• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Chàng Rể Đào Hoa (1 Viewer)

  • Chương 76

Chương 76: Ba ơi! Cứu


“Cái đó… người đẹp Lâm Duyên à, tôi cũng rất muốn làm diễn viên, vừa rồi… chẳng qua là tôi muốn thử xem kỹ thuật biểu diễn của mình thế nào mà thôi, mong rằng cô đừng coi chuyện đó là thật.” Dương Chí Văn thấy bộ dạng Lâm Duyên đã kích động đến bùng nổ, vội vàng lúng túng cười nói.


Nói xong, anh ta còn không quên bổ sung một câu: “Có điều tập đoàn nhà họ Dương chúng tôi đúng là nhà cung ứng vật liệu thép cho dự án cơ sở của Giải trí Hoàng Gia, chuyện này tất cả mọi người trong giới kinh doanh ở Đông Quan đều biết” “Rồi sao?”


Cuối cùng Lâm Duyên cũng bùng nổ, giơ tay lên quảng một cái tát.


Bop!


Đầu Dương Chí Văn bị đánh đến nghiêng sang một bên. chỉ cảm thấy trên mặt nóng hừng hực. khụ khụ!


Đám người Lý Cảnh Vinh và Chu Tuấn Kiên cũng không nhịn được bật cười.


Ai bảo anh ta giả bộ cua gái, bị đánh là đáng đời! “Đánh hay lắm!”


Trần Hoàng Thiên vỗ tay khen hay, loại người vô dụng lại thích làm bộ làm tịch, miệng mồm thì thiếu đánh thế này, đúng là cần ai đó dạy dỗ mới được “Mẹ mày…”


Dương Chí Văn cảm tức nhìn Trần Hoàng Thiên, nhìn khuôn mặt cười trên sự đau khổ của người khác, vốn không muốn so đo tính toán, chịu một cái tát cũng không sao, nhưng bây giờ cứ không so đo tính toán như vậy thì sau này sẽ bị cái tên vô dụng này cười nhạo


Thế là anh ta thẹn quá hóa giận nói: “Cô không những không ký hợp đồng với Giải trí Hoàng Gia mà ngay cả khách hàng của Giải trí Hoàng Gia cũng dám đánh, có tin tôi đi tố cáo có hay không?” “Anh cứ đi đi! Mẹ nó tiền vốn của công ty mới có hai trăm triệu, anh cho là giải trí Hoàng Gia sẽ vì anh mà không chịu ký hợp đồng với tôi sao?”


Lâm Duyên mang theo mười phần khí phách nói, lại tát thêm một cái lên mặt Dương Chí Văn.


Cô cũng tự hỏi từ trước tới nay chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy, tiền vốn mới có hai trăm triệu mà lại làm ra vẻ như tiền vốn hai chục tỷ, dọa cô ta thiếu chút nữa phải dùng thân thể đi lấy lòng anh ta


May là Thạch Giang Hoành chạy tới kịp thời, nếu không kị cái loại đàn ông không biết xấu hổ này chơi, sau này mỗi ngày cô ta đều sẽ gặp ác mi đó “Con mẹ nó cô lại đánh tôi?”


Rốt cuộc Dương Chí Văn cũng không nhịn được nữa giờ tay tắt Lâm Duyên một cái. “Con mẹ mày!”


Thạch Giang Hoảnh mắt nhanh chân lệ lập tức đạp


Dương Chí Văn lộn mèo trên đất, lá to: “Để ông đây đánh máy một trận! Để máy biết người phụ nữ của ông không dễ đụng vào.


Vừa dứt lời, anh ta và bốn người vệ sĩ lập tức xông tới, giậm chân không ngừng đạp lên Dương Chí Văn, đạp cho Dương Chí Văn ôm đầu kêu thảm thiết.


Lớp đàn em nhà họ Chu, nhà họ Hàn, nhà họ Lý toàn bộ đều bị doạ sợ.


Mấy người phụ nữ Lý Sơ Ảnh và Hàn Phương thì đặc biệt để phòng, sắc mặt đều trở nên ảm đạm.


