Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 415
Hàn Bình Minh là một con người vô cùng xảo quyệt, Trung Nguyên Vương Triệu Thanh Lam đã là Thần Cảnh cấp chín, dù đưa Chân Võ Tu Luyện Quyết cho Triệu Thanh Lam thì cũng không có cách nào khiến cho tu vi của ông ta tăng lên, cùng lắm cũng chỉ có thể tu luyện được một phần tu pháp của Chân Võ Tu Luyện Quyết.
Mà nếu có thể lôi kéo Triệu Thanh Lam, làm cho ông ta tùy ý sử dụng người này, giúp ông ta đối phó với Phương Lập Tủ, sau đó bắt lấy Trần Hoàng Thiên, ông ta có Dương Ninh Vân trong tay không sợ Trần Hoàng Thiên sẽ không giao ra mấy tờ bị thiếu.
Mà sau khi lấy được những tờ bị thiếu dù có chia sẻ với Triệu Thanh Lam thì cùng lắm Triệu Thanh Lam cũng chỉ tu luyện được tới Thần Cảnh Mãn Cấp, không có nửa sau cuốn sách còn lại Triệu Thanh Lam còn muốn tiếp tục đột phá cửa ải thì khó như lên trời.
Hàn Bình Minh thì không giống thể, có nửa sau cuốn sách thì thực lực của ông ta sớm muộn gì cũng vượt qua Triệu Thanh Lam, trở thành cao thủ số một nước Lam Hoa, thậm chí là cao thủ số một của cả thế giới. “Những tính toán này hai ông cháu ta nghĩ ra thật quá tuyệt vời!
Trong lòng ông ta âm thầm vui mừng.
Hàn Tử Minh đã nhanh chóng in lại nửa cuốn đưa cho
Hàn Bình Minh. “Tốt rồi. Không có tờ bìa thì Triệu Thanh Lam sẽ không biết còn có nửa cuốn nữa, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở thành bại tướng dưới tay ông”
Hàn Bình Minh đắc ý nói.
Sau đó sai Hàn Tử Minh chuẩn bị một chuyến bay tới Thần Đô Trung Nguyên, rồi xuất phát tới Thần Đô trước.
Ba giờ sau, hai ông cháu Hàn Bình Minh đã đến nhà họ Triệu ở Thần Độ. “Gia chủ Hàn, sao hôm nay lại rảnh vậy, lại đến nhà họ Triệu chúng tôi làm khách?”
Gia chủ nhà họ Triệu Triệu Sơn Bảo ôm quyền chào, cười hỏi. “Ha ha!”
Hàn Bình Minh ôm quyền đáp trả, cười nói: “Ba ngày nữa cháu trai tôi sẽ kết hôn. Chỉ gọi điện thoại mời thì không đủ thành ý, nên tôi tự mình đến đưa thiệp mời.” Dứt lời ông ta liền đưa mấy tấm thiệp mời cho Triệu
Sơn Bảo.
Bao gồm thiệp của Triệu Thanh Lam, Triệu Sơn Bảo, Triệu Thiên Ngọc, Triệu Trung Hữu, bốn thế hệ, mỗi thế hệ mời một người.
Triệu Sơn Bảo xem xong thì cười nói: “Gia chủ Hàn khách khí quá, còn tự mình đi một chuyến, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định phải nể phần mặt mũi này, ngoài ba tôi còn đang ở ngoài thì tôi, con trai và cháu trai nhất định sẽ đi.”
Hàn Bình Minh nói lời cảm ơn, sau đó nói: “Có tiện cho tôi chào hỏi cụ nhà không?” “Cha tôi đang bế quan, chỉ sợ là không tiện.” Triệu Thanh Lam nói.
Hàn Bình Minh cười khà khà: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cụ nhà, có lẽ có thể giúp cho cụ nhà có thể sớm tiến vào Thiên Kính trong truyền thuyết. “Ha?”
Ánh mắt Triệu Sơn Bảo sáng ngời.
Cha của Triệu Thanh Lam đã sớm trông mong được nhập Thiên Kính từ lâu, nhưng mãi vẫn không thể nhập Thần Cảnh Đại Viên Mãn, nếu đúng như lời Hàn Bình Minh nói thì đó là một chuyện tốt. “Xin gia chủ Hàn chờ cho một lúc. Tôi đi hỏi qua ba tôi.”
Dứt lời, Triệu Sơn Bảo liền rời khỏi phòng khách, đi vào nhà sau. “Cậu Hàn, đã lâu không gặp, nghe nói ba ngày nữa anh sẽ kết hôn, cô dâu đẹp không?”
Một thanh niên đi tới vỗ vai Hàn Tử Minh cười nói.
Hàn Tử Minh mỉm cười, lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp nói: “Tôi cảm thấy đẹp, không biết theo ánh mắt của anh Trung Hữu thì thấy thế nào.”
Triệu Trung Hữu vừa nhìn thấy thì hai mắt sáng ngời, thẳng thắn khen là người đẹp.
Hàn Tử Minh cười ha hạ nói: “Cô ấy còn có một cô em gái, trông cũng đẹp lắm, không biết anh Trung Hữu có hứng thú không” “Cho tôi coi thử nào!”
Triệu Trung Hữu liền kích động
Hàn Tử Minh lại mở một bức ảnh khác. “Ôi chao ơi!”
Triệu Trung Hữu kinh ngạc nói: “Cũng là một người đẹp, cậu Hàn phải giới thiệu cô ấy cho tôi nhé, nếu có thể thành đôi thì về sau hai chúng ta chính là họ hàng đấy” “Ha ha!”
Hàn Tử Minh cười nói: “Được chứ, được chứ, khi anh đến Kim Thành tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho anh làm quen. Triệu Trung Hữu cảm ơn liên tục, hai người lại tiếp tục tán gẫu.
Không bao lâu sau Triệu Sơn Bảo đã trở lại phòng khách, giơ tay làm tư thế mời: “Gia chủ Hàn, cha tôi mời ông đến gặp.”
Hàn Bình Minh âm thầm mừng rỡ, ông ta biết vậy là có hy vọng rồi.
Rất nhanh sau đó Hàn Bình Minh đã được Triệu Sơn Bảo đưa vào trong nhà sau. Một lão già tóc bạc trắng mặc bộ đồ luyện công đã ngồi sẵn trên ghế bành. “Gia chủ Hàn, mời ngồi.”
Triệu Thanh Lam chỉ cái ghế bành ở phía bên kia của bàn bát tiên, cười nói. “Cảm ơn ông!”
Hàn Bình Minh ôm quyền cảm ơn, rồi ngồi xuống ghế bành bên này. Triệu Thanh Lam khoát tay ra hiệu, Triệu Sơn Bảo liền rời khỏi nhà sau. “Nghe con trai tôi nói gia chủ Hàn có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?” Triệu Thanh Lam hỏi.
Hàn Bình Minh cười nói: “Thật không dám giấu diếm, trước khi sư phụ tôi độ kiếp phi thăng đã để lại cho sư đệ tôi cuốn mật tập tập hợp nội dung tu pháp và tu võ, để có được bản mật tập này tôi đã phải tốn không ít công sức, sách thì đã lấy được rồi nhưng lại thiếu mất vài tờ, cũng đã hoàn toàn đắc tội sư đệ tôi.” “Giờ anh ta đã tìm Phương Lập Tủ để đối phó với tôi, tu vi của Phương Lập Tủ cao hơn tôi, nên tôi sợ mình không đánh lại. Cho nên muốn mời Trung Nguyên Vương dời bước đến nhà họ Hàn, giúp tôi đối phó với Phương Lập Tú “Đương nhiên, tôi sẽ không bạc đãi Trung Nguyên
Vương ngài đầu”
Nói đến đây ông ta liền lấy ra bản sao chép của Chân Võ Tu Luyện Quyết đưa cho Hàn Thương hải, không quên bổ sung một câu: “Trung Nguyên Vương cứ lấy thử xem hiệu quả thế nào rồi lại quyết định có giúp tôi hay không, nếu ông chịu giúp, mà lấy được mấy tờ còn thiếu thì Trung Nguyên Vương sẽ có hi vọng rất lớn có thể nhập Thiên Kính” “Ừm!”
Triệu Thanh Lam lập tức cảm thấy hứng thú, cẩn thận xem Chân Võ Tu Luyện Quyết.
Lúc này.
Trần Hoàng Thiên đã đi thẳng một đường đến được thủ đô.
Vốn anh còn muốn đến thẳng đến Kim Thành nhưng Phương Lập Tú không cho phép, ông ta muốn khi nào Trường Thọ đan tới tay mới bằng lòng hỗ trợ anh đối phó với Hàn Bình Minh, nếu không không những không giúp mà còn cướp lấy Sâm hoàng đế của anh.
Rơi vào đường cùng anh đành phải đi đến thủ đô trước, lấy Trường Thọ đan cho Phương Lập Tú. “Lão Phương, hai viên đạn này chính là Trường Thọ Đan mà ông muốn.”
Trong đại nội Chu Kình Thượng đưa hai viên Trường Thọ đan cho Phương Lập Tú.
Trên đường trở về đây Trần Hoàng Thiên đã gọi điện trước cho Chu Kình Thượng để ông ta đi đến nhà họ Vương lấy đồ, Trường Thọ đan của anh đều để ở chỗ của Lí Đạo Ngư. “Đây chắc chắn Trường Thọ đan có thể gia tăng mười năm thọ nguyên chứ?” Phương Lập Tủ hỏi. Chu Kình Thượng vỗ ngực nói: “Cực kỳ chắc chắn.”
Phương Lập Tủ không tin, sợ bị lừa gạt nên còn nói thêm: “Gọi điện thoại cho ba vị chân nhân pháp tu lúc đầu đã kiểm tra đan dược đến đây, họ khẳng định đây là Trường Thọ đan thì tôi mới giúp cậu.”
Trần Hoàng Thiên bất đắc dĩ, đành phải để Chu Kình Thượng mời ba vị chân nhân lại đây một chuyến. Chẳng qua là phải tặng cho bọn họ mỗi người một cây nhân sâm trăm năm.
Nhưng anh đã mang về hơn một trăm cây nhân sâm trăm năm.
Bởi vì đan dược còn chưa được kiểm định nên Phương Lập Tú không cho Trần Hoàng Thiên ra khỏi đại nội, ông ta gọi điện thoại cho Phương Thanh Vân, để Vương Ngọc Nghiên đi theo cô ấy đến đại nội một chuyến.
Không bao lâu sau Phương Thanh Vân đã đi vào đại “Cậu ba” nội.
Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên hốc mắt Phương Thanh Vận đã đỏ lên, cô khóc vì sung sướng.
Từ khi Trần Hoàng Thiên bị Hàn Bình Minh đuổi giết, chưa một ngày nào cô được ngủ yên, không lúc nào không lo lắng cho Trần Hoàng Thiên
Giờ đã nhìn thấy Trần Hoàng Thiên thì tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng đã rơi xuống.
Trần Hoàng Thiên đi qua ôm cô, lại hôn lên trán cô, sau đó vuốt phần bụng phình lên của cô hỏi: “Sao rồi, con có quậy em không?” “Vẫn còn tốt lắm.”
Phương Thanh Vân nở nụ cười hạnh phúc. “Vậy là tốt rồi.”
Trần Hoàng Thiên nở một nụ cười đã lâu không thấy, anh đỡ Phương Thanh Vân ngồi lên ghế, nói chuyện với cô vài câu, rồi dán tai lên bụng Phương Thanh Vân, giao lưu với em bé.
Phương Thanh Vân xoa đầu Trần Hoàng Thiên, trong lòng nghĩ nếu Trần Hoàng Thiên không cần phải bôn ba khắp nơi, có thể thường xuyên ở bên cạnh cô thì cô sẽ hạnh phúc biết bao!
Nghĩ vậy cô lại không khỏi nhớ tới Đỗ Nhã Lam và Dương Ninh Vân, liền tự trách mình, nói: “Cậu ba, em có lỗi với anh, là tại em làm hại Đỗ Nhã Lam bị bắt, lại khiến cho Dương Ninh Vân bị ép phải kết hôn với Hàn Tử Minh, đều là lỗi sai của em, anh đánh em đi cậu ba”
Mà nếu có thể lôi kéo Triệu Thanh Lam, làm cho ông ta tùy ý sử dụng người này, giúp ông ta đối phó với Phương Lập Tủ, sau đó bắt lấy Trần Hoàng Thiên, ông ta có Dương Ninh Vân trong tay không sợ Trần Hoàng Thiên sẽ không giao ra mấy tờ bị thiếu.
Mà sau khi lấy được những tờ bị thiếu dù có chia sẻ với Triệu Thanh Lam thì cùng lắm Triệu Thanh Lam cũng chỉ tu luyện được tới Thần Cảnh Mãn Cấp, không có nửa sau cuốn sách còn lại Triệu Thanh Lam còn muốn tiếp tục đột phá cửa ải thì khó như lên trời.
Hàn Bình Minh thì không giống thể, có nửa sau cuốn sách thì thực lực của ông ta sớm muộn gì cũng vượt qua Triệu Thanh Lam, trở thành cao thủ số một nước Lam Hoa, thậm chí là cao thủ số một của cả thế giới. “Những tính toán này hai ông cháu ta nghĩ ra thật quá tuyệt vời!
Trong lòng ông ta âm thầm vui mừng.
Hàn Tử Minh đã nhanh chóng in lại nửa cuốn đưa cho
Hàn Bình Minh. “Tốt rồi. Không có tờ bìa thì Triệu Thanh Lam sẽ không biết còn có nửa cuốn nữa, sớm muộn gì ông ta cũng sẽ trở thành bại tướng dưới tay ông”
Hàn Bình Minh đắc ý nói.
Sau đó sai Hàn Tử Minh chuẩn bị một chuyến bay tới Thần Đô Trung Nguyên, rồi xuất phát tới Thần Đô trước.
Ba giờ sau, hai ông cháu Hàn Bình Minh đã đến nhà họ Triệu ở Thần Độ. “Gia chủ Hàn, sao hôm nay lại rảnh vậy, lại đến nhà họ Triệu chúng tôi làm khách?”
Gia chủ nhà họ Triệu Triệu Sơn Bảo ôm quyền chào, cười hỏi. “Ha ha!”
Hàn Bình Minh ôm quyền đáp trả, cười nói: “Ba ngày nữa cháu trai tôi sẽ kết hôn. Chỉ gọi điện thoại mời thì không đủ thành ý, nên tôi tự mình đến đưa thiệp mời.” Dứt lời ông ta liền đưa mấy tấm thiệp mời cho Triệu
Sơn Bảo.
Bao gồm thiệp của Triệu Thanh Lam, Triệu Sơn Bảo, Triệu Thiên Ngọc, Triệu Trung Hữu, bốn thế hệ, mỗi thế hệ mời một người.
Triệu Sơn Bảo xem xong thì cười nói: “Gia chủ Hàn khách khí quá, còn tự mình đi một chuyến, nhà họ Triệu chúng tôi nhất định phải nể phần mặt mũi này, ngoài ba tôi còn đang ở ngoài thì tôi, con trai và cháu trai nhất định sẽ đi.”
Hàn Bình Minh nói lời cảm ơn, sau đó nói: “Có tiện cho tôi chào hỏi cụ nhà không?” “Cha tôi đang bế quan, chỉ sợ là không tiện.” Triệu Thanh Lam nói.
Hàn Bình Minh cười khà khà: “Tôi có chuyện muốn thương lượng với cụ nhà, có lẽ có thể giúp cho cụ nhà có thể sớm tiến vào Thiên Kính trong truyền thuyết. “Ha?”
Ánh mắt Triệu Sơn Bảo sáng ngời.
Cha của Triệu Thanh Lam đã sớm trông mong được nhập Thiên Kính từ lâu, nhưng mãi vẫn không thể nhập Thần Cảnh Đại Viên Mãn, nếu đúng như lời Hàn Bình Minh nói thì đó là một chuyện tốt. “Xin gia chủ Hàn chờ cho một lúc. Tôi đi hỏi qua ba tôi.”
Dứt lời, Triệu Sơn Bảo liền rời khỏi phòng khách, đi vào nhà sau. “Cậu Hàn, đã lâu không gặp, nghe nói ba ngày nữa anh sẽ kết hôn, cô dâu đẹp không?”
Một thanh niên đi tới vỗ vai Hàn Tử Minh cười nói.
Hàn Tử Minh mỉm cười, lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp nói: “Tôi cảm thấy đẹp, không biết theo ánh mắt của anh Trung Hữu thì thấy thế nào.”
Triệu Trung Hữu vừa nhìn thấy thì hai mắt sáng ngời, thẳng thắn khen là người đẹp.
Hàn Tử Minh cười ha hạ nói: “Cô ấy còn có một cô em gái, trông cũng đẹp lắm, không biết anh Trung Hữu có hứng thú không” “Cho tôi coi thử nào!”
Triệu Trung Hữu liền kích động
Hàn Tử Minh lại mở một bức ảnh khác. “Ôi chao ơi!”
Triệu Trung Hữu kinh ngạc nói: “Cũng là một người đẹp, cậu Hàn phải giới thiệu cô ấy cho tôi nhé, nếu có thể thành đôi thì về sau hai chúng ta chính là họ hàng đấy” “Ha ha!”
Hàn Tử Minh cười nói: “Được chứ, được chứ, khi anh đến Kim Thành tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho anh làm quen. Triệu Trung Hữu cảm ơn liên tục, hai người lại tiếp tục tán gẫu.
Không bao lâu sau Triệu Sơn Bảo đã trở lại phòng khách, giơ tay làm tư thế mời: “Gia chủ Hàn, cha tôi mời ông đến gặp.”
Hàn Bình Minh âm thầm mừng rỡ, ông ta biết vậy là có hy vọng rồi.
Rất nhanh sau đó Hàn Bình Minh đã được Triệu Sơn Bảo đưa vào trong nhà sau. Một lão già tóc bạc trắng mặc bộ đồ luyện công đã ngồi sẵn trên ghế bành. “Gia chủ Hàn, mời ngồi.”
Triệu Thanh Lam chỉ cái ghế bành ở phía bên kia của bàn bát tiên, cười nói. “Cảm ơn ông!”
Hàn Bình Minh ôm quyền cảm ơn, rồi ngồi xuống ghế bành bên này. Triệu Thanh Lam khoát tay ra hiệu, Triệu Sơn Bảo liền rời khỏi nhà sau. “Nghe con trai tôi nói gia chủ Hàn có chuyện quan trọng muốn nói với tôi?” Triệu Thanh Lam hỏi.
Hàn Bình Minh cười nói: “Thật không dám giấu diếm, trước khi sư phụ tôi độ kiếp phi thăng đã để lại cho sư đệ tôi cuốn mật tập tập hợp nội dung tu pháp và tu võ, để có được bản mật tập này tôi đã phải tốn không ít công sức, sách thì đã lấy được rồi nhưng lại thiếu mất vài tờ, cũng đã hoàn toàn đắc tội sư đệ tôi.” “Giờ anh ta đã tìm Phương Lập Tủ để đối phó với tôi, tu vi của Phương Lập Tủ cao hơn tôi, nên tôi sợ mình không đánh lại. Cho nên muốn mời Trung Nguyên Vương dời bước đến nhà họ Hàn, giúp tôi đối phó với Phương Lập Tú “Đương nhiên, tôi sẽ không bạc đãi Trung Nguyên
Vương ngài đầu”
Nói đến đây ông ta liền lấy ra bản sao chép của Chân Võ Tu Luyện Quyết đưa cho Hàn Thương hải, không quên bổ sung một câu: “Trung Nguyên Vương cứ lấy thử xem hiệu quả thế nào rồi lại quyết định có giúp tôi hay không, nếu ông chịu giúp, mà lấy được mấy tờ còn thiếu thì Trung Nguyên Vương sẽ có hi vọng rất lớn có thể nhập Thiên Kính” “Ừm!”
Triệu Thanh Lam lập tức cảm thấy hứng thú, cẩn thận xem Chân Võ Tu Luyện Quyết.
Lúc này.
Trần Hoàng Thiên đã đi thẳng một đường đến được thủ đô.
Vốn anh còn muốn đến thẳng đến Kim Thành nhưng Phương Lập Tú không cho phép, ông ta muốn khi nào Trường Thọ đan tới tay mới bằng lòng hỗ trợ anh đối phó với Hàn Bình Minh, nếu không không những không giúp mà còn cướp lấy Sâm hoàng đế của anh.
Rơi vào đường cùng anh đành phải đi đến thủ đô trước, lấy Trường Thọ đan cho Phương Lập Tú. “Lão Phương, hai viên đạn này chính là Trường Thọ Đan mà ông muốn.”
Trong đại nội Chu Kình Thượng đưa hai viên Trường Thọ đan cho Phương Lập Tú.
Trên đường trở về đây Trần Hoàng Thiên đã gọi điện trước cho Chu Kình Thượng để ông ta đi đến nhà họ Vương lấy đồ, Trường Thọ đan của anh đều để ở chỗ của Lí Đạo Ngư. “Đây chắc chắn Trường Thọ đan có thể gia tăng mười năm thọ nguyên chứ?” Phương Lập Tủ hỏi. Chu Kình Thượng vỗ ngực nói: “Cực kỳ chắc chắn.”
Phương Lập Tủ không tin, sợ bị lừa gạt nên còn nói thêm: “Gọi điện thoại cho ba vị chân nhân pháp tu lúc đầu đã kiểm tra đan dược đến đây, họ khẳng định đây là Trường Thọ đan thì tôi mới giúp cậu.”
Trần Hoàng Thiên bất đắc dĩ, đành phải để Chu Kình Thượng mời ba vị chân nhân lại đây một chuyến. Chẳng qua là phải tặng cho bọn họ mỗi người một cây nhân sâm trăm năm.
Nhưng anh đã mang về hơn một trăm cây nhân sâm trăm năm.
Bởi vì đan dược còn chưa được kiểm định nên Phương Lập Tú không cho Trần Hoàng Thiên ra khỏi đại nội, ông ta gọi điện thoại cho Phương Thanh Vân, để Vương Ngọc Nghiên đi theo cô ấy đến đại nội một chuyến.
Không bao lâu sau Phương Thanh Vân đã đi vào đại “Cậu ba” nội.
Nhìn thấy Trần Hoàng Thiên hốc mắt Phương Thanh Vận đã đỏ lên, cô khóc vì sung sướng.
Từ khi Trần Hoàng Thiên bị Hàn Bình Minh đuổi giết, chưa một ngày nào cô được ngủ yên, không lúc nào không lo lắng cho Trần Hoàng Thiên
Giờ đã nhìn thấy Trần Hoàng Thiên thì tảng đá đè nặng trong lòng cô cuối cùng đã rơi xuống.
Trần Hoàng Thiên đi qua ôm cô, lại hôn lên trán cô, sau đó vuốt phần bụng phình lên của cô hỏi: “Sao rồi, con có quậy em không?” “Vẫn còn tốt lắm.”
Phương Thanh Vân nở nụ cười hạnh phúc. “Vậy là tốt rồi.”
Trần Hoàng Thiên nở một nụ cười đã lâu không thấy, anh đỡ Phương Thanh Vân ngồi lên ghế, nói chuyện với cô vài câu, rồi dán tai lên bụng Phương Thanh Vân, giao lưu với em bé.
Phương Thanh Vân xoa đầu Trần Hoàng Thiên, trong lòng nghĩ nếu Trần Hoàng Thiên không cần phải bôn ba khắp nơi, có thể thường xuyên ở bên cạnh cô thì cô sẽ hạnh phúc biết bao!
Nghĩ vậy cô lại không khỏi nhớ tới Đỗ Nhã Lam và Dương Ninh Vân, liền tự trách mình, nói: “Cậu ba, em có lỗi với anh, là tại em làm hại Đỗ Nhã Lam bị bắt, lại khiến cho Dương Ninh Vân bị ép phải kết hôn với Hàn Tử Minh, đều là lỗi sai của em, anh đánh em đi cậu ba”
Bình luận facebook