Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Sa thải sếp tổng?
Thẩm Bích Quân nghĩ về người đàn ông trước mặt mình vừa tự xưng Chu Dương, với cái phiên âm ZhouYang này vừa hay lại y như nhau, kết hợp với những lời người đó nói, chẳng lẽ...
Chẳng lẽ cái thứ mà dù nằm mơ mình cũng muốn có được, là cái bằng sáng chế mà bản thân còn tình nguyện muốn mang một nửa công ty ra đổi, thực sự đang nằm trong tay người đàn ông kia?
Đã thế, người đó còn là nhân viên bộ phận bán hàng của mình?!
Chuyện... chuyện này làm sao có thể chứ...
Chu Dương nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của của cô thì mỉm cười, anh mở email trong điện thoại lên, đưa cho cô xem văn kiện mô tả việc thay đổi chủ sở hữu bằng sáng chế rồi cười nói: "Sếp Thẩm không cần nghi ngờ, bằng sáng chế này đúng là đang nằm trong tay tôi."
Thẩm Bích Quân nhận lấy điện thoại xem thử, ngay lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, kinh ngạc thốt lên: "Bằng sáng chế này sao lại ở trong tay anh?”
Chu Dương cười hehe một tiếng rồi nói: "Làm sao nó ở trong tay tôi, chủ tịch Thẩm không cân phải điều tra, tôi hiện giờ muốn dùng bằng sáng chế này để hợp tác với công ty Danh Dương, không biết cô có hứng thú không?”
"Tất nhiên là có". Thẩm Bích Quân bất ngờ đứng dậy, bản thân cô còn hơn cả hứng thú, đơn giản mà nói là câu mong tha thiết đói
Quả là trời phật phù hộ cho tấm lòng thành của cô mấy ngày hôm nay đã lo lắng âu sâu. Thậm chí còn mang cả thành quả công nghệ hàng đầu này đặt ở trước mặt mình.
Vị vậy cô vội vàng hỏi: "Anh muốn hợp tác thế nào?"
Chu Dương cười nói: "Đầu tiên, tôi hi vọng có thể thành lập một dự án mới với công ty, tôi sẽ dùng bằng sáng chế này làm vốn, công ty sẽ chịu trách nhiệm về việc xuất tiên, nhân công, thiết bị và quảng cáo, tôi muốn nắm giữ 60% cổ phiếu cho dự án mới lần này.”
Chu Dương nhẹ nhàng nói: "Cô không đồng ý cũng sẽ có người khác đồng ý, tôi có thể dùng bằng sáng chế này đi tìm Estee Lauder hoặc LA MER để hợp tác, tôi tin rằng với tầm nhìn chiến lược của bọn họ, nhất định họ sẽ cầu xin tôi hợp tác với bọn họ."
Biểu cảm của Thẩm Bích Quân có hơi chán nản, Chu Dương nói đúng, bằng sáng chế đó nếu như đến tay những doanh nghiệp lớn như Estee Lauder hay LA MER, nó chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý...
Nghĩ sao thì bản hợp đồng đó cũng nằm trong tay Chu Dương, theo một ý nghĩa nào đó thì bản thân nên yêu cầu anh hợp tác mới đúng, vì vậy Thẩm Bích Quân chỉ có thể gật đầu đồng ý, cô nói: "Được, tôi đồng ý!"
Chu Dương nói: "Tôi còn có một điều kiện.”
Thẩm Bích Quân tiếp lời: "Anh nói đi!"
Chu Dương nói: "Nếu tôi đã chiếm 60% cổ phần của dự án này rồi thì tôi cũng nên làm luôn người phụ trách, dự án này chỉ có tôi có quyền, ngay cả cô cũng không được nhúng tay vào”
Thẩm Bích Quân gật đầu: "Được, tôi đồng ý" Chu Dương lại nói: "À đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất, hợp tác lần này của chúng ta có chút rắc rối."
Thẩm Bích Quân lo sợ cơ hội tuyệt vời thế này lại trôi đi mất nên vội vàng hỏi: "Rắc rối gì?"
Chu Dương cười lên, mang đơn sa thải nhân viên mà hồi nãy Lý Xuyên viết cho anh đưa đến rồi nói: "Cô xem, mười phút trước, tôi đã bị Lý Xuyên bên bộ phận bán hàng sa thải rồi, cho nên hợp đồng của chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
Thẩm Bích Quân cúi đầu nhìn, lập tức lửa giận bốc cao.
