Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-1169
Chương 1169
Chương 1169: Thần
Hóa thân đạo trời đứng lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nhắm hờ, trông giống như một bức tượng nổi bồng bềnh giữa không khí.
Hắn đang suy nghĩ điều gì?
Thần có tư duy không?
Ý nghĩa tồn tại của thần là gì?
Không một ai biết.
Cũng sẽ không có người nào biết được.
Một lát sau, Thẩm Bích Quân đi tới chiến trường, cô kinh ngạc nhìn quang cảnh hỗn độn trước mắt, không thể tin những gì mình đang nhìn thấy.
Lúc này, Hóa thân đạo trời đang lơ lửng trên không bỗng mở mắt ra, nhìn về phía Thẩm Bích Quân.
“Người phàm, cô không nên tới đây”.
Thẩm Bích Quân ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Cô vẫn khá là quen thuộc với người trẻ tuổi trước mắt này.
Dù sao cô cũng là người đã khống chế hắn một khoảng thời gian.
Cô cũng biết thân phận của hắn là gì.
Hóa thân đạo trời, vị thần duy nhất!
“Anh đã giết tất cả bọn họ sao?”, Thẩm Bích Quân hỏi.
“Những kẻ nắm giữ nền văn minh chống lại trời, tội không thể tha”, Hóa thân đạo trời nói.
“Chu Dương đâu? Chu Dương ở đâu?”, Thẩm Bích Quân bắt đầu tìm kiếm khắp nơi: “Không, tôi không tin, tôi không tin Chu Dương sẽ chết!”
Cô lảo đảo tìm kiếm khắp nơi trong đám người, nhưng Liên minh võ đạo có khoảng hơn mười nghìn người, cô phải tìm đến lúc nào?
Cô không biết, nhưng có một điều cô biết chắc chắn, đó là cô nhất định phải tìm được Chu Dương, bất kể như thế nào, cô cũng phải gặp được Chu Dương lần cuối, cho dù chỉ là một cái xác thì cũng phải gặp cho bằng được.
Hóa thân đạo trời cũng không ngăn cản cô, cứ lạnh lùng đứng xem.
Thời gian trôi qua, hai tay Thẩm Bích Quân đều đã trầy xước hết vì tìm kiếm, nhưng cô vẫn không dừng lại.
“Chu Dương, anh ở đâu!”, Thẩm Bích Quân khóc nức nở, vừa khóc, vừa tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng.
Thật ra trong lòng cô cũng biết, Chu Dương đã chết.
Nỗi tuyệt vọng đau đớn thấu tim gan dâng lên, bây giờ cô giống như một cỗ máy cứ thế tìm kiếm, không còn lí trí nữa rồi.
Lại nói đến Chu Dương, lúc này anh thật sự đã chết rồi sao?
Hẳn là đã chết? Chu Dương đã chết, mất đi ý thức rất lâu rồi.
Nhưng không biết từ lúc nào, anh lại bắt đầu có một chút cảm giác.
“Mình còn sống không?”, Chu Dương tự hỏi, muốn động đậy ngón tay thử.
Nhưng anh thất bại, bởi vì anh không thể cảm nhận được cảm xúc truyền đến từ ngón tay mình!
Hoàn toàn không cảm giác được cơ thể của mình!
Sao lại thế này? Là bởi vì mình bị thương quá nặng sao?
Anh mở to mắt, thật ra cũng không hề mở mắt, nhưng quả thật đã nhìn thấy thứ gì đó.
Là bóng tối, thật ra nhìn thấy được bóng tối cũng là một loại cảm giác.
Anh muốn tìm tòi xung quanh, nhưng ý thức lại nhẹ nhàng bay đi.
Bởi vì anh không có cơ thể, chỉ còn chút năng lực nhận biết.
Hay nói chính xác hơn, bây giờ anh giống như đang quan sát bằng thị giác thứ ba vậy.
Ý thức của anh cứ bay đi như thế không biết trong bao lâu, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng ở trước mắt.
