Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25: Lời đồn tứ phía
"Thẩm tổng, sao cô lại đến đây?"
Chu Dương nói nhỏ, nhẹ nhàng đến gần, thì nhìn thấy Thẩm Bích Quân đang xem tài liệu liên quan đến dự án hoạt chất làm trắng da.
Trước mặt cô ấy, có một hợp đồng.
Chu Dương nhìn thấy phần hợp đồng này thì trong lòng khẽ lay động.
Đây là hợp đồng hợp tác đã ký giữa công ty Danh Dương và công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Sau lần đấu thầu công khai lần trước, Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đã trả trúng thầu, và ký kết hợp một bản đồng hợp tác với công ty Danh Dương.
Bản thân hợp đồng không có bất kỳ vấn đề gì, không những không vì quan hệ của Chu Dương và Tạ Linh Ngọc mà đưa ra cho Duyệt Kỷ nhiều ưu đãi, ngược lại đối với công ty Danh Dương hoàn toàn có lợi.
Chu Dương không biết tại sao Thẩm Bích Quân lại đặc biệt lấy bản hợp đồng đó ra.
Lẽ nào cô ấy cảm thấy bản hợp đồng có vấn đề?
Chu Dương không nói nữa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Bích Quân, đợi cô ấy mở lời.
"Sao. Tôi không được đến đây à?"
Thẩm Bích Quân ngẩng đầu mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn ý cười.
"Chu Dương, rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện giấu tôi đây?"
Ngay sau đó, Thẩm Bích Quân không báo trước mà nói ra một câu.
Nhưng câu nói này lại làm cho Chu Dương và Diệp Sở Thiến sững sờ.
Diệp Sở Thiến cũng đã nhận ra, biết Chu Dương và Thẩm Bích Quân có chuyện cần nói, cũng
biết điều mà rời khỏi.
Còn Chu Dương lúc này lại có chút ngại ngùng.
"Thế nào? Không thể nói với tôi sao? Anh cần biết, bây giờ chúng ta là những con châu chấu bị đẩy lên cùng một chiếc thuyền."
Thẩm Bích Quân nhìn ra sự do dự của Chu Dương, mỉm cười nhẹ.
Thật ra cô cũng không nhất thiết phải biết nội tình của Chu Dương, chỉ là đối mặt với sự thay đổi bất ngờ này, Thẩm Bích Quân trong chốc lát không phản ứng kịp.
Công ty Danh Dương của mình bắt đầu từ khi nào lại có một người tài giỏi lợi hại như vậy.
Không chỉ lấy ra khoản đầu tư 1000 vạn cho dự án hoạt chất làm trắng da trong chốc lát, mà ngay cả ông chủ của Thúy Hồ Cư cũng tặng quà cho anh ta.
"Haha, Thẩm Tổng, tôi làm ở công ty ba năm rồi, cô còn có thể không biết tôi là người như thế nào sao? Nếu tôi nói mọi sự việc trước đây đều là trùng hợp, thậm chí cả ông chủ của Thúy Hồ Cư tôi cũng không quen biết, liệu cô có tin tôi không?"
Chu Dương bất lực buông lỏng tay, cười khổ.
Sự việc như vậy, bây giờ anh căn bản không thể giải thích rõ ràng cho Thẩm Bích Quân được.
Nhưng có một điểm, anh có thể bảo đảm với Thẩm Bích Quân.
Đó là anh tuyệt đối sẽ không gây ra bất cứ
truyện gì làm tổn hại cho công ty Danh Dương.
Nhìn thấy Chu Dương đường đường chính chính bảo đảm, Thẩm Bích Quân đột nhiên bật cười chế nhạo.
"Nhìn anh căng thẳng kìa, tôi có phải hổ ăn thịt người đâu, có đến mức như vậy không?"