Hắn vừa làm chuyện quái gì vậy? Sa thải rồi?
Người này đang nắm giữ trong tay bằng sáng chế hàng đầu thế giới đó!
Thẩm Bích Quân lạnh mặt nói: "Cái tên Lý Xuyên này bị cái gì không biết."
Chu Dương nói: "Ngày hôm qua tôi có chút chuyện riêng, quả thật là tôi đã không đi làm, dựa theo quy định của công ty, thì tôi sẽ bị trừ ba ngày lương, nhưng Lý Xuyên lấy việc công báo thù riêng, không làm theo quy định mà tự ý muốn sa thải tôi, tôi muốn hỏi một chút, cả công ty Danh Dương chẳng lẽ chỉ dựa vào lời anh ta nói được sao?”
Nói rồi thở dài một hơi, luyến tiếc nói tiếp: "Thật không biết tại sao một công ty lớn như công ty Danh Dương, sao lại tuyển loại người rác rưởi như Lý Xuyên làm người phụ trách bộ phận bán hàng chứ, hắn ta lòng dạ hẹp hòi, thù dai, chuyện quan trọng hơn cả, hắn không có kỹ năng kinh doanh nào cả, chỉ biết ở trong công ty chia bè kết phái đấu đá nhau, khiến mọi người phàn nàn rất nhiều."
Dứt lời, Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân, nghiêm túc nói: "Nếu như loại người này còn ở trong công ty Danh Dương, tôi sẽ có lý do để tin rằng, dự án về công thức làm trắng và chống lão hóa này chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng từ hắn, cho nên chủ tịch Thẩm à thật xin lỗi.”
Thẩm Bích Quân gấp gáp đứng lên nói: "Anh đừng vội! Người này tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý."
Dứt lời, cô nhấc điện thoại gọi cho thư ký: "Bảo Lý Xuyên bên bộ phận bán hàng đến đây gặp tôi, tiện thể gọi cả giám đốc nhân sự đến luôn”
Lúc này Lý Xuyên đang ở bộ phận bán hàng, đem Chu Dương ra làm tấm gương xấu mà đe dọa mọi người phải tuân theo lệnh của hắn. Đến lúc nghe rằng chủ tịch đang gọi hắn thì ngay lập tức chạy qua.
Lúc đến văn phòng của Thẩm Bích Quân, hẳn mới phát hiện Chu Dương cũng có mặt ở đây, lại còn có cả giám đốc nhân sự, tim hắn đập thình thịch lo lắng.
Cái tên khốn kiếp này thế mà dám đến tố cáo với chủ tịch.
Thẩm Bích Quân lạnh giọng chất vấn: "Lý Xuyên, tôi hỏi cậu, tại sao lại sa thải Chu Dương?”
Lý Xuyên vội vàng giải thích: "Chủ Tịch Thẩm, cái tên Chu Dương này bình thường không coi ai ra gì, lại không coi trọng chế độ của công ty, lại năm lần bảy lượt phá võ kỷ luật, là con ngựa hại bầy của bộ phận bán hàng, cho nên tôi đã đuổi cậu ta đi để điều chỉnh lại kỷ cương của bộ phận bán hàng.”
Thẩm Bích Quân lạnh giọng nói: "Anh ta là con ngựa hại bây vậy cậu thì sao? Gần đây hiệu suất của bộ phận bán hàng giảm liên tục trong 6 tháng, cậu thân là người phụ trách nên chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Lý Xuyên vô tội nói: "Chủ tịch, chuyện này không thể trách tôi được đâu, hiệu xuất của bộ phận bán hàng giảm là do khâu nghiên cứu và phát triển sản phẩm của chúng ta không theo kịp thị trường. Dù là một người phụ nữ khéo léo cũng khó mà nấu được cơm khi không có gạo ạ.”
Thẩm Bích Quân hừ một tiếng: "Cậu đùn đẩy trách nhiệm thì nhanh không ai bằng.”
Lý Xuyên vội vàng nói: "Chủ tịch Thẩm, lời tôi nói đều là sự thật...”
Thẩm Bích Quân gật đầu nói: "Vậy được, vì các sản phẩm của công ty Danh Dương chúng tôi không tốt, nên không xứng với một quản lý bán hàng giỏi như cậu, mời cậu tìm công ty khác tốt hơn!"
Lý Xuyên nghe xong hai chân muốn mềm nhũn.
