Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1123: Đùa mà thành thật
Bữa tiệc hôm nay do công ty Danh Dương tổ chức.
Mặc dù ngành mỹ phẩm của công ty Danh Dương có chút danh tiếng, có thể coi là dẫn đầu trong ngành này, nhưng nếu như đặt ở thành phố Đông Hải, thì nó cũng chưa là gì cả.
Tại sao hôm nay công ty Danh Dương lại có thể tổ chức buổi tiệc này?
Là bởi vì công ty Danh Dương có Chu Dương.
Đó là một ông trùm có thể hô mưa gọi gió ở khắp thành phố Đông Hải.
Chưa kể những công ty nhỏ dẫn đầu của bọn họ, thậm chí những gia tộc lớn bao phủ bảy tám ngành công nghiệp khác, chỉ có thể xưng bản thân là đàn em trước mặt Chu Dương.
Cho nên đám người giàu có hôm nay đều đến đây để quỳ gối nịnh nọt Chu Dương.
Đám con cháu nhà giàu này đi loanh quanh ở sảnh ngoài chỉ vì bọn họ không đủ tư cách để gặp được Chu Dương.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã nghe thấy gì?
Người thanh niên trước mặt giễu cợt bọn họ, hình như cũng trạc tuổi bọn họ lại cũng tên là Chu Dương?
Tên Chu Dương này không phải là nhân vật chính của hôm nay chứ?
Đám con cháu nhà giàu đó đều sửng sốt trố mắt nhìn nhau.
Vừa rồi bọn họ khoe khoang chém gió rất nhiều, nhưng thực ra bọn họ cũng biết thực lực của bản thân đến đâu.
Đừng nói đến việc gặp được Chu Dương, nếu bọn họ gặp con cháu của thế gia nào đó chẳng hạn, thì bọn họ đều sẵn sàng quỳ xuống bất cứ lúc nào để bày tỏ lòng thành của mình.
Hơn nữa, địa vị của Chu Dương đã vượt qua bọn họ quá nhiều.
“Anh, anh là nhân vật chính của ngày hôm nay sao? Chu Dương của công ty Danh Dương?”, Tề Hưng Hoa thận trọng hỏi.
Chu Dương gật đầu, uể oải đáp lại: "Đương nhiên rồi, khắp thành phố Đông Hải này, lẽ nào còn có Chu Dương thứ hai?"
Anh cúi đầu nhìn mảnh vỡ của ly rượu trong tay Tề Hưng Hoa: "Cho nên, cậu muốn làm gì?"
“A? Ơ, chuyện này?”, Tề Hưng Hoa cũng nhận ra hành vi này có vẻ hơi bất lịch sự của mình.
Đâu ai nói chuyện với người khác mà cầm mảnh vỡ của ly rượu đâu?
Điều này giống như bạn đang cầm con dao định kề vào cổ ai đó, còn cười cợt nhả nói rằng chúng ta là anh em tốt có chuyện gì thì cứ nói với tôi một câu.
Loại hành vi này hiển nhiên rất không thích hợp, vì vậy Tề Hưng Hoa vội vàng thu dọn mảnh vỡ của ly rượu và cười nói: "À, đây là bất ngờ tôi muốn chuẩn bị cho anh, tôi dự định sẽ biểu diễn ảo thuật nuốt ly rượu!"
"Ồ? Còn có chuyện hay như vậy sao? Vậy cậu biểu diễn một chút xem sao", trong mắt Chu Dương hiện lên sự giễu cợt, anh nói.
Nuốt ly rượu?
Đúng là có một loại ảo thuật như vậy, Chu Dương cũng từng nhìn thấy.
Nhưng loại ảo thuật như vậy chỉ là kỹ thuật của ảo thuật gia, kết hợp phương pháp che đậy hoặc dùng các đạo cụ ảo thuật, hoàn toàn không có chuyện thật sự nuốt một ly rượu.
Câu hỏi có ai thực hiện được việc nuốt ly rượu hay không? Câu trả lời là có, trên đời này đúng là có người ăn được sắt, ăn được thủy tinh, thậm chí có người ăn được cả đất.