Chu Dương vui mừng bay nhanh về phía phát ra ánh sáng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, có rất nhiều người đang đứng xếp hàng ngay ngắn ở đó, trước mặt những người này, là một người thanh niên đang ngồi xếp bằng.
Chuyện gì đây? Cậu thanh niên này lại là ai?
Sao trông có vẻ hoành tráng thế? Xem ra, có vẻ như người thanh niên đang ngồi xếp bằng kia chính là người đứng đầu của đám người này rồi.
Chu Dương tò mò bay tới, tập trung nhìn thì lập tức giật mình thảng thốt.
Người thanh niên kia, vậy mà lại có ngoại hình giống hệt mình!
“Anh đã về”, người thành niên nhàn nhạt nói.
Cái quỷ gì? Cậu ta đang nói chuyện với ai thế?
Chu Dương thầm nghĩ.
“Tôi chính là anh, anh chính là tôi, chúng ta là hoàng đế duy nhất”.
Hoàng đế duy nhất? Lúc này, Chu Dương mới có thể xác định, hóa ra người này đang nói chuyện với mình.
Nhưng hoàng đế duy nhất này lại là gì?
Từ xưa đến nay, số lượng hoàng đế võ giả nhiều vô số kể, cho dù là tối thượng hoàng đế, cũng có mấy người, còn hoàng đế duy nhất, rốt cuộc là gì?
Chu Dương nhanh chóng hiểu rõ, bởi vì người thanh niên kia đã nói tất cả bí mật cho anh nghe.
Dựa vào thực lực của nhân loại, bất kể cảnh giới có được tăng đến đâu, thực lực phát triển đến đâu cũng không thể là đối thủ của đạo trời được.
Mạch suy nghĩ của Chu Dương là chính xác, bởi vì hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
Chỉ có nền văn minh của cả nhân loại mới có thể sánh ngang được với đạo trời.
Nhưng tất cả võ giả liên minh lại thì có thể đại biểu cả nền văn minh siêu hình học sao?
Không, hoàn toàn không phải như vậy, Hóa thân đạo trời có một người, như vậy hóa thân của nền văn minh siêu hình học, cũng chỉ có thể là một người.
Người này, được gọi là hoàng đế.
Chỉ có hoàng đế mới có thể sánh được với đạo trời!
Từ thời xa xưa, đất trời sản sinh ra hai tia tâm thức.
Hai tia tâm thức này nắm giữ lực lượng, bắt đầu đấu tranh với nhau, trong đó tia tâm thức chiến thắng hóa thân thành đạo trời, trông coi sự vận hành của tất cả phép tắc.
Còn tia tâm thức bị thua kia cũng không chết đi hoàn toàn, nó ký túc vào một sinh vật có trí khôn, thông qua sinh vật đó để phát triển một nền văn minh, nhờ vào đó để khôi phục lực lượng của mình, cho nên nền văn minh cũng chính là phát hiện quy tắc tự nhiên, đồng thời cũng là quá trình nắm giữ quy tắc tự nhiên.
Nhưng cùng lúc, lực lượng của đạo trời cũng là không hoàn chỉnh, hắn cũng bị thương nên cũng cần thời gian để khôi phục.
Do đó khi một nền văn minh bắt đầu phát triển, đạo trời không rảnh để ý đến nó.
Chỉ có khi nền văn minh đó phát triển đến mức độ nhất định, khi đã nắm được một số quy tắc tự nhiên và có được năng lực nhất định, đạo trời mới thức tỉnh một phần lực lượng, dùng để tiêu diệt nền văn minh này.
Mà trạng thái bây giờ của Chu Dương, chính là đang dung nhập vào trong cơ thể của nền văn minh nhân loại.
“Anh là hoàng đế duy nhất, anh có sứ mệnh gánh vác toàn bộ trách nhiệm đối với văn minh siêu hình học”.
“Từ giờ trở đi, anh chính là hóa thân của tôi, tất cả sinh linh của văn minh siêu hình học đều sẽ cống hiến lực lượng cho anh”.
