Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 151: Còn gì khác không?
Ngồi một bên nhìn Trác Địch điên cuồng, sắc mặt của Lan Cửu vô cùng khó coi.
Tuy đây không phải người của anh ta, nhưng Trác Địch lại không nghĩ như vậy.
Rõ ràng là muốn cắm sừng anh ta.
Bên kia, Hoắc Yến Hoa cười ha ha quái dị, chỉ thiếu nước vỗ tay trầm trồ khen ngợi nữa thô.
Phát hiện bộ dạng xấu hổ và giận dữ của Mục Lang, trong lòng anh ta còn rất vui, cậu chủ Lan gia cũng biết diễn kịch đấy, rất giống như vẻ mặt khi bị cắm sừng.
Có khi nào... anh ta bị cắm sừng thường xuyên nên đã có kinh nghiệm rồi?
Hoắc Yến Hoa bắt đầu nghĩ, nếu có cơ hội sẽ đến phía bắc một lần, thuận tiện đến nhà Lan Cửu chơi...
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, Lan Cửu ngồi ở đó ngẩn người.
Trong lòng anh ta nghĩ cách giấu nhẹm chuyện hôm nay đi, hai người Hoắc Yến Hoa miệng rộng ba hoa, nếu như làm Lan gia mất mặt, e rằng sẽ thật sự bị xử phạt nghiêm khắc.
Trác Địch thở hổn hển, ngửa đầu cười to: "Cậu Lan có vẻ cậu có rất nhiều đàn bà, khó tránh khỏi có lúc hữu tâm vô lực. Hôm nay tôi giúp cậu yêu thương vài người, sau này hai chúng ta chính là anh em."
"Lần này, không cần cám ơn tôi, ha ha ha..."
Lan Cửu cố nén giận, cười gượng một tiếng xem như đáp lại.
Trác Địch lại nói: "Có một người anh em tốt như Cậu Lan tôi cần phải quý trọng, tôi sẽ thường xuyên đến nhà Cậu Lan thăm hỏi..."
"Hả?" Suýt nữa Lan Cửu giận dữ đứng dậy trở mặt với Trác Địch.
Anh ta cảm thấy trên mặt mình nóng rát giống như bị người ta hung hăng tát một bạt tai.
Chẳng lẽ Lan Cửu phải chia sẻ người của mình cho Trác Địch?
Nhưng hiện tại Lan Cửu không thể tức giận, nếu không sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chẳng những không thể tức giận, còn phải nở nụ cười.
Hôm nay anh ta xem như phải cố gắng mà nuốt cục giận này xuống rồi.
Một lát sau Trác Địch ngồi xuống, tâm trạng rất tốt, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Anh ta nắm lấy tóc của một người nói: "Rót rượu cho ông."
Sau đó bưng ly rượu lên quay đầu nhìn Mục Lang.
"Cậu Lan, sao tôi lại cảm thấy cậu không thành tâm muốn chia sẻ niềm vui với tôi vậy?"
"Nào dám, có thể uống rượu cùng anh Trác là vinh hạnh của tôi."
Lan Cửu thực sự khó có thể chấp nhận được, mình có thể nói ra lời nói thấp hèn như thế. Trác Địch đang vứt thể diện của Lan gia xuống đất rồi điên cuồng chà đạp.
Trác Địch nhìn Hoắc Yến Hoa, lại nhìn về phía Mục Lang, nói: "Nói đi, các người muốn cái gì?"
"Các người muốn làm chuyện gì, tôi làm giúp các người."
"Thứ tôi muốn chắc chắn các người biết làm như thế nào..."
Lan Cửu nhẹ nhàng thở ra, Hoắc Yến Hoa càng vui vẻ hơn.
Xem ra lời nói kia thật sự rất đúng, chỉ cần nắm được sở thích của Trác Địch, làm cho anh ta vui lên thì sẽ rất dễ nói chuyện.
Chẳng qua là hai con đàn bà rẻ tiền giả làm vợ của Lan Cửu lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Hoắc Yến Hoa nói: "Anh Trác, chuyện chính khoan hãy bàn đa, trước tiên anh ở thành phố Giang Thanh chơi vài ngày đi..."
Hoắc Yến Hoa cười cười, nịnh bợ nói ra vài câu.
Lan Cửu cung theo sau, nói vài câu khen ngợi.
"Mẹ nó bớt nói chuyện sáo rỗng, nói thẳng đi, rốt cuộc các người muốn làm gì?" Trác Địch âm trầm cười: "Ít nhất... tôi phải cảm ơn Cậu Lan đã chiêu đãi."
"Đã ăn vào miệng, không báo đáp một chút sẽ không tốt lắm đâu."
"Hơn nữa... nếu tôi không tỏ thái độ, e là Cậu Lan sẽ không hoan nghênh tôi đến nhà cậu ấy chơi..."
Trác Địch không phải người hay nói giỡn, anh ta nhìn Lan Cửu bày ra nụ cười âm hiểm.
Lan Cửu không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với Trác Địch đã dẫn lửa thiêu thân.
Mời thần dễ tiễn thần khó, một suy nghĩ ác độc lóe lên trong mắt Mục Lang, Trác Địch thật sự dám đến Lan gia gây chuyện?
Gia tộc có nguồn gốc ngàn năm chẳng lẽ không có cao thủ sao?
Trác Địch quá kiêu ngạo.
Hoắc Yến Hoa nhìn Mục Lang, thấy anh ta ngẩn người không có ý mở miệng.
Dừng một chút, anh ta nói: "Anh Trác, tôi và Cậu Lan có cùng một kẻ địch, người này đang ở thành phố Giang Tư."
Trác Địch cười lạnh: "Cậu muốn chiếm địa bàn của thành phố Giang Tư?"
Hoắc Yến Hoa cười gượng, cũng không phủ nhận, việc này chỉ cần người không ngu đều có thể hiểu được.
Trác Địch lập tức nói: "Đây không phải chuyện gì quá to tát, chuyện của anh em tất nhiên chính là chuyện của tôi."
"Còn nữa... tôi sẽ chăm sóc mấy cô vợ này của Cậu Lan... Ha ha ha..."
Bởi vì chơi đùa vui vẻ nên Trác Địch bắt đầu xưng huynh gọi đệ với hai người.
Hoắc Yến Hoa mừng rỡ, lập tức bưng ly rượu lên.
Lan Cửu đã có chút không vui nỗi nữa, ngẩn ngơ ngồi tại chỗ không biết đang nghĩ cái gì.
Hoắc Yến Hoa lập tức nhắc nhở anh ta: "Cậu Lan, còn không mau cám ơn anh Trác?"
Lan Cửu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn bưng ly rượu lên nói lời cảm ơn.
Trác Địch lại nói: "Tôi sẽ cho người đến thành phố Giang Tư một chuyến, giết hết chín đời của thằng nhãi con kia."
Anh ta nói ra lời này, không ai sẽ cho rằng đây là nói đùa.
Kẻ hung tàn như Trác Địch thực sự có thể làm ra loại chuyện khiến người ta hộc máu.
Nhưng Hoắc Yến Hoa không tỏ vẻ phản đối. Dù sao đi nữa Trác Địch ra tay cũng không liên quan gì tới anh ta.
Nếu thành phố Giang Tư không có nhóm người Giang Hải thì chỉ còn là một mảnh đất trống, Hoắc Yến Hoa có thể thoải mái chiếm lĩnh.
Bên kia, Lan Cửu lại ngẩng đầu lên: "Giết cả chín đời?"
"Ồ, sao vậy?" Trác Địch nghiêm mặt, toát ra sát khí: "Chẳng lẽ, cậu Lan Thươngg tin tôi có bản lĩnh này?"
"Không không không..." Lan Cửu nheo mắt, giết chết Giang Hải cũng không phải mục đích của anh ta, hơn nữa, anh ta còn muốn có được Lan Kiều và Cố Uyển Như.