Dương Ninh Vân vốn muốn để Trần Hoàng Thiên giúp đỡ Dương Chí Viễn, nhưng nghĩ lại Dương Chí Văn vẫn luôn làm khó làm dễ cỏ. Mỗi ngày đều há mồm ngậm miệng mắng Trần Hoàng Thiên vô dụng, thế nên cô cũng không muốn quan tâm nữa, nhân tiên cũng để Dương Chí Văn nhớ rõ một chút, nếu không với cái kiểu làm bộ làm tịch không biết điểm dừng đó thì sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.


Còn Lý Sở Ảnh thi chạy về phía Trần Hoàng Thiên, vẻ mặt hốt hoảng nói: “Trần Hoàng Thiên, trong mỗi người chúng ta chỉ có anh là có thể đánh nhau thôi, anh mau đến giúp đỡ đi, nếu không anh ta sẽ chết mất.” “Không đến nỗi như vậy đầu.” Trần Hoàng Thiên lười cứu, lạnh nhạt nói: “Chính anh ta gây hoạ thì bây giờ bản thân anh ta tự gánh vác hậu quả đi


Lý Sơ Ảnh bĩu môi, đành phải ngậm miệng lại.


Chu Tuấn Kiên thi cảm thấy khó chịu.


Có thể đánh nhau như thế nào?


Thế giới này cũng không phải dựa vào quả đảm để nói chuyện mà là dựa vào mặt mũi để nói chuyện, Trần Hoàng Thiên anh ngoại trừ biết đánh đầm một chút thì mặt mũi cũng vô dụng.


Thế nên vì muốn thể hiện trước mặt Lý Sơ Ảnh mà anh ta bước mấy bước tới bên cạnh Thạch Giang Hoành, cười nói: “Tôi là cháu trai của Chu Chính Hải chủ tịch công ty hữu hạn máy móc Hải Thái ở Đông Quan, người anh em này, có thể cho tôi chút mặt mũi, tha cho anh ta được không?”


Nhưng không ngờ anh ta vừa dứt lời, Thạch Giang Hoành đã quát lên: “Con mẹ mày mặt mũi cái rầm á, ông đây là con trai của dược phẩm Thiên Sơn ở Đông Quan, tài sản trong nhà có hơn năm tỷ, có thể nghiền chết máy móc Hải Thái của nhà máy đấy biết không?”


Lời vừa thốt ra, thân thể Chu Tuấn Kiên đã chấn động, vội vàng đưa tay ra, mặt đầy vẻ tươi cười nói: “Hoá ra là cậu chủ Thạch của dược phẩm Thiên Sơn, hân hạnh được gặp anh.” “Hân hạnh con mẹ mày, cút sang một bên!” Hai tay Thạch Giang Hoành chống bên hông, ngạo mạn cực độ.


Mặt Chu Tuấn Kiên lập tức đầy vẻ cam chịu, củi người gật đầu lui qua một bên. “Má nó, mất mặt quá đi mất”


Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu, nhưng suy nghĩ một hồi cũng thấy bình thường, gia sản nhà người ta gấp hai gấp bốn lần nhà anh ta, không hề cho anh ta chút mặt mũi nào, không thay Lâm Duyên ra mặt đánh anh ta cũng coi như là tốt lắm rồi.


Nhưng không ngờ anh ta vừa mới cảm thấy vui mừng thi Lâm Duyên đã chỉ về phía anh ta, thở phi phò nói: “Cậu Thạch, vừa rồi anh ta chế giễu tôi, còn muốn để tên nhóc con này của tôi.”


Lâm Duyên lại chỉ về phía Lý Cảnh Vinh.


Sau đó lại thở phì phò chỉ Hán Việt, Chu Tuấn Anh: “Cả máy người bọn họ nữa, đều làm giễu cợt tôi, nói tôi chỉ là một ngôi sao hạng ba, không cho của thì sau này phải chết đói gì đó


Lần này, lời vừa thốt ra khỏi miệng, Thạch Giang Hoành đã lập tức bùng nổ, xông lên đạp một cước làm Lý Cảnh Vinh lộn mèo trên đất, mở miệng mắng: “Tên vô dụng như mày, mày xem mày đứng thứ mấy, Lâm Duyên là bạn học cấp 3 của tao, có cua cũng là tao cua, lúc nào đến lượt mày cua?”