Hắn tốn bảy tám năm mới leo lên được vị trí này, bây giờ tiên lương cao, đãi ngộ cũng tốt, chức vụ cũng cao nốt, đối với hắn không có gì sướng bằng, nếu bây giờ thực sự bị công ty Danh Dương sa thải, một người trung niên như hắn, muốn tìm một chức quản lý bán hàng thực sự mà nói khó như lên trời.
Vài năm gần đây, vấn đề người trung niên thất nghiệp càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều quản lý trung niên của các công ty công nghệ sau khi bị đào thải, vì áp lực cuộc sống mà phải tự sát, nếu bản thân hắn bây giờ mà thất nghiệp, vậy thì mọi nỗ lực của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Vừa nghĩ đến đây, hắn bất giác khóc thất thanh, van xin nói: "Chủ tịch Thẩm, tôi vì công ty phục vụ bao nhiêu năm nay, tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, dù là không có khổ lao thì cũng có mệt mỏi mà, tôi cầu xin chị, cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình dẫn dắt bộ phận bán hàng gặt hái được thật nhiều vinh quang!”
Dứt lời hắn lại quay sang Chu Dương nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, điệu bộ chân thành nói: "Chu Dương, xin lỗi, là do cách xử lý của tôi hơi nghiêm khắc, tôi nhất định se quản lý một cách công bằng hơn trong tương lai, tuyệt đối sẽ không để cậu và các nhân viên khác chịu đựng bất cứ đãi ngộ bất công nào”
Thẩm Bích Quân không muốn xem hắn ở đây diễn tuồng nữa, trực tiếp nói: "Không cần nói thêm gì nữa, đơn sa thải của cậu tôi đã ký xong rồi, bây giờ cậu đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, rồi đến phòng tài vụ kế toán toàn bộ tiền lương, cậu yên tâm, tiền thưởng của cậu tôi một đồng cũng không thiếu, cậu kể từ hôm nay hãy rời khỏi công ty Danh Dương”
Lý Xuyên nghe xong hai chân nhũn ra, lập tức ngã xuống đất...
Chẳng lẽ cái thứ mà dù nằm mơ mình cũng muốn có được, là cái bằng sáng chế mà bản thân còn tình nguyện muốn mang một nửa công ty ra đổi, thực sự đang nằm trong tay người đàn ông kia?
Đã thế, người đó còn là nhân viên bộ phận bán hàng của mình?!
Chuyện... chuyện này làm sao có thể chứ...
Chu Dương nhìn thấy sắc mặt kinh hãi của của cô thì mỉm cười, anh mở email trong điện thoại lên, đưa cho cô xem văn kiện mô tả việc thay đổi chủ sở hữu bằng sáng chế rồi cười nói: "Sếp Thẩm không cần nghi ngờ, bằng sáng chế này đúng là đang nằm trong tay tôi."
Thẩm Bích Quân nhận lấy điện thoại xem thử, ngay lập tức không còn nghi ngờ gì nữa, kinh ngạc thốt lên: "Bằng sáng chế này sao lại ở trong tay anh?”
Chu Dương cười hehe một tiếng rồi nói: "Làm sao nó ở trong tay tôi, chủ tịch Thẩm không cân phải điều tra, tôi hiện giờ muốn dùng bằng sáng chế này để hợp tác với công ty Danh Dương, không biết cô có hứng thú không?”
"Tất nhiên là có". Thẩm Bích Quân bất ngờ đứng dậy, bản thân cô còn hơn cả hứng thú, đơn giản mà nói là câu mong tha thiết đói
Quả là trời phật phù hộ cho tấm lòng thành của cô mấy ngày hôm nay đã lo lắng âu sâu. Thậm chí còn mang cả thành quả công nghệ hàng đầu này đặt ở trước mặt mình.
Vị vậy cô vội vàng hỏi: "Anh muốn hợp tác thế nào?"
Chu Dương cười nói: "Đầu tiên, tôi hi vọng có thể thành lập một dự án mới với công ty, tôi sẽ dùng bằng sáng chế này làm vốn, công ty sẽ chịu trách nhiệm về việc xuất tiên, nhân công, thiết bị và quảng cáo, tôi muốn nắm giữ 60% cổ phiếu cho dự án mới lần này.”
