Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chàng Rể Kỳ Quái - Chương 201: Ai là ai?
Hoành Thiên Giai bước ra khỏi đại sảnh, liếc mắt nhìn thấy một cái hộp gỗ rất lớn đặt ở phía trước, hơi run lên vì tức giận, Giang Hải này hết lần này đến lần khác khiêu khích giới hạn chịu đựng của anh ta, Giang Hải không chết, Hoành Thiên Giai nuốt không trôi cục tức này.
Phía sau, nhân viên vội vàng chạy theo: “Chủ tịch, những vị khách ở phía Bắc này, có người thì không thể gọi điện được, có người gọi được thì lại không nhấc máy...”
Hoành Thiên Giai nghe xong mấy lời này thì vô cùng sửng sốt.
Làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Lúc đầu đám người đó đều hứa là sẽ đến tham dự mà.
Hoành Thiên Giai cũng đã hứa với bọn họ, chỉ cần bọn họ chịu đầu tư vào thành phố Giang Thanh, họ sẽ được ưu đãi lớn về mặt chính sách. Thậm chí, cũng sẽ giúp bọn họ lựa chọn một đối tác tốt nhất.
Ngay sau đó, Hoành Thiên Giai cười trong sự giận dữ.
Chẳng lẽ tên Giang Hải đó thật sự có năng lực lớn đến như vậy sao?
Được, cứ coi như anh ta có đi.
Hoành Thiên Giai vẫn không tin, Giang Hải có thể thách thức quyền lực của hoàng tộc, và tập đoàn Uyển Như đó sau này ở thành phố Giang Thanh cũng khó mà ngóc đầu lên nổi.
Vốn dĩ trong lòng anh ta đã có chút xao động, thậm chí có chút lo lắng.
Nhưng vào lúc này, cơn tức giận của Hoành Thiên Giai đã hoàn toàn đè bẹp lí trí, cho dù Giang Hải có lai lịch lớn đến cỡ nào, anh ta cũng nhất định phải có được cái mạng của Giang Hải.
Càng muốn có được tập đoàn Uyển Như.
“Tôi lại muốn xem xem, ngoài Thành phố Giang Tư ra, ở các thành phố khác, còn có ai sẵn sàng hợp tác với Tập đoàn Uyển Như?”
“Để xem đến khi những đối tác đó yêu cầu Tập đoàn Uyển Như phải bồi thường thiệt hại hợp đồng, bọn họ lấy gì ra mà bồi thường.”
Mà vào lúc này, Hoành Thiên Giai đã nhìn thấy Giang Hải cách đó không xa.
Bên cạnh Giang Hải là Cố Uyển Như trong bộ lễ phục.
Ánh mắt của hai người bọn họ nhanh chóng va vào nhau.
Giang Hải cười nhẹ, vô cùng bình tĩnh.
Nắm tay Cố Uyển Như, đi đến trước mặt Hoành Thiên Giai: “Chủ tịch Cơ, đã lâu không gặp.”
Thái độ rất cung kính, như thể hai người chưa chưa xảy ra hiềm khích gì cả.
Trên mặt nở nụ cười ấm áp, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Hoành Thiên Giai cũng cười tươi: “Đã lâu không gặp, tập đoàn Uyển Như có thể đến tham gia bữa tiệc, thật sự khiến tôi có chút bất ngờ.”
Còn không bất ngờ được sao? Nhà họ Hòa ở phía Bắc đã phái cao thủ ra tay đối phó, nhưng vẫn không ngăn cản được Giang Hải.
Nhìn bộ dạng của Giang Hải lúc này, thật sự không có một chút xây sát nào, lẽ nào, đám cao thủ mà nhà họ Hòa phái đi không gặp được Giang Hải?
Mà lúc này, Hoành Thiên Giai không hề hay biết, hai cao thủ mà nhà họ Hòa phái tới, cũng với mấy tên đàn em cơ bắp của họ, đã chết trong tay Chu Khải.
Hơn nữa, còn chết rất thảm.
“Tôi nghe nói chủ tịch Cơ đã đứng ra tổ chức buổi tiệc này, là một doanh nghiệp ở thành phố Giang Tư mà lại được mời tới tham dự, thật sự rất vinh hạnh.”
Giang Hải mỉm cười.
Cố Uyển Như ở một bên cũng lịch sự nói: “Chủ tịch Cơ, anh cũng thật ưu ái chúng tôi, thành phố Giang Tư chỉ có một doanh nghiệp nhỏ là tập đoàn Uyển Như lại được anh mời tới tham dự.”
“Ưu ái? Haha, không, lát nữa mọi người sẽ thấy được bất ngờ phía sau.” Hoành Thiên Giai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong sáng của Cố Uyển Như, người phụ nữ này quả thực rất đáng để bồi dưỡng.
Trước kia Hoành Thiên Giai quan tâm đến Giang Hải, Hòa Tiến rất không vừa mắt, sau khi nghe anh ta nói, Hoành Thiên Giai cũng có chút dao động.
“Bất ngờ? Còn có bất ngờ gì nữa vậy?” Giang Hải giả bộ kinh ngạc: “Lẽ nào các gia tộc ở phía Bắc cũng sẽ tham gia bữa tiệc này sao?”
Nói xong, Giang Hải nhìn về phía cái hộp gỗ lớn: “Ở đằng kia, chính là món quà của tôi, cũng món quà nhỏ mà tập đoàn Uyển Như muốn dành tặng cho chủ tịch Cơ, mong anh có thể nhận tấm lòng này.”
“Anh khách sao rồi, tôi nghĩ, thứ này, một lát nữa sẽ có người cần dùng đến.”
Hoành Thiên Giai nhìn chằm chằm vào Giang Hải vẻ mặt chắc chắn.
Trong lòng có suy nghĩ vô cùng ác liệt, nhất định phải đẩy tên Giang Hải đó vào cỗ quan tài này, cho dù không vừa cũng phải nhét vào.
“Ồ, đúng rồi, tôi còn có một món quà nữa.” Giang Hải vươn tay đưa một tờ giấy cho Hoành Thiên Giai.
"Mong rằng chủ tịch Cơ đừng quá vui mừng, nhớ bảo trọng, một khi để bị xuất huyết não hay gì đấy thì không tốt đâu.”
Giang Hải bật cười, ánh mắt đó, như đang mong chờ Hoành Thiên Giai ngất đi ngay lập tức vậy.
Cố Uyển Như ở bên đẩy nhẹ Giang Hải một cái, cười xấu hổ.
Giang Hải này đúng là, miệng cứ như cái loa phường, ngăn cũng ngăn không được, sao có thể nói ra mấy lời đó được, nó thế chẳng khác nào nói tục, mà người đứng đối diện lại là Hoành Thiên Giai.
Giang Hải và Hoành Thiên Giai đều không quan tâm đến thái độ của Cố Uyển Như, ánh mắt của bọn họ bây giờ dường như đang nhìn chằm chằm vào đối phương.
Cô vẫn chưa hề hay biết, kẻ đứng đằng sau dở trò với tập đoàn Uyển Như, chính là người có bộ dạng đạo mạo lịch sự này, Hoành Thiên Giai.
Mảnh giấy đó là một danh sách, Hoành Thiên Giai híp mắt nhìn lướt qua, đồng tử co rút mạnh.
Những cái tên trong danh sách này đều là những người đến từ gia tộc ở phía Bắc mà anh ta đã mời tới.
Không hơn không kém, đều được liệt kê đầy đủ..
“Giang Hải, anh cũng thật hao tâm, được, tốt, tốt lắm… Tôi nhất định sẽ rất cảm kích anh.”
Nhưng Hoành Thiên Giai lúc này vẫn giữ được phong thái thường ngày, khoác lên bộ mặt đạo đức giả trước mặt mọi người.
Ngoài miệng thì anh ta vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió cuộn trào.
Vừa rồi Hoành Thiên Giai còn đang nghĩ, nếu những người đó không tới, tuyệt đối cũng không liên quan gì đến tên Giang Hải đó, nhưng thật sự không ngờ tới lại là thủ đoạn này.
“Chỉ là món quà nhỏ, Chủ tịch Cơ, quà cáp quan trọng là tấm lòng, anh nhất định đừng chê cười.”
Giang Hải cười nhẹ, coi như là chuyện rất thường tình.
Hoành Thiên Giai thở ra một hơi dài, anh ta thật sự rất muốn tát cho Giang Hải vài cái.