Anh ta tức giận đến không nhịn được, lập tức bảo mấy tên vệ sĩ đang đạp Dương Chí Văn như điên dừng lại, chỉ một vòng hết đám người Chu Tuấn Kiên, quát lên: “Dốc sức mà đạp mấy thằng nhóc con này cho tôi, trời sập thì ông đây chống!” “Dạ! Cậu chủ Thạch!”


Bốn người vệ sĩ chia ra đánh nhau với Lý Cảnh Vinh, Hán Việt, Chu Tuấn Anh và Chu Tuấn Kiên.


Chu Tuấn Kiên vốn định ỷ mình có Taekwondo đai đen tam đẳng, dùng để đối phó quật ngã vệ sĩ, sau đó chạy ra ngoài cầu cứu.


Kết quả vừa mới ra tay, anh ta mới phát hiện ra Trần Hoàng Thiên nói không sai, cái mình tập cũng chỉ có thể khoa tay múa chân một lát, đánh với người chưa từng học qua cũng tạm được, nhưng trước mặt mấy người vệ sĩ này thì lại yếu như gà vậy, căn bản không có tình lực dồi dào để trở tay, đánh hai cái đã nằm lăn ra đất.


Đừng đánh! Đừng đánh


Lý Sơ Ảnh và đám người Hàn Phương cực kỳ hoảng sợ kêu lên.


Ngay cả Dương Ninh Vân cũng ngồi không yên, muốn để Trần Hoàng Thiên ra tay, nhưng thấy bốn người về này đều rất giỏi đánh đấm, cũng không dám đẩy Trần Hoàng Thiên vào hố lửa. “Tất cả im miệng cho tôi.”


Thạch Giang Hoành hét lớn một tiếng, ngón tay lại chỉ về hướng đám người Lý Sơ Ảnh, cười lạnh nói: Các người là bạn gái của bạn nó phải không? Bạn trai các người dám uy hiếp dụ dỗ người khác của Lâm Duyên, vậy ông đây sẽ lấy gậy ông đập lưng ông, một lát nữa sẽ để bắn người vệ sĩ của tôi của các người, dâm không theo, ngay cả các người tôi cũng đánh


Cũng do đám người Lý Sơ Ảnh ở ngay bên cạnh Dương Ninh Vân nên ngón tay của Thạch Giang Hoành cũng chỉ về hướng Dương Ninh Vân.


Trần Hoàng Thiên lập tức cảm thấy khó chịu, lạnh nhạt nhìn Thạch Giang Hoành nói: “Tôi không trêu chọc gì các người, chỉ tay về phía vợ tôi làm gì?” “Ai bảo mày cùng một phe với bọn nó? Bọn nó uy hiếp dụ dỗ Lâm Duyên mà mày không ngăn cản, phải bị trừng phạt Thạch Giang Hoành rất bá đạo nói.


Vừa nghe, Chu Tuấn Kiên đã kêu lên: “Trần Hoàng Thiên, ngay cả vợ anh bọn nó cũng động tới, anh không thể khoanh tay đứng nhìn được, màu đánh bọn nó cứu chúng tôi với.


Bây giờ Trần Hoàng Thiên chính là hy vọng duy nhất của anh ta, mặc dù không biết Trần Hoàng Thiên có thể đánh thẳng mấy người vệ sĩ này hay không, nhưng dù sao cũng phải thử xem, nếu như đánh không lại thì cũng phải kéo anh xuống nước mới được. “Đánh anh ta là chắc chắn rồi, nhưng sẽ không cứu anh, nếu muốn tôi cứu anh cũng không phải không thể, bây giờ anh nói cái câu không thể nói đó ra thì tôi sẽ cứu anh.” Trần Hoàng Thiên đứng lên lạnh nhạt nói


Chu Tuấn Kiên đã không thèm để ý đến mặt mũi nữa, bị giảm đạp như một con chó thế này thì mặt mũi có là gì? Thế nên anh ta cắn răng la lên: “Bố ơi! Cứu con! Mau cứu con!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom