• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chàng Rể Đào Hoa (1 Viewer)

  • Chương 509

“Cái gì?”


Dương Chí Văn kinh ngạc đến ngây người! “Là Trần Hiếu Sinh đã đẩy ông nội anh xuống biển sao?” Trần Long Vũ gật đầu: “Anh cả của ông nội tôi tên là “Ừm”


Trần Hiếu Sinh” “Sao thế, anh biết à?”


Dương Chí Văn gật đầu lia lịa: “Biết chứ, sao có thể không biết, nhà họ Trần mà đứa bé nhà họ Triệu kia đang ở, chính là nhà họ Trần của Trần Hiếu Sinh, có điều Trần Hiếu Sinh đã chết một năm trước rồi. “Cái gì!”


Trần Long Vũ và Trần Khả Di đều sửng sốt. “Điều anh nói là thật sao, Trần Hiếu Sinh đã chết rồi?” Trần Long Vũ thật không dám tin vào tai mình.


Dương Chí Văn gật đầu như gà mổ thóc: “Một năm trước, có người muốn xử nhà họ Trần, khiến mắt xích tài chính của tập đoàn Cửu Đỉnh nhà họ Trần đứt gãy, thất thoát gần một trăm mười tỷ đô la Mỹ, Trần Hiếu Sinh không chịu nổi uất ức đó, đang sống sờ sờ bị làm cho tức chết”


Trần Long Vũ: “. Trần Khả Di: “Mới chỉ hơn trăm tỷ đô la Mỹ thôi mà đã làm ông ta tức chết rồi ư? Này cũng thật quá rác rưởi! Anh trai tôi tiêu tiền lẻ cũng không chỉ là hơn trăm tỷ đô la, với loại rác rưởi như ông ta sao có thể mặt dày vì cướp đoạt quyền thừa kế nhà họ Trần mà đẩy ông nội tôi xuống biển chứ? Thật quá làm người ta thất vọng, tôi còn tưởng ông ta trâu bò lắm”


Dương Chí Văn cười hề hề, nói: “Hai người sinh ra đã ngậm thìa vàng, ngồi trên núi vàng, không thể lấy giá trị quan của mình đánh giá giá trị quan của chúng tôi được. Ở Lam Hoa, một trăm mười tỷ đô la Mỹ là một con số cực kì cực kì khổng lồ, lớn đến nỗi trong hơn một tỷ dân trên cả nước, người có được tài sản lên đến con số như vậy chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.” “Giống như tôi, không tính vứt bỏ trách nhiệm, đến một tỷ đô cũng không có nổi, càng đừng nói là trăm tỷ đô. Con số này trong mắt hai người là rất nhỏ, nhưng với chúng tôi thì lớn như ông trời.”


Xùy!


Trần Khả Di nhịn không được phì cười: “Các người ở chỗ này cũng quá nghèo đi, khó trách anh muốn làm chó cho anh trai tôi”


Lời nói của cô từ trong ra ngoài đều tràn ngập khinh bỉ cùng trào phúng.


Dương Chí Văn cười hề hề, trong lòng có khó chịu đi nữa cũng phải cười.


Ngược lại Trần Long Vũ lại nói: “Ở chỗ nào cũng có người nghèo và đàn bà, giống như ở Tây Âu cũng có rất nhiều người nghèo, chẳng qua là ở chỗ chúng ta người giàu có nhiều hơn mà thôi.


Nói đến đây, anh ta thở dài. “Vốn dĩ lần này đến Lam Hoa chính là muốn trút giận cho ông nội tôi, xây dựng một tập đoàn nhà họ Trần khổng lồ, giẫm Trần Hiếu Sinh dưới chân, khiến cho ông ta biết rằng so với ông nội tôi, ông ta quá rác rưởi, căn bản không có tư cách tranh đoạt quyền thừa kế nhà họ Trần với ông nội tôi. “Ai biết rằng ông ta đã chết, vậy lần này hai anh em tôi đến Lam Hoa cũng không còn ý nghĩa gì. Về phần sản nghiệp nhà họ Triệu kia, tôi cũng đã mất đi hứng thú rồi”


Anh ta là loại cậu ấm sở hữu tài sản tiêu mãi không hết, sớm đã mất đi hứng thú với việc kiếm tiền. Chơi cổ phiếu, đầu tư, ngồi đợi thành quả là được, cũng sẽ không dốc hết tâm huyết vào kinh doanh một công ty. Nhưng nếu như có mục tiêu, đem chuyện này xem như một trò chơi thì anh ta vẫn có hứng thú.