"Nghe nói Tập đoàn Uyển Như cũng tổ chức một bữa tiệc?”
"Ồ, tôi nhớ rồi, là ở sảnh tiệc đối diện, nhưng cũng thật không may, mấy khách khứa của anh, sợ là đang dự tiệc bên chỗ chúng tôi cả rồi.”
Cố Uyển Như vẫn chưa nhìn ra vấn đề, một mặt mỉm cười: “Không sao đâu, Tập đoàn Uyển Như làm sao có thể so bì với chủ tịch Cơ được chứ, tôi cũng không ngạc nhiên khi tất cả mọi người đều tập trung ở đây, đến lúc đó khách ít một chút cũng không sao cả.”
Không phải ít, mà là một người cũng không có.
Trong khi nói, ánh mắt của Hoành Thiên Giai từ trên người của Giang Hải hướng về phía cầu thang.
Ở đằng kia, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Hoành Thiên Giai nở một nụ cười đắc thắng.
Nụ cười dần dần lan ra toàn bộ khuôn mặt, có chút kiêu ngạo.
Người đó là ông chủ của tập đoàn Vạn Ban, tồn tại ngang hàng với thế gia, Thôi Hiệu, mọi người thường gọi anh ta là Thôi Bách Vạn.
Đương nhiên, tài sản của Thôi Hiệu đâu chỉ có vài triệu, nghe nói anh ta có thể huy động nguồn vốn lên đến hàng trăm nghìn tỷ.
Nghe qua con số thật sự có chút khủng bố, nhưng mối quan hệ xã giao của Thôi Hiệu quả thực rất rộng.
Anh ta chỉ quan tâm việc kinh doanh, không có người nào là không kiếm được tiền, cho nên anh ta đã lập ra một quỹ đầu tư, vô số người, bất kể là dự án nào, đều có thể được rót tiền ngay lập tức.
“Không thể không nói, dũng khí thách thức uy quyền của anh quả thực rất đáng khâm phục.” Hoành Thiên Giai mỉm cười, đắc thắng nói.
“Có điều, sợ là để anh thất vọng rồi.”
Giang Hải nhún vai, lãnh đạm nhìn theo ánh mắt của Hoành Thiên Giai.
“Thật không? Cứ chờ xem?”
“Vậy thì cứ chờ xem.” Nụ cười của Hoành Thiên Giai càng thêm tràn đầy, Giang Hải dù sao cũng là một tên nhãi nhép, ngay cả Thôi Hiệu mà cũng không nhận ra.
Tuy rằng không biết Giang Hải đã dùng cách gì để ngăn cản những người này tới thành phố Giang Thanh, nhưng hiển nhiên không phải vì anh ta lợi hại, mà chỉ đơn giản là âm thầm giở thủ đoạn.
Sự xuất hiện của Thôi Hiệu hoàn toàn đánh tan lo lắng của Hoành Thiên Giai, cuối cùng anh ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người thứ nhất xuất hiện, đương nhiên là sẽ có người thứ hai rồi.
Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, nụ cười lạnh tanh lóe lên.
Lại nhìn danh sách trong tay, Hoành Thiên Giai nhẹ nhàng vỗ ngực Giang Hải.
“Món quà của anh có lẽ gửi đến không đúng chỗ rồi.”
Lời nói đầy mỉa mai.
Lướt qua Giang Hải nhìn về phía Thôi Hiệu đang đi tới, lúc đi ngang qua còn cố tình đụng phải vai của Giang Hải.
Hoành Thiên Giai muốn tự mình chạy ra đón tiếp, trên khuôn mặt còn nở nụ cười niềm nở, Thôi Hiệu, thực sự là bạn tốt của anh ta.
Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng nhìn anh ta, cứ như vậy đứng yên một chỗ.
“Đó không phải là chủ tịch Cơ sao?” Có người hơi ngạc nhiên khi nhận ra bước chân vội vàng của Hoành Thiên Giai.
Người nào lại khiến Hoành Thiên Giai chạy ra đón tiếp nồng nhiệt như vậy chứ.
Ngay sau đó cũng đã có người nhận ra Thôi Hiệu, thấp giọng kêu lên, không ngờ Hoành Thiên Giai thật sự có thể mời được người của gia tộc phía Bắc đến, hơn nữa còn lại là một người vô cùng nặng ký, Thôi Hiệu.
Lúc này Thôi Hiệu cũng đang đi tới hướng này, nhìn thấy người mình cần tìm, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nghiêm túc xác nhận.
Hai người càng lúc càng gần, Hoành Thiên Giai từ xa mỉm cười đưa tay ra.
“Thôi tổng, anh thật sự đã đến rồi, tôi đứng ở đây đợi anh nửa ngày trời rồi.”
Hoành Thiên Giai thân là Hoàng tộc, có thể tiến tới hai bứơc cũng xem như là nể mặt Thôi Hiệu lắm rồi, càng huống hồ là đích thân ra nghênh đón.
Thôi Hiệu, nhất định sẽ rất kích động, không chỉ bắt tay mà còn nhẹ nhàng ôm Hoành Thiên Giai một cái để thể hiện tình bạn tốt.
Tuy nhiên, Thôi Hiệu vẫn kiên định bước về phía trước, bước chân rất nhanh.
Khi hai người cách nhau hai mét, ánh mắt Thôi Hiệu cuối cùng cũng rơi vào trên người Hoành Thiên Giai.
Tuy nhiên, không có chút biểu cảm nào.
Ngay lập tức, trong ánh mắt đờ đẫn của bao người, Thôi Hiệu và Hoành Thiên Giai lướt qua nhau.
Bàn tay duỗi ra của Hoành Thiên Giai lúc này đông cứng lại trong không khí, cả người anh ta cũng trở nên cứng đờ.
Từ xa, Thôi Hiệu vươn tay, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, đi về phía Giang Hải.
“Xin lỗi, anh là anh Giang?”
Thôi Hiệu đưa tay ra một cách cung kính, vô cùng lịch sự.
Hai người bắt tay nhau, Giang Hải cười lịch sự, không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Là tôi.”
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Thôi Hiệu nói: “Tôi tới đây để dự tiệc chiêu đãi doanh nghiệp của tập đoàn Uyển Như, anh Giang, anh không trách tôi không mời mà tới chứ?”
Cố Uyển Như ở bên cạnh cũng sững sờ, nếu cô không nhìn nhầm thì người này chính là Thôi Hiệu? Người thường xuyên tiếp xúc với các tạp chí thương mại? Chính là người được lên trang bìa của tạp chí thương mại tuần trước.
Sau đó cô ngơ ngác liếc nhìn Giang Hải bên cạnh, anh ấy, thật sự quen biết tới Thôi Hiệu sao?
Không đúng, Thôi Hiệu dường như không nhận ra Giang Hải, đây, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Không chỉ mỗi Cố Uyển Như, mà ngay cả Hoành Thiên Giai lúc này cũng vô cùng sửng sốt.
Anh ta bước tới chào hỏi, duỗi tay ra rất lịch sự, nhưng Thôi Hiệu lại chọn cách phớt lờ, bước về phía trước bắt chuyện với Giang Hải
Chuyện này làm sao có thể? Thôi Hiệu là người mà anh ta mời tới mà.
Một cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận không gì sánh được, xấu hổ vô cùng.
Cảm giác như bị tát vài cái, thật muốn tìm một chỗ để chui đầu vào.
Hoành Thiên Giai tức giận, toàn thân run lên, sắc mặt đỏ bừng, đầu óc lù bù, thân thể chấn động, suýt nữa ngã nhào.
Anh ta khó có thể chấp nhận một chuyện như vậy lại xảy ra.
Mọi người xung quanh cũng choáng váng không kém.
Một số người quen biết Thôi Hiệu cũng vô cùng kinh ngạc nhiên, sao nhân vật máu mặt như vậy lại có thể chủ động chào hỏi Giang Hải?
Ngay cả khi bọn họ không biết đến Thôi Hiệu, nhưng bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, cái bắt tay của Hoành Thiên Giai bị phớt lờ. Rõ ràng, địa vị của Thôi Hiệu còn cao hơn cả Hoành Thiên Giai.
Nhưng, vị khách này, lại rất khách sáo với Giang Hải.
“Anh là… Thôi Hiệu, Thôi tổng?” Cố Uyển Như cẩn thận hỏi
“Chính là tôi!” Thôi Hiệu nhìn Cố Uyển Như.