"Anh Trác..."
Trác Địch vung tay lên: "Hẳn là tôi nhỏ hơn Cậu Lan một chút, kêu tôi Trác Địch là được rồi, ha ha..."
"Hai ta là người trên cùng một thuyền. Về sau tôi cũng sẽ chăm sóc hai chị dâu, đúng không?"
Tất nhiên Hoắc Yến Hoa biết mục đích của Mục Lang, anh ta bước lên, ác độc nói: "Anh Trác, Cậu Lan muốn tự mình xử lý Giang Hải."
"Hử?" Trác Địch nhíu nhíu mày. Giết chết với bắt sống lại là hai chuyện hoàn toàn khác nha, độ khó cũng chênh nhau rất nhiều.
Lan Cửu nói: "Không chỉ muốn người còn sống, tôi còn muốn thêm hai người nữa."
"Còn những người còn lại, tôi không cần."
Trác Địch nói: "Hai người nữa là ai?"
Hoắc Yến Hoa chìa ảnh chụp ra: "Đây là Giang Hải."
"Hai người này là hai người phụ nữ của Giang Hải. Cậu Lan thích nên muốn bắt về dạy dỗ."
Nhìn thấy ảnh chụp của Cố Uyển Như và Lan Kiều, hai mắt Trác Địch sáng lên.
Không phải anh ta chưa thấy qua gái đẹp cỡ này, nhưng mà vẫn là rất hiếm gặp.
Điều khiến cho Trác Địch cảm thấy hứng thú là hai người này đều là người của Giang Hải, điều này có chút đáng giận.
Hai mỹ nữ thanh thuần như vậy, Trác Địch cũng động tâm rồi, hận không thể lập tức bắt hai người Lan Kiều về.
Quẹt quẹt miệng, Trác Địch vui vẻ cười, nụ cười của anh ta vô cùng dâm tiện: "Cậu Lan à, mắt nhìn của cậu... hì hì... được đấy."
Hiện tại thứ mà Lan Cửu muốn nhất là làm cho Giang Hải chết không được tử tế, về phần hai người Lan Kiều có còn nguyên vẹn hay không anh ta cũng không quan tâm.
Lan Cửu nói: "Anh Trác, tôi cảm thấy đến lúc bắt được người rồi chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức... Nhất là làm trước mặt Giang Hải."
"Có lý... Có lý..." Trác Địch điên cuồng cười to.
Lan Cửu đứng một bên cũng cười như bệnh tâm thần.
"Người đâu!"
Trác Địch hô lớn một tiếng.
Rất nhanh, một thanh niên áo trắng xuất hiện trong phòng.
"Các người đi bắt Giang Hải đến đây cho tôi, chỉ cần còn sống là được."
"Hai người này nhất định phải không mất cọng tóc nào, hiểu chưa?"
Hai thanh niên áo trắng khom người: "Dạ, đại ca."
Hoắc Yến Hoa nhìn hai người một cái, có chút căng thẳng: "Anh Trác, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, Giang Hải kia không dễ chọc."
"Hôm nay cứ như vậy đi."
"Không dễ chọc?"
"Không dễ chọc như thế nào?"
Trác Địch cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng: "Tôi thật muốn nhìn xem ở tỉnh Hải Đông này có ai mà Trác Địch tôi không thể trêu vào."
Ngang ngược kiêu ngạo ngông cuồng, quả thật bản lĩnh của Trác Địch rất cao, xưa nay không xem ai ra gì, nhất là lúc này đang ở trước mặt hai người Hoắc Yến Hoa, anh ta càng không thể mất mặt.
Hai mắt Lan Cửu láo liên, nhìn ra ẩn ý của Hoắc Yến Hoa.
Lạt mềm buộc chặt.
Thứ nhất, phép khích tướng thịnh hành. Không phải nói anh không được, thì là bảo anh nên cẩn thận.
Loại người bừa bãi này, càng lôi kéo kẻ đó lại càng hung hăng, thậm chí ngốc nghếch đâm đầu vào chỗ chết.
