Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-6
Chương 6: Tự hào về anh
Đám người Trần Tuấn Sinh bị bảo vệ thô bạo đuổi ra khỏi Câu lạc bộ Silver Lake.
Cả bốn người ngã xuống nền xi măng, toàn thân đau ê ẩm, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra: "Chuyện này là sao? Tại sao tư cách hội viên của chúng tôi lại bị hủy?”
Mũi Trần Tuấn Sinh vừa mới ngừng chảy máu, mấy nhà đầu tư khác ai cũng nhìn hắn với khuôn mặt không nói nên lời.
Một ông chủ trong số đó lên tiếng: "Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, danh dự của tôi coi như mất hết, sau này sợ rằng sẽ chẳng có ai đến tìm tôi làm ăn nữa."
Trần Tuấn Sinh lo lắng nói: "Tôi sợ rằng là ai đó trong chúng ta trước đây đã đắc tội Trần tổng, nhưng
truyện này cũng phải điều tra rõ nguyên nhân, còn bây giờ chúng ta nên đi thôi, tránh chọc giận giám đốc Trần."
Ba người bọn họ lần lượt gật đầu, bọn đâu ai biết chính Trần Tuấn Sinh đã hại bọn họ bị hủy tư cách thành viên, bây giờ chỉ dành cúi đầu thất vọng đi về.
Nhưng bất luận thế nào, bọn họ cũng không ngờ lý do tư cách hội viên của bọn họ bị hủy bỏ là do đắc tội Chu Dương, người mà trước kia bọn họ không xem ra gì.
Về đến nhà, Chu Dương bế Tạ Linh Ngọc vào phòng ngủ sắp xếp ổn thỏa, cảm thấy không có gì khác thường mới đi vào phòng làm việc nằm ngủ.
Quá nửa đêm, thuốc mê hết tác dụng, Tạ Linh Ngọc mới mơ màng tỉnh dậy.
Đầu Tạ Linh Ngọc đau nhói, phải qua một khoảng thời gian cô mới nhớ lại những chuyện đã Xảy ra.
Đến bây giờ cô mới ý thức được thì ra bản thân mình bị bỏ thuốc.
Cũng may Chu Dương xuất hiện kịp thời, nếu không hậu quả không dám nghĩ đến.
Tạ Linh Ngọc thở dài ngồi dậy, cô muốn đi gặp Chu Dương, nhưng lại do dự rồi lại nằm xuống.
Trần Tuấn Sinh có ý xấu với cô, đối thủ cạnh tranh của cô cũng rất mạnh, nợ ngân hàng lại sắp đến hạn phải trả, hiện tại có thể nói nguy hiểm đang rình rập quanh cô.
Bây giờ thì cô đã biết bản thân mình hiểu lầm Chu Dương rồi, nhưng mà giờ chỉ có thể thở dài rồi âm thầm lau nước mắt thôi.
Bởi vì cô phải nghĩ cách để cứu sống công ty.
Ngày mai cô vẫn phải đến gặp Trần Tuấn Sinh xã giao, vừa phải để phòng hắn vừa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì người đàn ông này, chính là người cuối cùng có thể giúp đỡ được cô.
Trần Tuấn Sinh thèm muốn cơ thể cô, chuyện này sao mà cô không biết.
Chỉ là ngay cả cô cũng không ngờ đến, Trần Tuấn Sinh lại giở thủ đoạn dùng đến cả thuốc mê.
Nhiều ý nghĩ bổng lóe lên trong đầu Tạ Linh Ngọc, cuối cùng lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cả một đêm, Chu Dương cũng không thể ngủ được.
Anh cảm thấy những chuyện đã xảy ra với anh thật mơ mộng và khó tin.
Nhưng chuyện hôm nay xảy ra trước mặt anh lại rất chân thật.
Anh không thể xem hết email mà Triệu Đồng gửi cho anh được, trên đó liệt kê hàng chục ngàn công ty, xem hết một lượt, anh kinh ngạc phát hiện ra trên đó có rất nhiều công ty có tên tuổi, sau đó anh biết thêm một chuyện động trời...
Trời ơi!