Phía sau, nhân viên vội vàng chạy theo: “Chủ tịch, những vị khách ở phía Bắc này, có người thì không thể gọi điện được, có người gọi được thì lại không nhấc máy...”
Hoành Thiên Giai nghe xong mấy lời này thì vô cùng sửng sốt.
Làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ? Lúc đầu đám người đó đều hứa là sẽ đến tham dự mà.
Hoành Thiên Giai cũng đã hứa với bọn họ, chỉ cần bọn họ chịu đầu tư vào thành phố Giang Thanh, họ sẽ được ưu đãi lớn về mặt chính sách. Thậm chí, cũng sẽ giúp bọn họ lựa chọn một đối tác tốt nhất.
Ngay sau đó, Hoành Thiên Giai cười trong sự giận dữ.
Chẳng lẽ tên Giang Hải đó thật sự có năng lực lớn đến như vậy sao?
Được, cứ coi như anh ta có đi.
Hoành Thiên Giai vẫn không tin, Giang Hải có thể thách thức quyền lực của hoàng tộc, và tập đoàn Uyển Như đó sau này ở thành phố Giang Thanh cũng khó mà ngóc đầu lên nổi.
Vốn dĩ trong lòng anh ta đã có chút xao động, thậm chí có chút lo lắng.
Nhưng vào lúc này, cơn tức giận của Hoành Thiên Giai đã hoàn toàn đè bẹp lí trí, cho dù Giang Hải có lai lịch lớn đến cỡ nào, anh ta cũng nhất định phải có được cái mạng của Giang Hải.
Càng muốn có được tập đoàn Uyển Như.
“Tôi lại muốn xem xem, ngoài Thành phố Giang Tư ra, ở các thành phố khác, còn có ai sẵn sàng hợp tác với Tập đoàn Uyển Như?”
“Để xem đến khi những đối tác đó yêu cầu Tập đoàn Uyển Như phải bồi thường thiệt hại hợp đồng, bọn họ lấy gì ra mà bồi thường.”
Mà vào lúc này, Hoành Thiên Giai đã nhìn thấy Giang Hải cách đó không xa.
Bên cạnh Giang Hải là Cố Uyển Như trong bộ lễ phục.
Ánh mắt của hai người bọn họ nhanh chóng va vào nhau.
Giang Hải cười nhẹ, vô cùng bình tĩnh.
Nắm tay Cố Uyển Như, đi đến trước mặt Hoành Thiên Giai: “Chủ tịch Cơ, đã lâu không gặp.”
Thái độ rất cung kính, như thể hai người chưa chưa xảy ra hiềm khích gì cả.
Trên mặt nở nụ cười ấm áp, ánh mắt vô cùng dịu dàng.
Hoành Thiên Giai cũng cười tươi: “Đã lâu không gặp, tập đoàn Uyển Như có thể đến tham gia bữa tiệc, thật sự khiến tôi có chút bất ngờ.”
Còn không bất ngờ được sao? Nhà họ Hòa ở phía Bắc đã phái cao thủ ra tay đối phó, nhưng vẫn không ngăn cản được Giang Hải.
Nhìn bộ dạng của Giang Hải lúc này, thật sự không có một chút xây sát nào, lẽ nào, đám cao thủ mà nhà họ Hòa phái đi không gặp được Giang Hải?
Mà lúc này, Hoành Thiên Giai không hề hay biết, hai cao thủ mà nhà họ Hòa phái tới, cũng với mấy tên đàn em cơ bắp của họ, đã chết trong tay Chu Khải.
Hơn nữa, còn chết rất thảm.
“Tôi nghe nói chủ tịch Cơ đã đứng ra tổ chức buổi tiệc này, là một doanh nghiệp ở thành phố Giang Tư mà lại được mời tới tham dự, thật sự rất vinh hạnh.”
Giang Hải mỉm cười.
Cố Uyển Như ở một bên cũng lịch sự nói: “Chủ tịch Cơ, anh cũng thật ưu ái chúng tôi, thành phố Giang Tư chỉ có một doanh nghiệp nhỏ là tập đoàn Uyển Như lại được anh mời tới tham dự.”