"Được rồi, chuyện của anh tôi có thể không quản, nhưng nếu bị tôi phát hiện, anh làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại đến công ty Danh Dương, tổn hại đến dự án Hoạt chất làm trắng da, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Thẩm Bích Quân nói đến cuối cùng, thần khí cùng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Chu Dương biết, công ty Danh Dương có thể nói là tâm huyết của Thẩm Bích Quân, và dự án Hoạt chất làm trắng da càng là máu thịt của cô ấy.
Ban đầu anh dựa vào khoản đầu tư 1000 vạn để đạt lấy tư cách người phụ trách của dự án, Thẩm Bích Quân đã nhượng bộ rồi, nếu còn làm ra chuyện gì quá đáng, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua.
"Yên tâm đi, tôi vẫn còn phải trông đợi vào dự án Hoạt chất làm trắng da đem lại cho tôi lợi nhuận gấp mười lần nữa cơ."
Chu Dương cười nhẹ nói.
"Đúng rồi, bản hợp đồng này là bản đã ký với công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ, tôi xem rồi, còn quan hệ giữa anh và Tạ Linh Ngọc, không biết anh có muốn làm gì không?"
Thẩm Bích Quân lấy ra hợp đồng của mỹ phẩm Duyệt Kỷ, cười nhẹ và đẩy về phía Chu Dương.
Từ miệng cô phả ra một mùi thơm, từ từ quấn quanh mũi của Chu Dương.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trước mặt.
Nói thật, đối với khó khăn của Tạ Linh Ngọc và Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đang phải đối mặt, anh biết rất rõ ràng.
Nếu không có bất cứ sự giúp đỡ nào, mà chỉ dựa vào một mình Tạ Linh Ngọc, căn bản không thể chống đỡ và tiếp tục duy trì Mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Mà trước mắt, hợp tác với công ty Danh Dương, đã trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Tạ Linh Ngọc cũng như Mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Chỉ là những điều khoản trong bản hợp đồng này, đối với Tạ Linh Ngọc mà nói, hầu như không có bất kỳ ưu thế gì.
Thậm chí, có thể coi như là Mỹ phẩm Duyệt Kỷ làm công cho công ty Danh Dương.
"Không sai, tôi muốn sửa đổi một chút, tôi biết tất cả những khó khăn mà Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đang phải đối mặt, nếu tôi không giúp cô ấy, thì Mỹ phẩm Duyệt Kỷ cũng không thể duy trì nữa."
Chu Dương đưa tay nhận lấy bản hợp đồng, một cách nhẹ nhàng.
"OK, vấn đề này anh tự suy nghĩ là được, tôi sẽ không hỏi thêm điều gì, chỉ là có một điều, anh không được vì quan hệ của mình và Tạ Linh Ngọc, mà nghĩ đến quyền lợi của người khác trước.”
Điều làm Chu Dương bất ngờ là, Thẩm Bích Quân không có bất kỳ ý phản đối nào, ngược lại lại chấp nhận cách làm này của Chu Dương.
“Cảm ơn cô!”
Trong lòng Chu Dương có chút cảm động, thật ra Thẩm Bích Quân không nhất thiết phải làm như vậy, nếu cô ấy có từ chối Chu Dương mở cửa sau cho Tạ Linh Ngọc, Chu Dương cũng không có gì để nói.
“Nói gì nhỉ? Anh đừng quên rằng, bây giờ anh đã là cổ đông Của công ty Danh Dương rồi, cũng là người phụ trách của dự án Hoạt chất làm trắng da, nếu làm hỏng dự án này, cái đánh mất không phải chỉ là danh dự của tôi.”
Thẩm Bích Quân cười nhẹ nhàng nói.
Ngay lúc đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Chu Dương, Thẩm Bích Quân đưa tay ra gõ nhẹ lên trán của anh.
Động tác này thật sự rất thân mật, giống như người chị với em trai đùa với nhau.
Chỉ là cả Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều không nhận ra, lúc này hai người đang ở trong văn phòng làm việc của Chu Dương, vả lại văn phòng hai mặt đều là cửa kính, rèm cửa hờ hững chưa kéo lên hoàn toàn.