Chu Dương nhẹ nhàng nói: "Cô không đồng ý cũng sẽ có người khác đồng ý, tôi có thể dùng bằng sáng chế này đi tìm Estee Lauder hoặc LA MER để hợp tác, tôi tin rằng với tầm nhìn chiến lược của bọn họ, nhất định họ sẽ cầu xin tôi hợp tác với bọn họ."
Biểu cảm của Thẩm Bích Quân có hơi chán nản, Chu Dương nói đúng, bằng sáng chế đó nếu như đến tay những doanh nghiệp lớn như Estee Lauder hay LA MER, nó chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý...
Nghĩ sao thì bản hợp đồng đó cũng nằm trong tay Chu Dương, theo một ý nghĩa nào đó thì bản thân nên yêu cầu anh hợp tác mới đúng, vì vậy Thẩm Bích Quân chỉ có thể gật đầu đồng ý, cô nói: "Được, tôi đồng ý!"
Chu Dương nói: "Tôi còn có một điều kiện.”
Thẩm Bích Quân tiếp lời: "Anh nói đi!"
Chu Dương nói: "Nếu tôi đã chiếm 60% cổ phần của dự án này rồi thì tôi cũng nên làm luôn người phụ trách, dự án này chỉ có tôi có quyền, ngay cả cô cũng không được nhúng tay vào”
Thẩm Bích Quân gật đầu: "Được, tôi đồng ý" Chu Dương lại nói: "À đúng rồi, tôi suýt chút nữa quên mất, hợp tác lần này của chúng ta có chút rắc rối."
Thẩm Bích Quân lo sợ cơ hội tuyệt vời thế này lại trôi đi mất nên vội vàng hỏi: "Rắc rối gì?"
Chu Dương cười lên, mang đơn sa thải nhân viên mà hồi nãy Lý Xuyên viết cho anh đưa đến rồi nói: "Cô xem, mười phút trước, tôi đã bị Lý Xuyên bên bộ phận bán hàng sa thải rồi, cho nên hợp đồng của chúng ta không thể tiếp tục được nữa.”
Thẩm Bích Quân cúi đầu nhìn, lập tức lửa giận bốc cao.
Hắn vừa làm chuyện quái gì vậy? Sa thải rồi?
Người này đang nắm giữ trong tay bằng sáng chế hàng đầu thế giới đó!
Thẩm Bích Quân lạnh mặt nói: "Cái tên Lý Xuyên này bị cái gì không biết."
Chu Dương nói: "Ngày hôm qua tôi có chút chuyện riêng, quả thật là tôi đã không đi làm, dựa theo quy định của công ty, thì tôi sẽ bị trừ ba ngày lương, nhưng Lý Xuyên lấy việc công báo thù riêng, không làm theo quy định mà tự ý muốn sa thải tôi, tôi muốn hỏi một chút, cả công ty Danh Dương chẳng lẽ chỉ dựa vào lời anh ta nói được sao?”
Nói rồi thở dài một hơi, luyến tiếc nói tiếp: "Thật không biết tại sao một công ty lớn như công ty Danh Dương, sao lại tuyển loại người rác rưởi như Lý Xuyên làm người phụ trách bộ phận bán hàng chứ, hắn ta lòng dạ hẹp hòi, thù dai, chuyện quan trọng hơn cả, hắn không có kỹ năng kinh doanh nào cả, chỉ biết ở trong công ty chia bè kết phái đấu đá nhau, khiến mọi người phàn nàn rất nhiều."
Dứt lời, Chu Dương nhìn Thẩm Bích Quân, nghiêm túc nói: "Nếu như loại người này còn ở trong công ty Danh Dương, tôi sẽ có lý do để tin rằng, dự án về công thức làm trắng và chống lão hóa này chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng từ hắn, cho nên chủ tịch Thẩm à thật xin lỗi.”
Thẩm Bích Quân gấp gáp đứng lên nói: "Anh đừng vội! Người này tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý."
Dứt lời, cô nhấc điện thoại gọi cho thư ký: "Bảo Lý Xuyên bên bộ phận bán hàng đến đây gặp tôi, tiện thể gọi cả giám đốc nhân sự đến luôn”
Lúc này Lý Xuyên đang ở bộ phận bán hàng, đem Chu Dương ra làm tấm gương xấu mà đe dọa mọi người phải tuân theo lệnh của hắn. Đến lúc nghe rằng chủ tịch đang gọi hắn thì ngay lập tức chạy qua.
