Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1110: Huề nhau rồi
Khi kiểm tra đến tầng C4, hai người đã thành công giết chết hai đội, bởi vì quân địch chỉ có thể tiến công từ phía hành lang, nhưng xét về kỹ năng bắn súng, về cơ bản hai người đều không sợ đối phương.
Nhưng khi rời khỏi tầng lầu này, lúc bọn họ ra đến bãi đất trống ở bên ngoài thì gặp thêm phiền phức mới.
Trò chơi ở sân bay này có thể nhảy ra tới hai mươi, ba mươi người.
Bây giờ không ai biết trong sân bay rốt cuộc có bao nhiêu người còn sống, bao nhiêu người đang đứng ở một góc mà họ không nhìn thấy, âm thầm quan sát họ.
Lúc này mà lộ mặt ra bãi đất trống bên ngoài đương nhiên là vô cùng nguy hiểm, cách tốt nhất là nhanh chóng thu hẹp phạm vi lại, đợi những người khác bắt đầu chạy đến khu an toàn thì bọn họ cũng sẽ chạy theo sau nhóm người đó.
Nhưng phong cách này lại không phù hợp với hai người bọn họ, vậy nên hai người vẫn quyết định chạy ra khỏi tầng lầu.
Chu Dương nghĩ ra một cách, anh nhìn thấy bên cạnh tầng C4 có vài chiếc xe, mà trong khu vực trước khi rời khỏi vùng đất trống trước tầng C4 này thật ra không có khu vực nào là trống tuyệt đối cả, ít nhiều cũng đều có một vài chỗ để ẩn nấp phòng bị.
“Anh nhìn thấy bờ tường thấp ở phía trước kia không? Anh chạy qua đó, tôi ở bên này bắn súng yểm trợ cho anh”, Chu Dương nói.
Chu Dương ở trên tầng quan sát bóng dáng của Hoàng đế tiên sư. Hoàng đế tiên sư vừa nhảy xuống khỏi tầng liền bị tập kích.
Đối với Hoàng đế tiên sư mà nói, trong một thời gian ngắn như vậy, hắn rất khó có thể phát hiện ra kẻ địch đã tập kích mình từ nơi nào.
Nhưng cũng may còn có Chu Dương. Chu Dương đã nhìn thấy rõ đường đạn bay đến, anh lập tức phán đoán ra được kẻ địch đang ở cầu phía trên cao.
Chu Dương đánh trả lại kẻ thù, Hoàng đế tiên sư chạy đến phía sau chỗ ẩn nấp, tiếp thêm máu.
Sau đó Hoàng đế tiên sư bắn súng, Chu Dương nhảy ra bên ngoài, chạy đến chỗ ẩn nấp tiếp theo.
Dựa vào biện pháp này, hai người đã chạy được lên trên xe, lái xe đến sườn núi.
Từ trên sườn núi có thể quan sát được toàn bộ sân bay. Lúc này, về cơ bản bọn họ đã là người nắm giữ toàn bộ sân bay.
Họ giết được kha khá quân địch, sau đó bọn họ bỏ hết toàn bộ trang bị vào trong túi, hai người bình an ra khỏi sân bay. Lúc này, trang bị của bọn họ cũng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao.
“Bây giờ khỏi cần phải lo đối phương có vũ khí gì nữa rồi, là gì thì cũng không thể bắn chết được chúng ta”, Chu Dương nói: “Tôi lái xe, còn anh chuẩn bị bắn súng”.
Bước đầu tiên khi rời khỏi sân bay là đi qua cầu, không ngoài dự liệu của bọn họ, một đám người đang đứng chật cả cây cầu.
Nhưng vấn đề này không có gì to tát, Chu Dương cứ lái xe loạn xạ là được rồi, chỉ cần cứ duy trì cách thức vòng vèo này, đối phương rất khó có thể giết chết bọn họ.
Vào giây phút tranh đoạt này, điều đó đủ để cho Hoàng đế tiên sư giết chết bọn họ.
Nhưng sau khi giết được một đội, Chu Dương và Hoàng đế tiên sư không ngờ được ở trên đỉnh cầu còn có hai người nữa!