Thứ hai, đây là một loại thủ đoạn tự vệ. Nếu xảy ra chuyện gì anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh.
Tôi đã nói cho có nguy hiểm nhưng ai bảo anh không nghe.
Bất luận lần này đàn em của Trác Địch có thể lập công hay không, đều có lợi cho Hoắc Yến Hoa và Mục Lang.
Giang Hải đã đắc tội tên Trác Địch biến thái này.
Lan Cửu thở dài, làm ra bộ dạng xem nhẹ hết thảy, giống như bị Giang Hải ức hiếp, còn anh ta thì bó tay.
"Anh Trác, hôm nay chúng ta uống rượu thôi, tạm thời không đề cập tới người kia."
Cố ý nhắc đến chuyện ăn uống, Lan Cửu đứng lên cười gượng rót đầy rượu cho mọi người.
Lúc rót rượu cho Trác Địch, Trác Địch nâng tay ngăn lại.
"Hai người các người bị người ta dọa sợ rồi?" Trác Địch cười nhạo, khinh thường nhìn hai người.
Anh ta phất tay áo với đàn em mình: "Đừng chậm rì nữa, đi nhanh về nhanh."
Sau đó cười đê tiện: "Tối hôm nay, tôi còn muốn nếm thử mùi vị của hai cô em kia."
Hoắc Yến Hoa đứng lên: "Anh Trác, Giang Hải rất hung tàn, thủ đoạn cao tay biết thu phục lòng người."
"Anh ta... anh ta còn tuyên bố vài câu. Ầy, tôi cũng không muốn nói..."
Trác Địch hỏi: "Anh ta nói cái gì? Nói cho tôi nghe xem."
Sắc mặt Hoắc Yến Hoa khó coi, cúi đầu không nói.
Trác Địch lại nhìn về phía Mục Lang.
Lan Cửu nói: "Ai dám đến thành phố Giang Tư gây chuyện, Giang Hải sẽ chọn một mảnh đất tốt nhất ở phía nam thành phố đào huyệt cho người đó."
"Cái gì?" Trác Địch nhất thời sửng sốt, lập tức cười ha ha.
"Con mẹ nó, cứng miệng đấy."
"Ông đây tung hoành Đông Nam cũng chưa dám nói lời điên cuồng như vậy."
"Chẳng lẽ thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông do Giang Hải làm chủ?"
Hoắc Yến Hoa nói: "Người này thật sự rất có bản lĩnh, không thể khinh địch được."
Tất nhiên Trác Địch sẽ không nghe anh ta, có người còn giỏi hơn anh ta, sao anh ta có thể chịu được, anh ta sẽ không buông tha cho kẻ đó?
"Hai người các người lập tức đi thành phố Giang Tư."
"Nói người tên Giang Hải kia tự chặt bỏ một bàn tay của mình."
"Nếu không nghe, chỉ cần mang người còn sống về là được, tay chân lành lặng hay không không quan trọng."
"Nói đây là lời của Trác Địch ở Đông Nam."
Hai người khom người nhận lệnh, sau đó lập tức rời đi.
Kiêu ngạo là như thế nào, đây mới là kiêu ngạo
Cái gì gọi là độc tài, đây mới là độc tài.
Trác Địch không chỉ kiêu ngạo độc tài, mà còn điên cuồng đến cực điểm.
Anh ta chưa từng sợ ai bao giờ, cũng không quan tâm đó là Giang Hải hay Sưng Viêm.
Chỉ là một con kiến ở thành phố Giang Tư mà cũng dám ra vẻ trước mặt anh ta.
Trác Địch tin rằng lúc đối phương nghe thấy tên của mình sẽ bị dọa đến tè ra quần.
Chỉ cần một câu của anh ta đã có thể làm cho Giang Hải ngoan ngoãn tự chặt tay, đến thành phố Giang Thanh quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ.
Tuy đây không phải người của anh ta, nhưng Trác Địch lại không nghĩ như vậy.
Rõ ràng là muốn cắm sừng anh ta.
