ quá lớn mạnh, hoặc có thể nói là thế lực của Chu gia bị suy yếu!
Lúc này phiền phức sẽ ập tới với Chu gia.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Chu Dương vang lên, chính là cuộc gọi từ hoàng thất đế quốc Đại Mễ.
“Xin chào”, Chu Dương nghe máy.
“Chào anh, cho hỏi đây có phải là số của Chu tiên sinh không?”, giọng điệu lần này của đối phương nghe bình tĩnh hơn rất nhiều, thoáng có cảm giác như đối phương bằng vai phải lứa với Chu Dương.
Nhưng Chu Dương không hề để ý, anh tùy ý nói: “Phải, anh có chuyện gì sao?”
“Là như này Chu tiên sinh, trước kia chúng tôi đã đồng ý bồi thường cho anh một nửa tài sản hoàng thất, nhưng hình như bên anh đã từ chối”.
“Tôi muốn xác nhận lại xem có phải anh không cần không?”
Chu Dương nheo mắt.
Bởi vì khi nghe những lời của Trần Thế Hào vừa rồi, anh đã cảnh giác.
Cho nên anh nói: “Không, tôi cần, khi nào thì các anh chuyển tài sản sang tên tôi?”
Đối phương hơi sửng sốt, không hiểu tại sao Chu Dương lại đột nhiên hùng hổ như vậy.
Nhưng đối phương vẫn nói: “Anh vẫn muốn sao, Chu tiên sinh, chẳng là dạo gần đây chuỗi sản xuất công nghiệp của chúng tôi xảy ra vài vấn đề, nếu anh muốn một nửa số tài sản của chúng tôi thì chắc phải đợi một thời gian, vì giờ không tiện để làm các thủ tục”.
Câu này nghe thì có vẻ rất lễ phép, rất khách sáo, giống như họ thuộc phe yếu thật.
Khác một trời một vực với thái độ trước đó!
Chẳng lẽ là đang gây hấn?
Đối phương đang thăm dò giới hạn của Chu Dương!
Nếu hiền lành chút nữa, sẽ gợi lên ham muốn trong lòng người khác sao?
Chu Dương không trả lời đối phương, anh lạnh lùng ngắt điện thoại, nhìn Trần Thế Hào.
Trần Thế Hào gật đầu với anh.
Ý nói là nhìn đi, chính là tình huống này.
Nếu để người khác thấy Chu Dương xin lỗi Thẩm Bích Quân thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Một lần đã đành, nhưng nếu anh làm đi làm lại nhiều lần, khả năng cả Chu gia sẽ rơi vào cảnh suy tàn.
“Giờ cậu là người thừa kế tiếp theo của Chu gia, cậu không thể chỉ nghĩ cho cảm nhận của mình được, bởi vì mọi cử chỉ hành động của cậu đều sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Chu gia đó, hiểu không?”
Trần Thế Hào thành khẩn nói.
Chuyện đã vậy rồi, Chu Dương cũng đã hiểu rõ chuyện.
Nhưng anh vẫn không cam lòng lắm.
Trở thành hoàng đế võ giả và người thừa kế của gia tộc lớn nhất ở phương Đông, nhưng bản thân lại không thể sống là chính mình?
Thật ra không chỉ riêng anh, mà ngay cả những người bên cạnh anh cũng vậy.
Đối với anh, trước kia Trần Thế Hào giống như bậc bề trên, soi đường chỉ lối giúp anh trưởng thành, còn giờ đây ông ấy lại giống như một người quản gia.
Ông ấy không lo nghĩ cho bản thân, cũng chẳng phải vì thích anh nên mới đi theo anh, mà ông ấy lo nghĩ cho cả Chu gia.
Cả Tạ Linh Ngọc cũng vậy.
Tạ Linh Ngọc cũng thay đổi rồi, tuy bề ngoài cô vẫn đối xử với anh một cách công tư phân minh, không nhìn ra được gì, nhưng Chu Dương có thể cảm nhận được giữa hai người có khoảng cách.
Thẩm Bích Quân thì khỏi nói.
Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ kiêu ngạo, cô không nghĩ nhiều tới mấy chuyện gia tộc, nhưng khi đối diện với Chu Dương, cô lại cẩn thận từng li từng tí.
Cô không còn là chủ tịch Thẩm dám yêu dám hận như trước, mà đã trở thành một người phụ nữ thùy mị từ đầu đến chân.
Còn những người khác, ví dụ như người của Tạ gia, ngoài mặt trông có vẻ tốt với anh đó, nhưng bản chất của họ thì vẫn không hề thay đổi.