Chu Dương và Hoàng đế tiên sư vừa nhảy từ trên xe xuống thì tiếng súng liền vang lên.
Vẻn vẹn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một khoảng thời gian không cho người ta kịp phản ứng lại, hai người đã bị giết chết, trò chơi đã kết thúc.
Chu Dương vô cùng phẫn nộ: “Anh có phải là phế vật không hả! Không phải tôi kêu anh phụ trách việc để ý đến việc quân địch nổ súng hay sao? Lẽ nào anh không biết phải nhìn lên trên nữa à?”
Chu Dương phẫn nộ hỏi.
Trang bị tốt như vậy, súng ống đều là những loại tốt nhất, vậy mà còn bị giết chết, trong lòng Chu Dương vô cùng khó chịu!
Đương nhiên, Hoàng đế tiên sư cũng cảm thấy như vậy.
Trên trán hắn đã lộ ra hết cả gân xanh nhưng hắn không buồn nói, hắn đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
“Tôi nói này, anh nói là anh sẽ giúp tôi thắng được một ván đấy”.
“Đây là điều anh nợ tôi, kết quả anh lại không giúp tôi thắng được, vậy có phải là quá vô trách nhiệm rồi hay không?”
Hoàng đế tiên sư không nhịn nổi mà phản kích lại.
Từ khi trò chơi này bắt đầu, Chu Dương đã mắng hắn tới tấp, bây giờ cuối cùng hắn cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Chu Dương cũng nghĩ y như vậy.
Thật ra bản thân anh muốn giúp người ta thắng một ván, nhưng bây giờ họ thua rồi, không thể quay sang trách đồng đội mình được.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu lại”, Chu Dương nói.
Nói thật trò chơi này rất khó, bởi vì hoàn cảnh của trò chơi rất thảm khốc, một trăm người đồng thời rơi xuống một địa điểm, xung quanh toàn bộ đều là kẻ địch.
Nguy hiểm ở tứ phía, bạn căn bản không biết được kẻ địch sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Cũng có thể khi bạn đang ở bên này, phía sau lại có một nhóm người đánh úp bạn, chuyện này cũng rất có khả năng xảy ra.
Một trăm người chỉ có một người có thể sống sót, thật ra người mạnh ở trong trò chơi này cũng phải may mắn mới có khả năng giành được chiến thắng.
Cũng giống như việc một người có thể thắng các trận hầu như đều là dựa vào người bên ngoài hack game.
Có phải là cảm thấy rất kỳ lạ không? Khi bản thân chơi trò này, có vô vàn cách chết khác nhau, kẻ địch sẽ luôn xuất hiện ở những nơi kỳ quái nhất.
Nhưng khi nhìn thấy chủ game luôn giành chiến thắng, bọn họ dường như đang điều khiển toàn bộ trận đấu. Họ mãi mãi có thể phát hiện ra kẻ địch đầu tiên, mãi mãi có thể biết được kẻ địch xuất hiện ở nơi nào.
Thậm chí khi đi trên đường lớn, cho dù người khác có dùng súng giảm thanh bắn bọn họ thì họ cũng có thể nhận ra vị trí mà đối phương nổ súng là ở đâu.
Đây không phải hack game thì là gì?
Nếu chỉ dựa vào thực lực thì Chu Dương và Hoàng đế tiên sư chơi một lúc sáu ván là có thể nắm được chức quán quân rồi.
Vận may của ván này đúng là quá tốt, họ liên tục được lọt vào vòng trong, về cơ bản thì họ chẳng phải chạy trốn gì, chỉ cần lựa chọn địa hình có lợi nhất để quan sát người khác chạy tới là được.
Nhưng trong ván này, hai người Chu Dương đã gặp phải một tên hack game.
Hành động của hai người có thể nói là đã vô cùng cẩn thận, toàn bộ quá trình họ đều bò đi trong những bãi cỏ.
Trong phạm vi ba trăm mét quanh bọn họ căn bản là không thể có bất cứ quân địch nào có thể tiến lại gần được.
Vào đúng lúc này, bọn họ đã nhìn thấy một chiếc xe đang lao tới.
