Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338
“Ha ha ha!”
Quả thực lúc ban đầu chủ tịch Takahashi Yasuo rất sợ hãi, nhưng chợt nhớ đến Miyazaki vẫn ở đây, thế thì sợ cái gì cơ chứ, thế là ngay lập tức phá lên cười. “Trần Hoàng Thiên, anh có biết một câu nói xưa của người Lam Hoa không?” Anh ta cười hỏi. Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Câu nói gì?” “Câu đó chính là: Thiên đường có lối anh không bước, địa ngục không đường anh cứ muốn vào!”
Takahashi Yasuo nói một cách tự hào, chỉ sang Miyazaki đang bên cạnh: “Đây là Miyazaki, anh ấy là võ sư đứng thứ tư trong số mười võ sư hàng đầu của Nhật Bản chúng tôi. Anh ấy được biết đến là nhà vô địch quyền anh, một cú đẩm có thể làm thủng núi Phú Sĩ, sức mạnh Thần Cảnh tầng 3.
Vốn dĩ, anh ấy định ngồi máy bay đến Côn Châu bắt anh về Nhật Bản, đồng thời tìm hiểu hết bí mật thân thể anh, nhưng không ngờ anh lại tự dâng mình tới cửa, thế chả phải giống như câu nói kia sao?”
Anh ta rất đắc ý, như vậy chẳng phải Miyazaki đỡ tốn công đi một chuyến rồi sao?
Vốn đi nghe Takahashi Yasuo nói tên Nhật Bản này có thể đấm xuyên núi Phú Sĩ, quả là có hơi đáng sợ, nhưng đến khi biết được anh ta chỉ là một cao thủ ở Thần Cảnh tầng 3 thì anh yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì anh cũng ở Thần Cảnh tầng ba, chạm trán nhau vẫn chưa biết ai hơn ai đâu. “Tôi cũng tặng anh một câu nói xưa.” Trần Hoàng
Thiên nói. “Nói đi.” Takahashi Yasuo cảm thấy rất hứng thú.
Trần Hoàng Thiên nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngoan ngoãn trả lại Royal Entertainment cho tôi, có thể tôi sẽ chừa cho anh một đường sống, nếu không anh chỉ đành bỏ mạng mà thôi!” “Ha ha ha!”
Takahashi Yasuo và Miyazaki không khỏi bật cười. “Nhóc con, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Miyazaki cười lạnh nói.
Trần Hoàng Thiên không màng đến, cười: “Chắc là đang nói với kẻ bại trận dưới tay tôi đấy!”
Đồ thấp kém, đồ bốc phét
Miyazaki nghe anh nói vậy, đồng tử mắt co lại, sắc mặt lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Anh mới đến Thần Cảnh tầng nhất, lại dám ở trước mặt một người đạt Thần Cảnh tầng 3 như tôi diệu võ giương oai, vậy tôi sẽ cho anh xem rất cuộc ai mới là kẻ thua cuộc!”
Dứt lời, hai cú đấm của anh ta cũng đã vung lên. Đùng! Đùng! Đùng!
Như tiếng pháo nổ vang trời.
Trần Hoàng Thiên cũng đưa tay ra, nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, chuẩn bị đánh bại Miyazaki bằng cú đẩm ấy. “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Takahashi Yasuo chế nhạo, như thể trong giây tiếp theo anh ta có thể nhìn thấy cảnh Trần Hoàng Thiên bị đánh ngã xuống đất, hộc máu không ngừng.
Ngay lúc này, cơ thể Miyazaki bỗng rung lắc dữ dội, như thể một con hổ chui ra khỏi chuồng và lao về phía Trần Hoàng Thiên. Anh ta khẽ nói: “Cậu nhóc, thử một cú đấm của tôi nào!”
Lời vừa nói dứt, anh ta đã tiếp cận Trần Hoàng Thiên, vung tay đấm.
Rắc, rắc!
Không khí như bị cú đấm của anh ta làm cho vỡ vụn, cú đấm lướt qua gió, như một thanh đạo sắc bén cửa lên mặt Trần Hoàng Thiên, khiến Trần Hoàng Thiên cảm thấy da mặt đau rát.
Nhưng anh không mảy may sợ hãi, thân người nhào tới trước đón lấy cú đấm kia.
Âm!
Bóng một con rồng xuất hiện, quanh quẩn bên người Trần Hoàng Thiên, lao ra khỏi nằm đấm của anh và tiến thẳng đến năm đẩm của Miyazaki.
Đùng!
Bảng con rồng vỡ vụn ra thành từng mảnh. “Ha ha!”