Nhưng những người như vậy cực kỳ hiếm, Tề Hưng Hoa ở trước mặt anh chắc hẳn là không trùng hợp đến mức có thể ăn được thủy tinh như vậy chứ.
Vì vậy Chu Dương thực sự rất tò mò, muốn xem anh chàng này sẽ tiếp tục như thế nào.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe thấy vậy, Tề Hưng Hoa cũng rơi vào trạng thái rối bời.
Chuyện này nên làm thế nào?
Hắn thật sự không thể nuốt ly rượu!
Hắn không biết nuốt ly rượu! Sở dĩ vừa rồi hắn nói sẽ biểu diễn một trò ảo thuật là vì hắn sốt ruột quá, hắn cũng từng nhìn thấy màn ảo thuật này, lại đang là lúc muốn lừa gạt Chu Dương, muốn giải thích lý do tại sao hắn lại cầm mảnh vỡ của ly rượu.
"Chu, Chu tiên sinh, chuyện này không ổn lắm”, Tề Hưng Hoa cười ngượng ngùng: "Nói thật, bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt lắm".
"Ban đầu tôi muốn biểu diễn ảo thuật này cho anh xem, nhưng vừa rồi tôi quá phấn khích nên đạo cụ đã bị hỏng rồi, giờ tôi không thể biểu diễn được, chi bằng để hôm khác tôi sẽ làm”.
"Hôm khác tôi nhất định sẽ đến tận nhà của anh để xin lỗi, đồng thời sẽ biểu diễn màn ảo thuật này cho anh xem!"
Tề Hưng Hoa thầm nghĩ trong lòng, nhân cơ hội này nhanh chóng lấp liếm che đậy cái tình huống dở khóc dở cười, sau khi che đậy cho qua chuyện xong, thì phải lập tức về nhà bỏ tiền ra tìm một ảo thuật gia giỏi và chăm chỉ học được màn ảo thuật nuốt ly rượu.
Dứt lời, hắn như muốn lùi về phía sau để rời đi, nhưng Chu Dương đã ngăn cản hắn: "Đứng lại”.
"Ý của cậu là gì? Đùa tôi sao?", Chu Dương hỏi: "Đùa cái gì, chạy đến đây nói rằng muốn biểu diễn ảo thuật cho tôi xem, nhưng kết quả lại vẫn chưa bắt đầu biểu diễn thì lại nói rằng đạo cụ bị hỏng ư?”
"Nói thật cho tôi, có phải cậu đang coi thường tôi không? Muốn đùa giỡn tôi à?”
Chu Dương nheo mắt nói.
Gậy ông đập lưng ông!
Khi Chu Dương muốn làm êm mọi chuyện, thì tên Tề Hưng Hoa lại không đồng ý!
Nếu đã như vậy, Chu Dương hoàn toàn không có nghĩa vụ dễ dàng buông tha cho hắn!
Con người phải có lòng khoan dung, nhưng vừa nãy Tề Hưng Hoa không buông tha cho Chu Dương nên bây giờ đương nhiên Chu Dương sẽ trả đũa.
“Nói đi, không biểu diễn cho tôi xem có phải là xem thường tôi hay không?”, Chu Dương hỏi.
Tề Hưng Hoa suýt chút nữa bật khóc: "Chu tiên sinh, anh Dương, ông nội Dương, anh đừng trêu tôi có được không! Tôi sai rồi, tôi đâu dám coi thường anh chứ!”
"Nếu cậu không coi thường tôi vậy thì nhanh chóng biểu diễn cho tôi xem đi, tôi chỉ muốn nhìn thấy hành động, chứ không cần nghe những lời nói suông”, Chu Dương vẫn thờ ơ nói.
Đùa hả, tùy tiện nghe người ta nói vài câu, thì sẽ cảm thấy mềm lòng, nếu đã như vậy thì còn gì gọi là gậy ông đập lưng ông chứ?
Nếu vừa nãy Chu Dương chỉ nói hai ba câu nhẹ nhàng, Tề Hưng Hoa có để cho anh rời đi không? Câu trả lời là không.
Vì vậy, lần này Chu Dương cũng xác định chắc chắn muốn vùi dập tên Tề Hưng Hoa này.
