Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1016: Vả vào mặt
Thật ra trước khi tổ chức hội nghị lần này, đã có rất nhiều người bí mật liên hợp lại, muốn chèn ép công ty Danh Dương.
Do đó, lần này kế hoạch của Lý Trường Hà mới thành công dễ dàng như vậy, bởi vì ngay từ đầu những người này đã lựa chọn đứng về phía Lý Trường Hà.
Mục đích bọn họ tập trung lại, thật ra chủ yếu là muốn có được quyền lên tiếng lớn hơn, nhưng theo cách nói bây giờ của Chu Dương, bọn họ lựa chọn khuất phục, vậy thì thế cục sau này sẽ chỉ càng nghiêng về phía công ty Danh Dương mà thôi.
Đây là điều mà đại đa số mọi người không muốn nhìn thấy.
Chu Dương cũng không làm gì sai, chỉ nghiêm túc nghiên cứu phát triển sản phẩm, giúp công ty mình trở nên càng lớn mạnh hơn.
Nhưng trên thế giới này, dù bạn không làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ cần bạn đủ mạnh, thì nhất định bạn sẽ chèn ép không gian sinh tồn của người khác, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của người khác.
Vì vậy thông thường mà nói, người có năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng sẽ càng cao.
Cho dù Chu Dương không làm sai bất kỳ điều gì, cũng đã trở thành kẻ thù chung của ngành mỹ phẩm.
Những người khác cũng không phải không biết đúng sai, mà chuyện này liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ nhất định phải chịu trách nhiệm với chính mình, chỉ đơn giản vậy thôi.
“Nhất định không thể để công ty Danh Dương tiếp tục kiêu ngạo như vậy nữa”, một người đứng ra nói: “Nếu hôm nay chúng ta đồng ý với phát biểu của Chu Dương, vậy thì sau này ngành mỹ phẩm của toàn thành phố Đông Hải chỉ có một công ty là công ty Danh Dương, còn chúng ta đều sẽ làm công cho công ty Danh Dương thôi!”
“Vì vậy hôm nay cho dù là cá chết lưới rách, chúng ta cũng nhất định phải ngăn cản bọn họ!”
Câu nói của người này đã có được sự tán thành của số đông.
Dĩ nhiên cũng có người ủng hộ ý kiến ngược lại.
“Chuyện này Chu tổng không làm gì sai, tôi tin vào câu công bằng tự có trong lòng mỗi người, vì vậy tôi quyết định không chơi cùng mọi người nữa”.
“Tôi tin tưởng đi theo người như Chu tổng, anh ấy nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta”.
Người như vậy dĩ nhiên sẽ bị mắng xối xả, cho rằng như vậy là đã phản bội bọn họ.
Chu Dương quan sát và thấy rõ mọi việc trước mắt, đồng thời cũng âm thầm gật đầu.
“Được rồi, mọi người cũng không cần tranh cãi nữa”.
Chu Dương nhìn về phía đám người phản đối và thản nhiên nói: "Tôi biết, mọi người không hề sai, muốn tranh thủ quyền phát biểu của mình là vô cùng chính xác”.
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận công ty Danh Dương có trách nhiệm gánh vác toàn bộ ngành mỹ phẩm, chúng tôi đều có trách nhiệm tương ứng với tất cả các công ty, tôi cũng không thể ngăn cản quyền lợi mưu cầu con đường sống của mọi người”.
“Nhưng nếu như mọi người vì mục đích này mà không từ thủ đoạn, từ bỏ nguyên tắc của mình, sử dụng vài thủ đoạn hèn hạ, vậy thì tôi chỉ có thể nói với mọi người rất xin lỗi”.
“Có lẽ mọi người không xứng đáng tiếp tục lăn lộn trong ngành này nữa và tôi cũng không để ý đến việc đối địch với mọi người”.
Chu Dương quét mắt liếc mọi người một cái rồi tiếp tục nói: "Bây giờ mọi người đã lựa chọn xong muốn đứng về phía ông ta đúng không?"
“Vậy thì rất đơn giản, hội nghị hôm nay chúng ta có thể chia làm hai phe để tiến hành rồi”.
“Chúng ta sẽ thành hai phe khác nhau, từ nay về sau chúng ta chính thức trở thành là kẻ địch, tranh đấu đến cùng!”
“Các người và chúng tôi chỉ một bên có thể tồn tại trong ngành mỹ phẩm Đông Hải”.
Chu Dương bình tĩnh nói ra câu nói kiêu ngạo nhất.
Lần này, sắc mặt đám người Lý Trường Hà hoàn toàn thay đổi.
“Chu Dương, cậu nhất định phải tuyệt tình đến vậy đúng không?", Lý Trường Hà tức giận quát lên.