Takahashi Yasuo không khỏi bật cười: “Đây hẳn là chiêu thức lợi hại nhất của anh rồi nhỉ? Chỉ với nhiều đầy thì không thể đánh bại Miyazaki được đầu, anh lấy cái gì để đánh bại anh ấy đây?”
Anh ta rất đặc ý, nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên tiêu đời rôi.
Chỉ là anh ta không biết rằng mặc dù Miyazaki không hề bị đánh lùi, nhưng chỉ Miyazaki mới biết nắm đấm của đối phương có sức sát thương cao đến mức nào, từ sâu trong nội tâm anh ta đã sợ hãi như thế nào. “Không ổn!”
Mắt thấy nắm đấm của Trần Hoàng Thiên đang đến gần, Miyazaki kinh ngạc nhưng vẫn nghiến răng để nghênh đón nó.
Đùng!
Miyazaki đã tàu cao tốc bị trật đường ray, anh ta bay lộn ngược ra ngoài. Khoảnh khắc anh ta sắp va vào tường, Trần Hoàng Thiên sải bước tiến đến kéo áo anh ta rồi quẳng anh ta xuống đất.
Đùng!
Sàn nhà vỡ nát, Miyazaki rơi xuống lầu, máu miệng tuôn như suối. “Như thế này..
Takahashi Yasuo cả kinh
Anh ta như hoá đá, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, bàng hoàng, kinh hoàng, sợ hãi và nhiều biểu cảm phức tạp khác.
Nhà vô địch quyền anh Miyazaki lại bị Trần Hoàng Thiên đánh bại?
Trời ơi! Trần Hoàng Thiên này quả là một tên quái dị
Trước khi anh ta kịp hoàn hồn, Trần Hoàng Thiên đã nhảy xuống lầu kéo Miyazaki lên, quẳng và giầm lên ngực Miyazaki trước mặt Takahashi Yasuo, rồi anh nói: “Bây giờ tôi muốn anh trả Royal Entertainment lại cho tôi, anh trả hay không trả?” “Tôi, tôi… tôi trả.” Takahashi Yasuo run rẩy. “Vậy thì còn được.” Trần Hoàng Thiên vừa nói vừa thêm lực chân giẫm lên ngực Miyazaki, anh muốn giảm chết Miyazaki.
Ngay lúc ấy, Miyazaki hét lên: “Sư phụ Trần, anh quá mạnh, tôi không tình nguyện chịu thua, xin anh hãy tha mạng cho tôi! Nhà tôi không có ai, cũng không có tài sản gì quý giá, nhưng tôi tình nguyện đi theo anh, phục vụ cho anh!”
Trần Hoàng Thiên nghe vậy thì thoáng do dự
Nếu Miyazaki thực sự muốn đi theo anh, có một thuộc hạ là cao thủ ở Thần Cảnh tầng 3 là chuyện vô cùng có lợi với anh. Thế nên anh nói: “Nếu như anh dám lừa tôi hoặc phản bội tôi, anh cũng biết mình sẽ có kết cục như thế nào rồi đó!” “Tôi biết. Kết cục sẽ là thịt nát xương tan, cho nên tôi không dám nói đùa. Học võ không dễ, luyện tới được cảnh giới như tôi lại càng không dễ dàng gì. Xin anh đừng giết tôi! Thực ra tôi đến gây rắc rối cho anh cũng không là do bị ép đến đường cùng. Nếu không tôi nhất định sẽ không rảnh rỗi sinh sự từ nơi xa xôi tìm đến gây khó dễ cho anh vậy đâu. Miyazaki đáp.
Sau khi tra hỏi, anh mới biết con gái nuôi của Miyazaki bị nhà Miyamoto khống chế và họ bảo Miyazaki đến Lam Hoa đối phó Trần Hoàng Thiên, bởi vì để đối phó Trần Hoàng Thiên, hai cao thủ của nhà Miyamoto đã bỏ mạng, bọn họ không muốn cao thủ nhà Miyamoto chết thêm nữa nên mới ép anh ta đến. “Được, vậy tôi tha mạng cho anh, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ làm cho anh chết thảm. Trần Hoàng Thiên xoay gót rời đi.
Miyazaki đứng dậy và nói một cách chân thành: “Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh!”
Thế là Trần Hoàng Thiên khống chế Takahashi Yasuo, yêu cầu anh ta mang theo giấy tờ tùy thân, đồng thời giảm sát anh ta, yêu cầu anh ta và Hứa Minh Hiền làm thủ tục chuyển nhượng của Royal Entertainment cho anh.
Đến gần chạng vạng tối, Royal Entertainment đã được chuyển nhượng thành công, Trần Hoàng Thiên đứng tên.