"Nếu dám coi thường tôi, vậy thì, nói đi, cậu tên là Tề Hưng Hoa đúng chứ, bố của cậu tên là gì? Sản nghiệp của nhà các người thuộc ngành nào? Tên công ty là gì?”
“Đừng tưởng rằng cậu không nói thì tôi không điều tra ra được”.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Nghe thấy những lời này, trái tim của Tề Hưng Hoa đột nhiên rơi xuống đáy vực.
Xong đời rồi, hắn biết rõ vì sao Chu Dương lại hỏi như vậy, chính là đồng nghĩa với việc tất cả sản nghiệp của gia đình bọn họ đều sẽ kết thúc!
Kể từ đó, hắn sẽ không còn là con cháu gia đình giàu có nữa, những chiếc xe hơi sang trọng, những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, những chiếc đồng hồ nổi tiếng, phụ nữ, đều không còn liên quan đến hắn nữa.
Hắn biến thành một người giống như những người bình thường bị hắn bắt nạt trước đây, không, thậm chí có thể là còn không bằng những người thường đó, sau khi công ty bị Chu Dương đánh đổ, bọn họ có thể không tìm được việc làm.
Số phận của bọn họ có thể sẽ phải sống trên đường phố, sau đó bị tra tấn đến chết bởi những người bị bọn họ bắt nạt trong nhiều năm.
Tề Hưng Hoa chắc chắn rằng, nếu hắn mất đi thân phận con cháu nhà giàu thì sẽ có rất nhiều người muốn giết hắn.
Hắn sẽ mất tất cả những thứ này, nếu hắn muốn ngăn chặn tất cả những điều này, hắn chỉ có một cơ hội.
Đó là đem vở kịch giả biến thành sự thật, nuốt mảnh vỡ của ly rượu này.
Nhưng thật sự có thể làm được sao? Nếu nuốt vào thì bản thân còn có thể sống sót không? Tề Hưng Hoa hơi nghi ngờ.
Mặc dù ngành mỹ phẩm của công ty Danh Dương có chút danh tiếng, có thể coi là dẫn đầu trong ngành này, nhưng nếu như đặt ở thành phố Đông Hải, thì nó cũng chưa là gì cả.
Tại sao hôm nay công ty Danh Dương lại có thể tổ chức buổi tiệc này?
Là bởi vì công ty Danh Dương có Chu Dương.
Đó là một ông trùm có thể hô mưa gọi gió ở khắp thành phố Đông Hải.
Chưa kể những công ty nhỏ dẫn đầu của bọn họ, thậm chí những gia tộc lớn bao phủ bảy tám ngành công nghiệp khác, chỉ có thể xưng bản thân là đàn em trước mặt Chu Dương.
Cho nên đám người giàu có hôm nay đều đến đây để quỳ gối nịnh nọt Chu Dương.
Đám con cháu nhà giàu này đi loanh quanh ở sảnh ngoài chỉ vì bọn họ không đủ tư cách để gặp được Chu Dương.
Nhưng bây giờ, bọn họ đã nghe thấy gì?
Người thanh niên trước mặt giễu cợt bọn họ, hình như cũng trạc tuổi bọn họ lại cũng tên là Chu Dương?
Tên Chu Dương này không phải là nhân vật chính của hôm nay chứ?
Đám con cháu nhà giàu đó đều sửng sốt trố mắt nhìn nhau.
Vừa rồi bọn họ khoe khoang chém gió rất nhiều, nhưng thực ra bọn họ cũng biết thực lực của bản thân đến đâu.
Đừng nói đến việc gặp được Chu Dương, nếu bọn họ gặp con cháu của thế gia nào đó chẳng hạn, thì bọn họ đều sẵn sàng quỳ xuống bất cứ lúc nào để bày tỏ lòng thành của mình.
Hơn nữa, địa vị của Chu Dương đã vượt qua bọn họ quá nhiều.
“Anh, anh là nhân vật chính của ngày hôm nay sao? Chu Dương của công ty Danh Dương?”, Tề Hưng Hoa thận trọng hỏi.