Lúc đến văn phòng của Thẩm Bích Quân, hẳn mới phát hiện Chu Dương cũng có mặt ở đây, lại còn có cả giám đốc nhân sự, tim hắn đập thình thịch lo lắng.
Cái tên khốn kiếp này thế mà dám đến tố cáo với chủ tịch.
Thẩm Bích Quân lạnh giọng chất vấn: "Lý Xuyên, tôi hỏi cậu, tại sao lại sa thải Chu Dương?”
Lý Xuyên vội vàng giải thích: "Chủ Tịch Thẩm, cái tên Chu Dương này bình thường không coi ai ra gì, lại không coi trọng chế độ của công ty, lại năm lần bảy lượt phá võ kỷ luật, là con ngựa hại bầy của bộ phận bán hàng, cho nên tôi đã đuổi cậu ta đi để điều chỉnh lại kỷ cương của bộ phận bán hàng.”
Thẩm Bích Quân lạnh giọng nói: "Anh ta là con ngựa hại bây vậy cậu thì sao? Gần đây hiệu suất của bộ phận bán hàng giảm liên tục trong 6 tháng, cậu thân là người phụ trách nên chịu trách nhiệm thế nào đây?”
Lý Xuyên vô tội nói: "Chủ tịch, chuyện này không thể trách tôi được đâu, hiệu xuất của bộ phận bán hàng giảm là do khâu nghiên cứu và phát triển sản phẩm của chúng ta không theo kịp thị trường. Dù là một người phụ nữ khéo léo cũng khó mà nấu được cơm khi không có gạo ạ.”
Thẩm Bích Quân hừ một tiếng: "Cậu đùn đẩy trách nhiệm thì nhanh không ai bằng.”
Lý Xuyên vội vàng nói: "Chủ tịch Thẩm, lời tôi nói đều là sự thật...”
Thẩm Bích Quân gật đầu nói: "Vậy được, vì các sản phẩm của công ty Danh Dương chúng tôi không tốt, nên không xứng với một quản lý bán hàng giỏi như cậu, mời cậu tìm công ty khác tốt hơn!"
Lý Xuyên nghe xong hai chân muốn mềm nhũn.
Hắn tốn bảy tám năm mới leo lên được vị trí này, bây giờ tiên lương cao, đãi ngộ cũng tốt, chức vụ cũng cao nốt, đối với hắn không có gì sướng bằng, nếu bây giờ thực sự bị công ty Danh Dương sa thải, một người trung niên như hắn, muốn tìm một chức quản lý bán hàng thực sự mà nói khó như lên trời.
Vài năm gần đây, vấn đề người trung niên thất nghiệp càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều quản lý trung niên của các công ty công nghệ sau khi bị đào thải, vì áp lực cuộc sống mà phải tự sát, nếu bản thân hắn bây giờ mà thất nghiệp, vậy thì mọi nỗ lực của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển.
Vừa nghĩ đến đây, hắn bất giác khóc thất thanh, van xin nói: "Chủ tịch Thẩm, tôi vì công ty phục vụ bao nhiêu năm nay, tôi không có công lao thì cũng có khổ lao, dù là không có khổ lao thì cũng có mệt mỏi mà, tôi cầu xin chị, cho tôi một cơ hội đi, tôi nhất định sẽ dốc hết sức mình dẫn dắt bộ phận bán hàng gặt hái được thật nhiều vinh quang!”
Dứt lời hắn lại quay sang Chu Dương nở một nụ cười còn xấu hơn cả khóc, điệu bộ chân thành nói: "Chu Dương, xin lỗi, là do cách xử lý của tôi hơi nghiêm khắc, tôi nhất định se quản lý một cách công bằng hơn trong tương lai, tuyệt đối sẽ không để cậu và các nhân viên khác chịu đựng bất cứ đãi ngộ bất công nào”
Thẩm Bích Quân không muốn xem hắn ở đây diễn tuồng nữa, trực tiếp nói: "Không cần nói thêm gì nữa, đơn sa thải của cậu tôi đã ký xong rồi, bây giờ cậu đến bộ phận nhân sự làm thủ tục, rồi đến phòng tài vụ kế toán toàn bộ tiền lương, cậu yên tâm, tiền thưởng của cậu tôi một đồng cũng không thiếu, cậu kể từ hôm nay hãy rời khỏi công ty Danh Dương”
Lý Xuyên nghe xong hai chân nhũn ra, lập tức ngã xuống đất...
Bình luận facebook