“Ưu ái? Haha, không, lát nữa mọi người sẽ thấy được bất ngờ phía sau.” Hoành Thiên Giai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trong sáng của Cố Uyển Như, người phụ nữ này quả thực rất đáng để bồi dưỡng.
Trước kia Hoành Thiên Giai quan tâm đến Giang Hải, Hòa Tiến rất không vừa mắt, sau khi nghe anh ta nói, Hoành Thiên Giai cũng có chút dao động.
“Bất ngờ? Còn có bất ngờ gì nữa vậy?” Giang Hải giả bộ kinh ngạc: “Lẽ nào các gia tộc ở phía Bắc cũng sẽ tham gia bữa tiệc này sao?”
Nói xong, Giang Hải nhìn về phía cái hộp gỗ lớn: “Ở đằng kia, chính là món quà của tôi, cũng món quà nhỏ mà tập đoàn Uyển Như muốn dành tặng cho chủ tịch Cơ, mong anh có thể nhận tấm lòng này.”
“Anh khách sao rồi, tôi nghĩ, thứ này, một lát nữa sẽ có người cần dùng đến.”
Hoành Thiên Giai nhìn chằm chằm vào Giang Hải vẻ mặt chắc chắn.
Trong lòng có suy nghĩ vô cùng ác liệt, nhất định phải đẩy tên Giang Hải đó vào cỗ quan tài này, cho dù không vừa cũng phải nhét vào.
“Ồ, đúng rồi, tôi còn có một món quà nữa.” Giang Hải vươn tay đưa một tờ giấy cho Hoành Thiên Giai.
"Mong rằng chủ tịch Cơ đừng quá vui mừng, nhớ bảo trọng, một khi để bị xuất huyết não hay gì đấy thì không tốt đâu.”
Giang Hải bật cười, ánh mắt đó, như đang mong chờ Hoành Thiên Giai ngất đi ngay lập tức vậy.
Cố Uyển Như ở bên đẩy nhẹ Giang Hải một cái, cười xấu hổ.
Giang Hải này đúng là, miệng cứ như cái loa phường, ngăn cũng ngăn không được, sao có thể nói ra mấy lời đó được, nó thế chẳng khác nào nói tục, mà người đứng đối diện lại là Hoành Thiên Giai.
Giang Hải và Hoành Thiên Giai đều không quan tâm đến thái độ của Cố Uyển Như, ánh mắt của bọn họ bây giờ dường như đang nhìn chằm chằm vào đối phương.
Cô vẫn chưa hề hay biết, kẻ đứng đằng sau dở trò với tập đoàn Uyển Như, chính là người có bộ dạng đạo mạo lịch sự này, Hoành Thiên Giai.
Mảnh giấy đó là một danh sách, Hoành Thiên Giai híp mắt nhìn lướt qua, đồng tử co rút mạnh.
Những cái tên trong danh sách này đều là những người đến từ gia tộc ở phía Bắc mà anh ta đã mời tới.
Không hơn không kém, đều được liệt kê đầy đủ..
“Giang Hải, anh cũng thật hao tâm, được, tốt, tốt lắm… Tôi nhất định sẽ rất cảm kích anh.”
Nhưng Hoành Thiên Giai lúc này vẫn giữ được phong thái thường ngày, khoác lên bộ mặt đạo đức giả trước mặt mọi người.
Ngoài miệng thì anh ta vẫn cứng rắn, nhưng trong lòng đã nổi sóng gió cuộn trào.
Vừa rồi Hoành Thiên Giai còn đang nghĩ, nếu những người đó không tới, tuyệt đối cũng không liên quan gì đến tên Giang Hải đó, nhưng thật sự không ngờ tới lại là thủ đoạn này.
“Chỉ là món quà nhỏ, Chủ tịch Cơ, quà cáp quan trọng là tấm lòng, anh nhất định đừng chê cười.”
Giang Hải cười nhẹ, coi như là chuyện rất thường tình.
Hoành Thiên Giai thở ra một hơi dài, anh ta thật sự rất muốn tát cho Giang Hải vài cái.
"Nghe nói Tập đoàn Uyển Như cũng tổ chức một bữa tiệc?”
"Ồ, tôi nhớ rồi, là ở sảnh tiệc đối diện, nhưng cũng thật không may, mấy khách khứa của anh, sợ là đang dự tiệc bên chỗ chúng tôi cả rồi.”