Chu Dương gật đầu, uể oải đáp lại: "Đương nhiên rồi, khắp thành phố Đông Hải này, lẽ nào còn có Chu Dương thứ hai?"
Anh cúi đầu nhìn mảnh vỡ của ly rượu trong tay Tề Hưng Hoa: "Cho nên, cậu muốn làm gì?"
“A? Ơ, chuyện này?”, Tề Hưng Hoa cũng nhận ra hành vi này có vẻ hơi bất lịch sự của mình.
Đâu ai nói chuyện với người khác mà cầm mảnh vỡ của ly rượu đâu?
Điều này giống như bạn đang cầm con dao định kề vào cổ ai đó, còn cười cợt nhả nói rằng chúng ta là anh em tốt có chuyện gì thì cứ nói với tôi một câu.
Loại hành vi này hiển nhiên rất không thích hợp, vì vậy Tề Hưng Hoa vội vàng thu dọn mảnh vỡ của ly rượu và cười nói: "À, đây là bất ngờ tôi muốn chuẩn bị cho anh, tôi dự định sẽ biểu diễn ảo thuật nuốt ly rượu!"
"Ồ? Còn có chuyện hay như vậy sao? Vậy cậu biểu diễn một chút xem sao", trong mắt Chu Dương hiện lên sự giễu cợt, anh nói.
Nuốt ly rượu?
Đúng là có một loại ảo thuật như vậy, Chu Dương cũng từng nhìn thấy.
Nhưng loại ảo thuật như vậy chỉ là kỹ thuật của ảo thuật gia, kết hợp phương pháp che đậy hoặc dùng các đạo cụ ảo thuật, hoàn toàn không có chuyện thật sự nuốt một ly rượu.
Câu hỏi có ai thực hiện được việc nuốt ly rượu hay không? Câu trả lời là có, trên đời này đúng là có người ăn được sắt, ăn được thủy tinh, thậm chí có người ăn được cả đất.
Nhưng những người như vậy cực kỳ hiếm, Tề Hưng Hoa ở trước mặt anh chắc hẳn là không trùng hợp đến mức có thể ăn được thủy tinh như vậy chứ.
Vì vậy Chu Dương thực sự rất tò mò, muốn xem anh chàng này sẽ tiếp tục như thế nào.
Đúng như dự đoán, sau khi nghe thấy vậy, Tề Hưng Hoa cũng rơi vào trạng thái rối bời.
Chuyện này nên làm thế nào?
Hắn thật sự không thể nuốt ly rượu!
Hắn không biết nuốt ly rượu! Sở dĩ vừa rồi hắn nói sẽ biểu diễn một trò ảo thuật là vì hắn sốt ruột quá, hắn cũng từng nhìn thấy màn ảo thuật này, lại đang là lúc muốn lừa gạt Chu Dương, muốn giải thích lý do tại sao hắn lại cầm mảnh vỡ của ly rượu.
"Chu, Chu tiên sinh, chuyện này không ổn lắm”, Tề Hưng Hoa cười ngượng ngùng: "Nói thật, bây giờ tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt lắm".
"Ban đầu tôi muốn biểu diễn ảo thuật này cho anh xem, nhưng vừa rồi tôi quá phấn khích nên đạo cụ đã bị hỏng rồi, giờ tôi không thể biểu diễn được, chi bằng để hôm khác tôi sẽ làm”.
"Hôm khác tôi nhất định sẽ đến tận nhà của anh để xin lỗi, đồng thời sẽ biểu diễn màn ảo thuật này cho anh xem!"
Tề Hưng Hoa thầm nghĩ trong lòng, nhân cơ hội này nhanh chóng lấp liếm che đậy cái tình huống dở khóc dở cười, sau khi che đậy cho qua chuyện xong, thì phải lập tức về nhà bỏ tiền ra tìm một ảo thuật gia giỏi và chăm chỉ học được màn ảo thuật nuốt ly rượu.
Dứt lời, hắn như muốn lùi về phía sau để rời đi, nhưng Chu Dương đã ngăn cản hắn: "Đứng lại”.