Tuy nói là sinh linh, nhưng trên thực tế, có thể nắm giữ văn minh cũng chỉ có con người mà thôi.
Cũng chính là những người trước mặt này.
Những người này, là tất cả những người trong văn minh siêu hình học bị chết từ xưa đến nay, bao gồm cả Liên minh võ đạo vừa chết trận khi nãy.
Khi giọng nói cứng rắn của hóa thân văn minh siêu hình học vang lên, những người nãy giờ đứng yên lặng trước mắt họ chậm rãi giơ tay lên, vô số năng lượng hội tụ lên cơ thể hóa thân của văn minh siêu hình học.
Đây là một quá trình khá dài, bởi vì năng lượng này thực sự quá mức khổng lồ.
Không biết sau bao lâu, tất cả năng lượng đều đã được hấp thu, những người dưới kia lảo đảo ngã xuống, hóa thành tro bụi, biến mất trước mắt Chu Dương.
Mà cũng ngay lúc này ý thức của Chu Dương bị hút vào trong người của hóa thân văn minh siêu hình học.
Năng lượng tràn đầy, Chu Dương khẽ giật mình một cái, rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại, vậy mà mình sống lại rồi.
Anh đã sống lại, mà lần này anh đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Nói anh đã không phải là Chu Dương nữa cũng không quá.
Ở bên chiến trường, Hóa thân đạo trời vẫn đang lơ lửng trên không trung, nhìn Thẩm Bích Quân đang ôm lấy thi thể Chu Dương khóc nức nở.
Cuối cùng Thẩm Bích Quân đã tìm được thi thể của Chu Dương, nhưng không còn dấu hiệu của sự sống.
Nhưng đúng lúc này, Chu Dương bỗng mở mắt ra, khẽ cười nhìn lên Hóa thân đạo trời đang lơ lửng trên không: “Ha ha, thần!”
———————–
Chương 1169: Thần
Hóa thân đạo trời đứng lơ lửng giữa không trung, đôi mắt nhắm hờ, trông giống như một bức tượng nổi bồng bềnh giữa không khí.
Hắn đang suy nghĩ điều gì?
Thần có tư duy không?
Ý nghĩa tồn tại của thần là gì?
Không một ai biết.
Cũng sẽ không có người nào biết được.
Một lát sau, Thẩm Bích Quân đi tới chiến trường, cô kinh ngạc nhìn quang cảnh hỗn độn trước mắt, không thể tin những gì mình đang nhìn thấy.
Lúc này, Hóa thân đạo trời đang lơ lửng trên không bỗng mở mắt ra, nhìn về phía Thẩm Bích Quân.
“Người phàm, cô không nên tới đây”.
Thẩm Bích Quân ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Cô vẫn khá là quen thuộc với người trẻ tuổi trước mắt này.
Dù sao cô cũng là người đã khống chế hắn một khoảng thời gian.
Cô cũng biết thân phận của hắn là gì.
Hóa thân đạo trời, vị thần duy nhất!
“Anh đã giết tất cả bọn họ sao?”, Thẩm Bích Quân hỏi.
“Những kẻ nắm giữ nền văn minh chống lại trời, tội không thể tha”, Hóa thân đạo trời nói.
“Chu Dương đâu? Chu Dương ở đâu?”, Thẩm Bích Quân bắt đầu tìm kiếm khắp nơi: “Không, tôi không tin, tôi không tin Chu Dương sẽ chết!”
Cô lảo đảo tìm kiếm khắp nơi trong đám người, nhưng Liên minh võ đạo có khoảng hơn mười nghìn người, cô phải tìm đến lúc nào?
Cô không biết, nhưng có một điều cô biết chắc chắn, đó là cô nhất định phải tìm được Chu Dương, bất kể như thế nào, cô cũng phải gặp được Chu Dương lần cuối, cho dù chỉ là một cái xác thì cũng phải gặp cho bằng được.
Hóa thân đạo trời cũng không ngăn cản cô, cứ lạnh lùng đứng xem.