Cố Uyển Như vẫn chưa nhìn ra vấn đề, một mặt mỉm cười: “Không sao đâu, Tập đoàn Uyển Như làm sao có thể so bì với chủ tịch Cơ được chứ, tôi cũng không ngạc nhiên khi tất cả mọi người đều tập trung ở đây, đến lúc đó khách ít một chút cũng không sao cả.”
Không phải ít, mà là một người cũng không có.
Trong khi nói, ánh mắt của Hoành Thiên Giai từ trên người của Giang Hải hướng về phía cầu thang.
Ở đằng kia, anh ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Ngay lập tức, khuôn mặt của Hoành Thiên Giai nở một nụ cười đắc thắng.
Nụ cười dần dần lan ra toàn bộ khuôn mặt, có chút kiêu ngạo.
Người đó là ông chủ của tập đoàn Vạn Ban, tồn tại ngang hàng với thế gia, Thôi Hiệu, mọi người thường gọi anh ta là Thôi Bách Vạn.
Đương nhiên, tài sản của Thôi Hiệu đâu chỉ có vài triệu, nghe nói anh ta có thể huy động nguồn vốn lên đến hàng trăm nghìn tỷ.
Nghe qua con số thật sự có chút khủng bố, nhưng mối quan hệ xã giao của Thôi Hiệu quả thực rất rộng.
Anh ta chỉ quan tâm việc kinh doanh, không có người nào là không kiếm được tiền, cho nên anh ta đã lập ra một quỹ đầu tư, vô số người, bất kể là dự án nào, đều có thể được rót tiền ngay lập tức.
“Không thể không nói, dũng khí thách thức uy quyền của anh quả thực rất đáng khâm phục.” Hoành Thiên Giai mỉm cười, đắc thắng nói.
“Có điều, sợ là để anh thất vọng rồi.”
Giang Hải nhún vai, lãnh đạm nhìn theo ánh mắt của Hoành Thiên Giai.
“Thật không? Cứ chờ xem?”
“Vậy thì cứ chờ xem.” Nụ cười của Hoành Thiên Giai càng thêm tràn đầy, Giang Hải dù sao cũng là một tên nhãi nhép, ngay cả Thôi Hiệu mà cũng không nhận ra.
Tuy rằng không biết Giang Hải đã dùng cách gì để ngăn cản những người này tới thành phố Giang Thanh, nhưng hiển nhiên không phải vì anh ta lợi hại, mà chỉ đơn giản là âm thầm giở thủ đoạn.
Sự xuất hiện của Thôi Hiệu hoàn toàn đánh tan lo lắng của Hoành Thiên Giai, cuối cùng anh ta cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Người thứ nhất xuất hiện, đương nhiên là sẽ có người thứ hai rồi.
Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, nụ cười lạnh tanh lóe lên.
Lại nhìn danh sách trong tay, Hoành Thiên Giai nhẹ nhàng vỗ ngực Giang Hải.
“Món quà của anh có lẽ gửi đến không đúng chỗ rồi.”
Lời nói đầy mỉa mai.
Lướt qua Giang Hải nhìn về phía Thôi Hiệu đang đi tới, lúc đi ngang qua còn cố tình đụng phải vai của Giang Hải.
Hoành Thiên Giai muốn tự mình chạy ra đón tiếp, trên khuôn mặt còn nở nụ cười niềm nở, Thôi Hiệu, thực sự là bạn tốt của anh ta.
Ánh mắt Giang Hải lạnh lùng nhìn anh ta, cứ như vậy đứng yên một chỗ.
“Đó không phải là chủ tịch Cơ sao?” Có người hơi ngạc nhiên khi nhận ra bước chân vội vàng của Hoành Thiên Giai.
Người nào lại khiến Hoành Thiên Giai chạy ra đón tiếp nồng nhiệt như vậy chứ.
Ngay sau đó cũng đã có người nhận ra Thôi Hiệu, thấp giọng kêu lên, không ngờ Hoành Thiên Giai thật sự có thể mời được người của gia tộc phía Bắc đến, hơn nữa còn lại là một người vô cùng nặng ký, Thôi Hiệu.
Lúc này Thôi Hiệu cũng đang đi tới hướng này, nhìn thấy người mình cần tìm, cúi đầu nhìn ảnh chụp trên điện thoại, nghiêm túc xác nhận.
Hai người càng lúc càng gần, Hoành Thiên Giai từ xa mỉm cười đưa tay ra.
“Thôi tổng, anh thật sự đã đến rồi, tôi đứng ở đây đợi anh nửa ngày trời rồi.”
Hoành Thiên Giai thân là Hoàng tộc, có thể tiến tới hai bứơc cũng xem như là nể mặt Thôi Hiệu lắm rồi, càng huống hồ là đích thân ra nghênh đón.
Thôi Hiệu, nhất định sẽ rất kích động, không chỉ bắt tay mà còn nhẹ nhàng ôm Hoành Thiên Giai một cái để thể hiện tình bạn tốt.
Tuy nhiên, Thôi Hiệu vẫn kiên định bước về phía trước, bước chân rất nhanh.
Khi hai người cách nhau hai mét, ánh mắt Thôi Hiệu cuối cùng cũng rơi vào trên người Hoành Thiên Giai.
Tuy nhiên, không có chút biểu cảm nào.
Ngay lập tức, trong ánh mắt đờ đẫn của bao người, Thôi Hiệu và Hoành Thiên Giai lướt qua nhau.
Bàn tay duỗi ra của Hoành Thiên Giai lúc này đông cứng lại trong không khí, cả người anh ta cũng trở nên cứng đờ.
Từ xa, Thôi Hiệu vươn tay, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, đi về phía Giang Hải.
“Xin lỗi, anh là anh Giang?”
Thôi Hiệu đưa tay ra một cách cung kính, vô cùng lịch sự.
Hai người bắt tay nhau, Giang Hải cười lịch sự, không khiêm tốn cũng không hống hách.
“Là tôi.”
Thở phào một hơi nhẹ nhõm, Thôi Hiệu nói: “Tôi tới đây để dự tiệc chiêu đãi doanh nghiệp của tập đoàn Uyển Như, anh Giang, anh không trách tôi không mời mà tới chứ?”
Cố Uyển Như ở bên cạnh cũng sững sờ, nếu cô không nhìn nhầm thì người này chính là Thôi Hiệu? Người thường xuyên tiếp xúc với các tạp chí thương mại? Chính là người được lên trang bìa của tạp chí thương mại tuần trước.
Sau đó cô ngơ ngác liếc nhìn Giang Hải bên cạnh, anh ấy, thật sự quen biết tới Thôi Hiệu sao?
Không đúng, Thôi Hiệu dường như không nhận ra Giang Hải, đây, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Không chỉ mỗi Cố Uyển Như, mà ngay cả Hoành Thiên Giai lúc này cũng vô cùng sửng sốt.
Anh ta bước tới chào hỏi, duỗi tay ra rất lịch sự, nhưng Thôi Hiệu lại chọn cách phớt lờ, bước về phía trước bắt chuyện với Giang Hải
Chuyện này làm sao có thể? Thôi Hiệu là người mà anh ta mời tới mà.
Một cảm giác vừa xấu hổ vừa tức giận không gì sánh được, xấu hổ vô cùng.
Cảm giác như bị tát vài cái, thật muốn tìm một chỗ để chui đầu vào.
Hoành Thiên Giai tức giận, toàn thân run lên, sắc mặt đỏ bừng, đầu óc lù bù, thân thể chấn động, suýt nữa ngã nhào.
Anh ta khó có thể chấp nhận một chuyện như vậy lại xảy ra.
Mọi người xung quanh cũng choáng váng không kém.
Một số người quen biết Thôi Hiệu cũng vô cùng kinh ngạc nhiên, sao nhân vật máu mặt như vậy lại có thể chủ động chào hỏi Giang Hải?
Ngay cả khi bọn họ không biết đến Thôi Hiệu, nhưng bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, cái bắt tay của Hoành Thiên Giai bị phớt lờ. Rõ ràng, địa vị của Thôi Hiệu còn cao hơn cả Hoành Thiên Giai.
Nhưng, vị khách này, lại rất khách sáo với Giang Hải.
“Anh là… Thôi Hiệu, Thôi tổng?” Cố Uyển Như cẩn thận hỏi
“Chính là tôi!” Thôi Hiệu nhìn Cố Uyển Như.
Bình luận facebook