"Ý của cậu là gì? Đùa tôi sao?", Chu Dương hỏi: "Đùa cái gì, chạy đến đây nói rằng muốn biểu diễn ảo thuật cho tôi xem, nhưng kết quả lại vẫn chưa bắt đầu biểu diễn thì lại nói rằng đạo cụ bị hỏng ư?”
"Nói thật cho tôi, có phải cậu đang coi thường tôi không? Muốn đùa giỡn tôi à?”
Chu Dương nheo mắt nói.
Gậy ông đập lưng ông!
Khi Chu Dương muốn làm êm mọi chuyện, thì tên Tề Hưng Hoa lại không đồng ý!
Nếu đã như vậy, Chu Dương hoàn toàn không có nghĩa vụ dễ dàng buông tha cho hắn!
Con người phải có lòng khoan dung, nhưng vừa nãy Tề Hưng Hoa không buông tha cho Chu Dương nên bây giờ đương nhiên Chu Dương sẽ trả đũa.
“Nói đi, không biểu diễn cho tôi xem có phải là xem thường tôi hay không?”, Chu Dương hỏi.
Tề Hưng Hoa suýt chút nữa bật khóc: "Chu tiên sinh, anh Dương, ông nội Dương, anh đừng trêu tôi có được không! Tôi sai rồi, tôi đâu dám coi thường anh chứ!”
"Nếu cậu không coi thường tôi vậy thì nhanh chóng biểu diễn cho tôi xem đi, tôi chỉ muốn nhìn thấy hành động, chứ không cần nghe những lời nói suông”, Chu Dương vẫn thờ ơ nói.
Đùa hả, tùy tiện nghe người ta nói vài câu, thì sẽ cảm thấy mềm lòng, nếu đã như vậy thì còn gì gọi là gậy ông đập lưng ông chứ?
Nếu vừa nãy Chu Dương chỉ nói hai ba câu nhẹ nhàng, Tề Hưng Hoa có để cho anh rời đi không? Câu trả lời là không.
Vì vậy, lần này Chu Dương cũng xác định chắc chắn muốn vùi dập tên Tề Hưng Hoa này.
"Nếu dám coi thường tôi, vậy thì, nói đi, cậu tên là Tề Hưng Hoa đúng chứ, bố của cậu tên là gì? Sản nghiệp của nhà các người thuộc ngành nào? Tên công ty là gì?”
“Đừng tưởng rằng cậu không nói thì tôi không điều tra ra được”.
Chu Dương lạnh lùng nói.
Nghe thấy những lời này, trái tim của Tề Hưng Hoa đột nhiên rơi xuống đáy vực.
Xong đời rồi, hắn biết rõ vì sao Chu Dương lại hỏi như vậy, chính là đồng nghĩa với việc tất cả sản nghiệp của gia đình bọn họ đều sẽ kết thúc!
Kể từ đó, hắn sẽ không còn là con cháu gia đình giàu có nữa, những chiếc xe hơi sang trọng, những đôi giày thể thao phiên bản giới hạn, những chiếc đồng hồ nổi tiếng, phụ nữ, đều không còn liên quan đến hắn nữa.
Hắn biến thành một người giống như những người bình thường bị hắn bắt nạt trước đây, không, thậm chí có thể là còn không bằng những người thường đó, sau khi công ty bị Chu Dương đánh đổ, bọn họ có thể không tìm được việc làm.
Số phận của bọn họ có thể sẽ phải sống trên đường phố, sau đó bị tra tấn đến chết bởi những người bị bọn họ bắt nạt trong nhiều năm.
Tề Hưng Hoa chắc chắn rằng, nếu hắn mất đi thân phận con cháu nhà giàu thì sẽ có rất nhiều người muốn giết hắn.
Hắn sẽ mất tất cả những thứ này, nếu hắn muốn ngăn chặn tất cả những điều này, hắn chỉ có một cơ hội.
Đó là đem vở kịch giả biến thành sự thật, nuốt mảnh vỡ của ly rượu này.
Nhưng thật sự có thể làm được sao? Nếu nuốt vào thì bản thân còn có thể sống sót không? Tề Hưng Hoa hơi nghi ngờ.
Bình luận facebook