Tập đoàn Chu Thị thì ra là tập đoàn siêu cấp quy mô toàn cầu, đứng sau lưng những công ty tên tuổi, âm thâm khống chế cổ phần của rất nhiều doanh nghiệp lớn.
Trong lúc xem xét, Chu Dương phát hiện một cái tên rất quen thuộc: Phòng thí nghiệm sinh học Stanford ở Mỹ.
Phòng thí nghiệm này là phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới, có vài vị còn đạt cả giải Nobel, thực lực nghiên cứu rất giỏi.
Họ có nhiều bằng sáng chế nghiên cứu khoa học, bất cứ ai trong số họ cũng có thể gây ra tiếng vang lớn trong các lĩnh vực khác nhau.
Các loại thuốc mà họ nghiên cứu phát triển là thuốc có hiệu quả đặc biệt nổi tiếng thế giới.
Các nhân tố sinh học công nghệ cao được phát triển bởi họ là các công thức làm trắng và chống lão hóa tốt nhất trên thế giới!
Chu Dương vẫn còn nhớ, khoảng thời gian trước, rất nhiều công ty mỹ phẩm trên toàn thế giới đã đổ xô đi tranh giành cái bằng sáng chế này, bởi vì ai giành được cái bằng sáng chế này sẽ trở thành số 1 trong lĩnh vực mỹ phẩm.
Công ty hiện tại mà Chu Dương đang làm là một trong những công ty về mỹ phẩm lớn nhất Hoa Hạ, mặc dù là công ty có tên tuổi, nhưng cái bằng sáng chế hàng đầu thế giới kia bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ về nó thôi. Vì căn bản bọn họ cạnh tranh không lại những thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới.
Còn về công ty mỹ phẩm của Tạ Linh Ngọc thì càng không có cửa, vì thực công ty của cô
quá yếu, cho dù có lấy được cái bằng sáng chế này thì về mặt dây chuyền sản xuất, công nghệ chế tạo và chất lượng sản phẩm cũng không đạt tiêu chuẩn.
Lúc đầu khi anh mới kết hôn với Tạ Linh Ngọc, thì anh muốn đến công ty của Tạ Linh Ngọc để giúp đỡ, nhưng Tạ Linh Ngọc cảm thấy vợ chồng làm cùng một công ty thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, cho nên đã không đồng ý cho anh đến phụ giúp.
Nhưng cũng vì muốn giúp đỡ Tạ Linh Ngọc mà Chu Dương đã tìm cách để vào một công ty mỹ phẩm lớn hơn, hi vọng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm, tương lai có thể dùng nó để giúp đỡ Tạ Linh Ngọc.
Cũng bởi vì vậy mà anh mới biết đến sự tồn tại thân kỳ của Phòng thí nghiệm sinh học Stanford.
Không ngờ Phòng thí nghiệm này cũng là của tập đoàn Chu Thị.
Trong lòng Chu Dương bỗng tràn ngập một ý nghĩ thú vị.
Tại sao anh không tự mình đi dành lấy cái bằng sáng chế đó, sau đó dùng nó đi đàm phán với các công ty lớn.
Các công ty lớn nằm mơ cũng muốn lấy được cái bằng sáng chế này, nếu anh đến tìm bọn họ hợp tác thì bọn họ mừng còn không hết.
Đến lúc đó, bản thân anh sẽ yêu cầu bọn họ cho anh trở thành người phụ trách của dự án này, sau đó lại yêu cầu được nắm giữ phần lớn cổ phần, rồi cuối cùng sẽ tìm cách kéo công ty của Tạ Linh Ngọc vào làm đối tác, cứ như vậy công ty của Tạ Linh Ngọc sẽ một bước lên mây.
Nghĩ đến đây, anh lập tức tìm được phương thức liên lạc với Phòng thí nghiệm Stanford, rồi gửi một tin nhắn:
"Tôi là Chu Dương, tôi muốn bằng sáng chế công thức làm trắng và chống lão hóa của các vị, mau chóng chuyển bằng sáng chế sang tên của tôi."
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Thưa thiếu gia, một phút sau bằng sáng chế sẽ được chuyển sang tên anh.”