Trong tòa nhà đối diện công ty Danh Dương, căn phòng đối diện với văn phòng của Chu Dương, một người trung niên đang âm thầm quan sát mọi việc, để ý tất cả nhất cử nhất động của Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
“Lần này có tin tức lớn để xem rồi, quả nhiên lời đồn không phải là giả, người tên Chu Dương này rất có thể là người tình được Thẩm Bích Quân bao nuôi.”
Người đàn ông lặng lẽ thu máy chụp ảnh trên tay lại, nhìn vào bức ảnh trong máy với vẻ mặt độc ác.
Ngày hôm sau, Chu Dương đang suy nghĩ về việc chỉnh lý hợp đồng với mỹ phẩm Duyệt Kỷ, Diệp Sở Thiến thần sắc hoang mang xông vào.
“Chu tổng, xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Chu Dương nhướn lông mày, tim như nhảy lên.
Anh hiểu Diệp Sở Thiến rất rõ, không chỉ làm việc nghiêm túc mà lúc gặp biến cực có chủ trương.
Việc có thể khiến cô thất kinh lo sợ chắc chắn là chuyện lớn.
“Chu tổng đây là báo lá cải của hôm nay.”
Diệp Sở Thiến sắc mặt nghiêm trọng, trong tay ôm một đống lớn báo lá cải, hết thảy toàn bộ đặt lên bàn làm việc của Chu Dương.
“Đây là gì?”
Chu Dương nghi hoặc, nhưng cũng có phần hoang mang.
Chỉ liếc qua mặt trên của những tờ báo này, tất cả đều là một bức ảnh.
Mà người trong tấm ảnh đó chính là Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân vươn tay gõ nhẹ trán Chu Dương, mà Chu Dương cũng là sắc mặt tình tứ đang nhìn cô.
Mà bên cạnh bức ảnh là dòng chữ đi kèm “Thẩm Bích Quân của Công ty Danh Dương bao nuôi nhân tình trẻ, Chu Dương- người phụ trách hạng mục Hoạt chất làm trắng da là một kẻ bám váy!”
Mấy từ rõ ràng rành rành khiến Chu Dương lập tức dấy lên cơn phẫn nộ.
Nội dung của bức ảnh này, thực sự là chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nhưng căn bản không dễ làm người khác hiểu lầm đến vậy.
Đặc biệt là dòng chữ thuyết minh bên cạnh, càng làm cho Chu Dương nóng mắt.
“Phát hiện lúc nào vậy?”
Chu Dương đứng phắt dậy, đấm một quyền xuống mặt bàn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Những chuyện nhảm nhí này, lấy bản thân anh ra làm trò cười thì không sao, nhưng nó lại liên lụy đến Thẩm Bích Quân, chính điều này khiến Chu Dương không thể không để ý đến.
Càng quan trọng hơn là Tạ Linh Ngọc một khi nhìn thấy những tờ báo này, có lẽ cũng sẽ nghi ngờ.
"Sáng sớm nay đã phát hiện rồi, là một nhân viên bên dưới báo lên."
Diệp Sở Thiến sắc mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
Ngay cả khi phải đối mặt với sự bức bách của Lý Xuyên, cô cũng chưa từng cảm thấy sự tình nghiêm trọng như lần này.
“Chu tổng, đây rõ ràng là bị người khác chụp trộm. chỉ không biết đó là ai, có mục đích gì".
Diệp Sở Thiến trầm giọng nói.
Thẩm tổng đã biết chưa?
Chu Dương kìm nén phẫn nộ trong lòng, vào lúc này, anh biết rằng bản thân không được kích động, phải cố gắng kiềm chế.
"Vẫn chưa, có điều chắc không giấu được lâu đâu"
Diệp Sở Thiến cười khổ.
Chỉ là lời của cô vừa nói ra, ngoài cửa liền vang lên một tiếng nói.