Thời gian trôi qua, hai tay Thẩm Bích Quân đều đã trầy xước hết vì tìm kiếm, nhưng cô vẫn không dừng lại.
“Chu Dương, anh ở đâu!”, Thẩm Bích Quân khóc nức nở, vừa khóc, vừa tiếp tục tìm kiếm trong vô vọng.
Thật ra trong lòng cô cũng biết, Chu Dương đã chết.
Nỗi tuyệt vọng đau đớn thấu tim gan dâng lên, bây giờ cô giống như một cỗ máy cứ thế tìm kiếm, không còn lí trí nữa rồi.
Lại nói đến Chu Dương, lúc này anh thật sự đã chết rồi sao?
Hẳn là đã chết? Chu Dương đã chết, mất đi ý thức rất lâu rồi.
Nhưng không biết từ lúc nào, anh lại bắt đầu có một chút cảm giác.
“Mình còn sống không?”, Chu Dương tự hỏi, muốn động đậy ngón tay thử.
Nhưng anh thất bại, bởi vì anh không thể cảm nhận được cảm xúc truyền đến từ ngón tay mình!
Hoàn toàn không cảm giác được cơ thể của mình!
Sao lại thế này? Là bởi vì mình bị thương quá nặng sao?
Anh mở to mắt, thật ra cũng không hề mở mắt, nhưng quả thật đã nhìn thấy thứ gì đó.
Là bóng tối, thật ra nhìn thấy được bóng tối cũng là một loại cảm giác.
Anh muốn tìm tòi xung quanh, nhưng ý thức lại nhẹ nhàng bay đi.
Bởi vì anh không có cơ thể, chỉ còn chút năng lực nhận biết.
Hay nói chính xác hơn, bây giờ anh giống như đang quan sát bằng thị giác thứ ba vậy.
Ý thức của anh cứ bay đi như thế không biết trong bao lâu, bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng ở trước mắt.
Chu Dương vui mừng bay nhanh về phía phát ra ánh sáng.
Dưới ánh sáng mờ nhạt, có rất nhiều người đang đứng xếp hàng ngay ngắn ở đó, trước mặt những người này, là một người thanh niên đang ngồi xếp bằng.
Chuyện gì đây? Cậu thanh niên này lại là ai?
Sao trông có vẻ hoành tráng thế? Xem ra, có vẻ như người thanh niên đang ngồi xếp bằng kia chính là người đứng đầu của đám người này rồi.
Chu Dương tò mò bay tới, tập trung nhìn thì lập tức giật mình thảng thốt.
Người thanh niên kia, vậy mà lại có ngoại hình giống hệt mình!
“Anh đã về”, người thành niên nhàn nhạt nói.
Cái quỷ gì? Cậu ta đang nói chuyện với ai thế?
Chu Dương thầm nghĩ.
“Tôi chính là anh, anh chính là tôi, chúng ta là hoàng đế duy nhất”.
Hoàng đế duy nhất? Lúc này, Chu Dương mới có thể xác định, hóa ra người này đang nói chuyện với mình.
Nhưng hoàng đế duy nhất này lại là gì?
Từ xưa đến nay, số lượng hoàng đế võ giả nhiều vô số kể, cho dù là tối thượng hoàng đế, cũng có mấy người, còn hoàng đế duy nhất, rốt cuộc là gì?
Chu Dương nhanh chóng hiểu rõ, bởi vì người thanh niên kia đã nói tất cả bí mật cho anh nghe.
Dựa vào thực lực của nhân loại, bất kể cảnh giới có được tăng đến đâu, thực lực phát triển đến đâu cũng không thể là đối thủ của đạo trời được.
Mạch suy nghĩ của Chu Dương là chính xác, bởi vì hai bên căn bản không cùng một cấp độ.
Chỉ có nền văn minh của cả nhân loại mới có thể sánh ngang được với đạo trời.
Nhưng tất cả võ giả liên minh lại thì có thể đại biểu cả nền văn minh siêu hình học sao?