Với kỹ năng bắn súng của hai người thì chiếc xe đó tuyệt đối không phải vấn đề gì lớn, hai người đã thương lượng xong xuôi, mỗi người một bánh xe, đánh thủng bánh xe của đối phương trước!
Nhưng khi bọn họ mới nổ súng thì đối phương đã phát hiện ra bọn họ.
Có lẽ đối phương là chủ game nên mặc dù có hack game nhưng cũng không quá đáng lắm, đối phương không dùng mấy kỹ năng bách phát bách trúng kia, có lẽ là chỉ dùng chức năng nhìn xuyên thấu mà thôi.
Chiếc xe mà bọn họ lái chạy rất nhanh, chưa gì đã giết chết được Chu Dương và Hoàng đế tiên sư.
Khi hai người Chu Dương hứng chịu đòn phản công cũng là lúc hai người thay đổi kế hoạch tác chiến, không đánh xe nữa mà đánh người trước!
Cứ như vậy, bọn họ mới miễn cưỡng thắng được trận đấu này.
Sau khi thắng được trận tiếp theo, Hoàng đế tiên sư và Chu Dương rõ ràng rất vui vẻ, nhưng niềm vui này chỉ duy trì trong mấy chục giây ngắn ngủi, Chu Dương nói thẳng: “Vậy là giờ chúng ta hòa nhau rồi nhé, tôi không nợ anh gì nữa đâu”.
Hoàng đế tiên sư dừng lại một lúc, hắn ném máy chơi điện tử sang một bên, khuôn mặt hồi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Cứ cho là vậy đi, tôi có thể không tính toán chuyện anh khiến tôi thua ván kia nữa”.
“Nhưng chuyện anh xúc phạm tôi thì không thể bỏ qua được”.
“Tôi xúc phạm anh?”, Chu Dương ngây người: “Người anh em à, anh đang đùa đấy hả, tôi xúc phạm anh khi nào?”
“Bây giờ anh đang xúc phạm tôi đấy, còn nữa, tôi không phải người anh em của anh”, Hoàng đế tiên sư nói.
Nhưng khi rời khỏi tầng lầu này, lúc bọn họ ra đến bãi đất trống ở bên ngoài thì gặp thêm phiền phức mới.
Trò chơi ở sân bay này có thể nhảy ra tới hai mươi, ba mươi người.
Bây giờ không ai biết trong sân bay rốt cuộc có bao nhiêu người còn sống, bao nhiêu người đang đứng ở một góc mà họ không nhìn thấy, âm thầm quan sát họ.
Lúc này mà lộ mặt ra bãi đất trống bên ngoài đương nhiên là vô cùng nguy hiểm, cách tốt nhất là nhanh chóng thu hẹp phạm vi lại, đợi những người khác bắt đầu chạy đến khu an toàn thì bọn họ cũng sẽ chạy theo sau nhóm người đó.
Nhưng phong cách này lại không phù hợp với hai người bọn họ, vậy nên hai người vẫn quyết định chạy ra khỏi tầng lầu.
Chu Dương nghĩ ra một cách, anh nhìn thấy bên cạnh tầng C4 có vài chiếc xe, mà trong khu vực trước khi rời khỏi vùng đất trống trước tầng C4 này thật ra không có khu vực nào là trống tuyệt đối cả, ít nhiều cũng đều có một vài chỗ để ẩn nấp phòng bị.
“Anh nhìn thấy bờ tường thấp ở phía trước kia không? Anh chạy qua đó, tôi ở bên này bắn súng yểm trợ cho anh”, Chu Dương nói.
Chu Dương ở trên tầng quan sát bóng dáng của Hoàng đế tiên sư. Hoàng đế tiên sư vừa nhảy xuống khỏi tầng liền bị tập kích.
Đối với Hoàng đế tiên sư mà nói, trong một thời gian ngắn như vậy, hắn rất khó có thể phát hiện ra kẻ địch đã tập kích mình từ nơi nào.
Nhưng cũng may còn có Chu Dương. Chu Dương đã nhìn thấy rõ đường đạn bay đến, anh lập tức phán đoán ra được kẻ địch đang ở cầu phía trên cao.
Chu Dương đánh trả lại kẻ thù, Hoàng đế tiên sư chạy đến phía sau chỗ ẩn nấp, tiếp thêm máu.
Sau đó Hoàng đế tiên sư bắn súng, Chu Dương nhảy ra bên ngoài, chạy đến chỗ ẩn nấp tiếp theo.
Dựa vào biện pháp này, hai người đã chạy được lên trên xe, lái xe đến sườn núi.
Từ trên sườn núi có thể quan sát được toàn bộ sân bay. Lúc này, về cơ bản bọn họ đã là người nắm giữ toàn bộ sân bay.
Họ giết được kha khá quân địch, sau đó bọn họ bỏ hết toàn bộ trang bị vào trong túi, hai người bình an ra khỏi sân bay. Lúc này, trang bị của bọn họ cũng đã đạt đến trạng thái đỉnh cao.
“Bây giờ khỏi cần phải lo đối phương có vũ khí gì nữa rồi, là gì thì cũng không thể bắn chết được chúng ta”, Chu Dương nói: “Tôi lái xe, còn anh chuẩn bị bắn súng”.
Bước đầu tiên khi rời khỏi sân bay là đi qua cầu, không ngoài dự liệu của bọn họ, một đám người đang đứng chật cả cây cầu.
Nhưng vấn đề này không có gì to tát, Chu Dương cứ lái xe loạn xạ là được rồi, chỉ cần cứ duy trì cách thức vòng vèo này, đối phương rất khó có thể giết chết bọn họ.
Vào giây phút tranh đoạt này, điều đó đủ để cho Hoàng đế tiên sư giết chết bọn họ.
Nhưng sau khi giết được một đội, Chu Dương và Hoàng đế tiên sư không ngờ được ở trên đỉnh cầu còn có hai người nữa!
Chu Dương và Hoàng đế tiên sư vừa nhảy từ trên xe xuống thì tiếng súng liền vang lên.
Vẻn vẹn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, một khoảng thời gian không cho người ta kịp phản ứng lại, hai người đã bị giết chết, trò chơi đã kết thúc.
Chu Dương vô cùng phẫn nộ: “Anh có phải là phế vật không hả! Không phải tôi kêu anh phụ trách việc để ý đến việc quân địch nổ súng hay sao? Lẽ nào anh không biết phải nhìn lên trên nữa à?”
Chu Dương phẫn nộ hỏi.
Trang bị tốt như vậy, súng ống đều là những loại tốt nhất, vậy mà còn bị giết chết, trong lòng Chu Dương vô cùng khó chịu!
Đương nhiên, Hoàng đế tiên sư cũng cảm thấy như vậy.
Trên trán hắn đã lộ ra hết cả gân xanh nhưng hắn không buồn nói, hắn đã cố gắng kiềm chế lắm rồi.
“Tôi nói này, anh nói là anh sẽ giúp tôi thắng được một ván đấy”.
“Đây là điều anh nợ tôi, kết quả anh lại không giúp tôi thắng được, vậy có phải là quá vô trách nhiệm rồi hay không?”
Hoàng đế tiên sư không nhịn nổi mà phản kích lại.
Từ khi trò chơi này bắt đầu, Chu Dương đã mắng hắn tới tấp, bây giờ cuối cùng hắn cũng không nhẫn nhịn được nữa.
Chu Dương cũng nghĩ y như vậy.
Thật ra bản thân anh muốn giúp người ta thắng một ván, nhưng bây giờ họ thua rồi, không thể quay sang trách đồng đội mình được.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu lại”, Chu Dương nói.
Nói thật trò chơi này rất khó, bởi vì hoàn cảnh của trò chơi rất thảm khốc, một trăm người đồng thời rơi xuống một địa điểm, xung quanh toàn bộ đều là kẻ địch.
Nguy hiểm ở tứ phía, bạn căn bản không biết được kẻ địch sẽ xuất hiện ở nơi nào.
Cũng có thể khi bạn đang ở bên này, phía sau lại có một nhóm người đánh úp bạn, chuyện này cũng rất có khả năng xảy ra.
Một trăm người chỉ có một người có thể sống sót, thật ra người mạnh ở trong trò chơi này cũng phải may mắn mới có khả năng giành được chiến thắng.
Cũng giống như việc một người có thể thắng các trận hầu như đều là dựa vào người bên ngoài hack game.
Có phải là cảm thấy rất kỳ lạ không? Khi bản thân chơi trò này, có vô vàn cách chết khác nhau, kẻ địch sẽ luôn xuất hiện ở những nơi kỳ quái nhất.
Nhưng khi nhìn thấy chủ game luôn giành chiến thắng, bọn họ dường như đang điều khiển toàn bộ trận đấu. Họ mãi mãi có thể phát hiện ra kẻ địch đầu tiên, mãi mãi có thể biết được kẻ địch xuất hiện ở nơi nào.
Thậm chí khi đi trên đường lớn, cho dù người khác có dùng súng giảm thanh bắn bọn họ thì họ cũng có thể nhận ra vị trí mà đối phương nổ súng là ở đâu.
Đây không phải hack game thì là gì?
Nếu chỉ dựa vào thực lực thì Chu Dương và Hoàng đế tiên sư chơi một lúc sáu ván là có thể nắm được chức quán quân rồi.
Vận may của ván này đúng là quá tốt, họ liên tục được lọt vào vòng trong, về cơ bản thì họ chẳng phải chạy trốn gì, chỉ cần lựa chọn địa hình có lợi nhất để quan sát người khác chạy tới là được.
Nhưng trong ván này, hai người Chu Dương đã gặp phải một tên hack game.
Hành động của hai người có thể nói là đã vô cùng cẩn thận, toàn bộ quá trình họ đều bò đi trong những bãi cỏ.
Trong phạm vi ba trăm mét quanh bọn họ căn bản là không thể có bất cứ quân địch nào có thể tiến lại gần được.
Vào đúng lúc này, bọn họ đã nhìn thấy một chiếc xe đang lao tới.
Với kỹ năng bắn súng của hai người thì chiếc xe đó tuyệt đối không phải vấn đề gì lớn, hai người đã thương lượng xong xuôi, mỗi người một bánh xe, đánh thủng bánh xe của đối phương trước!
Nhưng khi bọn họ mới nổ súng thì đối phương đã phát hiện ra bọn họ.
Có lẽ đối phương là chủ game nên mặc dù có hack game nhưng cũng không quá đáng lắm, đối phương không dùng mấy kỹ năng bách phát bách trúng kia, có lẽ là chỉ dùng chức năng nhìn xuyên thấu mà thôi.
Chiếc xe mà bọn họ lái chạy rất nhanh, chưa gì đã giết chết được Chu Dương và Hoàng đế tiên sư.
Khi hai người Chu Dương hứng chịu đòn phản công cũng là lúc hai người thay đổi kế hoạch tác chiến, không đánh xe nữa mà đánh người trước!
Cứ như vậy, bọn họ mới miễn cưỡng thắng được trận đấu này.
Sau khi thắng được trận tiếp theo, Hoàng đế tiên sư và Chu Dương rõ ràng rất vui vẻ, nhưng niềm vui này chỉ duy trì trong mấy chục giây ngắn ngủi, Chu Dương nói thẳng: “Vậy là giờ chúng ta hòa nhau rồi nhé, tôi không nợ anh gì nữa đâu”.
Hoàng đế tiên sư dừng lại một lúc, hắn ném máy chơi điện tử sang một bên, khuôn mặt hồi phục lại vẻ lạnh lùng.
“Cứ cho là vậy đi, tôi có thể không tính toán chuyện anh khiến tôi thua ván kia nữa”.
“Nhưng chuyện anh xúc phạm tôi thì không thể bỏ qua được”.
“Tôi xúc phạm anh?”, Chu Dương ngây người: “Người anh em à, anh đang đùa đấy hả, tôi xúc phạm anh khi nào?”
“Bây giờ anh đang xúc phạm tôi đấy, còn nữa, tôi không phải người anh em của anh”, Hoàng đế tiên sư nói.
Bình luận facebook