Làm người thì phải quang minh chính đại, dù có mắc lỗi có bị đánh cũng phải đứng thẳng.
Đó mới là tư thế mà một người đàn ông thực thụ nên có.
Nước sông không phạm nước giếng, nhưng một khi đã đụng tới thì phải giết.
Cũng như vậy, nếu bản thân đã làm sai thì phải dũng cảm nhận lỗi.
Chuyện với Thẩm Bích Quân rõ ràng là anh đã sai, nên anh mới xin lỗi ngay.
Nhưng giờ Trần Thế Hào lại nói anh không được xin lỗi, đây là đạo lý gì?
Bỗng chốc, Chu Dương như tìm được lý do khiến anh luôn buồn bã.
“Cậu không thể xin lỗi là vì cậu là thiếu gia của Chu gia”, Trần Thế Hào nghiêm túc nói: “Cậu đại diện cho toàn thể Chu gia, cũng nhờ cậu mà Chu gia mới trở thành gia tộc bậc nhất ở phương Đông”.
“Nói cách khác, từng cử chỉ hành động của cậu sẽ đại diện cho thái độ của Chu gia”.
“Giả dụ như lúc cậu xin lỗi bị người khác nhìn thấy, vậy thể diện của Chu gia biết để đi đâu?”
“Là gia tộc đứng đầu ở phương Đông mà có thể tùy tiện cúi đầu được sao?”
Chu Dương sững sờ một lúc.
Chẳng mấy chốc anh đã hiểu ra ý của Trần Thế Hào.
Hơn nữa điều đó còn rất có lý.
Chuyện này cũng giống như hoàng đế ở thời cổ đại mắc lỗi, ngài cũng không thể thừa nhận.
Và những người khác cũng sẽ không bắt ngài thừa nhận.
Đùa gì vậy, sao hoàng đế có thể mắc lỗi được?
“Nhưng Thẩm Bích Quân không phải người ngoài, cô ấy là người của chúng ta!”
Chu Dương vẫn muốn giải thích điều gì đó, nhưng Trần Thế Hào ngắt lời anh: “Đó là do tự cậu nghĩ vậy thôi”.
“Nếu về Chu gia, về đến phòng riêng của cậu và Thẩm phu nhân, cậu muốn xin lỗi ra sao cũng được”.
“Dù cậu có chơi trò chơi kỳ quặc với cô ấy, có quỳ xuống đất làm ngựa cho cô ấy cưỡi cũng chẳng sao cả, nhưng giờ đang ở bên ngoài, cậu không thể xin lỗi trước mặt bao người được!”
Ví dụ này cũng tương tự như hoàng đế thời cổ đại.
Nếu cảm thấy áy náy với ai đó, hoàng đế có thể gặp riêng người đó rồi bù đắp cho người đó sau, chứ tuyệt đối không được xin lỗi ở nơi đông người.
Bởi vì không thể làm mất đi uy nghiêm của hoàng gia.
Đừng coi thường uy nghiêm đó.
Thật ra ở thời cổ đại, lý do khiến hoàng gia lớn mạnh phần lớn đều có liên quan tới uy nghiêm.
Tất cả mọi người đều biết hoàng gia cao quý không thể khiêu khích, cho nên sẽ chẳng có ai dại gì mà đi khiêu khích hoàng gia.
Nhưng nếu hoàng gia chỉ có thế lực lớn mạnh mà không dữ dằn, cứng rắn thì những gia tộc lớn mạnh kia sẽ chẳng tôn trọng hoàng gia đâu.
Rất nhiều lúc, tuy chỉ là một cử chỉ vô tình nhưng lại trở thành khiêu khích.
Lúc này, nếu có nhiều người khiêu khích, địa vị của hoàng gia ắt sẽ lung lay.
Đạo lý này cũng có thể áp dụng với trường hợp của Chu Dương.
Không thể thách thức danh dự của gia tộc đứng đầu ở phương Đông.
Bất kỳ ai khi đối diện với Chu Dương hay là Chu gia thì đều phải giữ thái độ thận trọng, giống như khi Chu Dương gọi điện đến hoàng thất đế quốc Đại Mễ, thái độ của đối phương cũng được coi là thận trọng.
Khi đó, Chu Dương đã phạm một lỗi trí mạng.
Giọng điệu của anh quá hiền lành!
Nói thế sẽ khiến đối phương sinh nghi, bởi có người thừa kế của một gia tộc đứng đầu phương Đông nào lại đối xử hiền hòa với mình như thế chứ?
Họ sẽ cảm thấy họ quá lớn mạnh, hoặc có thể nói là thế lực của Chu gia bị suy yếu!
Lúc này phiền phức sẽ ập tới với Chu gia.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Chu Dương vang lên, chính là cuộc gọi từ hoàng thất đế quốc Đại Mễ.
“Xin chào”, Chu Dương nghe máy.
“Chào anh, cho hỏi đây có phải là số của Chu tiên sinh không?”, giọng điệu lần này của đối phương nghe bình tĩnh hơn rất nhiều, thoáng có cảm giác như đối phương bằng vai phải lứa với Chu Dương.
Nhưng Chu Dương không hề để ý, anh tùy ý nói: “Phải, anh có chuyện gì sao?”
“Là như này Chu tiên sinh, trước kia chúng tôi đã đồng ý bồi thường cho anh một nửa tài sản hoàng thất, nhưng hình như bên anh đã từ chối”.
“Tôi muốn xác nhận lại xem có phải anh không cần không?”
Chu Dương nheo mắt.
Bởi vì khi nghe những lời của Trần Thế Hào vừa rồi, anh đã cảnh giác.
Cho nên anh nói: “Không, tôi cần, khi nào thì các anh chuyển tài sản sang tên tôi?”
Đối phương hơi sửng sốt, không hiểu tại sao Chu Dương lại đột nhiên hùng hổ như vậy.
Nhưng đối phương vẫn nói: “Anh vẫn muốn sao, Chu tiên sinh, chẳng là dạo gần đây chuỗi sản xuất công nghiệp của chúng tôi xảy ra vài vấn đề, nếu anh muốn một nửa số tài sản của chúng tôi thì chắc phải đợi một thời gian, vì giờ không tiện để làm các thủ tục”.
Câu này nghe thì có vẻ rất lễ phép, rất khách sáo, giống như họ thuộc phe yếu thật.
Khác một trời một vực với thái độ trước đó!
Chẳng lẽ là đang gây hấn?
Đối phương đang thăm dò giới hạn của Chu Dương!
Nếu hiền lành chút nữa, sẽ gợi lên ham muốn trong lòng người khác sao?
Chu Dương không trả lời đối phương, anh lạnh lùng ngắt điện thoại, nhìn Trần Thế Hào.
Trần Thế Hào gật đầu với anh.
Ý nói là nhìn đi, chính là tình huống này.
Nếu để người khác thấy Chu Dương xin lỗi Thẩm Bích Quân thì sẽ có ảnh hưởng rất lớn.
Một lần đã đành, nhưng nếu anh làm đi làm lại nhiều lần, khả năng cả Chu gia sẽ rơi vào cảnh suy tàn.
“Giờ cậu là người thừa kế tiếp theo của Chu gia, cậu không thể chỉ nghĩ cho cảm nhận của mình được, bởi vì mọi cử chỉ hành động của cậu đều sẽ ảnh hưởng rất lớn tới Chu gia đó, hiểu không?”
Trần Thế Hào thành khẩn nói.
Chuyện đã vậy rồi, Chu Dương cũng đã hiểu rõ chuyện.
Nhưng anh vẫn không cam lòng lắm.
Trở thành hoàng đế võ giả và người thừa kế của gia tộc lớn nhất ở phương Đông, nhưng bản thân lại không thể sống là chính mình?
Thật ra không chỉ riêng anh, mà ngay cả những người bên cạnh anh cũng vậy.
Đối với anh, trước kia Trần Thế Hào giống như bậc bề trên, soi đường chỉ lối giúp anh trưởng thành, còn giờ đây ông ấy lại giống như một người quản gia.
Ông ấy không lo nghĩ cho bản thân, cũng chẳng phải vì thích anh nên mới đi theo anh, mà ông ấy lo nghĩ cho cả Chu gia.
Cả Tạ Linh Ngọc cũng vậy.
Tạ Linh Ngọc cũng thay đổi rồi, tuy bề ngoài cô vẫn đối xử với anh một cách công tư phân minh, không nhìn ra được gì, nhưng Chu Dương có thể cảm nhận được giữa hai người có khoảng cách.
Thẩm Bích Quân thì khỏi nói.
Thẩm Bích Quân là một người phụ nữ kiêu ngạo, cô không nghĩ nhiều tới mấy chuyện gia tộc, nhưng khi đối diện với Chu Dương, cô lại cẩn thận từng li từng tí.
Cô không còn là chủ tịch Thẩm dám yêu dám hận như trước, mà đã trở thành một người phụ nữ thùy mị từ đầu đến chân.
Còn những người khác, ví dụ như người của Tạ gia, ngoài mặt trông có vẻ tốt với anh đó, nhưng bản chất của họ thì vẫn không hề thay đổi.
Bình luận facebook