Mười mấy giây sau, Chu Dương nhận được tin nhắn, cái tin nhắn được gửi đến kia ấy thế mà của cơ quan quản lý bằng sáng chế quốc tế, Phòng thí nghiệm Stanford đã chuyển bằng sáng chế sang tên anh, anh chính là người sở hữu duy nhất của bằng sáng chế này!
Trong lòng Chu Dương cực kỳ hưng phấn. Một khi dự án này được tiến hành, nó sẽ là một tiêu điểm nóng với doanh thu có thể lên đến hàng tỷ hoặc thậm chí có thể lớn hơn.
Đến lúc đó Tạ Linh Ngọc có thể tự tin mà kinh doanh mỹ phẩm cũng có thể như cá chép vượt Long Môn mà dễ dàng vượt qua dự án này.
Bằng sáng chế ở Stanford rất nhiều, những bằng sáng chế thích hợp để sản xuất mỹ phẩm cũng không ít, đợi Tạ Linh Ngọc tích lũy đủ thực lực rồi, anh sẽ đem hết bằng sáng chế đưa cho cô, để cô ấy tự mình làm.
Cứ như vậy, công ty mỹ phẩm của Tạ Linh Ngọc sẽ số một toàn quốc, đó là nếu cô ấy làm tốt.
Trong mắt Tạ Linh Ngọc, anh chính là ông chồng ở rể không giúp được gì, nhưng chắn chắc cô không ngờ rằng anh chính là người thừa kế của tập đoàn Chu Thị! Hơn nữa, bản thân anh còn sở hữu khá nhiều tài sản và bằng sáng chế cao cấp. mong rằng có thể giúp đỡ cô ấy.
Linh Ngọc, kể từ ngày hôm nay anh sẽ không còn là ông chồng vô dụng nữa!
Kể từ hôm nay anh sẽ khiến cho em biết, em có ông chồng tài giỏi nhất thế giới!
Anh - Chu Dương thề với trời, anh nhất định khiến em tự hào về anh!
Đám người Trần Tuấn Sinh bị bảo vệ thô bạo đuổi ra khỏi Câu lạc bộ Silver Lake.
Cả bốn người ngã xuống nền xi măng, toàn thân đau ê ẩm, không ai hiểu chuyện gì vừa xảy ra: "Chuyện này là sao? Tại sao tư cách hội viên của chúng tôi lại bị hủy?”
Mũi Trần Tuấn Sinh vừa mới ngừng chảy máu, mấy nhà đầu tư khác ai cũng nhìn hắn với khuôn mặt không nói nên lời.
Một ông chủ trong số đó lên tiếng: "Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, danh dự của tôi coi như mất hết, sau này sợ rằng sẽ chẳng có ai đến tìm tôi làm ăn nữa."
Trần Tuấn Sinh lo lắng nói: "Tôi sợ rằng là ai đó trong chúng ta trước đây đã đắc tội Trần tổng, nhưng
truyện này cũng phải điều tra rõ nguyên nhân, còn bây giờ chúng ta nên đi thôi, tránh chọc giận giám đốc Trần."
Ba người bọn họ lần lượt gật đầu, bọn đâu ai biết chính Trần Tuấn Sinh đã hại bọn họ bị hủy tư cách thành viên, bây giờ chỉ dành cúi đầu thất vọng đi về.
Nhưng bất luận thế nào, bọn họ cũng không ngờ lý do tư cách hội viên của bọn họ bị hủy bỏ là do đắc tội Chu Dương, người mà trước kia bọn họ không xem ra gì.
Về đến nhà, Chu Dương bế Tạ Linh Ngọc vào phòng ngủ sắp xếp ổn thỏa, cảm thấy không có gì khác thường mới đi vào phòng làm việc nằm ngủ.
Quá nửa đêm, thuốc mê hết tác dụng, Tạ Linh Ngọc mới mơ màng tỉnh dậy.
Đầu Tạ Linh Ngọc đau nhói, phải qua một khoảng thời gian cô mới nhớ lại những chuyện đã Xảy ra.
Đến bây giờ cô mới ý thức được thì ra bản thân mình bị bỏ thuốc.
Cũng may Chu Dương xuất hiện kịp thời, nếu không hậu quả không dám nghĩ đến.
Tạ Linh Ngọc thở dài ngồi dậy, cô muốn đi gặp Chu Dương, nhưng lại do dự rồi lại nằm xuống.
Trần Tuấn Sinh có ý xấu với cô, đối thủ cạnh tranh của cô cũng rất mạnh, nợ ngân hàng lại sắp đến hạn phải trả, hiện tại có thể nói nguy hiểm đang rình rập quanh cô.
Bây giờ thì cô đã biết bản thân mình hiểu lầm Chu Dương rồi, nhưng mà giờ chỉ có thể thở dài rồi âm thầm lau nước mắt thôi.
Bởi vì cô phải nghĩ cách để cứu sống công ty.
Ngày mai cô vẫn phải đến gặp Trần Tuấn Sinh xã giao, vừa phải để phòng hắn vừa giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì người đàn ông này, chính là người cuối cùng có thể giúp đỡ được cô.
Trần Tuấn Sinh thèm muốn cơ thể cô, chuyện này sao mà cô không biết.
Chỉ là ngay cả cô cũng không ngờ đến, Trần Tuấn Sinh lại giở thủ đoạn dùng đến cả thuốc mê.
Nhiều ý nghĩ bổng lóe lên trong đầu Tạ Linh Ngọc, cuối cùng lại ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Cả một đêm, Chu Dương cũng không thể ngủ được.
Anh cảm thấy những chuyện đã xảy ra với anh thật mơ mộng và khó tin.
Nhưng chuyện hôm nay xảy ra trước mặt anh lại rất chân thật.
Anh không thể xem hết email mà Triệu Đồng gửi cho anh được, trên đó liệt kê hàng chục ngàn công ty, xem hết một lượt, anh kinh ngạc phát hiện ra trên đó có rất nhiều công ty có tên tuổi, sau đó anh biết thêm một chuyện động trời...
Trời ơi!
Tập đoàn Chu Thị thì ra là tập đoàn siêu cấp quy mô toàn cầu, đứng sau lưng những công ty tên tuổi, âm thâm khống chế cổ phần của rất nhiều doanh nghiệp lớn.
Trong lúc xem xét, Chu Dương phát hiện một cái tên rất quen thuộc: Phòng thí nghiệm sinh học Stanford ở Mỹ.
Phòng thí nghiệm này là phòng thí nghiệm hàng đầu thế giới, có vài vị còn đạt cả giải Nobel, thực lực nghiên cứu rất giỏi.
Họ có nhiều bằng sáng chế nghiên cứu khoa học, bất cứ ai trong số họ cũng có thể gây ra tiếng vang lớn trong các lĩnh vực khác nhau.
Các loại thuốc mà họ nghiên cứu phát triển là thuốc có hiệu quả đặc biệt nổi tiếng thế giới.
Các nhân tố sinh học công nghệ cao được phát triển bởi họ là các công thức làm trắng và chống lão hóa tốt nhất trên thế giới!
Chu Dương vẫn còn nhớ, khoảng thời gian trước, rất nhiều công ty mỹ phẩm trên toàn thế giới đã đổ xô đi tranh giành cái bằng sáng chế này, bởi vì ai giành được cái bằng sáng chế này sẽ trở thành số 1 trong lĩnh vực mỹ phẩm.
Công ty hiện tại mà Chu Dương đang làm là một trong những công ty về mỹ phẩm lớn nhất Hoa Hạ, mặc dù là công ty có tên tuổi, nhưng cái bằng sáng chế hàng đầu thế giới kia bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ về nó thôi. Vì căn bản bọn họ cạnh tranh không lại những thương hiệu nổi tiếng hàng đầu thế giới.
Còn về công ty mỹ phẩm của Tạ Linh Ngọc thì càng không có cửa, vì thực công ty của cô
quá yếu, cho dù có lấy được cái bằng sáng chế này thì về mặt dây chuyền sản xuất, công nghệ chế tạo và chất lượng sản phẩm cũng không đạt tiêu chuẩn.
Lúc đầu khi anh mới kết hôn với Tạ Linh Ngọc, thì anh muốn đến công ty của Tạ Linh Ngọc để giúp đỡ, nhưng Tạ Linh Ngọc cảm thấy vợ chồng làm cùng một công ty thì sẽ có ảnh hưởng không tốt, cho nên đã không đồng ý cho anh đến phụ giúp.
Nhưng cũng vì muốn giúp đỡ Tạ Linh Ngọc mà Chu Dương đã tìm cách để vào một công ty mỹ phẩm lớn hơn, hi vọng có thể tích lũy thêm kinh nghiệm, tương lai có thể dùng nó để giúp đỡ Tạ Linh Ngọc.
Cũng bởi vì vậy mà anh mới biết đến sự tồn tại thân kỳ của Phòng thí nghiệm sinh học Stanford.
Không ngờ Phòng thí nghiệm này cũng là của tập đoàn Chu Thị.
Trong lòng Chu Dương bỗng tràn ngập một ý nghĩ thú vị.
Tại sao anh không tự mình đi dành lấy cái bằng sáng chế đó, sau đó dùng nó đi đàm phán với các công ty lớn.
Các công ty lớn nằm mơ cũng muốn lấy được cái bằng sáng chế này, nếu anh đến tìm bọn họ hợp tác thì bọn họ mừng còn không hết.
Đến lúc đó, bản thân anh sẽ yêu cầu bọn họ cho anh trở thành người phụ trách của dự án này, sau đó lại yêu cầu được nắm giữ phần lớn cổ phần, rồi cuối cùng sẽ tìm cách kéo công ty của Tạ Linh Ngọc vào làm đối tác, cứ như vậy công ty của Tạ Linh Ngọc sẽ một bước lên mây.
Nghĩ đến đây, anh lập tức tìm được phương thức liên lạc với Phòng thí nghiệm Stanford, rồi gửi một tin nhắn:
"Tôi là Chu Dương, tôi muốn bằng sáng chế công thức làm trắng và chống lão hóa của các vị, mau chóng chuyển bằng sáng chế sang tên của tôi."
Bên kia nhanh chóng trả lời: "Thưa thiếu gia, một phút sau bằng sáng chế sẽ được chuyển sang tên anh.”
Mười mấy giây sau, Chu Dương nhận được tin nhắn, cái tin nhắn được gửi đến kia ấy thế mà của cơ quan quản lý bằng sáng chế quốc tế, Phòng thí nghiệm Stanford đã chuyển bằng sáng chế sang tên anh, anh chính là người sở hữu duy nhất của bằng sáng chế này!
Trong lòng Chu Dương cực kỳ hưng phấn. Một khi dự án này được tiến hành, nó sẽ là một tiêu điểm nóng với doanh thu có thể lên đến hàng tỷ hoặc thậm chí có thể lớn hơn.
Đến lúc đó Tạ Linh Ngọc có thể tự tin mà kinh doanh mỹ phẩm cũng có thể như cá chép vượt Long Môn mà dễ dàng vượt qua dự án này.
Bằng sáng chế ở Stanford rất nhiều, những bằng sáng chế thích hợp để sản xuất mỹ phẩm cũng không ít, đợi Tạ Linh Ngọc tích lũy đủ thực lực rồi, anh sẽ đem hết bằng sáng chế đưa cho cô, để cô ấy tự mình làm.
Cứ như vậy, công ty mỹ phẩm của Tạ Linh Ngọc sẽ số một toàn quốc, đó là nếu cô ấy làm tốt.
Trong mắt Tạ Linh Ngọc, anh chính là ông chồng ở rể không giúp được gì, nhưng chắn chắc cô không ngờ rằng anh chính là người thừa kế của tập đoàn Chu Thị! Hơn nữa, bản thân anh còn sở hữu khá nhiều tài sản và bằng sáng chế cao cấp. mong rằng có thể giúp đỡ cô ấy.
Linh Ngọc, kể từ ngày hôm nay anh sẽ không còn là ông chồng vô dụng nữa!
Kể từ hôm nay anh sẽ khiến cho em biết, em có ông chồng tài giỏi nhất thế giới!
Anh - Chu Dương thề với trời, anh nhất định khiến em tự hào về anh!
Bình luận facebook