"Chu Tổng, Thẩm Tổng bảo ngài đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến"
Trong giây phút, Chu Dương và Diệp Sở Thiến nhìn vào nhau, lập tức biết được chuyện này không giấu được nữa.
Chu Dương không né tránh, trực tiếp cầm lấy mấy tờ báo lá cải đến phòng làm việc của Thẩm Bích Quân.
"Thẩm Tổng, cô tìm tôi."
Chu Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thẩm Bích Quân nằm tựa trên ghế, bộ dạng như đang lạc vào chốn thần tiên xa xôi.
"Chu Dương, chắc anh đã biết rồi nhỉ?"
Thẩm Bích Quân không đứng dậy, mà lặng lẽ nói một câu.
"Uhm. Tôi đã biết rồi, đây tất cả đều là báo lá cải
Chu Dương nhẹ nhàng gật đầu, đặt đống báo lên bàn.
"A, nhiều vậy cơ à, anh nghĩ như thế nào?"
Lúc này, Thẩm Bích Quân mới từ từ hướng về Chu Dương, ánh mắt lướt qua đống báo lá cải, trực tiếp nhìn vào Chu Dương.
"Tôi có nghi ngờ một đối tượng, chỉ là không có vật chứng." Chu Dương nghĩ ngợi một chút, bèn đem chuyện xảy ra ở Tạ Gia đơn giản nói với Thẩm Bích Quân.
Đặc biệt là việc Trần Tuấn Sinh vu khống mối quan hệ giữa mình và Thẩm Bích Quân, càng làm cho Chu Dương nghi ngờ thêm.
"Thẩm tổng, sao cô lại đến đây?"
Chu Dương nói nhỏ, nhẹ nhàng đến gần, thì nhìn thấy Thẩm Bích Quân đang xem tài liệu liên quan đến dự án hoạt chất làm trắng da.
Trước mặt cô ấy, có một hợp đồng.
Chu Dương nhìn thấy phần hợp đồng này thì trong lòng khẽ lay động.
Đây là hợp đồng hợp tác đã ký giữa công ty Danh Dương và công ty mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Sau lần đấu thầu công khai lần trước, Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đã trả trúng thầu, và ký kết hợp một bản đồng hợp tác với công ty Danh Dương.
Bản thân hợp đồng không có bất kỳ vấn đề gì, không những không vì quan hệ của Chu Dương và Tạ Linh Ngọc mà đưa ra cho Duyệt Kỷ nhiều ưu đãi, ngược lại đối với công ty Danh Dương hoàn toàn có lợi.
Chu Dương không biết tại sao Thẩm Bích Quân lại đặc biệt lấy bản hợp đồng đó ra.
Lẽ nào cô ấy cảm thấy bản hợp đồng có vấn đề?
Chu Dương không nói nữa, nhìn chằm chằm vào Thẩm Bích Quân, đợi cô ấy mở lời.
"Sao. Tôi không được đến đây à?"
Thẩm Bích Quân ngẩng đầu mỉm cười, trong đôi mắt ngập tràn ý cười.
"Chu Dương, rốt cuộc anh có bao nhiêu chuyện giấu tôi đây?"
Ngay sau đó, Thẩm Bích Quân không báo trước mà nói ra một câu.
Nhưng câu nói này lại làm cho Chu Dương và Diệp Sở Thiến sững sờ.
Diệp Sở Thiến cũng đã nhận ra, biết Chu Dương và Thẩm Bích Quân có chuyện cần nói, cũng
biết điều mà rời khỏi.
Còn Chu Dương lúc này lại có chút ngại ngùng.
"Thế nào? Không thể nói với tôi sao? Anh cần biết, bây giờ chúng ta là những con châu chấu bị đẩy lên cùng một chiếc thuyền."
Thẩm Bích Quân nhìn ra sự do dự của Chu Dương, mỉm cười nhẹ.
Thật ra cô cũng không nhất thiết phải biết nội tình của Chu Dương, chỉ là đối mặt với sự thay đổi bất ngờ này, Thẩm Bích Quân trong chốc lát không phản ứng kịp.
Công ty Danh Dương của mình bắt đầu từ khi nào lại có một người tài giỏi lợi hại như vậy.
Không chỉ lấy ra khoản đầu tư 1000 vạn cho dự án hoạt chất làm trắng da trong chốc lát, mà ngay cả ông chủ của Thúy Hồ Cư cũng tặng quà cho anh ta.
"Haha, Thẩm Tổng, tôi làm ở công ty ba năm rồi, cô còn có thể không biết tôi là người như thế nào sao? Nếu tôi nói mọi sự việc trước đây đều là trùng hợp, thậm chí cả ông chủ của Thúy Hồ Cư tôi cũng không quen biết, liệu cô có tin tôi không?"
Chu Dương bất lực buông lỏng tay, cười khổ.
Sự việc như vậy, bây giờ anh căn bản không thể giải thích rõ ràng cho Thẩm Bích Quân được.
Nhưng có một điểm, anh có thể bảo đảm với Thẩm Bích Quân.
Đó là anh tuyệt đối sẽ không gây ra bất cứ
truyện gì làm tổn hại cho công ty Danh Dương.
Nhìn thấy Chu Dương đường đường chính chính bảo đảm, Thẩm Bích Quân đột nhiên bật cười chế nhạo.
"Nhìn anh căng thẳng kìa, tôi có phải hổ ăn thịt người đâu, có đến mức như vậy không?"
"Được rồi, chuyện của anh tôi có thể không quản, nhưng nếu bị tôi phát hiện, anh làm ra bất kỳ chuyện gì tổn hại đến công ty Danh Dương, tổn hại đến dự án Hoạt chất làm trắng da, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh."
Thẩm Bích Quân nói đến cuối cùng, thần khí cùng trở nên vô cùng nghiêm túc.
Chu Dương biết, công ty Danh Dương có thể nói là tâm huyết của Thẩm Bích Quân, và dự án Hoạt chất làm trắng da càng là máu thịt của cô ấy.
Ban đầu anh dựa vào khoản đầu tư 1000 vạn để đạt lấy tư cách người phụ trách của dự án, Thẩm Bích Quân đã nhượng bộ rồi, nếu còn làm ra chuyện gì quá đáng, cô ấy nhất định sẽ không bỏ qua.
"Yên tâm đi, tôi vẫn còn phải trông đợi vào dự án Hoạt chất làm trắng da đem lại cho tôi lợi nhuận gấp mười lần nữa cơ."
Chu Dương cười nhẹ nói.
"Đúng rồi, bản hợp đồng này là bản đã ký với công ty Mỹ phẩm Duyệt Kỷ, tôi xem rồi, còn quan hệ giữa anh và Tạ Linh Ngọc, không biết anh có muốn làm gì không?"
Thẩm Bích Quân lấy ra hợp đồng của mỹ phẩm Duyệt Kỷ, cười nhẹ và đẩy về phía Chu Dương.
Từ miệng cô phả ra một mùi thơm, từ từ quấn quanh mũi của Chu Dương.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng trước mặt.
Nói thật, đối với khó khăn của Tạ Linh Ngọc và Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đang phải đối mặt, anh biết rất rõ ràng.
Nếu không có bất cứ sự giúp đỡ nào, mà chỉ dựa vào một mình Tạ Linh Ngọc, căn bản không thể chống đỡ và tiếp tục duy trì Mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Mà trước mắt, hợp tác với công ty Danh Dương, đã trở thành cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Tạ Linh Ngọc cũng như Mỹ phẩm Duyệt Kỷ.
Chỉ là những điều khoản trong bản hợp đồng này, đối với Tạ Linh Ngọc mà nói, hầu như không có bất kỳ ưu thế gì.
Thậm chí, có thể coi như là Mỹ phẩm Duyệt Kỷ làm công cho công ty Danh Dương.
"Không sai, tôi muốn sửa đổi một chút, tôi biết tất cả những khó khăn mà Mỹ phẩm Duyệt Kỷ đang phải đối mặt, nếu tôi không giúp cô ấy, thì Mỹ phẩm Duyệt Kỷ cũng không thể duy trì nữa."
Chu Dương đưa tay nhận lấy bản hợp đồng, một cách nhẹ nhàng.
"OK, vấn đề này anh tự suy nghĩ là được, tôi sẽ không hỏi thêm điều gì, chỉ là có một điều, anh không được vì quan hệ của mình và Tạ Linh Ngọc, mà nghĩ đến quyền lợi của người khác trước.”
Điều làm Chu Dương bất ngờ là, Thẩm Bích Quân không có bất kỳ ý phản đối nào, ngược lại lại chấp nhận cách làm này của Chu Dương.
“Cảm ơn cô!”
Trong lòng Chu Dương có chút cảm động, thật ra Thẩm Bích Quân không nhất thiết phải làm như vậy, nếu cô ấy có từ chối Chu Dương mở cửa sau cho Tạ Linh Ngọc, Chu Dương cũng không có gì để nói.
“Nói gì nhỉ? Anh đừng quên rằng, bây giờ anh đã là cổ đông Của công ty Danh Dương rồi, cũng là người phụ trách của dự án Hoạt chất làm trắng da, nếu làm hỏng dự án này, cái đánh mất không phải chỉ là danh dự của tôi.”
Thẩm Bích Quân cười nhẹ nhàng nói.
Ngay lúc đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Chu Dương, Thẩm Bích Quân đưa tay ra gõ nhẹ lên trán của anh.
Động tác này thật sự rất thân mật, giống như người chị với em trai đùa với nhau.
Chỉ là cả Chu Dương và Thẩm Bích Quân đều không nhận ra, lúc này hai người đang ở trong văn phòng làm việc của Chu Dương, vả lại văn phòng hai mặt đều là cửa kính, rèm cửa hờ hững chưa kéo lên hoàn toàn.
Trong tòa nhà đối diện công ty Danh Dương, căn phòng đối diện với văn phòng của Chu Dương, một người trung niên đang âm thầm quan sát mọi việc, để ý tất cả nhất cử nhất động của Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
“Lần này có tin tức lớn để xem rồi, quả nhiên lời đồn không phải là giả, người tên Chu Dương này rất có thể là người tình được Thẩm Bích Quân bao nuôi.”
Người đàn ông lặng lẽ thu máy chụp ảnh trên tay lại, nhìn vào bức ảnh trong máy với vẻ mặt độc ác.
Ngày hôm sau, Chu Dương đang suy nghĩ về việc chỉnh lý hợp đồng với mỹ phẩm Duyệt Kỷ, Diệp Sở Thiến thần sắc hoang mang xông vào.
“Chu tổng, xảy ra chuyện rồi.”
“Có chuyện gì vậy?”
Chu Dương nhướn lông mày, tim như nhảy lên.
Anh hiểu Diệp Sở Thiến rất rõ, không chỉ làm việc nghiêm túc mà lúc gặp biến cực có chủ trương.
Việc có thể khiến cô thất kinh lo sợ chắc chắn là chuyện lớn.
“Chu tổng đây là báo lá cải của hôm nay.”
Diệp Sở Thiến sắc mặt nghiêm trọng, trong tay ôm một đống lớn báo lá cải, hết thảy toàn bộ đặt lên bàn làm việc của Chu Dương.
“Đây là gì?”
Chu Dương nghi hoặc, nhưng cũng có phần hoang mang.
Chỉ liếc qua mặt trên của những tờ báo này, tất cả đều là một bức ảnh.
Mà người trong tấm ảnh đó chính là Chu Dương và Thẩm Bích Quân.