Những người khác cũng vội vàng nói: "Chu tổng, anh không thể làm vậy!"
“Anh làm như vậy căn bản là không chịu nói lý lẽ!”
Đám người kia không thể làm gì được Chu Dương, chỉ có thể mắng chửi Chu Dương một trận.
Nhưng câu mắng chửi của họ không có ý nghĩa gì, bởi vì Chu Dương căn bản không hề để ý.
Lúc bọn họ cho rằng phải giải tán trong sự buồn bực, thì trong đại sảnh khách sạn Huy Hoàng lại xuất hiện một nhóm người nữa.
Hổ gia.
Trước đó, Chu Dương đã gửi tin nhắn cho ông ấy.
Hổ gia dẫn theo một đám người nhánh phụ của Hứa gia, bước đến hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sau khi Hổ gia biết rõ đầu đuôi câu chuyện liền bật cười.
"Chu tiên sinh nhất định phải nhìn sắc mặt Lý tổng mới có thể đi vào khách sạn Huy Hoàng sao?"
“Đúng là hoang đường! Chu tiên sinh là khách quý cao cấp nhất của khách sạn Huy Hoàng chúng tôi, còn Lý tổng, ông là cái thá gì?"
Hổ gia không nể mặt ai, ông chỉ thẳng vào mũi Lý Trường Hà, hỏi ông ta là cái thá gì?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hổ gia là nhân vật thế nào? Ông ấy là ông lớn có máu mặt nhất ở thành phố Đông Hải!
Bây giờ, ông ấy lại còn tự mình ra mặt nói giúp cho Chu Dương!
Lý Trường Hà bị mắng nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu hướng về tên bảo vệ kia.
Dù sao tất cả đều nhờ có tên bảo vệ kia, ông ta mới có thể làm chuyện như vậy.
Ông ta đâu có quan hệ gì với khách sạn Huy Hoàng, chẳng qua chỉ là đã mua chuộc một bảo vệ nho nhỏ mà thôi.
“Hổ gia, ông đừng vội tức giận, chuyện lần này thật ra chỉ là một hiểu lầm", Lý Trường Hà nói: "Nói trắng ra chuyện này căn bản không liên quan đến tôi, là người anh em này, cậu ta không nhận ra khách quý của các ông!
Lý Trường Hà đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tên bảo vệ.
Tội nghiệp tên bảo vệ, anh ta thật sự không quen biết Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Nhưng cũng bởi vì không biết, mới đắc tội với hai người không nên đắc tội.
Sở dĩ cố tình làm khó dễ họ, nói trắng ra là vì Lý Trường Hà mua chuộc.
Đáng tiếc sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, Lý Trường Hà lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh ta.
Anh ta ấp a ấp úng một hồi lâu, nhìn Hổ gia không nói nên lời.
Hổ gia liếc nhìn anh ta, sắc mặt u ám nói: "Cậu không cần cố gắng giải thích gì cả, bởi vì cậu xong đời rồi".
Nhưng nếu bây giờ cậu thành thực, nói hết với tôi ngọn nguồn của chuyện này, có lẽ tôi sẽ cân nhắc xử lý nhẹ nhàng.
Hổ gia nói vậy đã tạo ra áp lực to lớn cho anh ta.
Anh ta không chịu nổi đã nói ra toàn bộ sự thật, nói cho mọi người biết Lý Trường Hà mua chuộc anh ta thế nào, sau đó lại bảo anh ta gây khó dễ cho Chu Dương và Thẩm Bích Quân ra sao.
Đám người vẫn luôn kêu gào Chu Dương ngang ngược bá đạo, lúc này đều rơi vào trầm mặc.
Bởi vì có nhân chứng thật ở trước mặt, bọn họ căn bản không thể nào tranh cãi.
“Cậu ngậm máu phun người! Cậu không có chứng cứ, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi mua chuộc cậu?", lúc này, Lý Trường Hà vẫn muốn phản bác.
Hơn nữa, ông ta còn nhắc đến hai chữ chứng cứ.
Xem ra, ông ta thật sự rất thích chứng cứ.
Sau đó, tên bảo vệ đã đưa ra lịch sử tin nhắn trò chuyện của bọn họ, kể cả việc Lý Trường Hà chuyển khoản cho anh ta!
Đây chính là bằng chứng thép!
Chu Dương không nhịn được cười nói: "Tôi không hiểu nổi, một người toàn thân đều là nhược điểm, làm nhiều việc trái với lương tâm như ông sao có thể có tự tin bảo người khác đưa ra chứng cứ chứ?"
Do đó, lần này kế hoạch của Lý Trường Hà mới thành công dễ dàng như vậy, bởi vì ngay từ đầu những người này đã lựa chọn đứng về phía Lý Trường Hà.