Lúc này, Hứa Minh Hiền nói: “Chủ tịch, trường đua ngựa gọi điện thoại đến, nếu ngài còn không tới đó nữa thì những cậu chủ kia phải về rồi”
Trần Hoàng Thiên lập tức chỉ vào người Takahashi
Yasuo vài cái rồi dẫn theo Miyazaki và Hứa Minh Hiền lên xe đến trường đua ngựa.
Anh chỉ trúng huyệt chết của Takahashi Yasuo, chẳng bao lâu sau Takahashi Yasuo sẽ lăn ra mà chết.
Nửa tiếng đồng hồ sau. Tại trường đua ngựa. “Các cậu chủ, chơi thêm một lúc đi!” Ông chủ trường đua ngựa nhìn thấy mặt cậu chủ nhà họ Trần và nhà họ Tiêu bèn nở nụ cười đon đả nói.
Trần Hoàng Hạo nói: “Tôi nói này, chỗ của ông có gì hay sao? Ông mời chúng tôi đến chơi, cho nhiều tiền như vậy. Ông cũng không quảng cáo gì cả, còn không để chúng tôi đi. Ông muốn làm gì hả?”
Ông chủ cười nói: “Tôi chỉ muốn kết bạn với các anh thôi” “Chúng tôi nhận ông là bạn rồi, chúng tôi đói rồi, muốn đi ăn cơm, đừng cản chúng tôi nữa! Nếu không, không làm bạn được nữa mà chúng tôi còn xử lý ông nữa đó!” Tiêu Hùng nói. “Chuyện này.” Ông chủ không còn cách nào khác, đành phải nhường đường. “Vậy còn được!”
Đám người Tiêu Hùng và Trần Hoàng Hạo bước ra với vẻ hài lòng.
Nhưng chỉ mới bước vài bước, Trần Hoàng Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Thoạt nhìn, tất cả đều thốt lên: “Trần Hoàng Thiên, sao anh lại ở đây?”
Trần Hoàng Thiên lãnh đạm nói: “Người xử lý các người đến rồi!”
Quả thực lúc ban đầu chủ tịch Takahashi Yasuo rất sợ hãi, nhưng chợt nhớ đến Miyazaki vẫn ở đây, thế thì sợ cái gì cơ chứ, thế là ngay lập tức phá lên cười. “Trần Hoàng Thiên, anh có biết một câu nói xưa của người Lam Hoa không?” Anh ta cười hỏi. Trần Hoàng Thiên cười lạnh: “Câu nói gì?” “Câu đó chính là: Thiên đường có lối anh không bước, địa ngục không đường anh cứ muốn vào!”
Takahashi Yasuo nói một cách tự hào, chỉ sang Miyazaki đang bên cạnh: “Đây là Miyazaki, anh ấy là võ sư đứng thứ tư trong số mười võ sư hàng đầu của Nhật Bản chúng tôi. Anh ấy được biết đến là nhà vô địch quyền anh, một cú đẩm có thể làm thủng núi Phú Sĩ, sức mạnh Thần Cảnh tầng 3.
Vốn dĩ, anh ấy định ngồi máy bay đến Côn Châu bắt anh về Nhật Bản, đồng thời tìm hiểu hết bí mật thân thể anh, nhưng không ngờ anh lại tự dâng mình tới cửa, thế chả phải giống như câu nói kia sao?”
Anh ta rất đắc ý, như vậy chẳng phải Miyazaki đỡ tốn công đi một chuyến rồi sao?
Vốn đi nghe Takahashi Yasuo nói tên Nhật Bản này có thể đấm xuyên núi Phú Sĩ, quả là có hơi đáng sợ, nhưng đến khi biết được anh ta chỉ là một cao thủ ở Thần Cảnh tầng 3 thì anh yên tâm hơn nhiều.
Bởi vì anh cũng ở Thần Cảnh tầng ba, chạm trán nhau vẫn chưa biết ai hơn ai đâu. “Tôi cũng tặng anh một câu nói xưa.” Trần Hoàng
Thiên nói. “Nói đi.” Takahashi Yasuo cảm thấy rất hứng thú.
Trần Hoàng Thiên nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Ngoan ngoãn trả lại Royal Entertainment cho tôi, có thể tôi sẽ chừa cho anh một đường sống, nếu không anh chỉ đành bỏ mạng mà thôi!” “Ha ha ha!”
Takahashi Yasuo và Miyazaki không khỏi bật cười. “Nhóc con, anh có biết mình đang nói chuyện với ai không?” Miyazaki cười lạnh nói.
Trần Hoàng Thiên không màng đến, cười: “Chắc là đang nói với kẻ bại trận dưới tay tôi đấy!”
Đồ thấp kém, đồ bốc phét
Miyazaki nghe anh nói vậy, đồng tử mắt co lại, sắc mặt lạnh lẽo, nghiến răng nói: “Anh mới đến Thần Cảnh tầng nhất, lại dám ở trước mặt một người đạt Thần Cảnh tầng 3 như tôi diệu võ giương oai, vậy tôi sẽ cho anh xem rất cuộc ai mới là kẻ thua cuộc!”
Dứt lời, hai cú đấm của anh ta cũng đã vung lên. Đùng! Đùng! Đùng!
Như tiếng pháo nổ vang trời.
Trần Hoàng Thiên cũng đưa tay ra, nắm chặt lòng bàn tay thành nắm đấm, chuẩn bị đánh bại Miyazaki bằng cú đẩm ấy. “Đúng là không biết tự lượng sức mình!”
Takahashi Yasuo chế nhạo, như thể trong giây tiếp theo anh ta có thể nhìn thấy cảnh Trần Hoàng Thiên bị đánh ngã xuống đất, hộc máu không ngừng.
Ngay lúc này, cơ thể Miyazaki bỗng rung lắc dữ dội, như thể một con hổ chui ra khỏi chuồng và lao về phía Trần Hoàng Thiên. Anh ta khẽ nói: “Cậu nhóc, thử một cú đấm của tôi nào!”
Lời vừa nói dứt, anh ta đã tiếp cận Trần Hoàng Thiên, vung tay đấm.
Rắc, rắc!
Không khí như bị cú đấm của anh ta làm cho vỡ vụn, cú đấm lướt qua gió, như một thanh đạo sắc bén cửa lên mặt Trần Hoàng Thiên, khiến Trần Hoàng Thiên cảm thấy da mặt đau rát.
Nhưng anh không mảy may sợ hãi, thân người nhào tới trước đón lấy cú đấm kia.
Âm!
Bóng một con rồng xuất hiện, quanh quẩn bên người Trần Hoàng Thiên, lao ra khỏi nằm đấm của anh và tiến thẳng đến năm đẩm của Miyazaki.
Đùng!
Bảng con rồng vỡ vụn ra thành từng mảnh. “Ha ha!”
Takahashi Yasuo không khỏi bật cười: “Đây hẳn là chiêu thức lợi hại nhất của anh rồi nhỉ? Chỉ với nhiều đầy thì không thể đánh bại Miyazaki được đầu, anh lấy cái gì để đánh bại anh ấy đây?”
Anh ta rất đặc ý, nghĩ rằng Trần Hoàng Thiên tiêu đời rôi.
Chỉ là anh ta không biết rằng mặc dù Miyazaki không hề bị đánh lùi, nhưng chỉ Miyazaki mới biết nắm đấm của đối phương có sức sát thương cao đến mức nào, từ sâu trong nội tâm anh ta đã sợ hãi như thế nào. “Không ổn!”
Mắt thấy nắm đấm của Trần Hoàng Thiên đang đến gần, Miyazaki kinh ngạc nhưng vẫn nghiến răng để nghênh đón nó.
Đùng!
Miyazaki đã tàu cao tốc bị trật đường ray, anh ta bay lộn ngược ra ngoài. Khoảnh khắc anh ta sắp va vào tường, Trần Hoàng Thiên sải bước tiến đến kéo áo anh ta rồi quẳng anh ta xuống đất.
Đùng!
Sàn nhà vỡ nát, Miyazaki rơi xuống lầu, máu miệng tuôn như suối. “Như thế này..
Takahashi Yasuo cả kinh
Anh ta như hoá đá, ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, bàng hoàng, kinh hoàng, sợ hãi và nhiều biểu cảm phức tạp khác.
Nhà vô địch quyền anh Miyazaki lại bị Trần Hoàng Thiên đánh bại?
Trời ơi! Trần Hoàng Thiên này quả là một tên quái dị
Trước khi anh ta kịp hoàn hồn, Trần Hoàng Thiên đã nhảy xuống lầu kéo Miyazaki lên, quẳng và giầm lên ngực Miyazaki trước mặt Takahashi Yasuo, rồi anh nói: “Bây giờ tôi muốn anh trả Royal Entertainment lại cho tôi, anh trả hay không trả?” “Tôi, tôi… tôi trả.” Takahashi Yasuo run rẩy. “Vậy thì còn được.” Trần Hoàng Thiên vừa nói vừa thêm lực chân giẫm lên ngực Miyazaki, anh muốn giảm chết Miyazaki.
Ngay lúc ấy, Miyazaki hét lên: “Sư phụ Trần, anh quá mạnh, tôi không tình nguyện chịu thua, xin anh hãy tha mạng cho tôi! Nhà tôi không có ai, cũng không có tài sản gì quý giá, nhưng tôi tình nguyện đi theo anh, phục vụ cho anh!”
Trần Hoàng Thiên nghe vậy thì thoáng do dự
Nếu Miyazaki thực sự muốn đi theo anh, có một thuộc hạ là cao thủ ở Thần Cảnh tầng 3 là chuyện vô cùng có lợi với anh. Thế nên anh nói: “Nếu như anh dám lừa tôi hoặc phản bội tôi, anh cũng biết mình sẽ có kết cục như thế nào rồi đó!” “Tôi biết. Kết cục sẽ là thịt nát xương tan, cho nên tôi không dám nói đùa. Học võ không dễ, luyện tới được cảnh giới như tôi lại càng không dễ dàng gì. Xin anh đừng giết tôi! Thực ra tôi đến gây rắc rối cho anh cũng không là do bị ép đến đường cùng. Nếu không tôi nhất định sẽ không rảnh rỗi sinh sự từ nơi xa xôi tìm đến gây khó dễ cho anh vậy đâu. Miyazaki đáp.
Sau khi tra hỏi, anh mới biết con gái nuôi của Miyazaki bị nhà Miyamoto khống chế và họ bảo Miyazaki đến Lam Hoa đối phó Trần Hoàng Thiên, bởi vì để đối phó Trần Hoàng Thiên, hai cao thủ của nhà Miyamoto đã bỏ mạng, bọn họ không muốn cao thủ nhà Miyamoto chết thêm nữa nên mới ép anh ta đến. “Được, vậy tôi tha mạng cho anh, nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ làm cho anh chết thảm. Trần Hoàng Thiên xoay gót rời đi.
Miyazaki đứng dậy và nói một cách chân thành: “Tôi sẽ không bao giờ phản bội anh!”
Thế là Trần Hoàng Thiên khống chế Takahashi Yasuo, yêu cầu anh ta mang theo giấy tờ tùy thân, đồng thời giảm sát anh ta, yêu cầu anh ta và Hứa Minh Hiền làm thủ tục chuyển nhượng của Royal Entertainment cho anh.
Đến gần chạng vạng tối, Royal Entertainment đã được chuyển nhượng thành công, Trần Hoàng Thiên đứng tên.
Lúc này, Hứa Minh Hiền nói: “Chủ tịch, trường đua ngựa gọi điện thoại đến, nếu ngài còn không tới đó nữa thì những cậu chủ kia phải về rồi”
Trần Hoàng Thiên lập tức chỉ vào người Takahashi
Yasuo vài cái rồi dẫn theo Miyazaki và Hứa Minh Hiền lên xe đến trường đua ngựa.
Anh chỉ trúng huyệt chết của Takahashi Yasuo, chẳng bao lâu sau Takahashi Yasuo sẽ lăn ra mà chết.
Nửa tiếng đồng hồ sau. Tại trường đua ngựa. “Các cậu chủ, chơi thêm một lúc đi!” Ông chủ trường đua ngựa nhìn thấy mặt cậu chủ nhà họ Trần và nhà họ Tiêu bèn nở nụ cười đon đả nói.
Trần Hoàng Hạo nói: “Tôi nói này, chỗ của ông có gì hay sao? Ông mời chúng tôi đến chơi, cho nhiều tiền như vậy. Ông cũng không quảng cáo gì cả, còn không để chúng tôi đi. Ông muốn làm gì hả?”
Ông chủ cười nói: “Tôi chỉ muốn kết bạn với các anh thôi” “Chúng tôi nhận ông là bạn rồi, chúng tôi đói rồi, muốn đi ăn cơm, đừng cản chúng tôi nữa! Nếu không, không làm bạn được nữa mà chúng tôi còn xử lý ông nữa đó!” Tiêu Hùng nói. “Chuyện này.” Ông chủ không còn cách nào khác, đành phải nhường đường. “Vậy còn được!”
Đám người Tiêu Hùng và Trần Hoàng Hạo bước ra với vẻ hài lòng.
Nhưng chỉ mới bước vài bước, Trần Hoàng Thiên đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ. Thoạt nhìn, tất cả đều thốt lên: “Trần Hoàng Thiên, sao anh lại ở đây?”
Trần Hoàng Thiên lãnh đạm nói: “Người xử lý các người đến rồi!”
Bình luận facebook