Bên kia, Hoắc Yến Hoa cười ha ha quái dị, chỉ thiếu nước vỗ tay trầm trồ khen ngợi nữa thô.
Phát hiện bộ dạng xấu hổ và giận dữ của Mục Lang, trong lòng anh ta còn rất vui, cậu chủ Lan gia cũng biết diễn kịch đấy, rất giống như vẻ mặt khi bị cắm sừng.
Có khi nào... anh ta bị cắm sừng thường xuyên nên đã có kinh nghiệm rồi?
Hoắc Yến Hoa bắt đầu nghĩ, nếu có cơ hội sẽ đến phía bắc một lần, thuận tiện đến nhà Lan Cửu chơi...
Thời gian cứ thế chầm chậm trôi qua, Lan Cửu ngồi ở đó ngẩn người.
Trong lòng anh ta nghĩ cách giấu nhẹm chuyện hôm nay đi, hai người Hoắc Yến Hoa miệng rộng ba hoa, nếu như làm Lan gia mất mặt, e rằng sẽ thật sự bị xử phạt nghiêm khắc.
Trác Địch thở hổn hển, ngửa đầu cười to: "Cậu Lan có vẻ cậu có rất nhiều đàn bà, khó tránh khỏi có lúc hữu tâm vô lực. Hôm nay tôi giúp cậu yêu thương vài người, sau này hai chúng ta chính là anh em."
"Lần này, không cần cám ơn tôi, ha ha ha..."
Lan Cửu cố nén giận, cười gượng một tiếng xem như đáp lại.
Trác Địch lại nói: "Có một người anh em tốt như Cậu Lan tôi cần phải quý trọng, tôi sẽ thường xuyên đến nhà Cậu Lan thăm hỏi..."
"Hả?" Suýt nữa Lan Cửu giận dữ đứng dậy trở mặt với Trác Địch.
Anh ta cảm thấy trên mặt mình nóng rát giống như bị người ta hung hăng tát một bạt tai.
Chẳng lẽ Lan Cửu phải chia sẻ người của mình cho Trác Địch?
Nhưng hiện tại Lan Cửu không thể tức giận, nếu không sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chẳng những không thể tức giận, còn phải nở nụ cười.
Hôm nay anh ta xem như phải cố gắng mà nuốt cục giận này xuống rồi.
Một lát sau Trác Địch ngồi xuống, tâm trạng rất tốt, trên mặt tràn đầy vẻ thỏa mãn.
Anh ta nắm lấy tóc của một người nói: "Rót rượu cho ông."
Sau đó bưng ly rượu lên quay đầu nhìn Mục Lang.
"Cậu Lan, sao tôi lại cảm thấy cậu không thành tâm muốn chia sẻ niềm vui với tôi vậy?"
"Nào dám, có thể uống rượu cùng anh Trác là vinh hạnh của tôi."
Lan Cửu thực sự khó có thể chấp nhận được, mình có thể nói ra lời nói thấp hèn như thế. Trác Địch đang vứt thể diện của Lan gia xuống đất rồi điên cuồng chà đạp.
Trác Địch nhìn Hoắc Yến Hoa, lại nhìn về phía Mục Lang, nói: "Nói đi, các người muốn cái gì?"
"Các người muốn làm chuyện gì, tôi làm giúp các người."
"Thứ tôi muốn chắc chắn các người biết làm như thế nào..."
Lan Cửu nhẹ nhàng thở ra, Hoắc Yến Hoa càng vui vẻ hơn.
Xem ra lời nói kia thật sự rất đúng, chỉ cần nắm được sở thích của Trác Địch, làm cho anh ta vui lên thì sẽ rất dễ nói chuyện.
Chẳng qua là hai con đàn bà rẻ tiền giả làm vợ của Lan Cửu lại có hiệu quả kỳ diệu như vậy.
Hoắc Yến Hoa nói: "Anh Trác, chuyện chính khoan hãy bàn đa, trước tiên anh ở thành phố Giang Thanh chơi vài ngày đi..."
Hoắc Yến Hoa cười cười, nịnh bợ nói ra vài câu.
Lan Cửu cung theo sau, nói vài câu khen ngợi.
"Mẹ nó bớt nói chuyện sáo rỗng, nói thẳng đi, rốt cuộc các người muốn làm gì?" Trác Địch âm trầm cười: "Ít nhất... tôi phải cảm ơn Cậu Lan đã chiêu đãi."
"Đã ăn vào miệng, không báo đáp một chút sẽ không tốt lắm đâu."
"Hơn nữa... nếu tôi không tỏ thái độ, e là Cậu Lan sẽ không hoan nghênh tôi đến nhà cậu ấy chơi..."
Trác Địch không phải người hay nói giỡn, anh ta nhìn Lan Cửu bày ra nụ cười âm hiểm.
Lan Cửu không ngờ lần đầu tiên tiếp xúc với Trác Địch đã dẫn lửa thiêu thân.
Mời thần dễ tiễn thần khó, một suy nghĩ ác độc lóe lên trong mắt Mục Lang, Trác Địch thật sự dám đến Lan gia gây chuyện?
Gia tộc có nguồn gốc ngàn năm chẳng lẽ không có cao thủ sao?
Trác Địch quá kiêu ngạo.
Hoắc Yến Hoa nhìn Mục Lang, thấy anh ta ngẩn người không có ý mở miệng.
Dừng một chút, anh ta nói: "Anh Trác, tôi và Cậu Lan có cùng một kẻ địch, người này đang ở thành phố Giang Tư."
Trác Địch cười lạnh: "Cậu muốn chiếm địa bàn của thành phố Giang Tư?"
Hoắc Yến Hoa cười gượng, cũng không phủ nhận, việc này chỉ cần người không ngu đều có thể hiểu được.
Trác Địch lập tức nói: "Đây không phải chuyện gì quá to tát, chuyện của anh em tất nhiên chính là chuyện của tôi."
"Còn nữa... tôi sẽ chăm sóc mấy cô vợ này của Cậu Lan... Ha ha ha..."
Bởi vì chơi đùa vui vẻ nên Trác Địch bắt đầu xưng huynh gọi đệ với hai người.
Hoắc Yến Hoa mừng rỡ, lập tức bưng ly rượu lên.
Lan Cửu đã có chút không vui nỗi nữa, ngẩn ngơ ngồi tại chỗ không biết đang nghĩ cái gì.
Hoắc Yến Hoa lập tức nhắc nhở anh ta: "Cậu Lan, còn không mau cám ơn anh Trác?"
Lan Cửu nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn bưng ly rượu lên nói lời cảm ơn.
Trác Địch lại nói: "Tôi sẽ cho người đến thành phố Giang Tư một chuyến, giết hết chín đời của thằng nhãi con kia."
Anh ta nói ra lời này, không ai sẽ cho rằng đây là nói đùa.
Kẻ hung tàn như Trác Địch thực sự có thể làm ra loại chuyện khiến người ta hộc máu.
Nhưng Hoắc Yến Hoa không tỏ vẻ phản đối. Dù sao đi nữa Trác Địch ra tay cũng không liên quan gì tới anh ta.
Nếu thành phố Giang Tư không có nhóm người Giang Hải thì chỉ còn là một mảnh đất trống, Hoắc Yến Hoa có thể thoải mái chiếm lĩnh.
Bên kia, Lan Cửu lại ngẩng đầu lên: "Giết cả chín đời?"
"Ồ, sao vậy?" Trác Địch nghiêm mặt, toát ra sát khí: "Chẳng lẽ, cậu Lan Thươngg tin tôi có bản lĩnh này?"
"Không không không..." Lan Cửu nheo mắt, giết chết Giang Hải cũng không phải mục đích của anh ta, hơn nữa, anh ta còn muốn có được Lan Kiều và Cố Uyển Như.
"Anh Trác..."
Trác Địch vung tay lên: "Hẳn là tôi nhỏ hơn Cậu Lan một chút, kêu tôi Trác Địch là được rồi, ha ha..."
"Hai ta là người trên cùng một thuyền. Về sau tôi cũng sẽ chăm sóc hai chị dâu, đúng không?"
Tất nhiên Hoắc Yến Hoa biết mục đích của Mục Lang, anh ta bước lên, ác độc nói: "Anh Trác, Cậu Lan muốn tự mình xử lý Giang Hải."
"Hử?" Trác Địch nhíu nhíu mày. Giết chết với bắt sống lại là hai chuyện hoàn toàn khác nha, độ khó cũng chênh nhau rất nhiều.
Lan Cửu nói: "Không chỉ muốn người còn sống, tôi còn muốn thêm hai người nữa."
"Còn những người còn lại, tôi không cần."
Trác Địch nói: "Hai người nữa là ai?"
Hoắc Yến Hoa chìa ảnh chụp ra: "Đây là Giang Hải."
"Hai người này là hai người phụ nữ của Giang Hải. Cậu Lan thích nên muốn bắt về dạy dỗ."
Nhìn thấy ảnh chụp của Cố Uyển Như và Lan Kiều, hai mắt Trác Địch sáng lên.
Không phải anh ta chưa thấy qua gái đẹp cỡ này, nhưng mà vẫn là rất hiếm gặp.
Điều khiến cho Trác Địch cảm thấy hứng thú là hai người này đều là người của Giang Hải, điều này có chút đáng giận.
Hai mỹ nữ thanh thuần như vậy, Trác Địch cũng động tâm rồi, hận không thể lập tức bắt hai người Lan Kiều về.
Quẹt quẹt miệng, Trác Địch vui vẻ cười, nụ cười của anh ta vô cùng dâm tiện: "Cậu Lan à, mắt nhìn của cậu... hì hì... được đấy."
Hiện tại thứ mà Lan Cửu muốn nhất là làm cho Giang Hải chết không được tử tế, về phần hai người Lan Kiều có còn nguyên vẹn hay không anh ta cũng không quan tâm.
Lan Cửu nói: "Anh Trác, tôi cảm thấy đến lúc bắt được người rồi chúng ta có thể cùng nhau thưởng thức... Nhất là làm trước mặt Giang Hải."
"Có lý... Có lý..." Trác Địch điên cuồng cười to.
Lan Cửu đứng một bên cũng cười như bệnh tâm thần.
"Người đâu!"
Trác Địch hô lớn một tiếng.
Rất nhanh, một thanh niên áo trắng xuất hiện trong phòng.
"Các người đi bắt Giang Hải đến đây cho tôi, chỉ cần còn sống là được."
"Hai người này nhất định phải không mất cọng tóc nào, hiểu chưa?"
Hai thanh niên áo trắng khom người: "Dạ, đại ca."
Hoắc Yến Hoa nhìn hai người một cái, có chút căng thẳng: "Anh Trác, việc này còn phải bàn bạc kỹ hơn, Giang Hải kia không dễ chọc."
"Hôm nay cứ như vậy đi."
"Không dễ chọc?"
"Không dễ chọc như thế nào?"
Trác Địch cười lạnh, ánh mắt lạnh như băng: "Tôi thật muốn nhìn xem ở tỉnh Hải Đông này có ai mà Trác Địch tôi không thể trêu vào."
Ngang ngược kiêu ngạo ngông cuồng, quả thật bản lĩnh của Trác Địch rất cao, xưa nay không xem ai ra gì, nhất là lúc này đang ở trước mặt hai người Hoắc Yến Hoa, anh ta càng không thể mất mặt.
Hai mắt Lan Cửu láo liên, nhìn ra ẩn ý của Hoắc Yến Hoa.
Lạt mềm buộc chặt.
Thứ nhất, phép khích tướng thịnh hành. Không phải nói anh không được, thì là bảo anh nên cẩn thận.
Loại người bừa bãi này, càng lôi kéo kẻ đó lại càng hung hăng, thậm chí ngốc nghếch đâm đầu vào chỗ chết.
Thứ hai, đây là một loại thủ đoạn tự vệ. Nếu xảy ra chuyện gì anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh.
Tôi đã nói cho có nguy hiểm nhưng ai bảo anh không nghe.
Bất luận lần này đàn em của Trác Địch có thể lập công hay không, đều có lợi cho Hoắc Yến Hoa và Mục Lang.
Giang Hải đã đắc tội tên Trác Địch biến thái này.
Lan Cửu thở dài, làm ra bộ dạng xem nhẹ hết thảy, giống như bị Giang Hải ức hiếp, còn anh ta thì bó tay.
"Anh Trác, hôm nay chúng ta uống rượu thôi, tạm thời không đề cập tới người kia."
Cố ý nhắc đến chuyện ăn uống, Lan Cửu đứng lên cười gượng rót đầy rượu cho mọi người.
Lúc rót rượu cho Trác Địch, Trác Địch nâng tay ngăn lại.
"Hai người các người bị người ta dọa sợ rồi?" Trác Địch cười nhạo, khinh thường nhìn hai người.
Anh ta phất tay áo với đàn em mình: "Đừng chậm rì nữa, đi nhanh về nhanh."
Sau đó cười đê tiện: "Tối hôm nay, tôi còn muốn nếm thử mùi vị của hai cô em kia."
Hoắc Yến Hoa đứng lên: "Anh Trác, Giang Hải rất hung tàn, thủ đoạn cao tay biết thu phục lòng người."
"Anh ta... anh ta còn tuyên bố vài câu. Ầy, tôi cũng không muốn nói..."
Trác Địch hỏi: "Anh ta nói cái gì? Nói cho tôi nghe xem."
Sắc mặt Hoắc Yến Hoa khó coi, cúi đầu không nói.
Trác Địch lại nhìn về phía Mục Lang.
Lan Cửu nói: "Ai dám đến thành phố Giang Tư gây chuyện, Giang Hải sẽ chọn một mảnh đất tốt nhất ở phía nam thành phố đào huyệt cho người đó."
"Cái gì?" Trác Địch nhất thời sửng sốt, lập tức cười ha ha.
"Con mẹ nó, cứng miệng đấy."
"Ông đây tung hoành Đông Nam cũng chưa dám nói lời điên cuồng như vậy."
"Chẳng lẽ thế giới ngầm của tỉnh Hải Đông do Giang Hải làm chủ?"
Hoắc Yến Hoa nói: "Người này thật sự rất có bản lĩnh, không thể khinh địch được."
Tất nhiên Trác Địch sẽ không nghe anh ta, có người còn giỏi hơn anh ta, sao anh ta có thể chịu được, anh ta sẽ không buông tha cho kẻ đó?
"Hai người các người lập tức đi thành phố Giang Tư."
"Nói người tên Giang Hải kia tự chặt bỏ một bàn tay của mình."
"Nếu không nghe, chỉ cần mang người còn sống về là được, tay chân lành lặng hay không không quan trọng."
"Nói đây là lời của Trác Địch ở Đông Nam."
Hai người khom người nhận lệnh, sau đó lập tức rời đi.
Kiêu ngạo là như thế nào, đây mới là kiêu ngạo
Cái gì gọi là độc tài, đây mới là độc tài.
Trác Địch không chỉ kiêu ngạo độc tài, mà còn điên cuồng đến cực điểm.
Anh ta chưa từng sợ ai bao giờ, cũng không quan tâm đó là Giang Hải hay Sưng Viêm.
Chỉ là một con kiến ở thành phố Giang Tư mà cũng dám ra vẻ trước mặt anh ta.
Trác Địch tin rằng lúc đối phương nghe thấy tên của mình sẽ bị dọa đến tè ra quần.
Chỉ cần một câu của anh ta đã có thể làm cho Giang Hải ngoan ngoãn tự chặt tay, đến thành phố Giang Thanh quỳ xuống cầu xin anh ta tha thứ.
Bình luận facebook