Mục đích bọn họ tập trung lại, thật ra chủ yếu là muốn có được quyền lên tiếng lớn hơn, nhưng theo cách nói bây giờ của Chu Dương, bọn họ lựa chọn khuất phục, vậy thì thế cục sau này sẽ chỉ càng nghiêng về phía công ty Danh Dương mà thôi.
Đây là điều mà đại đa số mọi người không muốn nhìn thấy.
Chu Dương cũng không làm gì sai, chỉ nghiêm túc nghiên cứu phát triển sản phẩm, giúp công ty mình trở nên càng lớn mạnh hơn.
Nhưng trên thế giới này, dù bạn không làm sai bất cứ chuyện gì, chỉ cần bạn đủ mạnh, thì nhất định bạn sẽ chèn ép không gian sinh tồn của người khác, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của người khác.
Vì vậy thông thường mà nói, người có năng lực càng lớn thì trách nhiệm cũng sẽ càng cao.
Cho dù Chu Dương không làm sai bất kỳ điều gì, cũng đã trở thành kẻ thù chung của ngành mỹ phẩm.
Những người khác cũng không phải không biết đúng sai, mà chuyện này liên quan đến lợi ích của bản thân, bọn họ nhất định phải chịu trách nhiệm với chính mình, chỉ đơn giản vậy thôi.
“Nhất định không thể để công ty Danh Dương tiếp tục kiêu ngạo như vậy nữa”, một người đứng ra nói: “Nếu hôm nay chúng ta đồng ý với phát biểu của Chu Dương, vậy thì sau này ngành mỹ phẩm của toàn thành phố Đông Hải chỉ có một công ty là công ty Danh Dương, còn chúng ta đều sẽ làm công cho công ty Danh Dương thôi!”
“Vì vậy hôm nay cho dù là cá chết lưới rách, chúng ta cũng nhất định phải ngăn cản bọn họ!”
Câu nói của người này đã có được sự tán thành của số đông.
Dĩ nhiên cũng có người ủng hộ ý kiến ngược lại.
“Chuyện này Chu tổng không làm gì sai, tôi tin vào câu công bằng tự có trong lòng mỗi người, vì vậy tôi quyết định không chơi cùng mọi người nữa”.
“Tôi tin tưởng đi theo người như Chu tổng, anh ấy nhất định sẽ không bạc đãi chúng ta”.
Người như vậy dĩ nhiên sẽ bị mắng xối xả, cho rằng như vậy là đã phản bội bọn họ.
Chu Dương quan sát và thấy rõ mọi việc trước mắt, đồng thời cũng âm thầm gật đầu.
“Được rồi, mọi người cũng không cần tranh cãi nữa”.
Chu Dương nhìn về phía đám người phản đối và thản nhiên nói: "Tôi biết, mọi người không hề sai, muốn tranh thủ quyền phát biểu của mình là vô cùng chính xác”.
“Tôi chưa bao giờ phủ nhận công ty Danh Dương có trách nhiệm gánh vác toàn bộ ngành mỹ phẩm, chúng tôi đều có trách nhiệm tương ứng với tất cả các công ty, tôi cũng không thể ngăn cản quyền lợi mưu cầu con đường sống của mọi người”.
“Nhưng nếu như mọi người vì mục đích này mà không từ thủ đoạn, từ bỏ nguyên tắc của mình, sử dụng vài thủ đoạn hèn hạ, vậy thì tôi chỉ có thể nói với mọi người rất xin lỗi”.
“Có lẽ mọi người không xứng đáng tiếp tục lăn lộn trong ngành này nữa và tôi cũng không để ý đến việc đối địch với mọi người”.
Chu Dương quét mắt liếc mọi người một cái rồi tiếp tục nói: "Bây giờ mọi người đã lựa chọn xong muốn đứng về phía ông ta đúng không?"
“Vậy thì rất đơn giản, hội nghị hôm nay chúng ta có thể chia làm hai phe để tiến hành rồi”.
“Chúng ta sẽ thành hai phe khác nhau, từ nay về sau chúng ta chính thức trở thành là kẻ địch, tranh đấu đến cùng!”
“Các người và chúng tôi chỉ một bên có thể tồn tại trong ngành mỹ phẩm Đông Hải”.
Chu Dương bình tĩnh nói ra câu nói kiêu ngạo nhất.
Lần này, sắc mặt đám người Lý Trường Hà hoàn toàn thay đổi.
“Chu Dương, cậu nhất định phải tuyệt tình đến vậy đúng không?", Lý Trường Hà tức giận quát lên.
Những người khác cũng vội vàng nói: "Chu tổng, anh không thể làm vậy!"
“Anh làm như vậy căn bản là không chịu nói lý lẽ!”
Đám người kia không thể làm gì được Chu Dương, chỉ có thể mắng chửi Chu Dương một trận.
Nhưng câu mắng chửi của họ không có ý nghĩa gì, bởi vì Chu Dương căn bản không hề để ý.
Lúc bọn họ cho rằng phải giải tán trong sự buồn bực, thì trong đại sảnh khách sạn Huy Hoàng lại xuất hiện một nhóm người nữa.
Hổ gia.
Trước đó, Chu Dương đã gửi tin nhắn cho ông ấy.
Hổ gia dẫn theo một đám người nhánh phụ của Hứa gia, bước đến hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Sau khi Hổ gia biết rõ đầu đuôi câu chuyện liền bật cười.
"Chu tiên sinh nhất định phải nhìn sắc mặt Lý tổng mới có thể đi vào khách sạn Huy Hoàng sao?"
“Đúng là hoang đường! Chu tiên sinh là khách quý cao cấp nhất của khách sạn Huy Hoàng chúng tôi, còn Lý tổng, ông là cái thá gì?"
Hổ gia không nể mặt ai, ông chỉ thẳng vào mũi Lý Trường Hà, hỏi ông ta là cái thá gì?
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều kinh hãi.
Hổ gia là nhân vật thế nào? Ông ấy là ông lớn có máu mặt nhất ở thành phố Đông Hải!
Bây giờ, ông ấy lại còn tự mình ra mặt nói giúp cho Chu Dương!
Lý Trường Hà bị mắng nói không nên lời, cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu hướng về tên bảo vệ kia.
Dù sao tất cả đều nhờ có tên bảo vệ kia, ông ta mới có thể làm chuyện như vậy.
Ông ta đâu có quan hệ gì với khách sạn Huy Hoàng, chẳng qua chỉ là đã mua chuộc một bảo vệ nho nhỏ mà thôi.
“Hổ gia, ông đừng vội tức giận, chuyện lần này thật ra chỉ là một hiểu lầm", Lý Trường Hà nói: "Nói trắng ra chuyện này căn bản không liên quan đến tôi, là người anh em này, cậu ta không nhận ra khách quý của các ông!
Lý Trường Hà đổ tất cả trách nhiệm lên đầu tên bảo vệ.
Tội nghiệp tên bảo vệ, anh ta thật sự không quen biết Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Nhưng cũng bởi vì không biết, mới đắc tội với hai người không nên đắc tội.
Sở dĩ cố tình làm khó dễ họ, nói trắng ra là vì Lý Trường Hà mua chuộc.
Đáng tiếc sau khi tất cả mọi chuyện xảy ra, Lý Trường Hà lại đổ toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh ta.
Anh ta ấp a ấp úng một hồi lâu, nhìn Hổ gia không nói nên lời.
Hổ gia liếc nhìn anh ta, sắc mặt u ám nói: "Cậu không cần cố gắng giải thích gì cả, bởi vì cậu xong đời rồi".
Nhưng nếu bây giờ cậu thành thực, nói hết với tôi ngọn nguồn của chuyện này, có lẽ tôi sẽ cân nhắc xử lý nhẹ nhàng.
Hổ gia nói vậy đã tạo ra áp lực to lớn cho anh ta.
Anh ta không chịu nổi đã nói ra toàn bộ sự thật, nói cho mọi người biết Lý Trường Hà mua chuộc anh ta thế nào, sau đó lại bảo anh ta gây khó dễ cho Chu Dương và Thẩm Bích Quân ra sao.
Đám người vẫn luôn kêu gào Chu Dương ngang ngược bá đạo, lúc này đều rơi vào trầm mặc.
Bởi vì có nhân chứng thật ở trước mặt, bọn họ căn bản không thể nào tranh cãi.
“Cậu ngậm máu phun người! Cậu không có chứng cứ, cậu dựa vào cái gì mà nói tôi mua chuộc cậu?", lúc này, Lý Trường Hà vẫn muốn phản bác.
Hơn nữa, ông ta còn nhắc đến hai chữ chứng cứ.
Xem ra, ông ta thật sự rất thích chứng cứ.
Sau đó, tên bảo vệ đã đưa ra lịch sử tin nhắn trò chuyện của bọn họ, kể cả việc Lý Trường Hà chuyển khoản cho anh ta!
Đây chính là bằng chứng thép!
Chu Dương không nhịn được cười nói: "Tôi không hiểu nổi, một người toàn thân đều là nhược điểm, làm nhiều việc trái với lương tâm như ông sao có thể có tự tin bảo người khác đưa ra chứng cứ chứ?"
Bình luận facebook