Thẩm Bích Quân vươn tay gõ nhẹ trán Chu Dương, mà Chu Dương cũng là sắc mặt tình tứ đang nhìn cô.
Mà bên cạnh bức ảnh là dòng chữ đi kèm “Thẩm Bích Quân của Công ty Danh Dương bao nuôi nhân tình trẻ, Chu Dương- người phụ trách hạng mục Hoạt chất làm trắng da là một kẻ bám váy!”
Mấy từ rõ ràng rành rành khiến Chu Dương lập tức dấy lên cơn phẫn nộ.
Nội dung của bức ảnh này, thực sự là chuyện xảy ra ngày hôm qua. Nhưng căn bản không dễ làm người khác hiểu lầm đến vậy.
Đặc biệt là dòng chữ thuyết minh bên cạnh, càng làm cho Chu Dương nóng mắt.
“Phát hiện lúc nào vậy?”
Chu Dương đứng phắt dậy, đấm một quyền xuống mặt bàn, khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận.
Những chuyện nhảm nhí này, lấy bản thân anh ra làm trò cười thì không sao, nhưng nó lại liên lụy đến Thẩm Bích Quân, chính điều này khiến Chu Dương không thể không để ý đến.
Càng quan trọng hơn là Tạ Linh Ngọc một khi nhìn thấy những tờ báo này, có lẽ cũng sẽ nghi ngờ.
"Sáng sớm nay đã phát hiện rồi, là một nhân viên bên dưới báo lên."
Diệp Sở Thiến sắc mặt nghiêm trọng chưa từng thấy.
Ngay cả khi phải đối mặt với sự bức bách của Lý Xuyên, cô cũng chưa từng cảm thấy sự tình nghiêm trọng như lần này.
“Chu tổng, đây rõ ràng là bị người khác chụp trộm. chỉ không biết đó là ai, có mục đích gì".
Diệp Sở Thiến trầm giọng nói.
Thẩm tổng đã biết chưa?
Chu Dương kìm nén phẫn nộ trong lòng, vào lúc này, anh biết rằng bản thân không được kích động, phải cố gắng kiềm chế.
"Vẫn chưa, có điều chắc không giấu được lâu đâu"
Diệp Sở Thiến cười khổ.
Chỉ là lời của cô vừa nói ra, ngoài cửa liền vang lên một tiếng nói.
"Chu Tổng, Thẩm Tổng bảo ngài đến phòng làm việc của cô ấy một chuyến"
Trong giây phút, Chu Dương và Diệp Sở Thiến nhìn vào nhau, lập tức biết được chuyện này không giấu được nữa.
Chu Dương không né tránh, trực tiếp cầm lấy mấy tờ báo lá cải đến phòng làm việc của Thẩm Bích Quân.
"Thẩm Tổng, cô tìm tôi."
Chu Dương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Thẩm Bích Quân nằm tựa trên ghế, bộ dạng như đang lạc vào chốn thần tiên xa xôi.
"Chu Dương, chắc anh đã biết rồi nhỉ?"
Thẩm Bích Quân không đứng dậy, mà lặng lẽ nói một câu.
"Uhm. Tôi đã biết rồi, đây tất cả đều là báo lá cải
Chu Dương nhẹ nhàng gật đầu, đặt đống báo lên bàn.
"A, nhiều vậy cơ à, anh nghĩ như thế nào?"
Lúc này, Thẩm Bích Quân mới từ từ hướng về Chu Dương, ánh mắt lướt qua đống báo lá cải, trực tiếp nhìn vào Chu Dương.
"Tôi có nghi ngờ một đối tượng, chỉ là không có vật chứng." Chu Dương nghĩ ngợi một chút, bèn đem chuyện xảy ra ở Tạ Gia đơn giản nói với Thẩm Bích Quân.
Đặc biệt là việc Trần Tuấn Sinh vu khống mối quan hệ giữa mình và Thẩm Bích Quân, càng làm cho Chu Dương nghi ngờ thêm.
Bình luận facebook