Không, hoàn toàn không phải như vậy, Hóa thân đạo trời có một người, như vậy hóa thân của nền văn minh siêu hình học, cũng chỉ có thể là một người.
Người này, được gọi là hoàng đế.
Chỉ có hoàng đế mới có thể sánh được với đạo trời!
Từ thời xa xưa, đất trời sản sinh ra hai tia tâm thức.
Hai tia tâm thức này nắm giữ lực lượng, bắt đầu đấu tranh với nhau, trong đó tia tâm thức chiến thắng hóa thân thành đạo trời, trông coi sự vận hành của tất cả phép tắc.
Còn tia tâm thức bị thua kia cũng không chết đi hoàn toàn, nó ký túc vào một sinh vật có trí khôn, thông qua sinh vật đó để phát triển một nền văn minh, nhờ vào đó để khôi phục lực lượng của mình, cho nên nền văn minh cũng chính là phát hiện quy tắc tự nhiên, đồng thời cũng là quá trình nắm giữ quy tắc tự nhiên.
Nhưng cùng lúc, lực lượng của đạo trời cũng là không hoàn chỉnh, hắn cũng bị thương nên cũng cần thời gian để khôi phục.
Do đó khi một nền văn minh bắt đầu phát triển, đạo trời không rảnh để ý đến nó.
Chỉ có khi nền văn minh đó phát triển đến mức độ nhất định, khi đã nắm được một số quy tắc tự nhiên và có được năng lực nhất định, đạo trời mới thức tỉnh một phần lực lượng, dùng để tiêu diệt nền văn minh này.
Mà trạng thái bây giờ của Chu Dương, chính là đang dung nhập vào trong cơ thể của nền văn minh nhân loại.
“Anh là hoàng đế duy nhất, anh có sứ mệnh gánh vác toàn bộ trách nhiệm đối với văn minh siêu hình học”.
“Từ giờ trở đi, anh chính là hóa thân của tôi, tất cả sinh linh của văn minh siêu hình học đều sẽ cống hiến lực lượng cho anh”.
Tuy nói là sinh linh, nhưng trên thực tế, có thể nắm giữ văn minh cũng chỉ có con người mà thôi.
Cũng chính là những người trước mặt này.
Những người này, là tất cả những người trong văn minh siêu hình học bị chết từ xưa đến nay, bao gồm cả Liên minh võ đạo vừa chết trận khi nãy.
Khi giọng nói cứng rắn của hóa thân văn minh siêu hình học vang lên, những người nãy giờ đứng yên lặng trước mắt họ chậm rãi giơ tay lên, vô số năng lượng hội tụ lên cơ thể hóa thân của văn minh siêu hình học.
Đây là một quá trình khá dài, bởi vì năng lượng này thực sự quá mức khổng lồ.
Không biết sau bao lâu, tất cả năng lượng đều đã được hấp thu, những người dưới kia lảo đảo ngã xuống, hóa thành tro bụi, biến mất trước mắt Chu Dương.
Mà cũng ngay lúc này ý thức của Chu Dương bị hút vào trong người của hóa thân văn minh siêu hình học.
Năng lượng tràn đầy, Chu Dương khẽ giật mình một cái, rất nhanh anh đã kịp phản ứng lại, vậy mà mình sống lại rồi.
Anh đã sống lại, mà lần này anh đã hoàn toàn khác so với trước đây.
Nói anh đã không phải là Chu Dương nữa cũng không quá.
Ở bên chiến trường, Hóa thân đạo trời vẫn đang lơ lửng trên không trung, nhìn Thẩm Bích Quân đang ôm lấy thi thể Chu Dương khóc nức nở.
Cuối cùng Thẩm Bích Quân đã tìm được thi thể của Chu Dương, nhưng không còn dấu hiệu của sự sống.
Nhưng đúng lúc này, Chu Dương bỗng mở mắt ra, khẽ cười nhìn lên Hóa thân đạo trời đang lơ lửng trên không: “Ha ha, thần!”
———————–
Bình luận facebook