Thế nhưng Trần Hiếu Sinh đã chết, mục tiêu của anh ta cũng không còn, hứng thú cũng tự nhiên mất đi, cũng sẽ không làm công ty gì đó, chơi cổ phiếu rồi thu hoạch một đợt còn kiếm tiền nhanh hơn. “Anh trai, vậy chúng ta quay về thôi, ở đây em thật sự không quen nổi, vẫn là về chỗ chúng ta tốt hơn” Trần Khả


Di nói. “Đừng!” Dương Chí Văn vội vàng nói: “Mặc dù Trần Hiếu Sinh đã chết, nhưng cháu trai của ông ta, Trần Hoàng Thiên vẫn đang tiếp quản tập đoàn nhà họ Trần, rất có thực lực, anh ở lại đấu với anh ta đi. Anh và anh ta cũng xem như anh em họ, lật đổ anh ta, khiến anh ta thần phục dưới chân anh, cũng có thể trút giận cho ông nội anh.”


Dương Chí Văn vất vả lắm mới có thể ôm được một cái đùi bự như vậy, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?


Nếu ôm chặt được cái đùi này, là có thể sở hữu tiền tiêu không hết. Xem thái độ của Trần Long Vũ và Trần Khả Di đối với tiền bạc, chỉ cần làm cho hai anh em bọn họ vui vẻ, bọn họ tùy tiện cho anh ta một ngụm canh, anh ta cũng có thể uống đến bể bụng.


Bởi vậy, anh ta nhất định phải giữ hai anh em này lại, còn có thể đối phó với Trần Hoàng Thiên mà phải không? “O!”


Trần Long Vũ nổi lên hứng thủ: “Trần Hoàng Thiên kia bao nhiêu tuổi, rất có thực lực là có bao nhiêu thực lực? Từ nhỏ đến lớn anh ta kiếm được bao nhiêu tài sản?”


Nếu như cháu trai của Trần Hiếu Sinh rất mạnh, là một đối thủ xứng tầm thì anh ta lại bằng lòng chơi đùa.


Dương Chí Văn nói: “Khoảng hai sáu hai bảy tuổi, ông ngoại anh ta là hội trưởng của Hiệp hội Thiên Minh, lưng tựa vào núi vàng, hơn nữa thực lực võ đạo cũng rất mạnh, nhân mạch cũng rất rộng. Từ sau khi anh ta tiếp quản tập đoàn Cửu Đỉnh, tài sản của tập đoàn Cửu Đỉnh từ khoảng một nghìn tỷ đô la đột nhiên tăng lên đến hơn hai nghìn tỷ đô la, vọt lên thành mười xí nghiệp dân doanh mạnh nhất cả nước. Thêm vào đó tốc độ phát triển dường như không có đổi thủ trên thương trường, vô cùng kinh khủng, năm ngoái còn được bầu là thanh niên kiệt xuất toàn quốc. “Vậy sao”


Trần Long Vũ nháy mắt dậy lên hứng thú: “Cháu trai của hội trưởng Hiệp hội Thiên Minh, quả thực là lưng tựa vào một quả núi vàng lớn, đối thủ như vậy lại làm tôi rất có hứng thú, ở lại Lam Hoa chơi đùa với người anh họ này một chút, chắc sẽ rất thú vị đây”


Dương Chí Văn nháy mắt mừng rỡ: “Nhất định phải ở lại chơi với anh ta, tên này xem như là một nửa em vợ của tối, trước đây đã đánh tôi thành tên ngốc, suốt một thời gian đến bố mẹ cũng không nhận ra. Khi chủ nhân dạy dỗ anh ta, vừa hay cũng có thể giúp tôi xả giận. “Có điều chủ nhân phải cẩn thận, nằm đấm của tên này rất cứng, hơn nữa lại dễ tức giận, một khi tức giận sẽ đánh người, tôi đã chịu quả nhiều trận đòn của anh ta rồi.” “Ha ha!”


Trần Long Vũ nhịn không được bật cười: “Nắm đấm của anh ta có cứng hơn nữa cũng không thể cứng bằng những vệ sĩ này. Những vệ sĩ gia tộc Rothschild chúng tôi đặc huấn ra đủ để chống lại những tổ chức như nhóm Tử Thần, nhóm Thiên Sát, Hiệp hội Thiên Minh, Đăng Thanh Xã, nếu không chúng tôi làm sao bảo vệ được tài sản năm mươi nghìn tỷ đô la Mỹ?”


Ực!


Dương Chí Văn suýt chút nữa đã nuốt luôn lưỡi vào bung.


Tài sản năm mươi nghìn tỷ đô la Mỹ! Trời ạ!


Nếu đổi thành tờ năm trăm nghìn thì có thể quấn vài vòng quanh xích đạo luôn đấy! “Khi nào chủ nhân đi thủ đô, giúp tôi giành lại đứa trẻ nhà họ Triệu kia?” Dương Chí Văn cười hỏi. Trần Long Vũ suy nghĩ rồi nói: “Khả Di, mua vé máy bay sáng sớm ngày mai đi thủ đô, đến chăm sóc người anh họ kia của chúng ta” “Vâng, anh trai” Tối hôm đó.


Bệnh viện Quân Khu ở thủ đô.


Dương Ninh Vân túc trực bên giường bệnh của sư thái Mạc Ngôn, nước mắt ào ào tuôn ra. “Sư phụ, đều tại con, con là một yêu tinh hại người, nếu như không phải con gọi người đến, người cũng sẽ không trúng độc nằm ở đây, đến nói cũng không thể. Con thật có lỗi với người mà sư phụ, hu hu..”


Cô ghé vào bên giường òa khóc, vô cùng tự trách. Lúc này, một vài đạo sĩ trẻ tuổi xông đến. “Thanh Trần, cô quả thật đáng chết, cô bảo sư phụ cô gọi chưởng giáo của chúng tôi đến, hại chưởng giáo của chúng tôi trúng độc, đến hôm nay vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm. Tôi phải đánh chết cô, trút giận cho chưởng giáo của chúng tôi. “Tôi cũng phải đánh chết cô, hại chưởng môn chúng tôi mất đi một cánh tay, thực lực bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Khiến phái võ đang chúng tôi bị các phái Thiên Sơn, Ngũ Độc Môn, Quỷ Vương Tông vượt qua, cô quả thật đáng chết vạn lần!”


Mấy đệ tử của phái Võ Đang và Long Hổ tông tức giận bừng bừng xông đến, đấm đá túi bụi vào Dương Ninh Vân. “Thật xin lỗi. Thật xin lỗi!”


Dương Ninh Vân không có chút nào phản kháng, quỳ trên đất mặc cho bọn họ đánh đập, còn luôn miệng xin lỗi, cảm giác tội lỗi trong lòng mãnh liệt đến bao nhiêu chỉ có một mình cô biết rõ. “Xin lỗi có tác dụng sao?”


Mấy đệ tử tức giận bừng bừng, đánh Dương Ninh Vân càng độc ác.


Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến âm thanh rối loạn. “Không xong rồi viện trưởng! Người bệnh số một bị trúng độc hôm qua mới được đưa vào bắt đầu co giật, phản ứng vô cùng kịch liệt, mau đến xem đi ạ!”


Nghe được tiếng rối loạn, mấy đệ tử ngưng đánh đập Dương Ninh Vân. “Đi xem thử.”


Có người nói, mấy người lập tức rời khỏi phòng bệnh. “Người trúng độc hôm qua đưa đến, cũng trúng loại độc này sao?”


Dương Ninh Vân nhíu mày. Sau đó lau đi vết máu trên khóe miệng, cũng rời khỏi phòng bệnh.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom